Duyên Nợ Ba Sinh

Chương 7



Phạm Niệm Chân lo lắng việc con gái không có quy củ thế này tạo ấn tượng xấu với Phong Tế, cho nên mới nhắc nhở con gái. Bây giờ Phong Tế lại nói vậy, không biết là do cậu ta không để ý, hay….

Tuy Phong Tế cười rất ôn hòa nhưng Phạm Niệm Chân lại cảm thấy có vẻ nguy hiểm.

Cậu ta theo đến Cảnh gia thật sự chỉ vì quan hệ giữa hai nhà Cảnh gia và Phong gia, vì trách nhiệm của người thầy thuốc ư? Nhưng cũng đúng thôi, nhà họ Cảnh chẳng có chỗ nào có thể mang lại lợi ích cho cậu ta.

Chẳng lẽ?

Phạm Niệm Chân quay đầu nhìn Cảnh Thần đang ngồi không có chút hình tượng trên sopha, nhíu mày. Nếu đúng như suy nghĩ của bà thì thật phiền toái.

Trong đầu Phạm Niệm Chân có vô số giả thiết nhưng nét mặt lại không có biểu hiện gì, mỉm cười nói: “Bây giờ cũng đã đến giờ ăn cơm, trong nhà đã chuẩn bị xong, bác sĩ Phong ở lại ăn bữa cơm đạm bạc với chúng tôi nhé!”

“Vậy thì làm phiền Cảnh phu nhân rồi.” Phong Tế gật đầu.

Trong lòng Phạm Niệm Chân rơi ‘lộp bộp’, từ góc độ của bà có thể trông thấy rõ, ánh mắt Phong Tế giấu sau mắt kính khi nhìn Cảnh Thần mang theo sự dịu dàng và cưng chiều!

Phạm Niệm Chân mím môi, tuy rằng đã nghe Cảnh Hoằng Hi nói, Phong Tế có tiền đồ hơn Đường Dương, nhưng con gái mình lại muốn đính hôn với Đường Dương! Ở giới thượng lưu, trước là đính hôn sau đó kết hôn, Cảnh gia và Đường gia cũng không thể trở thành trò cười cho mọi người gièm pha!

Hy vọng Phong Tế đúng như Cảnh Hoằng Hi tán thưởng, vĩ đại nhưng có chừng mực, đừng làm ra chuyện gì quá đáng.

“Mẹ, ăn cơm được chưa, con đói bụng.” Cảnh Thần tựa vào sopha tỏ vẻ đáng thương nói, khiến Phạm Niệm Chân dời suy nghĩ khỏi Phong Tế.

“Thần Thần, con thật là, đã bao giờ mọi người để cho con đói đâu.” Phạm Niệm Chân bất đắc dĩ đi tới sopha vươn tay với Cảnh Thần, “Đói còn không đứng dậy, chẳng lẽ muốn nằm trên sopha ăn cơm? Con xem bộ dạng bây giờ của con, chẳng có chút hình tượng nào!”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.” Cảnh Thần túm tay Phạm Niệm Chân để ngồi dậy, quyệt miệng nói, “Nơi này không có người ngoài, sợ gì chứ.”

“Thần Thần, bác sĩ Phong còn đang ở đây đó!” Phạm Niệm Chân gằn từng tiếng với cô, làm cho Cảnh Thần ý thức được điều cô vừa nói có chút không ổn.

Ở trong lòng Cảnh Thần, Phong Tế là người thân thiết nhất của cô cho nên cô mới nói vậy. May mà, Cảnh Thần trước kia cũng là người cẩu thả, nếu không Phạm Niệm Chân chắc cũng nghi ngờ cô.

Hai mẹ con Cảnh Thần và Phong Tế đi vào phòng ăn, Phạm Niệm Chân mỉm cười mời Phong Tế ngồi xuống, rồi mới ngồi xuống bên cạnh Cảnh Thần.

“Ba đâu rồi ạ?” Vừa ngồi xuống Cảnh Thần mới phát hiện không thấy Cảnh Hoằng Hi đâu.

