Duyên Phận Kiêu Ngạo

Chương 24: Yêu



"Em thật sự không thể mạnh mẽ hơn được nữa!" - Lâm An Mỵ.

"Em chỉ cần đau một lần, còn những lần sau để anh gánh chịu!" - Trình Duệ.

Sáng sớm những tia nắng đầu tiên đã dần ló dạng. Nhiệt độ trong phòng khách sạn hiện tại khá thấp.

Lâm An Mỵ trở mình nhưng không động đậy được, hai mắt của cô vẫn đang nhắm nghiền. Trong cơn mơ ngủ, cô cảm thấy được nguồn nhiệt bao trùm. Với ít ý thức còn sót lại trong sự mơ ngủ, cô nhớ là ngày hôm qua cô không thay quần áo để ngủ nên hiện tại trên người là chiếc váy ngày hôm qua. Váy trên người có chút cuốn lên trên, cô quơ tay kéo kéo làn váy xuống che mông, che chắn an toàn rồi cô vùi đầu tìm chỗ thoải mái ngủ tiếp.

Cánh tay Trình Duệ đã tê cứng, anh vẫn không động đậy chờ đến khi nhịp thở của cô đều đặn báo hiệu cô đã ngủ say lần nữa anh mới mắt. Anh định nâng đầu cô đặt lên gối để cô thoải mái hơn nhưng vừa nhìn thấy gương mặt đang ngủ say của cô lại thôi!

Mái tóc dài của cô cọ cọ trong ngực anh khiến anh cảm thấy hơi ngứa ngứa, trong lòng lại âm thầm cảm thây ngứa ngáy khó chịu.

Ngày hôm qua anh vừa đi ăn cùng đối tác xong, lại bị Trần Trung hắt rượu lên người. Ai ngờ chỉ đến khách sạn thay áo thì đón chờ anh lại là tuồng kịch mới mẻ, anh chưa có làm gì đã bị cô lơ đẹp.

Bảo cô dọn qua chỗ anh vì muốn biết cái cảm giác "yêu" một người liệu có vì trí nhớ mất đi mà ảnh hưởng hay không? Mỗi ngày đi làm Trình Ngọc Nhi đều mang cho anh một phần cơm trưa, con bé nói là cô chuẩn bị. Anh ôm tâm tình chẳng ra làm sao mà ăn, rốt cuộc cũng không ngon mấy nhưng lại khiến lòng anh có chút thoả mãn một cách kì lạ.

Mỗi một ngày cảm nhận từng chút từng chút cảm giác cô ở bên anh, dù không nói ra nhưng, không thể hiện nhưng lòng anh vẫn âm thầm có chút biến hoá trong cảm xúc.

Anh tìm được vài tấm ảnh của anh và cô, bức ảnh đương nhiên là được chụp trước khi anh mất trí nhớ. Trong ảnh cô còn cười hết sức tự nhiên, ánh mắt khi cười của cô đặt biệt sáng rỡ. Thế nhưng hiện tại, cô đối với anh xa cách như vậy là có ý gì!?

Nếu nói cô không có quen với "anh" của hiện tại thì tình cảm của bọn họ là thứ gì chứ!? Không phải tình cảm thật sự thì không cần để ý tất cả chỉ cần đối phương thôi sao? Anh tự biết phụ nữ chuyên lừa gạt người thì tại sao anh lại có tình cảm với Lâm An Mỵ. Tại sao anh lại làm vậy, chắc chỉ có anh của khi đó mới biết được!

Nếu bảo cho cô thời gian để thích ứng thì phải bao lâu nữa chứ, đến khi anh hoàn toàn nhớ lại sao!? Đến khi nào anh nhớ lại chứ!? 

Vậy lỡ cả đời này anh không thể nhớ lại được thì thế nào? 

Bọn họ phải như thế này mãi sao!? Hay là từ từ tan rã trong không vui!?

--- ---------

Sáng sớm hôm nay Lương Đình lại một lần nữa thức dậy trong âm thanh hỗn loạn, theo cách ví von của anh ta chính là "bản giao hưởng phòng bếp". Với âm thanh "loảng xoảng", "lốp bốp", "rầm rầm", "xèo xèo",... từ những âm thanh gần gũi do vật dụng va chạm nhau đến những âm thanh quái dị chẳng biết từ đâu ra cứ vang lên không ngớt.

