Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

Chương 37: Món quà bất ngờ



Nhìn ra ngoài sân để chắc chắn Đồng Thảo và Quân Đài đã rời khỏi viện, Lôi Vi mới an tâm khép cửa lại. Tiến về phía bàn, nàng tiếp tục công việc với bức tranh còn đang dang dở. Trước kia nàng từng được Phong Đạt dẫn đi xem triển lãm hội họa tranh xé giấy. Tại đó, có những họa sĩ thực hiện bức tranh dán giấy của mình cho mọi người xem. Nàng còn nhớ, khi xem, nàng cảm thấy rất thú vị và nghĩ rằng loại tranh này không đến nỗi quá phức tạp. Nhưng đến nay khi thực hiện nó, nàng mới nhận ra rằng suy nghĩ của mình khi ấy thật quá ngốc nghếch và ngây thơ.

Bức trang này Lôi Vi thực hiện gần năm ngày mà vẫn chưa thể nào hoàn thành được. May nhờ có Phúc Tuần một nửa bức tranh mới được hoàn thành sớm. Nhưng kể ra khi nhờ chàng làm việc này nàng cũng không khỏi lúng túng. Vì loại hình tranh xé giấy, thời đại này làm gì có chứ. Nhìn thấy sự ngạc nhiên của chàng, nàng chỉ còn cách lấp liếm giải thích qua loa. Đã vậy chàng còn nhận xét "có khổ công nhưng hiệu quả không cao". Nói vậy chi bằng chàng thẳng thừng chê nó xấu như ma nàng còn thấy nhẹ lòng hơn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại dù chê xấu song chàng vẫn giúp nàng rất nhiệt tình vậy nên nếu nó có xấu, đâu chỉ mình nàng bị cười chê. Nghĩ đến đây nàng lại tự cười bản thân.

Song nhìn kỹ lại bức tranh, Lôi Vi quả thấy nó không được đẹp cho lắm. Vì đây là lần đầu tiên nàng làm tranh xé giấy nên chỉ còn biết cố gắng, cố gắng mà thôi. Nhưng với khiếu thẩm mỹ của thời đại này thật không biết Phúc Khải sẽ nhìn nó thành cái gì nữa. Thật là khổ tâm quá! Đây vốn dĩ là món quà hai trong một của nàng vừa mừng sinh thần Phúc Khải vừa cảm ơn Phúc Khải đã giúp nàng minh oan được vụ ngộ độc. Chuyện này kể ra cũng không quá phức tạp. Hôm ấy, trên đường từ Trùng Hoa viên về Hoàng cung, nàng đã để nghị giúp Phúc Khải và Phúc Tuần phá án. Ban đầu cả hai đều không chịu nhưng cuối cùng họ cũng buộc phải đồng ý.

Lôi Vi cho họ biết từ khi vào phòng trống luyện tập nàng đã rất nhiều lần muốn sơn lại trống để trông mới hơn. Nhưng những việc ngoài ý muốn xảy ra khiến nàng quên mất ý định này. Cách đây vài hôm nàng tình cờ nhìn thấy các nhạc công đánh trống sơn lại trống nàng mới sực nhớ lại. Sau khi xin sơn từ các nhạc công nàng nhanh chóng về phòng trống để sơn lại trống. Nhưng trong phòng có tất cả là mười bộ trống mỗi bộ trống lại có ít nhất là sáu cái trống. Thêm vào đó kích cỡ lại khác nhau nên việc sơn lại trống rất mất thời gian. Vì vậy nàng quyết định sơn bộ trống nàng vẫn hay tập trước. Nàng sơn cả một buổi chiều đến khi chạng vạng mới sơn xong. Thật không ngờ tối hôm ấy chính bộ trống đó lại bị hỏng. Dựa vào mức độ hư hại của bộ trống nàng phỏng đoán hung thủ là một nữ tử. Vì hành sự vào ban đêm, thủ phạm không muốn gây chú ý dù phòng trống cách xa những phòng khác trong phủ nên chắc chắn sẽ không thắp đèn vì vậy bất cẩn là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Dựa vào điểm này, Phúc Tuần và Phúc Khải đã kiểm tra lại hiện trường vụ án một lần nữa và phát hiện ra trên trống có một miếng vải màu xám nhạt. Và thêm một điểm nữa chính là sơn vào mùa đông sẽ khó lòng khô nhanh được vậy nên có khả năng trên y phục của thủ phạm chắc chắn sẽ dính sơn. Theo hướng đó điều tra, cả hai chẳng mấy chốc tìm thấy một bộ y phục màu xám nhạt được chôn qua loa phía sau Tây Khương viện. Cùng với đó là ít gói Thần sa, gói nào gói nấy cũng có liều lượng cao, ngoài ra còn có một tí củ cây Thủy tiên. Qua hai ngày điều tra, họ biết được bộ y phục ấy là của một nô tỳ làm việc trong phủ. Tra hỏi cả nửa ngày trời. Nô tỳ ấy khai nàng ta nhận được lệnh của một nữ tử song nàng không biết nàng ta là ai. Còn nàng không biết gì thêm. Thậm chí ngay cả dáng vẻ của người đó nàng cũng không biết bởi hai người chỉ gặp nhau có một lần vào buổi tối. Sau đó, mỗi khi có chuyện nàng sẽ nhận được một tờ giấy để chỉ thị. Nàng thật không biết tờ giấy chỉ thị xuất hiện từ khi nào. Chỉ biết sau khi nàng xong việc về phòng đã thấy nó dưới gối của mình. Đến ngày hôm sau nàng trở lại phòng, tờ giấy đã biến mất. Như vậy việc hạ độc bằng củ Thủy tiên, hạ độc Lôi Vi bằng Thần sa và phá hoại phòng trống của Thái Thường Nhạc phủ được đưa ra ánh sáng. Lôi Vi được minh oan trong vụ ngộ độc bằng củ Thủy tiên. Giờ chỉ cần tìm ra ai chủ mưu sau tất cả việc này. Nhưng ba hôm trước, nô tỳ đó đã chết bất đắc kỳ tử trong nhà lao của Nhân Chính phủ. Manh mối đến đây bị đứt. Họ không cách nào điều tra tiếp được.

Vừa dán giấy, Lôi Vi vừa suy nghĩ mông lung rốt cuộc là kẻ quyền cao chức trọng nào muốn ám hại nàng? Một lần, hai lần có thể sẽ chỉ là tình cờ nhưng nhiều lần như vậy không thể chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên được. Chợt nhớ đến lời căn dặn của Thanh Nhi trong ngục, tay nàng khẽ run lên.

"Két..." tiếng cửa vang lên khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Hít một hơi thật sâu, nàng vội ngẩng đầu lên và nhìn thấy nhân ảnh quen thuộc đang chậm rãi bước vào. Nàng nhanh chóng lấy lại nét tươi cười. Lòng nàng chợt cảm thấy bình yên.