Phạm Niệm Chân nói: “Hoằng Hi ở trong phòng sách xử lý một số chuyện, lập tức xuống ngay. Bác sĩ Phong, thật xin lỗi, trong công ty có việc khẩn cấp, cho nên…..”

“Cảnh phu nhân không cần khách sáo thế.” Phong Tế mỉm cười với Phạm Niệm Chân tỏ rõ mình không ngại.

Cảnh Hoằng Hi là chủ tịch tập đoàn kiêm CEO bận rộn là chuyện bình thường, không phải tất cả mọi người đều được như Phong Tế, có thể tìm được cấp dưới có năng lực lại trung thành.

“Xin lỗi, tôi tới chậm.” Vừa nhắc, Cảnh Hoằng Hi liền có mặt, xin lỗi mọi người rồi ngồi xuống vị trí chủ nhà nói với mọi người: “Ăn cơm thôi.”

Bọn họ đều là người lịch sự, tư thế ăn tao nhã, trong khi ăn không nói chuyện.

Một lúc sau, tại phòng khách, Phong Tế giúp Cảnh Thần băng bó vết thương. Động tác của Phong Tế hết sức cẩn thận nhưng vẫn làm Cảnh Thần rên mấy lần.

Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân đứng một bên nhìn vết thương sau gáy cô, tóc bị cạo sạch, lộ ra miệng vết thương dữ tợn, bị khâu vài mũi. Hai người đều đau lòng, đồng thời cảm thấy con gái nhà mình phúc lớn mạng lớn.

Khi ấy Cảnh Thần không chỉ bị đụng vào mặt mà gáy của cô còn bị thương do ngã cầu thang. May thay Cảnh Thần chỉ có vết thương này và chấn động não, không có bệnh trạng nào khác, nhiều trường hợp bị thương như cô, ảnh hưởng tới não, khiến não tử vong.

May quá, may quá….

Rốt cuộc cũng thay thuốc xong, Cảnh Thần nước mắt lưng tròng làm nũng với Phong Tế: “Đau quá đi…”

Bởi vì những lời này của cô mà động tác thu dọn của Phong Tế cứng đờ, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Miệng vết thương của Cảnh Thần không phải do Phong Tế tự tay xử lý, mà do Triệu Bằng Dực sắp xếp bác sĩ giải phẫu. Cho nên Phong Tế chỉ biết Cảnh Thần bị ngã sấp xuống làm não bị chấn động. Hiện tại nhìn vết thương sau gáy cô, anh mới biết lúc đấy Cảnh Thần nguy hiểm bao nhiêu!

Vết thương của Cảnh Thần không nghiêm trọng lắm, nhưng bị thương ở chỗ hiểm. Nếu miệng vết thương sâu hơn tí thôi thì Cảnh Thần sẽ biến thành người thực vật nằm trên giường cả đời!

“Thuốc giảm đau có tác dụng phụ rất lớn, hãy nhẫn nại một chút.” Phong Tế dịu dàng nói với Cảnh Thần.

Cảnh Thần giận dỗi xoay đầu sang chỗ khác, giờ là lúc nào rồi, còn lo lắng tác dụng phụ, cô rất đau đó!

Động tác của hai người đều lọt vào mắt Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân, Phạm Niệm Chân thì càng ngày càng lo lắng, còn Cảnh Hoằng Hi thì trong mắt lóe lên một tia sáng.

Lúc này quản gia đến nói nhỏ với Cảnh Hoằng Hi, khiến chân mày ông cau lại

Một lát sau, Cảnh Hoằng Hi thở dài, nói với quản gia: “Để bọn họ vào đi.”

“Sao vậy, Hoằng Hi?” Quản gia nói rất nhỏ nên Phạm Niệm Chân không nghe thấy.

“Là Đường Dương, nó dẫn hai người kia đến bệnh viện, biết Thần Thần xuất viện, liền dẫn hai người họ đến đây.” Giọng của Cảnh Hoằng Hi mang theo chút tức giận, Đường Dương có ý gì, cố gắng cho hai người kia xuất hiện trước mặt Thần Thần!

