Duyên Đến Là Em

Chương 25: Tôi có một đôi cánh vô hình



Giọng của Lâm Lung không tính là vô cùng xuất sắc, thế nhưng khi tiếng hát được phát ra từ tận đáy lòng kết hợp với tiếng tiêu của Long Tuyền cũng đủ khiến người nghe rung động. Thậm chí có không ít kí giả truyền thông trong lúc vô thức đã lia ống kính về phía người đàn ông đang đứng thẳng tắp thổi tiêu trong màn mưa nhỏ và cô gái ngồi bên chân anh vừa khóc vừa sửa sang lại chân dung của đứa bé đã chết.

Long Tuyền không muốn xuất hiện trong ống kính nên anh ngừng thổi, nhanh chóng đeo khẩu trang lên rồi nghiêng mình ra khỏi tầm nhìn của ống kính, tiếp tục tham gia cứu trợ. l/qd Mà Lâm Lung đang mặc áo xung kích thì không hề để ý đến những máy quay phim, máy chụp ảnh kia, cô vẫn chăm chú hát, giúp Nhạc Thiên lau mặt, cô còn lấy mỹ phẩm không thấm nước của mình ra để cải thiện sắc mặt của cậu bé.

Một phóng viên nào đó không nỡ quấy rầy Lâm Lung nên chỉ xem cô như là bối cảnh phía xa, sau đó mượn tiếng hát của cô để nói với khán giả trước màn ảnh một câu: “… Có rất nhiều đứa nhỏ đáng yêu đã đến thế giới này, nhưng lại mất đi trong thời khắc tuyệt đẹp nhất. l.q'd Tôi tin rằng bọn họ chưa thực sự rời đi, mà là biến thành một ngôi sao loé sáng nơi phía chân trời trong bầu trời đêm tiếp tục toả sáng, cầu nguyện và chúc phúc cho những người thân bạn bè còn may mắn sống sót…”

Rạng sáng ngày 15 tháng 5, khi kí giả không để ý đến Lâm Lung nữa thì Long Tuyền mới lặng lẽ trở lại làm bạn bên người cô, cũng nhẹ giọng hỏi cô tiếp theo có tính toán gì.

“Em muốn đưa Nhạc Thiên về nhà… Nhà cậu bé cách nơi này không xa. Còn phải đi xem bà nội cậu bé có bình an hay không, sau đó làm hậu sự, xem có thể giúp đỡ gì không rồi trở về nhà.” l-q,d Lâm Lung với sắc mặt buồn bã ngồi bên cạnh Nhạc Thiên trả lời. Cho dù bà nội của Nhạc Thiên có bình an hay không thì cô đều giúp lo hậu sự. Nếu như bà lão xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Lâm Lung còn quyết định giúp Nhạc Thiên tẫn hiếu.

“Anh đi với em!” Long Tuyền không chút do dự lập tức đáp lời, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Em có thể tìm được đường đi đến nhà cậu bé?”

“Biết đại khái. Anh không phải ở lại đây để trợ giúp ư?” l-q7d Lâm Lung nghi ngờ, bởi vì người đàn ông này lúc trước đã dứt khoát ném cô ở ven đường xoay người rời đi, vậy mà lúc này lại nói muốn đi với cô.

“Ở đây đủ người rồi nên không còn nhu cầu trợ giúp khẩn cấp nữa. Hoặc có thể nói trong vòng 60 tiếng, những người có thể cứu thì đã cứu được phần lớn rồi, còn dư lại thì là trường hợp đặc biệt cần có vận may, anh là người ngoài, có thể rút lui.” Long Tuyền vừa dứt lời thì kinh ngạc nắm tay trái Lâm Lung lên. Ngón tay cô rất đẹp, thon dài mà mịn màng. Bàn tay này vốn chỉ thích hợp đặt trên dây đàn lại bị cô dùng để đào ngói bê đá, giờ đây trên những ngón tay ấy đã xuất hiện vết thương và những vết máu khô.

“Sao em lại không cẩn thận như vậy?! Không phải anh đã nói em bao tay lại rồi sao?” Long Tuyền nhướng mày, giọng nói trở nên lạnh lẽo.

“Lúc đó không để ý… Anh hung cái gì?! Em cũng không cố ý.” Lâm Lung cũng mới phát hiện mình bị thương, cô còn không biết mình bị thương vào lúc nào nữa. Nghe được giọng nói của Long Tuyền không tốt, cô bỗng cảm thấy uất ức, môi hơi dẩu lên.

Anh hung cái gì?! Vì lo cho em nên anh mới gấp gáp đấy!! Nơi này hoàn cảnh tồi tệ, sao có thể tuỳ tiện để mình bị thương như vậy chứ?! Đồng chí Trung tá rất muốn tiếp tục mắng người, nhưng vừa thấy được gương mặt tiều tuỵ và đôi mắt ửng hồng đáng thương của Lâm Lung thì nhất thời trong lòng mềm nhũn, cảm thấy việc chăm sóc cô không tốt là lỗi của mình, đáng lẽ ra anh không nên để một người bình thường ở lại cứu trợ.

“Lần sau đừng như vậy, muốn cứu người cũng phải tiến hành trong điều kiện tiên quyết là bảo vệ tốt chính mình. Anh xử lý giúp em, hơi đau, chịu đựng!” Long Tuyền thở dài một tiếng để giọng nói của mình có thể dịu xuống, sau đó anh lấy túi cấp cứu từ trong ba lô của mình ra rồi nắm lấy ngón tay của Lâm Lung tiến hành xử lý vết thương đã khép lại thật sạch sẽ.

“À, đã biết.” Lâm Lung trả lời, sau đó bị động tác lưu loát không chút dịu dàng của Long Tuyền làm đau phải cắn răng cau mày. Vì để dời lực chú ý của mình, cô chỉ vào vài tuýp thuốc mỡ và thuốc tiêm trong túi cấp cứu của anh, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Phòng bị phỏng và thuốc mỡ kháng sinh, protein phòng uốn ván, thuốc kháng sinh, còn có thuốc tiêm NBC.” Long Tuyền vừa tiêu độc cho vết thương của cô vừa trả lời.

“NBC?” Đây nhất định không phải từ viết tắt của kênh truyền hình, nghe tên có hơi quen. Lâm Lung chần chờ hai giây, sau đó thử dò xét: “Hạch… sinh hoá?”

“Ừ.” Long Tuyền đơn giản trả lời một tiếng.

Nhận được câu trả lời khẳng định, Lâm Lung sững sờ, cô kinh ngạc hỏi: “Anh đi du lịch với em mang cái này theo làm gì?”

“Được điều phối trong túi cấp cứu tiêu chuẩn, anh thuận tay nên lấy.” Long Tuyền không muốn cô phải rối rắm về vấn đề này nên trả lời qua loa, sau đó lập tức nói sang chuyện khác: “Chờ trở về Thành Đô em phải lập tức đi tiêm protein phòng uốn ván. Tuy rằng chỉ là một vết rách nhỏ, bình thường sẽ không bị uốn ván, nhưng hoàn cảnh nơi này không tốt nên vẫn cẩn thận thì hơn.”

Anh vừa nói chuyện vừa dùng băng gạc bao lấy vết thương trên tay của Lâm Lung, cuối cùng còn dặn thêm lần nữa: “Không được băng bó quá chặt, vết thương thiếu không khí sẽ khiến bệnh uốn ván phát triển. Em chú ý một chút, đừng để cái tay này dính nước mưa.”

“À.” Lâm Lung nghe lời gật đầu, lại nghi hoặc nói: “Không phải anh có thuốc tiêm phòng uốn ván sao? Có thể tiêm cho em một mũi trước mà. Anh cũng đã từng học qua việc tiêm chứ?”

“Kỹ thuật tiêm của anh cũng dùng được, nhưng cái này…” Ánh mắt Long Tuyền hơi dao động, anh tránh tầm mắt của Lâm Lung rồi nhẹ nói tám chữ: “Chỉ có thể tiêm vào mông mà thôi.”

“Hả…” Cô nương Lâm Lung nhất thời im lặng, gương mặt đỏ như bị thiêu đốt. Cô nhanh chóng ném ra một câu: “Coi như em chưa nói gì!” Tiêm vào mông! Cô không bị điên, sao có thể cởi áo tháo thắt lưng với một người khác phái khi đang trong giai đoạn bồi dưỡng tình cảm chứ?!

Long Tuyền nghiêm mặt nín cười nói: “Nghỉ ngơi một lát trước đi, trời sáng sẽ xuất phát, tình hình giao thông hiện giờ không tốt.”

“Ừm.” Lâm Lung gật đầu một cái. Thật ra thì cô rất muốn lên đường ngay lập tức để đưa Nhạc Thiên về nhà, nhưng nghĩ đến việc Long Tuyền ba ngày chưa chợp mắt thì cảm thấy không đành lòng nên đồng ý với sắp xếp của anh. Hai người ngồi trong sân thể dục ôm đầu gối nghỉ ngơi trong khoảng thời gian ngắn ngủi 4, 5 tiếng.

Khi trời quang mây tạnh, Long Tuyền ôm cậu bé đi về phía nhà cậu ta.

Rất tiếc là nhà của Nhạc Thiên cũng sụp đổ, bà nội ở bên trong không thể thuận lợi thoát ra. Thật ra thì Lâm Lung cũng đã dự liệu được kết quả này. Hai nơi cách nhau không xa, trong khoảng thời gian ba ngày này bà cũng không đến tìm cháu trai, trừ phi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, nếu không thì không thể nào không đi tìm cháu mình.

