Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...

Chương 7



Đã tròn hai tuần kể từ khi tôi chuyển đến sống ở đây. Cái trường Hàn Châu quái quỷ đã bắt đóng học phí. Trời ơi… Khổ thân cái chân của tôi, quốc bộ 2km mới đến được cái cây ATM để rút tiền….

Một…Hai…Ba…Bốn…Năm triệu.

Tôi thở dài, bỏ tiền vào túi đi về. Trời nhá nhem tồi. Hình như lại có người theo dõi tôi thì phải. Tôi cố tình cười đầy ẩn ý rồi bước nhanh vô một cái ngõ hẻm. Lần này thì ngươi chết chắc!!! haha. Đi được nửa con ngõ, tôi dừng lại lặng nghe tiếng bước chân tiến lại gần. Một bàn tay nặng trịch đè lên vai tôi:

-Này cô em, đi đâu vậy???

-Dạ, em vừa đi rút tiền về, có chuyện gì không ạ?

Tôi nói bằng giọng ẻo lả nhỏ nhẹ đến nỗi tôi cũng sắp nổi cả gai ốc. Tôi quay lại, một gã đầu trọc lốc,, mặt đầy sẹo, râu mép quăn lên. Hắn đưa tay vuốt cái mặt trắng treo mịn màng của tôi. Bàn tay hắn vừa thô vừa ráp, rợn cả người.

Ghê quá, tôi cầm nhanh tay hắn bẻ ngược ra sau. Tiếng bẻ rắc một cái khiến hắn kêu lên Á…á… Cho hắn thêm một trưởng nữa. Người hắn đập bịch vào tường. Hắn chắc cũng khó chịu lắm, giọng kêu lên nhức nhối.

-Con bé kia… Mày…

-Định trấn lột giữa ban ngày ban mặt đấy hả? Lần này thì cho đời mày tàn như hoa chuối luôn.

Khỏi phải nói, cái tên này mặt nhăn như khỉ. Ầy… Chỉ xui cho hắn vớ phải tôi. Mà sao nhìn hắn lực lưỡng thế kia mà yếu như sên vậy? Tôi đăm đăm tiến lại gần, nghiến răng ken két:

-Từ nay phải sống lương thiện nghe con. Lần sau mà còn gặp thì cho màn chào hỏi nữa nhé. Haha

Tôi cho hắn thêm cú đá nữa rồi bỏ đi. Tiếng hắn nôn nước rãi nghe mà ghê. Ầy….

Chả có chuyến xe buýt nào đi về phố X cả. Tôi phải lê tấm thân mệt nhừ cảu mình về. Cái lưng của tôi cũng đã khỏi hẳn đâu, đau ê ẩm toàn tập.Về đến nhà, vừa mở được cái cổng. Quái lạ, sao trong nhà lại bật đèn sáng trưng thế kia? Không phải chứ, lại có trộm à??? Nhưng nhà mình có quái cái gì đâu. Nhà tôi dùng kính cách âm thanh. Vừa bước vào nhà thì tiếng nhạc ầm ĩ. Trong nhà, ba tên ác ôn đang đánh bài, cười như khỉ vậy. Vi Diệp vừa nghe nhạc vừa viết sách. Bực mình, tôi chạy lại tắt cái bộ loa phóng thanh rồi quát to:

-Này, các người định làm gì nhà tôi đấy? Đây không phái sòng bạc, cũng không phải vũ trường nghe chưa!

Khàn cả cổ họng. Tên Giang Hữu Thần vơ tất cả những lá bài trên bàn bỏ vào sọt rác. (nghe thủng lỗ tai rồi thì tốt –tôi nghĩ bụng). Hắn nói với hai tên còn lại:

-Bọn bay! Tao đói rồi, đứng dậy làm đồ ăn đi.

Trịnh Thiên Vương uể oải nằm xuống ghế, mặt hắn nhăn lại. Cái đò kluoiwf biếng thế không biết. Nhưng nhìn kĩ, mặt hắn có vẻ buồn. Thôi kệ. Mấy tên lưu manh này quan tâm làm gì???

Tôi mở tủ lạnh ra. Ôi choáng ngất luôn. Bao nhiêu là đò ăn, sắp kín cả tủ. Hehe… Có đồ ăn cho cả tuần rồi. Sướng thế chứ lại. Tên Giang Hữu Thần đột ngột xuất hiện sau lưng, nhíu mày nói:

-Không chăm chút cho cái nhà của mình hả? Dọn dẹp cũng không. Nhà thì chẳng có đồ đạc gì. Tủ lạnh thì như chết đói. Nhox có biết anh phải xách bao nhiêu đồ về trang hoàng lại căn nhà không??? Tã hết tay anh rồi.