Cảnh Hoằng Hi nhìn Phong Tế đang khẽ an ủi Cảnh Thần, không khí giữa hai người ngoài ý muốn vô cùng ấm áp và hài hòa, trong lòng ông hạ quyết tâm, nếu Đường Dương gây ra chuyện gì thì cũng đừng trách ông không khách sáo.

Đường Dương dẫn theo hai người vào, thấy Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân đang đứng trong phòng khách, bèn bước đến chào hỏi, “Bác trai, bác gái.”

Cảnh Hoằng Hi gật đầu với hắn còn Phạm Niệm Chân cười cười nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt.

Chuyện này Đường Dương rất quá đáng, khiến người vốn yêu thương con gái như Phạm Niệm Chân hơi tức giận.

“Bác trai, bác gái, lần này Thần Thần bị thương là việc ngoài ý muốn, lúc ấy Bạch tiên sinh đang mang nhiều đồ nên không để ý tới Cảnh thần mới làm cô ấy bị ngã.” Đường Dương không chú ý vẻ mặt lãnh đạm và tức giận của vợ chồng Cảnh Hoằng Hi, chậm rãi nói: “Bạch tiên sinh và con gái ông ấy cảm thấy rất có lỗi, nên cầu xin con dẫn họ tới xin lỗi Thần Thần.”

Trên sopha Cảnh Thần và Phong Tế cũng chú ý tới chuyện đang phát sinh bên này, hai người liếc mắt liền nhìn thấy hai người kia đang đứng cạnh Đường Dương.

Người đàn ông trung niên kia mặc quần áo lao động màu lam, trông rất đôn hậu, chắc là người đã làm Thần Thần bị thương.

Đứng bên cạnh người đàn ông trung niên là một cô gái chừng hai mươi tuổi, xấp xỉ Cảnh Thần, cả người mặc đồ trắng, dung mạo rất thanh tú, trên người phát ra khí chất điềm đạm đáng yêu, nhưng đôi mắt rất kiên định, chắc hẳn là ‘nữ chính’ trong truyền thuyết -Bạch Yến Vũ.

“Trời ơi, nữ chính kìa, Tế.” Cảnh Thần nhỏ giọng nói với Phong Tế, “Em thật sự không nhìn ra cô ta có điểm nào tốt hơn em?”

Thân thể này tuy không thể nói là khuynh quốc khuynh thành nhưng tuyệt đối là đại mỹ nữ.

Kết quả vị hôn thê xinh đẹp, có gia thế, trình độ học vấn hoàn mỹ lại thua trong tay cô gái chỉ có thể coi như thanh tú, trình độ học vấn bình thường, mang gánh nặng gia đình, lẽ nào tình yêu đích thật thật sự vô địch?

“Tiểu Thần, không cần hạ thấp bản thân.” Phong Tế gỡ kính mắt ra, “Chúng ta chỉ có thể nói khiếu thẩm mỹ của Đường công tử không giống người thường.”

Cảnh Thần cúi đầu nở nụ cười, Phong Tế vẫn độc miệng như trước, nhưng chỉ cần không nói độc với cô là được.

“Đường Dương, cậu dẫn họ về đi, giờ Thần Thần cần tĩnh dưỡng không thích hợp gặp hai người họ.” Cảnh Hoằng Hi thản nhiên nói.

Đường Dương nhất thời nghẹn lời. Hắn khó xử liếc nhìn cô gái mặc đồ trắng, cuối cùng gật đầu: “Được rồi, bác trai, cháu dẫn bọn họ về trước đợi Thần Thần khỏe lại cháu sẽ dẫn bọn họ tới.”

Bởi vì lời nói và động tác của Đường Dương, Cảnh Hoằng Hi híp mắt lại có chút nguy hiểm: “Cậu đưa bọn họ về đi, Thần Thần vừa về nhà, trong nhà có rất nhiều việc, chúng tôi sẽ không tiếp đón các cậu.”

Cảnh Hoằng Hi cố ý nhấn mạnh mấy chữ ‘đưa’ và ‘các cậu’, đáng tiếc bình thường Đường Dương rất thông minh lại chẳng chú ý tới.

