Duyên Tới Là Anh

Chương 14: Khai giảng



Edit: BỉNgạn

Beta: ViVi

Thịnh Mạn Mạn kéo tay Cố HàmNinh, cười hì hì cùng Thôi Hà Miêu nói đùa, ba người đi ở phía sau, cực kỳ nhãnnhã, Bạch Vũ Hân đi ở phía trước các cô, ngẩng đầu, cười ngọt ngào cùng Cao Thầnnói chuyện, ngẫu nhiên quay đầu cùng Trần Minh nói vài câu.

Cố Hàm Ninh nghe Thịnh Mạn Mạncùng Thôi Hà Miêu nói chuyện, ngẫu nhiên cũng tán gẫu thêm mấy câu, ánh mắt lạivượt qua Cao Thần cùng Bạch Vũ Hân, nhìn chằm chằm bóng lưng uể oải của TriệuThừa Dư đi tít phía đằng trước, trong lòng âm thầm buồn cười.

Vừa rồi vẻ mặt của Triệu ThừaDư là không tình nguyện đi lên phía trước dẫn đường, Cố Hàm Ninh lúc ấy chỉ cảmthấy, lưng thẳng của cậu nháy mắt xụ xuống, kéo bước chân bất đắc dĩ đi phíatrước dẫn đường.

Nam Đường Nhân Gia chính làtrong trấn Nam Đường, đại khái đi mất khoảng hai mươi phút.

Nhà ăn đã đặt phòng xong xuôi,Cao Thần cười mời nữ sinh vào ngồi trước, bốn người nam sinh bọn họ gọi thứcăn.

"Nơi này cũng không tệ lắm nhỉ,về sau phòng ngủ chúng ta tụ họp có thể đến nơi này đấy!" Thôi Hà Miêu đánh giáchung quanh một chút, mới ngồi xuống.

"Chờ ăn mới biết. Trang hoàngđẹp thì cũng là bề ngoài, thức ăn làm ngon mới là điều quan trọng nhất." ThịnhMạn Mạn nói.

"Xem ra cũng không tệ, có lẽ sẽkhông thể nào ăn không ngon." Bạch Vũ Hân cười nói.

Cố Hàm Ninh từ chối cho ý kiến,bởi vì cô biết rõ, nơi này không phải nơi thường đến của cáccô.

Món ăn ở Nam Đường Nhân Gia quảthật khá, nhưng giá tiền cũng so với những nhà hàng xung quanh trường học caohơn một chút, đối với học sinh mà nói, so ra vẫn chênh lệch mộtchút.

Cố Hàm Ninh đi tới ngồi bêncạnh Thôi Hà Miêu, bên kia là Thịnh Mạn Mạn, Bạch Vũ Hân ngồi bên cạnh Thịnh MạnMạn bên kia, nhưng vẫn hướng ra cửa nhìn xung quanh.

"Buổi trưa hôm nay nhà hàng cómón sườn kho tàu cũng không tệ lắm. Mình đã sớm nghe nói, nhà ăn của trường họcchúng ta là nổi danh toàn tỉnh, quả nhiên không uống phí mình nỗ lực chống lại ýkiến đám đông, điền vào nguyện vọng một!" Thịnh Mạn Mạn vui vẻ nói, nghĩ đến mỹvị xương sườn giữa trưa, nước miếng giống như muốn chảy ra.

Cố Hàm Ninh buồn cười liếc nhìnThịnh Mạn Mạn, nhắc tới trà cứ thế rót trà, nhấp một chút, cầm chén trà, cúi đầunhìn vằn nước nhỏ bên trong.

Chỉ một lát sau, bốn nam sinhliền nuối đuôi nhau đi vào, Triệu Thừa Dư hiếm khi lại đi trước dẫnđầu.

Cố Hàm Ninh liếc mắt phát hiệnTriệu Thừa Dư nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, sau đó liền ngồi đốidiện Cố Hàm Ninh, nơi cách cửa gần nhất.

Cố Hàm Ninh mím môi cười nhạt,lại cúi đầu xuống, xem nhẹ ánh mắt đào hoa mang ý cười của CaoThần.

