Duyên Phận Kiêu Ngạo

Chương 25-2: Ngoại truyện 1: Trình Tiểu Ý



Công chúa nhỏ nhà họ Trình, được đặt cho cái tên là Trình Tiểu Ý, tên thân mật gọi là Táo Nhỏ.

Táo Nhỏ quả thật là thừa hưởng được trí thông minh và nhan sắc của Trình Duệ cùng với Lâm An Mỵ, nhưng mà đứa nhỏ này lại cực kì lười động não. Khiến Lâm An Mỵ tiếc hận chẳng thể rèn sắt thành thép.

Bé con có một gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, lúc cười rộ lên khiến người khác yêu thích vô cùng, hận không thể chơi với bé cả ngày. Lâm An Mỵ cảm thán, gen nhà họ Trình đúng là mạnh mẽ nhưng gen của nhà cô cũng không hề thua kém nhé! Cô liếc mắt nhìn Trình Duệ đáng lẽ ra đang đọc mấy bản luận án y học khô khan lại đang mỉm cười xoa đầu con gái, cô khẽ cười vẻ mặt tràn đầy mĩ mãn.

Nói ra cũng rất đáng tự hào, tại sao ư!? Bởi vì con gái giống cô nhiều hơn, ngay cả gương mặt các nét rõ ràng đều y đúc như cô lúc nhỏ. Tuy nhiên bé con này cũng rất đặc biệt!

Lúc nhỏ Bé muốn uống sữa liền nhìn chằm chằm vào ngực mẹ, khiến Lâm An Mỵ mặt đỏ như máu cảm thấy con gái quá "trực tiếp", Trình Duệ nhướng mày cảm thấy con gái quá "háo sắc". Thái độ của Táo Nhỏ khiến cô cảm thấy đau đầu, Bé cứ muốn thứ gì liền nhìn chằm chằm vào thứ ấy. Đứa bé hoạt bát mới đáng yêu chứ, còn đứa bé an tĩnh như Trình Tiểu Ý lại khiến cho vô số người phải đau đầu nghĩ cách chọc bé cười, còn phải tìm mọi cách để bé nói mấy từ đã cảm thấy thỏa mãn rồi!

Táo Nhỏ rất bám mẹ, mỗi lần đang tự mình chơi đồ chơi hay đang chơi cùng người khác, chỉ cần Lâm An Mỵ xuất hiện trong tầm ngấm của đôi mắt tinh quái của Bé thì hai mắt Táo Nhỏ liền ngân ngấn nước, giọng điệu non nớt hô lên: "Mẹ... ôm..." 

"........." Không trốn được Bé, cố ý giả vờ không nghe thấy, phớt lờ Bé thì bé con liền khóc không ai dỗ được.

Cố gắng lắm Lâm An Mỵ mới dạy được cho Táo Nhỏ nói bi bô được mấy câu, cơ mà con bé đó lười mãn tính nên cũng chẳng nói được bao nhiêu.

Cụ Trình sau khi lên chức ông cố nghe giọng cháu chắt bảo bối non nớt gọi "ông cố" liền cảm động muốn rớt nước mắt, hận không thể đem tất cả mọi thứ tốt nhất đều cho Bé.

Lâm An Mỵ cảm thấy con bé này rất giảo hoạt, mới tí tuổi đầu đã biết ngọt ngào lấy lòng người lớn. Ngày giỗ của bà cụ Trình, cả nhà họ Trình từ trên xuống dưới, họ hàng gần xa đều đến tụ tập tạp nhà lớn cực kỳ đông đúc. Nhờ gương mặt và giọng điệu ngọt ngào lễ phép của Táo Nhỏ ngay lập tức thu được không ít yêu thích của tất cả mọi người, ai nấy đều cho cả quà và tiền mừng tuổi dù chưa đến tết.

Lâm An Mỵ cảm thấy thỏa mãn, nuôi con gái cũng được lới quá chứ!

Có lần Trình Duệ được mời ra nước ngoài diễn thuyết cho một luận án của anh, mà lại phải ở lại đó chuẩn bị khoảng một tháng. Phải bỏ lại vợ đẹp, con thơ nên anh cảm thấy rất khó chịu. Trước đây không có vợ thì đương nhiên đi đâu cũng không thành vấn đề, sau khi có vợ thì đi nước ngoài cũng như đi hưởng tuần trăng mật, sau khi vợ sinh con thì... Có quá nhiều vấn đề không thể mang đứa bé theo.

Từ khi Lâm An Mỵ sinh con thì anh và cô hiếm có cơ hội ở riêng bên nhau, lúc nào cũng có một "cục thịt nhỏ" làm "bóng đèn". Thế nên suy đi tính lại, mang vợ theo vẫn là nhất, con gái dù cho có đáng yêu đến đâu vẫn nên ở nhà, không thể mang theo.

