Đường Về (Phần 2)

Chương 13-2: Nghỉ dài hạn (2)



Ta cùng Bát Phúc Tấn nghi ngờ chờ đợi câu nói tiếp theo, nàng lại nhìn ta cười hỏi: "Ta muốn viết lá thư, chỉ là tinh thần không tốt lắm, ta nói, ngươi giúp ta hạ bút được chứ?"

Ta đương nhiên không thể cũng không nhẫn tâm nói không với phụ nữ có thai, liền gật đầu, bêu xấu cũng không thành vấn đề. Chờ bọn nha hoàn mài mực xong, trải giấy ra, liền nói: "Công chúa mời nói."

Bát Công Chúa nói: "Thập Tam hoàng huynh đài giám. . . . . ."

Ta dừng bút, nhìn về phía nàng. Nàng cười hỏi: "Thế nào?"

Ta nhìn chằm chằm giấy trắng, viết xuống sáu chữ này, trả lời: "Không có gì, công chúa thỉnh tiếp tục."

Nàng liền bắt đầu tự thuật tình hình thời tiết mức độ nóng bức ở Bắc Kinh, tiếp theo là ăn uống sinh hoạt thường ngày, nói mình hết thải bình thường, hoàng phụ ban thưởng giường trúc cũng rất mát. Sau đó còn nói đến ca ca rời kinh không lâu, liền hết sức nhớ nhung, để cho hắn bảo trọng thân thể, chờ hắn trở về, có thể nhìn thấy cháu ngoại.

Viết xong trên đây, nàng lại muốn đi tới, ta vội vàng tiến lên cùng Bát Phúc Tấn dìu lấy. Nàng thật vất vả ngồi vào trước thư án, trên trán đã tràn đầy mồ hôi, cầm lên nơi ta hạ bút, liền ở nơi cuối thư viết lên "Muội Hữu Ninh cẩn khải", nhìn ta một cái, lại viết thêm vào một hàng chữ nhỏ, "Muội thân thể bất tiện, khẩu thuật chi, Thập Tứ đệ muội viết thay" , sau đó bày ra hong khô, tán gẫu cùng ta và Bát Phúc Tấn. Chừng qua một khắc đồng hồ, nàng gấp lá thư này lại, bỏ vào một phong bì màu vàng nhạt, viết lên mấy chữ "Gởi Thập Tam Hoàng Huynh", liền giao cho nha hoàn cầm đi ra.

Từ Bát gia trở lại, đại đa số thời gian ta ở nhà mẹ, Thư ma ma mặc dù nhất luật đi theo, lại hình như đối với lần này có phần phê bình kín đáo, lời nói đường hoàng vô cùng uyển chuyển, "Nô bộc và tỳ nữ hạ nhân, nhốn nháo ồn ào đều tới nhà mẹ Phúc Tấn, chỉ sợ quấy rầy trong phủ."

Ta nhìn nàng trả lời: "Người muốn ta phục vụ không có ở đây, người phục vụ của ta dĩ nhiên ta ở đâu bọn họ ở đấy. Có vấn đề gì sao?" Nàng liền không nói một lời.

Đợi đến khi Lý Hạo có kết quả thi ra ngoài, thế nhưng gặp ta mặt hắn lại có vẻ ngượng ngùng. Thì ra là được chọn vào Hàn Lâm Viện, thành thứ cát sĩ. Ta thở dài, an ủi hắn nói: "Điều này cũng không do chính ngươi. Vào Hàn Lâm là chuyện quang tông diệu tổ. Hảo hảo gia nhập vào!"

Cha đối với lần này hết sức vui mừng, đặc biệt bày tiệc rượu vì Lý Hạo ăn mừng. Lúc này Lý Hạo có chút say, cha để cho ta dìu hắn về phòng. Hắn được đỡ lên giường, lại lôi kéo tay của ta, híp mắt say lờ đờ nói: "Cao Lăng, tại sao có ngươi. . . . . ." Ta vô từ chống đỡ, ta tuyệt đối không có tự tin nói với hắn, ta là tỷ tỷ của ngươi, cùng trước lúc chín tuổi không có bất kỳ bất đồng.

Hắn rất nhanh buông ta ra, ngủ say. Ta trở lại trong phòng, thật lâu không có cách nào ngủ.