_ Anh tới rồi!

Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi gật đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Lôi Vi. Nét buồn phảng phất trên gương mặt nàng khiến chàng không khỏi chau mày. Nàng lại gặp phải chuyện gì rồi?

_ Nàng gặp phải chuyện gì sao?

_ Hả?- Lôi Vi ngạc nhiên.- Sao anh nói thế?

_ Gương mặt nàng phảng phất nét buồn. Nếu không có chuyện gì, nàng sẽ không có gương mặt như vậy.

_ Phải rồi!- Lôi Vi vờ kéo dài giọng ra.- Tôi vừa đang buồn lại vừa chán nản đây. Không biết đến ngày nào, tháng nào, năm nào mới hoàn thành bức tranh này để tặng cho Thất Hoàng tử.

_ Không phải ta đã đến để giúp nàng sao?

Không nói gì Lôi Vi bật cười. Cả hai nhanh chóng làm tiếp công việc vẫn còn đang dang dở. Trong yên tĩnh dường như có một bầu không khí thật khác.

*

Ưỡn người ra phía sau, Lôi Vi cố lấy lại tinh thần. Bận rộn cả buổi cuối cùng nàng cũng có thể tạm nghỉ ngơi được rồi. Cả một khoảng sân rộng lớn trong Linh Thân vương phủ được sắp xếp và trang trí để trở thành một sân khấu. Không gian thoáng mát, không khí lại trong lành thật thích hợp để tổ chức một buổi yến tiệc nho nhỏ. Sân khấu lẫn khán đài được trang trí giản đơn, không quá cầu kỳ song lại rất trang nhã, sang trọng nhìn vào lại có chút lạ mắt. Đây chính là chủ ý của nàng. Tuổi mười tám ở thời đại nàng được xem là đã trưởng thành rồi, thế nhưng khi Phúc Khải tổ chức sinh nhật mười tám tuổi, nàng vẫn còn đang yên lành ở nhà, chưa bị đưa đến đây. Nên thôi đành mượn tuổi mười chín, giúp Phúc Tuần tổ chức sinh nhật cho Phúc Khải coi như là món quà nàng dành tặng đứa trẻ lớn vậy. Chỉ nghĩ đến đây nàng đã không nhịn được cười. Ngồi tựa người vào ghế nàng đang tưởng tượng xem Phúc Khải sẽ có thái độ như thế nào khi nhìn thấy một sân khấu có phần lạ lẫm như thế này.

Tiếng bàn tán phía xa vọng tới thu hút sự chú ý của Lôi Vi. Vội quay đầu lại, nàng nhận ra một tốp toàn nam thanh nữ tú đang tiến về phía này. Không sai họ chính là các Hoàng tử và Công chúa của Định An Hoàng đế. Ngoài Thiên Phương Công chúa ra còn 20 người con còn sống của Định An Hoàng đế đều có mặt đông đủ. Đi đầu hàng là Phúc Tuần trong y phục màu lam, bên cạnh Phúc Khải trong y phục màu đỏ bọoc- đô, tiếp là Thái tử Phúc Vân trong bộ y phục màu lục. Còn hàng sau, ngoài Phúc Hoằng ra nàng đành chịu. Mới chỉ nhìn mặt một lần nàng không tài nào nhớ nổi tên của họ. Hít một hơi thật sâu, Lôi Vi chậm rãi tiến về phía trước cúi người thi lễ. Đám gia nô cũng vội cúi người xuống.

_ Thái tử cát tường! Các vị Vương gia, Hoàng tử, Công chúa cát tường!

_ Đứng lên cả đi!- Vừa nói, Phúc Vân đưa tay về phía trước.

Sau câu nói đó, đám gia nô ai lại vào việc nấy của mình. Còn Lôi Vi khẽ đưa mắt nhìn qua một lượt mọi người rồi chậm rãi lui bước nhưng chưa kịp bước Phúc Khải đã lên tiếng.

_ Trong đây ngoài Thái tử, Hinh Thân vương, Linh Thân vương và ta thì mọi người đều chưa biết nàng ấy. Vậy để ta giới thiệu một chút.- Vừa nói, Phúc Khải vừa tiến về phía Lôi Vi.- Nàng ấy là Cát Lôi Vi, Sơ kỳ trong Thái Thường Nhạc phủ. Hôm nay ta đặc biệt mời nàng ấy tới đây một là để trang hoàn nơi này, hai là dự tiệc. Tài năng và trí óc của nàng ấy thật sự khó ai bì được. Không chỉ túc trí đa mưu mà còn rất nhạy bén và nhiều ý tưởng.

Nghe Phúc Khải nói ra chữ "mời", Lôi Vi vội thúc nhẹ khủy tay vào bên hông chàng nhưng xem ra nó không có tác dụng là bao. Tiếp sau đó là một tràn khen ngợi chàng khiến nàng phải kìm lắm mới không nhăn mặt.

_ Đa tạ Thất Hoàng tử đã khen ngợi. Tiểu nữ thật không dám nhận.

Chữ nào của Lôi Vi đều ẩn chứa một con dao khiến người đứng bên cạnh không khỏi lạnh xương sống. Tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên.

_ Có phải chính là Sơ kỳ khiến Thái hậu nổi giận không?- Một chất giọng lảnh lót vang lên. Trong chất giọng ấy ngoài sự tò mò ra còn có cả sự khinh thường.- Hôm ấy, Thái hậu triệu tập Hoàng thất, thiếu điều triệu tập luôn các Hoàng thúc, Hoàng bá, Cô cô vào cung hình như là vì chuyện giữa Ngọc Nhạn tỷ với Ngũ huynh và Sơ kỳ đó. Buổi triệu tập hôm đó quả thật quá đặc sắc. Một Sơ kỳ của Thái Thường Nhạc phủ lại có thể khiến trời long đất lở.

_ Thi Anh đủ rồi!- Phúc Tuần chậm rãi lên tiếng. Chất giọng tuy bình thường nhưng sức nặng tựa ngàn cân.

Một thoáng choáng váng, một loạt hình ảnh chợt hiện lên trong đầu Lôi Vi. Đó là buổi chiều nàng đi lạc trong Hoàng cung. Vào một điếm nghỉ không lâu nàng nhìn thấy các con trai của Định An Hoàng đế đi ngang qua, sắc mặt của ai cũng nặng nề u ám cả. Chẳng lẽ chính là vì nguyên nhân mà Thi Anh Công chúa nói? Chậm rãi đưa mắt lên, nàng nhận ra ngoài những người nàng quen biết còn những người còn lại ai cũng nhìn nàng với đôi mắt tò mò, hiếu kỳ trên hết là kinh ngạc.

