Duyên Hề

Chương 35



Nàng lại quên tình trạnghiện tại, thời điểm mấu chốt như vậy, mà còn nhàn hạ thoải mái ngẩn người, thìnhững gì lúc trước nàng làm không phải là uổng phí sao. Nếu như, bị hắn pháthiện là nàng, thì càng không có khả năng ra cung.

Nam Cung Ngự Cảnh độtngột bị đoạn vải lụa đánh trúng liền lảođảo thối lui về phía sa. Mà đoạn vải lụa kia chỉ mang theo không quá hai thànhnội lực, chỉ vì hiện tại Nam Cung Ngự Cảnh một lòng đều ở trên người của kẻ bịthương trước mặt, nào dám không nương theo lực đạo, ngay cả kiếm bị đánh thối lui.

Nháy mắt, kiếm đã rút rakhỏi thân thể của Thủy Dạng Hề. Lúc này, nàng chỉ có một cảm giác, đau điếngngười, đau không bờ bến, tất cả đều tập trung bên vai trái. Nàng không khỏinhíu mày, răng nanh cắn môi thật sâu, đem tham âm kinh hô nén lại, không kêurên ra tiếng. Thân mình cũng theo quán tính nghiền về phía trước, tay phải theobản năng xoa vai trái bị thương, nhất thời, đoạn lụa trắng trên tay nhuộm mộtmảnh màu đỏ.

Thủy Dạng Hề chăm chúnhìn Nam Cung Ngự Cảnh liếc mắt một cái, thấy hắn vẫn bị vây bởi sợ sệt, mũichân nàng điểm nhẹ, chịu đựng trên vai đau đớn, một cái phi thân, liền đã ởngoài ngàn dặm, hướng tới cửa cung mà đi.

Nam Cung Ngự Cảnh nhìnbóng trắng biến mất, biểu tình ngưng trọng dị thường, trong lòng vẫn càng khôngngừng hỏi, là ngươi sao, Hề Nhi. Chẳng lẽ, ngươi đúng là biết võ sao? Lần đó ởyến hội hắn cố ý bắt mạch môn của nàng, trừ bỏ mạch tượng so với chi người bìnhthường mạnh hơn rất nhiều thì vẫn chưa cảm nhận được một ít nội lực nào. Nhưngmà, thân ảnh kia lại quen thuộc dữ dội, quen thuộc đến làm người ta cảm thấy sợhãi...

Đúng vậy, sợ hãi, khôngnghĩ tới từ sợ hãi. Hắn âm thầm vận khí, một cái nháy mắt, liền đã biến mất ởtrong bóng đêm.

Không cần một khắc thờigian, liền về tới Lâm Thủy các trong hoàng tử phủ. Đích thân vung tay lên, cửaphòng ầm một tiếng mở ra, trong khoảnh khắc hôi phi yên diệt (tanbiết như mây khói). Đôi mắt như con báo săn mồi lập tức ở trong phòngtìm kiếm một lần, trong mắt ánh sáng chuyển qua thất vọng, từ thất vọng chuyểnthành phẫn nộ, cuối cùng, hiện lên một chút thị huyết tàn khốc, hết thảy, đềulà kế hoạch của ngươi sao? Nhưng vì cái gì?

Một tia cười khẽ tự trongmiệng phát ra, nhưng cố mấy cũng không thể nghe thấy. Trên mặt rất bình tĩnhnhìn không ra gợn sóng, chỉ có đôi môi kia nhợt nhạt nhếch lên lãnh khốc, nhưbăng cứng trong đêm tối càng nổi bật quỷ dị, hiện ra trong lòng hắn điên cuồngđau vì chảy máu. Một cái xoay người, tựa như quỷ ảnh bay ra khỏi hoàng tử phủ.

Mà Thủy Dạng Hề thì cốnén đau, chống đến cùng để đi đến nơi hẹn với người mắt xanh kia—— ngoại ôthành tây. Nơi đó sớm đã có một chiếc xe ngựa tốt chờ sẳn. Vết thương trên vaikhiến cho nàng không còn bao nhiêu khí lực để bò lên xe.