Sau khi cùng cha thương lượng, ta cùng Lý Hạo liền đi nhà Dung Huệ bái phỏng trước. Lý Hạo cùng a mã và các ca ca Dung Huệ ở một chỗ uống trà, ta thì vào nội viện. Sau khi cùng ngạch nương Dung Huệ hàn huyên mấy câu, liền tiến vào chính đề. Nàng thử dò xét nói: "Dung Nhi sang năm liền mười lăm rồi, hôn kỳ định tại xuân tới được không?"

Ta đoán nhà bọn họ thương yêu nữ nhi, sợ Dung Huệ tuổi còn nhỏ, sau khi xuất giá không thích ứng được, cho nên muốn ở bên nàng thời gian lâu thêm chút. Vì vậy cười nói: "Đó là đương nhiên. . . . . ."

Không đợi ta nói xong, ngạch nương Dung Huệ lại giành nói: "Dĩ nhiên, này nếu có người trong phòng trước, nhà chúng ta cũng không phải là không thông tình đạt lý ."

Ta nhất thời giật mình, sớm quên Lý Hạo năm nay đã hai mươi mốt tuổi rồi, vốn nên thê thiếp câu toàn, có lẽ dưới gối còn có nam nữ, ngay cả nhạc gia của hắn cũng cho là hắn có người trong phòng là hợp tình hợp lý. Mà ta, chỉ biết là hắn hẳn không có thiếp thất, về phần nha hoàn thông phòng , bởi vì chưa bao giờ chú ý tới, cũng không thể nào biết được. Ta che giấu quẫn bách nói: "Trước khi Dung cách cách nhập môn, quyết sẽ không có tỳ thiếp bước vào."

Nàng nghe, hài lòng cười nói: "Làm khó thân gia rồi. . . . . . Còn có một chuyện. Về đồ cưới, những thứ đồ dùng gia cụ kia, ta thấy Phúc Tấn đặt mua rất là tinh xảo, không bằng liền do thân gia tới làm những thứ này. Nhà ta liền đưa một tòa viện, mua đất sát vách thân gia, thêm mấy gian tân phòng, xây khu vườn, ngươi xem coi thế nào?"

Ta nghe không phải muốn Lý Hạo cùng Dung Huệ sau khi cưới ở chỗ khác, liền thở phào nhẹ nhõm, liền cười nói: "Cho ta cùng với gia phụ thương lượng."

Ngạch nương Dung Huệ nhìn phản ứng của ta, thì biết rõ hơn phân nửa là đồng ý, tiếp theo cũng liền nói một chút lời tám nhảm. Ước chừng sau một chun trà, nàng nói: "Phúc Tấn trở lại còn chưa có gặp qua Dung Nhi đi, nàng nhưng là vẫn nhớ tới ngươi." Cuối cùng dẫn ta đi gặp khuê nữ bảo bối của nàng, đến trong phòng Dung Huệ, làm lễ ra mắt xong, ngạch nương nàng trở về phòng nghỉ ngơi, ta lưu lại cùng Dung Huệ nói chuyện.

Mặc dù Dung Huệ vẫn còn ngây thơ, nhưng cũng là thiếu nữ mười bốn tuổithướt tha cùng quyến rũ, ha ha, đứa nhỏ này, sau khi lớn lên, càng thấy thanh nhã rồi. Nàng lại gần kéo cánh tay của ta nói: "Lý tỷ tỷ, ân, hay là nên thay đổi gọi là Thập Tứ thẩm đây?"

Ta cười ngắt mặt của nàng: "Tùy ngươi thích, đệ muội."

Nàng liền đỏ mặt lại không dám giễu cợt ta. Ưmh, trưởng thành, mặt cũng càng mềm.

Trên đường về nhà, ta nhấc màn xe lên vô cùng nhàm chán quan sát quang cảnh đường phố, lại thấy một tiểu nam hài sáu bảy tuổi đứng ở đầu hẻm khắp người dơ bẩn. Lúc đầu cũng không thèm để ý, cho đến khi nhìn thấy Phương lão đầu từ trong một gian cửa hàng ven đường ra ngoài ( mặc dù không có chiêu bài tấm biển, nhưng dựa vào người ra vào ta suy đoán là sòng bài ), đi tới bên cạnh đứa bé, chọt vào thái dương hắn la mắng. Đứa bé kia chỉ là đứng thẩn thờ, mặc cho hắn cầm lấy bầu rượu cùng túi đồ ăn ôm vào trong ngực. Đỗ bạc trong quầy đấm tay nhìn về phía Phương lão đầu cười híp mắt lấy lòng, hắn lại phất phất tay, ngáp một cái, từ trong gói giấy lấy ra dường như là đậu tằm ăn, vừa nhai vừa dọc theo phía khác đi. Mà đứa bé kia, cũng không nói một tiếng đi theo phía sau hắn.

