Duyên Kỳ Ngộ

Chương 75



"Ngươi che giấu dã tâm và thực lực nhiều năm như vậy trước mặt thái tử, ý nguyện của ngươi, ta có thể giúp. Khiến ngươi từ tay trắng trở nên được nắm trọng binh, lại cho ngươi mấy năm tu dưỡng chuẩn bị. Có một nội ứng tốt như vậy, ngươi sẽ thuận lợi đăng cơ".

Ta biết chàng nhất định động lòng, hiện giờ Lưu Phi chỉ đảm trách những việc vặt của lễ bộ, trong tay không có binh quyền. Thái tử thực ra là nhân tài trị quốc, lại thêm họ Vương hậu thuẫn, làm một minh quân không khó. Chỉ có điều Ninh vương không thích thái tử, bởi vì họ Vương quá nôn nóng, khiến Ninh vương không thể không ra tay. Ông ta thà để cháu ruột... tiểu vương gia Lưu Giác con trai An Thanh vương nối ngôi, cũng quyết không cho thái tử kế vị dựa vào thế lực họ Vương.

Ta nói tiếp, "Điều kiện của ta rất đơn giản, ta muốn trở thành quý phi của ngươi, thân ta vẫn trong sạch, về chuyện thân phận ngươi hãy nghĩ cách. Ta sẽ không tranh giành với Cố Thiên Lâm, chỉ cần một danh phận là đủ". Ta hào hứng nói tiếp: "Từ nhỏ ta đã ham thích binh thư, ham bày binh bố trận, nếu có thể chỉ huy đại quân Ninh quốc, thực hiện bá nghiệp, Vương Yến Hồi suốt đời không hối hận. Ngày hoàn thành nghiệp lớn, ta sẽ tìm một nơi thanh tịnh lấy truyền dạy mấy đệ tử làm vui".

Ta nói xong mỉm cười quay đầu lại: "Nếu ngươi bằng lòng, hãy nhìn vào mắt ta, chúng ta nắm tay thề". Lúc này ta biết, nếu chàng bằng lòng, sau này ta sẽ có hai con đường, một là chàng thực hiện lời hứa, ta hoàn thành được ước nguyện của mình; hai là ngày chàng đăng cơ sẽ là ngày ta phải chết. Nhưng bất luận con đường nào, gia tộc họ Vương ta sẽ không bị diệt, cũng coi như ta xứng đáng với phụ thân và gia tộc. Thực ra ta cũng có thể không giúp chàng, mà giúp thái tử, đó cũng là canh bạc, nhưng không thú vị bằng sánh vai cùng chàng thống nhất thiên hạ, cho nên ta lựa chọn tứ hoàng tử Lưu Phi.

Chàng bình thản như nước, không thấy biểu hiện gì. Điều kiện của ta hoàn toàn không có hại gì đối với chàng, chỉ cần chàng nắm được binh quyền, tất biết lời ta là thật hay giả. Chúng ta nhìn nhau như vậy, chàng từ từ giơ một tay ra, ta cười đập nhẹ. Chạm vào lòng bàn tay rộng, dày, ấm áp của chàng, tim ta bỗng đập rộn ràng.

Không lâu sau con gái nhỏ của Lý tướng Lý Thanh La bị bắt, Ninh vương mượn cớ tước quyền thống lĩnh Nam quân của họ Vương. Thái tử bần thần thất vọng, vô kế khả thi. Thâm tâm ta càng khẳng định, sau này cha con An Thanh vương nhất định sẽ trung thành với Ninh vương, đứng về phía Lưu Phi. Nhận rõ điều này, để Lưu Phi có thực lực đấu với thái tử, ta hạ quyết tâm hiến kế giúp chàng.

Ngày Lưu Phi đi Biên thành xa xôi, ta đứng ở một chỗ cao trong vương cung nhìn đoàn binh mã đi xa dần. Trong đoàn quân không có kiệu, vậy là chàng không đưa vương phi đi theo. Lòng ta khấp khởi, bất giác chạm vào dấu thủ cung sa, ta có rất nhiều cách khiến thái tử không gần gũi được, huống hồ, ta liên tục hiến kế cho chàng, miệng chàng nói lời thân mật nhưng ánh mắt nhìn ta đầy vẻ đề phòng và xa cách.