Người ở trong xe ngựanghe thấy động tĩnh bên ngoài, kinh ngạc hỏi: "Ai?" Thanh âm lưu loátmà cảnh giác.

"Là ta." ThủyDạng Hề hạ giọng, khó khăn mà nói.

Mành xe ngựa lập tức hấtlên từ bên trong lộ ra gương mặt mỹ nhân, Thủy Dạng Hề vừa thấy, liền biếtkhông phải là Thịnh Hạ quốc công chúa thì là ai. Thấy nàng ta chỉ lạnh lạnhliếc nàng một cái, rồi nói: "Còn chưa lên, chẳng lẻ còn muốn người dìungươi lên sao?" Trong thanh âm ngạo mạn có thể thấy được móng vuốt, thậtđúng là xem nàng như gã sai vặt bình thường. Lập tức, liền thả mành xe ngựaxuống.

"Ta bị thương, đãkhông khí lực để lên rồi." Thủy Dạng Hề bình tĩnh nói, không có chút giấudiếm. Đương nhiên, nàng cũng có sự chuẩn bị vạn toàn cho chính mình.

Không đợi công chúa kianói tiếp, một đạo thanh âm đột ngột vang lên: "Cái gì? Ngươi bịthương?" Làm như chuyện nàng bị thương thậtsự là đều không thể xảy ra.

Thủy Dạng Hề vừa thấy,đúng nam tử mắt lam, khinh miệt cười nói: "Còn không kéo ta đi lên, đều làdo các ngươi làm hại." Âm sắc nặng nề, lộ ra vài phần tức giận.

Ánh mắt lợi hại của namtử kia chợt lóe, lập tức khôi phục bình tĩnh, đưa tay đem Thủy Dạng Hề kéo lên.

Thủy Dạng Hề ngồi dựa vàovách tường xe, thở hổn hển thở, nói: "Đi mau, nơi đây không nên ở lâu, nếukhông, coi chừng xảy ra cái gì nhiễu loạn." Kỳ thật, trong lòng của nànglà đề phòng Nam Cung Ngự Cảnh, hắn thật sự đáng sợ.

"Nơi này còn khôngđến phiên ngươi làm chủ." Thịnh Hạ quốc công chúa vẻ mặt không vui, cóchút căm giận.

Thủy Dạng Hề thấy nàngnhư thế, đáy lòng nghĩ ngợi, công chúa này tính tình cũng thật tự cao, chẳng lẽnàng ta nhận ra nàng sao? Nàng yên lặng tự đánh giá mình một phen, lập tứcthoải mái cười, không có khả năng, nàng hiện tại một thân màu trắng áo thíchkhách, ngay cả mặt mũi cũng đều che lại, chỉ còn hai con mắt để xem xét. Muốnnhận ra nàng, tuyệt đối không có khả năng. Bất quá, nàng quả thật nghĩ không ravì sao nàng ấy lại đối với một người xa lạ lần đầu gặp mặt sinh ra chán ghétnhư vậy. Dưới đáy lòng không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu. Tầm mắt điều đến trênngười nam tử bên cạnh, nàng cảm thấy có chút hoài nghi.

Lúc này Thủy Dạng Hề cũngkhông có dư thừa tinh lực để nghĩ chu toàn, chỉ nhìn nam tử mắt xanh, nói:"Ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở, nếu không đi, e là đã muộn. Nam Cung Ngự Cảnhcũng không phải là hạng người tầm thương." Lời này nói này đủ để rõ ràngchưa, đằng sau của nàng còn có Nam Cung Ngự Cảnh đi theo đó.

Nàng cũng không ngờ ngườimắt xanh lại hỏi ngược lại: "Ngươi bị NamCung Ngự Cảnh gây thương tích?" Hắn cùng với nàng đã giao thủ, tự nhiênbiết võ công của nàng đã đến cảnh giới nào, sợ là trên giang hồ sẽ tìm khôngthấy địch thủ. Nhưng, lại bị Nam Cung Ngự Cảnh đả thương nặng như thế. Hắn nhìnkỹ thương thế của nàng, khẽ nhíu mày, nếu như đường kiếm này hơi hạ xuống dướimột tấc, sợ là mệnh của nàng đã không còn. Nghĩ vậy, trên mặt hắn cũng xuấthiện một phen ngưng trọng. Nam Cung Ngự Cảnh thật có năng lực này sao?

