Duyên Hề

Chương 24



Kế tiếp chính là nữ nhicủa bộ binh Thượng Thư, Hình Oánh Oánh lên tỷ thí. Thủy Dạng Hề chỉ kiên nhẫnnhìn, thỉnh thoảng uống một miệng trà, biểu tình khá là thanh thản.

Trong sân trận đấu cũngcó thể nói là kịch liệt, quả nhiên không hổ danh nữ nhi của bộ binh Thượng Thư,quả thật tài nghệ siêu quần, nhưng mà, đáng tiếc, vận mệnh trêu người, chỉ cóthể làm vật hi sinh cho chính trị. Vừa xem, vừa nghĩ, cũng không còn lâu nữa,sẽ tiến nhập đến giai đoạn cuối cùng, chỉ còn có một trận đấu giữa con của thượngchâu Biệt Giá tranh tài với nàng ta nữa thôi.

Thủy Dạng Hề nghi hoặc,nói: "Không biết, Thượng Châu Biệt Giá là chức quan như thế nào ? Mà làmcho người trên ưu ái như thế ?"

Nam Cung Ngự Cảnh miễncưỡng nói: "Chức quan thật ra không đáng giá gì, còn dưới cả tứ phẩm, cáihiếm thấy chính là người nhậm chức quan này, nghe nói, là hắn có tiếng cứng mềmđều không ăn, chiến tích cũng rất thanh liêm, ở trong triều không có kết banglập phái hoặc có hành động nịnh hót."

Thủy Dạng Hề gật gật đầu,cũng khó trách . Xem ra, trong ván này Hình Oánh Oánh sẽ có kết quả.

Quả thực không ngoài dựliệu, Hình Oánh Oánh trong lúc đánh bại phần đông đối thủ sau đó lại thua ởtrong tay con của thượng châu Biệt Giá chưa hề có danh tiếng.

Thủy Dạng Hề liếc mắthướng về Nam Cung Liệt, bên miệng lộ ra một tia ý cười trào phúng, yến hội nàycó xem tiếp cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Vừa định đứng dậy rời đi,thì liền bắt gặp một nữ tử thân thể bất phàm bước lên đài, trong ánh mắt nàngta có ngạo khí khó nén, ngoài miệng còn lộ ra một ý cười khinh miệt, nàng tacùng với nữ tử khác bất đồng, sự ngạo nghễ của nàng ấy là từ trong xương mà ra,chứ không phải bởi vì thân phận hoặc là gia thế phụ trợ. Thủy Dạng Hề khôngkhỏi đối với nàng sinh ra một tia hảo cảm. Quả nhiên là hổ phụ vô khuyển nữ,một thân tư thế oai hùng hiên ngang khí khái. Hớp thêm một miệng trà, quay sangNam Cung Ngự Cảnh nói: "Nữ tử này cũng có chút ý tứ, ta xem so với ThủyDạng Tình hay hơn nhiều, nếu Thủy Dạng Tình cầu không được, không bằng ta cầunàng cho ngươi được không?" Nói xong, vẻ mặt mang ý cười liếc hắn.

Nam Cung Ngự Cảnh biếnsắc, lập tức kéo Thủy Dạng Hề vào trong ngực, ở bên tai nàng vừa cười vừa nói:"Hề Nhi xem ra trí nhớ có chút không tốt , có muốn vi phu giúp ngươi cómột trí nhớ thật tốt thật dài hay không, vi phu cũng không ngại ở nơi này muốnngươi." hô hấp nóng hổi phun ở bên tai Thủy Dạng Hề , làm cho nàng rấtngứa.

Nghe thấy lời nói này củaNam Cung Ngự Cảnh , Thủy Dạng Hề thân mình cứng đờ, liền không nói gì nữa. Hắnchung quy là phu quân trên danh nghĩa của nàng , cho dù không muốn, nhưng ởthời đại này, nếu hắn muốn sử dụng sức mạnh, nàng cũng không thể làm gì. Bởivậy, liền thu lại tâm tư, nhìn trận đấu bên trên.

Nam Cung Ngự Cảnh thấynàng rốt cục chịu an phận , khóe miệng lộ ra một chút ý cười thư thái.