_ Chuyện tình cảm vốn chẳng thể nói trước được điều gì.- Phúc Vân chậm rãi nói.- Nhưng ta nghĩ đều là do hai chữ "duyên phận" mà ra cả. Có những người bên cạnh nhau rất lâu nhưng lại chỉ là cơn gió thoáng qua, đó chính là duyên. Lại có những người vốn dĩ chả là gì của nhau cả nhưng vì một lý do nào đó họ ở bên cạnh nhau đó chính là phận. Còn có những người chỉ mới gặp nhau vài lần nhưng lại sâu nặng không thể dứt ra đó chính là duyên phận. Hai chữ này không thể thiếu chữ nào cả. Nếu thiếu một trong hai, hạnh phúc không thể nào hoàn chỉnh được. Thi Anh à! Nhanh lớn lên rồi muội sẽ hiểu những gì ta nói.

Một bầu không khí im lặng bao bọc lấy họ. Đến lúc này Lôi Vi chợt nhận thấy có một áp lực vô hình. Nàng thật không ngờ Phúc Tuần lại vì nàng mà công khai chống đối với Thái hậu thậm chí có thể là với Hoàng thượng. Chàng vì nàng như vậy liệu có đáng không?

_ Hôm nay chẳng phải Thất đệ là chủ sao?- Chất giọng của Phúc Vân trở nên hồ hởi.- Thất đệ! Chẳng lẽ đệ định để cho chúng ta dự tiệc chỗ này?- Vừa nói, Phúc Vân vừa hứng quạt xuống đất.

_ Thất lễ! Thất lễ!- Vừa nói, Phúc Khải vừa cười.- Mời mọi người vào trong.

_ Xin phép các vị, tiểu nữ phải vào trong chuẩn bị.

Dứt câu, Lôi Vi cúi người thi lễ rồi đi về phía hậu đài. Nhìn theo bóng nàng một lúc, Phúc Khải vội dẫn mọi người vào trong. Tiếng cười nói lại nổi lên như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Vẫn dừng chân, nhìn theo bóng Lôi Vi cho đến khi khuất hẳn, Phúc Tuần mới rời bước. Nhưng chưa bước đến bức thứ ba, một cây quạt đã chắn ngang ngực chàng. Ngạc nhiên quay sang nhìn, chàng nhận ra, cả gương mặt của Phúc Hoằng toát ra lãnh khí.

_ Nếu đệ không chăm sóc, bảo vệ tốt nàng ấy, ta tuyệt đối không tha cho đệ đâu. Hãy nhớ cho kỹ!

Dứt câu, Phúc Hoằng chậm rãi bước đi, không một lần quay đầu nhìn lại.

Bên trong hậu đài, Tô Chưởng sự, Chưởng sự Hạ cấp cùng các Hạ cấp khác, bao gồm cả Tú Đình đang chuẩn bị những khâu cuối cùng để buổi tiệc sinh thần của Phúc Khải diễn ra suông sẻ. Từng không ít lần theo Hạ Huyền tham gia các buổi biểu diễn tại thành phố, nên Lôi Vi hiểu rất rõ công việc chuẩn bị bận rộn đến mức nào. Từ trang phục đến trang điểm, làm tóc...tất cả đều rất tốn thời gian vậy nên dù chỉ biểu diễn có vài phút song họ phải chuẩn bị cả tiếng đồng hồ thậm chí cả một buổi. Bỏ qua ánh mắt khinh thường của đám Tú Đình, nàng tiến về phía Tô Chưởng sự.

_ Tô Chưởng sự!- Vừa nói, Lôi Vi vừa vui vẻ mỉm cười.- Để tiểu nữ giúp Người.

Đáp lại Lôi Vi là ánh mắt không mấy thân thiện của Tô Chưởng sự song bà cũng chậm rãi gật đầu để nàng giúp. Sau đó, bà nhanh chóng rời chỗ ra bên ngoài.

_ Thái Thường Nhạc phủ của chúng ta từ khi nào có một con chim sẻ vậy không biết.- Chất giọng của Thái Âm, một Hạ cấp cùng bọn với Tú Đình chậm rãi cất lên.- Bề ngoài thì nhìn có vẻ thanh khiết, tao nhã nhưng bên trong lại giở không ít thủ đoạn khiến các vị Thân vương, Hoàng tử anh tú như bị bỏ bùa mê thuốc lú hết cả.

_ Thái Âm à!- Tú Đình chậm rãi lên tiếng.- Muội đừng vội coi thường người ta. Nghe đâu lai lịch của người ta trước khi vào Chiêu Anh hầu phủ hiện giờ còn mập mờ lắm. Không biết chừng người ta là con nhà khuê các hay là hiệp nữ giang hồ, đắc tội là không xong đâu.

_ Lai lịch chưa rõ ràng?- Thái Âm phì cười.- Chỉ có Hồ cung chủ [1] mới lai lịch không rõ ràng thôi. Nói không chừng mẫu thân cũng là hồ ly hại người, hại chết phụ thân nó rồi sau đó tìm cách đưa nó vào Chiêu Anh hầu phủ cũng nên.

_ Các cô ngậm miệng lại hết đi!- Đức Minh, một nhạc công lên tiếng.- Nói người khác mà không nhìn lại mình.

_ Kệ bọn này, liên quan gì tới huynh?- Trinh Nhi, một Hạ cấp khác góp tiếng vào.- Không lẽ huynh cũng bị con hồ ly này hớp hồn rồi? Coi chừng nó đem cả dòng tộc hồ ly nhà nó tới giết huynh đấy. Loại này là phải thẳng tay...

Câu nói còn chưa dứt cả bọn lấy ra một cái hũ nhỏ...

Đối với loại người này, chữ "nhịn" hoàn toàn không có trong từ điển của Lôi Vi. Nhưng hôm nay là sinh thần của Phúc Khải, nàng thật không muốn buổi tiệc này bị phá hỏng. Song không thể nhịn mãi được. Hai bàn tay xiết chặt cố kiềm chế cơn giận, nàng quay người lại.

_ Các người làm gì thế hả?

Khẩu khí trong câu nói của Tiểu An Tử khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Nàng vội quay phắt người lại thì thấy Tiểu An Tử đã đứng chắn trước mặt nàng. Liền sau đó, nàng thấy toàn thân hắn dính một chất dịch màu đỏ, nghe trong không khí có vị tanh tanh.

_ Các ngươi...Các ngươi...- Tiểu An Tử tức không nói nên lời.

Đám Tú Đình lúc này cắt không còn giọt máu. Bọn họ không ngờ An Công công của Linh Thân vương phủ lại đến đúng lúc như vậy. Toàn bộ ca vũ lẫn nhạc công của Thái Thường Nhạc phủ có mặt tại đó ai nấy đều dừng công việc của mình lại và đứng im thin thít.

_ Đây...đây...đây là cái gì vậy hả?

