Đường Về (Phần 2)

Chương 20-1: Vui vẻ nhất là trẻ con nghịch ngợm



"Nào, gọi ‘ nương ’." Ta để Đông Đông lên trên đùi, đôi tay xỏ dưới nách nàng ôm lấy, làm cho nàng nhìn vào mắt của ta.

Nàng hí mắt cười một tiếng, lộ ra răng cửa, vỗ tay gọi: "Cô cô . . . . . Ha. . . . . ."

Ta lại gần một chút, nâng mặt của nàng, nói: "Ta là mẹ ngươi, không phải cô cô của ngươi. Gọi ‘ nương ’, không gọi không cho ăn cơm." Ngẫm lại uy hiếp này cũng không dùng được, nàng vốn là không ăn cơm, nàng bú sữa.

Liễu Tuệ đứng bên cạnh nói: "Phúc tấn, tiểu Cách Cách mới hơn bảy tháng. . . . . ."

Đông Đông cũng không cảm thấy đáng sợ khi không có cơm ăn, cười vui vẻ hơn, ngược lại đưa tay ôm lấy cổ của ta, cắn mặt của ta. Nàng dùng sức cắn không lớn, không đau, ta lại lo lắng nàng gảy răng, ôm nàng ra, cầm khăn lau nước miếng trên mặt.

Trên thực tế Đông Đông cũng không đặc biệt thích uống sữa, nước trái cây cùng cơm nhão ở trên thực đơn mỗi ngày chiếm đa phần. Nàng còn hứng thú với đồ ăn của ta, mặc kệ là ta ăn anh đào hay là uống canh cá, nàng đều nháo muốn nếm thử. Nhìn ta ăn hạch đào nàng liền tức giận, bởi vì không thể chia sẻ cho nàng. Người ta nói "Bảy ngồi tám bò", nàng đã có thể bò, vẫn còn ngồi không vững.

"Phúc tấn, Đường tiểu thưcho người mang đồ tới." Đông Vân đi vào hồi bẩm nói.

Ta sai nàng mở bọc đồ ra vừa nhìn, té ra bên trong là bản đồ Trung Quốc hoàn thành tam điều được thêu trên thảm. Liền bế Đông Đông đến ngồi trên giường trúc, gọi người trải ra trên kháng thử xem. Lớn nhỏ vừa vặn, mặt sau lót lông cừu làm nền, bên cạnh là đường viền gấm đỏ, xem ra dùng vô cùng bền, chỉ là mùa hè sẽ nóng một chút. Mặc kệ, trước dùng hai ngày, chờ thật sự nóng, sẽ cất vào.

Xem một chút còn dư lại hai cái khác, do dự có muốn giữ lời phái người đưa cho Thập Tam định đoạt hay không. Đột nhiên, Mẫn Mẫn phát ra tiếng kêu thê thảm, ta nhìn lại phía giường trúc, thì thấy Mẫn Mẫn bị Đông Đông đè ở phía dưới, liều mạng dùng móng vuốt cào mép giường muốn bò ra ngoài. Hẳn là Đông Đông ngồi không yên lúc ngã sấp xuống đè lên nó, nàng bụ bẫm, thể trọng vượt qua Mẫn Mẫn rất nhiều, bất thình lình sức nặng lật tới nó chịu đủ. Đông Đông không có va chạm vào mặt giường trúc cứng cáp, trái lại va vào cái đệm mèo nhiều lông nhung nóng hầm hập, đại khái cảm thấy hết sức thú vị, vui vẻ cười to, đặc sắc hơn còn đi tóm lỗ tai Mẫn Mẫn.

Đông Vân cách gần đó, động tác nhanh hơn ta, một phen ôm lấy Đông Đông, nhưng Đông Đông còn chưa từ bỏ ý định, "Nha nha" kêu quay đầu lại tìm Mẫn Mẫn. Mẫn Mẫn được giải thoát, lập tức từ trên giường trúc nhảy xuống, chắc là nó cảm thấy uất ức, nhảy lên đến cạnh chân ta làm ổ, ta ôm lấy nó, dùng ngón tay chải lông của nó, sờ sờ đầu nó, tỏ vẻ trấn an.