Lương Đình xị mặt, vừa đánh răng vừa bị những âm thanh quái dị như: "Á!", "A!", "À!", "Ôi chao!",... khiến anh ta cảm thấy chán chường.

Lương Đình mặt không đổi sắc đi thay Tây trang, trông anh ta cực kỳ bình tĩnh. Dĩ nhiên nếu hằng ngày bạn đều phải thức dậy trong không khí như thế. Lúc đầu còn "bỡ ngỡ" anh ta đã tức điên lên, sau đó "bà điên" tức là cô Vương Minh Nguyệt kia đã "phóng hoả" đốt trụi nhà bếp. Ngày thứ hai anh ta quyết định đuổi "bà điên" đó ra khỏi cái bếp đáng yêu nhà anh ta thì chẳng may bộ đồ ăn bằng gốm sứ cao cấp dùng để tiếp khách đã vỡ tan tành đương nhiên thủ phạm còn ai ngoài Vương Minh Nguyệt.

Ngày đầu tiên, ngày thứ hai, rồi đến ngày thứ n thì Lương Đình đã mất hết kiên nhẫn, tinh thần cũng nhạt nhẽo như nước lọc rồi.

Haiz, Lương Đình cảm thán nhớ lại: Một ngày xấu trời nào đó, anh ta lái chiếc Siêu SUV Bentley Bentayga mới tậu màu tím sang chảnh. Chưa "tán tỉnh" được cô em xinh tươi nào đã "đâm" vào một "bà điên". Anh ta thừa nhận bản thân phạm luật là "vượt đèn đỏ" nhưng "bà điên" kia cũng có lỗi, ai đời đi đường mà cứ để hồn thơ thẩn nơi đâu, để lao đầu vào xe.

Đúng là xúi quẩy, "Bé cưng" của anh bị trầy xước. Bồi thường!? Ai bồi thường xe cho anh ta?Ai biết "bà điên" kia có phải là dân "lừa đảo" từ nơi nào nhảy ra, đã vậy mất trí nhớ còn bám theo anh ta làm gì!? Thực phiền! Thực quá phiền mà!!!

Trở lại với hiện tại, người ôn hoà, dễ mến như Lương Đình cũng sắp điên rồi! Lỡ như bất ngờ có khách đến thăm nhà, anh ta chẳng biết nên tìm cái lỗ chó nào chui vào để trốn đây nữa! Căn hộ cao cấp của anh ta đã anh dũng hi sinh khí đối đầu với "bà điên" Vương Minh Nguyệt.

Lương Đình ta nhã bước ra phòng khách, liếc mắt về phía phòng bếp đầy ghét bỏ. Ít nhất anh ta nấu mì gói nhanh gọn lẹ mà cũng chẳng gây thiệt hại về tài sản, trong khi Vương Minh Nguyệt bày vẽ liền hỏng hết đồ đạc trong bếp, cũng may cô ta còn biết cách nấu ăn, mùi vị cũng không tệ.

Vương Minh Nguyệt hưng phấn gọi ta làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Lương Đình: "Đình Đình, ăn sáng!"

Khoé miệng Lương Đình giật giật, chân mày co rút. Đình Đình!? Cái quỷ gì vậy chứ?

Vương Minh Nguyệt niềm nở gắp miếng thịt heo bị cháy dở cho Lương Đình, miệng treo nụ cười ngớ ngẩn dùng giọng điệu như trẻ con nói: "Đình Đình mau ăn đi!"

Lương Đình nhìn chằm chằm miến thịt đáng thương đã bị cô ta "giày vò" tàn nhẫn đang được đặt vào bát của bản thân. Anh ta cố gắng nặng ra hai tiếng: "Cảm ơn!" Dùng đũa âm thầm lùa nó sang một bên không động tới, chỉ cố gắng ăn cơm trắng.

Vương Minh Nguyệt cười ngây ngô: "Đình Đình ăn no, sau đó chúng ta cùng đi học nhé!"

