Dương Thư Mị Ảnh

Chương 134: Phiên ngoại 10



Lại một mùa đông đến, tuyết rơi đầy trời, mấy tháng cũng chưa tan, khắp nơi đều phủ một màu trắng xoá.Sở Lân so với ca ca của nó hảo mệnh. Suốt mười tháng, Quân Thư Ảnh đều an an ổn ổn ở trong nhà, không có chạy đông chạy tây cũng chưa từng phải làm lụng vất vả, Sở Phi Dương an tiền mã hậu chăm sóc chu đáo, khiến cho tiểu bảo bảo an ổn suốt mười tháng, sau đó còn đặc biệt nhờ sự giúp đỡ của Cao Phóng, mà cất tiếng khóc chào đời.

Sở Lân sinh ra so với Tiểu Thạch Đầu trước đây mập hơn. Tiểu Thạch Đầu đã một tuổi đối với tiểu đệ đệ này tốt đến ngạc nhiên, mỗi ngày đều như lần đầu tiên trông thấy nó, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đệ đệ, mở to đôi mắt trong veo dùng sức nhìn đến nhìn đi, đã ngồi xuống là hệt như một cái tượng phật ngồi cả ngày, bóng dáng nho nhỏ béo mập có vẻ thâm trầm.

” Ngươi nói xem Tiểu Thạch Đầu rốt cuộc đang nhìn cái gì?” Quân Thư Ảnh nghi hoặc hỏi Sở Phi Dương .

” Ta nào biết, có khi đang đếm xem tiểu đệ đệ của nó có bao nhiêu lỗ chân lông a.” Sở Phi Dương híp mắt tựa vào bên đầu giường, cảm thấy mỹ mãn mà ôm lấy Quân Thư Ảnh bởi vì một nguyên nhân đặc thù nào đó mà phải nằm trên giường không dậy nổi.”

Quân Thư Ảnh nhíu mày ” Ngôn từ bất nhã như vậy, đừng nói trước mặt tiểu hài tử.”

” Tiểu hài tử cái gì? Ở nơi nào?! Là ngươi sao?!” Sở Phi Dương cười cười, tại khoé miệng đã nhìn hơn một năm này càng nhìn càng thấy rất đẹp hôn xuống, lại liếm liếm.

Sở Phi Dương hôn xong, thoáng nâng mặt lên, tươi cười nhìn Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh nhăn mặt chau mày quay đi, vẻ mặt không chịu nổi phiền phức .

Sở Phi Dương cười nhẹ một tiếng, nâng mu bàn tay Quân Thư Ảnh lên nhẹ nhàng vuốt ve , ngón tay trượt qua làn da bóng loáng. Quân Thư Ảnh không nhịn được run lên, phút chốc lại yên lặng. Sở Phi Dương nắm thật chặt, cảm thấy mỹ mãn mà thở dài.

Năm trước____ chính là thời điểm năm kia?! Rõ ràng cách đây chưa lâu, lại cảm thấy xa xôi như kiếp trước, ký ức lúc đó dường như trở lên lẫn lộn mơ hồ.

Thực ra cũng không lâu lắm, hắn cùng Quân Thư Ảnh còn là tử địch. Lúc hắn gặp Quân Thư Ảnh, hắn luôn nghĩ phải như thế nào giết y, trong lòng tính kế, dùng chiêu thức ác liệt nhất, dùng kiếm thế sắc bén nhất, dùng hết toàn lực, muốn đả thương y, muốn giết chết y.

Ngược lại Quân Thư Ảnh cũng luôn dùng chiêu thức tàn nhẫn cùng độc kế, chỉ vì muốn tính mạng của hắn.

Khi đó Sở Phi Dương sao có thể nghĩ đến, hiện giờ hắn lại đem cái người bị hắn liệt vào danh sách mười người cần đoạt mệnh- Thiên Nhất Giáo giáo chủ phủng ở trong tay cẩn cẩn dực dực cùng yêu say đắm che chở nuông chiều…..Sở Phi Dương dựa đầu vào bả vai Quân Thư Ảnh, dùng môi khẽ chạm vào mái tóc của hắn, giống như có chút lo sợ.

