Đường Về (Phần 2)

Chương 13-3: Nghỉ dài hạn (3)



Hai ngày sau, Phương lão đầu quả nhiên tìm tới cửa. Không tới một tháng, ta trước sau cho hắn sáu trăm lượng. Quách Khoa lấp liếm nói: "Phúc Tấn so với Cửu gia còn hào phóng hơn." Ta không để ý đến hắn. Lý Hạo cũng cảm thấy ta "trọng nghĩa khinh tài" đến quá phận, ta trấn an nói: "Đừng quá lo lắng, bại gia ta thiên phú có hạn."

Thời điểm Phương lão đầu lại một lần nữa đến đòi tiền, ta không cho. Quách Khoa nói lão đầu ăn vạ ở tiền thính không chịu đi, ta liếc hắn một cái, nói: "Hắn không đi, chẳng lẽ muốn ta đi mời?"

Quách Khoa vội vàng cúi đầu, gọi gã sai vặt ngoài cửa, nhẹ giọng phân phó nói: "Đánh ra đi."

Phương lão đầu lại tới ba lần, ăn ba lần bế môn canh. Một lần cuối cùng, Quách Khoa nói hắn kêu thảm thiết cái gì, không có tiền nữa sẽ bị người ta đánh chết. Ta nói, đánh chết lại tính.

Qua mấy ngày, Phương lão đầu mặt mũi bầm dập, một cái cánh tay treo ngược, một tay kia vẫn còn lôi tiểu nam hài nhận nuôi, thời điểm thừa lúc ta đi ra ngoài trở về nhà nhào tới trước xe quỳ xuống, đè đứa bé kia dập đầu như giả tỏi. Ta cho người kéo đứa bé kia đứng lên, nói với lão đầu: "Thế bá làm cái gì vậy?"

Phương lão đầu vẻ mặt đau khổ nặn ra một chút cười, nói: "Cầu Phúc Tấn thương xót!" Nói xong nằm phục xuống ở trước xe.

"Này thành bộ dáng gì nữa." Ta cau mày nói. Sau đó ra hiệu Quách Khoa dẫn bọn hắn đến thiên sảnh nói chuyện.

Ta sai người dâng trà cho hắn, hắn không dám uống cũng không ngồi, chà xát dưới chân nói: "Phúc Tấn xin thương xót cho bộ xương già đáng thương của ta đi. . . . . ."

Ta hớp một ngụm trà, "Cạch"đậy nắp lại, thuận tay gác ly qua trên kỷ trà, nói: "Thế bá biết lúc Ngọc Trúc còn sống ta đây cho bao nhiêu bạc không?"

Hắn mờ mịt lắc đầu, ta cười nói: "Ba trăm lượng. Trước đó vài ngày, tổng cộng ta cho ngươi sáu trăm lượng. Không chỉ có gốc, ngay cả lời cũng có hơn rồi."

Hắn nhất thời không có thanh âm, chờ ta uống trà xong rồi, trên mặt đôi mắt kia bị đánh sưng lên chỉ còn dư một đường chỉ trên lỗ mũi còn dán một khối thuốc dán, lão lệ tung hoành, lau lấy nước mắt, nói: "Cô nương, còn nhìn xem phân thượng tình cảm khuê nữ nhà ta cùng cô nương ngài trước kia, cho ta một con đường sống đi!"

Ta bị hắn biểu diễn đến buồn nôn, sai người cho hắn cái khăn tay, lau nước mắt trên mặt. Cau mày suy nghĩ một chút, thở dài nói: "Ai, lời nói này của thế bá làm trong lòng ta cũng chua xót . . . . . Ai mà không có khó khăn chứ, chỉ là nhà mẹ và phu gia ta đều cũng không phải đương gia. . . . . . Cũng được, ngày mai trở đi, mỗi tháng thế bá sẽ tới tìm hắn chi mười lượng bạc." Ta chỉ chỉ Quách Khoa, lại nói: "Ta sống một ngày, cũng không nhẫn tâm thấy thế bá bị đói, chỉ là nhiều hơn, ta cũng không bỏ ra nổi. . . . . ."