Hắn quay đầu nói với hai người bên cạnh: “Bạch tiên sinh, Yến Vũ. Lần này không được rồi, lần sau tôi sẽ đưa hai người đến. Thần Thần bị thương ở gáy, lại vì chấn động não mà mất trí nhớ tạm thời. Hiện giờ cô ấy cần tĩnh dưỡng, đều do tôi suy nghĩ không chu đáo, khiến hai người đi một chuyến vô ích.”

Một chuyến tay vô ích!

Phạm Niệm Chân không thể tin nổi nhìn Đường Dương, hắn là vị hôn phu của Thần Thần à!

Lần này Thần Thần bị thương nghiêm trọng thế, hắn tìm ra người làm Thần Thần bị thương, chẳng nhẽ không muốn hắn ta nhận sự trừng phạt sao! Bày vẻ mặt dịu dàng với kẻ đầu sỏ cũng thôi đi, còn nói những lời như vậy!

Đường Dương này, thật sự yêu Thần Thần nhà bọn họ ư?

Phạm Niệm Chân đột nhiên nhớ tới chồng mình từ trước tới nay đều không thích Đường Dương, nếu không phải Thần Thần kiên trì và bà cảm thấy cậu ta không tệ, thì Cảnh Hoằng Hi sẽ không chấp nhận cho Cảnh Thần và Đường Dương ở bên nhau!

Phạm Niệm Chân nhướng mày.

Trước kia Đường Dương luôn có biểu hiện tốt, luôn trân trọng Thần Thần, lần này Thần Thần bị thương, mới xử lý không tốt thôi, hẳn do bà nghĩ nhiều chăng.

“Không, là chúng tôi gây phiền phức cho anh. Công việc của anh bận rộn vậy còn phải dẫn chúng tôi đến xin lỗi Cảnh tiểu thư, Yến Vũ rất cảm ơn anh.” Bạch Yến Vũ nói với Đường Dương.

Bề ngoài Bạch Yến Vũ thanh tú, giọng nói như chuông bạc thanh thúy êm tai, lại dung nhập với khí chất sẵn có trên người cô ta, khiến người ta thương tiếc. Mà Bạch Yến Vũ rất giỏi phát huy lợi thế này của mình, cô ta chỉ nói mấy câu đã làm Đường Dương càng dịu dàng hơn với cô ta.

Đường Dương vươn tay sờ đầu cô ta: “Nếu đã gọi anh là anh, thì em là em gái anh, anh trai giúp em gái không phải chuyện bình thường sao. Đi thôi, anh đưa em và Bạch tiên sinh trở về.”

“Tế, em thấy Đường Dương coi như còn có chút đúng mực, vẫn chưa gọi thành bác trai Bạch đấy!” Cảnh Thần ở trên sopha nhỏ giọng mỉa mai.

“Đừng nháo tiểu Thần, ngoan ngoãn ngồi xem.” Phong Tế lạnh lùng nhìn Đường Dương.

Phong Tế cũng là đàn ông nên anh biết rõ ánh mắt Đường Dương nhìn Bạch Yến Vũ là ý gì. Đó là một loại tò mò, mới mẻ, còn có… dục vọng đi săn.

Đường Dương dám ở trước mặt Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân liếc mắt đưa tình với Bạch Yến Vũ, không sợ họ phát hiện sao.

Hay hắn cảm thấy tình cảm Cảnh Thần dành cho hắn rất sâu đậm nên tuyệt đối sẽ nghe theo hắn. Mà Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân vì cô con gái độc nhất Cảnh Thần này, nên chỉ đành thỏa hiệp với hắn?

Rất đáng tiếc đây là thế giới thật chứ không phải phim truyền hình.

Khi Phong Tế và Cảnh Thần đến thế giới này thì nội dung đã bắt đầu thay đổi.

“Đường Dương mau dẫn em gái cậu đi đi.” Cảnh Hoằng Hi mắt lạnh nhìn Đường Dương và Bạch Yến Vũ, đột nhiên mở miệng làm Đường Dương lắp bắp kinh hãi.