Cuối cùng vẫn quyết định tự mình lấy hai tấm thảm đi cho Thập Tam. Hơn mấy tháng ta chưa gặp qua hắn, dù cho trăm ngày đích tử của hắn, cũng tìm cớ không đi, thêm một lần nữa, không biết hắn sẽ tuyệt giao với ta hay không?

Nếu quyết định muốn đi, thì phải chuẩn bị chút lễ vật đưa cho con gái Thập Tam, thuận tiện mang theo Đông Đông, Thư ma ma cùng Đông Vân là tất nhiên muốn đi theo, còn có bà vú vân vân. Ngày hôm sau, một đoàn người trùng trùng điệp điệp lên đường, đến trong phủ Thập Tam, nhận được nhiệt tình chiêu đãi của Triệu Giai thị.

Đánh giá của Lý Thục đối với Triệu Giai thị cũng không hoàn toàn đúng, nàng thật sự nói không nhiều, nhưng là đều nói ở đúng chỗ, tỷ như, ta vừa đến liền hỏi rồi sắp xếp cơm trưa cho ta. Đối với diện mạo của nàng ta cũng không có ý kiến. Sau khi ngồi xuống không có đề tài gì, thì nhìn xem nhi tử năm tháng của nàng. Cái đầu tiểu tử kia không lớn, thời điểm tỉnh dậy rất an tĩnh, Đông Đông lúc này cũng an tĩnh, bởi vì nàng ngủ thiếp đi.

Tiếp nàng lại theo ta đi xem Tam cách cách tiểu nữ nhi của Phú Sát Thị. Tiểu cô nương chỉ so với Đông Đông nhỏ hơn nửa tháng, còn chưa biết bò, nhìn người ánh mắt dịu dàng văn tĩnh. Đông Đông tỉnh ngủ, đối với trẻ con tỏ ra hết sức hiếu kỳ (mặc dù chính nàng cũng là trẻ con), bò đi qua ở bên cạnh người nàng "Phịch"ngồi xuống, ngậm ngón tay nghiêng đầu, không biết ở tại đây quan sát cái gì.

Phú Sát Thị cười nói: "Tiểu Cách Cách nhà ngươi dáng dấp thật tốt! Sinh lực dồi dào như vậy!"

Nàng vừa mới dứt lời, Đông Đông liền úp sấp trên thân của con gái nàng, thân thiết hôn mặt người ta, vươn tay chơi tóc người ta so với nàng nhiều hơn. Ta vội vàng ôm lấy Đông Đông, sợ nàng hôn xong rồi cắn người, hoàn hảo cũng không hù dọa Tam cách cách, chỉ trát một mặt nước miếng cho người ta mà thôi. Đông Đông giống như thật cao hứng, "Y y nha nha" nói với ta (đáng tiếc ta không biết nàng nói cái gì), chỉ vào Tam cách cách vừa cười vừa vỗ tay, vùng vẫy muốn bò lại trên kháng tiếp tục chơi cùng người ta.

Ta không muốn để cho nàng tiếp tục làm ầm ĩ, liền từ giã ra ngoài đi bái phỏng Qua Nhĩ Giai thị. Đông Đông lại cau mày trợn mắt nhìn người, còn đấm bả vai của ta biểu hiện bất mãn. Ta giao nàng cho bà vú ôm, tránh cho nàng làm lộn xộn búi tóc của ta.

Tại nơi đó của Qua Nhĩ Giai thị ngồi một lát, liền bày cơm trưa rồi. Bốn nữ nhân ngồi một bàn, giống như bố cục chơi bài. Trời nóng, món ăn giảm bớt muối như thế này cũng không kích thích các nàng thèm ăn bao nhiêu, mà thanh đạm cũng không hợp khẩu vị của ta, cho đến khi món mì trứng được bưng lên, mới thoả mãn ăn no. Ta nhìn các nàng đều chỉ ngậm miếng dưa hấu ướp đá nhìn ta ăn, liền nhân tiện mời các nàng lần tới đi chỗ của ta nếm thử hoa quả sữa tươi trộn băng đặc chế một chút.