Mặt Lương Đình đen thui: "......." Nếu không phải nhà họ Vương bằng lòng trả hoá đơn sửa xe và bao hết toàn bộ đồ đạc Vương Minh Nguyệt làm hỏng tì anh ta đã không nương tình mà quăng "bà điên" này ra khỏi cửa. Cái tên Vương Minh Nhật gì đó còn dám đem tập đoàn Lương Đình uy hiếp anh ta, còn nói là nếu anh ta không chăm sóc Vương Minh Nguyệt đàng hoàn thì tên đó sẽ dùng truyền thông khiến cho Lương Đình thiệt hai trên sàn chứng khoán.

Nhìn ánh mắt ngây ngô đầy mong chờ của Vương Minh Nguyệt, da đầu Lương Đình tê dại: "Nghỉ hè đến rồi không cần đi học!"

Vương Minh Nguyệt cụp mắt xuống biểu lộ tiếc nuối. Nhưng thật ra cô ta đang thầm vui vẻ vì biết Lương Đình nói dối. Cô ta là một bác sỹ tâm lý có tiếng ở thành phố H, với kinh nghiệm phong phú và cao siêu trong ngành tâm lý học và có khả năng diễn xuất thiên phú. Quả thật cô ta đã dàn dựng, lừa gạt Lương Đình. Việc tông xe là tình cờ xảy ra thật, cho nên cô ta ngay lập tức chộp lấy cơ hội này mà tiến đến gần Lương Đình, người mà cô ta thầm thích bao năm.

--- ---------

Giữa tháng chín chẳng hề có dấu hiệu mới mẻ nào báo hiệu cho một mùa đông chán chường sắp tới.

Chỉ trong vòng nửa tháng, có biết bao biến động xảy ra. Nhà họ Trình đã được khôi phục, tập đoàn Lương Đình gặp chút sự cố về hacker nhưng điều này chỉ như một gợn sóng nhỏ trên mặt nước và chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến việc kinh doanh của bọn họ.

Sự kiện hack lần này phải kể đến công đầu thuộc về Tống Tư Dật là một tam sư đệ của Lương Đình và Lâm An Mỵ lúc học Taewondo. Mấy năm gần đây cậu ta khá nỏi tiếng trong giới kinh doanh, đặc biệt là ở sàn giao dịch chứng khoán.

Nếu nói Lương Đình xem Lâm An Mỵ như em gái thì Tống Tư Dật chính là đứa em trai mà Lương Đình chuyên tâm bồi dưỡng. Không chỉ có thiền phú quản lý kinh doanh mà thằng nhóc họ Tống kia còn có "diễm phúc" có cô bạn gái là "thanh mai trúc mã" lâu năm.

Tống Tư Dật đúng là "chơi liều", mang công ti Tư Tư mà cậu ta sáng lập đi "đấu" với hacker. Tư Tư phá sản, không ngoài dự đoán công ti con của nhà họ Trần do Trần Trạng Nguyên quản lý cũng phá sản, vì con trai làm việc thất trách gây thiệt hại nên ông Trần - trùm cổ phiếu ở thành phố H phải nhường lại ghế đứng đầu cho Lương Đình.

Chiêu thức ngoan dộc của Tống Tư Dật khiến cho giới kinh doanh một phen náo loạn. Nhờ đó mà tập đoàn Lương Đình nâng cao được vị thế, nhà họ Quý cũng nhanh chóng bám theo sát sao, trong khi nhà họ Trình khôi phục lại sừng sững như chưa từng bị lung lay.

Quan hệ giữa Lâm An Mỵ và Trình Duệ "không mặn cũng chẳng gọi là nhạt", cứ dây dưa mãi cũng chẳng xong. Cô quyết định chuyển công tác ở Lương Đình lại cho Tống Tư Dật.

Thằng nhóc đó còn nghênh ngang chạy chiếc xe May Bach ss600, lượn lờ ngay trước mặt cô khiến cô tức muốn hộc máu. Trong khi cô đổ tiền đi mua nhà thì tên nhóc đó lại mua xe. Trong khi cô phấn đấu bấy lâu nay mới tậu được một căn nhà gọi là "tài sản" có giá trị thì thằng nhóc đó sẵn lòng dốc hết túi mua nhà mua xe.