Thủy Dạng Hề vốn địnhthúc giục hắn tiếp tục chạy nhanh chóng rời đi, nhưng lời nói còn chưa khỏimiệng, đã bị một trận ho khan, dẫn tới miệng vết thương càng phát đau , chỉphải cắn chặt khớp hàm. Xem ra, vết thương này vẫn không thể tránh thương tổnđến phế bộ , tuy rằng không nghiêm trọng lắm, nhưng đối với nàng mà nói, đã rấtkhó chịu được rồi.

Lại nghe thấy Thịnh Hạquốc công chúa nói: "Nam Cung Ngự Cảnh quả thật không thể khinhthường..." giống như uyển chuyển trần thuật cái nhìn của nàng, trong lònglại nghĩ tới đêm đó, làm cho nàng kinh hãi đảmchiến, không khỏi hạ giọng, "Chúng ta vẫn nên đi mau..."

Lời nói còn chưa dứt,liền nghe được bên ngoài hưu một tiếng, hiển nhiên là một cái phi thân củangười công phu cực tốt đến. Thủy Dạng Hề ngẩn ra, chẳng lẽ nhanh như vậy đãđuổi theo ?

Chỉ nghe người bên ngoàicung kính kêu một tiếng "Chủ tử" .

"Chuyện gì?"Thịnh Hạ quốc công chúa đôi mắt nhíu lại nói, hoàn toàn không có phần chần chờcùng sự yếu đuối hiện ra trong nháy mắt vừa rồi.

"Tam hoàng tử phủ đềphòng sâm nghiêm, chúng ta vẫn không tìm ra được Thủy Dạng Hề..."

Thủy Dạng Hề bỗng nhiênrùng mình, bọn họ tìm nàng làm gì? Lòng không khỏi âm thầm đề phòng hẳn lên.

"Cái gì? Ai chongươi đi tìm tiện nhân kia?" Thịnh Hạ quốc công chúa cao giọng chất vấnnói, trong lòng bất mãn cùng nhục nhã nhất thời tràn đầy toàn bộ trái tim, nàngchính là chán ghét Thủy Dạng Hề, chán ghét biểu tình thản nhiên của nàng ta,chán ghét nàng ta lấy việc thắng nàng ở bữa tiệc mà dương dương tự đắc.

Thủy Dạng Hề không khỏihíp mắt nhìn nàng ta, nàng ta lá gan cũng thật lớn, dám mình tiện nhân, chánsống sao? Chính lúc còn suy nghĩ, thì lại cảm thấy một cổ lãnh sát khí khácđang vận sức chờ phát động. Chỉ thấy nam tử mắt lam lạnh lùng nhìn Thịnh Hạquốc công chúa, trong mắt ý muốn cảnh hiện lên rất đậm. Thịnh Hạ quốc công chúanhất thời thu liễm không ít, chỉ cúi thấp đầu cũng không thèm nhắc lại, một lờinói ra cũng đã nhắc ở cổ họng.

Thủy Dạng Hề chứng kiếnđiều này, làm cho nàng cảm thấy có chút quái dị, rốt cuộc ai là ai chủ, ai làai phó? Hay là, nam tử này so với trong tưởng tượng của nàng còn phức tạp hơn?Thủy Dạng Hề nặng nề thở dài, trăm nỗi lo không thể giải, chỉ đổ thừa cho nàngđối thế giới không có trong lịch sử này hoàn toàn không biết gì cả. Bất quá,dám so đo với công chúa tôn quý, nếu không phải là người trong hoàng thất thìkhông thể làm được. Hoặc là, công chúa ở quốc nội rất không được sủng ái, hoặclà, hắn là người có khả năng phi thường mà ai cũng không dám đắt tội.

Bất quá trong nháy mắt, lòngnàng hiện lên nhiều suy đoán cùng ý tưởng, thực may mắn, chính mình đã không lộdiện mạo.

"Hồi công chúa điệnhạ, là gia bảo chúng ta đi ." Chỉ đơn giản một câu, nghe không ra có baonhiêu tôn kính, cũng nghe không ra có bao nhiêu mạo phạm, chỉ đơn giản hướngnàng ta nói một lời vậy.