_ Hồi An Công công là máu chó ạ.- Đức Minh đáp.

_ Hả? Máu chó?- Tiểu An Tử cả kinh nhìn Đức Minh rồi quay sang nhìn Lôi Vi.- Máu chó dùng để làm gì? Các ngươi đem cái thứ tà ma này vào phủ để làm gì?- Vừa nói, hắn vừa quay về đám Tú Đình.- Có phải là để ám hại Thái tử và các vị Vương gia, Hoàng tử, Công chúa không hả? Các ngươi muốn chết à?

_ An Công công việc gì phải tức giận.

Từ phía sau, Lôi Vi cất đẩy giọng nói của mình lên đến quãng tám khiến hàm ý mỉa mai trong câu nói càng lộ rõ.

_ Ngài mà biết lí do thì Ngài chết đấy. Cười chết hoặc tức chết!

Câu nói sắc nhọn của Lôi Vi bỗng chốc khiến không gian xung quanh im bặt. Tiểu An Tử lúc này nhận ra rằng khẩu khí của Lôi Vi không ổn. Hắn thầm ngán ngẩm thở dài. Khi nãy vừa bước vào hắn nhìn thấy đám Hạ cấp hắt một hũ có thứ nước màu đỏ hơi sệch vào người Lôi Vi, không nghĩ ngợi nhiều hắn vội lao tới chắn cho nàng. Ai ngờ thứ chất kia là máu chó khiến hắn nhất thời tức giận mà chửi mắng bọn chúng. Nào ngờ việc này khiến nàng tức giận thật sự. Hắn nghe nói khi nữ nhân tức giận mặt không biến sắc, ngữ khí rất bình thường nhưng trong mỗi chữ đều chứa hàng vạn con dao rất sắc. Giờ xem ra hắn đã được lĩnh giáo rồi.

_ Xin Cát Tiểu thư đừng gọi nô tài như vậy. Nô tài giảm thọ mất!

_ Nếu ta không gọi như thế, có người sẽ nghĩ rằng ngay đến cả Công công ta cũng hớp hồn đó. Tội nghiệt này ta gánh không nổi đâu!

Cuối cùng Tiểu An Tử cũng hiểu ra vấn đề thì ra bọn này không chỉ có ý định hắt máu chó vào người Lôi Vi mà còn chửi rủa nàng hớp hồn nam nhân, chẳng khác nào hồ ly. Quen biết nàng được một thời gian, hắn cũng phần nào hiểu được tâm tính của nàng. Nàng vốn thích cười đùa, không để bụng điều gì càng không quan tâm đến những kẻ chuyên nói xấu người khác. Nhưng khiến nàng dùng đến ngữ khí này để nói chuyện thì chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.

_ Cát Tiểu thư! Thất Hoàng tử hiện đang tiếp khách tại Trung các. Linh Thân vương muốn tiểu thư đến Bắc các để chuẩn bị ạ.

Lôi Vi chậm rãi quay về phía Đức Minh cúi đầu cảm tạ rồi theo Tiểu An Tử rời khỏi hậu đài đến Bắc các. Vừa đi vừa nhìn tác phong lúc này của Tiểu An Tử, bụng nàng cứ cuộn lên như cơn sóng.

_ Tiểu An Tử!- Lôi Vi thểu não nói.

_ Tiểu thư có gì phân phó?

_ Ngươi bảo ai đó đưa ta đến Bắc các cũng được. Người đi thay y phục đi. Rất cảm ơn ngươi vì đã đỡ...cái thứ đó cho ta nhưng ta thật sự chịu không nổi.

Nhìn lại bộ dạng của mình, bản thân Tiểu An Tử cũng không khỏi kinh hãi. Đường đường là Công công của Linh Thân vương phủ vậy mà lại bị biến thành ra thế này. Thật đáng hận!

_ Nô tài tuân mệnh!

Lôi Vi không nói gì, nàng chỉ nhẹ gật đầu. Sau khi kêu Tiểu Đậu Tử tới, Tiểu An Tử nhanh chóng rời đi. Con đường từ sân khấu đến Bắc các không xa nhưng khá ngoằng ngèo. Nàng vì lần đầu tên tới đây nên phải có người dẫn đường. Vừa đi, nàng vừa nhìn ngắm xung quanh. Cây cối được chăm sóc rất cẩn thận, đến cỏ cũng được tỉ tót tỉ mỉ.

_ Dừng lại đã!

Vừa nói Lôi Vi vừa dừng lại. Phóng tầm mắt ra xa, nàng nhìn thấy không ít khúc gỗ, khúc nào khúc nấy ước chừng cũng cao hơn đầu người.

_ Tiểu Đậu Tử! Người qua đem số gỗ kia lại đây ta xem.

Sau khi dạ ran một tiếng, Tiểu Đậu Tử vội đến chỗ Lôi Vi chỉ đem hết số gỗ bên đó qua. Cầm từng khúc gỗ lên quan sát kỹ càng một lượt, nàng chậm rãi mỉm cười, ánh mắt lộ rõ sự tinh quái.

_ Bây giờ là giờ gì rồi?- Lôi Vi chậm rãi hỏi.

_ Hồi Tiểu thư! Hiện vẫn đang là giờ Mùi [2] ạ.

_ Ngươi khỏi cần dẫn ta đến Bắc các nữa. Người đi tìm cho ta hai người khiêng đống gỗ này theo ta. Sau đó ngươi đi tìm Tiểu An Tử bảo hắn nhanh chóng tìm cho ta...sáu tay thợ mộc khéo léo, nhanh nhẹn một chút. Ta đợi hắn sau hậu hoa viên của Thanh Chương lâu có việc. Hắn có hỏi lí do, ngươi chỉ cần nói ta có cách giúp hắn báo thù.

_ Vâng!

Dứt câu, Tiểu Đậu Tử vội quay đi.

_ Khoan đã! Đến Trung các nói riêng với Vương gia các ngươi, ta có tiết mục cuối cùng rất đặc sắc muốn mọi người thưởng thức vậy nên mong Ngài ấy có thể tìm cách kéo dài thời gian. Ngoài ra mong Ngài ấy đừng cho bất kỳ ai đến Thanh Chương lâu làm phiền. À! Ngươi đi tìm cho ta mấy tấm đệm. Chừng mười cái đem đến Thanh Chương lâu cho ta. Gọi cả Tử Huyền đến cho ta.

Dứt câu, nụ cười của Lôi Vi càng lúc càng tươi hơn.

_ Vâng!