Cao Thần giống như người chủnhân, nhiệt tình kêu gọi mọi người, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua chỗ Cố HàmNinh.

Cố Hàm Ninh chỉ cúi đầu, giốngnhư không có nhìn thấy, nghiêm túc ăn món ăn.

Bởi vì là lần đầu tụ họp phòngngủ, mấy nam sinh cũng nghiêm túc không quá nháo, đơn giản ăn xong, liền đứngdậy đi.

Trên đường về, Cố Hàm Ninh vẫnđi cùng Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu.

Lần này, Triệu Thừa Dư cũngkhông phải đi đầu, chậm rì rì đi ở phía sau, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bónglưng Cố Hàm Ninh, đáy lòng hối hận, tới nơi này ăn cơm là cậu đề nghị, giờ xem,đường đi dài, món ăn đắt hơn, nhưng từ đầu đến cuối cậu không có cơ hội cùng CốHàm Ninh nói một câu nào nha!

Triệu Thừa Dư lúc mới biết đượcquan hệ hữu nghị rất hưng phấn, giờ trong mắt tràn đầy mấtmát.

Ai. cả tối chưa nói được mộtcâu, ngày mai, ngày mai nên gặp thế nào, lại nên nói lời thế nàođây?

Triệu Thừa Dư cúi đầu cau mày,buồn rầu suy tư, cho đến khi trở về trường học, đưa Cố Hàm Ninh cùng bạn cô lênphòng ngủ, vẫn không nói được gì!

Cố Hàm Ninh cùng cha mẹ nóichuyện điện thoại xong, tùy ý lướt điện thoại di động, vừa lúc nhìn đến danhbạ.

Điện thoại di động của cô vừamới mua không bao lâu, bên trong cũng không có nhiều số điện thoại, di lên dixuống, một lát sau liền thấy tên Triệu Thừa Dư.

Nhìn tên Triệu Thừa Dư, nhớ tớibộ dạng ủ rũ của cậu tối nay, cùng ánh mắt long lanh thỉnh thoảng nhìn mình,khóe miệng Cố Hàm Ninh không nhịn cong lên thành một nụ cườimỉm.

Thật tốt, mỗi một ngày đều làmột ngày tốt đẹp!

Đêm nay, Cố Hàm Ninh lòng vẫntràn đầy vui vẻ đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, ngày thứ ba saukhi Cố Hàm Ninh nhập học, buổi sáng là lễ khai giảng.

Dựa theo thông báo, bốn ngườiCố Hàm Ninh đến sân thể dục của trường đại học, bên trong đã không ít người. Bốnngười tìm một lúc lâu mới phát hiện biển lớp mình.

Đứng sau tấm bảng gỗ cũng cónhiều người, Cố Hàm Ninh nhìn bạn học quen thuộc, đáy lòng có ít nhiều kíchđộng.

Sau khi tốt nghiệp, cô đi theoCao Thần đến thành phố S, trừ Bạch Vũ Hân ra, ngay cả Thôi Hà Miêu cùng ThịnhMạn Mạn, sau này cũng không thể nào gặp mặt, càng miễn bàn tới bạn học cùng lớpcòn lại.

Lúc đi học biết bạn học, bởi vìđơn thuần, thấy nhiều hơn một phần thân thiết.

Tính cách Thôi Hà Miêu hiềnhòa, rất dễ dàng hòa đồng cùng mọi người, chỉ chốc lát sau liền lôi kéo ba ngườiCố Hàm Ninh, muốn chào hỏi các bạn học cùng bốn năm.

"Nghe nói buổi tối sẽ mở hộicho mỗi lớp đấy."

"Là sắp mở hội lớp đấy, mọingười vừa lúc làm quen một chút."

"Bọn mình là phòng ngủ cáchvách các bạn, chính là 619, hôm trước lúc nhập học, mình và cậu cùng nhau, cậucòn nhớ rõ không?"

Mọi người vui vè trò chuyện,chỉ chốc lát sau liền cho nhau số điện thoại cùng số điện thoại phòng ngủ, cùngtùy ý nói đùa vài câu.