Đang lúc xem có chút mêmẩn, thì Tống nương đột nhiên ở bên cạnh thì thầm nói: "Nhị công tử mờitiểu thư qua đó."

Thủy Dạng Hề hồ nghi nhìnnàng một cái: "Nhị công tử? Người nào nhị công tử? Ta có biết sao?"

Câu hỏi này biến Tốngnương trở nên sửng sốt: "Tiểu thư chẳng lẽ ngay cả Thủy Giác Hiên công tửcũng không biết ? Lần trước hồi phủ, không phải cùng nhị công tử rất thân cậnsao?"

Thủy Dạng Hề giật mìnhhiểu ra, nguyên lai là hắn. Thủy Giác Hiên thì gọi Thủy Giác Hiên đi, thế nhưngcòn có thêm cái danh hào nhị công tử.

Thủy Dạng Hề cùng NamCung Ngự Cảnh nói một tiếng, liền đi theo Tống nương, đến một cái đình. Rất xaliền nương theo ánh trăng, thấy bên trong đình có thân ảnh.

Thủy Dạng Hề tiến vàođình thì thấy hắn trừ bỏ mặt mày gian ra không có lấy một tia u sầu trên gươngmặt, nàng mang vẻ mặt tinh quái, cười nói: "Đệ đệ hẹn ta qua đây gặp mặt,có chuyện gì gấp gáp quan trọng hay sao?"

Thủy Giác Hiên vừa thấynàng, trên mặt liền cười như nở hoa, cả khuôn mặt một chút u sầu cũng khôngthấy: "Tỷ tỷ quả nhiên vẫn thông minh nhưvậy . Ta đang lo lắng, tỷ tỷ mà đột nhiên biến ngốc, như vậy, tính toán của tasẽ thất bại ."

Thủy Dạng Hề chỉ trừngmắt nhìn hắn liếc mắt một cái, liền tự mình đến lan can ngồi xuống: "Nóiđi, rốt cuộc là có việc khó khăn gì, xem đệ đệ ngọc thụ lâm phong của ta đây,lo lắng gấp đến độ ngũ quan đã bị chỉnh thành một đống." Nói xong, cònkhông quên vỗ vỗ cái trán của hắn.

Thủy Giác Hiên vén lêntay nàng, tỷ tỷ, thật đúng là không buông tha một chút cơ hội nào để khi dễhắn. Bất quá, hắn có biểu hiện rõ ràng như vậy sao, ngũ quan đều vô cùng lolắng thành một đống ư? Có phải rất khoa trương hay không ? Vì thế, liền nghiêmmặt nói: "Tỷ tỷ, ta quả thật là có chuyện cần ngươi hỗ trợ. Mong rằng tỷtỷ làm cho ta thắng Sở Thủy Nhu."

Thủy Dạng Hề nhìn hắn cảngười lộ ra vẻ thành thật, thì hứng thú lên: "Các ngươi là lưỡng tìnhtương duyệt?"

"Đó là tấtnhiên." Thủy Giác Hiên đáp.

"Chuyện này cònkhông phải quá dễ sao, nói Sở Thủy Nhu cố ý bại ở trong tay ngươi không phảiđược rồi sao." Thủy Dạng Hề nhún nhún vai nói, xem vấn đề này rất đơngiản, ngay cả đứa con nít ba tuổi đều biết làm.

Thủy Giác Hiên cũng cười, cũng học nàng, miễn cưỡng ngồi ở trên lan can: "Tỷ tỷ, ngươi và ta đềulà người hiểu chuyện. Với sự thông minh của tỷ tỷ , ta thật không tin tỷ tỷ mộtchút dấu vết cũng chưa nhìn ra. Ngay cả kinh đô đệ nhất tài nữ như nhị tỷ đềuthua không rõ ràng, huống chi là một người có lòng say mê võ học như Thủy Nhu."