Thủy Dạng Hề vừa nghe,càng thêm xác định này người mắt lam quyền thế so với công chúa Thịnh Hạ quốclớn hơn một bậc, có lẽ bọn họ ở Thiên Mị vương triều đều có thế lực, nhưng thếlực này tuyệt đối là nghe theo lời người mắt lam, mà cái gọi là công chúa. Lúcnày, nàng không thể không đối với thân phận công chúa có chút hoài nghi, đồngthời, lại không thể không bội phục sự sâu sắc của Nam Cung Ngự Cảnh, nhưng khivừa nghĩ tới điều này. Đột nhiên, trong lòng dâng lên một loại dự cảm xấu.

Nàng nhíu nhíu mày, quát:"Quả thực là hồ nháo. Nhìn người thông minh như vậy, như thế nào lại ngốcđến độ như thế. Tam hoàng tử phủ là nơi có thể tùy tiện xông vào sao? Nếukhông, hắn mà ở trong phủ , thì chỉ cho ngươi đi vào được mà ra không được. Sovới hoàng cung càng làm cho người khó lòng phòng bị hơn."

"Chỉ sợ, hiện tại đãđả thảo kinh xà, còn không mau đi chờn đến khi nào? Chờ người đến bắtsao?" Qủa thật không biết hắn phí sức lớn như vậy muốn bắt nàng để làmchi, chẳng lẽ là muốn lợi dụng nàng kiềm chế Nam Cung Ngự Cảnh? Nhưng tình hìnhnày, làm hại nàng đi không được a.

Trên mã xa, hai người đềulà cả kinh, đều là người có địa vị cao, làm sao mà bị người ta rống qua nhưthế. Trong lòng nhất thời nồng đậm bất mãn, nhưng mà, họ quả thật đều là ngườithông minh, chỉ trong nháy mắt, liền nghĩ thông suốt lợi hại trong đó. Chỉ đemtức giận nhất thời áp chế xuống, chờ sau này mới tính sổ. Liền lệnh cho ngườita đánh xe ngựa nhắm hướng phía nam chạy đi.

Nhất thời, ba người khôngnói chuyện. Trong xe lặng ngắt như tờ.

Bất quá, Thịnh Hạ quốccông chúa cuối cùng lại kiên nhẫn hơn hết. Sau khi cân nhắc xe ngựa hẳn đã điđược một đoạn đường, hơn nữa vừa bị Thủy Dạng Hề quát lớn một phen, trong lòngvốn tức giận, nhịn một hồi nữa sẽ chết, nên hiện tại như thế nào cũng không nínđược .

Chỉ thấy nàng ta nhìnThủy Dạng Hề hừ lạnh nói: "Ngươi đi lấy thiên tàm sa đâu?" Nàng caothấp quét Thủy Dạng Hề liếc mắt một cái, cười lạnh nói, "Chắc sẽ không vôcông mà trở về chứ! Nếu vậy chúng ta cũng không thể dẫn theo ngươi!" Từlúc nàng ta theo nàng lên xe, nàng liền cẩn thận nhìn một phen, cũng không cóphát hiện một tia bóng dáng của thiên tàm sa, chớ không phải là...

Thấy Thịnh Hạ quốc côngchúa đưa ra nghi ngờ, người mắt lam cũng quay đầu, mắt không hề chớp nhìn nàng,như đang chờ đợi lời giải thích của nàng.

Thủy Dạng Hề mỉm cười,quay đầu nhìn về phía bên ngoài xe ngựa, cảnh vật đang nhanh chóng lui về phíasau, trên bầu trời bao la của bóng đêm, chỉ có thể thấy chút bóng dáng mơ hồ,bất quá, như vậy thôi đã có thể làm tâm tình nàng tốt lên. Những ngày sau này,nàng sẽ như kình ngư vượt biển, trời cao chim sãi cánh bay. Một nụ cười, hiệnlên khóe miệng, vụng trộm nhìn về phía sau nơi mình trốn đi, yên tĩnh mà yênắng, ở dưới cái khăn che mặt nụ cười tràn ra.

