Đường Về (Phần 2)

Chương 12-3: Thân thích (3)



Ta giật mình, thiếu chút nữa buông lỏng tay, vội vàng đỡ lưng của hắn, kéo khóe miệng hỏi: "Con kêu ta cái gì?"

Hắn lập tức liền muốn khóc lên, nhưng vẫn nhút nhát nói: "Ngạch nương."

Được, tiện nghi vừa nhặt được nhi tử . Ta thở dài, từ trong hộp điểm tâm lấy khối đậu phọng rang cho hắn, hắn mút lấy đường, rốt cuộc không cảm thấy ta là muốn ngược đãi hắn, liền cũng không muốn khóc.

Mấy năm không động vào cung tên, tài nghệ có chút không quen, ta ngủ trưa đi qua luyện gần một canh giờ, mới rốt cuộc có thể trúng bia rồi. Thư ma ma nhìn ta chơi cái này, thiếu chút nữa vấp phải ngưỡng cửa, té ngất đi, ta liền sai nàng trở về phòng nghỉ ngơi.

"Ta cùng nàng luyện một chút." Thập Tứ nhảy vào cửa viện, thấy ta đang nhắm bắn, cũng không chờ ta trả lời, liền hăng hái bừng bừng chọn cung, thử một chút, đứng ở bên cạnh ta, lả tả liên tục bắn bốn mũi tên. Chỉ thấy bốn mũi tên của hắn trên cái bia, liền cao thấp hai bên vây quanh ta bắn ra cái tên lên tên lúc trước. Khoe khoang cái gì! Hắn vẽ chữ thập trên bia sao? Ta vừa nhìn liền tức. Mới vừa để cung xuống, hắn liền ôm eo của ta, đem ta ôm vào trong ngực, tiếp đó cầm tay phải của ta, đeo nhẫn bạch ngọc quen thuộc vào trên ngón tay cái của, nói nhỏ: "Đừng trả lại cho ta nữa."

Ta ngó mặt đi chỗ khác, hắn liền hôn lên tóc mai, ta đẩy hắn một phát, thoát ra khỏi ngực của hắn, nói: "Hồ đồ cũng phải xem thời điểm."

Hắn cũng không thèm để ý, cười nói: "Hôm nay có một số việc trì hoãn, không có cùng với nàng, thật xin lỗi. Một mình nàng làm cái gì?"

Ta nhận lấy khăn ướt tiểu nha hoàn đưa tới lau mồ hôi trên mặt, trả lời: "Gặp tiểu a ca tiểu cách cách của ngươi, cũng có thể gọi tên toàn bộ rồi."

Sắc mặt hắn ảm đạm, thật lâu không nói lời nào. Ta để cho bọn họ thu thập cái bia mũi tên, lúc đang muốn gọi hắn trở về phòng, hắn lại đưa tay ôm cổ ta, lần này thế nào cũng tránh không được. Bọn hạ nhân đều đi sạch sẽ, ta đẩy bờ vai của hắn, cố gắng né tránh hô hấp nóng bỏng của hắn phất ở trên cổ ta, lại bị hắn giữ chặt cằm hôn. Hắn cắn môi của ta đau, ta giận cắn trở về trước khi hắn rút lui, vuốt búi tóc sau ót ta chống lên trán của ta nói: "Chậm chút, Thập Ngũ đệ Thập Lục đệ Thập Thất đệ muốn tới, gặp bọn hắn một chút. Hử?"

Ta đương nhiên không có quyền cũng không có lý gì khó mà nói không được.

Ta bảo bọn nha hoàn chuyển bồn đỗ quyên trắng vào nhà, tự mình động thủ, đổi lại chậu sứ thông hút nước, xới đất xốp, thêm phân tro, tưới chút nước thả chút dấm. Hài lòng nhìn nụ hoa cành lá xanh đã hoàn thành không bị ta phí phạm, cảm giác mình rất có thiên phú người làm vườn. Ôi chao, nhanh đến lập hạ rồi, thời gian một năm trôi qua thật là nhanh!

"Phúc tấn, Thập Ngũ gia Thập Lục gia Thập Thất gia đến, gia bảo ngài đi phòng khách." Do Nhi vào phòng giòn giã bẩm.

Ta để cây kéo xuống, nói: "Biết." Liền để cho Đông Vân giúp một tay rửa tay sạch sẽ, đổi một thân sa bào màu tím nhạt, soi gương kiểm tra qua không có chỗ nào thất lễ, rồi ra viện.

Đứng ở ngoài phòng khách, liền nghe tiếng nói cười bên trong, Đông Vân tiến lên một bước, vén màn trúc lên thật cao, ta hơi cúi đầu bước qua ngưỡng cửa. Xoay tròn qua đồ trang trí lưu ly, thì nhìn thấy bốn huynh đệ ngồi quanh bàn. Bọn họ thấy ta đi vào, liền ngừng nói chuyện với nhau đứng dậy. Thập Tứ cười đón, một phen ôm vai ta, tay trái cầm tay phải của ta, nói: "Thật lạnh, có phải là không thoải mái hay không?"

Ta lắc đầu nói: "Chơi bùn, mới vừa lấy nước giếng rửa tay, cho nên lạnh."

Hắn tiến tới bên tai ta, vuốt vuốt tóc mai ta, cười hỏi: "Chơi thật vui sao? Lần tới ta cùng nàng."

Tiểu tử này thật đúng là đem cái từ "Không coi ai ra gì" này diễn giải đến mức phi thường hoàn mỹ! Ta thuận khuỷu tay đẩy lồng ngực của hắn ra, nhẹ nhàng mà ngắn gọn mà nói: "Giới thiệu."