"Nghĩ đến tỷ tỷ cũngcó thể biết, nhị tỷ là một phe với nhị hoàng tử. Bởi vì cha vẫn không muốn nữnhi của Thủy gia cùng hoàng thất có liên hệ, mà nhị hoàng tử lại chậm chạpkhông xin được thánh chỉ, cho nên hắn liền mượn cơ hội buổi tiệc trục cầu nàyđem nhị tỷ cưới về, như vậy, cha liền không có lời nào để nói, nhị hoàng tửcũng sẽ bởi vì cưới được nhị tỷ làm phi mà sảng khoái mượnthế lực của Thừa tướng. Nhưng mà, ai ngờ nhị tỷ lại thua ở trong tay một nhạcsĩ không có tiếng tăm gì. Không nói đến nhạc sĩ này rốt cuộc là người phươngnào, chỉ là tài nghệ cầm kỹ kinh người, cũng đã đủ để mọi người suy đoán . khíchất xuất trần phiêu dật như vậy, lại muốn ở tại trầnthế này mà quấy rầy, thật sự là việc không thể tưởng tượng, toàn bộ yến hội nàygiống như có đôi tay vô hình đang thao túng nó. Cho nên, ta mới xin tỷ tỷ hỗtrợ ."

Thủy Dạng Hề nghĩ ngợilời nói của hắn, sớm biết rằng Thủy Giác Hiên không đơn giản, hôm nay nói ralời này, liền có thể nhìn thấy chân tướng rồi, nhìn hắn trong mắt lóe ra ánhsáng, sợ là những chuyện biết được không chỉ có bấy nhiêu, bất quá..."Đệđệ liền tin tưởng tỷ tỷ vậy sao? Ngươi hẳn là biết, tỷ tỷ cũng không phải làtài nữ gì, giống như lời ngươi nói, ngay cả Thủy Dạng Tình cũng đều thua, tỷ tỷcàng không diễn xướng gì."

Thủy Giác Hiên liếc nàngmột cái, cố ý khinh bỉ nàng: "Tỷ tỷ không cần khiêm tốn. Ta cũng biết làtam hoàng tử có ý muốn nhị tỷ. Như thế, chẳng phải người tuy không có mười phầnmười nắm chắc hơn nhị tỷ, nhưng tốt xấu gì cũng có được bảy tám phần đi. Nhưngmà, đã có người nhanh chân đến trước, nhưng như vậy càng tiết kiệm được sức lựccủa các người." trong mắt hắn chợt hiện lên ánh sáng "Bất quá, ta vừarồi có tra quá, nửa canh giờ trước, Trần tổng quản đã mang một người tiến cung,tỷ tỷ không phải phái Tống nương đem nàng an bày sao? Nghĩ lại, có thể xác nhậnngười kia chắc là kẻ mà các ngươi chuẩn bị?" Thấy sắc mặt Thủy Dạng Hề cóchút hơi biến đổi, hắn cười với vẻ mặt tay sai, tâm tình khá tốt, hiếm khi hắnnói thắng nàng một lần mà.

Thủy Dạng Hề đứng lên, sờsờ đầu của hắn: "Ừ, không sai. Quả thật là ngã một lần thì khôn ra. Lầnnày ngươi điều tra rất rõ ràng , bất quá, ngươi làm thế nào liền khẳng định tỷtỷ ngươi là ta đây sẽ vì ngươi đi đắc tội với ngươi sau lưng khống chế yến hộinày, nói không chừng là một kẻ không thể trêu chọc vào, đến lúc đó, ta khôngphải là đem lửa đốt mình sao?"

Thủy Giác Hiên nghe nóinhư thế, nhíu nhíu mày, không khỏi oán giận nói: "Tỷ tỷ thật vô tình vậysao."

Thủy Dạng Hề phốc xuy nởnụ cười một tiếng, phủi phủi y phục, nói: "Còn không đi? Nếu đến muộn, chỉsợ Thủy Nhu cô nương của ngươi thật sự thành của người khác . Bất quá, nên nhớrõ , nếu là thành công, các ngươi nợ ta một cái nhân tình đó nhé."

Thủy Giác Hiên vừa nghe,lập tức hưng trí: "Kia tất nhiên. Phàm là tỷ tỷ có điều gì phân phó, đệ đệvượt lửa qua sông cũng sẽ không tiếc ."

Chốc lát, nàng đã đi vềchỗ ngồi. Nam Cung Ngự Cảnh vừa thấy nàng, liền có chút không hờn giận hỏi:"Sao đi lâu như vậy, về sau không được với hắn một mình ở cùng một chỗthời gian dài như vậy."