Dưới sự giúp đỡ của Long Tuyền, Lâm Lung lấy tốc độ cực nhanh làm xong hậu sự của hai bà cháu, tạm thời để lại tro cốt, sau đó đờ đẫn mang đi chôn.

“Em đã làm tất cả những chuyện có thể làm, đã tận lực rồi. Đây là thiên tai, không liên quan gì đến con người hết.” Long Tuyền chờ đúng thời cơ nắm tay của Lâm Lung, khẽ ôm vai cô khuyên nhủ: “Về nhà thôi. Bây giờ chúng ta chỉ có thể chúc phúc cho những người đã mất đi, tất cả rồi sẽ khá hơn.”

Lâm Lung ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Long Tuyền một cái, cũng không đáp lại lời an ủi của anh mà chỉ hỏi: “Lính đặc chủng các anh cũng phải học Tâm Lý Học?”

“À, có khoá trình này.” Long Tuyền trả lời một câu, lại nghi ngờ hỏi: “Sao em lại hỏi như thế?

Lâm Lung trả lởi: “Bởi vì những gì anh vừa mới nói đều theo một trình tự nhất định, ngôn ngữ tiêu chuẩn để an ủi những người có chướng ngại trong tinh thần. Giọng nói và ngôn ngữ này không phù hợp với anh, giống như là ở trong sách hơn.”

“Là vì đã nghe người khác nói vài lần nên muốn sử dụng.” Long Tuyền im lặng, anh cảm thấy bác sĩ, bộ đội dùng những lời này vào những thời điểm nhất định cũng có tác dụng, thế nào đến lượt anh lại không linh nghiệm?

“Đại ca, cầu xin anh suy nghĩ kỹ càng chút! Anh không thể dùng một đoạn văn ngắn như vậy để ném ra ba chủ đề, thậm chí ba quan điểm trở lên. Việc khai thông không thể gấp gáp, phải tiến hành từng vòng từng vòng theo chất lượng.” Lâm Lung khẽ cười một tiếng, vô cùng bình tĩnh nói: “Nếu chỉ hai ba câu đã có thể khiến người ta nói ‘tốt’, như vậy đâu cần bác sĩ tâm lý. Yên tâm, không cần lo lắng em sẽ bị PTSD*, không có vấn đề gì. Chờ đến khi trở về Thành Đô em sẽ đi Hoa Tây tìm Giáo sư làm giám sát.”

*PTSD: Viết tắt của cụm từ Post Traumatic Stress Disorder, dịch sang tiếng Việt có nghĩa là căng thẳng rối loạn hậu chấn thương. Là một tình trạng sức khỏe tâm thần được kích hoạt bởi một sự kiện đáng sợ - một trong hai trải qua nó hoặc chứng kiến nó. Các triệu chứng có thể bao gồm những đoạn hồi tưởng, những cơn ác mộng và lo lắng nghiêm trọng, cũng như không thể kiểm soát những suy nghĩ về sự kiện này.

“Em cũng đã học?” Long Tuyền dùng giọng khẳng định nói một câu nghi vấn. Giám sát, cấp trên tư vấn khai thông tâm lý cho cấp dưới là những từ ngữ chuyên nghiệp, không thể nào cô không học qua.

“Ừ, còn tham gia cuộc thi chuyên gia cố vấn mà, chứng minh thư có số đuôi 8300030. Nhưng em cũng chỉ là gà mờ, học qua mà thôi, rất ít khi vận dụng vào thực tiễn.” Nét mặt Lâm Lung lại ảm đạm một lần nữa. Cô có nằm mơ cũng không nghĩ rằng lần đầu tiên bản thân mình làm cố vấn tâm lý lại được tiến hành trong tình huống thiên tai này.

“Giỏi hơn anh.” Long Tuyền quyết định sau khi trở về đơn vị nhất định phải đến thăm hỏi đội bác sĩ tâm lý, bổ sung kiến thức. Ít nhất không thể thua kém Lâm Lung.

Lâm Lung nhìn Long Tuyền một cái, có hơi thương cảm lại hơi hâm mộ nói: “Nhưng anh thì không cần an ủi, dường như không bị ảnh hưởng lắm thì phải.”

“Những người có thần kinh không đủ vững chắc thì không thể vào đội tấn công.” Long Tuyền khẽ vuốt đầu vai Lâm Lung một cái, dùng một câu đơn giản để giải thích. Anh thường thấy sống chết, thậm chí không chỉ một lần tự tay tiễn người khác “lên đường” nên không bị ảnh hưởng cũng là việc bình thường. Nhưng những việc này không thể nói quá rõ tránh doạ sợ đối phương.

“À, đã hiểu.” Lâm Lung gật đầu một cái, bất giác ôm cánh tay Long Tuyền dựa sát vào anh cùng nhau đi về nhà.

Cánh tay cường tráng có lực, thân hình cao lớn mạnh mẽ giống như một viên thuốc an thần truyền sự kiên cường và sức mạnh cho Lâm Lung.

Long Tuyền bỗng cảm thấy đầu óc mình nóng lên, bởi vì anh cảm thấy một cách rõ ràng cô bé bên cạnh gần như nửa treo trên cánh tay mình. Mỗi khi khuỷu tay anh đung đưa thì sẽ vô ý đụng phải nơi mềm mại đặc hữu của cô gái…

Ngắm nhìn bốn phía đường phố tràn ngập không khí bi ai, Long Tuyền chần chờ một lát. Anh cảm thấy những lời anh muốn nói vào lúc này có vẻ không thích hợp, nhưng anh vẫn quyết định rèn sắt khi còn nóng. Anh thử dò xét hỏi cô: “Lâm Lung, chúng ta… có thể lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để quen nhau không?”

“Hả?!” Lâm Lung ngẩn người, bị vấn đề vô cùng nghiêm chỉnh này khiến cho ngây ngốc. Cô không biết nói gì, hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy bây giờ chúng ta vẫn không được coi là đang quen nhau sao? Hoặc anh cho rằng em là dạng con gái tuỳ tiện ôm cánh tay của người đàn ông khác?”

“Không không, anh không có ý này.” Long Tuyền cảm thấy lần đầu tiên mình làm nhiệm vụ thực sự cũng không khẩn trương như vậy. Anh vội vàng nói: “Anh chỉ muốn xác nhận lại mà thôi.”

“À, vậy em cũng chính thức trả lời. Đồng chí Long Tuyền, chúc mừng anh đã thông qua chọn lựa.” Lâm Lung cọ gò má trên cánh tay Long Tuyền, sau đó hơi nghiêng đầu nhẹ nhàng nói thêm một câu: “Khi còn ở nhà nghỉ, là em nổi giận vô ý, thật xin lỗi…”

“Không, đều là anh không tốt.” Long Tuyền nắm tay cô, nét mặt có vẻ áy náy.

Hai người đang nói chuyện, một chiếc taxi đi về phía Thành Đô bỗng dừng cạnh họ. Anh chàng tài xế rất nhiệt tình dò hỏi: “Xem hai người đi hướng này là muốn trở về Thành Đô sao? Có muốn đi nhờ xe không?”

Hai người đang nói chuyện thì bỗng có một chiếc taxi đi về phía Thành Đô dừng cạnh họ. Anh chàng tài xế rất nhiệt tình dò hỏi: “Xem hai người đi hướng này là muốn trở về Thành Đô sao? Có muốn đi nhờ xe không?”

Đó là một chiếc taxi màu xanh lá cây giống như màu của cỏ xanh mềm mại, tràn đầy sức sống và sự nhiệt tình kín đáo.

Đúng, là nhiệt tình.

Mọi người vẫn luôn cho rằng màu đỏ mới là màu đại biểu cho sự nhiệt tình, nhưng hôm nay, Lâm Lung bỗng cảm thấy dường như màu xanh lá cây trước mắt cũng truyền đi lòng nhiệt huyết. l-q/d Nó không khoa trương không rực rỡ nhưng vẫn đại biểu cho lòng nhiệt huyết và sinh mạng.

Bởi vì không lâu sau kể từ khi xảy ra động đất, những người tài xế taxi biết được chính phủ có nhu cầu cấp bách cần xe để vận chuyển vật liệu cứu tế và vô số người gặp nạn bị thương cần được đưa tới Thành Đô để chữa trị thì rất nhiều “anh trai” tốt bụng nhiệt tình tự động lái chiếc xe yêu quý của bản thân mình lên tuyến đầu để cứu nạn. Một chiếc tiếp một chiếc, không cần đền đáp đỗ thành một hàng màu xanh biếc thật dài trên đường cao tốc.

Lúc đầu Long Tuyền không chút do dự cự tuyệt ngồi lên chiếc xe taxi kia, vì anh và Lâm Lung đã trực tiếp chạm vào thi thể nên rất có thể đã dính chất lưu huỳnh và những chất có độc khác. l[q]d Hơn nữa lại mặc một bộ quần áo ba ngày trong đống phế tích trong thời tiết mùa hè, toàn thân cao thấp vô cùng bẩn. Không chỉ không sạch sẽ mà còn tản ra mùi khó ngửi. Anh ngại ngồi vào xe của dân vào trong thành phố, muốn chờ xe của quân đội.