Sau khi ăn xong là thời điểm ngủ trưa, Đông Đông chỉ ngủ một chút, tỉnh lại thì làm cho ta cũng không thể nằm. Qua Nhĩ Giai thị nói, Thập Tam lúc này đều ở thư phòng, cũng không ngủ trưa, ta liền mặt dày đề xuất đi bái phỏng. Qua Nhĩ Giai thị nói mình còn muốn tiếp tục ngủ, để cho nha hoàn của nàng dẫn ta đi. Thật ra thì ta biết chỗ, nhưng dù sao cũng phải có người dẫn đường mới phải.

Thập Tam đang trong phòng viết chữ, những lối chữ thảo kia ta nhất thời cũng không nhận ra, mới vừa rồi một đường ôm Đông Đông không ngừng giãy dụa ồn ào, cánh tay thật sự mỏi nhừ không chịu được, cũng không trông nom Thập Tam còn nghi kị ta vài lần mời không đến làm bất ngờ hay không, liền đưa Đông Đông cho hắn nói: "Giúp ta ôm một lát."

Đông Đông đã đổi mới hoàn cảnh, có vẻ cực kỳ hưng phấn, ở trong ngực Thập Tam lao thẳng tới vọt lên. Thập Tam vịn lưng của nàng, ôm nàng ngồi vào trên kháng mộc. Ta cũng ngồi vào bên kia, tiện tay cầm chiết phiến ban nãy thấy ở trên án quạt cho mát.

Đông Đông nằm ở trên người Thập Tam, "Nha nha" kêu đưa tay đi sờ mặt của hắn, chộp được mũi của hắn, cười đến rất vui vẻ. Thập Tam chịu đựng nàng, có chút luống cuống nhìn về phía ta, ta nói: "Nàng hẳn là thích ngươi đó, đại khái. . . . . ." Ta còn chưa nói xong, Đông Đông liền kề đến trên mặt hắn hôn nhẹ cắn cắn, ta vội vàng móc ra khăn tay mới vừa muốn lau mồ hôi trên mặt trước đưa cho hắn, nói: "Cho ngươi, nước miếng của nàng nhiều."

Nhìn hắn nhìn chằm chằm khăn tay kia cũng không nhận, ta liền bổ sung thêm một câu: "Sạch sẽ, ta còn chưa dùng qua."

Hắn một tay ôm Đông Đông, một tay nhận lấy khăn, khẽ cười nói: "Không sao."

Ta nhìn hắn, không khỏi lại nghĩ tới Lý Thục . Lý Thục tại sao chung tình với Thập Tam đây? Nàng không đề cập, ta cũng không có hỏi, không phải là bởi vì lúc hắn cười cùng nói chuyện so với những người khác thân thiết chứ?

Thập Tam thả Đông Đông để lên trên đùi, nhẹ nhàng lắc lắc nàng, không có cầm khăn lau nước miếng, ngược lại dùng để lau mồ hôi cho nàng. Hắn hỏi: "Nàng hình như rất nóng, không sao chứ?"

"Không có chuyện gì. Ngươi để nàng lên trên kháng được rồi." Ta không tập trung trả lời.

Hắn liền thả Đông Đông vào bên cạnh, để cho nàng ngồi ở trên chiếu trúc. Đông Đông dĩ nhiên sẽ không đàng hoàng, bắt đầu kéo y phục hắn, sau đó thì bò vào bên trong.Thập Tam chuyên tâm ứng phó nàng, ta thì ý vị theo dõi hắn nghiên cứu. Hôm nay Thập Tam mặc áo mùa hạ màu xám trắng, trên người hoàn toàn không có đóng vai, tinh thần rất là nhẹ nhàng khoan khoái. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn Đông Đông bò bò, sau đó vươn tay chụp nàng lại bắt về bên người, ngăn bàn chân của nàng trong lòng. Đông Đông nắm chặt lấy chân của mình, lấy tư thế kỳ quái gấp khúc thân thể, "Khanh khách" mà cười. Thập Tam đại khái cũng cảm thấy thú vị, rất chuyên chú chơi với nàng.

Thập Tam một tay chống mép kháng, đưa ra một cái tay khác để cho Đông Đông nắm, tư thế ngồi rất tùy ý, xem ra lại cao lớn tiêu sái, nhìn Đông Đông mỉm cười ôn hòa mà chân thành tha thiết. Cẩn thận ngẫm lại, thật ra thì bản thân Thập Tam cũng rất có sức quyến rũ hấp dẫn phái nữ nha. Lý Thục cảm mến hắn có lẽ không kỳ quái. . . . . .

