Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Chương 27



Ân, cái chương này dài gấp đôi mấy chương trước a >”< Ta làm muốn hộc máu, đã thế còn phát hiện một vài lỗi sai từ rất nhiều chương trước nữa, phải lọc cọc đi sửa T.T Dưỡng trư thiên nhật, dụng trư nhất thế [Nuôi heo ngàn ngày, dùng heo cả đời] Tác giả: Thời Gian Là Thanh Đao Giết Heo Editor: Xích Tuyết Đệ nhị thập thất chương: Đồ ăn rất nhiều Tưởng Minh đương nhiên không có xảy ra chuyện… chỉ là điện thoại bị chỉnh đến chế độ yên lặng, người lại ngủ say y chang con lợn chết. Cho nên thời điểm hai người bên này nhốn nháo ruột gan lo lắng y có chuyện, y chẳng qua là đang say giấc nồng mà thôi. An Tạp cùng Tề Thiên một bụng căng thẳng lái xe chạy thẳng đến nhà Tưởng Minh. Mập Mạp sáng sớm tập thể dục xong, lau mồ hôi, bắt đầu quét tước vệ sinh nhà cửa. Mặc dù có bác gái dọn vệ sinh nhưng đầu năm có ai muốn đi làm, nhà lại không quá bẩn, liền tự chủ trương cho bác hai ngày nghỉ ăn Tết. Dọn xong đại sảnh, đang chuẩn bị đến thư phòng của Tưởng Minh thì… Di? Có kẻ trộm? Ngày hôm qua rõ ràng đã khoá cửa cẩn thận, hôm nay lại mở ra là như thế nào? Mập Mạp rón ra rón rén bước vào… Hô! Tên trộm này cũng đủ càn rỡ, cư nhiên dám ngủ ở trong phòng? Mập Mạp vừa định giơ tay phang một phát, thì phát hiện đôi giày của Tưởng Minh. Đem chăn xốc lên, Tưởng Minh cả thân quần áo chưa hề thay đang nằm trên giường ngủ khò khò. Mập Mạp phì cười, xem ra tiểu tử này là sáng sớm mới về. Sao lại không lên phòng ngủ chứ? Nằm ở đây cả đêm… “Uy, uy, Tưởng Minh! Đứng lên, lên lầu rồi ngủ tiếp.” “Ân?……. A!!! Hiện tại là mấy giờ?” “Bảy giờ rưỡi, còn rất sớm, nếu không ngươi lên lầu ngủ thêm một giấc nữa đi?” Kì thật đối với Tưởng Minh, bảy rưỡi quả thật là rất sớm, bình thường đều ngủ một mạch đến khoảng 9 giờ. Nhưng hôm nay không giống mọi ngày a! Chụp lấy di động, vội vàng mở lên kiểm tra… Kháo! Hơn 10 cuộc gọi nhỡ… Lại vội vàng bấm số gọi lại, An Tạp bọn họ khẳng định là lo lắng điên rồi đi. An Tạp đang lái xe thì nhận được cuộc gọi, từ máy của Tưởng Minh? “Uy? Tưởng Minh, ngươi đang ở đâu? Làm sao vậy?” An Tạp đã gấp đến độ không chịu được. “Ách… Ta đang ở câu lạc bộ… Không có việc gì hết…” Tưởng Minh càng nói càng nhỏ, cuối cùng nói không ra. Làm hại hai người bọn họ lo lắng phí công, lấy tính cách An Tạp mà nói, cái mạng nhỏ của mình khó bảo toàn a! “Ý của ngươi là… Ngươi ngủ quên?!?” An Tạp nghiến răng một câu rồi cúp máy. Xe đã dừng ngay trước cửa câu lạc bộ. “Tiểu Minh thế nào?” Tề Thiên ngồi bên cạnh nghe mà như lọt vào sương mù. “Không xảy ra chuyện gì. Chính là… ngủ quên!!!” Nắm tay đã vang lên những tiếng răng rắc. Tưởng Minh xoa xoa cái cằm bị nắm đấm của An Tạp làm cho tím xanh một mảng, vẻ mặt uỷ khuất, người ta bận rộn đến mức ngủ quên cũng là có nguyên nhân đó nha! Vậy mà không biết gì hết đã cho mình một quyền, làm Tưởng Minh sững người mất một lúc. Thế nhưng khi ánh mắt chạm đến khoé mắt phiếm hồng của An Tạp, y mới biết mình có bao nhiêu ngốc. Bọn họ… nhất định là lo muốn chết… Người không đến, điện thoại không bắt. “Thật xin lỗi, ta không phải