Anh chàng tài xế nhiệt tình lại nói bản thân anh ta không thèm để ý, thậm chí còn cười nói: “Tôi cũng đã lái xe tang lễ, chẳng lẽ còn sợ hai người sống các cậu?! Nhanh lên nhanh lên, đừng khách khí! Tự tôi biết tiêu độc…”

Cuối cùng hai người cũng không cưỡng lại được lòng nhiệt tình của anh chàng tài xế kia ngồi vào hàng sau. l/qd Sau khi lên xe ngồi nói chuyện, bọn họ mới phát hiện bác gái ngồi ở cạnh xe tài xế kia cũng là được mời đi nhờ xe mà không phải người thân bạn bè của tài xế.

“Bác là bà chủ khu du lịch nông trại ở Hồng Khẩu?!” Lâm Lung nghe bác gái tự giớ thiệu thì giật mình: “Chúng tôi định đi du lịch ở Hồng Khẩu vào ngày 13, ngày 12 đang ghi danh ở nhà nghỉ thì gặp phải động đất…”

“Vậy hai người gặp may rồi!” Bác gái cảm thán một câu, lại rất thương cảm nói: “Động đất ở Hồng Khẩu mạnh lắm! Rất nhiều người bị tai nạn, còn bị mất tích. Không biết ông xã nhà bác ở nơi nào… Lúc bác đang ở nhà thì ông ấy ra cửa mua đồ, sau đó thì không gặp được… Bác tìm ở gần nhà mấy ngày rồi… cũng không thấy…”

Bác gái nói xong liền nghẹn ngào, nước mắt lăn xuống.

“Không tìm được cũng chưa chắc là chuyện xấu.” Lâm Lung vội vàng đưa khăn giấy cho bác gái, sau đó an ủi: l3q4d “Có khi là được người tốt bụng đưa đến Thành Đô cứu chữa rồi, tạm thời chưa có liên lạc mà thôi.”

“Đúng vậy, bác cũng nghĩ như vậy.” Bác gái lau nước mắt đáp lời, giọng nói vẫn nức nở nghẹn ngào: “Bác nghe trong radio nói rất nhiều bệnh viện ở Thành Đô, còn có quảng trường có rất nhiều người. Con gái chúng tôi làm việc ở Thành Đô cũng đi tìm.”

Lâm Lung vươn tay, nhẹ nhàng vô bả vai của bác gái, dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi: “Đúng, đi thăm con gái của hai người trước đã. Một mình cô ấy ở Thành Đô chắc cũng rất lo lắng cho hai người. Khi gặp con gái thì nói chuyện với cô ấy, rửa mặt nghỉ ngơi một lát rồi đi tìm bác trai. l-q4d Yên tâm, tất cả rồi sẽ tốt thôi, chuyện không tốt đều đã qua rồi, bây giờ chúng ta rất an toàn. Thả lỏng một chút, chúng ta suy nghĩ xem, đến Thành Đô thì tắm một cái cho thoải mái dễ chịu, còn phải ăn một bữa cơm nóng ngon lành, sau đó nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, cả người thoải mái đi gặp chồng bác…”

Bác gái ở trong khu vực bị nạn được Lâm Lung khai thông tâm lý thì dần dần bình tĩnh lại, thậm chí sau khi bộc lộ hết tiêu cực ở trong lòng, không biết đã bị cô gái thông minh này dời đề tài đi từ lúc nào. Từ việc nghỉ ngơi đến việc tìm người, lại đến việc xây dựng lại nhà cửa, rồi đến ăn đồ bổ sau lần kinh hãi này. Cuối cùng lại hàn huyên đến phương pháp nấu nướng cụ thể của những món ăn bổ dưỡng, hơn nữa còn kéo dài vấn đề đến rất lâu sau đó.

Là một bà chủ khu du lịch nông trại nên tất nhiên có nghiên cứu về công việc nấu nướng, Lâm Lung cũng chỉ có thể đáp lại bác gái này về phương diện dinh dưỡng mà thôi, còn phần lớn thì cô mỉm cười lắng nghe, sau đó thỉnh thoảng nói vài lời: “Món đó? Ồ! Thật sao? Như vậy ạ! Nghe có vẻ không tệ!” Chỉ là một câu nói đáp lại đơn giản.

Long Tuyền nhẹ nhàng nắm tay Lâm Lung, sau đó hai người nhìn nhau cười khẽ một tiếng. Anh biết, không phải Lâm Lung muốn học nấu ăn, mà chỉ là muốn tìm một cơ hội để dời đi lực chú ý của bác gái này không để bác ta hoàn toàn đắm chìm trong nỗi buồn chồng mình mất tích, từ từ để cho bác ấy hiểu trừ khóc ra thì bản thân bác còn cẩn phải tỉnh táo lại, kiên cường đối mặt với con gái, đối mặt với cuộc sống.

Lúc trước anh cũng muốn làm những chuyện tương tự như này, nhưng lại bị cô bạn gái nhỏ bé của mình cười nhạo. Mà bây giờ xem ra quả thật Lâm Lung làm tốt hơn anh. Ít nhất bác gái này đã bắt đầu quan tâm đến vì sao hai người Long Tuyền không gặp tai hoạ mà vẫn còn lưu lại tại Giang Đô Yển tận bốn ngày.

“Chúng tôi ở lại giúp đỡ.” Long Tuyền nói hời hợt những gì mà hai người từng trải qua.

Lâm Lung cũng tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Vâng, đúng vậy, giúp người khác cũng cảm thấy bản thân mình hạnh phúc.”

Hai người rất ăn ý tránh nói đến việc cứu viện ở trường tiểu học. Không chỉ vì tinh thần làm chuyện tốt không lưu danh của Lôi Phong, mà quan trọng hơn vì trường học kia xảy ra thương vong nghiêm trọng như vậy, không khó để tưởng tượng một khi nói với bác gái này nhất định sẽ kích thích tuyến lệ của bác ta.

Khoảng cách từ Đô Giang Yển đến Thành Đô không xa, đi ô tô cũng chỉ hơn một giờ mà thôi. Mọi người vừa nói chuyện, xế chiều lúc 4h tiến vào Tây Tam Hoàn. Dưới sự yêu cầu của Long Tuyền, xe dừng lại, hai người họ xuống xe.

“Chờ anh một chút.” Long Tuyền bảo Lâm Lung đứng chờ trên lối dành cho người đi bộ, nhắc nhở một câu rồi dùng tốc độ không phải của con người tiến vào cửa hàng bán quần áo độc quyền Song Tinh, mua ba lô, ví tiền, áo lót dùng cho vận động, áo khoác, ngay cả giày vớ cũng mua. Sau đó lại chạy vào siêu thị ở sát vách mua một gói dung dịch trừ độc 84 độ, một túi khăn giấy tiêu độc lớn, bình nước xua muỗi dạng sương mù, thùng nhỏ inox, bao tay, khăn lông, gói dầu gội… Cuối cùng anh xách một bọc đồ lớn đưa Lâm Lung vào khách sạn cách vách siêu thị.

“Này, anh muốn làm gì vậy?” Bởi vì động tác của Long Tuyền thực sự quá nhanh nên đến khi Lâm Lung đứng trong đại sảnh khách sạn mới lên tiếng hỏi được.

“Tắm, thay quần áo, khử độc những vật phẩm tuỳ thân rồi mới có thể về nhà.” Long Tuyền kéo tay cô đi nhanh đến trước quầy tiếp tân, lấy chứng nhận sĩ quan của mình ra để ghi danh.

“À, hiểu. Đời em chưa bao giờ bẩn thành như vậy…” Lâm Lung 囧 gật đầu. Sau khi tiến vào Thành Đô an toàn sạch sẽ, lúc này cô mới phát hiện quả thật hai người không khác gì dân chạy nạn trong thời kỳ kháng chiến. Bẩn từ đầu đến chân, hơn nữa cô vô cùng bội phục đồng chí Long Tuyền có thể không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, không coi ai ra gì chạy thẳng đến mục tiêu hoàn thành hoạt động mua đồ.

Sau khi vào phòng, Long Tuyền ném những đồ sạch sẽ mình vừa mua được lên giường, sau đó lại đặt đồ cần thiết của hai người vào trong phòng tắm, rồi yêu cầu Lâm Lung chọn những đồ bỏ đi và còn sử dụng để vào hai chiếc túi khác nhau của nhân viên phục vụ. Anh nghiêm trang nói rõ ràng: “Giá trị không cao hoặc không có ý nghĩa kỷ niệm, phàm là không cần tốt nhất không giữ lại.”

“Sợ có vi khuẩn?” Lâm Lung hơi do dự. Long Tuyền chỉ có mấy bộ trang phục, một chiếc ba lô và một chai nước, nhưng cô thì mang đi không ít.

“Ừ, mặc dù chuẩn bị tiêu độc, nhưng chỉ là tiêu độc đơn giản mà thôi. Anh thì không sao cả, nhưng em nên vất nhiều một chút. Sắp tới cũng phải chú ý đến thân thể, sợ sẽ xảy ra bệnh, đau đầu đau bụng gì đó, nếu cần có thể uống kháng sinh.” Long Tuyền vừa nói chuyện, vừa đổ nước phun muỗi trong bình vào bồn cầu. Sau đó dùng thép không gỉ pha loãng dung dịch tiêu độc 84 độ rồi đổ vào trong bình.