Bất quá…….. Quân Thư Ảnh lúc đó, tất nhiên cũng không nghĩ đến ngày sau chính mình lại có thể an tâm ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực của hắn- thiên hạ đệ nhất chính nghĩa đại hiệp, tinh anh của bạch đạo vốn đối đầu với y. Hơn nữa y còn làm cho vị thiên hạ chính nghĩa đại hiệp này đối với thân thể của mình muốn làm gì thì làm, muốn làm gì thì làm nấy, nghĩ muốn sao thì làm vậy, muốn làm bao lâu thì làm bấy lâu…..Sở Phi Dương đang nghĩ đến phương diện tình dục, hơn nữa càng nghĩ càng chạy thẳng phương hướng kia đi tới, thế nhưng trên mặt vẫn theo thói quen như cũ giả bộ nghiêm túc còn có chút suy tư. Cảm thấy người trong lòng đột nhiên giật giật, Sở Phi Dương vội vàng phục hồi tinh thần, ân cần hỏi ” Thư Ảnh, xảy ra chuyện gì? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Cái gáy phía trước mặt hắn rõ ràng co cứng một chút, một lát sau Quân Thư Ảnh mới lên tiếng: ” Ta không có gì khó chịu, bất quá hẳn là ngươi có chỗ nào không thoải mái .”

” Sao lại vậy……” Sở Phi Dương ha ha cười vài tiếng, sau đó chậm rãi biến thành cười gượng. Tiểu huynh đệ trong khố gian của hắn hiện nay đang tràn đầy sinh lực mà biểu lộ rõ rệt sự tồn tại của nó, đồng thời còn đang cứng rắn mà đỉnh đỉnh vào trên bắp đùi người ta, khó trách y không được tự nhiên.

” Ngươi! loại phẩm chất này, sao có thể giống người làm cha, sao có thể làm gương đây?!” Quân Thư Ảnh có chút đau đầu mà thở dài.

” Phẩm chất ta làm sao?! ” Sở Phi Dương nhíu mày, có phần tự phụ nói ” Ta từ nhỏ phẩm chất đã tốt đẹp, cho tới bây giờ cũng có chút thanh danh.”

“Căn bản cả ngày đầy suy nghĩ xấu xa……….” Quân Thư Ảnh bất mãn nói thầm.

” Ngươi nói gì?! ” Sở Phi Dương cười hỏi.

” ………… không có gì. Chính là, ta hy vọng Sở Kỳ sở Lân đều trở thành ‘ nhân trung long phượng’. Hai nhi tử này, tuyệt đối không phải ếch ngồi đáy giếng! Lúc trước tuy ta có vài lần thất thủ, nhưng cả giang hồ này, sớm muộn gì cũng là vật trong lòng bàn tay hai đứa nó!” Quân Thư Ảnh vừa nói vừa có chút kích động ngồi thẳng dậy.

Sở Phi Dương bất đắc dĩ lắc đầu, hoá ra trong lòng vị này vẫn còn hoài niệm. Người này sao có nhiều ma chướng như vậy? ! Có nhiều khí lực mà ma chướng như vậy, sao không phân một chút đến trên người hắn đâu?! ( ma chướng ở đây có nghĩa là mê muội)

Hắn lại ngẩng đầu nhìn chiếc giường nhỏ trong góc phòng, Sở Lân nho nhỏ mềm mại đang yên giấc, cùng với Sở Kỳ đang nghiêm chỉnh ngồi một bên nước miếng chảy dài đến nửa thước dùng ánh mắt sáng ngời hữu thần không rõ tâm tình nhìn đệ đệ.