cố ý… Ngày hôm qua điện thoại là để chế độ rung, cho nên…” “Được rồi, được rồi, nói chuyện ngươi điều tra ra sao đi!” An Tạp mất tự nhiên quay đầu ra chỗ khác. “Nếu đoán không sai thì… hết thảy chuyện này là có liên quan đến xí nghiệp Bình Minh.” “Cái gì?” Cả hai cùng sửng sốt, nghi hoặc khó hiểu. “Tập đoàn Bình Minh và xí nghiệp Mục Thị không thân cũng chẳng quen, hắn bắt cóc Mục Kiền để làm chi?” An Tạp cảm thấy bất khả tư nghị. “Hai công ty cũng không phải không có quan hệ…” Tề Thiên cẩn thận nhớ lại mấy điểm khác thường của Mục Kiền gần đây. “Ân, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, không quá vài ngày nữa Bình Minh sẽ tuyên bố phá sản.” Tưởng Minh nhìn nhìn hai người, tựa hồ nghe không hiểu. “Ta nói thêm vài cho tiết là các ngươi sẽ hiểu. Mục Thị đã thu mua 80% cổ phần công ty Bình Minh.” “A! Nếu công khai tuyên bố phá sản…” Tề Thiên che miệng, vậy Mục Thị liền mệt lớn. Ngay cả An Tạp không hiểu chuyện bán buôn, nhìn biểu tình hai người kia cũng hiểu được chuyện rất phức tạp. “Ta đây hiện tại làm sao bây giờ?” “Hiện tại Mục Kiền bị bắt cóc chẳng qua là để kiềm chế Mục Thị thôi, mục đích của bọn họ bất quá là không cho Mục Kiền xả ra cái đống cổ phần đó. Chỉ cần đem Mục Kiền biến mất môt thời gian, Mục Thị mấy ngày này sẽ như rắn mất đầu. Tiện đà Mục Thị cũng không đơn giản chỉ mất một ít tiền như vậy, có khả năng là mất luôn vị trí đứng đầu thành phố.” “Ngươi xác định là Bình Minh bên kia cho người bắt cóc?” An Tạp bây giờ mới hiểu, thì ra hết thảy là quấy phá lợi ích. “Không. Mục Thị rơi đài đối với Bình Minh không tạo ra ảnh hưởng gì, cái xí nghiệp đó đã gần hấp hối rồi, chân chính hưởng lợi phải là Dực Tường xí nghiệp.” An Tạp vò đầu. Đúng vậy, nhất định là Dực Tường! Mấy ngày hôm trước còn thấy Mục Kiền mỗi ngày lên mạng tìm đọc tư liệu về nó. Xí nghiệp Dực Tường mới phát triển gần đây, chủ yếu chế tác hàng hoá công nghệ cao, trong năm nay đặc biệt có thành tựu, còn vượt cả Mục Thị. Nhưng Mục Thị dù sao cũng là hàng lão làng, muốn một sớm một chiều vượt mặt là chuyện không có khả năng, cho nên… bọn họ mới nghĩ ra chiêu bài hạ lưu lần này? “Ta đã báo cho lão Thất hỗ trợ điều tra vụ này, mạng lưới tình báo của bọn họ rất rộng, hẳn là sẽ có tin tức nhanh thôi. Mục Kiền chắc cũng chưa có gì đáng lo, thương tổn hắn đối với bọn họ một chút lợi ích đều không có. Hiện tại, việc chúng ta phải làm là giúp Mục Kiền tung số cổ phần còn lại qua tay người khác.” “Cái gì mà cổ phần cổ phiếu? Loạn thất bát tao! Ta mà nghe mấy chuyện buôn bán là muốn cảm mạo. Hai người các ngươi cứ thoải mái bàn bạc, ta đi trước, có chuyện gì lại điện thoại cho ta.” An Tạp khoác áo rời đi, ra khỏi thư phòng đã thấy Mập Mạp như trước đang tập luyện trên máy chạy bộ. “Ê! Mập Mạp, ngươi hiện tại bao nhiêu cân?” An Tạp đột nhiên xuất hiện phía sau làm Mập Mạp giật thót tim, từ trên máy chạy bộ thẳng tắp ngã xuống đất. “Ha ha! Sao vẫn ngốc như thế chứ?” An Tạp cười cười nâng Mập Mạp dậy. “Hừ…” Mập Mạp vừa rồi thất thần, hồi nãy đứng ở cửa phòng một hồi nghe được chuyện có liên quan đến Mục Kiền, lại không muốn