Cuối cùng, giống như tưởng tượng của Long Tuyền, Lâm Lung làm việc tuyệt không dài dòng dây dưa, trong một đống lớn đồ vật cô chỉ để lại một xấp kí hoạ, máy chụp ảnh, điện thoại di động, hộp bút của Nhạc Thiên, còn có cây tiêu làm từ vỏ đạn. Ngay cả máy chụp ảnh và điện thoại di động cô cũng nói chỉ cần giữ lại thẻ nhớ là được, máy móc thì không cần.

“Giữ lại cũng được, không cần thần hồn nát thần tính.” Long Tuyền cười khẽ một tiếng: “Anh xử lý một lát là được, em đi tắm trước đi rồi đến đại sảnh chờ anh. Nhưng là giấy vẽ hơi khó xử lý, giấy không tiện phun nước tiêu độc.”

“Rõ ràng chính anh hù doạ người ta mà! Em lại không hiểu về việc tiêu độc này. Giấy vẽ thì không sao, hơi nhăn hoặc loang màu cũng không đáng kể, em chỉ muốn cất giữ phần kí ức chân thật này thôi.” Lâm Lung nói thầm vài câu, sau đó dựa theo yêu cầu của Long Tuyền bắt đầu đi tắm rửa thay quần áo.

“Được rồi, là anh thần hồn nát thần tính.” Long Tuyền nhìn cửa phòng tắm được đóng chặt bất đắc dĩ cười, quả thật thần kinh anh có hơi nhạy cảm.

Nếu đổi thành anh, dù cho ở chiến trường trong rừng cũng có thể ăn có thể uống, khi trở về tắm gội một cái là không sao, thậm chí lý do tắm rửa là vì muốn rửa sạch khói thuốc súng và mùi máu tươi nhiều hơn. Nhưng cô là một cô gái mềm yếu, cho nên anh cần phải cố gắng làm tất cả các biện pháp đề phòng thì cô mới không chịu bất kỳ ảnh hưởng xấu nào.

Không lâu sau, Lâm Lung đổi một thân quần áo thể thao màu hồng nhạt, vừa lau tóc vừa đi từ từ ra khỏi phòng tắm, trên gương mặt mang theo một nụ cười ngượng ngùng, thậm chí có hơi e sợ nhìn thẳng vào mắt Long Tuyền.

“Vậy… Em đi đến đại sảnh trước.” Lâm Lung dùng âm thanh không lớn hơn con muỗi là bao nói với Long Tuyền, sau đó lướt qua bên cạnh anh mở cửa ra ngoài.

Theo bước chân cô đi còn có một làn khí nóng mang theo mùi dầu gội vị chanh thoang thoảng. Đến lúc này, đồng chí Long Tuyền không có kinh nghiệm yêu đương mới ý thức được bản thân mình và người con gái mình yêu tắm rửa trong phòng tắm chỉ cách nhau một bức tường. Thật là sinh động biết bao, hấp dẫn biết bao, tuyệt diệu biết bao, mà…. Bản thân anh lại chỉ ngơ ngác chú ý đến việc tiêu độc mà quên đi việc hưởng thụ hoặc tưởng tượng hình ảnh động lòng người này…

Thôi, Long Tuyền vỗ ót để bản thân mình tỉnh táo lại. Mặc dù có tiếc nuối, thế nhưng anh vẫn có ý định mặc dù không làm được Liễu Hạ Huệ* người đẹp ngồi trong lòng mà vẫn không loạn thì cũng phải làm một chính nhân quân tử** không thừa nước đục thả câu.

*Liễu Hạ Huệ: Liễu Hạ Huệ (720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

**Chính nhân quân tử: người chính trực, đoan chính.

Sau khi nhanh chóng dọn dẹp, xử lý vật phẩm xong, Long Tuyền cầm ba lô mới mua và túi rác đến quầy tiếp tân tính tiền. Anh nghi ngờ nhìn Lâm Lung ngồi trên ghế sô pha đang lau nước mắt.

“Sao vậy?” Long Tuyền vỗ nhẹ lên mái tóc dài vẫn còn ẩm ướt của cô, nhẹ giọng hỏi thăm.

“Xem này.” Lâm Lung giơ tờ báo trên tay lên, chỉ vào chính giữa số báo đặc biệt động đất có tiêu đề “Đôi cánh vô hình”, rất xúc động nói: “Là phỏng vấn Trần Hi, chính là cô bé ngồi cùng bàn với Nhạc Thiên! Cô bé còn nhớ rõ em, hy vọng em đi thăm!”

Long Tuyền cúi đầu nhìn tờ báo, nhất thời chú ý đến một hàng chữ được tô đậm: “Trần Hi nói: em mất đi đùi phải nhưng em lại không khó chịu, ít nhất em còn sống. Em cũng không khóc, bởi vì em còn có một đôi cánh vô hình, nó sẽ mang em bay, cho em hi vọng…”

“Thật kiên cường.” Đồng chí Trung tá khen ngợi gật đầu một cái.

Lâm Lung cũng không ngừng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, là một cô bé rất thông minh, em ấy hiểu những gì em nói rồi.”

“Em nói cái gì?”

“Cũng không có gì, em chỉ hát cho cô bé một bài tên “Đôi cánh vô hình” của Trương Thiều Hàm mà thôi.” Lâm Lung thở dài giải thích: “Không phải lúc ấy anh nói chân cô bé bị đè chặt sao? Ba mươi mấy tiếng mới cứu ra được, em đoán chân cô bé ấy có thể sẽ phải cắt đi nên đã hát rất nhiều lần bài hát này. Mặc dù không thể biểu hiện rõ rệt yêu cầu cô bé phải kiên cường, nhưng lúc ấy thật sự em hy vọng cô bé có thể lĩnh ngộ tinh thần tích cực hướng về phía trước từ những lời ca này, tương lai có thể thuận lợi đối mặt với cuộc sống.”

Sau khi nghe xong, Long Tuyền vuốt đầu Lâm Lung khẽ cười, nói: “Làm tốt lắm! Giúp người cũng như giúp mình.”

“Đừng sờ đầu em… Sờ cũng lùn đi rồi!” Lâm Lung khó chịu kháng nghị, lại cao giọng nói: “Em quyết định rồi, phải đi Hoa Tây ngay, đi tiêm trước rồi đi gặp Trần Hy, ngày mai về nhà.”

“Em… Tự em đi có được không?” Long Tuyền nghi ngờ hỏi, lại giải thích: “Anh phải đi về trước đốt cháy những bộ quần áo và đồ bỏ đi này.”

Lâm Lung sảng khoái gật đầu một cái, cô cũng không phải người bất cận nhân tình*, tất nhiên có thể tiếp nhận ly do vắng mặt của anh. Hai người hẹn nhau sẽ liên lạc bằng điện thoại, sau đó tự mình thuê xe rời đi…

*Bất cận nhân tình: Không hợp với đạo làm người.

Sau khi hai người tách ra, Long Tuyền cũng không trở về ngôi nhà của cha mẹ ở phố Vũ Hầu, mà là đi đến Vĩnh Lăng nơi ở của anh họ. Nơi đó là lầu một, trên lý thuyết thì cha mẹ anh sẽ ở nơi này, trong trạch viện cùng vợ chồng của con trai cả, hơn nữa trước cửa nhà có một công viên rộng lớn càng thuận tiện để anh dễ dàng xử lý những đồ vật mang về từ khu vực gặp nạn.

Trên đường về nhà, anh tính toán nên giải thích với cha mẹ và anh trai về việc vì sao mình bỗng nhiên xuất hiện, do dự có nên thành thật khai báo hành trình mấy ngày gần đây hay là nói dối qua loa không ảnh hưởng đến toàn cục.

Thật không ngờ rằng bọn họ không hỏi gì, chỉ rối rít cảm khái nói trở về là tốt rồi, an toàn là tốt rồi.

Đối mặt với người thân ủng hộ và tin tưởng bản thân anh vô điều kiện, Long Tuyền không thể nói ra được hai chữ “cảm ơn” trống rỗng. Anh cảm thấy dường như hai chữ kia vô cùng nhẹ nhàng, l-1/d không đủ để biểu đạt được sự cảm động trong lòng mình. Sau một thoáng chần chờ, cuối cùng anh chỉ đơn giản trình bày hành trình mấy ngày tới của mình: “Con được nghỉ phép. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì còn có thể ở nhà khoảng 10 ngày.”

Nhiều lời vô ích, tất cả không cần phải nói.

“Ôi, vậy thì tốt quá! Xem con lại gầy rồi…” Long Phinh vỗ cánh tay con trai, rồi bỗng nhiên đi nhanh về phía phòng bếp, l0q5d đầu cũng không quay lại nói: “Để mẹ làm cho con mấy món ngon bồi bổ…”

“Vâng.” Long Tuyền vui vẻ cười một tiếng. Mặc dù anh không có cảm giác mình “lại gầy”, nhưng vẫn rất hưởng thụ tình cảm ấm áp đến từ người thân này.

Sau khi xử lý các thứ xong, Long Tuyền vọt vào nhà tắm, lấy một bộ quần áo ở nhà của anh trai Lưu Điền mặc vào. Vừa nhìn thời gian thì thấy đã là 6h50 tối, anh gửi một tin nhắn đến cho Lâm Lung: “Ăn cơm chưa? Giờ đang ở đâu?”

