Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 17



Điện thoại không nghe, tin nhắn không có phản hồi, bưu phẩm không xem.

Đường Mộ Thần dùng chiến thuật cực đoan vườn không nhà trống mà tự dựng nên một bức tường vây lấy bản thân mình, sau kỳ nghỉ, điện thoại, tin nhắn, bưu phẩm toàn bộ đều không có phản hồi.

Y lúc đầu còn lo lắng không biết có thể chọc giận yêu nghiệt kia mà khiến hắn chạy tới trường mình gây khó dễ, thế nhưng thấp thỏm bất an đợi qua hết kỳ nghỉ, không có bất luận động tĩnh gì.

Gánh nặng trong lòng tựa hồ mới tạm được trút xuống, hắn hẳn là đã minh bạch ý tứ của mình đi. Y hẳn nên vui vẻ mới đúng, thế nhưng vì cái gì, trong lòng lại rất trống trải, cảm giác thật cô độc, chỉ một cơn gió thổi qua cũng cảm thấy lạnh lẽo?

Không dám suy nghĩ nhiều nữa, y đem toàn bộ tâm trí đặt vào bài vở, giống như con quay được lên giây cót, không ngừng hoạt động. Ngoại trừ ăn ngủ, tất thảy thời gian đều là học, học nữa, học mãi!

Hàn Sâm bảo y điên rồi, “Đường, nếu cậu còn tiếp tục học như vậy nữa sớm muộn gì cũng già sớm!”

Vậy sao? Không bằng đổi ngược lại, để tâm mau già đi, sẽ không còn rung động vì bất cứ kẻ nào nữa.

Thế nhưng vì cái gì, vô số lần giật mình tỉnh giấc trong đêm, trong lòng đều ngập tràn ngọt ngào mà đầy thống khổ, trong thống khổ lại được ngọt ngào bao lấy, cảm giác đó là gì đây? Vì sao gương mặt luôn xuất hiện trong mơ không cách nào xóa bỏ đi được?

Có người nói, trên đời này có một loại rượu, uống vào sẽ quên tất cả đau khổ, vậy nó đang ở nơi nào? Có thể cho y một lọ được không?

Xuân qua hạ đến, đông đi thu tới, thời gian thấm thoát trôi qua, thấm thoắt đã tròn một năm.

Học cùng lúc ba khóa học, áp lực không hề nhỏ. Dần dần quen với loại cường độ học tập cao này, yêu thương cũng muốn chết yểu, chỉ cần không đụng vào thì hoàn toàn vô sự.

Đường Mộ Thần nghĩ, nếu như cho y thêm chút thời gian, thêm chút nữa thôi, y nhất định có thể hoàn toàn buông tha cho đoạn tình cảm này.

Thế nhưng cuộc sống vốn dĩ chẳng bao giờ đúng như ngươi dự tính, một cuộc điện thoại thình lình xuất hiện, phá vỡ sinh hoạt bình lặng của Đường Mộ Thần.

“Thần Thần, con mau mua vé máy bay về ngay!” Thanh âm của Đường Lập HIền vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có chút run rẩy không che giấu được.

“Là mẹ đã xảy ra chuyện sao?” Giác quan thứ sáu mẫu tử liền tâm giúp Đường Mộ Thần đoán trúng.

Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nghẹn ngào của cha y, “Đều do cha, không nên đồng ý với mẹ con đi leo núi! Mẹ con vẫn tưởng rèn luyện thân thể thì sẽ tốt hơn một chút, để đến tết năm nay có thể cùng con và ông về nhà ăn một cái tết đoàn viên… Vốn cha đi cùng mẹ con ở dưới chân núi đều không có việc gì, nào ngờ… vừa lên núi đã xảy ra chuyện… Cha vẫn chưa dám nói với ông nội con, con mau về giúp cha. Một mình cha thật sự chống đỡ không nổi rồi!”

Rõ ràng là giữa trưa nắng chói chang, thế nhưng Đường Mộ Thần tựa hồ bị đóng băng, mẹ bệnh lâu như thế, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy cha hoảng loạn như vậy, tức là tình huống của mẹ lần này nhất định là cực kỳ xấu, “Con, con lập tức về ngay!”

Run run ngắt điện thoại, đứng chết lặng dưới ánh nắng chói chang một hồi lâu, Đường Mộ Thần mới phát giác trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.Trong đầu đều là mẹ! Mẹ ơi!

Mẹ tuy rằng không thể ở bên cạnh chăm sóc y, nhưng Đường Mộ Thần biết, mẹ đã dùng hết toàn bộ khả năng mà cố gắng sống, tự quan tâm chính bản thân mình, để người nhà ít lo lắng. Đường Mộ Thần không dám tưởng tượng, mất đi mẹ, gia đình y sẽ tan thành từng mảnh nhỏ, thương tâm đến chết.