Sau khi Tiểu Đậu Tử rời đi. Hai tên lính tốt khỏe mạnh trong phủ được phái tới khiêng đống gỗ theo nàng tới hậu hoa viên của Thanh Chương lâu. Có thể nói, trên dưới Linh Thân vương phủ ai ai cũng nghe theo lệnh của nàng, không dám trái. Bởi họ cứ nhìn cách chủ tử của mình đối xử với nàng mà ngầm hiểu được rằng, nàng có khả năng trở thành nữ chủ nhân của họ trong tương lai. Thêm vào đó, dù mới chỉ tiếp xúc với nàng có khoảng hai ngày song họ thấy nàng thật sự dễ gần, cười nói vui vẻ, đối xử chân thành, không ai trong phủ không thích nàng.

Giờ Dậu [3], buổi tiệc mừng sinh thần của Phúc Khải chính thức bắt đầu. Giờ tuy vẫn là đang chiều nhưng trời mùa đông rất nhanh tối nên chả có gì là lạ khi khắp khán đài cũng như sân khấu đều thắp đèn rực rỡ.

Bên trên sân khấu là tiếng nhạc sôi động, bên dưới là tiếng cười nói náo nhiệt. Tất cả quyện lại tạo nên một thanh âm thật vui vẻ, sản khoái. Mọi người có mặt tại đây, ai nấy cũng đều bàn tán về món quà của Linh Thân vương. Bức "Đồng hỉ" [4] đầy lạ lẫm. Chất liệu lạ lẫm, màu sắc lạ lẫm, cách sắp xếp lạ lẫm...nói chung mọi thứ đều lạ lẫm đối với họ. Và điều khiến họ ngạc nhiên hơn chính là bức tranh ấy được làm ra từ nữ tử "tài đi với tai" kia. Khi Linh Thân vương cho họ biết bức tranh là do Lôi Vi làm ai nấy trong phòng kể cả Phúc Vân, Phúc Hoằng và Phúc Khải đều im bặt. Cái im bặt của sự ngạc nhiên đến tột độ. Và cho đến giờ phút này, họ vẫn không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình. Khi nhìn phản ứng của mọi người, Phúc Tuần thật không ngờ mọi người lại phản ứng mạnh đến vậy. Chàng nghĩ nếu kể cho nàng nghe có lẽ nàng cũng không tin. Giờ nhớ lại, khóe môi chàng bất giác lại cong lên tạo thành một nụ cười.

_ Ngọc Nhạn Công chúa tới!

Tiếng hô từ xa vọng tới của một tiểu thái giám khiến bầu không khí đang sôi nổi bỗng nhiên im bặt. Trên sân khấu, tiếng nhạc cũng ngưng lại. Đám gia nô và ca vũ lẫn nhạc công của Thái Thường Nhạc phủ vội quỳ xuống tung hô. Phía khán đài, lần lượt mọi người chậm rãi đứng lên tiến về phía nàng.

_ Ngọc Nhạn tham kiến Thái tử!- Vừa cúi người, Ngọc Nhạn vừa thi lễ.- Tham kiến các vị Vương gia, Hoàng tử và Công chúa.

_ Đều là người nhà cả!- Phúc Vân chậm rãi nói.- Muội hà tất phải đa lễ!

Không nói gì, Ngọc Nhạn chậm rãi đứng lên, ánh mắt nàng dừng lại trên gương mặt anh tú quen thuộc của Phúc Tuần. Trong khi nàng nhìn chàng chăm chú, chàng lại chỉ mỉm cười nhàn nhạt, lấy lệ với nàng rồi chậm rãi quay đầu đi.

_ Tiếp tục đi!- Phúc Vân hạ lệnh.

Liền sau đó, tiếng nhạc lại nổi lên, ca vũ lại tiếp tục điệu múa dang dở. một điệu múa đang múa bỗng nhiên phải dừng lại sao có thể lấy lại tâm thế mà múa tiếp. Song không ai trong các vị Hoàng tử và Công chúa kia để ý đến việc này, vậy nên ca vũ cũng chỉ múa qua loa để xong điệu vũ này.

_ Hôm nay muội tới đây là phụng ý chỉ của Thái hậu tặng Thất huynh một món quà.

Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa dừng chân ở giữa khán đài. Nhìn liếc qua mọi người nàng biết rằng không ai trong số họ ngạc nhiên về việc này. Trong một nhà, bề trên tặng quà cho con cháu và ngược lại, con cháu tặng quà cho bề trên là chuyện hết sức bình thường. Nhưng đây là Hoàng tộc nên làm gì cũng đụng đến lễ nghi, trang trọng cả.

Tỳ nữ Lệ Uyên nhanh chóng bưng một cái khay tới. Bên trên khay phủ một lớp vải đỏ nên không ai nhìn rõ nó là cái gì. Chỉ biết nó là một khối vuông. Ngọc Nhạn chậm rãi lấy tấm vải đỏ ra, một cái hộp vuông bằng gỗ quý và được trạm trổ tinh xảo hiện ra ngay trước mắt mọi người. Dù không ai trong số những người có mặt tỏ ra ngạc nhiên nhưng họ đều không giấu nổi sự tò mò, hiếu kỳ.

_ Thất huynh!- Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa quay về phía Phúc Khải.- Huynh đến mở ra xem đi.

Nở một nụ cười thật tươi, Phúc Khải chậm rãi tiến đến nâng hộp gỗ lên. Một khối Bạch ngọc dần xuất hiện trước mặt mọi người. Đường cong mềm mại cùng dần hiện ra. Mở hẳn chiếc hộp gỗ ra, một con Bạch Long ngậm ngọc châu đang vươn mình hiện ra trước mắt mọi người. Bạch Long ngậm ngọc châu đang uốn lượn vươn mình lên cao, từng đường nét được chạm trổ hết sức tinh tế ngay cả đến vảy rồng nhỏ xíu cũng được chạm rất sinh động. Tất thảy những ai có mặt trên khán đài đều không khỏi trầm trồ.

_ Thất huynh! Bạch Long ngậm ngọc châu này là Thái hậu đặc biệt sai người tìm thợ làm để mừng sinh thần của huynh. Hy vọng huynh có thể phát huy hết tài năng của mình, trở thành rường cột của quốc gia.

Nghe xong, Phúc Khải vội quỳ xuống:

_ Tạ ơn Thái hậu! Thái hậu thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!