Sau đó, gần như là lập tức anh nhận được điện thoại của cô, âm thanh mềm mại mang theo một chút oán trách truyền đến từ đầu bên kia di động: “Ăn rồi… Ở khu nội trú Hoa Tây, y tá không cho em đi vào. mèo l)q/d Cô ta nói chỉ có người nhà, người tình nguyện và người của truyền thông mới có thể đi thăm người bị thương, những người không liên quan đến công việc của xã hội nếu không được sự cho phép thì không được vào. Em lấy tờ báo cho y tá nhìn, nói rằng cô bạn nhỏ Trần Hi hy vọng em đi thăm cô bé, đáng tiếc không có tác dụng. Cô ta nói mình không làm chủ được, muốn em ngày mai đi hỏi lại.”

“Vậy bây giờ em đang chuẩn bị về?” Long Tuyền đứng trong thư phòng nhẹ giọng hỏi. Chẳng biết tại sao, mặc dù Lâm Lung chỉ đơn giản kể lại những gì mình trải qua, thậm chí là chuyện không vui, nhưng một khi vào trong tai anh lại mơ hồ mang theo nhu tình mật ý.

“Vâng. Cũng không thể xông vào nên chỉ có thể trở về thôi. Ngày mai em sẽ mang theo chứng nhận chuyên gia cố vấn tâm lý, xin làm người tình nguyện mới có thể đi vào được.” l)q(d Lâm Lung ngồi xuống nghỉ ngơi trên chiếc ghế ở cầu thang, để chiếc đàn tỳ bà và quà tặng ở bên cạnh, chuẩn bị nói chuyện điện thoại một lát nữa rồi trở về.

Lúc trước cô vẫn chạy ngược chạy xuôi nên không cảm thấy thân thể có gì khó chịu, giờ ngồi nghỉ mới cảm thấy hai chân, cánh tay và vùng ngang lưng vô cùng nhức mỏi, cả cơ thể như muốn bãi công.

“Người tình nguyện?” Long Tuyền nhíu mày, sau đó cười nói: “Làm người tình nguyện cũng không có khả năng em muốn gặp ai liền tự do đi gặp chứ? Nhỡ may họ sắp xếp cho em công việc không thể tiếp xúc với Trần Hi…”

“Choáng! Anh đừng có mà quạ đen!” Lâm Lung bỗng cắt đứt lời nói của Long Tuyền, không để cho anh nói thêm gì nữa, thuận miệng oán giận mấy câu rồi bỗng nhiên vui sướng nói nhanh: “Em thấy người quen, xem ra có hy vọng rồi! Tối nay gọi lại cho anh, tạm biệt!”

Nháy mắt khi điện thoại bị cắt, Long Tuyền loáng thoáng nghe được Lâm Lung đang gọi đối phương là “chị Yên Nhiên”, đồng thời có một giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái ở phía xa hơn: “Lâm muội muội!”

Lâm muội muội*… Long Tuyền mất hồn trong chốc lát, trong ấn tượng của anh thì Lâm Lung là người khoẻ mạnh mà hoạt bát, hình như không có chỗ nào giống vị “Lâm muội muội” ma bệnh từ trên trời rớt xuống kia. Không ngờ cô lại có biệt hiệu như vậy, chẳng lẽ là bởi vì thỉnh thoảng như hoa quỳnh nở rộ thoáng hiện khí chất xuất trần?

*Lâm muội muội: Lâm Đại Ngọc, tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần. Trong tiểu thuyết, nàng là con gái Lâm Như Hải và Giả Mẫn, cháu ngoại Giả Mẫu, cháu ruột Giả Xá, Giả Chính, em họ của Giả Nguyên Xuân, Lý Hoàn, Giả Bảo Ngọc, Giả Thám Xuân, Giả Hoàn, Giả Liễn, Vương Hy Phượng, Giả Nghênh Xuân. Nàng là một trong Kim Lăng thập nhị thoa chính sách. Chi Nghiễn Trai trùng bình Thạch Đầu Ký bình Lâm Đại Ngọc hai chữ tình tình. Vì ở trong truyện Lâm Lung cũng mang họ Lâm nên mình để nguyên tác là “Lâm muội muội” mà k để là “em gái Lâm” để giống với Lâm muội muội Lâm Đại Ngọc nhé ^^

Đại đa số những người luyện nhạc cụ cổ điển vì thường xuyên cần thi cấp hoặc tham gia thi đấu nên cũng rất chú ý đến dáng vẻ của mình. Ví dụ như ưỡn ngực hóp bụng, ngồi thẳng,… Trước mặt người ngoài thì Lâm Lung cũng được coi là một cô gái ưu nhã thuỳ mị, nhưng sau khi chân chính quen biết thì Long Tuyền mới biết được anh chỉ được thể nghiệm phong cách siêu phàm thoát tục đó đúng một lần lúc đi đến cửa hàng bán cầm khi nghe cô gảy khúc “Thập diện mai phục” và “thương hải nhất thanh tiếu” mà thôi. Cảnh giới kia sợ rằng chỉ khi cô gảy đàn thì mới “thỉnh thoảng” thoáng hiện. Còn thực tế thì Lâm Lung là một cô bé đáng yêu sôi nổi hoạt bát bình thường.

“Trốn một mình ở đây để cười khúc khích à?” Lưu Điền bỗng đẩy cửa thư phòng ra, vừa gọi Long Tuyền đi ăn cơm vừa cười xấu xa nói: “Nhanh thành thật trả lời, cười cái gì? Có phải bắt đầu tư xuân rồi không?”

“Tư cái gì? Đừng nói mò!” Long Tuyền giấu đầu hở đuôi trợn mắt nhìn anh mình một cái, sau đó đi thẳng về phía phòng ăn.

Lưu Điền đi theo phía sau anh, khẳng định nói: “Yêu, nhất định là yêu! Đừng keo kiệt như vậy, nói cặn kẽ cho mọi người biết đi! Bữa cơm tiếp theo có thêm người là một điều tốt…”

Khi Long Tuyền bị người nhà tra hỏi thì Lâm Lung bên này cũng đang kể lại hành trình mấy ngày gần đây với người quen mà mình gặp được trong hành lang bệnh viện kia. Cô gái kia được gọi là Trịnh Yên Nhiên, là chuyên gia cố vấn cấp 2 của quốc gia, am hiểu lĩnh vực cố vấn tâm lý trẻ em. Trong một kỳ huấn luyện chuyên gia cố vấn tại Hoa Tây, hai người cùng thuộc một nhóm huấn luyện giám sát tư vấn nhỏ nên quen biết nhau, bởi vì thường cùng đường về nhà nên quan hệ giữa cả hai cũng tốt hơn. Lâm Lung thì đi học chơi, mà người trong nghề là Trịnh Yên Nhiên thì học bồi dưỡng, sau đó được giữ lại ở bệnh viện để làm bác sĩ. Tối nay đến phiên chị trực tại tầng nội trú này.

“Tầng này hầu hết là những học sinh tiểu học may mắn sống sót?” Lâm Lung ở trong phòng làm việc điền vào đơn đăng kí tình nguyện, cô cảm thán: “Vậy khẳng định có không ít đứa bé đã từng nói chuyện với em.”

Trịnh Yên Nhiên rót một cốc nước đặt trên bàn cho cô, cũng dùng giọng cảm thán nói: “Lá gan em quá lớn, chị không dám đi theo tổ đến khu vực gặp nạn để cứu trợ, được điều đi đều là chuyên gia có kinh nghiệm lâu năm! Vậy mà em còn ở đó lâu như vậy! Tối nay có thể ngủ không?”

“Em cũng không cố ý đi, trong lúc đi du lịch ngẫu nhiên gặp phải. Em cũng sợ buổi tối mình sẽ khó ngủ nên mới cần người giám sát. Giúp em tìm một người đi, sáng mai khẳng định có rất nhiều người đăng ký, những giáo sư tốt cũng phải sắp xếp trước.” Lâm Lung ngừng viết, cầm chén nước cười một tiếng như lấy lòng Trịnh Yên Nhiên.

“Em muốn tìm giáo sư nào? Để chị giúp em xem lịch trực tối nay.” Chị mặc áo dài trắng của bác sĩ cầm con chuột bắt đầu ấn vào websites của bệnh viện.

“Em không có yêu thích đặc biệt nào, chỉ hy vọng là một người đẹp dịu dàng mà thôi.” Lâm Lung khẩn cầu, nhận được một cái liếc mắt.

“Đồ háo sắc! Ngày mai cho em gặp giáo sư Mộ, cô ấy có được không? Coi như là phù hợp với yêu cầu người đẹp của em!” Trịnh Yên Nhiên vỗ ót Lâm Lung, sau đó nhanh chóng liên lạc với đồng nghiệp, hẹn ngày mai thêm một số thứ tự cần được tư vấn. Theo nguyên tắc thì khi tư vấn tâm lý cần tránh người quen bạn bè người thân, nên cô không thể làm người giám sát của Lâm Lung, chỉ có thể dùng hết khả năng giúp mấy việc nhỏ mà thôi.

“Cám ơn! Đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên. Chị Yên Nhiên, cho em thêm vài viên thuốc ngủ đi.” Lâm Lung ý thức được mấy ngày nay mình vẫn luôn bận bịu, vẫn chưa chân chính nằm lên giường nghỉ ngơi nên rất có thể sẽ bị cảnh tượng tai nạn ảnh hưởng mà khó ngủ.