nghe lén nên đi ra. Thì ra Tưởng Minh ra ngoài là vì chuyện của Mục Kiền. Trong lòng bỗng nhiên thấy vui vẻ hơn hẳn. Nhưng nghĩ lại thì, y có chuyện gì thì liên quan gì đến mình nhỉ? Nghĩ tới nghĩ lui liền hồ đồ, kết quả bị An Tạp doạ sợ. Người đâu mà thích chọc người khác thế? Quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. “Không biết. Trước lễ mừng năm mới là khoảng 260 cân.” Xoa xoa cái mông đau, thật là… Cười gian như vậy làm chi? Mập Mạp không tự giác thối lui hai bước. “Hắc hắc, không sao, tiếp tục kiên trì. Ta đi nga, tiểu mập mạp~” Vỗ bụng Mập Mạp một phát, An Tạp cho Mập Mạp một cái hôn gió mới chịu rời đi. “……” Mập Mạp sửng sốt, mặt đỏ bừng. Người này làm sao vậy a? Tưởng Minh vừa đi ra đã nhìn thấy nụ cười không mấy hảo ý của An Tạp, thật hiển nhiên là do thấy mình đi ra. Sau đó vỗ bụng, hôn gió cái gì… đều là cố ý chọc tức mình, cho nên không cần tức giận. Không cần tức giận. Tưởng Minh vừa tiểu vừa mặc niệm trong lòng, nhưng cơn tức vẫn chưa biến mất. Tiểu xong, kéo quần. Con mẹ nó, An Tạp, ngươi xong đời rồi!!! . Đối với việc kinh doanh mà nói, An Tạp là dạng khái niệm cũng không thể hiểu, Tề Thiên là thuộc tuýp cưỡi ngựa xem hoa. Chỉ dựa vào hai người bọn họ thì không cách chi làm xong chuyện, cho nên, phải nhờ đến người mà Tưởng Minh ghét cay ghét đắng – Tạ Cường. Tên kia từ nhỏ đã là một tiểu tử mẫn cảm dị thường với chuyện thương trường, sau khi xuất ngoại chỉnh dung đã mò vào đại học Princeton của Mỹ mà kiếm một tấm bằng tốt nghiệp, vừa thấy đã biết không phải người thường… Thế nên không thể không mời quái vật đến a. Muốn Tưởng Minh đi nhờ vả Tạ Cường, y vừa nghĩ đến đã thấy đau đầu. Chết tiệt! Ngày hôm qua còn choảng nhau một trận, bây giờ lại nhờ giúp, làm sao có thể không biết xấu hổ như thế được!!! Tưởng đại thiếu trừ bỏ da mặt mỏng thì còn lại chẳng được cái ưu điểm gì… “Ngươi nói a, nhanh nhanh!” Tưởng Minh ở một bên kích động. “Ân… A… Cái kia… Tạ Cường, ngươi tới câu lạc bộ một chút… Muốn mời ngươi ăn bữa cơm.” Trán Mập Mạp đổ đầy mồ hôi, Tưởng Minh thật là, y không có mặt mũi đi cầu người cho nên bắt hắn lên thớt. Tạ Cường vừa nhận được điện thoại thì ngạc nhiên, quan hệ giữa hắn với Mập Mạp còn chưa thân thiết đến mức này đi? Suy nghĩ kĩ lại đã, ha ha, chắc chắn là Tưởng Minh ở hậu trường làm trò quỷ. “Mập Mạp a, ta hôm nay không có thời gian. Không bằng để bữa khác vậy?” “A? Nga…” Mập Mạp hướng Tưởng Minh lắc đầu. Cắn răng, Tưởng Minh đoạt lấy điện thoại: “Uy? Tạ Cường, lão tử có việc cần nhờ, trong 10 phút đến đây.” “……” “……” “Cái kia… Nửa tiếng cũng được…” “Muahahahaha… Tưởng Minh, ngươi mà cũng có ngày phải cầu ta giúp a, hahahah…” “… Ít nói nhảm được không?” Tưởng Minh bên này đã sát giới hạn bùng nổ. “Được nga Tiểu Minh Minh~” Cạch! Tưởng Minh cúp điện thoại ngay lập tức, không lưu cơ hội lảm nhảm cho hắn. Tạ Cường gãi gãi cái mũi, vẫn là nhịn cười không được, vừa nãy nếu còn nói chắc chắn Tưởng Minh sẽ nhảy dựng lên mà chửi má nó. . . . Tưởng Minh cau mày nhìn Tạ Cường. Tạ Cường nhíu mày, nhìn màn hình vi tính