Đỏ mắt chạy về ký túc xá, dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn mấy bộ đồ, xin phép nhà trường, liền vội vã quay trở về.

Máy bay vừa xuống đất, liền mã bất đình đề mà chạy tới bệnh viện, thẳng đến khi tại một nơi trắng đến chói mắt nhìn thấy thân ảnh tái nhợt tiều tụy của cha y, Đường Mộ Thần mới thoáng an tâm.

“Cha! Mẹ sao rồi?”

Đường Lập Hiền không nghĩ tới y lại nhanh đến như vậy, “Mẹ con ở bên trong, còn đang ngủ.”

Trong phòng theo dõi, thân thể nguyên bản ốm yếu của Trầm Bích Vân có vẻ càng thêm đơn bạc, trông rất nhu nhược, giống như con diều bay tít trên cao, tùy thời đều có thể bị gió thổi đi.

Đôi mắt Đường Mộ Thần như nhòe đi, Đường Lập Hiền vỗ vỗ vai con trai, “Yên tâm, mẹ con vẫn rất kiên cường, nếu như mẹ nhìn thấy con sẽ càng tăng thêm ý chí sống sót.”

Đường Mộ Thần nghe mà mơ hồ, mẹ bây giờ chỉ còn dựa vào ý chí mà sống sao? Vậy tình trạng của mẹ nhất định là vô cùng nguy cấp, bằng không, cha cũng sẽ không gọi y tới.

Hít hít mũi, Đường Mộ Thần cố gắng khống chế tâm trạng của mình, quay sang người cha cũng đã sắp sửa đến cực hạn nói, “Cha về nghỉ ngơi trước đi! Buổi tối tới thay cho con.”

Từ khi gặp chuyện không may đến bây giờ, Đường Lập Hiền đã tròn ba ngày ba đêm không có chợp mắt rồi, ông cũng thực sự không chống đỡ được nữa, “Vậy cha giao mẹ cho con đó, cha ở phòng nghỉ bên cạnh ngủ một chút, có chuyện gì thì phải gọi cha!”

Không biết đã qua mấy giờ, Đường Mộ Thần cứ như thế ngơ ngác nhìn mẹ đang nằm phía sau tấm kính thủy tinh, thẳng đến khi bác sĩ lại một lần nữa tiến hành trị liệu thì Trầm Bích Vân mới bị kinh động tỉnh lại.

“Mẹ, đau không?” Cẩn thận cầm lấy bàn tay đầy lỗ kim, Đường Mộ Thần vô hạn yêu thương, nếu như có thể, y thực sự nguyện ý gánh chịu đau đớn thay cho mẹ.

Trầm Bích Vân nhìn gương mặt lo lắng tái xanh của con trai, những nếp nhăn vì đau đớn trên trán nhanh chóng biến mất, thậm chí còn yếu ớt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Đứa nhỏ này, chỉ là mấy vết chích thôi, đau đớn gì đâu?! Mẹ không đau đâu, sao con lại chạy đến đây?”

“Nga, trường học nghỉ, con bèn chạy đến đây.” Đường Mộ Thần nói bằng giọng mũi, vì không muốn mẹ lo lắng mà bịa ra một lời nói dối thiện ý.

Trầm Bích Vân không nói gì, con trai tuy rằng không lớn lên bên người, nhưng mà ngày nào nó đến trường, ngày nào nó được nghỉ học bà đều biết thanh thanh sở sở, thân thể của mình tự mình biết, lúc này xác thực là có chút không thích hợp rồi. Thế nhưng làm mẹ, bà tình nguyện hưởng thụ chút không khí ấm áp mà mẹ con đã lâu không gặp chứ không nỡ phá hư bầu không khí này, “Vậy con đến khi nào? Đã ăn uống gì chưa?”

Đường Mộ Thần lúc này mới nhớ tới mình đã mười mấy tiếng đồng hồ chưa ăn gì, Trầm Bích Vân nhìn thần sắc của con trai liền biết, lập tức yêu thương nói, “Con nhanh đi tìm chỗ ăn chút gì, nghỉ ngơi một lát. Mẹ ở đây không sao đâu, có nhiều bác sĩ y tá ở đây như thế mà! Con ở đây cũng chẳng giúp được gì, không bằng đi lo cho cả cha con ăn chút gì đi. Cha con đang ngủ phải không? Mấy ngày nay làm ông ấy mệt muốn chết rồi!”

“Vậy mẹ muốn ăn gì không?”

“Mẹ không muốn ăn gì cả! Con nhanh đi ăn đi, nếu không mẹ sẽ giận đấy!”