Lâm An Mỵ cảm thấy con gái bám cô như vậy, nếu bỏ lại thì con bé đáng thương biết bao, mà cô lại càng cảm thấy bứt rứt lương tâm, cứ cảm thấy không có trách nhiệm sao á!

Trình Duệ ngay lập tức gọi cho mẹ anh. Trương Mỹ Ngọc vui vẻ ôm cháu nội về nhà lớn khiến cho cả nhà họ Trình nhao nhao cả lên. 

Trình Duệ dắt vợ bay ra nước ngoài, trong lòng có chút áy náy với con gái nhưng cảm giác đó nhanh chóng bị thay thế bở sự thỏa mãn vì được "hẹn hò" với bà xã.

Táo Nhỏ mới hơn một tuổi, đa phần con bé chỉ tròn mắt ngây ngô nhìn mọi người, rất ngoan ngoãn không nháo cũng không khóc. Có lần mẹ Lâm đến thăm còn vui vẻ bảo: "Táo Nhỏ y như heo con bụ bẫm hơn nhiều so với An Mỵ lúc nhỏ!"

Thật ra bé không phải loại giả vờ an tĩnh mà do bé lười thôi! Vì là cô công chúa nhỏ được cưng chiều nhất nhà nên bé rất "hống hách",  mặc dù không đến nỗi quá khó coi nhưng mà bé con này lại "ỷ sủng mà kiêu".  Bé lười để ý đến mấy việc như là bao giờ bao giờ uống sữa, nên chơi món đồ nào, cái vật nào bắt mắt nhất!

Bé không phải lo lắng gì, trong khi đám nhóc cùng tuổi người ta đã biết đi và biết nói thì Táo Nhỏ vẫn đang hí mắt khinh bỉ. Bé không cần học nói quá nhiều, bởi vì bé chỉ cần lắc đầu hoặc gật đầu là được, bé không cần đi bởi vì bé chỉ cần nói mỗi câu: "Ôm... Ôm..." là từ ông cố cho đến dì giúp việc cũng muốn tranh nhau ôm bé!

Trong thời gian Trình Duệ và Lâm An Mỵ ở nước ngoài, ngày nào cô cũng gọi video call về vì nhớ Táo Nhỏ. Một lần ông bà ngoại của bé đến thăm, Táo Nhỏ vừa nhìn thấy Lâm An Hỉ thì hai mắt liền sáng rỡ. An Hỉ tươi cười đón lấy cháu gái nhỏ từ tay mẹ Lâm, thế nhưng đứa nhỏ này lại chui vào ngực cô bé dụi dụi, rồi mở to đôi mắt tròn xoe ngây ngốc nhìn cô bé. 

"......." Hành động của Táo Nhỏ không những không nhận được sự yêu thích cuồng nhiệt của Lâm An Hỉ mà lại dọa dì của bé đỏ mặt. Giao bé về tay mẹ Lâm rồi bỏ chạy trối chết.

Táo Nhỏ cắn ngón tay, chớp chớp mắt nhìn theo Lâm An Hỉ, buồn bực lên tiếng: "Y... yy... nha...  moaa... nha... " Bé dùng ngôn ngữ ngoài hành tinh của bản thân biểu đạt sự tức giận.

Mẹ Lâm cười "ha ha",  ôm Táo Nhỏ vào trong ngực dỗ dành: "Dì của con mắc cỡ ý mà!"

Bé buồn bực nằm trong ngực bà ngoại, không có mùi của mẹ khiến bé òa khóc... Bé nhớ mẹ nha!

Chưa đến một tháng Lâm An Mỵ và Trình Duệ phải lập tức thu xếp đẩy nhanh tiến độ công việc để trở về. Việc đầu tiên hai người họ trở về là đón con gái bảo bối Táo Nhỏ.

Táo Nhỏ đang chơi cùng bà nội thì nghe có người gọi bé, nhóc con đứa mắt nhìn quanh đến khi nhìn thấy Lâm An Mỵ thì hai mắt bé đã ầng ậng nước, non nớt gọi: "Mẹ... ôm... ôm..."

Lâm An Mỵ ôm con gái nhỏ bé vào lòng, cảm nhận "cục thịt tròn vo" đáng yêu đang cọ cọ ngực mình liền cảm thấy ấm áp lạ thường. Ôm bé con hôn hôn mấy cái cho đỡ nhớ. Trình Duệ thở dài, cảm thấy hai mẹ con thật đáng yêu tuy rằng có chút ghét bỏ con gái bám mẹ lại dám cọ cọ chỗ đáng ra là của anh.

Anh ôm hai mẹ con vào xe, một nhà ba người bọn họ vui vẻ về nhà.