Không biết từ lúc nào, ta thích bồi hồi đi dạo bên ngoài Ngọc Ly cung, người đã đi xa, hơn nữa chàng cũng có vương phủ ở ngoài cung. Nhưng mỗi lần đi qua đây, dường như ta vẫn văng vẳng nghe thấy tiếng tiêu miên man của chàng. Ta vốn là người lạnh lùng, vậy mà không chỉ một lần ta hồi nhớ minh ước giữa ta và Tử Ly, cũng không chỉ một lần ép bản thân nhìn rõ lòng mình, quả thực lòng ta chỉ vương vấn có chàng.

Thái tử chưa học được bao nhiêu những thủ đoạn lợi hại của cô ta. Chàng ngoại hình tuấn lãm, đối nhân hòa khí lễ nghĩa, nếu không phải do dã tâm của ta, dã tâm của Tử Ly và sự đề phòng của Ninh vương, chàng tuyệt đối có thể trở thành một Ninh vương thứ hai, khiến Ninh quốc lại bình an mấy chục năm. Chỉ cần Ninh quốc không xuất binh chinh thảo, trừ phi bốn nước nhất tề xâm phạm, còn không bất kỳ nước nào trong bốn nước nếu tấn công đều khó chiến thắng. Cho dù một lần xâm phạm Ninh quốc như trận Lâm Nam, kết cục đều phải bồi thường mấy chục vạn lạng bạc, hàng năm triều cống.

Hai mươi năm bình an, thuận buồm xuôi gió lớn lên, thái tử như đóa hoa trong phòng ấm. Còn Tử Ly như cái gai, một cái gai thận trọng náu mình, thận trọng mưu cầu sinh tồn trên đồng hoang, ta đương nhiên thích người sau hơn, mặc thái tử ngày càng dựa vào ta, cũng mặc chàng cẩn thận che giấu sủng ái với Lý Thanh Lôi, sợ ta ghen.

Sau khi Tử Ly ra đi, ta "ốm" nặng một trận, thái y bẩm báo thái tử, trong ba năm ta không thể hầu hạ chăn gối. Thái tử tỏ ra vô cùng buồn bã, ta lạnh mặt nhìn, cùng "buồn bã" với chàng. Trong mắt thái tử, ta cũng chính là loại xương rồng như Tử Ly, đột nhiên nở hoa, cũng rất khác người, muốn hái phải cẩn thận đề phòng gai đâm.

Ba năm trôi qua, Ninh vương băng hà, Tử Ly từ Biên thành về triều phục tang. Thân hình rắn rỏi, thanh tân của chàng xuất hiện ở Ngọc Tượng cung, ngay cả thái tử cũng cảm thấy chàng giống như thanh kiếm sắc sắp thoát khỏi bao, huống hồ là ta. Ta say mê ngắm chàng từ con ngài trong kén thoát ra thành con bướm, ta thích chàng, mong chàng có thể thực hiện lời hứa.

Chuyện minh ước giữa chúng ta, ngay đến An Thanh vương trung thành như vậy cũng bị Tử Ly giấu biệt, chàng quả thực rất cơ mưu. Vậy là ta lại tỉnh táo xem các tấn trò diễn ra trước mắt. Ta rất muốn tin những trò diễn của họ trong cuộc tranh giành đế vị, nhưng những gì nhìn thấy, những gì cảm được, không đánh lừa được ta. Nhan sắc khuynh thành của Lý Thanh La khiến thái tử ngỡ ngàng, tiếng đàn của nàng ta lúc đó, biểu hiện của nàng ta lúc vào cung, khiến lòng ta chấn động, hoàn toàn đã hiểu. Nỗi ưu sầu trong tiếng tiêu của Tử Ly, vẻ tư lự của chàng thì ra đều liên quan đến Lý Thanh La.

Ba năm Tử Ly không về Phong thành, bỏ mặc Cố Thiên Lâm suốt ba năm. Ta cũng không thoát khỏi bản tính nữ nhi thường tình, thầm hy vọng chàng ít nhiều cũng vì ta, lúc này ta mới hiểu, tất cả là vì A La, chỉ có A La.

Ta thầm mong như vậy, là do ta đã yêu chàng sao? Nghĩ bao phen, ta vẫn phủ định. Có thể ta thích chàng, hoặc có thể chàng là kiểu đàn ông ta muốn có, có lẽ là do vậy khiến ta có chút tình ý với chàng. Nhưng, lớn hơn tất cả vẫn là tham vọng có được binh quyền từ chàng, muốn cùng chàng xuất binh chinh chiến, muốn chàng thu nạp mưu kế của ta, lấy được thiên hạ. Ý nghĩ như vậy đối với một nữ nhi bình thường quả thực khó lý giải, nhưng với ta, đó là ý nguyện từ nhỏ, khát vọng chinh phục thiên hạ luôn cuộn trào trong huyết quản ta.

