Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...

Chương 25



Như một con ngỗng ngoan ngoãn, tôi không phản ứng lại nữa. Bàn tay hắn ấm áp nắm chặt tay tôi, mùi hương của hắn theo gió lan tỏa dì dịu. Qua guowngchieeus hậu, tôi nhìn thấy khuôn mặt của hắn, một vẻ rất hiền dịu, đôi môi quả anh đào khẽ nhếch lên cười. Đẹp mê ly. Một cảm giác rất rõ dội lên trong lòng. Tôi hiểu cảm giác ấy và đón nhận nó. Anh đã cho tôi sự an toàn, thấy được bảo vệ và quan tâm.

-Định đi đâu đó? –Tôi hỏi.

-Không biết. Lượn thế cho khuây khỏa thôi.

-Điên.

Tưởng hắn có kế hoạch gì, ai dè lại lượn xe không. Đây là lần thứ hai hắn chở tôi nhưng cảm giác không giống nhau. Dừng xe lại ở bến Hàn, bên cạnh con sông to dưới gầm cầu, gió thổi lạnh rát, nhiều người buông cần câu cá. Hắn kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh bờ sông, trời bắt đầu tối dần. Trên cầu, xe cộ nối nhau đi đông nghịt nhưng ở dưới này, mọi người vẫn yên tĩnh thư thả…

-A..a..a..a..a…!

Tôi gân cổ hét một hơi dài. Thoải mái thật. Tôi quay ra cười tươi như đười ươi với hắn. Hắn buông tay thõng, trố mắt nhìn tôi. Đưa tay lên cơ mặt:

-Mặt tôi dính gì à?

-Không..ng.. -Hắn nói lặp bặp. –Em vừa cười với tôi.

-Điên.

Trời ơi. Sao tôi lại vô duyên thế chứ? Phí cả nụ cười. Tự dưng lại đi cười với hắn. Chắc tôi bị ẩm IC mất rồi. hix. Tôi ngồi xuống ghế, hắn cũng ngồi theo.

-Nói cho anh biết mọi chuyện đi!

Hắn nhìn tôi với vẻ mặt rất chân thành. Thế là tôi kể cho hắn nghe tất tần tật từ đầu đến cuối. Nghe xong xuôi, mắt hắn không còn là sự chân thành nữa mà là những tia lửa, răng nghiến ken két. Rồi hắn đứng bật dậy làm tôi giật mình:

-Thì ra là vậy. Hắn dám làm vậy với em, hành hạ em suốt mấy năm trời. Anh sẽ không tha cho hắn.

Tôi cầm tay hắn kéo lại, nói bằng giọng tiếc nuối:

-Nhưng hắn đã mất đi đôi chân. Giả như người đó là anh thì anh có buông tha cho em không?

-…

-Chắc là không rùi…

-Đừng có vơ đũa cả nắm vậy chớ.

Hữu Thần nhíu mày nhìn tôi, nói hơi hậm hực một chút. Dễ thương ghê cơ. Lúc này tôi thấy sởn hết cả gai ốc vì gió lạnh. Đưa tay xoa xoa cho có chút chơi ấm.

-Hay anh chở em về? Anh đúng là vô tâm, em mói ốm dậy lại lôi em ra đây.

-Không.Anh muốn thì về trước đi.

-Em đúng là…

-Trời ơi! Sao mình lại thấy đói vậy trời? –Tôi lẩm nhẩm một mình, vừa xoacais bụng xẹp lép. Tự dưng lại thấy đói cồn cào. Hắn chả biết nghĩ gì cả, cứ ngồi cười, mắt thì sáng lên lấp lánh.

-Em đói hả? Vậy để anh đi mua đồ ăn.

Ôi trời. Tai hắn gì mà thính vậy? Tôi chỉ nói lẩm nhẩm thôi mà hắn cũng nghe thấy. Chán quá. Tôi quay ra nhìn hắn với vẻ mặt bí xị:

-Tôi muốn ăn kem quá…

-Đợi anh chút.

Anh ta chạy đi ton ton như một đứa trẻ, nhìn mà buồn cười, đáng yêu thật đó. Gió lại thổi mạnh hơn. Người tôi run lên, nổi hết cả gai ốc. Sao mà lạnh vậy chứ. Những lúc bên hắn, tôi thấy thật thoải mái. Đến đây, tôi thở dài vì biết trước chuyện này sẽ chẳng đi tới đâu, dù tôi có thực sự yêu Hữu Thần thì đã sao… Ddottj nhiên:

-Này cô em,sao cô em ngồi cô đơn vậy? Đi chơi với tụi anh đi.

Khoảng 4-5 tên lượn xe trước mặt tôi, lại còn huýt sáo, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Thật bực mình, Tôi không thèm để ý mấy tên becgie này. Đưa mắt loay hoay nhìn xung quanh xem hắn đã về chưa. Mới có một lúc mà sao tôi thấy nhớ hắn vậy chứ? Chúa ơi.Chết con rồi, con trúng độc phim tình cảm mất ròi.. hix

-Này cô bé. Không nói gì à?

-Biến đi! Thật bực mình.

Bọn chúng trừng mắt nhìn xoáy vào tôi, carlux dừng xe, khoác vai nhau tiến lại gần tôi. Tôi thở dài, nhìn xung quanh. Sao lâu vậy trời. Tôi giật mình ngẩng lên vì một tên trong số chúng dám vuốt má tôi. Nhìn khuôn mặt của tôi, chúng ôm bụng cười. Đang lúc bực mình. Coi như sả strees sau mấy ngày không vận động. Tôi dứng dậy, bẻ tay côm cốp.

-Cô em định làm gì vậy?

-Làm gì à?

Toi nhếch ,kép cười, vừa giơ chân đá vào bụng một tên đứng trước mặt. Ba tên còn lại thấy đồng bọn bị đánh liền nhảy vào đánh tôi. Chân tay tôi hoạt động liên tục. Sau khoảng 10s, cả lũ ôm bụng, kêu chí chóe, mắt nhìn tôi rồi bỏ chạy. Cho xe nổ,cả lũ chạy đi không dám quay đầu lại.

-Một lũ nhát gan.