Sau khi trao món quà tặng của Thái hậu, Ngọc Nhạn xin phép hồi cung nhưng lại bị Hoàng tử, Công chúa khác ra sức giữ lại. Trong khi nàng đang kiên quyết từ chối, tiếng nhạc trên sân khấu lại được tấu lên. Đó là một giai điệu hoàn toàn lạ lẫm đối với người chơi cũng như người nghe. Ngay lập tức nó thu hút sự chú ý của mọi người, bao gồm cả Ngọc Nhạn. Trên sân khấu một tà váy mang sắc xanh của sự sống mơn mởn chậm rãi bước ra khiến mọi người trên có mặt trên khán đài cũng như người của Thái Thường Nhạc phủ vô cùng kinh ngạc. Bởi đó chính là Lôi Vi. Đám người của Thái Thường Nhạc phủ kinh ngạc là bởi theo như sự sắp xếp hôm nay, nàng không hề tham gia bất kỳ bài vũ nào cả. Còn đáng con cháu Hoàng thất ngạc nhiên vì họ không ngờ nữ tử bọn họ xem thường lúc này lại xuất hiện như một thiên tiên. Hơn nữa, động tác múa lại uyển chuyển và đẹp đến vậy. Cơn mưa bay lất phất càng khiến nàng trở nên hư ảo hơn. Từ dải lụa của nàng, từng cánh hoa trắng ngần nhẹ nhàng bay ra mang theo hương thanh tân ngọt ngào càng khiến bầu không khí trở nên say lòng người.

_ Cửu thiên tiên nữ! Đúng là Cửu thiên tiên nữ hạ phàm!

Chất giọng trầm cất cao của một vị Hoàng tử nhận được sự đồng tình của mọi người. Phúc Tuần chậm rãi tiến về phía Phúc Khải, đặt tay lên vai chàng mỉm cười.

_ Đây là món quà Vi Nhi tặng cho đệ đấy.- Chất giọng của Phúc Tuần trầm thấp đủ để hai người nghe.

_ Vương gia của đệ! Món quà này đúng sống động và mỹ lệ. Đệ nhận! Đệ nhận!- Chất giọng của Phúc Khải có chút bông đùa.

Nhận ra Phúc Tuần đang chau mày, Phúc Khải ngay lập tức bày ra vẻ mặt ngây thơ.

_ Gì chứ! Là quà của đệ, để phải nhận thôi!

_ Đệ...

_ Được rồi! Được rồi! Để mỹ nhân lại cho huynh là được chứ gì?!

Tiếng tranh cãi nho nhỏ của hai người dù không gây sự chú ý cho ai nhưng cũng đủ lớn để một hai người nghe thấy, trong đó có cả Ngọc Nhạn. Nắm chặt gấu váy, nàng cố giữ vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Trong khi đó, đám người của Thái Thường Nhạc phủ vẫn đang kinh ngạc theo dõi điệu vũ của Lôi Vi. Điệu vũ ấy dường như vận dụng hết những kỹ năng của một ca vũ bởi nó có rất không ít động tác khó thêm nữa nhịp điệu lại nhanh nếu bắt không kịp sẽ bị mất nhịp còn nếu bắt kịp sẽ có khả năng xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Càng nhìn bọn họ càng không khỏi thán phục. Trong khi đó, bọn Tú Đình ai nấy đều nhìn nàng với đôi mắt tóe lửa. Ngọn lửa ấy như chỉ chờ mồi là có thể thiêu đốt tất cả.

Cứ vậy, cứ vậy ai nấy cũng theo dõi điệu vũ của Lôi Vi một cách chăm chú. So với các điệu vũ trước, sự tập trung của họ cho điệu vũ này là tuyệt đối. Chỉ đến khi nàng cất tiếng, tất cả mọi người mới bừng tỉnh.

_ Điệu vũ này xin được xem như là món quà tiểu nữ tặng cho Thất Hoàng tử nhân sinh thần của Ngài. Chút tài mọn mong các vị đừng chê cười.

_ Tuyệt!- Vừa vỗ tay, Thái tử Phúc Vân lên lên tiếng.- Cát Lôi Vi! Ngươi múa rất tuyệt. Không hề có bất kỳ sai sót nào. Ngươi quả là có thực tài, chỉ tiếc ngươi hiện giờ mới chỉ là Sơ kỳ. Ta thấy ngươi nên làm Hạ cấp hoặc Trung sinh mới xứng với trình độ của ngươi lúc này.

Nghe xong câu nói đó của Thái tử, cả đám người của Thái Thường Nhạc phủ lập tức tái mặt.

_ Thái tử quá khen!- Lôi Vi vội đáp.- Tiểu nữ không tài đến thế đâu ạ.

_ Ngươi đừng khiêm tốn!- Phúc Tuần chậm rãi nói.- Tô Chưởng sự! Không biết ý ngươi thế nào?

_ Thái tử và Linh Thân vương nói phải ạ!- Vội quỳ xuống, Tô Chưởng sự nói.

Phía bên đám người của Thái Thường Nhạc phủ, bầu không khí lập tức trở nên đông cứng. Nhận thấy tình hình không thể kéo dài. Thêm vào đó phải để cho đám người đó biết được tài năng của Lôi Vi, Phúc Khải chậm rãi tiến về phía trước một bước.

_ Lôi Vi! Ta được biết, ngoài việc biết múa ra ngươi còn biết chơi Cổ cầm, biết vẽ tranh. Vậy ngươi có biết là thơ không?

Chậm rãi đứng lên, Lôi Vi mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào.

_ Hồi Thất Hoàng tử! Trong tứ nghệ [5], thứ tiểu nữ không biết chính là đánh cờ. Thứ tiểu nữ thích nhất chính là vẽ tranh. Tuy không bị cho là điêu trùng tiểu kĩ [6] nhưng cũng không phải là xuất sắc. Thứ tiểu nữ ghét nhất chính là làm thơ. Sinh thời, gia gia [7] của tiểu nữ, từng dạy tiểu nữ làm thơ. Nhưng tiểu nữ học hoài không vào và làm rất dở. Gia gia của tiểu nữ ví việc làm thơ như thưởng thức rượu. Muốn thưởng thức rượu cần cả một quá trình. Từ chưng cất đến ủ lên men bao lâu để có rượu ngon đều phải kỹ lưỡng. Làm thơ cũng như vậy, cũng không thể vội vàng được. Vậy nên, sau rất nhiều lần bắt tiểu nữ làm thơ, gia gia của tiểu nữ lại bảo "thơ của con chẳng khác nào hũ rượu hỏng, chả ai dám thưởng thức. Vì nếu thưởng thức chắc chắn sẽ tức đến chết."

Lôi Vi nói đến đây, ai nấy có mặt trên khán đài cũng cười nghiêng ngả vì giọng điệu hóm hỉnh của nàng.

_ Là ngươi ghét chứ không phải là không biết là phải không? Vậy...ngươi thử làm một bài thơ để bọn ta xem xem có bị thơ của ngươi làm cho tức đến chết như cái miệng nhỏ của ngươi không.- Vừa bật cười, Duyệt Thân vương Phúc Vĩnh vừa nói.

Lôi Vi vờ xụ mặt ra chiều nghĩ ngợi. Trong khi đó, một vài Hoàng tử, Công chúa có độ tuổi bằng tuổi nàng trở xuống tỏ ra thích thú. Phúc Tuần nhìn nàng với đôi mắt vừa thú vị vừa hiếu kỳ, khóe môi chàng khẽ cong lên.

_ Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh ạ. Nhưng nếu các vị có xảy ra chuyện, tiểu nữ không chịu trách nhiệm đâu.

_ Yên tâm đi!- Phúc Vân chậm rãi lên tiếng.- Bọn ta mà có chuyện gì, Thất đệ sẽ chịu trách nhiệm.

Phúc Khải đứng bên lập tức trố mắt nhìn.

_ Tại sao lại là đệ? Mọi người...

Khẽ bật cười, Lôi Vi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng để hoạt động cái bộ não vốn không mặn mà với những bộ môn thuộc khối C.

Cơn mưa bay lất phất vẫn chưa ngừng khiến bầu không khí càng về đêm càng trở nên se lạnh. Trong khi đó, mọi người đứng bên kia vẫn đang hối thúc. Khẽ thở dài, nàng chậm rãi cúi đầu xuống. Những cánh hoa trắng khi nãy lập tức lọt vào nhãn giới của nàng. Một ý nghĩ vụt qua đầu. Nở một nụ cười, nàng chậm rãi cúi người xuống cầm một vốc cánh hoa rồi vung lên cao. Trong màn đêm, dưới ánh đèn, từng cánh hoa trắng trở nên sáng rỡ như tuyết. Nàng chậm rãi ngâm.

"Vũ tuyết phi mạn thiên

Trường vũ trường thọ thần

Đa tuyết đa niên kỷ

Tinh nguyệt tụ lạc địa"*

Lôi Vi ngâm xong, Phúc Khải chậm rãi ngâm lại một lần. Mọi người ai cũng gật đầu cho rằng bài thơ tuy chưa suông như có ý nên chưa đến nổi trở thành rượu hỏng không ai dám thưởng thức. Cúi người cảm tạ, nụ cười trên môi nàng càng trở nên rạng rỡ. Liếc nhìn Tú Đình, nụ cười ấy lập tức trở nên tinh quái.

_ Các vị!- Lôi Vi chậm rãi lên tiếng.- Ngoài món quà một điệu múa để tặng cho Thất Hoàng tử ra tiểu nữ còn chuẩn bị một tiết mục dành cho tất cả mọi người. Dám chắc rằng, đây là lần đầu tiên các vị được xem tiết mục này.

Bên dưới lại nổi lên tiếng bàn tán xôn xao. Sự hiếu kỳ ngày càng tăng cao. Mọi người ai ai cũng phỏng đoán tiết mục Lôi Vi nói tới là gì. Nhưng không ai có thể đoán ra.

_ Sinh thần của đệ đã trở thành buổi biểu diễn của nàng ấy rồi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa vờ thở dài.

_ Không sao! Không sao! Đệ thấy vui! Vương gia của đệ! Đệ càng ngày càng cảm thấy nàng ấy tinh ranh. Huynh coi chừng không lại tự mình chuốc khổ.

_ Là ta cam tâm tình nguyện nên sẽ không có chuyện thấy khổ.

_ Phục huynh!

Tiếng "cót két" vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Tiểu An Tử dẫn đám gia nô trong phủ chậm rãi đẩy lên sân khấu một vật được bọc bằng vải khiến ai nấy cũng chau mày không biết đó là cái gì.

_ Xưa kia có hai mỹ nhân xinh đẹp phá nát một triều đại được cho là do hồ ly biến thành đó là Muội Hỷ [8] và Tô Đắc Kỷ [9]. Chính vì vậy, hồ ly trong truyền thuyết nghiễm nhiên trở thành loài động vật chuyên hại người. Nhưng nói đi cũng phải nói lại nếu hai ông vua Kiệt- Trụ không ham mê tửu sắc, hoang dâm vô độ liệu có bị hồ ly dẫn dụ đến nỗi mất cả cơ nghiệp trăm năm của tổ tiên họ hay không? Tiểu nữ thật không hiểu sử sách sao lại đổ hết tội lỗi lên đầu nữ nhân? Lẽ nào trong chuyện này nam nhân không có tội?

Lôi Vi ngừng lại quan sát nét mặt của từng người đang có mặt trên khán đài. Ai cũng lặng thinh suy nghĩ. Liếc nhìn sang đám Tú Đình đang đứng ngay dưới sâu khấu đang chau mày khó hiểu, nàng lại chậm rãi mỉm cười.

_ Nhưng thôi đó là chuyện của sử sách. Sự khó hiểu của tiểu nữ có lẽ cũng không thay đổi được sự bất công đó. Hy vọng một ngày nào đó, được các vị chỉ giáo. Còn mục đích hôm nay của tiểu nữ không phải là cùng các vị đàm luận về vấn đề này. Mục đích của tiểu nữ là dù hồ ly là loài chuyên đi tác oai tác quái hại người nhưng nó cũng là một loài vật đem đến sự may mắn. Có truyền thuyết còn nói rằng, một người nếu ăn thịt hồ ly, người đó sẽ được bảo vệ khỏi mọi tai kiếp. Không biết điều này có đúng không ạ?

Bên dưới chậm rãi gật đầu tán thành.

_ Vậy nên, hôm nay tiểu nữ sẽ bắt một con hồ ly về cho mọi người cùng xem.

Vừa nói, Lôi Vi vừa kéo vải lên, Lúc này mọi người mới biết đó là một cái lồng gỗ hình trụ cao hơn đầu người. Ai nấy cũng ngạc nhiên không biết nàng định làm gì với nó.

_ Một mình tiểu nữ, không thể nào bắt được hồ ly, vậy nên hy vọng mọi người có thể giúp đỡ.- Lôi Vi chậm rãi quay về phía đám người của Thái Thường Nhạc phủ.- Nghê Hạ cấp, ta hy vọng ngươi có thể giúp đỡ ta bắt- hồ- ly.

Trước lời đề nghị của Lôi Vi, Tú Đình không thể nào thoái thác. Vừa tiến lên sân khấu, nàng ta vừa nhìn Lôi Vi như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Nhưng Lôi Vi lại không để tâm, nàng vẫn mỉm cười, nụ cười ngọt ngào.

_ Tiểu nữ có thể nhờ một vị lên giúp tiểu nữ được không ạ?

_ Để ta!- Phúc Khải xung phong.

_ Thất Hoàng tử! Thật xin lỗi! Ngài đứng thứ bảy nên không thể lên được, hồ ly không thích điều này. Vậy nên tiểu nữ mạo muội xin mời Bát Hoàng tử lên đây.