Tử Ly đã trở về, ta quyết định nhắc nhở chàng. Chàng và Lưu Giác dùng kế muốn dụ ra Bắc quân của ta, ta sẽ cho họ thấy ta lợi hại thế nào. Vốn định khoác chiến bào ra trận gặp hai người đó, nghĩ mãi, ta quyết định đưa thái tử đi, không tiết lộ với Tử Ly, khiến huynh đệ họ gươm đao động binh một trận. Thái tử chưa bao giờ cầm quân, khả năng thua là rất lớn, nhưng theo bố trí của ta, Tử Ly và Lưu Giác cũng chẳng được hời bao nhiêu. Nếu không may, thái tử chiến thắng, ta sẽ theo sắp đặt của cha và cô, để họ Vương thay thế họ Lưu.

Đêm trước trận chiến, cô ta muốn ta ở lại bên bà. Cô vô cùng căng thẳng. Ta cười an ủi cô, sẽ không có chuyện gì xảy ra, theo ta, cho dù Tử Ly lên ngôi, cũng sẽ không làm khó hậu cung. Cô ta lẩm bẩm: "Hắn sẽ giết cô, hôm hắn từ Biên thành trở về, từ xa cô đã ngửi thấy mùi sát khí bên ngoài Ngọc Tượng cung, giọng bi phẫn của hắn giống như ngày xưa...".

Ta kinh ngạc, lẽ nào cái chết của thân mẫu Tử Ly có ẩn tình? Trời ơi, ta suy tính mọi lẽ, sao lại bỏ qua chuyện này? Bị ta hỏi dồn, cô lạnh lùng thừa nhận: "Cô đã bỏ ra ba năm để đầu độc dần dần, đến lúc này mới nói với cháu, vốn định mang bí mật xuống mồ".

Giọng cô rất nhẹ, rất lạnh, nhưng lại như sét đánh giữa ban ngày khiến ta lảo đảo. Ta còn gì không hiểu. Thái tử dù hiền đức đến mấy, cũng không địch nổi sự lộng hành của thế lực họ Vương và mối thù giết ái hậu bao năm, Ninh vương sao có thể cam lòng! Cây tiêu ngọc Tử Ly vẫn thổi là di vật của mẫu thân chàng, ngày ngày chàng cầm trong tay, đã hiểu mối thù với họ Vương sâu thế nào?

Ta lê bước ra khỏi Ngọc Phượng cung, một mình lang thang trong ngự hoa viên. Ban đêm, mỗi con đường ở đây đều phát lân quang mờ ảo, nhìn giống như một tấm lưới dệt bằng tơ, ta là con bướm bị mắc trong lưới đó. Ta hận cô ta, hận bà ta không sớm nói cho ta biết chính bà ta đã giết mẫu thân Tử Ly! Dù ta có tài kinh bang tế thế đến đâu, chàng cũng quyết không lấy con gái kẻ thù, càng không thể lập ta làm hoàng quý phi.

Tử Ly chỉ lợi dụng ta mà thôi, trước mặt chàng ta chỉ như món ăn ngon dâng tới miệng. Ta trăm mưu ngàn kế, nhưng lại bỏ qua thù hận, cho nên ta chỉ có thể đi theo kết cục thứ hai, đó là chết! Ta vốn có thể dựa vào thế lực họ Vương, quyết đấu với họ một phen, nhưng dù vậy cũng có nghĩa gì? Thắng rồi, ta cũng chỉ chết già trong vương cung, ngồi trên ngôi hoàng hậu để một bầy nữ nhân đua nhau ghen ghét, đố kỵ, viễn cảnh đó không phải điều ta muốn. Ta lựa chọn tác thành cho Tử Ly, cho dù ta chết, chàng cũng phải thực hiện ước mộng của ta.

Ta thức suốt đêm viết cho Tử Ly bức thư, chỉ có hai câu: "Họ Vương có thể ly tán, tặng thêm chàng Bắc quân, đổi lấy tính mạng cả họ tộc ta!".

Ta rất hiếu kỳ, hiếu kỳ tại sao chàng không yêu Cố Thiên Lâm dịu dàng hiền thục, cũng không yêu ta, mưu lược hơn người có hùng khí tranh bá thiên hạ, có thể sánh vai với chàng, lại đi yêu vị hôn thê của Bình Nam vương?

Mỗi nữ nhân đều có giấc mơ riêng. Ta chỉ nhiều hơn một thứ: chinh chiến nơi sa trường. Trong những tướng quân ta gặp trong quân doanh và năm vị công tử Phong thành, chỉ có Tử Ly xứng với ta nhất. Nhưng chàng không yêu ta, thật đáng tiếc.

