Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

Chương 26



Chưởng quầy giữ chặt ta, giống như giữ chặt ân nhân cứu mạng hắn, run rẩy đôi tay nói: “Đạo trưởng thật sự là thần tiên sống, liếc mắt nhìn một cái liền biết rõ càn khôn, chỉ cần câu nói y không thể chết được thì cái đầu của tiểu nhân đây đã được bảo toàn nguyên vẹn ~~”

Ta bước một bước vào trong phòng, đi đến bên giường.

Người trên giường bỗng nhiên mở hai mắt ra, đôi mắt dưới ngọn đèn heo hắt nhưng lại sáng một cách dị thường, nhìn về phía bản tiên quân, mở miệng, nói ra một cầu vô cùng rõ ràng.

“Lý Tư Minh, ngươi đến đây để ta đền mạng cho ngươi sao?”

Bản tiên quân hoảng sợ, lui về sau từng bước. Ngọc Đế à, chẳng lẽ Thiên Xu đột nhiên tiên linh thông suốt, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra ta? Chưởng quầy nói: “Đạo trưởng chớ kinh ngạc, vị công tử này bệnh đến đầu óc mơ hồ, cả ngày gặp người thì luôn thốt ra những lời này. Lúc trước khi vị đại gia kia còn ở đây, nghe thấy y thốt lên những lời này liền quay đầu ra khỏi cửa, ngay sau đó đập bể cái bàn, bàn của tiểu *** không biết đã bị vị đại gia kia đập hư hết bao nhiêu cái.”

Chưởng quầy tang thương thở dài, ta thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là mơ hồ mà thôi, nói như thế, Thiên Xu nhắc đến bản tiên quân, trong lòng vẫn thấy áy náy sao.

Ta đi đến trước giường, ngồi xuống bên cạnh giường, đôi mắt sáng như tuyết của Mộ Nhược Ngôn vẫn nhìn chằm chằm ta như cũ. Ta cười hòa ái với hắn, cầm lấy một bàn tay của hắn, giả vờ như đang bắt mạch.

Thiên Xu khó khăn lắm mới ở Đông quận Vương phủ dưỡng lên được vài cân giờ thì đã hoàn toàn mất sạch, năm đó là da bọc xương, hiện giờ chỉ còn lại xương mà thôi da mỏng đến độ tựa hồ có thể thấy rõ xương bên trong, ta đưa hai ngón tay đặt lên cổ tay gầy gò như cây gậy kia, ra vẻ cao thâm mắt nửa mở nửa khép.

Hoành Văn đứng ở bên cạnh thắp sáng ngọn đèn trên bàn, ho khan một tiếng, vừa đúng lúc bắt gặp chưởng quầy lại muốn cảm thán. Chưởng quầy cảm thán nói: “Đạo trưởng quả nhiên là cao nhân. Ngay cả bắt mạch cũng khác người thường.”

Ta thản nhiên nói: “Đây là phương pháp bắt mạch độc môn của bần đạo, kỳ thật chẩn mạch từ xa qua sợi chỉ, bần đạo càng am hiểu hơn.”

Thu tay lại, Mộ Nhược Ngôn trên giường chợt ho khan bốn năm tiếng, phun ra hai ba giọt máu.

Bản tiên quân ở Đông quận Vương phủ hầu hạ hắn riết thành thói quen, liền đưa tay áo ra giúp hắn lau miệng. Mộ Nhược Ngôn nhắm hai mắt lại, đứt quãng nói: “Lý Tư Minh, ngươi xem ta lúc này...... muốn biến thành cái quỷ gì rồi.”

Ta nói: “Thí chủ, bần đạo pháp hiệu Quảng Vân Tử. Thí chủ yên tâm, có bần đạo ở đây nhất định giúp thí chủ bệnh đi xuân đến.”

Mộ Nhược Ngôn đưa những ngón tay khô gầy nắm chặt cổ tay áo ta: “Khụ khụ, ta hại tính mệnh của ngươi, ngươi lại muốn giữ mạng của ta là để cho ta chịu tội, cũng được, đây là báo ứng ta nên có...... báo ứng......”

Ờ, xem ra còn nghe được lời ta nói.

Hoành Văn ngáp một cái, “Đạo trưởng chậm rãi khám và chữa bệnh đi, tại hạ phải đi trước ngủ.” Nói xong liền xoay người ra khỏi cửa.

Ta xê dịch, gỡ cổ tay áo từ trong tay Thiên Xu ra, từ trên mép giường đứng lên. Chưởng quầy vội vàng đến gần nói: “Đạo trưởng, như thế nào?”

Ta vuốt râu lắc đầu: “Không may, vị công tử này thân có bệnh cũ kèm theo tâm bệnh, bần đạo phải về phòng tĩnh tư (*yên tĩnh suy nghĩ) trước, sáng sớm mai mới có thể có cách trị. Không biết trong quý *** có tổ yến không, trước tiên hãy làm một chén cho hắn dùng đi.”

Chưởng quầy nói: “Vị đại gia kia khi đến đây có mang theo vài cân tổ yến, tiểu *** vẫn còn cất giữ.” Bọn tiểu nhị lanh lợi, lập tức đi chuẩn bị. Chưởng quầy cung kính đưa bản tiên quân vào khách phòng, phân phó người mang đến một thùng gỗ mới tinh đầy nước để tắm rửa, còn tặng hai dĩa hoa quả khô để làm thức ăn khuya.

Ta đứng trước cửa phòng Mộ Nhược Ngôn còn quay đầu lại nhìn hắn một cái. Dưới ánh đèn mờ ảo là bóng người trắng bệt đang nằm, người trông rất giống một tờ giấy mỏng manh.

Ta ra khỏi cửa, hắn cũng không có nói thêm gì.