“Chị không thể cho toa thuốc liên quan đến thần kinh, tự em chịu đựng một đêm đi. Hoặc là đi sang phòng cấp cứu hỏi xem.” Trịnh Yên Nhiên tiếc nuối lắc đầu một cái, sau đó viết một tên vào bảng tên tình nguyện rồi đưa cho Lâm Lung: “Xong rồi, Lâm Tịch ở giường số 32, em đi đi. 8h50 tắt đèn phòng, tranh thủ thời gian.”

Lâm Lung vác đàn tỳ bà của mình lên, trước khi ra cửa còn quay đầu lại hỏi: “Chị có tham gia vào việc tư vấn tâm lý cho các em nhỏ chứ? Có thể nói đơn giản tình huống của Trần Hi cho em được không?”

Sau khi nghe xong, Trịnh Yên Nhiên hộc máu nói: “Lâm muội muội, đạo đức nghề nghiệp em học là để uổng phí à? Nguyên tắc giữ bí mật!”

“Có thể nói một ít mà, coi như nhắc nhở để em tránh việc không cẩn thận đạp phải mìn mà thôi.” Lâm Lung lắc lắc ống tay áo Yên Nhiên, nháy nháy mắt, cuối cùng nhận được câu nhắc nhở ngắn gọn: “Đến giờ Trần Hi vẫn không có người thân đến thăm.”

Lâm cô nương hài lòng phất tay một cái, điều chỉnh nét mặt mình về trạng thái thoải mái nhất, bộ dáng thân thiện nhất đi thẳng về phía phòng bệnh.

9h40 tối, năm người nhà họ Long ngồi quanh phòng khách, vừa ăn trái cây vừa xem tin tức buổi tối. Hầu như các kênh đều đưa tin về vụ động đất, các loại cảm xúc bi thương, đau buồn, kinh ngạc, kiên trì tràn ngập. Long Tuyền thỉnh thoáng nhắn tin cho Lâm Lung, biết được cô đã an toàn về đến nhà đang cọ rửa bồn tắm, chuẩn bị tắm để thư giãn.

“Em… mở ti vi chưa?” Long Tuyền do dự một lát, cuối cùng không nhịn được khuyên nhủ: “Tốt nhất không nên xem TV, mở đĩa VCD hoặc nhạc nhẹ, tin tức trong TV có thể khiến em không thoải mái.”

“Sợ sinh ra tác dụng phụ? Không sao, em có thể chịu được ^_^” Lâm Lung trả lại cho anh một gương mặt tươi cười, lại giải thích: “Lúc ở bệnh viện em gặp phải đội phỏng vấn của đài truyền hình, nghe nói lập tức sẽ phát đi, em xem một đoạn quay về phía mình rồi tắt đi.”

Lên TV rồi ư? Long Tuyền đang soạn tin nhắn muốn hỏi là kênh nào, bỗng nghe được một tiếng hát dễ nghe được đệm bằng đàn tỳ bà từ TV truyền đến: “Mỗi một lần đều trở nên mạnh mẽ trong nỗi cô đơn. Mỗi một lần, cho dù bị thương rất nặng cũng không rơi lệ. Tôi hiểu rõ, tôi vẫn có một đôi cánh vô hình. Dẫn tôi bay, bay qua tuyệt vọng… Rốt cuộc tôi cũng có thể bay lượn, dụng tâm ngắm nhìn không sợ hãi. Nơi nào có gió, sẽ bay rất xa…”

Trong màn hình là một cô gái đang ngồi trước giường bệnh, vừa đánh đàn vừa hát cùng với bốn người bạn nhỏ.

Tư thế ngồi của cô rất đoan trang, cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt có tay, trên đầu là một búi tóc rối bù, mặc dù không mang bất kỳ đồ trang sức nào nhưng vẫn toát lên phong cách thanh nhã tựa như tiên nữ. Gương mặt cô chỉ lộ diện một phần ba, nhưng từ góc độ này có thể thấy được khoé miệng hơi cong lên, kết hợp với tiếng hát êm ái là có thể suy đoán giờ phút này nhất định cô đang nở một nụ cười ngọt ngào, nét mặt dịu dàng.

“Người đẹp cổ điển!” Lưu Điền xem TV chậc chậc cảm thán, sau đó trên cánh tay lập tức nhận được cửu âm bạch cốt trảo của vợ mình.

Long Tuyền chỉ vào bóng lưng của Lâm Lung trong ống kính, cười nói: “Như vậy cũng có thể nhìn ra là một người đẹp?”

“Đoán!” Lưu Điền nói thẳng: “Nhìn thấy không, khí chất và tư thế đánh đàn đó không phải người nào cũng có được. Học viện âm nhạc khi thu nhận học sinh cũng chọn lựa ngoại hình, những người có vẻ không đoan trang sẽ không nhận, tránh cho đến lúc diễn xuất sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố, ảnh hưởng đến việc bình luận của các cuộc thi tranh tài.”

“Ồ…” Long Tuyền kín đáo cười, trong lòng âm thầm hài lòng nhưng không nói thẳng đó là bạn gái mình.

Lưu Điền lặng lẽ liếc vợ mình một cái, nói nhỏ: “Đừng có mà không tin, đấy chính là kinh nghiệm. Anh trai em cũng đã được coi là duyệt người vô số…”

Long Tuyền quả quyết gật đầu một cái: “Em tin.”

Hai anh em đang nói chuyện, mẹ Long không vui chen miệng nói: “Hừ, đừng ầm ĩ! Người ta đang được phỏng vấn, nghe đi!”

Giờ phút này, trong TV, Lâm Lung đeo khẩu trang ngồi trong hành lang ngoài phòng bệnh, cô đứng đối diện với ống kính thẳng thắn nói.

Cô nói: “Tôi đến bệnh viện là vì một lời hứa, lúc còn ở Đô Giang Yển tôi đã đồng ý sẽ đánh đàn ca hát cho Trần Hi nghe.”

Ký giả hỏi: “Dù cho ngón tay của cô đã bị thương trong lúc cứu viện?”

“Vết thương kia không nghiêm trọng. Nếu nói đến những người quân nhân tham gia cứu viện thì có thể dùng máu thịt lẫn lộn để hình dung tay của bọn họ.”

“Nghe nói cô là người đầu tiên chạy tới trường tiểu học để cứu viện, có đúng hay không? Là nguyên nhân gì khiến cô có hành động này?”

“Không, bạn trai tôi là người đầu tiên, anh ấy chạy 8km trong vòng nửa giờ để đến nơi cứu viện. Lúc đầu tôi đến trường học là để tìm người, nhưng sau khi thấy bạn trai mình đang cứu viện, tôi bỗng cảm thấy mình cũng nên theo đuổi bước chân của anh làm gì đó. Cũng không phải giác ngộ cao thượng, chỉ hy vọng có thể sóng vai đứng bên cạnh anh, dùng hết khả năng của mình trợ giúp những đứa bé kia. Có lẽ một số chuyện đối với chúng tôi chỉ là một cái nhấc tay, thế nhưng hành động ấy có thể mang đến hi vọng ‘sống’ cho người khác.”

“Bạn trai tôi là quân nhân, là một người tốt đáng cho tôi quý trọng.”

“Tôi muốn nói với mọi người: Chúng ta cần dùng sự kiên cường để thay thế nước mắt, dùng lạc quan thay thế oán trách, sống một cuộc đời đặc sắc. Mỗi người ai cũng có một đôi cánh vô hình, chỉ cần có thể phát hiện và dùng nó thì nó có thể giúp bạn bay lượn.”

……

Cho đến khi đoạn tin tức kết thúc, mẹ Long mới hít một hơi rồi lại thở dài, nói: “Cô bé này thật không tệ, bạn trai của cô ấy rất có phúc!”

Ba Long đồng ý gật đầu: “Đúng là không tệ, tâm tính tốt, cũng rất biết ăn nói.”

Lưu Điền cũng gật đầu: “Phong cách, à, vóc người cũng không tệ! Đáng tiếc không được nhìn mặt.”

Lưu phu nhân lại cho ông chồng của mình một trảo nữa, sau đó khen ngợi: “Hát thật dễ nghe, có một giọng hát hay, lại còn có thể đánh đàn. Là cô gái có tài!”

Long Tuyền trầm mặc một lát, sau đó dò hỏi: “Tất cả mọi người đều cảm thấy không tệ? Vậy, hai ngày nữa con đưa cô ấy về nhà có được không?”

Hai ngày nữa đưa về nhà? Nghe có vẻ như đang dò hỏi. Mọi người hoàn toàn ngây ngẩn, tốn không ít thời gian tiêu hoá tin tức mới ý thức được người mà Long Tuyền đang nói đến chính là cô bé trên TV kia là bạn gái anh!!

“Em nói cái gì?!” Phản ứng đầu tiên là Lưu Điền nghi ngờ tai mình có vấn đề. Anh trợn tròn mắt, nét mặt khó tin.

Long Tuyền bình tĩnh trả lời: “Em nói, sắp tới em muốn đưa bạn gái về nhà cho mọi người gặp.”

Long Phinh kinh ngạc nói: “Con có bạn gái lúc nào? Tại sao lúc trước không thấy con nói?”

“Ngày hôm qua*.” Long Tuyền nói hai chữ đơn giản, sau đó lại bổ sung: “Mới vừa xác nhận quan hệ.”

