Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 13



Trong đại sảnh náo nhiệt rộn ràng, tất cả mọi người đều là sinh viên, cũng có không ít giảng viên trẻ tuổi, bất quá nhìn bề ngoài thật không dễ nhận ra.

Hầu hết mọi người đều mặc y phục dạ hội, trang phục tuấn mỹ đoan trang, cũng có vài người đủ loại kiểu dáng tóc tai, ăn mặc cổ quái. Thậm chí siêu nhân, vampire, thỏ, chó sói, người ngoài hành tinh đều có đủ trong phòng. Đại học luôn luôn là nơi hội tụ sinh viên từ khắp mọi nơi, đương nhiên cũng sẽ hội tụ đủ loại sắc thái dân tộc.

Người trẻ tuổi luôn muốn khác người, thanh xuân ngắn ngủi ngại ngần gì mà không làm.

Do là vũ hội hóa trang, vì thế nên vừa vào cửa thì tất cả mọi người đều được tặng một chiếc mặt nạ, che khuất một phần khuôn mặt, Đường Mộ Thần cũng không ngoại lệ, y đang đeo trên mặt một chiếc mặt nạ màu đen.

Ngày hôm nay Đường Mộ Thần mặc một chiếc áo bành tô màu đen, loại trang phục kinh điển nhất, phối hợp với một thân người gầy gầy cao ngất, cử chỉ thong dong ưu nhã, vừa vào hội trường đã thu hút không ít ánh mắt ngưỡng mộ.

Uyển chuyển cự tuyệt không ít thiếu nữ nhiệt tình, Đường Mộ Thần chăm chú tìm kiếm thân ảnh Hàn Sâm, không biết tên nhóc kia rốt cuộc biến thành hình dạng thế nào? Đừng có nói là sẽ mặc nguyên một bộ đầm cưới màu trắng mà đến nhé?

Được rồi, bọn họ có một ám hiệu, là quả táo. Trong truyện công chúa Bạch Tuyết, quả táo là một đạo cụ cực kỳ quan trọng. Hàn Sâm không chịu nói cho Đường Mộ Thần bản thân mình đến tột cùng mặc thành thế nào, nhưng có nói rằng nhất định sẽ cầm theo một quả táo để Đường Mộ Thần nhận ra.

Đường Mộ Thần tìm kiếm chung quanh, nhưng đi dạo một vòng vẫn không tìm thấy ai cầm táo trên tay cả?

Âm nhạc từ từ vang lên, trên sàn nhảy bắt đầu từng có tốp từng tốp nam nữ bước vào khiêu vũ. Có nhảy được hay không không quan trọng, quan trọng là … hai người cảm thấy như thế nào. Bầu không khí lãng mạn màu hồng phấn bắt đầu tràn ngập ra, cảm xúc ngọt ngào khiến cho những người đứng xung quanh cũng bị lôi cuốn.

Khóe miệng Đường Mộ Thần không nhịn được mà mỉm cười, tuy rằng y không muốn tham gia vào trong đó, nhưng nhìn một bức tranh đẹp như vậy cũn khiến cho tâm trạng trở nên vui vẻ rất nhiều.

Lối vào, bỗng nhiên có một trận huyên náo nho nhỏ. Đường Mộ Thần quay đầu lại nhìn, thiếu chút nữa cười phá lên, cái tên Hàn Sâm này, đúng là quá quậy phá đi!

Mỹ nhân thon thả mặc một bộ lễ phục dài chấm gót màu đen, hai ống tay áo rộng rũ xuống, chiếc váy được thiết kế nhiều lớp lụa trên cổ hoàn mỹ giúp che dấu đi bộ ngực nam tính tráng kiện, ở thắt lưng được may chiết lại vừa vặn tạo thành đường cong.

Toàn bộ da thịt đều được che kín không lộ ra một chút nào, trên đầu lại đội một chiếc mũ kết hợp với mạng che mặt đen che hết cả gương mặt. Chỉ là, trên bàn tay đeo găng đen của mỹ nhân đang cầm một quả táo mới khiến cho Đường Mộ Thần nhận ra.

Đường Mộ Thần rất muốn nói, tạo hình như thế này hoàn toàn không giống Bạch Tuyết mà giống bà mẹ kế độc ác của Bạch Tuyết hơn, buồn cười đi đến gần, “Mắc mớ gì mà ăn mặc thành như thế này? Nếu không phải nhờ quả táo trong tay cậu, tôi cũng không nhận ra được!”

Sai!

Khi chỉ còn cách mỹ nhân có ba bước thì Đường Mộ Thần lập tức cảm giác được một tia khi tức rất quen mà nguy hiểm. Loại khí tức, này chỉ thuộc về một người!

“Cậu…”

Mỹ nhân xuyên qua cái khăn che mặt, hơi cúi đầu nhìn Đường Mộ Thần thiêu mi cười, “Vậy bây giờ đã nhận ra được chưa?”