Cha ta bị An Thanh vương đập tan nhuệ khí bên ngoài Đông môn, lặng lẽ vào cung, ta bảo với ông đại thế đã qua, nếu còn ủng hộ thái tử chẳng có ý nghĩa gì, chúng ta trấn thủ vương cung cũng không thể giữ được quá lâu, đằng nào thái tử cũng đã ở trong tay Tử Ly, chúng ta chỉ có thể giữ được bản thân. Cha ta khi nghe ta nói ông phải cáo lão về quê bảo toàn tính mệnh, mắt ông nảy lửa hét lên: "Yến Hồi, chính con đã trao Hữu quân vào tay Lưu Phi, rút cục con có ý đồ gì?".

Ta quỳ trước mặt cha, rơi lệ. Ông đột nhiên hiểu ra, người sụp xuống. Ta rất thương cha, khó khăn lắm cha mới có cơ hội đánh một trận lớn, cuối cùng vẫn không thành, binh lực nuôi dưỡng bao năm, phút chốc tan tành. Giấc mộng chinh phục thiên hạ, thay thế họ Lưu của ông hoàn toàn tiêu tan bởi tay ta. Ta nói với cha những những lời năm xưa ông đã nói với ta: "Cha là tộc trưởng, nếu cha một mực cố chấp là không nghĩ đến gia tộc".

Ông thở dài: "Con rút cục vẫn là nữ nhân!".

Tôi cười: "Cha à, Vương tộc ta đời nào cũng có nhân tài, nhất định có ngày xuất hiện một đại tướng quân dấy binh đánh trận, chấn hưng Vương tộc!". Cha nhìn ta, ánh mắt lại lóe sáng, sinh động, đó là tia hy vọng duy nhất trước cục thế bất lực hiện tại.

Hôm xảy ra cuộc chiến, ta đưa Lý Thanh La vào cung, nàng ta vẫn vô cùng bình tĩnh. Ta ngồi trước mặt, ngắm nàng ta, Lý Thanh La quả thật rất đẹp, nhất là đôi mắt, lóng lánh dưới ánh sáng ảm đạm, khiến cả khuôn mặt đẹp nổi bật rỡ ràng. Ta thở nặng nề, trấn tĩnh. Chẳng trách đàn ông thích mỹ nhân, bởi vì chính ta cũng nhận ra ngắm nhìn mỹ nhân thật dễ chịu, ta không thể rời mắt khỏi khuôn mặt nàng ta. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Nàng ta đòi nọ đòi kia, muốn ăn muốn uống gì ta đều thỏa mãn. Nghe nàng ta nói, đàn ông thích quyền lực, tiền bạc và mỹ nữ, nhưng họ yêu mỹ nữ hơn cả, ta không hoàn toàn tán thành, có lẽ đại đa số đàn ông đều như thế. Cái mà Vương Yến Hồi ta muốn là một người đàn ông thích ta, có thể sánh vai cùng ta, Tử Ly không như thế.

Ta nghe nàng ta kể chuyện, về một người đàn bà làm hoàng đế, ta xúc động vô cùng, nếu đây là thời đại đó, triều đại đó, có thể cho phép đàn bà trở thành hoàng đế một nước, thì tốt biết bao! Đáng tiếc lại không phải, ở đây đàn ông bá chủ thiên hạ, dẫu có ngày ta trở thành hoàng hậu khống chế được hoàng đế, cũng chỉ có thể buông rèm nhiếp chính.

Lý Thanh La thực sự có tài kể chuyện, nàng ta là loại nữ nhân không chỉ có vẻ đẹp bên ngoài, nữ nhân có học thức như vậy quả rất hiếm. Có lẽ Tử Ly và Bình Nam vương đều yêu nàng ta bởi sự khác thường đó.

Ta chắc chắn không cam lòng. Không thể để tất cả hóa thành mây khói. Ta lựa chọn cái chết. Ta sẽ không cùng thái tử chịu đựng cuộc sống giam cầm.