Hắn xoay đầu chống lại đôi mắt cười như không cười của Cảnh Hoằng Hi, đáy lòng rét lạnh, khiến hắn hơi tỉnh táo.

Hiện tại nhà họ Cảnh vẫn do Cảnh Hoằng Hi làm chủ, hắn không thể cũng không nên buông lỏng cảnh giác!

“Bác trai, cháu đi ngay, nhưng cháu có thể thăm Thần Thần trước được không ạ, cô ấy có khỏe lên chưa?” Đường Dương nhanh chóng thu hồi mạch suy nghĩ, lại biến về vị hôn phu thâm tình vô cùng của Cảnh Thần, mà không chút nào để ý sự biến hóa của hắn có thể mang đến cảm giác không thích hợp cho người khác!

Phạm Niệm Chân không chút dấu vết đánh giá lại Đường Dương, mới nói: “Thần Thần ở trong phòng khách, bác sĩ Phong vừa thay thuốc cho nó, giờ chắc cũng xong rồi.”

Cảnh Thần ngồi bên kia song vị hôn phu của cô lại không nhận ra, khóe môi vợ chồng Cảnh Hoằng Hi đều hơi nhếch lên tạo thành độ cong lạnh lùng giống nhau.

Bác sĩ Phong?

Đường Dương nhớ tới vị bác sĩ điều trị đeo kính đen, ánh mắt lóe lên. Là người của Đường gia, hắn cũng có chút hiểu biết về Phong Tế.

Lúc trước Phong Tế nhận ca bệnh của Cảnh Thần đã làm hắn rất kinh ngạc rồi.

Phong Tế trong giới thượng lưu rất nổi tiếng, không chỉ vì anh ta là con út của nhà họ Phong.

Phong Tế không dựa vào người nhà mà có địa vị cực cao và tài sản lớn, người trong Phong gia cũng hết cách với anh. Cho dù là ông Phong, anh cũng chỉ nghe mang tính lựa chọn thôi.

Phong Tế trở thành bác sĩ của Cảnh Thần, mặc dù Đường Dương hơi giật mình nhưng cũng hiểu đây là do Cảnh Hoằng Hi cầu xin ông Phong, cho nên Phong Tế mới nhận lời.

Nhưng giờ đã xảy ra chuyện gì, Phong Tế đến Cảnh gia thay thuốc cho Cảnh Thần! Đây không phải việc y tá nên làm sao, lại cần đến một bác sĩ lớn như anh ta đích thân ra tay?

Đường Dương mang theo nghi hoặc đi tới, vừa đi vài bước liền nhìn thấy Cảnh Thần và Phong Tế đang ngồi trên sopha, tuy hai người không ngồi cùng một chỗ nhưng lại khiến người ta cảm thấy giữa hai người có bầu không khí thân thiết không bình thường.

Đường Dương nhíu mày, lựa chọn không nhìn Phong Tế, đến bên cạnh Cảnh Thần ngồi xổm trước mặt cô, cầm tay cô, thâm tình nhìn cô nói, “Thần Thần em đã tốt hơn chút nào chưa? Buổi sáng trong điện thoại bác gái nói em đã khôi phục trí nhớ, rốt cục em cũng biết chúng ta không phải người xa lạ rồi, đúng không.”

Cảnh Thần dùng sức rút tay về nhìn Đường Dương thản nhiên nói, “Tôi biết anh là vị hôn phu của tôi.”

Đường Dương khẽ nhíu mày, sau lại nhớ vị hôn thê này có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt với mình, và tính cách cô hơi điêu ngoa nên tiếp tục dùng giọng điệu dỗ dành nói: “Thần Thần tức giận hửm? Xin lỗi, không phải anh cố ý không ở bệnh viện bầu bạn với em, hôm qua bác trai bảo anh điều tra một chút làm sao em bị thương, nên….”

Cảnh Thần không muốn xem hắn diễn trò, trực tiếp ngắt lời của hắn: “Anh điều tra chuyện tôi bị thương, kết quả lại dẫn người làm tôi bị thương đến xin lỗi tôi. Đường Dương anh thật sự mong tôi sớm khỏe sao, hay cố ý chọc tôi tức giận?”