Cái tên yêu nghiệt này! Dù có hóa thành tro y cũng không có khả năng không nhận ra!

Đường Mộ Thần không rõ vào giờ khắc này tâm tình của mình rốt cuộc là kinh hách hay vui sướng, hay là có đủ cả hai, nhưng đây không phải là vấn đề then chốt, then chốt là, “Sao cậu lại đến đây?”

Kì An Chi nhún nhún vai, hời hợt đáp “Mình đến khiêu vũ với cậu a! Hoàng tử của ta, sao còn không mời ta khiêu vũ?”

Vô cùng kinh ngạc nhìn Kì An Chi, Đường Mộ Thần chắc chắn cho rằng lỗ tai của mình xảy ra vấn đề rồi, khiêu vũ? Gia khỏa này hóa trang thành phụ nữ thiên lý xa xôi chạy tới đây là để khiêu vũ với mình? Là đầu óc của mình bị hỏng rồi hay là ── hắn có âm mưu gì?

Không để Đường Mộ Thần suy nghĩ nhiều, Kì An Chi đã kéo tay y, ôm ngang thắt lưng, bám vào bên tai y cúi đầu nói, “Không phải đàn ông nên chủ động một chút sao? Hay là cậu muốn mình đỡ cậu mà nhảy?”

Một câu này thôi dẫn đến một tràng nghiến răng nghiến lợi, Đường Mộ Thần biết, nếu như y còn dám tiếp tục chần chừ, Kì An Chi nhất định sẽ bế y mà đi vào sàn nhảy trước mặt công chúng.

Mặc kệ mục đích của gia khỏa này là gì, nhưng hắn thực sự đang mặc trang phục phụ nữ mà đứng trước mặt mình, Đường Mộ Thần có chút chờ mong cười cười, vậy không bằng nghe theo thôi!

“Tôi rất sẵn lòng!” Hơi khom người, ưu nhã làm lễ, Đường Mộ Thần đỡ lấy “bạn gái” tiến vào sàn nhảy.

Điệu valse tao nhã, điệu tango cuồng nhiệt… hai người thả mình theo vũ khúc biến ảo không ngừng xoay tròn.

Lúc đầu còn có chút khập khiễng, nhưng mười mấy năm ăn ý đã giúp cho bọn họ nhanh chóng bắt nhịp, dường như là một đôi bạn nhảy trời sinh.

Nguyên bản Đường Mộ Thần chỉ định nhảy một điệu, nhưng càng khiêu vũ, cái cảm giác thân thể tương liên khiến y luyến tiếc ngừng lại. Giống như mang phải đôi giàu màu đỏ, cứ liên tục xoay tròn, xoay tròn. Không còn nhìn thấy bất kỳ ai chung quanh nữa, toàn bộ thiên địa tựa hồ chỉ còn lại có hai người bọn họ, tựa như chỉ cần âm nhạc vẫn còn tiếp tục thì sẽ nhảy đến thiên trường địa cửu.

Thế nhưng tiếng chuông mười hai giờ đã vang lên, công chúa không biến thành cô bé Lọ Lem, thế nhưng âm nhạc đã thay đổi, đang nhẹ nhàng trầm lắng trở nên dồn dập, báo hiệu thời khắc kết thúc, hai người vừa mới khiêu vũ mãnh liệt tựa như từ trong giấc mộng giật mình tỉnh giấc, trong khoảng thời gian ngắn đứng ngây người ở đó.

Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn xung quanh không thích hợp với bọn họ, Kì An Chi kéo lấy tay Đường Mộ Thần, “Cậu không mang mình ra ngoài sao? Đây là trường của cậu mà!”

Lỗ tai Đường Mộ Thần hơi hơi nóng lên, vội mang Kì An Chi ra ngoài.

Vườn trường trống trải trong đêm khuya có vẻ phá lệ vắng vẻ, hết thảy náo nhiệt đều tập trung tại hội trường rồi. Hít một luồng không trong lành mà lạnh lẽo, Đường Mộ Thần tự nhiên trở nên thân thiết hơn, “Cậu có lạnh không? Cậu ở lại đây hay là muốn mình đưa cậu trở lại?”

Kì An Chi bỏ mạng che mặt ra, nhìn Đường Mộ Thân thật sâu, “Được, cậu mang mình quay về trường đi, bay có sáu tiếng thôi.”

Ách… Đường Mộ Thần mới nhận ra. Kì An Chi đến đây cũng không có chỗ để đặt chân, bay sáu tiếng đồng hồ, vậy thời gian nghỉ ngơi hoàn toàn không có. Đường Mộ Thần có chút chột dạ, được người ta đối đãi như vậy, thâm ý trong đó không cần nói ra cũng biết. Vậy bản thân mình cũng nên làm chút gì đi?