Phương lão đầu thay đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng kinh hỉ cười nói: "Phúc Tấn thật là thiện tâm nhớ tình bạn cũ, Bồ Tát chắc chắn phù hộ ngài sống lâu trăm tuổi!" Hắn một phen đẩy đứa bé bên cạnh, nói: "Đứa nhỏ này cũng lớn, một lòng nghĩ đi học biết chữ . Phúc Tấn cũng biết, theo tình cảnh của ta kia, thế nào cung ứng được hắn đi học đường. . . . . ."

Ta gọi đứa bé kia đến trước mặt, cười nói: "Một lòng dốc lòng cầu học là chuyện tốt, cha ta liền thích tiều tử như vậy. Ngày khác để cho đệ đệ ta cho hắn tìm một trường tư thục, tiên sinh thắt chặt tiền tiêu vặt, nhà ta cũng đào ra được." Nhìn mặt Phương lão đầu suy sụp xuống, hỏi: "Đứa bé lớn nhanh, nón áo giày vớ cũng đều phí tổn?"

Hắn vội vã gật đầu, ta liền nói: "Vậy hai ngày nữa để cho hắn tới nhà ta, vừa đúng lúc may xiêm áo đổi mùa rồi, cũng làm cho hắn mấy bộ."

Ta lại nhìn về phía đứa bé kia hỏi: "Ngươi tên gì?"

Hắn ngửa đầu, giòn thanh đáp: "Phương Ngọc Trúc."

Ta vỗ vỗ mặt của hắn nói: "Ta thay đổi cho ngươi một chút, bỏ chữ Ngọc ở giữa đi."

Hắn gật đầu nói: "Dạ, Phương Trúc tạ ơn Phúc Tấn."

Đứa nhỏ này, thật cơ trí.

Đầu tháng bảy, nhận được một cái tin, Bát Công Chúa đã qua đời. Thời điểm ta cùng Bát Phúc Tấn đi phủ công chúa thăm viếng mới biết, công chúa đã đi mười ngày. Ta đứng ở linh đường, không khỏi thất thần, hai tháng trước còn gặp mặt qua một lần, tán gẫu, đỡ qua bàn tay ấm áp kia của nàng, cô gái ấy đã nằm ở trong quan tài cao lớn kia, vĩnh viễn sẽ không tỉnh nữa .

Trở lại nội thất, bà vú ôm ra một đôi nữ nhi song sinh mà công chúa dùng hết hơi sức cuối cùng sanh hạ để cho chúng ta nhìn. Bát Phúc Tấn lau lệ nhìn hai trẻ sơ sinh, nói: "Hài nhi đáng thương . . . . . ."

Ta dùng ngón tay chạm mặt của một người trong đó một cái, đứa bé nhắm mắt lại, theo bản năng tìm kiếm vú mẫu thân. Bà vú nói, đây là đại cách cách.

Chúng ta lưu lại một lát, liền phải rời đi. Theo hạ nhân dẫn đi, dọc theo đường lúc đến đi ra ngoài. Xuyên qua tiến vào viện, trong phủ này đâu đâu cũng thấy đều là màu trắng. . . . . . Mà khi ta nhìn về phía bên tay trái cờ tang theo gió nâng lên nhìn lại, lại nhìn thấy gần ở trong vòng ba bước Thập Tam dọc trên một đường đi khác, trong nháy mắt hắn cũng nhìn thấy ta. "Vù vù" ở trong tiếng gió khoảnh khắc nhìn thẳng vào mắt nhau, ta thấy được mặt của hắn tái nhợt mà gầy gò, trong mắt như có tia máu, môi mím chặc, vẻ mặt giống như đúc bằng đồng. Hắn ở Nhiệt Hà chạy về đưa tiễn em gái ruột. Hắn chỉ dừng một chút, liền thẩn thờ dời đi ánh mắt, đi vào.

Lão Cửu đi theo phía sau hắn nhìn thấy ta, hơi dừng một chút, ta theo Bát Phúc Tấn mặt không thay đổi nhìn hắn sâu xa, liền rời đi.

Tâm tình vẫn không cách nào dẹp yên, có lúc ngồi xuống sẽ thấy thấp thỏm không yên. Ta sẽ ở dưới nắng gắt mặt trời cởi ngựa, phơi bày làn da tới đỏ bừng, gió nóng bỏng có thể tạm thời xua đuổi phiền muộn. Sau đó, ta lại phát hiện bắn tên mới là phương pháp tốt nhất, trong nháy mắt mồ hôi trợt xuống, một mũi tên xuyên tâm, loại thời điểm này có thể làm đầu óc thanh thản.