Vật trong lòng bàn tay hai cái tiểu gia khoả này?! Để cho Tiểu Thạch Đầu dùng nước miếng chảy dài không dứt của nó làm cho anh hùng hào kiệt trong thiên hạ chết đuối hết sao? Sở Phi Dương không khỏi cười ra tiếng.

” Ngươi cười gì?” Quân Thư Ảnh nghi hoặc hỏi, nhìn Sở Phi Dương khoát tay áo, cũng không tiếp tục truy vấn, mà tự mình lên tiếng ” Cho nên, Sở Kỳ Sở Lân, nhất định phải hảo hảo giáo huấn. Thiên văn địa lý, võ công bí pháp, thức nhân ngự tâm thuật, đều không thể chậm chễ. Mà ngươi, nhất định không được lấy mấy thứ vớ vẩn dạy hư chúng nó.”

” Được rồi được rồi, đều biết cả rồi.” Sở Phi Dương áp thân thể Quân Thư Ảnh ôm vào trong ngực, ” Ngươi an phận chút đi. Nghe ta nói, chờ Tiểu Thạch Đầu có thể đem nước miếng của nó thu phóng tự nhiên, thì mới mưu đồ đại kế của ngươi đi.”

Quân Thư Ảnh vừa nghe, lập tức có phần yên tĩnh, quay đầu nhìn đứa con lớn lúc nào cũng tràn đầy sinh lực, không khỏi có phần lo lắng thở dài một hơi.***

Cao Phóng ở trong biệt viện của Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh mấy tháng trời, mỗi ngày đều chỉ trông nom chăm sóc Sở Kỳ Sở Lân, nhưng cũng không thấy mệt mỏi, chơi đùa đến bất diệc nhạc hồ. Không bị Tiểu Thạch Đầu mỗi ngày quấn lấy, Quân Thư Ảnh tự mình cũng vui vẻ ung dung.

Trước khi Sở Lân sinh ra, Sở Phi Dương ban ngày thì cẩn thận chiếu cố Quân Thư Ảnh, buổi tối lại không có việc gì. Quân Thư Ảnh ngại hắn nhàn cư vi bất thiện sẽ rất phiền toái, liền bảo hắn đem chính võ công tâm pháp của bản thân viết ra, để ngày sau tập luyện.

Sở Phi Dương công công chính chính viết đi ra, đồng thời ròng rã đóng thành sách, lại hao hết tâm tư muốn làm trang bìa dễ xem hơn một chút, còn đem võ công tâm pháp vốn không có tên gì hoặc tên rất bình thường đặt lấy một danh tự phong hoa tuyết nguyệt mờ ảo mông lung.

Khi thân thể Quân Thư Ảnh hoàn toàn hồi phục như cũ, Sở Phi Dương vồn vã đem đống sách cao ngất đặt tới trước mặt Quân Thư Ảnh, rồi đứng bên cạnh y cười đến mặt mày xán lạn. Quân Thư Ảnh lật bản ‘ Võ công bí tịch’ được trang trí tinh mỹ kia, không khỏi lắc lắc đầu ” Sở Phi Dương, ngươi thực sự rườm rà.”

” A Ha, lần này là ngươi! Dùng từ dung tục! Không có phẩm cách! Ngươi như vậy sao có thể đem Sở Kỳ Sở Lân giáo thành giai giai công tử như ngươi muốn giữa trần thế dung tục.” Sở Phi Dương nheo nheo hai mắt tà tà cười, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý- hoà nhau một ván.

Quân Thư Ảnh nhìn hắn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong ánh mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối vì phát hiện hoá ra bên dưới bề ngoài mỹ hảo chính là bộ mặt thật chẳng lấy gì tốt đẹp. Người này trước kia dường như………. không phải vô vị như vậy.

Sở Phi Dương nhất thời muốn trêu đùa một chút cho đỡ nhàm chán, lại bị người khinh thường triệt để, chính mình cũng thấy chút ngượng ngùng, sờ sờ cái mũi thẳng tắp cười nói ” Chỉ đùa một chút thôi, đừng nghiêm túc như thế.” Nói xong đi tới gần đem người ôm vào trong ngực, từ trên xuống dưới sờ soạng vài cái, gật đầu thoả mãn ” Cuối cùng cũng dưỡng béo.” Nói xong lại nhăn đôi chân mày có phần trầm ngâm.