Người mắt làm nhìn khôngthấy Thủy Dạng Hề cười, nhưng lại thấy ánh sáng trong mắt nàng nở rộ, như màuxanh ngày xuân tràn khắp nhân gian, chồng chất, tới rồi đi, bươm bướm chập chờnbay tràn ngập trên hoa cỏ... Trong nhất thời đã quên đi đáp án hắn chờ mong.Ánh mắt hướng về yết hầu của nàng, quả nhiên không có hầu kết, trong trái timbỗng hiện lên một tia vui sướng, không rõ nguyên do.

Thủy Dạng Hề lại khôngphát hiện điều này, chỉ thản nhiên nói: "Yên tâm, Thiên tàm sa đúng như đãhứa sẽ hướng về Thịnh Hạ quốc mà đi. Nếu như ta có thể bình an tới quý quốc,chắc chắn sẽ đem thiên tàm sa lông tóc vô thương dâng lên." Thủy Dạng Hềtà tà liếc nhìn bọn họ một cái, chê cười, trong lúc nàng không xác định được annguy phía trước, sao lại để cho bùa hộ mệnh bị người khác đoạt đi?

Nam tử kia vừa nghe,trong mắt hiện lên kinh ngạc, sau đó lập tức cười nói: "Công tử thật làngười phi phàm. Không thể tưởng được đã dưới tình huống bị thương nghiêm trọngnhư thế , còn có thể ở trên đường đem vật kia lấy qua tay, thật sự phải bộiphục a." Nói lời rất khách khí, khả nói lý minh trào ám phúng mặc cho aicũng nghe ra.

Thủy Dạng Hề đương nhiênbiết, sẽ không dễ dàng lừa gạt bọn họ như vậy. Nàng cũng nhất thời nảy lòngtham, trong quá trình trốn chạy , liền đem thiên tàm sa mặc vào trong nội ykhóa lại trên người, mặc cho ai cũng nhìn không ra được. Nàng khả vẫn nhớ rõ,nam tử này và nàng chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, lợi dụng xong, ai cũngkhông dám cam đoan hắn sẽ không đến giết người diệt khẩu. Nếu như không có bịthương, thì không sao cả, nhưng hôm nay nàng bị thương, ngay cả tự bảo vệ mìnhcũng đều có vấn đề, tất nhiên là phải lưu trữ bùa bảo mệnh quan trọng hơn.

Nàng khẽ cười nói:"Công tử quá khen. Phụ trách hộ tống thiên tàm sa chính là phúc của ta,trước khi ta vào cung cũng đã làm tốt chuẩn bị. Chỉ tại trên đường đem thiêntàm sa gặp hắn, nhưng cũng không xảy ra chuyện gì." Lời nói bên ngoài nhưvậy nhưng nàng đã sớm để lại đường lui cho mình, nếu nàng có cái gì không hayxảy ra, thiên tàm sa? Bọn họ nghĩ cũng đừng nghĩ có nó.

Lúc này nàng nói thế làmcho người mắt lam sắc mặt cứng đờ. Thủy Dạng Hề nhìn thấy, liền mĩm cười, khôngcười hay không cười, cũng không ai biết dù sao có vải che.

"Hừ, " chỉ ngheThịnh Hạ quốc công chúa hừ lạnh nói, "Nghe lời nói của công tử, cũng làmột người có quyền thế, vì sao còn muốn nươngnhờ xe ngựa người khác mà đi như vậy. Chắc không phải ngay cả ngân lượng thuêxe ngựa cũng không trả nổi chứ."

Thủy Dạng Hề cau mài,đồng dạng hừ lạnh một tiếng nói: "Thân phận của ta, chỉ sợ ngươi còn khôngcó tư cách hỏi đến. Người biết được thân phận ta cho tới bây giờ đều chỉ có mộthàng người, đó là người chết." Định khích tướng ta với bộ điệu soi mói đó,ngươi còn chưa đủ tư cách.

Thịnh Hạ quốc công chúavừa nghe thấy, nhất thời tức sùi bọt mép, chỉ một chữ ngươi vừa ra khỏi yếthầu, đã phải nuốt trở về.