“Vậy mình lái xe mang cậu đến sân bay đi! Cậu đi đến đây mất nhiều thời gian như vậy, chúng ta ở trên đường mua ít bánh gì đó ăn. Chỉ là không mua được đồ ăn Trung Quốc, cậu ráng chịu nhé!”

Y vẫn nhớ rõ, tên gia khỏa này có cái dạ dày phương Đông, tuyệt đối không ăn thức ăn nhanh của phương Tây.

Kì An Chi gật đầu, đi đến chỗ gửi đồ tạm lấy hành lý, chỉ có một chiếc ba lô nhỏ lấy ra, “Đi thôi!”

Bánh sandwich nóng ấm áp giúp cho dạ dày không còn khó chịu nữa, tuy rằng không được ngon lắm nhưng cảm giác no nê vẫn là giúp cho cơ thể tại đêm đông thư thái rất nhiều.

“Tại sao không tìm một tiệm ăn nào đó mà vào ngồi ăn?” Đường Mộ Thần khởi động xe, không giải thích được mà quan sát cái người vẫn chưa cởi đi bộ trang phục dì ghẻ của nàng Bạch Tuyết.

Kì An Chi tà tà cười đưa tay khoác lên vai Đường Mộ Thần, đáp lại chỉ bằng một câu, “Cậu nói đi?” Tùy ý nhìn rừng cây ở ven đường, “Đỗ xe!”

Đường Mộ Thần trong ngực căng thẳng, minh bạch ý tứ của hắn, lạnh mặt đạp chân ga, “Phát thần kinh gì hả?!”

Ý cười trên mặt Kì An Chi càng đậm hơn, đưa bàn tay lành lạnh vào trong áo Đường Mộ Thần, “Là thần kinh như thế này!” Không đợi y đồng ý, đã đoạt lấy tay lái, cường ngạnh quay xe vào ven đường, thiếu chút là đâm vào gốc cây bên đường, may mà trong nháy mắt kịp phanh lại.

“Cậu lên cơn điên à?” Đường Mộ Thần một thân mồ hôi lạnh, muốn đùa giỡn thế nào cũng được, nhưng vì cái gì lại muốn đem mạng ra mà giỡn?

Cũng không chờ y phát giận, tên yêu nghiệt kia đã như con rắn quấn lên người y, ngồi lên trên người Đường Mộ Thần, hai tay ôm lấy cổ y, đặt đôi môi lạnh lẽo xuống, lại câu dẫn ra nhiệt tình đang ngủ đông.

Thấy Đường Mộ Thần vẫn mím chặt môi, Kì An Chi cũng không nóng lòng xâm nhập, dùng đầu lưỡi lướt qua viền môi y, trán áp vào trán, hơi thở ấp áp thổ lộ tiếng lòng, ” Nhớ anh không? Anh rất nhớ em…”

Trái tim chợt run nhè nhẹ, nhớ sao? Đã sớm nhớ đến phát điên rồi!

Đường Mộ Thần cho tới bây giờ cũng không biết tưởng niệm một người lại thống khổ đến như vậy, căn bản là không hề có một giây nhàn hạ, mặc kệ là nhắm mắt hay mở mắt, tất cả đều là yêu nghiệt này. Hắn đắc ý, hắn lãnh khốc, hắn vui vẻ, hắn tức giận… từng hình từng hình cứ liên tục hiện lên trong đầu y, muốn dừng cũng không dừng được.

“Thần Thần, Thần Thần…” Kì An Chi không ngừng cúi đầu lẩm bẩm gọi, tựa như đầu độc nhân tâm. Chăm chú ôm lấy y, dường như muốn đem Đường Mộ Thần tiến nhập vào trong thân thể mình.

Tay Đường Mộ Thần vô thức ôm lấy thắt lưng hắn, Bình An! Bình An! Cậu có từng nghe thấy lòng của tôi không?

Lần thứ hai giao triền gắn bó, có chút nhiệt tình vội vã, không kịp suy nghĩ mà chỉ có khát vọng chiếm lấy đối phương, thâm nhập vào trong miệng đối phương, tìm kiếm nơi sâu nhất.

“Thần Thần, ngạnh lên rồi!” Kì An Chi cười liên tục, mạnh mẽ tách ra tạo thành một sợi chỉ bạc giữa hai khóe môi, ác ý nắm lấy hạ thân đối phương.

Đôi môi bất chợt tách rời, Đường Mộ Thần không kịp thu đầu lưỡi về, Kì An Chi không nhịn được mà cắn nhẹ lên đầu lưỡi đỏ tươi trước mặt, “Đừng câu dẫn anh!”

“Vậy khiêu khích thì như thế nào?” Đường Mộ Thàn thiêu mi cười nhạt, đưa tay luồn vào trong váy của hắn cầm lấy phân thân nóng rực kia, dùng sức siết mạnh, sử dụng câu nói mới nãy của hắn, “Là thần kinh như thế này! “