Đường Mộ Thần bất đắc dĩ thở dài, lời của mẹ vĩnh viễn đặt ở vị thứ nhất. Tuy rằng không đành lòng, nhưng y vẫn đi đánh thức cha dậy, hai cha con thương lượng một chút. Đường Mộ Thần đi ra ngoài ăn cơm, sau đó mua một phần về cho Đường Lập Hiền. Sau đó y về nhà ngủ một chút, sau đó ở nhà làm cơm, để ý gia vụ. Còn có chuyện của công ty, cũng đưa tới cho Đường Lập Hiền xử lý.

Mệt, thật là mệt mỏi.

Đường Mộ Thần lần đầu tiên thực sự chia sẻ công việc của cha, mới biết được mấy năm qua cha có bao nhiêu khổ cực. Xí nghiệp nhà họ tuy rằng có tổng giám đốc, thế nhưng thân làm người sở hữu cao nhất, quyết sách trong xí nghiệp Đường Lập Hiền cũng không thể phớt lờ.

Nói trắng ra một điểm, tiền dù sao cũng là của nhà họ, người ngoài dù có tận tâm đến đâu cũng không có khả năngđem hết toàn lực ra như người trong nhà. Đã vậy bởi vì chiếu cố người vợ ốm yếu không thể ở bản địa mà quản lý cơ quan, Đường Lập Hiền còn phải hao tổn rất nhiều tâm huyết mới có thể chỉ huy xí nghiệp từ xa, mở rộng hoạt động kinh doanh, đề phòng đối thủ, duy trì quan hệ tốt với các đối tác, còn phải biết từng động tĩnh gió thổi cỏ lay trong cơ quan, miễn cho ngày nào đó tranh đấu nội bộ mà ông hoàn toàn không hề hay biết.

Đường Lập Hiền nỗ lực mỉm cười, không cho con trai lo lắng, “Đợi con tốt nghiệp rồi làcha có thể nghỉ ngơi mà.”

Ông dùng nhãn thần chờ mong nhìn Đường Mộ Thần, trong khi y lại trầm mặc một lát, “Cha, cha xem chuyện gì con có thể làm được thì dạy cho con trước đi!”

“Được!” Thế là bên giường bệnh của Trầm Bích Vân, hai cha con nhỏ giọng thương nghị chuyện công việc.

Nụ cười hạnh phúc vẫn đọng bên môi mẹ, giúp cho gương mặt ốm yếu tăng thêm chút sinh khí.

Còn nói là mệt! Thực sự là lao tâm lao lực quá độ thì đúng hơn.

Đường Mộ Thần suốt ngày bôn ba đi đi về về nhà lẫn bệnh viện, chỉ mới vài ngày đã gầy một vòng.

So với mệt mỏi thân thể, càng nghiêm trọng chính là tinh thần thời thời khắc khắc đều trong trạng thái căng thẳng, cái cảm giác hoảng loạn mơ hồ đó khiến cho y chỉ muốn tùy thời mà ngất đi.

Ngày thứ ba khi y đến đây, sự tình đột nhiên có chuyển biến.

Một người vốn là học sinh của một chuyên gia y học quốc tế quyền uy tên là Tomđột nhiên đến bệnh viện nơi nhà họ Đường đang ở để gặp một người bạn, sẵn thăm quan tình hình của bệnh viện này, “thuận tiện” nghiên cứu một chút bệnh tình của Trầm Bích Vân. Sau đó anh ta liên hệ với thầy của mình, đưa ra không ít kiến nghị rất đúng trọng tâm, lại còn mang đến vô số loại thuốc mới.

Mọi người đánh liều dùng phương án trị liệu lẫn thuốc mà anh ta mang đến, thân thể của Trầm Bích Vân quả nhiên xuất hiện biến chuyển tốt, Đường Lập Hiền kinh hỷ không thôi, nghĩ rằng mình đã gặp được quý nhân.

Thế nhưng Đường Mộ Thần nhận ra sự tình không đơn giản như vậy. Thấy ánh mắt hoài nghi của y, Tom vỗ vai y, cười khó hiểu nói, “Cậu có một người bạn rất tốt!”

Nhưng người bạn tốt kia là ai?

Chạng vạng ngày thứ năm, khi y về đến nhà, có một điều đáng kinh ngạc đang chờ đợi y.

(PS: Ha ha, Tiểu Bình An lại xuất hiện rồi. Sao có khả năng để cho quả táo lớn cứ như vậy mà bỏ chạy mất chứ? Nhân gia chỉ là ẩn mình thôi, thời khắc mấu chốt liền hiện thân. Hai người bọn họ làm sao mà sinh cục cưng đây? Hoa Quế đau đầu quá a!)