Dương Thư Mị Ảnh

Chương 4



Sở Phi Dương sau khi gặp mặt Viên Khang Thọ liền ngay lập tức đứng dậy đi đến Tống gia điều tra.Đã biết chuyện này có liên quan đến Thiên Nhất giáo, việc điều tra liền đơn giản hơn rất nhiều. Sở Phi Dương nhanh chóng biết rõ chân tướng.

Thiên Nhất giáo Tả sứ Quân Thư Ảnh sớm đã có dã tâm đoạt vị. Người Tống gia ngoài mặt thành thật buôn bán, bên trong lại ngầm cấu kết cùng Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh trợ Tống gia quảng khai tài bộ, buôn bán lời không ít, lòng dạ hiểm độc, người Tống gia vì Quân Thư Ảnh mà lùng bắt thợ rèn Trung Nguyên đúc binh khí, cũng vì Quân Thư Ảnh cung cấp duy trì tài lực.

Sau người Tống gia biết được Quân Thư Ảnh dã tâm không chỉ đơn giản là địa vị giáo chủ, mục tiêu cuối cùng của hắn dĩ nhiên là võ lâm Trung Nguyên. Tống gia biết rõ võ lâm Trung Nguyên nhiều người tài nhưng lại bị dã tâm kia gây hoảng sợ. Muốn dứt ra, kết quả lại bị Quân Thư Ảnh thủ đoạn tàn nhẫn diệt môn.

“Quả nhiên là hạng người thủ đoạn ác độc.” Sở Phi Dương đứng trước đại môn Tống gia thở dài. Trước kia hắn đã từng tới Tống gia khi đó náo nhiệt phồn hoa, hiện giờ chỉ còn lại tàn viên đoạn ngói, âm phong từng trận.

“Ngươi là. . .” Một thanh âm sợ hãi truyền đến. Sở Phi Dương nhìn theo hướng tiếng nói. Một tên khất cái quần áo rách nát, mặt mày bẩn thỉu ở góc tường đứng lên nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi là Sở Phi Dương? Thanh Phong kiếm phái Sở Phi Dương? Ta trước kia. . . trước kia có gặp qua ngươi.”

Sở Phi Dương không hiểu rõ, chỉ có thể mỉm cười gất đầu trả lời: “Tại hạ đúng là Sở Phi Dương. Ngươi có việc gì sao?”

Tên khất cái kia đột nhiên bật khóc đi đến ôm chặt lấy Sở Phi Dương (á á sàm sỡ kìa ><) : “Sở đại hiệp, ta van cầu ngươi cho Tống gia báo thù a! Ta không có bản lĩnh! Ta giết không được cừu nhân của ta, ngay cả mặt hắn ta cũng không thấy được! Mỗi ngày còn lo lắng đề phòng sẽ bị hắn giết. Bọn họ nói ngươi căm ghét cái ác, là người có nhân có nghĩa. Ta đã tìm ngươi rất nhiều ngày, từ Mai gia đến gia trang của Vân minh chủ rồi đến Thanh Phong kiếm phái, nơi nơi đều không tìm thấy ngươi! Ông trời có mắt hôm nay cho ta gặp được ngươi! Ngươi tới nơi này chính là giúp Tống gia ta báo thù phải không?” Tên khất cái kích động khóc lớn, vừa khóc vừa nói. Sở Phi Dương chỉ có thể ôn nhu an ủi.

Chờ đến khi tên khất cái kia khóc mệt rồi im lặng, Sở Phi Dương chận rãi hỏi, mới biết được nguyên lai tên khất cái kia là Tống Lam Ngọc đã may mắn đào thoát được.

Sớ Phi Dương trước kia đến Tống gia có gặp Tống Lam Ngọc một lần, biết y từ trước đến nay chỉ là một thư sinh cổ hủ, chỉ biết vong nguyệt ngâm thơ, không có võ công, lại càng không hiểu việc buôn bán. Sở Phi Dương phỏng chừng y không biết phụ than mình ngấm ngầm làm chuyện thương thiên hại lý, cũng không tàn nhẫn nói toạc ra.