Quân Thư Ảnh không chán ghét Sở Phi Dương ôm mình, vòng ôm của hắn vừa mạnh mẽ, tin cậy, ôn hoà hiền hậu, lại ấm áp ôn nhu. Sở Phi Dương là người y có thể phóng tâm mà đem toàn bộ nhược điểm tử huyệt phơi bày ra trước mắt hắn. Y không ngại Sở Phi Dương luôn biểu lộ tư thái người bảo hộ mở ra hai cánh bao bọc y, y cũng có thể yên tâm thoải mái dựa vào. Bởi vì y được Sở Phi Dương che chở, giống như che chở nơi yếu đuối nhất trong đáy lòng, bảo hộ y rời xa mọi thương tổn.

“Dưỡng béo thì……… cuối cùng cũng có thể chử để ăn.” Sở Phi Dương cúi đầu, ghé vào bên tai Quân Thư Ảnh cố ý trêu đùa, tay ở sau gáy y vuốt nhè nhẹ vài cái, ” Trắng noãn mềm mại cảm giác tuyệt vời thế này, đều tẩy rửa sạch sẽ như vậy, tại hạ sao có thể không hiểu phong tình….”

Quả nhiên Quân Thư Ảnh lửa giận ‘ Ầm’ một cái, trong nháy mắt muốn bốc lên, đến mức hé miệng cũng có thể phun ra, Sở Phi Dương vốn có kinh nghiệm nhanh tay lẹ mắt ấn hai tay đang nâng lên muốn phản kháng của Quân Thư Ảnh xuống, miệng cười cười trấn an ” Được rồi, được rồi, đừng tức giận. Chỉ đùa một chút thôi, đừng tức giận, đừng tức giận.”” Sở Phi Dương, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Quân Thư Ảnh vung tay rời khỏi kiềm chế của Sở Phi Dương, bước một bước, xoay người vẻ mặt đầy tức giận trách cứ.

” Hảo, hảo, là ta quá phận. Ngươi đừng sinh khí.” Sở Phi Dương giơ hai tay lên cười nói, luôn miệng nhận sai, nhưng vẻ mặt nào có nửa phần biết nhận sai, lại dùng ánh mắt quét một vòng từ trên xuống dưới người Quân Thư Ảnh ” Đừng tức giận hại đến thân thể của ngươi……….” lại cố ý đem hai chữ cuối cùng nói rất ‘ ý vị thâm trường’ (1) ( 1- hàm xúc)

” Ngươi!” Quân Thư Ảnh rất sinh khí, nhưng cũng không biết phải làm sao. Khi một người tức giận mà đối tượng bị tức giận luôn không đứng đắn, vậy cơn phẫn nộ kia luôn mang theo nỗi bất đắc dĩ sâu sắc cùng vô lực. Quân Thư Ảnh đứng im cùng Sở Phi Dương giằng co trong chốc lát, sau đó dứt khoát quay người rời đi.

” Ai… quá…” Sở Phi Dương nhìn bóng dáng Quân Thư Ảnh không thèm quay đầu lại phẫn nộ rời đi, Sở Phi Dương khẽ ai oán thở dài. Cùng người này nói chuyện tình thú, đúng là đàn gẩy tai trâu.

Sở Phi Dương phiền não mà ngẫm nghĩ đại khái lại có vài ngày đối chọi gay gắt. Lúc Quân Thư Ảnh kích động hắn luôn thấy đau đầu, hắn vẫn thích Quân Thư Ảnh mềm mại thuận theo hơn. Sở Phi Dương vừa thu thập án thư rộng lớn, vừa suy nghĩ lung tung chuyện mấy ngày sau.