*Trong bản gốc là tạc thiên (昨天)

Người chủ trong gia đình Long Chính Hoa hắng giọng, sau đó thử dò xét: “Có thể nói qua tình hình những ngày này không? Con và cô ấy.”

Ba Long biết vì tính chất của nghề nghiệp mà con trai mình không có thói quen báo cáo hành tung, không nói đến nội dung công việc, vì vậy bình thường ông cũng không hỏi những chuyện này. l/qd Nhưng hôm nay, là người thân của con trai lại biết được thông tin con trai ông lúc trước vẫn đi trợ giúp cứu nạn từ miệng của một cô gái không hề quen biết trên truyền hình, đã vậy cô gái này còn là con dâu tương lai của ông. Loại cảm giác này, nếu chỉ dùng hai từ “khiếp sợ” thì không đủ để hình dung.

Ngoài cảm giác kinh ngạc sửng sốt, thì ông lại cảm thấy tiếc nuối và bất đắc dĩ nhiều hơn. Tiếc nuối vì mình không tham gia vào quyết định quan trọng trong cuộc đời của con trai mình, lq/d bất đắc dĩ và thằng nhóc thối này chỉ thích cái gì cũng dấu trong lòng, quen biết một cô gái ưu tú như vậy cũng không nói với người trong nhà!

Nhìn ánh mắt khát vọng muốn nghe chuyện bát quái của mọi người trong nhà, Long Tuyền đành phải nói qua chuyến du lịch của anh và Lâm Lung, việc cứu nạn, hơn nữa còn nói rõ: l2qd “Lúc trước chưa nói chuyện này là bởi vì con không chắc chắn có thể theo đuổi cô ấy được. Nếu không thành công thì cũng không cần nói, tránh để mọi người không vui.”

“Hai người ở khu vực gặp nạn gần năm ngày?!” Lưu Điền kinh ngạc không biết nên nói gì cho phải. Long Tuyền ở lại Giang Đô Yển để cứu viện thì không phải chuyện lạ gì, đó là vì ý thức trách nhiệm vì dân phục vụ. l0q4d Thế nhưng thật không nghĩ đến người đẹp làm trong lĩnh vực nghệ thuật này có thể hiến thân cùng em trai anh! Nếu vậy phải là bạn bè thân quen, tình cảm không tệ mới làm được chứ?

Đang suy nghĩ, mẹ Long nói thẳng ra nghi vấn của mọi người: “Con quen cô bé này khi nào? Sao không thấy có tin tức gì vậy?”

Long Tuyền ngồi thẳng, bình thản giải thích: “Dì giới thiệu, chính là người đầu tiên đi xem mắt, là cô giáo đàn tranh cổ kia. Con vốn cho rằng bản thân mình và cô ấy không thể phát triển, l9q6d nhưng đầu năm nay lại gặp được ở tỉnh khác, ở chung mấy ngày cảm thấy cũng không tệ, đáng giá để quen biết nên thử theo đuổi.”

“À… Là cô ấy?!” Mẹ Long ngẩn ra, nhất thời nhớ lại những đánh giá “nũng nịu, không có việc làm” của mình thì nghĩ thầm, vòng một vòng lớn thì ra vẫn là cô bé này.

Thật ra thì ấn tượng đầu tiên của mẹ Long với Lâm Lung không thể nói là tốt. Bà cảm thấy trình độ học vấn, nghề nghiệp của cô gái này không có cái nào là xứng với con trai bảo bối của bà. l8q/d Nhưng lúc nãy khi xem tin tức phỏng vấn lại cảm thấy cô bé này rất ưu tú. Gảy đàn tỳ bà có hay hay không thì bà không biết, nhưng ít nhất cô gái này có thể tự đàn tự hát rất ưu nhã trôi chảy, khi đứng trước ống kính không chỉ nói năng rõ ràng mạch lạc mà còn rất thoả đáng, khó được nhất là cô gái này có thể khiến cho thằng nhóc chết tiệt lâu nay không tìm được bạn gái, hoặc là nói tránh tìm bạn gái kia bắt đầu chủ động nói chuyện yêu đương!

“Là cô ấy.” Long Tuyền gật đầu một cái, sau đó lại hỏi một lần nữa: “Con muốn giới thiệu chính thức cô ấy để mọi người biết, có được không?”

“Được! Dĩ nhiên được!” Long Chính Hoa vội vàng đáp lại: “Chúng ta trông mong ngày này không biết đã bao nhiêu năm! Sớm đưa về, sớm xác định, chớ mè nheo.”

Mẹ Long lấy lại tinh thần vội xen vào nói: “Đúng đúng! Nhanh chóng đưa về! Con xem muốn mời cô ấy về nhà ăn cơm hay là đến cửa hàng?”

Chị dâu cười híp mắt bổ sung: “Cô ấy thích ăn cái gì? Có kiêng gì không?”

Sau khi dò xét gia cảnh và sở thích của Lâm Lung, người một nhà bắt đầu nóng lòng kích động thảo luận việc gặp mặt, từ quán ăn đến danh sách món ăn, thậm chí là nên mặc quần áo như nào. Dần dần, Long Tuyền không thể nói chen vào một câu, anh đành im lặng nhướn mi, sau đó im hơi lặng tiếng rút lui khỏi phòng khách, thuận lợi trốn vào phòng dành cho khách.

Khoá trái cửa phòng xong, Long Tuyền đi về phía đầu giường ngồi xuống. Anh lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gửi một tin nhắn: “Đã ngủ chưa?” Anh không dám gọi điện thoại, sợ quấy rầy Lâm Lung nghỉ ngơi.

Một lát sau, cô trả lời: “Chưa, không ngủ được. Mới vừa rồi lại lung lay, anh có cảm thấy không?”

Đọc được tin nhắn này, trong lòng Long Tuyền nhất thời “lộp bộp” một tiếng. Quả thật vài phút trước có dư chấn, lúc đó anh đang ở tầng một nên cảm giác không rõ ràng, cũng không lo lắng vấn đề an toàn, nhưng Lâm Lung…

Nghĩ tới đây, đồng chí Trung tá lập tức gọi điện thoại cho cô.

Lâm Lung cười hì hì trả lời anh: “Cũng không quá sợ hãi, em để nước suối và lương khô trong nhà vệ sinh rồi, không sợ bị chôn.”

“Ồ, yên tâm đi, nếu như thực sự bị chôn thì anh sẽ là người đầu tiên chạy tới cứu em.” Long Tuyền cũng khẽ cười một tiếng, nói một câu tâm tình không tính là lãng mạn. Anh lại hỏi: “Nếu không sợ dư chấn thì tại sao không ngủ được?”

“Chính là nằm trên giường lại không buồn ngủ.” Lâm Lung trả lời đơn giản. Chần chờ trong chốc lát, cô muốn nói với Long Tuyền cảm nhận chân thật nhất từ tận đáy lòng mình, lại không muốn làm mọi chuyện thêm phức tạp tăng thêm gánh nặng cho anh. Nhưng xét thấy người bạn trai của mình là một quân nhân đặc chủng ưu tú, theo lý thuyết thì tố chất tâm lý hẳn là vô cùng mạnh mẽ, nên cuối cùng Lâm Lung vẫn thành thật nói: “Em vừa nhắm mắt thì nhìn thấy Nhạc Thiên, nhìn thấy cậu bé nói cười lý tưởng trong tương lai muốn làm thầy giáo, thấy cậu bé đồng ý với em sẽ học tập tốt, cuối cùng là gương mặt xám trắng…. Em, em cảm thấy hơi khó chịu, đứa bé tốt biết bao, thật đáng tiếc…”

Nghe thấy giọng nói đè nén của Lâm Lung, sắc mặt Long Tuyền bỗng trở nên nặng nề, trong mắt anh tràn ngập lo lắng, rồi lại cố ý thả chậm tốc độ và nhẹ giọng an ủi: “Cậu bé… đã đi rồi, đây là chuyện không thể thay đổi, cần phải nghĩ thông suốt, chúc phúc cho cậu bé. Có cần anh ở bên cạnh em không? Anh có thể tới đó ngay lập tức.”

“Không được, nam nữ độc thân sao có thể ở chung một phòng?” Lâm Lung cười cười, sau đó cố gắng thả lỏng giọng nói của mình: “Em không sao, người nhát gan khi xem phim kinh dị cũng gặp ác mộng hai ngày đấy. Lần đầu tiếp xúc trực tiếp với nhiều người tử vong như vậy nhất định sẽ bị ảnh hưởng, khó có khi yết ớt một phen, khoảng hai ngày nữa là tốt thôi.”

Sau khi nói rõ tâm tình của mình lúc này với anh, Lâm Lung bỗng cảm thấy như nhổ ra được một ngụm khí bẩn, cả người trở nên nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều.

“Ừ, lần đầu tiên anh gặp phải chuyện như vậy thì gặp phải ác mộng, sau một khoảng thời gian mới từ từ tốt lên. Chỉ cần tìm được chuyện quan trọng hơn để làm thì sẽ không còn quan tâm đến kích thích lúc trước bản thân gặp phải nữa.” Long Tuyền dùng chính bản thân mình làm ví dụ thực tế, hàm hồ tìm từ ngữ che giấu tình hình lúc đó không chỉ đơn giản đối diện trực tiếp với tử vong của người khác, mà là tự tay đoạt tính mạng của họ.