Thất Nguyệt chẳng mấy chốc sẽ trôi qua.

Bình thường đến gần tối ta mới kết thúc, cho bọn họ thu hồi một đám mũi tên đạo cụ. Trở về phòng sau khi uống xong mấy ly trà lạnh vẫn còn cảm thấy khát, trên người dinh dính tiết ra một tầng mồ hôi, Đông Vân cùng Do Nhi ở một bên quạt cho ta, một đại nha đầu khác là Liễu Tuệ thì thu xếp nước tắm.

Tắm xong rồi, thay áo ngủ sạch sẽ, tóc dài không dễ khô, Do Nhi cùng Liễu Tuệ thay nhau quạt gió cho ta.Lúc khô được một nửa, ta bảo các nàng cũng đi xuống tắm rửa nghỉ ngơi, chỉ lưu lại Đông Vân. Nằm ở trên chiếu trúc khép mắt lại, Đông Vân êm ái xoa bóp bả vai cho ta, trong nhà đặt băng, thỉnh thoảng thổi qua một tia gió đêm liền thấy hết sức mát mẻ.

Đông Vân giữa chừng ngừng một chút, liền tiếp tục nắn bả vai cho ta, trước sau chừng gần hai khắc, ta ngược lại thật thoải mái nhanh chóng ngủ thiếp đi, chỉ là tay người vẫn không ngừng không biết vì sao, nửa mở mắt nói: "Được rồi. . . . . ."

Không ngờ nhìn thấy hẳn là rời nhà hai tháng Thập Tứ, hắn ngồi ở mép giường, đem ta nửa ôm lấy tựa vào trên người hắn, nói khẽ: "Gầy, còn bị nắng ăn đen. Những nô tài này không biết phục vụ thế nào!"

Ta hỏi: "Tại sao ngươi trở lại, không phải mới có hai tháng sao?" Kỳ nghỉ, kết thúc rồi sao?

Hắn vuốt tóc của ta, trả lời: "Đổi lại Ngũ ca bọn họ đi Nhiệt Hà." Sau đó hôn tóc ta nhỏ giọng nói, "Ta nhớ nàng lắm. . . . . ." Hắn ở vành tai một đường hôn đến trên cổ ta, ta bị hắn đè ở trong ngực, nghe thấy mùi mồ hôi trên người của hắn, cau mày nói: "Ngươi tắm chưa?"

Hắn ngừng động tác, trả lời: "Mới vừa vào cửa, lau mặt." Lại đè đầu hướng trên người mình ngửi ngửi, cười nói: "Cởi ngựa một ngày, nên có mùi."

Ta đứng dậy, cầm lấy sợi tơ cột chắc tóc, nói: "Đi tắm."

Hắn một tay ôm ta lại, cắn lỗ tai của ta nói: "Hôn ta một cái mới đi tắm." Nói xong môi liền để lên, ta không thể nào tránh né, chỉ có thể theo hắn, vậy mà tay của hắn cũng càng ngày càng không thành thật, tiếp tục đi xuống như vậy, ta thấy ta cũng phải tắm thêm lần nữa. Vì vậy một cước đá lên trên đầu gối hắn, hắn"Ưm hừm" kêu một tiếng, bị đau buông lỏng tay, nhe răng cười nói: "Rất thoải mái, đá một lần nữa thử xem."

Ta ra vẻ nhấc chân, hắn lại lấy chân đi, làm sao mà có thể không đau, nói một chút thôi. Liếc nhìn hắn nói: "Thối hoắc, còn không mau đi tắm."

Hắn cười hì hì đứng lên, khom lưng lại hôn một cái lên trên trán ta, nói: "Dạ, tuân mệnh phu nhân, lập tức đi tắm thơm ngào ngạt tới hầu hạ phu nhân nghỉ ngơi." Nói xong liền xoay người đi ra khỏi phòng.

Sau khi hắn đi, ta liền nằm xuống, mệt quá, hơi sức ban ngày cũng tiêu hao sạch rồi, rất nhanh liền ngủ, trong mộng chỉ có cái bia, thật quá tốt. . . . .