Giữa tư duy của đàn ông và phụ nữ có sự khác biệt chính là đàn ông ưa mạo hiểm còn phụ nữ lại hiếm khi bằng lòng mạo hiểm làm gì đó. Tuy nhiên đàn ông có thể không tính toán số tiền tiêu đi mà vẫn kiếm lại được, trong khi phụ nữ thường tính toán chi tiêu nhưng rồi lại rỗng túi chỉ bở tình cờ "nhắm" trúng một món nữ trang gì đó! Không thể phủ nhận rằng thằng nhóc Tống Tư Dật đó thật sự có tài, mà có lẽ cũng không kém Lương Đình hồi trước.

Chuyện công ti cô đã tính toán xong, còn lại nhà hàng Á My do cô mở thì bình thường không có cô cũng chẳng ảnh hưởng đến doanh thu cũng như số tiền lời chui vào tài khoản cô cũng không thêm bớt xíu nào. Dứt khoát giao lại cho Hứa Tống Ngọc trông coi.

Mọi việc đều đã xử lí xong, chỉ còn xem tâm trạng của cô muốn rời đi lúc nào thôi! Có một dạng người, khi áp lực hoặc là mệt mỏi không phải là đi du lịch, nghe nhạc, xem phim mà là sắp xếp lại đồ đạc. Lâm An Mỵ thuộc dạng người đó, mỗi lần buồn bực hoặc là mệt mỏi cô đều sắp xếp lại tủ đồ hay đồ vật trong nhà, làm thế khiến cô cảm thấy như bản thân đã sắp xếp ổn thoả lại mọi việc trên đời.

Lâm An Mỵ đến tìm một vị bác sỹ tâm lý, ông ấy nói với cô: "Hãy thả lỏng đầu óc!" Thả lỏng!? Nếu cô có thể tự mình thả lỏng thì cần tìm bác sỹ tâm lý như ông ta làm gì cho phí tiền bạc!?

Cô lại đến tìm một vị bác sỹ có tiếng trong thành phố, ông ấy bảo: "Hãy làm những gì cô thích, đến những nơi cô muốn, hãy tìm sự vui vẻ ở đó!" Cô không trả lời ông ấy mà chỉ gật nhẹ đầu. Có vẻ như bác sỹ tâm lý và thuốc gì đó đều không bằng cô tìm người tâm sự hoặc là tự mình đi du lịch.

Có lẽ toàn bộ phụ nữ trên thế giới này, dù thông minh sắc sảo hay thấu hiểu lòng người cấp mấy thì cũng sẽ có một lúc nào đó bộc phát sự tuỳ hứng.Nội tâm của Lâm An Mỵ trước nay luôn đối lập với bề ngoài của cô. Người khác rơi nước mắt, họ buồn bã tuyệt vọng với những vấn đề trong cuộc sống, trong trận chiến tìm kế sinh nha. Cô cảm thấy, ừ, cô hạnh phúc hơn họ! Cô có gia đình, cô có công việc, cô có quyền hạn, gương tuy không phải đẹp như siêu mẫu nhưng cũng được tính là thanh tú đi. Đúng thế, đáng lẽ ra cô không nên cảm thấy buồn... nhưng đời người cả ngàn vạn nỗi buồn có ai giống ai đâu!?

Đôi khi cô ước mình có thể oà khóc thật to mà không cần để ý hình tượng. Có rất nhiều người, à không đúng, phải nói là tất cả mọi người đều không hiểu cô. Cô đã từng thất vọng vì sao ba mẹ cô vẫn không thể hiểu cho cảm xúc của cô, nhưng nghĩ lại cũng do cô không chia sẻ cảm xúc với họ.

Cô có thể nhu thuận, dịu dàng làm chỗ dựa cho người khác trút bầu tâm sự, nhưng mỗi lần cô muốn cất lời chia sẻ lại nghẹn ở cổ họng.

Cấp ba, lần đầu tiên cô cảm nhận được truyền thuyết miệng lưỡi phụ nữ đáng sợ đến chừng nào. Ai biết được thế sự đời người vô thường, từ tiểu học cô đã hâm mộ một cô bạn cùng khác lớp. Cô ấy có cả ba là hiệu trưởng, mẹ là giáo viên không quá ngạc nhiên khi cô ấy nghiễm nhiên trở thành học sinh vừa xinh đẹp, giỏi giang trong mắt tất cả mọi người trong đó có Lâm An Mỵ.