Thủy Dạng Hề quét nàngliếc mắt một cái, chỉ ngón tay thách thức. Lại khơi dậy sự tức giận của côngchúa, nàng đứng lên, hướng phía mình đánh tới...

Nhưng vào lúc này, chỉnghe một tiếng ngựa hí thét dài, xe ngựa đột nhiên ngập ngừng, Thủy Dạng Hề vìvết thương trên vai nên né tránh không kịp, bổ nhào về phía trước, mắt thấy sẽđập lên cửa xe. Thủy Dạng Hề đành phải nhắm mắt lại, thầm nghĩ, lần này chếtchắc rồi.

Không nghĩ, cánh tay phảiđột nhiên bị một cỗ sức kéo, làm nàng không ngã nhào xuống, theo sức kéo, nhìnlại, vị trí đã lệch chỉ đũng nhẹ lên một thanh gỗ cứng nhắc. Thủy Dạng Hề khôngkhỏi thấy may mắn, hoàn hảo đầu gỗ này không phải quá cứng rắn, làm cho đầu củanàng khỏi bị va chạm đau.

Lúc này trên đỉnh đầunghe truyền đến thanh âm"Ngươi có khỏe không!"

Thủy Dạng Hề ngẩng đầuthì thấy, nguyên lai người mắt lam, mà nàng hiện tại đang rúc vào trong lònghắ, vừa mới rời nàng nàng còn tưởng là khúc gỗ gì đó, kì thực, là ngực củangười ta, ai, thật là chiếm tiện nghi lớn nha! Nhất thời, rặng mây đỏ phủ đầyhai má của nàng. Bất quá, giây lát sau, nàng liền đã khôi phục như thường, điềuchỉnh tốt chính mình tư thái, gật gật đầu nói: "Cám ơn, " câu nàycũng nói rất chân thành.

Người mắt lam chỉ ý vịthâm trường cười, liền hướng ra phía ngoài hỏi: "Sao lại thế này?"

"Chủ tử, cẩn thận.Chúng ta bị bao vây, tất cả đều là Hắc y nhân, không biết cái gì đến đây. Xemthân hình, người người đều võ nghệ phi phàm." Bên ngoài người lái xe đầyngập ngưng trọng.

Hắc y nhân? lúc này tâmtình Thủy Dạng Hề càng thêm trầm trọng, chẳng lẽ là Nam Cung Ngự Cảnh đến?Nhưng xe ngựa cũng đã chạy với tốc nhanh mấy cái canh giờ , sao có thể đuổitheo kịp, tựa hồ không có khả năng. Vậy là ai?

Nhất thời, họ lâm vàotrạng thái yên tĩnh. Chỉ nghe thấy gió đêm, từ thổi qua núi rừng tạo thànhthanh âm, mang theo tiếng chim hót, lộ ra vẻ thê lương, làm người ta từ đáylòng lý run lên.

Đoàn người Thủy Dạng Hềchỉ lẳng lặng chờ, song phương thực lực cách xa, chỉ có yên lặng mà xem kỳbiến, lấy tịnh chế động. Địch bất động, ta bất động, biết được mục đích của đốiphương mới áp dụng đối sách tương ứng.

Trong rừng, vẫn yên tĩnhlàm cho người ta hoảng sợ, tựa hồ có thể nghe thấy thanh âm của giọt sương rơitrên mặt hồ, thanh thúy mà vang dội, khiến cho không khí càng thêm buộc chặt.

Đã muốn nửa canh giờ trôiqua, đối phương cũng chỉ vây khốn bọn họ, mà không làm ra hành động gì, làmThủy Dạng Hề sờ không được ý nghĩ. Chẳng lẽ, là cố ý kéo dài thời gian? Khôngxong, tại sao lại quên việc này.

Thủy Dạng Hề không khỏicùng người mắt lam liếc mắt một cái, gật gật đầu với nhau. Người mắt lam liềnvén lên màn xe, xuống xe ngựa.

Chỉ nghe mắt lam lêntiếng: "Không biết các hạ ngăn lại đường đi của ta, là vì chuyện gì?"

"Ngươi đi Thịnh Hạquốc sao?" Đối phương hỏi, nghe thanh âm, chắc là một nam tử tuổi trẻ, đạikhái là người cầm đầu bang Hắc y nhân này.