-Ai mượn anh làm rồi kêu. Tự mua rắc rối về mình còn trách người ta.

-Cứ tưởng được câu cảm ơn … Ai dè…

Trong bếp chỉ còn lại tôi với Hưu Thần. Hắn mặc tạp dề, nấu canh giá. Đôi mắt hắn chăm chú nhặt hạt đậu, tóc rủ xuống. Một vẻ quyến rũ đầy bí ẩn. Tôi quan sát từng cử chỉ của hắn. Đôi môi đỏ mọng, thỉnh thoảng nhếch lên. Đáng yêu thật đó. Nhìn chỉ muốn kiss cho một cái… Ôi mình đang nghĩ gì vậy? Dương Liễu Liễu, mày điên rồi hả. Không được nghĩ vớ vẩn nữa. Tôi lắc lư cái đầu:

-Không…! Không được…!

-Cái gì không được cơ?

Hắn quay ra hỏi bằng giọng ngạc nhiên. Tự nhiên tôi thấy nóng mặt, vội xua xua tay:

-À! Không có gì.Tôi ra ngoài phòng khách đây.

-Nhox bị làm sao vậy?

Hắn lẩm bẩm nhưng tôi nghe thấy. Hắn cũng cởi tạp dề, ra sau tôi. Hoàng Ân miệng cứ ngoác ra như con khỉ đột. Hắn giơ cái cuốn băng phim lên:

-Đây là bộ phim kinh dị mới nhất của đạo diễn Tôn Sương. Giờ ta bật lên coi, ai hét lên vì sợ thì bị phạt.Chơi không???

Vi Diệp mặt đỏ bừng, hét lên phản đối. Con nhỏ này dễ thương ghê.Nó sợ ma thì phải. Nhưng Hoàng Ân bắt đầu bật băng lên. Tôi cười thầm. Chưa bao giờ Dương Liễu Liễu này phải hét lên khi xem phim kinh dị cả. Tôi sẽ hạ nhục nếu một trong ba tên con trai kia hét lên. Sẽ nhục nhã lắm đây! Haha

Vi Diệp ôm chặt tay tôi. Đến đoạn con ma nhảy xổm từ dưới mộ lên, ngoắc cái miệng thì Vi Diệp nhắm chặt mắt. Nó cấu tay tôi như vớ được phao cứu sinh.

-Á..á…á…

Tôi hét lên. Con nhỏ cấu đau quá. Trời ơi! Nguyên vết tay tím bầm. Ba tên mắc dịch kia được dịp thì cười ầm ĩ. Tôi tức quá, quát Vi Diệp:

-Nói! Nói mau! Sao cậu lại cấu tớ?

-Tại…tại..tại tớ sợ. –Nhỏ lặp bặp.

-Sợ sao không hét lên mà lại đi cấu người ta?

-Thì tớ sợ bị phạt. Tớ xin lỗi.

Trời ơi! Con điên lên mất. 3 tên mắc dịch sau khi cười nhăn nhỡ trên nỗi đau khổ của người khác, tên Hoàng Ân đứng dậy, nở nụ cười nham hiểm.

-Dù sao cậu cũng đã hét lên rồi. Giờ phải phạt cậu.

-Tại Vi Diệp.

-Chịu phạt đi. Dám chơi phải dám chịu.

-Được. hứ. Ra hình phạt đi!

Trịnh Thiên Vương đặt chiếc thìa lên bàn. Quay chiếc thìa nếu chỉ vào aai thì tôi sẽ phải hôn người đó. Tôi quát lên:

-Không được. Ai cho chơi trò này.

-Đã bảo quân tử nhất ngôn mà. Sao bảo chịu phạt mà lại chối thế?

-Thôi được.

Tôi nghến răng ken két rồi liếc mắt nhìn sang Vi Diệp.

-Nếu chiếc thìa chỉ vào một trong ba tên mắc dịch kia thì cậu chết với tôi.

Mặt Vi Diệp tím tái trước những lời khủng bố của tôi. Tim tôi lại đập thình thịch khi nhìn vào vòng quay của chiếc thìa. Chúa ơi! Sao lại chừng phạt con thế này. Tôi ước gì ngỏm được bây giờ thì tốt quá. Vòng quay dừng lại. Và đó là… Giang Hữu Thần….