Sắp đến chín giờ, liền có mộtcô giáo khoảng ba mươi mấy tuổi có vẻ tri thức phía sau búi một kiểu tóc chỉnhtề vẻ mặt nghiêm túc mặc một bộ đồ màu xanh đen ngắn tay đi tới, sau khi tự giớithiệu đơn giản, liền cầm sổ tay bắt đầu điểm danh.

Cố Hàm Ninh xếp hàng sau ThôiHà Miêu, thăm dò nhìn sang, mím môi nở nụ cười.

Chủ nhiệm lớp bọn họ Hàn HồngMẫn, lần đầu tiên cô nhìn thấy người, ấn tượng đầu tiên đó là nghiêm túc, nhưnglàm việc lâu mới biết, thật ra là một người rất dễ làm việc cùng nhau, tuy rằngkhông hay cười, nhưng lại rất nhiệt tình.

Cho nên nói, người không thểnhìn bề ngoài.

Mà giờ phút này, trừ Cố HàmNinh, còn lại bạn học đều cúi đầu, yên tĩnh trở lại, biết điều chờ đến tiếng chủnhiệm lớp điểm danh.

Giáo viên và chủ nhiệm lớp đạihọc khác rất nhiều so với giáo viên trước đây, nhưng các bạn học mới thoát khỏicuộc sống cấp ba, hiển nhiên còn mang theo tư tưởng vốn có, nhìn thấy thầy côgiáo liền không nhịn được thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhìn đi, thật biếtđiều rất đáng yêu!

Cố Hàm Ninh giống như đặt mìnhở bên ngoài sự việc, cười nhìn những bạn học trong mắt cô như những đứanhỏ.

Cũng phải, số tuổi thật sự củacô, quả thật còn lớn hơn vài tuổi so với cô giáo Hàn.

Buổi lễ khai giảng đơn giản lànghe lãnh đạo trường nói chuyện, vừa ân cần lại uy nghiêm, tất cả lãnh đạo lớnnhỏ thay nhau nói nửa tiếng, liền tuyên bố giải tán.

Trong đám người bật ra mộttiếng hoan hô vui mừng thật khẽ.

Kiếp sống đại học, chính thứcmở màn!

Trừ Cố Hàm Ninh ra, trên mặtnhững người còn lại đều là mặt đều là hưng phấn xen lẫn vuisướng.

Cố Hàm Ninh trong lòng cũng vuivẻ, mặc dù là đã có kinh nghiệm một lần, nhưng đại học, vẫn làm cho người ta vuimừng vô hạn, chỉ là sự thích thú của cô, có thêm nhiều sự hờhững.

Cố Hàm Ninh cùng ba người ThôiHà Miêu đi dưới lầu phòng ngủ, liền dừng lại.

"Mình không lên phòng đâu, cóchuyện muốn đi nội thành một chút."

"A, cậu muốn đi nội thành chơisao? Mình trước kia đã tới thành phố H một lần, Nam Hồ quả thật rất đẹp. Vậy câubiết đường sao?" Thịnh Mạn Mạn nhanh chóng hỏi han.

"Mình là lần đầu tiên tới Hthị, Nam hồ gần không?" Thôi Hà Miêu không phải người trên tỉnh, đây là lần đầutiên tới thành phố H.

Bạch Vũ Hân trong lòng vừađộng, trên mặt lộ ra tươi cười: "Nếu không, gọi 205, chúng ta cùng nhau đi dạoNam Hồ đi? Dù sao tiếp theo cũng không có chuyện gì."

"Được đấy, gọi bọn họ đến nộithành mời khách lần nữa!" Thịnh Mạn Mạn là người đầu tiên tánthành.

Đáy lòng Cố Hàm Ninh bị kìmhãm, không biến nên phản đối thế nào mới được.

Các cô gái, chị là có chuyệnnghiêm túc muốn đi làm nha!

Cố Hàm Ninh nhức đầu nhìn ThịnhMạn Mạn thúc giục Bạch Vũ Hân mau gọi điện thoại, đáy lòng ngầm thởdài.

Chỉ có thể đến nội thành lạilàm.