Hắn hình như mới nhớ tới ba vị đệ đệ bị vứt ở một bên, dắt ta đi tới bên cạnh bàn, chỉ vào thiếu niên lớn tuổi nhất nói: "Đây là Thập Ngũ đệ, nàng đã gặp."

Từng gặp qua một lần, khi đó Thập Ngũ a ca mới mười một tuổi, ừ, Dung Huệ cũng mới tám tuổi đấy. Ta phúc cúi chào, mỉm cười không lộ răng nói: "Thập Ngũ gia cát tường."

Thập Ngũ a ca vội vàng đáp lễ nói: "Thập Tứ tẩu hảo."

Mặc dù cảm thấy hắn xưng hô với tiểu thiếp như ta mà nói có hơi quá, nhưng là không cảm thấy vấn đề rất lớn, khom người coi như là đáp tạ.

Thập Tứ lại chỉ vào hai thiếu niên nhỏ tuổi hơn, giới thiệu: "Đây là Thập Lục đệ, đây là Thập Thất đệ." Tuổi hai vị này, làm cho ta nhớ tới lúc mới gặp gỡ Thập Tam cùng Thập Tứ, không, bọn họ ước chừng còn nhỏ hơn chút. Ta nhất nhất thi lễ, miệng bọn họ cũng nói ‘ tẩu tẩu ’ đáp lễ.

Nghe nói Thập Ngũ a ca cùng Thập Lục a ca là huynh đệ cùng mẹ, như vậy vừa nhìn thật đúng là cảm thấy dung mạo tương đối tương tự, bất quá so sánh với nhau thì đệ đệ tuấn tú, ca ca ôn hoà hiền hậu. Về phần Thập Thất a ca, vẫn chỉ là thiếu niên mười ba tuổi ngượng ngùng non nớt, ước chừng là bởi vì ta ở đây, trong bữa tiệc cũng rất ít nói chuyện. Bữa tiệc tiến hành được một nửa, Thập Tứ để cho cho ta mời rượu ba vị đệ đệ. Thập Ngũ a ca đứng dậy, uống một ly đầy, nói: "Thập Tứ tẩu thỉnh tùy ý." Thập Lục a ca thì thong dong mà đứng, uống một hơi cạn sạch ly rượu, mỉm cười nói: "Đa tạ ý tốt Thập Tứ tẩu."

Mà khi ta bưng chung rượu đứng ở bên cạnh Thập Thất a ca, hắn lại không có chút báo trước "Vụt" đứng dậy, làm ta sợ đến lui về phía sau một bước, thật may là che chở chung rượu, không có đập bể cũng không có rơi vãi. Chỉ thấy cái người này cùng ta cao bằng nhau, thiếu niên thân phận cao quý nghẹn đỏ mặt nói: "Đối, thật xin lỗi. . . . . ."

Thập Tứ cười ha ha nói: "Thập Thất đệ, ngươi đừng khẩn trương như vậy, chị dâu ngươi rót không làm say ngươi."

Này chẳng những không có hóa giải thiếu niên lúng túng, ngược lại khiến cho hắn quẫn bách hơn. Ta nhìn hắn càng ngày càng đỏ mặt, cười nói: "Thập Thất gia chắc là sợ ta không thắng tửu lực. Bất quá ta mặc dù không có tửu lượng, ly này vẫn là có thể chịu đựng được."

Thập Lục a ca châm một chung rượu, đưa tới trên tay Thập Thất a ca, hắn nhìn ta một chút, liền ngửa đầu uống cạn. Ta cũng uống ly rượu trong tay, mặt có chút nóng lên, liền để cho phía dưới châm chén nước băng quả. Hột đào tươi, hạnh nhân, hạt khiếm thảo, hạt sen, anh đào trộn sữa bò làm thành chè đá, đựng trong chén thuỷ tinh ở nhà mang tới một bộ, lại cho vào chút ít mật ong, liền coi như là đồ uống lạnh thật tốt giải nóng .

Ta trở lại chỗ ngồi, nói nhỏ với Thập Tứ: "Ta về phòng trước nhé." Hắn gật đầu đồng ý. Ta liền đứng dậy cáo từ nói: "Gia môn chậm dùng, cho ta xin được cáo lui trước." Bọn họ đứng dậy hành lễ đưa tiễn, ta phúc thân coi như là đáp lễ, liền ra khỏi phòng khách.

Ta trở lại trong phòng, rót chén hoa lan Phương Phiến chậm rãi uống giải rượu. Ước chừng sau hơn nửa canh giờ, ta đang tháo trang sức rửa mặt, thì Thập Tứ cũng kết thúc yến ẩm trở lại. Phó Hữu Vinh cùng Thư ma ma theo sát phục vụ hắn rửa mặt ngâm chân cởi áo lấy mũ xuống, chờ hắn lấy những thứ linh tinh trên người hà bao, ngọc bội, quạt, túi thơm bông vân vân đều cởi xuống, nữa cởi áo khoác, liền cũng đuổi người hầu đi.

Hắn đi lên ôm ta, hỏi "Mệt không?"

Ta "Ừ" một tiếng, nói: "Sáng mai ta muốn lại mặt, báo với ngươi một tiếng."

Hắn mơ hồ đáp, lại chuyên tâm bóc quần áo của ta, hơi thở gấp rút hôn lên cổ của ta. Ai, loại thời điểm này cũng không cần trông cậy vào hắn nhớ cái gì.

Sáng sớm trong mông lung, hình như nghe thấy Thập Tứ ở bên tai ta nói: "Hoãn lại một chút. . . . . . Chờ ta trở lại. . . . ."