Kế bên khách phòng của ta là khách phòng của Hoành Văn, cách nhau một lớp cửa che. Ta vừa nhìn thấy, liền nói với chưởng quầy, thùng gỗ mới kia hãy đưa đến cho vị công tử bên cạnh tắm rửa, chăn đệm gối đầu trong phòng hắn cũng phải thay đổi mới toàn bộ. Vị công tử này là quý nhân, tất cả đồ đạc đều phải mới tinh và sạch sẽ, ta sẽ trả tiền thay hắn.

Chưởng quầy đương nhiên lên tiếng đáp ứng. Đến khi ta tắm rửa xong, thổi tắt ngọn đèn, nằm ngay ngắn ở trên giường, lấy cái bát quái bằng đồng cầm ở trên tay, xuất chân thân ra.

Đi thẳng, chính là hai gian khách phòng, Quảng Vân Tử một gian, ta và Hoành Văn một gian. Hắn không đến đưa ta ra, ta đành tự mình đi tìm hắn.

Trong phòng của Hoành Văn cũng đã tắt đèn, ta ở trong bóng đêm sờ soạng đến bên giường, người trên giường trở mình, nói: “Khám và chữa bệnh xong rồi sao?”

Ta cười gượng, “Xong rồi.” Chà chà hai tay với nhau, “Ngươi nhích vào trong một chút được không, cho ta nằm với.”

Hoành Văn xuy một tiếng, khẽ xê dịch một chút, ta nhân lúc này nằm xuống, kéo một góc chăn lên. Hoành Văn nói: “Thiên Xu bệnh cũng không nhẹ, ta thấy chỉ còn một hơi thở mỏng manh. Bệnh tình của hắn e rằng nhân gian không có phương pháp trị được, Ngọc Đế lại không cho dùng tiên thuật trị liệu cho hắn. Không biết Quảng Vân Tử đạo trưởng có phương pháp gì để trị liệu không?”

Ta nói: “Để xem đã, trị không được thì để cho hắn đi vậy.”

Hoành Văn nhẹ giọng cười: “Ngươi bỏ được sao, hôm nay Thiên Xu nói mấy câu kia, chuyện ngươi bị hắn đâm một đao liền gạt bỏ hết. Nói là để cho hắn ra đi, nhưng trong lòng người không phải đã có suy tính rồi sao?”

Ta không dám tiếp lời, Hoành Văn nhận xét ta rất đúng, trong lòng ta thật sự đã có suy tính.

Ngoài cửa tiếng gió âm ỉ vang lên. Tiếng động này thật sự rất quen thuộc, đã theo chúng ta suốt chặng đường. Hoành Văn nhẹ giọng nói: “Ngươi ra mở cửa, chẳng phải thứ ngươi suy tính đã đến rồi sao?”

Có tiếng gió, thanh âm buồn tẻ quả rất nhỏ, lúc sau mọi thanh âm đều tĩnh lặng. Một lúc lâu sau ta nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, bên cánh cửa quả nhiên có đặt một bó linh chi thảo được buộc lại gọn gàng. Loại linh chi thảo này gọi là kim la linh chi thảo, là tiên thảo vô cùng quý giá, hơn nữa tuy là tiên thảo, nhưng lại sinh trưởng ở thế gian, ta ở thiên đình cũng chỉ thấy qua vài lần.

Bó linh chi thảo này là được tặng cho Hoành Văn, kẻ tặng linh chi thảo chính là tiểu hồ ly si tình vẫn luôn nhớ nhung Hoành Văn khôn nguôi.

Chuyện là vậy, ta cùng Hoành Văn vừa mới rời khỏi thành Thượng Xuyên không bao lâu thì tiểu hổ ly đã luôn theo sát chúng ta, mao đoàn thật có phương pháp, nửa đêm vẫn có thể tìm được khách *** mà ta và Hoành văn đang trú, ở trước cửa phòng quanh quẩn một chỗ chăm chú quan sát, lại đặt một bó kim la linh chi thảo ở đây.

Kim la linh chi thảo có thể lọc khí, dưỡng nguyên thần, hồ ly đại khái là lo lắng Hoành Văn bị ta kéo vào chốn hồng trần hỗn loạn nhiễm phải bụi khí nên mới tặng vật này.

Bản tiên quân là một thần tiên từ bi, đáng tiếc thế gian lắm việc đa tình, việc này ta thuận tiện xem như gió thoảng mây bay. Hoành Văn cầm linh chi thảo rồi lại mỉm cười cất vào trong tay áo, cũng giả vờ như không biết người tặng. Vì thế hồ ly đến nay vẫn cho rằng mình giữ được bí mật rất tốt, ngày ngày đều như thế.

Ta cầm linh chi thảo quay về trước giường, cười làm lành với Hoành Văn: “Có thể đem vật ấy chia cho ta vài nhánh được không?”

Hoành Văn miễn cưỡng nói: “Chỉ biết là ngươi muốn lấy nó đi cứu Thiên Xu. Ngươi nếu muốn mượn thì cứ mượn, nhưng ta phải nói với ngươi mấy lời dông dài này, Tống Dao Nguyên Quân hạ giới chính là đến thiết kiếp chứ không phải đến cứu khổ cứu nạn. Nhiệm vụ của ngươi là đến phá tan uyên ương nhưng giờ lại thành động tình trước giai nhân. Ngươi trong lòng cần phải biết giữ chừng mực.”

Ta cất linh chi thảo đi quay về trên giương nằm, nói: “Tuy rằng Thiên Xu Tinh Quân về sau cùng ta có chút tương giao, nhưng năm đó dù sao cũng đã cứu ta một lần. Chung quy vẫn còn nợ hắn một cái tình.”