"Đúng vậy."người mắt lam chần chờ một chút, đáp.

"Trong xe còn cónhững người khác?" Lại là một câu hỏi ôn hoà, bất quá thanh âm coi như dễnghe.

"Này, có cần thiếtnói rõ với ngươi sao?" Người mắt lam cũng lạnh lùng nói. Dù sao cũng làngười có thân phận, sao dễ dàng tha thứ cho người khác dùng giọng điệu giốngnhư thẩm vấn phạm nhân để hỏi hắn.

"Người trên xe đềuxuống dưới đi. Ta chỉ là xem một chút, xem xong, liền thả các ngươi đi, như thếnào?" Người nọ cũng không để ý đến người mắt lam, chỉ đối với đám ngườiThủy Dạng Hề bên trong xe mà nói, trong thanh âm lại lộ ra một sự lười nhát.Người trên xe cũng không kẻ đầu đường xó chợ, tại đây dàng trận thế mà có thểbình tĩnh như vậy, đã qua nửa canh giờ, mới xuống xe can thiệp. Hắn nếu khôngphải còn có chuyện quan trọng trong người, khẳng định sẽ bồi bọn họ vui đùa mộthồi.

Thủy Dạng Hề vừa nghe,nghĩ đến, bắt buộc phải xuống xe . Đây là điều kiện hắn đưa ra cuối cùng, bằngkhông, sẽ dùng đến sức mạnh.

Liền vén lên màn xe, lậptức bước xuống xe ngựa, không khỏi lại tác động đến miệng vết thương, đau cóchút nhe răng trợn mắt, hoàn hảo, ánh mắt cũng không lộ ở bên ngoài.

Thủy Dạng Hề thản nhiênđánh giá người trước mắt, chỉ thấy hắn cho Hắc y nhân vây quanh thành vòngtròn, một thân tử bào ở trong bóng đêm lộ ra vài phần trầm tĩnh, mặt mày chedấu không được ý cười, chiếu sáng lên ngũ quan chỉnh tề của hắn, giống như ánhnắng vào đông, ấm áp , làm cho người ta có cảm giác trí mạng. Chỉ là trong ánhmắt nhìn quanh càng toát ra lợi hại, chứng tõ hắn không dễ đối phó.

Thủy Dạng Hề không khỏinhíu lại mài, lại là một người nguy hiểm.

Người mặc tử bào tựa tiếuphi tiếu tiêu sái đến bên người Thủy Dạng Hề, một tay hoàn ngực, một tay kéocằm, đi vòng quanh nàng, chầm chậm nói: "Một thân áo trắng, che mặt, vaitrái bị thương... Không sai, hắn là người ta muốn tìm." Hắn ừ một tiếng,gật gật đầu, chỉ vào Thủy Dạng Hề, nói, "Các ngươi có thể đi rồi, chỉ đểhắn ở lại là được."

Thủy Dạng Hề biết vậy nênkhông ổn, người này rốt cuộc là ai? Chớ không phải là có liên quan với Nam CungNgự Cảnh chứ?

Lại một lần nữa nàng đemánh mắt đầu hướng về người áo tím, thế nhưng phát hiện hắn cười gian, ánh mắtcực kỳ giống Nam Cung Ngự Cảnh. Thủy Dạng Hề không khỏi trong lòng sinh nghi,rốt cuộc hắn cùng Nam Cung Ngự Cảnh quan hệ như thế nào? Nếu hắn đã ở chỗ này,tin tưởng Nam Cung Ngự Cảnh sẽ rất nhanh hiện thân, thật đúng là người địnhkhông bằng trời định, uổng nàng tính toán tỉ mỉ, cố tình tính từng bước, hếtbàn vẫn là thua.

Thủy Dạng Hề mắt đẹp nhíulại, trong mắt một ý quyết tuyệt chợt lóe lên rồi biến mất, vô luận như thếnào, nàng đều phải cá một phen. Nếu không làm, thì không làm, một khi làm, dùlà núi đao biển lửa, cũng phải xông vào.

Lúc này ý nghĩ đã định,hai tay vun ra, đoạn tơ lụa song song bay đi ra ngoài...