"Ngươi nhìn cái gì?" Hắn giương mắt nhìn ta, nghi hoặc hỏi.

Ta thở dài, đáp: "Đang nhìn thứ trước kia không thấy rõ ràng."

Vẻ mặt hắn chẳng hiểu ra sao, ta không giải thích, nên hắn cũng không truy hỏi nữa, đổi đề tài: "Gần đây xem sách gì?"

"A, 《 Tần biên kỷ lược 》, sách không tệ." Ta đáp.

"Chưa nghe nói qua, nội dung gì? Ngươi thật đúng là có thể lật thiên môn ." Hắn nói.

Ta nhíu mày nói: "Giống như bản in mới sửa lại tên, trước kia gọi 《 Phía Tây Biên thuỳ bây giờ là kỷ lược 》. Tác giả một mình du lịch Hà Châu, Tây Trữ, Trang Lãng, Lương Châu, Cam Châu, Túc Châu, Tĩnh Viễn, Ninh Hạ, dấu chân trải rộng hướng về Tây Tần. Nội dung rất phong phú, có địa thế sông núi các Châu Tây Bắc, canh phòng thôn biên giới, phong thổ, còn có truyền bá biên giới phương Tây, bộ tộc Hà Sáo, bốn mươi tám bộ khảo thi sơ lược Mông Cổ vân vân. Bản mới rất thú vị, một bản dựa theo bút ký tác giả ghi chép, bên trong có một đoạn ghi lại, nói lúc hắn du lịch đêm nằm giường đất, gặp phải con rận thành đoàn lớn hơn nữa hạt dưa, cuốn chăn nệm ngủ trên đất, kết quả con rận liền từ xà ngang giữa phòng rớt xuống, giống như mưa đá tích tích rõ ràng, bị những con rận kia cắn một cái, liền làm mủ nước cao nửa tấc, gãi vỡ ra máu chảy không ngừng, không quá hai ngày liền thương tích đầy mình."

Thập Tam cảm thấy cực kỳ hứng thú, cười nói: "Nghe rất có ý tứ."

Ta liền hỏi thăm: "Cũng không tệ lắm, bản thân tác giả thảo nghiệm kiến thức du lịch thực tế, chưa chắc hoàn toàn đúng, cũng rất chân thật. Nếu như ngươi có hứng thú xem, ta sẽ chuẩn bị một bộ đưa tới nữa."

Hắn cũng lười khách khí với ta, gật đầu nói: "Được. . . . . ."

"Lộp bộp" một tiếng, trầm đục thình lình xảy ra ngắt lời hắn. Hai ta cúi đầu xem xét, chỉ thấy một thanh Bạch Ngọc Như Ý xinh xắn vốn đặt tại đầu kháng đã rơi trên mặt đất, hơn nữa. . . . . .đứt thành hai khúc. Đầu sỏ gây nên thấy món đồ chơi bị nàng đẩy xuống rơi xuống đất, ngó cũng không thèm ngó một cái, lại bò đi chỗ khác, đi tìm cái vui khác. Ta mới vừa rồi thăm hỏi nói chuyện, không có lưu ý cử động của Đông Đông, vừa tới làm hại Thập Tam gặp xui xẻo, trên mặt không khỏi phát sốt, ngồi xổm người xuống đi nhặt. Trùng hợp Thập Tam cũng xoay người lại nhặt, thiếu chút nữa đụng đầu. Ta cầm hai mảnh ngọc không lớn, biết rõ không thể dán lại, vẫn nối lại thử xem. Cái mũi đổ mồ hôi, ngắc ngứ hỏi: "Không phải ngự tứ chứ?"

Thập Tam cười cười nói: "Không phải. Bể thì bể, không sau đâu."

Ta miễn cưỡng cười. Nhưng Đông Đông không nhìn sắc mặc của mẹ nó, nhào tới sau lưng Thập Tam, lại níu lấy tua màu xanh ngọc trên bím tóc hắn không chịu buông. Ta đi giành lại, nàng cau mày kêu lên với ta, ta cứng rắn giành trở về, nàng liền khóc lớn không ngừng. Thập Tam đành phải nói: " Cho nàng luôn cũng được." Nói xong cởi bím tóc ra, lấy tua xuống cho nàng.