Duyên Hề

Chương 46



Thủy Dạng Hề một bên gắtgao túm chặt lấy tay của Nam Cung Ngự Cảnh, một bên tập trung tinh thần chú ýđến trận đánh nhau ở phía trước. Nàng không khỏi ngưng mày suy nghĩ, công phucủa Thịnh Hạ quốc thái tử tựa hồ đã tăng lên, nàng nhớ rõ lúc hắn cùng mìnhgiao thủ, công phu cũng không giỏi, và cũng không linh hoạt như vậy.

Chắc không phải sau khithấy nàng, hắn đã nghĩ đến chuyện lợi dụng nàng nên mới đánh như thế? Nghĩ đếnđây, trong lòng lại không tránh được một trận hứng thú, có lẽ như vậy, mớikhông uổng công danh tiếng thái tử của hắn chứ, nếu không, hắn ta thật rất vônăng. Một tia lạnh lùng trào phúng xẹt qua khóe miệng của nàng.

Nam Cung Ngự Cảnh thấyThủy Dạng Hề gắt gao túm lấy tay hắn, không khỏi nhớ tới tình cảnh buổi sánghôm nay Thủy Dạng Hề làm ấm tay cho hắn, nên tức giận trong lòng đã muốn tắthơn phân nửa. Đầu óc cũng bình tĩnh lại.

Quả thật, đường đườngThịnh Hạ quốc thái tử, sao lại đột nhiên xuất hiện đến tân nương của ngườikhác? Nếu không phải yêu tân nương đến tận xương tuỷ, thì nhất định hắn đang cómột âm mưu lớn. Hiển nhiên, lý do đầu tiên là không có khả năng xảy ra.

"Hề Nhi có ý kiến gìkhông?" Nam Cung Ngự Cảnh cười hỏi, hắn đã muốn khôi phục lại bộ dángthường ngày, trên mặt luôn mang theo nụ cười châm biếm lành lạnh.

Thủy Dạng Hề lắc đầu,thật lòng nói: "Không nghĩ ra hắn có quan hệ như thế nào với nhị phu nhânchứ?"

Nam Cung Ngự Cảnh sửngsốt: "Chuyện này liên quan gì đến nhị phu nhân?"

Thủy Dạng Hề liếc trắngmắt, nói: "Nhị phu nhân bất mãn vì..." Nàng còn chưa nói xong, liềnthấy có chỗ không thích hợp, nàng đã quá chủ quan khi nhận định quan hệ nhânquả trong chuyện này. Nhị phu nhân bất mãn việc gả Thủy Dạng Tình cho một nhạcsĩ trong triều, cho nên cùng Thịnh Hạ quốc thái tử liên minh, cướp đi Thủy DạngHề, điều này nói như thế nào nghe cũng không thông. Chẳng lẽ, bên trong chuyệnnày vẫn còn có người khác nữa? Thủy Dạng Hề chính hí mắt ngưng thần nghĩ.

Lúc này, vừa lúc Thủy MộcVân nhận được thông báo nên vội vàng từ trong phủ chạy ra. Nhị phu nhân Lưu YênNhiên vừa thấy Thủy Dạng Tình đang đứng ở trung tâm của trận đánh, mỗi bên đềumuốn đoạt nàng, mắt thấy Thủy Dạng Tình sắp bị cướp đi liền bất chấp mọi chuyệnnhào ra ngoài, cũng may có người kịp thời ngăn cản nàng.

Thủy Dạng Hề thấy vậy,càng thêm không hiểu. Điều này nói rõ, nhị phu nhân cùng người đến cướp tânnương không có quan hệ gì, nếu không nàng ta cũng sẽ không khẩn trương như vậy.Có lẽ, là do nàng suy đoán sai lầm, đánh giá quá cao hành động của nhị phunhân. Tuy có bất mãn, nhưng lại không phát triển đến trình độ phản kháng. Nhưvậy, chuyện Thịnh Hạ quốc thái tử muốn cướp đi tân nương, nhất định là khôngđơn giản .

