Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...

Chương 12



-Sao anh chưa đi Mĩ?

Tên Trịnh Thiên Vương đột ngột xuất hiện làm tôi giật mình. Đáng lẽ giờ này hắn phải đi rồi chứ. Hắn nhìn như xuyên thủng người tôi vậy.

-Sao cô không giữ lời hứa? Đã nói rồi sao lại… đồ phản bội. Tôi đã tin tưởng ở cô thế nào?

-Chuyện đó À? Tôi đã làm theo anh cong gì?

-Cô ra bảng tin đi.

Chả hiểu chuyện gì nữa. Sang sớm này ra đã có chuyện gì rồi.Tôi lại chạy ra chỗ bảng tin. Trời ơi! Đông nghẹt người. Tôi lấy hơi hét thật to:

-Tránh ra…

Mọi người quay lại nhìn tôi với ánh mắt thán phục. Nhưng sau đó lại là ánh mắt khinh bỉ, chỉ chỏ rồi lần lượt bó đi hết. Lại chuyện gì nữa đây? Chúa ơi, sao Ngài cứ bỡn cợt cuộc sống của con hoài vậy?

“Nữ hoàng băng giá kết hôn với Giang Hữu Thần…”

“Nữ hoàng băng giá bắt cá hai tai. Đối tượng là Giang hữu Thần và Hoàng Vi Ân…”

-Giờ cô phải giải thích sao đây?

Tên mặt sắt khoanh tay đứng cạnh tôi, khuôn mặt nảy lửa như thể sẵn sàng ăn tôi nếu tôi giải thích không đúng ý hắn. Tôi đưa tay lên vò đầu. Làm sao bây giờ? À! Có cách rồi, giết tận ngọn luôn. Nói là làm, tôi đi đến phòng phát thanh của trường.

-Cô đi đâu vậy?

-Thì cho anh lời giải thích chớ sao!

-Để xem cô định làm gì nào!

Tôi đi một mìh lên tấng 3, trong lòng tức tối vô cùng. Sao số tôi lại sui sẻo đến thế chứ. Nhưng mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ nhiều. Mọi thứ chỉ đến với tôi như một giắc mơ. Nó quá nhanh khiến tôi không kịp tiếp nhận. Có lúc tôi cảm nhận roxsuwj rung động của mình với tên mắc dịch Hữu Thần. Nhưng chắc chắn không phải là tình yêu. Chắc chắn…! Tôi không thể yêu, không thể có tình cảm…

Đột nhiên Giang Hữu Thấn xuất hiện trước mặt tôi, mặt mày hắn xanh lét, tay ôm ngực bước đi như thể sắp ngỏm đến nơi rồi. Tôi chạy lại nói bằng giọng lạnh lùng:

-Anh bị sao vậy???

-Anh…anh…

Hắn ngất đi ngay dưới chân tôi. Hoảng quá,tôi sụp xuống lay mạnh người hắn. Chả biết sao nước mắt tôi giàn giụa, giọng tôi khàn đặc. Lần này tôi run sợ, sợ thục sự, nhỡ hắn chết thì tôi phải làm sao??

-Này! Anh làm sao vậy? Tỉnh lại đi! Mở mắt nhìn tôi đi!

Làm sao bây giờ. Giáo huấn… Trời ơi! Sao không nhớ gì hết vậy…

Tôi đã từng học giáo huấn về y tế trong các trường hợp gấp. Nhưng sao tôi chẳng nhớ gì hết vậy? Làm ơn đi! LÀm ơn tỉnh lại giùm tôi đi!Đừng làm tôi sợ mà. Mặt hắn càng ngày càng nhợt nhạt. Là triệu chứng bênh tim mạch. Đúng là bệnh tim rồi. Tôi lấy hết sức và sự can đảm của mình hô hấp nhân tạo cho hắn, cầu cho hắn đừng chết. Nước mắt tôi rơi lã chã trên mặt hắn. Cho đến khi nghe nhịp tim hắn đều trở lại, tôi mới gục trên người hắn vì mệt. Tiếng ho khục khạc của hắn làm tôi ngẩng lên.

-Anh tỉnh rồi hả? Cái tên ôn thần kia!

Hắn từ từ ngỏm dậy, lau nước mũi nước mắt trên mặt cho tôi. Sao nhìn hắn mà tôi ghết thế không biết. Cái tên ác ôn dám làm cho tôi sợ. Cứ tưởng hắn lên thiên đàng rồi chứ. Ác thật! Chúa cớ trêu ngơi con hoài. Hắn chống tay xuống sàn nhìn tôi chằm chằm.

-Sao anh không chết đi!

-Nhox vừa cứu anh hả? Rủa anh chết sao lại khóc sụt sùi thế kia,chẳng giống nhox chút nào vậy?

-Huhuhu… -Tôi gào lên, khóc thành tiếng. Bây giờ tôi mới nhận ra mình thực sự rất yếu đuối, không còn là một con bé lạnh lùng đanh đá, đôi khi đầy sự giả tạo nữa. Có phải sự thay đôi này là vì hắn? Tên ôn thần đáng ghét kia, thấy tôi khóc còn tủm tỉm cười được. Hắn định trọc tức tôi đây mà. Tôi nắm cặt tay, định cho hắn xơi cú đấm nhưng nhìn cái mặt đẹp trai của hắn cộng với nụ cười quyến rũ ấy làm tôi không thể làm chủ được. Tôi đưa tay đánh vào ngực hắn như đứa con gái đánh yêu vậy. tôi bị hắn nắm chặt rồi hắn vòng tay ôm tôi vào lòng. Tôi lại đưa tay đánh hắn từ sau lưng.-Bỏ ra! Tên khốn kiếp. Có bora không?

-Im xem nào…

Hắn càng xiết tôi mạnh hơn. Hơi thở của hắn vẫn còn yếu ớt. cái ôm này khiến tôi có cảm giác an toàn, như thể được yêu thương.Trong làn nước mắt sụt sùi, tôi nghe có tiếng thì thầm: “Anh nhớ em!”

Tôi giật mình tròn mắt vì đầu hành lang, chỉ cách 3-4m, tên mặt sắt đang đứng ở đó. Tôi lặp bặp:

-Trịnh Thiên Vương…!