Một cô gái xinh đẹp, học giỏi đương nhiên trở thành tâm điểm thu hút của đám nam sinh từ cấp 1 cho đến tận cấp 3. Thế nhưng vẻ bề ngoài xinh đẹp ấy, có lẽ một phần cũng do tiếp xúc với bạn bè mà từ đó chẳng còn là cô gái đáng ngưỡng mộ nữa! Tính tình của con người thông qua những hành động dù là nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống. Bạn theo dõi một cô gái hay chàng trai trên mạng, trong cô ấy hay anh ấy thật sự rất thu hút bạn. Người đó đăng thứ gì cũng đáng yêu cũng xinh đẹp, nhắn tin với người ấy cũng thật khiến bạn rung động để rồi rơi vào lưới tình. Thế nhưng chính vì cách nhau một màn hình nên cả hai chẳng thể biết rõ vẻ mặt của đối phương, cách một màn hình nên chỉ có thể mường tượng ra hình ảnh tốt đẹp nhất của người ấy.

Một cô gái xinh đẹp không có nghĩa cách sống của cô ấy cũng tốt đẹp, cô gái đẹp trên facebook, zalo có những phát ngôn dễ thương, đáng yêu,... ai biết được người đẹp đó thường ngồi soi mói những người xung quanh, người này điệu đa, kẻ kia ăn mặc kì quái, kiểu tóc cô nọ ăn theo,... Ừ thì có lẽ cô ấy đẹp cô ấy có quyền. Cuộc sống mà chẳng có ai hoàn hảo cả. Không hẳn gọi là sốc mà là hụt hẫng, người mình ngưỡng mộ lại dành thời gian đi soi mói áo len cô mặc. Có đôi khi Lâm An Mỵ vờ như không biết, cô gái mà cô ngưỡng mộ lại đi có thời gian rảnh rổi dè bĩu kiểu tóc mới của cô. Đúng là cuộc đời dở khóc dở cười. Chẳng biết cô gái kia nếu biết cô từng ngưỡng mộ cô ấy thì sẽ thế nào nhỉ!?

Vào Đại học thì Lương Đình gán ghép cô cho Quý Thừa Dư, bọn họ chẳng gặp nhau được mấy lần. Sau đó cô vì không tiếp xúc nhiều với bạn học mà bị bạn học nữ nói xấu, gièm pha. Bị mẹ của Quý Thừa Dư hâm doạ rồi bị anh ta đả kích. Uất ức nhiều năm tích tụ lại trở thành tâm bệnh. Lâm An Mỵ cố gắng điều chỉnh cảm xúc thất thường của bản thân, Đại học năm hai cô bị trầm cảm nhẹ!

May mà cô có ý thức sống tốt, nếu không sợ là đã làm điều gì đó dại dột. Mấy năm trôi qua, công việc làm ăn khá tốt, tâm trạng cũng cải thiện không ít nhưng giờ đây có lẽ bệnh lại tái phát.

Một lần nữa đối diện với Trình Duệ, anh nói: "Trong mấy tháng qua liệu chúng ta có thật sự yêu nhau hay chỉ là vở kịch?"

Lâm An Mỵ im bặt, cả người như bị sự khủng hoảng xâm chiếm. Anh nghi ngờ cô! Cô chợt nhận ra, khoảng thời gian cô và anh bên nhau dường như làm cô quên mất, tính từ thời điểm bọn họ lần đầu gặp mặt đến nay chưa được nửa năm. Một con số gián thẳng vào đầu cô, ép cô càng trở nên hoảng loạn. Những sự kiện trước đây lần lượt kéo về khiến cô gần như cảm thấy nghẹt thở, như vết thương chưa lành lại bị khoét ra đau đớn.

Lần này dường như anh không muốn kiểu dây dưa giữa bọn họ nữa, anh kéo cô lại gần muốn hôn cô nhưng bị cô phản kháng. Anh lạnh lùng nói: "Em không thể thân mật với tôi là bởi vì ngại hay bởi vì tôi vốn không còn là "tôi" mà em yêu?"