Ai, thật phức tạp quá,như thế nào lại trở thành vụ án không có đầu mối nữa rồi.

Nam Cung Ngự Cảnh thấyThủy Dạng Hề mới nói có một nửa, thì không nói tiếp, nên liền hỏi: "HềNhi, làm sao vậy?"

"Không, là ta suyđoán sai lầm rồi." một câu đơn giản qua loa tắc trách giải thích cho xong.Vì nàng cũng không muôn đem chuyện đêm đó bị ám sát nói ra, làm thế không maysẽ bị một phen quản thúc nữa.

Thủy Mộc Vân vừa thấy đốiphương rất muốn đoạt đi Thủy Dạng Tình, mặc dù không biết mục đích là gì,nhưng việc này trăm ngàn lần cũng phải ngăn cản. Nên quay qua những người đangđứng ờ bên cạnh quát: "Sao lại thế này, còn không mau đi hỗ trợ?"

Mọi người vừa nghe thấy,thì không ngừng chen chúc đi lên. Nhưng cao thủ so chiêu, làm sao mà những tiểulâu la này có thể thấu hiểu được, chỉ thấy không quá nhất thời nửa khắc, liềnbị cái roi kia đánh cho hoa rơi nước chảy, bỏ chạy tán loạn, kêu la ầm ĩ.

Thủy Giác Hiên hướng ThủyDạng Hề nhìn một cái để hỏi ý. Thủy Dạng Hề chỉ đối với hắn lắc lắc đầu. Quansát thêm một hồi đã.

Thủy Dạng Hề quả thật làôm tâm lý xem trận đánh nhau này. Người ta ở trên kia đánh nhau liều sống liềuchết, còn nàng lúc này lại nhàn nhã, không có biện pháp, tính lạnh bạc là trờicho, cùng nàng không quan hệ, nên cho tới bây giờ chỉ đứng xem rồi thôi. Nàngcho tới bây giờ cũng chỉ nghĩ đến lợi hại cho chính mình mà thôi.

Nàng biết, hôn lễ củaThủy Dạng Tình liên quan đến kế hoạch của hoàng đế Nam Cung Liệt, nhưng màThịnh Hạ quốc thái tử cùng công chúa trực tiếp đến chọn phò mã, không cần nghĩcũng biết là có lòng muốn phá hỏng kế hoạch. Lúc này Thủy Dạng Hề tâm tình rấttốt. Một tay chống hàm dưới, bộ dáng như đang xem kịch vui.

Nàng cùng Thịnh Hạ quốcthái tử còn có một đoạn ân oán chưa xong, không bằng nương theo lần này để biếtrõ. Xem đến tột cùng hắn sử dụng hoachiêu gì đây.

Nghĩ vậy nàng không khỏinhìn Nam Cung Ngự Cảnh, nói: "Có thích trò chơi mèo vờn chuột haykhông?"

Nam Cung Ngự Cảnh hai mắtchợt lóe một chút, lúc này cười như hiểu rõ : "Hề Nhi quả thực tinhquái."

Chợt nghe Thủy Mộc Vânnói: "Hiên nhi, sao ngươi không đi hỗ trợ? Tốt xấu gì cũng là nhị tỷ củangươi." Hắn chưa bao giờ cảm thấy mệt đến vậy, thật đúng là muốn điều mộtđội ám vệ ra, trực tiếp đem hai người kia giải quyết cho xong. Chẳng qua, nhìnthấy ở nơi này đầu người, nên đành từ bỏ.

Không đợi Thủy Giác Hiêntrả lời, Thủy Dạng Hề đã cất cao giọng nói: "Phu quân, hay là ngươi đi đi.Tốt xấu gì, nàng cũng là nhị muội của ta." Nói xong, còn giảo hoạt cười.

Vì Thủy Dạng Hề nhìn quamấy người đang đánh nhau, biết nhạc sĩ kia sắp bại trận, chỉ khoản mấy chiêunữa thôi. Nên Thủy Dạng Hề cố ý nói lớn tiếng lên, kì thực là cảnh cáo mấyngười đang đánh nhau kia. Quả nhiên,trong nháy mắt, liền thấy thái tử Thịnh Hạ quốc tung ra chiêu thức ngoan tuyệtsắc bén không ít, càng thêm tốc chiến tốc thắng.