Thủy Dạng Hề có chút buồncười, nhưng cũng không nói cái gì. Nàng không muốn tại đây đem vấn đề này cãinhau với hắn.

Chỉ thấy trên đài hai namtử đang đấu với nhau, một người áo trắng, tóc đen như mực tùy ý phiêu tán, mộtkẻ khác một thân cẩm phục hoa y, vừa thấy liền biết địa vị không tầm thường. MàSở Thủy Nhu chỉ ngồi ở bên cạnh, sắc mặt lạnh như băng mà nhìn. Xem ra, quảthực như lời nói của Thuỷ Giác Hiên, nàng quả nhiên là không am hiểu tài nghệ,sớm đã bị đánh bại, phải đem không gian trận đấu để lại cho người cạnh tranh.

Thủy Dạng Hề hỏi:"Công tử áo trắng kia là người ra sao? Xem khí chất, dường như cùng nhạcsĩ kia có chút tương tự."

"Người trong gianghồ xưng hắn là Thủy Mặc công tử, còn tên thật sự của hắn thì không ai biết, kẻcòn lại là đại công tử của Ngự Sử đã lên đài tỷ thí ." Nam Cung Ngự Cảnhgiải thích xong nói tiếp "Nghe đồn hắn không chỉ thanhcao hơn nữa còn cuồng ngạo, cũng thật không thể tưởng tượng được, ở cung đìnhyến hội này mà có thể nhìn thấy hắn."

Thủy Mặc công tử? ThủyDạng Hề nhủ thầm trong lòng, quả nhiên giống như tranh thủy mặc thanh nhã tươimát, phiêu dật. Không biết, Nguyệt Mộng có thể thắng hắn hay không. Nàng liềnquay đầu nhìn Nam Cung Ngự Cảnh nói: "Ngươi nói, nếu đánh thắng người nọkết quả sẽ như thế nào?"

Nam Cung Ngự Cảnh nhìnnàng, trong mắt là tràn đầy sủng nịch, tựa như nàng có làm cái gì hắn đều ủnghộ: "Hề Nhi muốn làm cái gì?"

Thủy Dạng Hề cười cười,trong mắt lóe u quang: "Không phải là muốn làm cho người hữu tình sẽ thànhthân thuộc ..." Thực làm như thế , đối chính mình trăm hại mà không mộtlợi, sau này sợ là sẽ không thanh nhàn thư thái nữa rồi. Khi nào thì, nàng cũngsẽ quản đến nhàn sự của người khác ? Mài hơi hơi cau lại, ai, thôi, tên đã ởtrên dây không thể không bắn...

Bất quá qua một hồi, ThủyMặc công tử đả bại thiệt nhiều đối thủ, hiện tại cũng chỉ còn lại Thủy GiácHiên .

Thủy Dạng Hề liếc nhìn SởThủy Nhu, trên mặt vẫn là một mảnh lạnh băng như trước, nhưng hai tay nắm chặtthành quyền tiết lộ nàng không yên lòng. Cũng nên vì chính nàng mà lo lắng đi,tốt xấu gì cũng quan hệ đến hạnh phúc cả đời nàng.

Thủy Dạng Hề hướng đãmuốn chỗ Nguyệt Mộng ngồi gật gật đầu, Nguyệt Mộng đã ngồi vào vị trí an bàytrước, được Tống nương dặn dò, lúc này đã hiểu ý, liền đi lên sân khấu, thi lễxong nói: "Công tử quả nhiên hảo tài nghệ. Ta Nguyệt Mộng, đại diện choThủy Giác Hiên thủy công tử hướng công tử lãnh giáo một chút"

Thủy Dạng Hề liếc mắt mộtcái về hướng hoàng đế Nam Cung Liệt, phát hiện trong mắt hắn hiện lên vẻ nghiêmnghị, sự tình đã phát triển lệch khỏi quỹ đạo mà hắn thiết kế, đáy lòng tứcgiận cuồn cuộn không ngừng tụ tập trong đôi mắt. Hắn liếc mắt một cái trừng vềhướng Thủy tướng, tựa như đang chất vấn sao lại xảy ra loại tình huống này.Thủy tướng cũng mang vẻ mặt không hiểu cùng khiếp sợ nhìn con mình, hai hànglông mày nhăn thắt lại. Ngàn tính vạn tính, thế nhưng lại tính xót con mìnhsao?