Lâm An Mỵ nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, vẫn như vậy, vẫn ánh mắt kiên định ấy nhưng chứa đựng lửa giận ẩn nhẫn. Cô không trả lời được câu hỏi của anh! Cô phải làm sao khi mà người cô yêu lại mất hết kí ức về cô, giống như hai người xa lạ ở bên nhau. Cô không biết cái cảm giác kì quặc trong lòng bản thân là gì nữa, nhưng cô bài xích gần gũi thân mật với anh. Có lẽ trong tìm thức của cô luôn tách rời anh của hiện tại không còn là "Trình Duệ" mà cô yêu nữa!

Vậy cô phải làm sao mới được!? Cô thật sự không biết bản thân nên làm gì cho tốt!

Trình Duệ mạnh mẽ tóm lấy cô trong vòng tay, giọng nói lạnh lùng của anh như từng vết dao cứa vào trái tim của cô, thật sự rất đau. Anh nói: "Có lẽ cả đời tôi không thể nhớ lại tình cảm giữa tôi và em! Em định ở bên tôi cả đời với gương mặt ủ rũ này sao? Em chấp nhận được việc tôi đụng chạm vào em sao?"

Giọt nước mắt trong suốt im lặng chảy dài trên má cô. Thật sự rất đau! Làm ơn đừng nói nữa! Cô không biết, cô không biết phải làm gì nữa! Làm ơn để cho cô yên tĩnh!

....

Lâm An Mỵ xách hành lí đến sân bay mới chợt nhớ là đã bỏ quên hộ chiếu lại. Cô nhìn đồng hồ, rồi nhìn trời suy nghĩ. Cô đánh bạo đón một chuyến taxi, đi về phía ga xe lửa.

Hiện tại cô không có gì vướng bận, nhà hàng đã giao lại cho Hứa Tống Ngọc quản lý, bên tập đoàn Lương Đình đã sớm giao quyền cho Tống Tư Dật, bên tập đoàn nhà họ Trình cũng đã giao phó cho Trình Ngọc Nhi.

Người ta nói chỉ những kẻ yếu đuối mới chạy trốn những khó khăn, nếu có thể cô cũng muốn vứt bỏ mọi thứ để đi thật xa nhưng cô không thể làm được. Khi mà mọi thứ đang rơi vào rắc rối cô lựa chọn ở lại, cô không thể bỏ mặc những người mà cô quan tâm đang cố giãy giụa trong vũng bùn kia mà tự mình bỏ đi.

Nếu thật sự bỏ đi, cô cảm thấy việc đó rất vô trách nhiệm.

Thật ra, bản thân cô cảm thấy, cô mới là kẻ yếu đuối. Cô trốn chạy, lấy lí do du lịch độc hành nhưng rõ ràng là cô không muốn đối mặt với những chuyện sắp tới. Cô lấy tư cách gì cho rằng bản thân mạnh mẽ hơn ai nữa!

Cô tự an ủi bản thân, dù sao khi trở về cùng lắm tin xấu nhất là Trình Duệ cưới người khác thôi!

Tiếng còi xe lửa vang lên, tiếng "xình xịch" ầm ĩ ồn ào huyên náo của xe lửa đến ga. Lâm An Mỵ đón chuyến xe lửa Bắc Nam nổi tiếng khắp cả nước, đây là lần đầu tiên cô đi xe lửa, cũng là lần đầu tiên cô dành tặng riêng cho bản thân một chuyến du lịch.

Lâm An Mỵ cười còn khó coi hơn cả khóc, nước mắt vô tình cứ chảy dài trên má. Những hành khách khác nhìn cô, có một bác gái hiền lành nhìn cô đầy thương hại. Được rồi, cô cũng đâu có ai quen biết cô, hiện tại cô chẳng còn quan tâm ai nói gì, nghĩ gì về cô. Cô chỉ muốn khóc thật to, cô không muốn kềm chế nữa, cô muốn nuông chiều cảm xúc của mình mặc kệ tất cả.

Khóc mệt rồi cô hít hít mũi, cảm giác nghẹt thở khó chịu và từng tiếng nấc lên khó chịu vô cùng. Cô tựa đầu lên cửa kính lặng lẽ chảy nước mắt.

Tạm biệt! Khi em trở về có lẽ mọi thứ sẽ tốt lên!