“Sở đại hiệp… ta… ta hiện giờ đã không còn gia sản gì. Nếu ngươi có thể giúp ta giết được cừu nhân, ta, Tống Lam Ngọc nguyện đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi” Tống Lam Ngọc thần tình khẩn thiết nhìn hắn.

Sở Phi Dương cười trấn an: “Tống công tử nói quá lời. Cho dù ngươi không cầu ta, Quân Thư Ảnh ý đồ gây hại võ lâm Trung Nguyên, ta cũng không thể bàng quan ngồi nhìn. Ngươi cứ từ từ chờ, ta sẽ vì Tống gia đòi công đạo.”Tống Lam Ngọc cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống thiên ân vạn tạ. Sở Phi Dương vội vàng nâng hắn dậy: “Tống công tử không cần phải như thế. Tại hạ trước kia cũng chịu không ít ân huệ của Tống gia, coi như giờ ta báo đáp đi. Hiện giờ Quân Thư Ảnh hẳn là đã biết ngươi đào thoát, ngươi ở bên ngoài một mình quá sức nguy hiểm, hay là cùng ta quay về Thanh Phong kiếm phái ẩn náu một thời gian ngắn?”Tống Lam Ngọc trước kia vốn là công tử sống an nhàn sung sướng, hiện tại lại một thân phiêu bạt bên ngoài, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, sớm đã không chịu nổi. Sở Phi Dương đề nghị thật hợp ý hắn, lại năm lần bảy lượt tạ ơn Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương tự mình hộ tống Tống Lam Ngọc quay về Thanh Phong kiếm phái, mới lại chạy tới quan ngoại.

Lúc ấy Sở Thanh Dương đã có suy tính trong lòng. Hiện giờ Quân Thư Ảnh mới đọat được ngôi vị giáo chủ không lâu, tình thế trong giáo phái náo động, chỉ cần hắn có thể giết chết Quân Thư Ảnh, Thiên Nhất Giáo tất bại. Cho dù Thiên Nhất Giáo không tan rã, cũng sẽ đại thương nguyên khí, ngày khác lại đối phó sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Sở Phi Dương đề mã chạy ngày đêm, vài ngày liền tới Thiên Lang Sơn. Hiện giờ thế cục Thiên Nhất Giáo rung chuyển, Sở Phi Dương cơ hồ không phí chút công phu gì liền có thể xâm nhập vào.

Quan sát đại nội vài ngày, Sở Phi Dương dựa theo địa hình Thiên Nhất Giáo suy đoán, tính toán cũng hiểu được cách bố trí thị vệ trong phái.

Khi Sở Phi Dương lần đầu tiên trông thấy tân giáo chủ Thiên Nhất Giáo, là lúc y đang trừng phạt thủ hạ.

Trong phòng luyện võ nổi lên mười mấy cái giá gỗ, vài thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụ bị trói lên giá, thân thể chỉ còn xương cốt. Khổ hình giằng co suốt cả ngày, từ phòng luyện võ vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết, người trên giá đau đớn cực độ, run rẩy điên cuồng, làm cho giáo chủ khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo một nụ cười tàn khốc.

Tuy rằng giáo chúng Thiên Nhất Giáo cũng không phải hạng người thiện lương, ngày thường làm nhiều việc ác, nhưng trừng phạt như thế, Sở Phi Dương vẫn thấy tàn bạo.

Quân Thư Ảnh kia tựa hồ trời sinh bình thường, lại vui giận vô thường, có khi chỉ vì một việc nhỏ bé không đáng kể cũng khiến y giận dữ cực độ, tùy tiện lạm sát. Sở Phi Dương chưa từng gặp qua người như thế, cho dù là nam nhân tóc dài vẫn luôn trung thành tận tâm tận lực theo bên cạnh y, nhiều khi đối mặt y vẫn nơm nớp lo sợ.

Cho dù không phải vì an nguy võ lâm Trung Nguyên, nhưng người thâm hiểm như thế, không thể không diệt trừ.