Thủy Dạng Hề mang tâmtình tốt cười. Đã phá được, tất nhiên là tâm tình tốt. Sau đó liền thu hồi tầmmắt, bỏ lỡ cơ hội nhìn Nam Cung Liệt quay sang người bên cạnh nói nhỏ.

Chỉ thấy Thủy Mặc công tửnheo mắt nhìn Nguyệt Mộng liếc một cái, lạnh lùng nói: "Nguyệt Mộng cônương nghĩ so cái gì?" Trong lời nói lộ ra sự khinh thị rất rõ ràng.

Thủy Dạng Hề nhíu lạimài, người này, quả thật ngông cuồng ngạo mạn, Nguyệt Mộng phải hạ bớt nhuệ khícủa hắn mới tốt, làm cho hắn mắt chó không nhìn thấy người bên dưới, Thủy DạngHề ác liệt nghĩ. Chỉ vì hắn một động tác, một ánh mắt, đã làm cho tâm trạng vuivẻ vì phá hỏng kế hoạch của Thủy Dạng Hề đã không còn.

Nguyệt Mộng cũng khônggiận, có lẽ đã gặp sự khinh thị như vậy nhiều, thái độ như hắn đã xem là kháchkhí . Cười nói: "Nghe nói công tử sở trường nhất là đàn tranh, Nguyệt Mộngbất tài, liền cùng công tử tỷ thí một khúc đi." Lời vừa nói ra, mọi ngườiđều kinh hãi, và thầm nghĩ, Nguyệt Mộng to gan thật, cũng dám ở trước mặt côngtử nhạc khí nhất mà múa rìu qua mắt thợ, người khác đều e sợ còn không kịp,nàng ta ngược lại, đụng vào lưỡi đao, xem ra, lại là đây là trận long tranh hổđấu ...

Thủy Mặc công tử khinhmiệt hừ một tiếng: "Không biết tự lượng sức mình." Liền tiếp nhận đàntranh từ tay gã sai vặt, cố ép bản thân bắt đầu khảy đàn.

Nam tử đạn tranh, vốn làxưa nay không hiếm thấy, nhưng Thủy Dạng Hề cũng là lần đầu tiên nhìn, cũng làlần đầu tiên nhìn hình ảnh đẹp như thế. Cây đàn, dưới bàn tay điêu luyện củahắn, giống như tản mát ra một loại ma lực, đem người ta nhập vào trong thế giớixinh đẹp, ngao du, rong chơi, quên mất ưu phiền, trong mắt chỉ có ý cười khiđàn của hắn, trong tai chỉ có tiếng lòng từ khúc hắn bắn ra. Hắn, chỉ dùng tâm,để đàn khúc.

Một khúc vừa xong, nhìnxem thái độ mọi người đắm chìm ở trong tiếng đàn mà chưa hồi phục lại, liềnbiết khúc của hắn mê người như thế nào, tài nghệ caosiêu đến xuất thần nhập hóa.

Thấy vậy, Thủy Giác Hiênkhông khỏi hướng Thủy Dạng Hề nhìn liếc mắt một cái, mà cái liếc mắt kia, baohàm tràn đầy lo lắng.

Thủy Dạng Hề đáp lại hắnlà nụ cười an tâm. Kỳ thật, bản thân trong lòng cũng là có chút lo lắng. Nhưngnhìn Nguyệt Mộng vẻ mặt thong dong yên ổn, nghĩ lại xác nhận không có vấn đềlớn gì. Dù sao, người có thể cùng Thủy Dạng Tình so sánh tài nghệ, không nhiềulắm. Nhìn Thủy Dạng Tình, trong mắt tuy có kính nể, nhưng không có sự hoảngloạn khi thất bại, xem ra, vị Thủy Mặc công tử chắc là chỉ hơn Thủy Dạng Tìnhmột bậc.

Nghĩ thế, lòng liềnthoáng buông xuống.