“Em sẽ bận rộn.” Lâm Lung bắt đầu đếm ngón tay nói cho Long Tuyền biết kế hoạch của mình: “Sáng sớm ngày mai đến trung tâm tâm lý tại Hoa Tây tìm giáo sư cố vấn, sau đó đến hồ sen mua bút, giấy vẽ, đất sét, đồ chơi trí tuệ đưa đến cho các bạn nhỏ trong bệnh viện. Ý định của em là làm tình nguyện viên dạy chúng ca hát, vẽ tranh, đánh đàn… để giúp bọn chúng có thể tìm được sở trường mà mình cảm thấy hứng thú, dùng đồ dùng học tập để tạo thành lực chống đỡ mới trong cuộc sống để chúng có thể thoát khỏi cảm xúc của mình, xác định được phương hướng và mục tiêu của bản thân. Ừm, em còn phải về nhà an ủi cha mẹ…”

“Ừ, kế hoạch này không tệ, rất phong phú, rất có ý nghĩa. Ngày mai anh đi với em.” Long Tuyền cười khẽ, quả nhiên anh đã không nhìn lầm người, cô bé này không cần anh quá mức lo lắng, tự bản thân cô có thể vượt qua ngăn cách thoát khỏi lo sợ.

Nghe Long Tuyền muốn về nhà với mình, Lâm Lung lập tức xù lông lên: “Hả, cái gì? Anh theo em về nhà?! Không nên, sao có thể nhanh như vậy đã gặp cha mẹ, chúng ta mới quen nhau có một ngày thôi!”

“Là hai ngày!” Long Tuyền sửa lại. Mặc dù chỉ quen nhau không tới hai ngày, nhưng anh đã sớm có ý với Lâm Lung, lại thêm vấn đề ngày nghỉ chỉ còn dư lại 12 ngày nên tất nhiên anh muốn cả hai gặp người lớn hai bên, sớm ngày cưới cô về nhà. Thật không nghĩ đến chưa mời Lâm Lung đến nhà mình thì cô đã phản đối rồi. Như vậy tối nay vẫn không nên nói, tránh việc kích thích khiến cô càng thêm không ngủ được.

Binh pháp có nói: bức tắc phản binh, tẩu tắc thế giảm; Khẩn tắc vật bách, tán nhi hậu cầm*. Nói cách khác không nên quá mức ép sát, cần phải chờ đợi, vờ tha để bắt thật mới có thể hàng phục kẻ địch. Dù sao cũng còn 12 ngày, tiến hành theo chất lượng vậy. Nghĩ như thế Long Tuyền nói: “Vậy anh làm tài xế cho em, đi mua đồ cùng em, đưa em về nhà, chỉ về đến cửa mà không vào nhà, có được không?”

*Hai câu nói này trong binh pháp tôn tử, thuộc Kế 16: Dục cầm cố túng. Hai câu này có nghĩa là bức địch không đường chạy địch sẽ quay lại đánh, để địch chạy có thể giảm khí thế của nó. Truy kích chớ quá bức bách, tiêu hao khí lực địch, tan rã ý chí, thả ra sau đó mới bắt.

“Ừ, được rồi. Ngày mai em gặp bác sĩ chắc sẽ kết thúc vào lúc 9h, lúc đó anh có thể đến cửa hông Tây Tạng của bệnh viện này tìm em.” Lâm Lung do dự đáp, lại bỗng cảm thấy thoả hiệp với Long Tuyền như vậy, có vẻ như không được thoả đáng với anh?

“Đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi.” Long Tuyền nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó đề nghị: “Mở nhạc nhẹ, suy nghĩ về những phong cảnh xinh đẹp mà trước kia em đã đi du lịch, như vậy có thể trợ giúp cho giấc ngủ.”

“Ừ, vừa rồi em mới uống một phần tư viên thuốc an thần, cũng cảm thấy hơi buồn ngủ rồi, nói chuyện với em thêm một lát nữa…” Lâm Lung nhẹ giọng nói.

Long Tuyền hớn hở đồng ý, sau đó nghe thấy một loạt âm thanh xột xoạt của Lâm Lung khi cô lấy chiếc mp3 bên gối ra. Đầu bên kia điện thoại truyền đến “bản giao tấu vĩ cầm số 3” của Mozart. Sau đó trong âm thanh mộng ảo mà êm ái, Long Tuyền cố ý để giọng nói của mình thư hoãn mà mềm mại, anh miêu tả hình ảnh cây xanh, suối nước, gió nhẹ, mưa phùn và nắng ấm trong núi rừng, giúp người anh yêu dần chìm vào mộng đẹp.

Sáng sớm ngày 17 tháng 5, khi Lâm Lung vội vã bước ra khỏi cổng bệnh viện thì bỗng nhiên nghe được một tiếng huýt sáo. Cô nâng mắt nhìn lên thì phát hiện Long Tuyền đang nghiêng người dựa vào một chiếc ô tô màu đen, đang khẽ cười nhìn mình.

“Sao anh lại đến nơi này?!” Lâm Lung trợn tròn mắt, kinh ngạc không thôi.

“Làm tài xế.” Long Tuyền nhìn Lâm Lung rồi mở cửa cửa trước cho cô, vươn tay làm động tác “mời”. Đợi đến khi cô ngồi vào, anh lại cười nói: “Hôm nay em ăn mặc rất mộc mạc.”

“Phải đi chợ Trì Hoa mà, mộc mạc chút sẽ không bị trộm chú ý. Khó coi sao?” Lâm Lung nghi ngờ nhìn quần bò và áo Tshirt nền trắng hoa tím của mình, hình như là rất mộc mạc. Chẳng lẽ anh ghét bỏ cô không có “nữ vi duyệt kỷ giả dung”*?

*Câu nói này là của Dự Nhượng, là một người nước Tấn sống vào cuối thời Xuân Thu tại Trung Quốc. Dự Nhượng được người đời sau biết tới trong vai trò thích khách nổi tiếng bậc nhất của thời Xuân Thu Chiến Quốc. Câu nói này được Sử ký ghi lại, và có nghĩa là “người con gái làm đẹp vì người mình yêu”. Câu nói này còn có xuất xứ nữa, mọi người lên gg là ra nhé ^^

“Đẹp! Em mặc cái gì nhìn cũng đẹp.” Long Tuyền rất yêu thích tinh thần phấn chấn tràn đầy sức sống này của cô. Nụ cười trên mặt anh không giảm, nói: “Yên tâm, có anh ở đây không ai có thể cướp được em.”

“Vậy à, vậy thì có thể nghiệm chứng được hộ hoa sứ giả* anh có đạt tiêu chuẩn hay không.” Lâm Lung thuận miệng đáp, rồi bỗng ý thức được câu nói của anh có hai nghĩa – không cướp được tiền hoặc không cướp được người. Trên mặt cô bỗng nóng lên, hơi quẫn bách nói: “Anh… anh có ý gì?”

*Hộ hoa sứ giả: người bảo vệ người đẹp.

Long Tuyền xoay vô lăng, xe dần dần chạy trên đường lớn. Anh cười nói: “Chính là ý trên mặt chữ, em hiểu mà.”

“Ba hoa!” Lâm Lung cong miệng thì thầm một câu, sau đó cố ý đổi đề tài hỏi anh xe ở đâu ra.

“Anh trai anh, mượn dùng một lát.” Long Tuyền sử dụng đồ của anh trai mình rất thoải mái. Lưu Điền đã sớm chấp nhận ngoại trừ vợ mình, thì tất cả những gì của anh đều là của Long Tuyền.

“Có thể hỏi anh trai anh làm gì không?” Lâm Lung nhớ tới lúc xem mắt, một thân quần áo đắt tiền của Long Tuyền là do chị dâu mua. Lúc này tuỳ tiện liền có thể lấy một chiếc BMW, dường như gia cảnh rất tốt.

“Anh ấy…” Long Tuyền do dự một lát, anh vốn không muốn nói thật, nhưng Lâm Lung là người nhà tương lai mà anh nhận định nên cuối cùng vẫn nói ra sự thật: “Anh ấy tốt nghiệp hệ tài chính, lúc trước thì làm ở ngân hàng, năm 97 thì bắt đầu tham gia vao lĩnh vực bất động sản, hiện tại trừ lĩnh vực bất động sản cũng kinh doanh lĩnh vực khác, đầu tư chung một công ty, đại khái là vậy.”

Lâm Lung nhìn trời đổ mồ hôi, sau đó phun ra sáu chữ: “Đã hiểu, đầu cơ tích trữ.”

Long Tuyền phớt tỉnh giải thích: “Cách nói lịch sự hơn thì là nhà đầu tư.”

“Hai anh em các anh thật tuyệt! Một là nhà đầu tư hút máu, một người thì nhiệt huyết vì dân…” Lâm Lung không còn gì để nói.

“Ai có chí nấy.” Long Tuyền cười gượng hai tiếng, lại nói tốt cho anh trai mình: “Anh ấy rất nhiệt tình với việc từ thiện, là một người rất thú vị. Hôm nào giới thiệu cho hai người làm quen.” Anh vừa nói vừa chuyển đề tài đến việc gặp mặt người nhà hai bên.

Lâm Lung không hề phát giác liền đồng ý. Cô chợt nghi ngờ hỏi: “Anh là bằng lái quân sự? Xe dân dụng lại là bằng lái khác!”