Vừa dứt lời đề nghị, Bát Hoàng tử Phúc Tường trong bộ y phục màu vàng chanh chậm rãi lên sân khấu. Hiếm khi có dịp vui, lại được mỹ nhân mời thế này chàng sao không tham gia được chứ. Vừa lên, Lôi Vi đã đề nghị chàng kiểm tra một lượt quanh lồng để chắc chắn không có gì bất thường. Sau khi chàng kiểm tra xong, nàng chậm rãi tháo chốt cửa ra bảo Tú Đình bước vào trong. Tú Đình thật sự không biết nàng định giở trò gì, nàng ta không muốn bước vào tí nào nhưng có Hoàng tử đứng ngay trước mặt, nàng ta không thể không nghe theo lời nàng. Chốt cửa lại, nàng chậm rãi kéo vải xuống. Ngay lập tức mọi người được dịp bàn tán không biết nàng định làm gì. Ngọc Nhạn từ đầu chí cuối đều im lặng quan sát. Quả thật, nàng rất hiếu kỳ không biết nữ tử kia định giở trò gì.

_ Bát Hoàng tử!- Vừa nói, Lôi Vi vừa giữ hai bên lồng sắt.- Chúng ta cùng bắt hồ ly.

Dứt câu, Lôi Vi ra hiệu Phúc Tường giữa hai đầu bên kia của lồng. Đưa mắt quan sát bên dưới, nàng quay về phía chàng chậm rãi gật đầu. Cả hai cùng xoay cái lồng một vòng rồi sau đó, nàng quay về phía mọi người.

_ Các vị! Bát Hoàng tử và tiểu nữ đã bắt được một con hồ ly.

Câu nói của Lôi Vi khiến mọi người nín thở. Không ai hiểu được hàm ý của nàng. Đưa mắt nhìn đám bạn của Tú Đình ánh mắt nàng lộ rõ sự thích thú. Chậm thật chậm, nàng kéo tấm vải lên. Đến khi nàng dứt khoát kéo lên, trước mắt mọi người quả thật mà một con hồ ly, hơn nữa còn là cửu vỹ thiên hồ [10]. Ai nấy đều ngạc nhiên hết cỡ không hiểu cớ làm sao rõ ràng họ vừa nhìn thấy Tú Đình giờ lại là hồ ly.

_ Tú...Tú Đình!- Thái Âm lắp bắt.

Thuận nước đẩy thuyền, Lôi Vi không ngần ngại quay về phía Thái Âm mà khẳng định.

_ Chính xác!

Đám ca vũ Thái Thường Nhạc phủ cắt không còn giọt máu. Cùng lúc đó vì con hồ ly có kích cỡ nhỏ còn khoảng cách gữa các thanh của lồng lại quá lớn nên chẳng mấy chốc con hồ ly chui ra khỏi lồng chạy mất. Vội quay sang nháy mắt với Tiểu An Tử, Lôi Vi vội hét lên.

_ Tú Đình đứng lại! Bắt lấy con hồ ly không là Tú Đình không thể trở về đâu.

Sau câu nói đó, trong khi đám gia nô vội đuổi theo con hồ ly, đám ca vũ của Thái Thường Nhạc phủ lại chạy tán lạn, chỉ cần nhìn thấy nó là họ bỏ chạy mất dép.

_ Nhanh! Đưa các vị Hoàng tử, Công chúa về Trung các.- Tiểu An Tử vội hét lên.

_ Bát Hoàng tử xin mời!

Lôi Vi vội quay về phía Phúc Tường lúc này vẫn đang đứng như trời trồng không hiểu chuyện gì. Rõ ràng là một con người cao lớn vậy mà xoay một vòng đã biến thành hồ ly. Đầu bên kia, nhìn thấy nụ cười tinh ranh của Lôi Vi, Phúc Tuần lẫn Phúc Khải đoán ra nàng đã "giở trò". Trong khi Phúc Tuần hơi chau mày không hài lòng Phúc Khải lại cố gắng nhịn cười.

_ Đi! Về thư phòng đệ sẽ kể cho huynh nghe!

Nghe Phúc Khải nói vậy, Phúc Tuần càng ngạc nhiên. Lẽ nào phía sau màn biểu diễn này của Lôi Vi có ẩn tình? Khẽ gật đầu, chàng cùng đệ đệ của mình nhanh chóng về thư phòng.

---------------------------------

[1] Hồ cung chủ: thủ lĩnh tối cao của Hồ ly được truyền từ đời này sang đời khác. Và thường được truyền cho con hồ ly mà Hồ ly cung chủ yêu thương nhất hoặc tài giỏi nhất trong bầy. Tương truyền, Đắc Kỷ từng là Hồ cung chủ thời đó.

[2] Giờ Mùi: từ 13h đến 15h.

[3] Giờ Dậu: 17h đến 19h.

[4] Tranh "Đồng Hỉ": tranh vẽ cây Ngô đồng và chim khách báo hỉ. Ý nghĩa chỉ sự cát tường, may mắn.

[5] Tứ nghệ: cầm- kỳ- thi- họa (chơi đàn- đánh cờ- làm thơ- vẽ tranh).

[6] Điêu trùng tiểu kĩ: chạm khắc một thứ côn trùng bằng một chút kỹ năng. Ý chỉ sự vụng về hoặc chỉ là những kỹ năng vụn vặt.

[7] Gia gia: ông nội hoặc ông ngoại.

[8] Muội Hỷ: mỹ nhân nước Hữu Thi sau được tiến cung và trở thành sủng phi của Hj Kiệt nhà Hạ. Nàng được xem là bà tổ của phi tần loạn cung đình.

[9] Tô Đắc Kỷ: mỹ nhân nhân nước Tô. Nàng và Bá Ấp Khảo, con trai trưởng của Cơ Xương tâm đàu y hợp. Nhưng vì một lần Trụ vương nhìn thấy nhan sắc của nàng nên cha nàng Tô Hộ bị ép phải tiến cống nàng vào hậu cung nhà Thương. Vì an nguy của nước Tô nên nàng buộc phải chấp nhận. Ngày nàng lên kiệu hoa về Triều Ca bỗng nhiên gió to nổi lên một hồi rất lâu mới ngừng. Sau trận cuồng phong đó, nàng thay đổi tâm tính. Có người cho rằng khi ấy nàng đã bị hồ ly do Nữ Oa sai xuống để trừng phat Trụ vương nhập vào.

[10] Cửu vỹ thiên hồ: Hồ ly chín đuôi. Tu 100 năm sẽ mọc ra 3 cái đuôi gọi là Yêu hồ. Tu đến 1000 năm sẽ mục thêm 3 cái đuôi gọi là Lục vỹ ma hồ (hồ ly sau đuôi). Đến cảnh giới cuối cùng sẽ có 9 cái đuôi gọi là Cửu vỹ thiên hồ. Mỗi một cái đuôi là một cái mạng. Thời gian tu luyện không có thời hạn nhất định nên chỉ có thể ước chừng.

*Mưa tuyết bay đầy trời

Mưa dài (lâu) tuổi càng dài

Nhiều tuyết tuổi càng nhiều

Trăng sao tụ lại mặt đất vui vẻ

--------------------------------------

Hết chương 37