Dương Thư Mị Ảnh

Chương 9



“Lạnh… lạnh quá… ta đau quá…” Quân Thư Ảnh nằm trên giường, mặt đầy mồ hôi, thần trí không rõ.

Cao Phóng ở một bên nóng lòng không thôi. Hắn đã bắt mạch cho Quân Thư Ảnh, rõ ràng là đã trúng chung độc. Hắn từng ở Miêu Cương, đối với chung thuật tuy rằng cũng biết không ít, cũng từng học qua biện pháp giải chung độc nhưng lại không biết tác dụng của chung độc này. Hắn vì vậy cũng không dám mạo muội động thủ.Cao Phóng nghĩ Thanh Lang hắn sẽ không cần lấy mạng Quân Thư Ảnh, ở tình huống lúc đó hắn muốn giết Quân Thư Ảnh dễ như trở bàn tay, căn bản không cần phí chút công phu nào. Chính là không biết rõ được tác hại của chung độc này cũng khiến hắn thật sự lo lắng.

“Giáo chủ, ngươi đau ở đâu?” Cao Phóng thấy Quân Thư Ảnh có vẻ vô cùng đau đớn, tạm thời chỉ có thể dùng ngân châm giảm đau cho y.

Quân Thư Ảnh miễn cưỡng duy trì một chút thần trí, đưa tay dời về phía bụng, đau đớn tỏa ra theo từng hơi thở yếu ớt, lời nói mười từ chỉ có thể nghe rõ tám từ: “Nơi này… như có hàng vạn nghìn ngân châm ghim vào…”

Cao Phóng cầm ngân châm cắm vào huyệt trung quản, thần khuyết quan nguyên của Quân Thư Ảnh không nghỉ tới vừa xong y liền la hét khản cả giọng, tay chân co giật, lăn lộn trên giường.

Cao Phóng vội vàng ngừng châm, Quân Thư Ảnh yếu ớt dựa vào giường thở gấp gáp, mồ hôi tuôn đầy trên trán, chảy xuống chóp mũi. Y lại bắt đầu chậm rãi thất thần, thì thào kêu đau.

Cao Phóng sờ da Quân Thư Ảnh, làn da lạnh cóng đến kinh người.

“Lạnh…” Quân Thư Ảnh co rúm lại tránh khỏi tay hắn.

“Đúng rồi, ôn tuyền” (hồ nước nóng ~_~ ) Cao Phóng đột nhiên nghĩ ra. Phía sau Thiên Lang Sơn có một vùng đất nóng, tiền giáo chủ trước kia vì hưởng lạc đã cho người đào hồ, dẫn nước vào làm thành một ôn tuyền nhân tạo.

Lúc trước Quân Thư Ảnh đem những nơi hoan lạc của tiền giáo chủ một phen tiêu hủy, lại không nghĩ đến ôn tuyền này vì vậy nó mới có thể may mắn mà tồn tại.

Cao Phóng tránh những người khác, vội vàng đưa Quân Thư Ảnh đến chỗ ôn tuyền trong sơn động.

Tiền giáo chủ khi còn sống rất thích nơi này, không cho người khác biết. Bởi vậy người biết nơi này không nhiều lắm. Trong số những người còn sống chỉ có hai người bọn họ cùng Thanh Lang là biết đến ôn tuyền này.

Động rất lớn, trần cao. Giữa động có một cái hồ, nước trong vắt nổi lên hơi nóng. Tiếng nước lưu động róc rách, thanh âm cực kỳ dễ nghe. Toàn bộ vách động đều phản chiếu lân quang, vừa xinh đẹp lại thánh khiết.

Nước ấm giảm bớt thống khổ cho Quân Thư Ảnh khiến cho thần trí y dần tỉnh táo lại.

Y thần trí tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại phát ra tia phẫn hận âm độc.

“Sở Phi Dương, Thanh Lang, các ngươi hại ta ra thế này, ta tuyệt đối không tha cho các ngươi!” Quân Thư Ảnh giơ chưởng về phía mặt nước gây nên tiếng vang từng hồi trong động kéo dài không không tiêu tan.

Cao Phóng ôn nhu trấn an: “Người còn sống không sợ không trả được thù. Ngươi trước tiên nên ở nôi này an tâm dưỡng thương, ta sẽ mau chóng tìm cách giải chung độc trên người ngươi. Hiện tại nghĩ nhiều cũng vô ích.”

Quân Thư Ảnh thở sâu, điểm nhẹ phía dưới, lại nói: “Không cần nói cho kẻ khác biết.”

“Ta không có ngốc như vậy” Cao Phóng cười nói nhưng trong lòng có chút chua xót. Dù Quân Thư Ảnh hiện tại đứng đầu Thiên Nhất giáo nhưng trong giáo không ai nhiệt tình phục y, chỉ là e ngại võ công của y cao cường cùng thủ đoạn ngoan độc mới có thể cung kính tuân mệnh y. Nếu bọn họ biết Quân Thư Ảnh hiện tại lực bất tòng tâm, không nghi ngờ gì bọn chúng sẽ nổi loạn đem Quân Thư Ảnh xé nát.Quân Thư Ảnh thân thể trần trụi ngâm mình trong hồ nước ấm áp, có thể cảm nhận rõ ràng nội lực đang tập trung lại. Thật không ngờ nơi này trước đây dùng để hoang dâm mua vui cư nhiên còn có công dụng như vậy. Y cho Cao Phóng đi xử lý giáo vụ. Cao Phóng cũng sợ hai người bọn họ đều biến mất lâu sẽ khiến giáo chúng hoài nghi, hơn nữa xem tình trạng Quân Thư Ảnh hiện tại đã có thể ứng phó được với cao thủ bình thường liền nghe lệnh rời đi.

Thân ảnh Cao Phóng cùng linh âm dễ nghe dần dần biến mất. Quân Thư Ảnh trầm mình vào hồ nước ấm áp bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Trong bụng vẫn như đang có vật nhiễu loạn có chút đau nhức, nhưng không quặn đau khó chịu như lúc trước.

Cao Phóng vừa mới trở lại trong giáo liền nhận được sự tình khó giải quyết. Chiến thư của Sở Phi Dương lại tới. Thời gian giao chiến liền định là tối nay.

Cao Phóng cười thầm vị Trung Nguyên đại hiệp cổ hủ này, bất quá lại nhiệt tình cảm tạ hắn cho mình đủ thời gian chuẩn bị cho trận giao chiến. Cao Phóng không biết võ công, cũng biết nếu hắn sử dụng độc trùng với Sở Phi Dương phỏng chừng cũng không có tác dụng gì, nhưng cá tính này của Sở Phi Dương lại cho hắn cơ hội thủ thắng.

Cao Phóng khi ở Miêu Cương từng được một lão phụ nhân tặng một loại chung. Biết được tác dụng của loại chung này khiến sắc mặt hắn biến đổi nhưng lại không dám không tiếp thu hảo ý của âm độc lão phụ nhân kia.

Người bị trúng chung độc lập tức mật đi khả năng hoạt động, lại phát sinh dục vọng. Kia vốn là chung mà nữ tử Miêu Cương dùng trên người nam tử mình ngưỡng mộ mà không chiếm được, ý tứ này tự nhiên không nói cũng hiểu được.

Cao Phóng cho là mình cả đời cũng không dùng đến nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy cần thiết hơn bao giờ. Chỉ cần một ít thời gian cũng đủ cho hắn thong dong ung dung mà đem dao sát nhập trái tim Sở đại hiệp.