Bên nam sinh đương nhiên cũngkhông có vấn đề gì, lập tức liền đáp ứng, không quá năm phút, liền đi chậm xuốnglầu.

Cố Hàm Ninh bĩu môi, nhìn ThịnhMạn Mạn cùng Thôi Hà Miêu hưng phấn, cũng không mất hứng nữa, chỉ có thể âm thầmở trong lòng cân nhắc, đợi lát nữa đến nội thành, nên tìm lý do nào để rờiđội.

Thấy người đều đến đông đủ,Thịnh Mạn Mạn lôi kéo Cố Hàm Ninh đi về phía trạm xe bus ở cổng trườnghọc.

"Ninh Ninh, cậu biết xe số mấyđến Nam Hồ không?"

"Xe 205, dùng ở trạm công viênNam Hồ." Cố Hàm Ninh không có hỏi nhiều "Nam Hồ lớn như vậy, cậu muốn dạo chơinơi nào" những lời này, bởi vì bản thân bạn học Thịnh Mạn Mạn chính là cô gáikhông có kế hoạch không có tổ chức, coi như Cố Hàm Ninh hỏi, cô ấy cũng sẽ hỏilại bạn một câu: "Như vậy à, này Ninh Ninh cậu nói đi nơi nào thì được?" Đếncuối cùng đều là mình quyết định, không bằng ngay từ đầu cũng đừng hỏinhiều.

"Được rồi, vậy thì ngồi 205,đến công viên Nam Hồ!" Quả nhiên, Thịnh Mạn Mạn hoàn toàn không có ý kiến, chỉnhớ rõ quay đầu hỏi Thôi Hà Miêu, "Miêu Miêu, cậu nói thế nàođây?"

"Được nha, dù sao mình cũngchưa từng đi."

Trước cổng trường đại học Z cóvài tuyến xe bus, vốn Cố Hàm Ninh muốn ngồi một chiếc xe khác cách mục tiêu củacô gần hơn, nhưng hôm nay bị Thạnh Mạn Mạn quấy nhiễm, mang theo một đống người,hành trình cũng chỉ có thể thay đổi.

Bởi vì là thứ hai, người đợi xeở trạm xe cũng không coi là quá nhiều, tám người mới vừa đi tới, một chiếc 205đã tới rồi, bởi vì cũng có ghế ngồi, tám người liền phân tán ngồixuống.

Cố Hàm Ninh cùng Thịnh Mạn Mạn,Thôi Hà Miêu ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, vừa ngẩng lên, liền thấy Triệu ThừaDư ngồi xuống ở vị trí trước cô.

Cao Thần tới sau, đã không cònchỗ, chỉ có thể xoay người trở về, đương nhiên, trước khi xoay người, không quêncười cười với Cố Hàm Ninh.

Bạch Vũ Hân đi theo Cao Thầnlên ngồi ở chỗ phía trên còn trống. Dĩ nhiên Trần Minh đi theo Bạch Vũ Hân, MạnhKhởi Đức vừa lên xe, liền ở phía trên ngồi xuống.

Đại học Z ở ngoại ô thành phốH, tuy rằng giao thông coi như thông thuận, nhưng một đường đi, cũng phải mấtnửa tiếng.

Thịnh Mạn Mạn quay nhìn cửakính xe, lôi kéo Cố Hàm Ninh cùng Thôi Hà Miêu, dọc theo đường đi chỉ chỉ trỏtrỏ, cười cười nói nói.

Cố Hàm Ninh nhìn phong cảnhquen mắt một ít đã phai mờ trong ký ức ngoài cửa sổ, tâm tình cũng giống như trởlại thuở ngây ngô chân chính, nhẹ nhàng vô ưu như vậy!

Triệu Thừa Dư yên lặng ngồi ởphía trước Cố Hàm Ninh, hơi hơi nhắm mắt, khóe môi thoáng cong lên một nụ cườinhẹ thỏa mãn, một đường tập trung nghe giọng nói phía sau nóichuyện.

Ánh nắng cuối hè, chiếu vào,không còn dọa người nữa, ngược lại mang theo một chút mát mẻ thấm người, mangđến tâm tinh tốt cả dọc đường!