Nhưng cho dù chết, ta cũng có thể khiến Tử Ly, khiến mọi người nhớ đến ta. Ta nói cho Thanh La biết mật ước giữa ta và Tử Ly, tin là nàng ta sẽ giữ kín trong lòng. Ta cũng nói với nàng ta, Tử Ly ba năm bỏ mặc Cố Thiên Lâm là vì ta. Bởi vì nếu nói vì nàng ta, Thanh La có lẽ sẽ mềm lòng, bởi vì như thế tình của Tử Ly với ta sâu đến mức nào! Chỉ dựa vào điểm này, Lý Thanh La sẽ không chấp nhận Tử Ly, Tử Ly vĩnh viễn không có được nàng ta! Để đảm bảo, ta đã cho Thanh La ngửi Thất hồn ngọc dẫn hương, khiến Lưu Giác và Tử Ly đau khổ, tốt nhất nên để hai người đánh nhau một trận. Cho dù không đánh cũng không sao, độc dược này có được là do mối quan hệ đã lâu của họ Vương với hoàng đế Hạ quốc. Ta cũng ngờ rằng độc dược cô ta đầu độc mẫu thân Tử Ly cũng lấy từ Hạ quốc. Thái tử cho dù thất thế, Hạ vương cũng sẽ liên hệ với chàng. Ninh quốc chắc chắn đại loạn, chỉ có đại loạn mới có thể xuất binh!

Ta cũng sẽ không giết Lý Thanh Lôi, để nàng ta cùng thái tử sống ở Tây phương cực lạc. Những người không liên quan đến ta, trước sau ta chẳng quan tâm.

Tử Ly cuối cùng đã đến, ta ngoan ngoãn phục dưới chân chàng. Rõ ràng biết sự lợi dụng của chàng, quyết định của chàng, ta vẫn cho chàng cơ hội cuối cùng.

Chàng nói: "Với trí tuệ của nàng, hẳn đã sớm dự liệu cả rồi?".

Thôi, đừng diễn nữa. Ta đứng dậy, chỉnh đốn xiêm y. Ta thực sự không thua chàng, nhưng đâu còn có cách nào? Cha, con chỉ có thể làm được như vậy cho cha, cho họ tộc. Nếu không thể được như sở nguyện, cái chết có là gì?

Ta dẫn chàng vào địa cung, đương nhiên ta sẽ không giết chàng, chỉ hy vọng linh hồn ta có thể nhìn thấy ngày chàng chinh phục bốn nước, bá chủ thiên hạ.

Ta nhìn Lý Thanh La bị treo đã lâu, nàng ta sẽ là mấu chốt phát sinh mọi chuyện sau khi ta chết. Lại nhìn Tử Ly, thấy chàng đau đớn vạn phần. Ta không nghi ngờ lời chàng, chàng bằng lòng từ bỏ vương vị, thậm chí từ bỏ tính mạng vì Lý Thanh La, nhưng ta cũng biết, bằng lòng là một chuyện, làm được lại là chuyện khác. Ta không nhịn nổi, cười rơi nước mắt.

Đột nhiên ta thấy xót xa, ta đã coi thường sức mạnh của tình yêu. Thậm chí ta đã nghĩ, nếu Lý Thanh La lấy chàng, khóc lóc đòi đi đánh trận, có lẽ Tử Ly cũng chiều nàng ta.

Chàng nói chàng bằng lòng thực hiện lời hứa, trong khoảnh khắc đó ta muốn khóc, dù sao ta vẫn còn nhỏ, vẫn còn tính khí tiểu nữ nhi. Thì ra được yêu cũng là hạnh phúc, không phải chỉ có thực hiện ước mơ của mình mới thấy vui. Trong thoáng chốc, ta thay đổi chủ ý, ta phải giết Lý Thanh La, để cho Tử Ly chứng kiến nàng ta chết trước mặt mình.

Thành Tư Duyệt đột nhiên xuất hiện, tân khoa trạng nguyên, Thành thị lang kia tại sao biết được những cái bẫy của ta, phá bẫy cung tên của ta, lọt được vào địa cung cứu Lý Thanh La? Thành thị lang rút cục là ai? Ta muốn hỏi, nhưng lực kiệt khí cùng. Ta ngã vào tay Tử Ly, ta lưu luyến vòng tay ấy. Không giết được Lý Thanh La, mọi kế hoạch của ta vẫn khởi động theo dự tính. Ta dốc hết sức tàn nhìn lần cuối tân vương Ninh quốc, người có thể giúp ta thực hiện giấc mộng bá chủ, trong thoáng khắc đó, ta mới biết, thì ra ta lưu luyến chàng đến thế.

Những gì ta làm trong cuộc đời thanh xuân ngắn ngủi, gồm cả chuyện liên kết với Tử Ly, ta đều không hối hận. Mọi mưu kế có thể nghĩ ra ta đều đã dùng hết, kiếp sau hãy để ta đầu thai làm đàn ông, nếu không hãy cho ta làm một nữ nhân như Lý Thanh La có được tình yêu chân thành của những bậc nam nhi.