Bất quá Sở Phi Dương hiển nhiên đã nghĩ sai rồi. Thân thể Quân Thư Ảnh hiện giờ hoàn toàn bình phục như cũ, trong mắt chỉ có võ công tâm pháp. Liên tiếp vài ngày, Quân Thư Ảnh ngoại trừ luyện công vẫn là luyện công, bộ dáng say sưa mê mẩn khiến cho Sở Phi Dương không khỏi thật sâu ghen tỵ với đống ‘ bí tịch’ tinh mỹ do hắn chính tay đóng ra.

Quân Thư Ảnh đã cắm đầu vào đám võ công bí tịch đã năm ngày, Sở Phi Dương ngoại trừ thỉnh thoảng đi xem hai tiểu nhi tử bị Cao Phóng đùa bỡn thê thảm ra, lại bắt đầu không có việc gì, liền vung tay, tiếp tục đem đống độc môn tâm pháp trong bụng đục khoét ra đưa cho Quân Thư Ảnh chỉ để cho y vui lòng.

Hôm nay khi trời gần trưa, Sở Phi Dương vẫn còn đang múa bút như chớp, đột nhiên một thanh âm hưng phấn vang lên: ” Đại sư huynh, đệ tới rồi!” thanh âm kia đã lột bỏ sự ngây ngô của thiếu niên, mà trở nên trầm thấp chững chạc.

Sở Phi Dương ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên dáng người thon dài mặc tử y thanh nhã từ ngoài cửa bước vào, luôn miệng hưng phấn gọi hắn đại sư huynh, nụ cười sáng chói khiến người ta hoa mắt.

” Vân Thâm, sao đệ đến đây?” Sở Phi Dương có chút kinh ngạc.

” Đệ nhớ huynh thôi, đại sư huynh.” Tín Vân Thâm vẫn giống như trước kia, dính đến bên người Sở Phi Dương làm nũng ” Huynh lâu như vậy cũng không trở về, cho dù không nhớ những huynh đệ khác, chẳng nhẽ cũng không nhớ đệ sao?!”

Một năm không gặp, thiếu niên trước đây luôn hoạt bát bướng bỉnh thì hiện giờ đã lột xác thành một thanh niên tuấn mỹ. Ngũ quan trên gương mặt trắng trẻo vẫn đẹp như trước, nhưng lại giống đao khắc bút hoạ so với vẻ non nớt thời niên thiếu thì bộ dáng có phần thành thục ổn trọng hơn, chỉ có thần thái phấn chấn nơi đuôi mày khoé mắt thì vẫn như trước, vẫn lưu lại chút tâm tính trẻ con.” Nhớ đệ, đương nhiên nhớ đệ.” Sở Phi Dương cười ôn hoà, xoa xoa đỉnh đầu Tín Vân Thâm, đột nhiên sinh ra chút cảm khái thời gian như nước xuôi dòng.

” mặc dù ta đã rời khỏi giang hồ, nhưng chuyện trên giang hồ cũng có nghe thấy. Đệ đường đường là là thiếu chủ nhân Thanh Phong kiếm phái, tương lai là chưởng môn nhân thiên hạ đệ nhất kiếm phái, hơn nữa dạo gần đây thanh danh tước khởi ( như chim tước bay lên).” Sở Phi Dương vui mừng cười nói ” Đệ cuối cùng cũng trưởng thành, sư phụ người cũng không cần vất vả vì đệ nữa.”

” Bởi vì đại sư huynh không ở nhà thôi.” Tín Vân Thâm mang một cái ghế đặt tới bên cạnh Sở Phi Dương, cùng Sở Phi Dương ngồi song song sau án thư rộng lớn, nhăn bộ mặt khổ qua, giống hệt như thời niên thiếu hướng Sở Phi Dương kể khổ ” Lúc huynh còn ở nhà, việc gì cũng có thể dựa vào huynh. Khi huynh không ở đây, đệ luôn phải trở thành huynh, như vậy mới có thể khiến cha an tâm, làm cho các sư huynh đệ không lo lắng.”