Liên tục tung ra ba cáikiếm quyết, hướng tới trán, trái tim, thiên trung của nhạc sĩ đâm tới, mà nhạcsĩ thì không địch lại, chỉ phải hướng ra sau tránh đi. Mà Thịnh Hạ quốc côngchúa thấy thế, vung roi một cái, liền đem Thủy Dạng Tình cuốn lấy. Trong chớpmắt, hai người đã biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

Nam Cung Ngự Cảnh vào lúcnày, cũng phi thân đuổi theo.

Thủy Dạng Hề nhìn thânảnh của hắn, nhíu nhíu mày, hắn đang sử dụng khinh công mèo ba chân, có thểđuổi theo kịp mới là lạ .

"Tỷ tỷ chớ lo lắng.Võ nghệ của Tam hoàng tử, không có mấy người biết." Thủy Giác Hiên khôngbiết khi nào thì xuất hiện ở bên người của Thủy Dạng Hề, hắn căn bản không biếtchuyện Thủy Dạng Hề biết võ công, chẳng qua, hắn nhìn thấy nàng cau mày, cho lànàng bất mãn đối với việc Nam Cung Ngự Cảnh vừa mới thi triển khinh công, nênnghĩ, cần phải giải thích một chút.

Thủy Dạng Hề vừa nghethấy, lúc này mới lĩnh ngộ lại đây. Nguyên lai, không có bao nhiêu người nhìnthấy võ công thật sự của Nam Cung Ngự Cảnh. Hắn giấu diếm cũng thật giỏi.

Thủy Dạng Hề cười cười,đối với Thủy Mộc Vân nói: "Phụ thân yên tâm, nói vậy phu quân nhất định làcó thể đuổi kịp" Nàng cảm thấy hiện tại nàng nên nói cái gì đó, cho nênmới không đầu không đuôi nói một câu như vậy.

Thủy Mộc Vân chẳng nhữngkhông thoải mái được, ngược lại sắc mặt càng thêm ngưng trọng. Lúc này hắn xoayngười đi vào tướng phủ, sau đó liền một mình vào thư phòng, giống như đã chịuđả kích rất lớn.

Bất quá, có ai mà tintưởng chứ, chỉ một chuyện nhỏ như vậy, đường đường là tướng gia mà có thể bịdoạ sao? Thủy Dạng Hề nhìn thân ảnh biến mất của Thủy Mộc Vân, nụ cười của nàngcàng có chút ý vị thâm trường, có lẽ, lần này có thể đem tất cả bí ẩn ở tronglòng đều giải được, vậy là cuối cùng nàng cũng có thể trả lại công đạo đối vớichủ nhân thân thể này .

Quay đầu một lần nữa nhìnnhững người khác, biểu tình trên mặt mọi người đều là không giống nhau. Hoặc bithương, hoặc tiếc hận, hoặc vô vị, hoặc chết lặng thậm chí còn có kẻ vui sướngkhi người gặp họa. Nhìn thấy vậy Thủy Dạng Hề không khỏi trào phúng cười. Đâychính là cái gọi là thế nhân .

Trốn ở trong góc phòng,lẳng lặng nhìn mọi người, là ham mê của nàng. Nhiều năm qua, đã trở thành thóiquen. Con người ở trong mắt mắt nàng, là người mà cũng không phải là người. Chỉvì, mỗi lần nàng đều đem người tanhìn thấu hết, cũng bởi vì vậy, nàng đã bỏ lỡ thiệt nhiều điều tốt đẹp trênđời. Có lẽ, đây là cái giá phải trả cho việc quá lý trí.

