Dưỡng Tình: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Diêu Tuyết

Chương 35



Trong khi Diêu Tuyết đang bắt đầu sống một cuộc sống ung dung tự tại bên kia thì cách một bờ Thái Bình Dương Diệp gia lại ba lần bốn lượt bị cô “em gái” của Diêu Tuyết tới cửa làm phiền.

Cũng không biết cô ta nghe được từ đâu việc Diệp lão đã trở về đại viện với mấy lão bạn già, còn Diêu Tuyết đã xuất ngoại du học, lập tức mon men tìm tới. Dù sao thì từ đầu tới cuối việc thảo luận hiệp ước giữa nhà họ Hoàng với Diệp lão cũng chỉ có mấy người bọn họ biết, bây giờ đương sự đã không có ở đây, cô ta tất nhiên phải nhân cơ hội tới đây kiếm chác chứ, không chừng còn câu được con rùa vàng nào đó cũng nên.

Lúc trước vì không muốn làm phiền mọi người trong nhà, chuyện đi giao ước với nhà họ Hoàng hai ông cháu đều nhất nhất giữ kín không nói ra, không ngờ lại để cho bọn họ thừa cơ xen vào, nếu biết trước có chuyện này, chắc Diêu Tuyết thà đưa bản giao ước ra cho bạn phúc hắc nào đó giải quyết còn nhanh hơn, làm sao lại để cho bọn họ lộng hành thế này.

Diệp Chỉ Linh đối với việc cô em gái này xuất hiện mượn danh nghĩa của Diêu Tuyết ăn bám cúng chỉ làm ngơ, cô là người thân cận nhất với Diêu Tuyết và Diệp lão làm sao lại không biết chuyện bọn họ giao ước với nhà họ Hoàng chứ, chỉ là cô có mục đích riêng nha. Cô gái xấu xí này nhìn qua đã thấy ngứa mắt nào có chỗ nào giống với chị Diêu Tuyết đâu chứ, hơn nữa mỗi lần nhắc tới Diêu Tuyết trong mắt cô ta đều thoáng qua vẻ khinh thường làm sao qua khỏi mắt thần của cô hừ.

Không phải cô ta có ý đến đây câu rùa vàng sao, vậy thì cứ để anh hai rùa vàng phúc hắc của cô trở về thu thập đi, đến lúc đó ai khóc còn không biết, sẵn tiện cúng giúp chị Diêu Tuyết dọn dẹp một kẻ chướng mắt luôn, ha ha.

Hôm nay Hoàng Mỹ Ngọc lại đến trước cửa Diệp gia, đứng trước cổng nhìn toàn bộ tòa hoa viên biệt thự trước mặt, trong mắt cô ta không khỏi dâng lên sự tham lam cùng ghen tỵ. Nếu biết trước năm đó con nhỏ Diêu Tuyết kia bị đuổi khỏi nhà còn được đưa vào đây sống như tiểu thư, cô ta thà cỗ gắng nhẫn nhịn để cho Diêu Tuyết ở lại sau đó ngày ngày đè đầu cưỡi cổ cô còn hơn.

Rõ ràng mình mới là con gái út dễ thương đáng yêu nhất nhà, vậy mà cứ mỗi lần đến nhà ông ngoại cô ta đều bị ông ngoại coi thường, dùng ánh mắt không vừa lòng nhìn mình trong khi đó lại luôn dịu dàng, yêu thương đối với Diêu Tuyết.

Cho dù ở nhà cô ta được yêu thương hơn Diêu Tuyết, tuy nhiên hoàn cảnh gia đình lại không khá giả, anh chị em lại nhiều cho nên những thứ cô ta muốn cũng không dễ dàng có được, trong khi đó, chỉ cần là thứ Diêu Tuyết muốn ông bà ngoại đều luôn thỏa mãn, thậm chí cho dù Diêu Tuyết không nói họ cũng sẵn sàng chuẩn bị, cho nên cô ta mới không nhịn được mà cướp đoạt đồ của Diêu tuyết mỗi khi có cơ hội.

Năm đó sau khi Diêu Tuyết bị đuổi đi đã biệt tăm tung tích, trong lòng cô lúc đó đã vô cùng vui vẻ vì cuối cùng Diêu Tuyết đã không còn gì nữa, không còn kẻ chướng tai gai mắt mình nữa rồi, trong thâm tâm cô ta vẫn luôn chờ mong tới một ngày Diêu Tuyết thực sự biến mất trên cõi đời này để không còn ai cạnh tranh với cô ta nữa. Nào ngờ Diêu Tuyết mất đi ông ngoại lại tìm được một gia đình khác còn giàu có, yêu thương yêu cô hơn trước nữa, coi cô như bảo bối mà nuôi nấng thử hỏi làm sao cô ta không ganh ghét cho được.

Từ lúc biết chyện của Diêu Tuyết, Hoàng Mỹ Ngọc vẫn luôn tự hỏi nếu năm đó người đi là mình vậy có phải mình cũng sẽ trở thành thiên kim tiểu thư giống Diêu Tuyết bây giờ hay không? Vì thế cô ta đã quyết tâm lần này nhất định sẽ giành lại tất cả những thứ trong tay Diêu Tuyết…giống như những lần trước vậy.