Nguyệt Mộng bắt đầu, khẽvuốt cầm, dây đàn lần lượt nhẹ nhàng bị rung lên, một khúc 《 lương chúc 》liền trút xuống. Tiếngđàn theo ánh trăng, tràn ngập toàn bộ bóng đêm, chậm rãi , nhiễm một ngàn nămưu thương, phản phất trong không khí, không có chỗ nào mà không tồn điều làmcho người ta khóc, dường như họ nhìn thấy một đôi người thương yêu nhau, dướiánh trăng gắt gao ôm nhau, khóc, tiễn biệt. Âm thầm, dung nhan trầm xuống, nuốtvào tiếng nấc, như đứt từng khúc ruột, dòng lệ trong suốt tuôn rơi. Sâu bêntrong làn cỏ xanh, sương trắng mê mang, một đôi bướm, hết lần này đến lần khácbắt đầu nhảy múa...

Tiếng đàn ngưng bặt,Nguyệt Mộng đã rơi lệ đầy mặt. Thủy Dạng Hề cho nàng khúc phổ này, là điều nàngvui sướng nhất, vì mỗi một lần luyện đàn, là một lần đau lòng. Thế gian này lạicó khúc nhạc có ma lực như thế, yêu người không thể yêu, hận người không thểhận, chỉ có một lần đàn lên, một hồi sầu não, nó tuyệt đẹp giống mạn đà la, làmcho người ta muốn rời xa mà không được, có lẽ, đây là này tình yêu chân thànhcủa khúc nhạc ...

Tất cả mọi người trên yếnhội nghe khúc nhạc xong đều khiếp sợ, có người cũng như Nguyệt Mộng sau khinghe xong mặt đầy nước mắt, rất lâu, toàn bộ yến hội đều bao phủ ở một loại cảmgiác bi ai tuyệt đẹp đến mức tận cùng.

Nam Cung Ngự Cảnh cúi đầuđối Thủy Dạng Hề nói: "Hề Nhi, khúc này thật tốt, nhưng mà nhìn ngươi tựahồ không có phản ứng gì với nó. Có phải ngươiquá mức vô tình hay không? Bất quá, xem ra, nguyện vọng của ngươi, tám chínphần mười đã đạt thành ."

Thủy Dạng Hề chỉ liếc mắthắn một cái, cũng không đáp lời. Nàng cũng không thể nói cho hắn biết, nàng đãđối với khúc này nghe đến miễn dịch luôn.

Quả nhiên, sau một trậntrầm mặc, tất cả mọi người trầm trồ khen ngợi khúc nhạc không dứt. Thủy Mặccông tử lẩm bẩm nói: "Cô nương tài nghệ thật cao. Tại hạ mặc cảm. Nghĩđến, danh hiệu kinh đô đệ nhất tài nữ xác nhận là cô nương mới phải. Vừa rồi,đã đắc tội, mong rằng cô nương thứ lỗi." Nói xong, liền nôn ra một ngụmmáu tươi.

Thủy Dạng Hề cả kinh,người này quá mức kiêu ngạo, chắc là chưa chịu đả kích như thế, hẳn là tức giậnđến công tâm ...

Thủy Dạng Hề cảm thấy mộttầm mắt nóng bỏng hướng về phía bọn họ phóng tới, quay nhìn lại, thì ra đến từvị hoàng đế trên cao kia, trong mắt sự tàn ác không hề che dấu, giống như muốnđem bọn họ ăn sống nuốt tươi. Thủy Dạng Hề chỉ trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìnlại hắn liếc mắt một cái, liền quay lại uống trà của mình, mặc kệ nó, kế haychỉ có binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi.

Nhưng mà, mong hắn khôngđối với Nguyệt Mộng xuống tay mới tốt.

Nam Cung Liệt phi thườngkhông tình nguyện tuyên bố việc hôn nhân của Thủy Giác Hiên cùng Sở Thủy Nhu,mà trong lòng khó chịu, làm cho một thần tử nắm binh quyền một thần tử nắmchính trị kết làm quan hệ thông gia, thật sự không phải ước nguyện ban đầu củahắn.

Nguyên vốn tưởng rằng,sau trận này yến hội sẽ chấm dứt như vậy, nhưng vào lúc này, đã có người đếnbáo, Thịnh Hạ quốc công chúa tới chơi, đã là ở ngoài điện chờ tuyên...

P/S: ặc một chương dàikhủng khiếp >_