Thủy Dạng Hề cố định lạitầm mắt nhìn bề phía nhạc sĩ, trên mặt của hắn không có biểu tình dư thừa nào,vẫn thản nhiên như trước, trải qua một phen đánh nhau, mà quần áo lại khôngchút hỗn độn. Điều này không thể không nói công phu của hắn cực tốt.

Thủy Dạng Hề cười cười,đi tiến đến gần: "Công tử quả nhiên là có bản lĩnh, hôm nay vừa thấy, thậtrất bội phục. Không chỉ có một tay đàn cầm tuyệt hảo, lại có được một thân võnghệ khiến người ta phải hâm mộ. Đưa mắt nhìn trong thiên hạ, sợ là sẽ tìmkhông ra mấy người."

Hắn cũng chấp tay lạinói: "Tam Hoàng phi quá khen. Hay là... Tam Hoàng phi cũng hiểu được võnghệ?" Hắn nhớ tới đêm hôm đó, vũ đạo nhất tuyệt thiên hạ của nàng, nếukhông có nội lực thật sự thì không thể nào làm nổi. Nên trong giọng nói, cũngkhông quá quả quyết chỉ mang theo chút cẩn thận mà thôi.

Thủy Dạng Hề tất nhiên lànghe xong, nụ cười không khỏi càng thêm sâu xa. Lắc lắc đầu nói: "Không,sẽ không. Bất quá, ta cũng biết xem..." Những lời này nói ra ý tứ rất mịtmờ. Nhưng nghe vào trong tai đối phương, tất nhiên sẽ hiểu được phi thường.

Chỉ thấy đôi mắt của nhạcsĩ kia hơi gợn sóng, trong mắt sát khí chợt lóe lên rồi biến mất. Nữ tử này quảnhiên không đơn giản, chỉ thản nhiên nói một câu, nàng biết xem, liền đemchuyện mà bao nhiêu võ lâm cao thủ đều không dễ làm được, đơn giản hóa nó đi.Hơn nữa trong giọng nói chắc chắc và tự tin, làm cho người ta phải tin phục,rằng nàng không nói dối.

Thủy Dạng Hề không cóbuông tha sát khí vừa loé trong mắt hắn, quả nhiên càng là hạng người nhìngiống như bình thường, thì từ trong xương lại càng là có điều khiến cho ngườita sợ hãi. Khi hắn vừa ra tay nàng liền nhìn ra, hắn chỉ thủ chứ không tấncông, hơn nữa lại cố tình làm cho người ta nhìn thấy giống như hắn đang liềumạng toàn lực để ứng phó, bởi vậy có thể thấy võ nghệ người này cũng không bìnhthường. Sợ là ở trên giang hồ cũng là cao thủ đứng đầu . Nếu không phải, nàngcũng có một thân võ nghệ cao cường, thì tuyệt kế sẽ nhìn không ra.

Thủy Dạng Hề cười, nhưvậy, xem ra nhạc sĩ này nhất định là không muốn cưới Thủy Dạng Tình, mới tươngkế tựu kế, để cho mấy người kia cướp Thủy Dạng Tình đi. Như vậy, cho dù có tìmđược nàng trở về , thì hắn cũng có cớ để từ chối chuyện hôn sự này. Nếu đã vậy,vì sao lúc trước lại muốn giúp đỡ hoàng đế diễn vỡ diễn này?

Trong nháy mắt, tronglòng hai người liền hiện lên vô số ý tưởng.

Chỉ thấy nhạc sĩ kia thảnnhiên cười nói: "Tam Hoàng phi không hổ là Tam Hoàng phi, thật là nữ trunghào kiệt."

Thủy Dạng Hề cười khẽ mộtcái nói: "Công tử vẫn nên vào phủ chờ tin tức xấu đi. Vô luận như thế nào,lễ nghĩa này nhà gái cũng phải làm. Huống chi, ta còn có việc thỉnh giáo côngtử nữa."