“Tiểu Minh a, ngươi thật sự là luôn tìm phiền phức cho ta a!” “Bớt nói nhảm lại, làm được không? Không được thì té qua môt bên.” “Hoài nghi trình độ của ta?” “……” Vài phút trôi qua, Tạ Cường vẫn như trước trừng cái máy tính không nói lời nào, Tưởng Minh và Tề Thiên gấp đến mức mồ hôi đầy đầu. Vài phút lại trôi qua, ngay trước lúc Tưởng Minh bạo phát, Tạ Cường bắt đầu động thủ, bùm bùm gõ bàn phím mấy phát. “Tề Thiên, ngươi hiện tại quan sát thị trường chứng khoán thật kĩ, ta và Tưởng Minh đi ra ngoài một chút, có lên xuống gì lớn nhất định phải báo cho ta biết.” Tề Thiên gật đầu. Tạ Cường và Tưởng Minh đi ra ngoài, lên chiếc xe Chevrolet Volt của Tạ Cường. “Nói đi, kéo ta ra ngoài một mình là muốn nói cái gì?” “Mục Kiền thật đúng là tin tưởng ngươi. Cư nhiên đem tài khoản ngân hàng, tài vụ công ty, cùng với mấy văn kiện tối mật của công ty cũng giao cho ngươi bảo quản.” Vẻ mặt Tạ Cường rất bình tĩnh, nổ máy xe lao vút ra ngoài. “Ha ha, tin tưởng ta? Tạ Cường, ý ngươi là gì cứ việc nói thẳng.” Tưởng Minh lấy ra hộp thuốc lá, châm một điếu. Cái mail Mục Kiền gửi cho Tưởng Minh hôm đó, quả nhiên là tình hình nội bộ trong công ty. “Chơi cái gì thì nên thu tay lại đi, lần này Mục Thị tổn thất thật không nhỏ, chẳng lẽ muốn nó sụp mới vui vẻ sao?” “Bụp!” Điếu thuốc từ trên tay rơi xuống, nằm chỏng chơ trên quần, để lại một vết tròn không lớn không nhỏ. Chết tiệt! Zenonia 7 vạn của ta… “Ngươi nói cái gì?” Vân vê điếu thuốc lá, lại châm thêm điếu khác. “Tưởng Minh, ta còn tưởng là ngươi đã thay đổi rồi chứ, kì thật… vẫn còn yêu sao?” Đột nhiên bẻ tay lái, bánh xe và mặt đường ma sát ra một tiếng rít chói tai. “Bụp!” Điếu thuốc lại rơi xuống, vừa đúng, lần này thành mỗi bên một cái lỗ tròn tròn. “A… Ngươi hiểu?” “Ha ha ha, ta đương nhiên không hiểu được cái loại nam nhân rắn rết như ngươi. Hoàn hảo người ngươi thích không phải là ta.” Tạ Cường xả ra một tiếng cười nhạo. Mục Kiền thật đáng thương, mà Tưởng Minh… lại càng đáng thương. Tưởng Minh huy một quyền, dừng lại ngay trên bụng Tạ Cường. “Ngao~ Rắn rết nam nhân! Thật sự là… Ai nha!” “Tốt lắm, trò chơi chấm dứt.” Xe dừng lại, hai người đang đứng ở đầu cây cầu hộ thành mới xây, vì là ngày đầu năm nên xung quanh hầu như chẳng thấy chiếc xe nào, mặt sông cũng đã tầng tầng kết băng. “Bao nhiêu năm qua, ngươi vẫn như một đứa ngốc a! Đợi nhiều năm như vậy, ngươi có thấy mệt mỏi không?” Đôi mắt Tạ Cường hơi đỏ, thân thiết vỗ vai Tưởng Minh như một người anh trai. “Mệt a… Ngay cả hô hấp còn thấy khó khăn. Nhưng còn có cách nào nữa đâu? Ta là người bướng bỉnh, từ nhỏ đã thế, ngươi không phải cũng biết sao?” “Buông đi. Không phải cái thuộc về ngươi, chiếm được cũng không vui vẻ. Tựa như trước đây, ta cũng cướp từ ngươi này nọ… nhưng lại không phải là thứ ta chân chính muốn có, cho nên ta buông tay. Hiện tại ngươi ngẫm lại xem, tìm thứ ngươi chân chính muốn có.” “Nếu có thể buông, ta nhất định sẽ thả tay. Nhưng đây là chuyện nói có thể là có thể buông sao? Nhiều năm như vậy, không ra nước ngoài phát triển, lại ở phía sau hắn sắm vai đệ đệ, ngươi có biết ta mệt đến mức nào không? Khi ta cho người gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn chọn công ty hay chọn Tề Thiên, hắn nghĩa vô phản cố lựa chọn Tề Thiên… Ngươi biết không, Mục Thị so với tính mạng hắn còn muốn trọng yếu hơn, nhưng mà, toàn bộ Mục Thị, cư nhiên lại không bằng một tên Tề Thiên nho nhỏ… Thật là, nhiều năm cố gắng đến như vậy, nháy mắt lại hoá thành bọt biển.” Tưởng Minh lại châm điếu thuốc khác, Tạ Cường nhanh chóng chặn lại. “Bởi vì ngươi cố hắng sai hướng rồi. Vì cái gì cứ phải chấp nhất như vậy? Buông tay thôi.” “Buông tay thì cái gì ta cũng không có.” Tưởng Minh đẩy tay hắn ra, thống khổ đến cả thở dốc cũng khó khăn. Trong tim cứ như bị cái gì đâm thủng, hết thảy sức lực đều từ đấy xói mòn, không có biện pháp ngăn lại. “Buông tay… có đôi khi chính là có được hết thảy.” Tạ Cường vỗ vai y rời đi. “Buông tay, mới là có được hết thảy?” “Uy, Mục Kiền đâu?” “Còn nhốt tại chỗ kia, có chuyện gì cần làm sao?” “Thả hắn đi.” “Thả… hắn?” “Đúng.” “Nga… Được.” Tưởng Minh đứng trên cầu, suy nghĩ thông suốt. Có lẽ Tạ Cường nói đúng, buông tay mới có thể có được hết thảy. Chấp nhất nhiều năm như vậy cũng mệt mỏi, chung quy là chiếm không được, vậy cần gì phải cưỡng cầu đâu… Lấy ra hộp thuốc lá, kháo, một điếu cũng không còn. Mẹ nó! Tạ Cường cái tên vương bát đản, ngươi dám đem ta bỏ lại cái nơi quái quỷ này!!! “Uy? Thầy Trương, phiền thầy lái xe đến đón ta… ở… Uy? Uy!” Con mẹ nó, hết pin rồi! Trong túi còn đúng 5 đồng xu, lại không mang theo ví. Đáng chết! Không lẽ bị chết cóng ở đây? Cúi người xuống nhặt điếu thuốc bị Tạ Cường ngăn lại ban nãy, ôi chao, nghèo túng đến độ phải lượm điếu thuốc trên tuyết mà hút. Thong thả đi dạo trên cầu một lát, bắt taxi nhỉ? Nhưng hiện tại đã sắp đến 5 giờ, trời bắt đầu mịt mù, mà trên cầu cư nhiên một bóng taxi cũng không thấy. Thôi kệ, đành đi bộ về vậy. Chậm rãi đi được nửa đường, Tưởng Minh đã mệt muốn chết, lần đầu tiên vì địa điểm câu lạc bộ thể hình của mình ở vùng ngoại thành mà buồn bực. Rốt cuộc đi thêm nửa tiếng nữa, về được đến câu lạc bộ… “Mập Mạp~ Mập Mạp…” Tưởng Minh không thiết nhấc chân lên nữa, ngồi trên bậc tam cấp nhìn nhìn chiếc xe thể thao bảo bối của mình, có cảm giác lệ nóng doanh tròng. Lần sau Tạ Cường mà đến nữa, không đem xe hắn đập bể thì không giải được mối hận trong lòng! Mập Mạp đang ở trên lầu giặt quần áo, chợt nghe dưới nhà có người gào khóc gọi tên mình thì vội vàng rửa tay, khoác thêm chiếc áo theo thang máy đi xuống. “Ngươi như thế nào lại ngồi đây? Mau đứng lên, mặt đất rất lạnh!” Mập Mạp như túm cổ một con gà con, đem Tưởng Minh xốc đứng lên. “Mập Mạp, ngươi cõng ta lên đi, ta thật sự là đi không nổi nữa. Mẹ nó tên Tạ Cường vương bát đản, đem ta lên cầu hộ thành xong lái xe đi mất, để ta tự đi bộ từ đó về đến đây… Mệt muốn chết!” Hai tay Tưởng Minh khoác lên vai Mập Mạp, giống như một chú cún nằm úp sấp trên lưng hắn. Mập Mạp lắc đầu mà cười, dùng sức một cái, đem Tưởng Minh cõng lên lưng, hai tay giữ lấy đùi y, khoan thai trở về. Tưởng Minh ghé vào trên lưng Mập Mạp, ấm áp, lưng hắn rất rộng, không giống những người khác. Tìm một tư thế thoải mái, Tưởng Minh ngủ.