Ta nhìn hai người này càng đi càng xa, không khỏi nghĩ, Ngọc Trúc, năm nay còn chưa có đi xem qua ngươi.

Đêm đó, ta gọi người đi hỏi thăm ra được, Phương lão đầu này quả nhiên bản tính không thay đổi, ăn chơi bài bạc mọi thứ, không có tiền thì đòi Lão Cửu, sau lại ỷ vào thế lực Lão Cửu, làm nhiều chuyện hoành hành láng giềng. Hai năm trước lượm được đứa bé, nói là nhận con nuôi, thật ra thì cũng bất quá coi như là gã sai vặt kiêm nơi trút giận. Ta liền tìm người đưa tin cho Lão Cửu, bảo hắn sau này cũng đừng động tới chuyện Phương lão đầu nữa, cũng không cần cho hắn thêm một đồng, tự ta sẽ "chăm sóc" hắn.

Sau bữa cơm chiều, Lý Hạo tới tìm ta nói chuyện phiếm. Ta không dám hỏi chuyện khó xử hắn có nha hoàn thông phòng linh tinh hay không, sau lại nói đến Dung Huệ, ta cười nói: "Gặp phải nha đầu này ngươi sẽ không thua thiệt."

Hắn ngó mặt đi chỗ khác nói khẽ: "Không cần nàng cũng sẽ không thua thiệt."

Ta nhận thấy được tâm tình hắn mâu thuẫn, liền hỏi: "Ngươi không phải thích Dung cách cách sao?"

Hắn nghẹn đỏ mặt nói: "Không phải là không thích! Mà là. . . . . ."

Ta chờ hắn nói tiếp, thế nhưng hắn lại thở dài nói: "Quên đi."

Nhìn sắc mặt bất đắc dĩ của hắn, ta rốt cuộc ý thức được, hắn có lẽ không vui việc hôn sự này. Thì ra là, hắn có những lựa chọn khác. Lại nói, là bởi vì ta đi. . . . . . Sự xuất hiện của ta, trong lúc vô tình ảnh hưởng số mạng người bên cạnh. Nếu như không phải là bởi vì ban đầu ta tùy hứng chạy ra ngoài chơi, cũng sẽ không gặp phải Thập Tam cùng Thập Tứ đi, nếu như không phải là ta muốn ở trên tửu lâu kia, Lý Hạo cũng sẽ không biết Thập Tứ bọn họ, càng sẽ không biết Dung Huệ rồi. . . . . . Nếu như không biết ta, cuộc sống Ngọc Trúc có lẽ sẽ bất đồng. . . . . . Còn có Tứ a ca, Thập Tam, thậm chí còn Thập Tứ. . . . . . Đại khái chính là ta xuất hiện, làm rối loạn bước chân vốn có của những người này . . . . . .

Ta nhìn Lý Hạo nói: "Thật xin lỗi."

Hắn kinh ngạc nhìn ta nói: "Tỷ, không phải là ta trách ngươi!"

Ta cúi đầu cười nói: "Ừ, cám ơn ngươi." Ta nên cảm tạ bọn họ bao dung.

Lý Hạo hỏi: "Tỷ, ngươi làm sao vậy? Ta nói sai cái gì sao?"

Ta trả lời: "Không. Có lẽ vẫn là vấn đề của ta. . . . . ."

Quách Khoa nguyên là ấu bộc của Thập Tứ, làm việc nói chuyện đều lưu loát, quay về kể rằng, Phương lão đầu này quả nhiên ba ngày liền đem tiền bên người đánh bạc cạn sạch. Ta nhìn hắn một cái, lại giương cung nhắm cho ngay, hắn liền nói: "Cửu gia lúc ấy ngay cả cửa cũng không có mở cho hắn."

Tên rời dây cung bắn ra, "Phù" trúng ngay hồng tâm. Quách Khoa kêu một tiếng "Hay". Ta không thèm để ý tới lời vuốt mông ngựa của hắn, hay cái gì nha, cách tiêu chuẩn thì ta cũng kém quá xa có được không, Thu Đông cần phải đi săn thỏ gì đó phải luyện một chút.