"Tam Hoàng phi nóirất có lý. Vậy hạ thần cung kính không bằng tuân mệnh ." Một bên vừa chắptay, một bên đi vào trong phủ. Lời nói kia hắn nghe là hiểu được, chắc nàng sẽkhông đem ý đồ chân thật của hắn nói ra chứ. Hắn cũng không nghĩ đến chuyệnphải giết người diệt khẩu linh tinh , còn nữa, cũng không muốn kết oán với mộtoan gia lợi hại, đến lúc đó không thể thoát ra được, còn đem chính mình kéo vàocho người ta trục lợi.

Thủy Dạng Hề nhìn thânảnh của hắn, khóe miệng treo lên ý cười khó hiểu, đang chuẩn bị xoay người đivào, thì vô tình liếc mắt một cái nhìn Nam Cung Ngự Vũ đang giúp đỡ nhị phunhân đi vào trong phủ. Sắc mặt tựa hồ đều rất khó coi. Không giống lo lắng,cũng không giống an ủi, nhưng lại có chút như tức giận. Tức giận? Hắn có gìphải tức giận đây?

Nghĩ thế nàng lắc lắcđầu, đi vào bên trong cửa phủ.

Một hồi hôn lễ long trọngnáo nhiệt, công thêm hí kịch đầy kịch tính đã kết thúc, nghĩ kỹ lại bất giácthấy buồn cười. Nhưng mà Thủy Dạng Hề bản tính vốn đạm mạc, nên biến hóa nhưvậy, cũng chưa thực chất mang đến cảm khái gì cho nàng, bởi vì trước hay sauthì nàng đều là một người ngoài cuộc. Nàng chỉ cảm thấy hứng thú đối với chuyệnmà nàng cho rằng đáng giá thôi.

Ra khỏi trường hợp hỗnloạn kia, đầu óc cuối cùng đã yên tĩnh xuống. Câu chuyện khi nàng nói với HoaNhiên thì bị Nam Cung Ngự Cảnh đánh gãy suy nghĩ, lại một lần nữa trở về trongđầu.

Nàng nghĩ xong quay lạinói với Hoa Nhiên: "Hoa nhiên, y theo như lời lúc trước ngươi nói, đêm đólà ngươi giao thủ cùng Trương thái y kia, hơn nữa còn bị đoạt mất roi, thậtkhông?"

Hoa Nhiên cung kính khomngười, nói: "Đúng vậy, thủ pháp đoạt roi cùng chiêu số mà chú rể quan hômnay sử dụng hoàn toàn giống nhau. Cho nên, thuộc hạ mới cảm thấy kinhngạc."

"Thật không?"Thủy Dạng Hề vừa suy nghĩ vừa hỏi lại, hai người đều có thủ pháp đoạt roi giốngnhau, chẳng lẽ Trương thái y cùng nhạc sĩ là cùng một người? "Vậy ngươi cóđi tìm nhạc sĩ kia hay không?"

"Hoàng phi phân phóquá, làm sao dám không tuân lời. Từ Thái y viện đi ra, tất nhiên sẽ đến nhạcphường, nhưng mà vẫn không tìm ra nhạc sĩ đó." Nói đến đây, Hoa Nhiên cũngđột nhiên cả kinh, nói: "Hoàng phi, hay bọn họ... Là cùng một người?"

Thủy Dạng Hề"Ân" một tiếng, gật gật đầu: "Vô cùng có khả năng. Nhưng mà cũngkhông thể loại trừ khả năng bọn họ chiêu số võ công có giống nhau. Tuy nhiên sựgiải thích này hơi có chút gượng ép. Dù sao, cũng hai người kia không biết quanhệ với nhau như thế nào."

Thủy Dạng Hề dừng mộtchút, tuy rằng không thể khẳng định, bất quá cũng không khác biệt lắm. Ngoàira, đây cũng là một manh mối quan trọng đối với nàng. Nếu có thể tìm được cơhội thử một lần, nhất định có thể tra ra manh mối .

Nghĩ vậy, nên trong lòngđã có đối sách ứng phó, nàng đang muốn xuất môn, thì không ngờ cửa lại bị đẩyra từ bên ngoài, sau đó, thân ảnh thon dài của Nam Cung Ngự Cảnh liền xuất hiệnở trước mắt...