Sở Phi Dương thở dài một tiếng, trong lòng bỗng dưng tràn đầy cảm giác thương yêu. Tuy vẫn biết rõ, tương lai Tín Vân Thâm sẽ phải gánh vác trọng trách của môn phái, không thể vĩnh viễn che chở cho hắn vô ưu vô lự cả đời. Trước đây trông nom hắn, luôn nghĩ hắn còn nhỏ, liền dùng hết khả năng mà thương yêu chiều chuộng, không để cho hắn chịu chút mệt nhọc uỷ khuất. Đến một năm nay, nghe thấy hắn làm thế nào mà rạng danh trên giang hồ, người người khen ngợi hắn ‘tuổi trẻ tài cao’ ‘hiệp can nghĩa đảm’ ‘ổn trọng thành thục’, vừa cảm thấy vui mừng, lại vừa cảm thấy vị hiệp khách trẻ tuổi trầm ổn lãnh đạm trong lời đồn kia không phải là cậu thiếu niên thần thái phấn chấn kiêu ngạo bốc đồng trong trí nhớ của mình.

Sở Phi Dương sờ sờ mái đầu đang tựa vào chính vai mình, dáng người hắn cũng đã cao lớn ngang mình. Cậu thiếu niên xinh đẹp được hắn thương yêu chiều chuộng trước đây đã trưởng thành, không bao giờ……… thấy nữa……….

” Đại sư huynh, huynh theo đệ trở về đi.” Tín Vân Thâm lẩm bẩm nói ” Cả môn phái từ trên xuống dưới các sư huynh đệ đều nhớ huynh, còn có đám oanh oanh yến yến của huynh đến tìm, đều sắp đem đại môn của Thanh Phong kiếm phái đạp nát ra rồi.”

” Nói bậy.” Sở Phi Dương cười mắng, ” Đại sư huynh của đệ luôn giữ mình trong sạch, làm sao có oanh oanh yến yến.”

” Đại sư huynh, huynh không phải chuẩn bị đón dâu chứ?” Tín Vân Thâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt phát sáng nhìn Sở Phi Dương.

” Lại nói bậy, ta rõ ràng đã thú.” Sở Phi Dương sờ sờ cái cằm bóng loáng.

” Đệ đang nói chuyện nghiêm túc với huynh.” Tín Vân Thâm buồn rầu nói nhỏ, nhưng cũng không hề dây dưa, rầu rĩ nằm ghé vào trên bàn, ngón tay dính nước trà ở trên mặt bàn vẽ loạn.

” Ta nghe nói sư phụ cho đệ hứa hôn?” Sở Phi Dương đột nhiên hỏi.

Ngón tay đang vẽ tròn tròn của Tín Vân Thâm bỗng dưng dừng lại, sau một hồi lâu mới rầu rĩ gật đầu một cái.

” Ta còn nghe nói là chính đệ yêu cầu?” Sở Phi Dương lại lên tiếng.

” Không phải đệ!” Tín Vân Thâm mạnh ngẩng đầu lên, tức giận nói, nhưng ở dưới tầm nhìn chăm chú của Sở Phi Dương lại mất khí thế, vẻ mặt đau khổ ” Chuyện này có hiểu lầm rất lớn, đệ không nói rõ với huynh được.”” Thành gia lập nghiệp, đệ phải thành gia trước cũng là điều lên làm. Sau này mới có thể an tâm phát dương quang đại Thanh Phong kiếm phái .”

” Đệ không thành gia!” Tín Vân Thâm vỗ bàn nói.

Sở Phi Dương nhíu mày, từ dưới tay hắn cứu được ly trà mà nhấp một ngụm.

” Đại sư huynh, huynh theo đệ trở về đi. Lần trước huynh trá tử, làm cho cha đệ bị doạ không nhẹ. Huynh tự nhiên sống lại, cha đương nhiên vô cùng vui mừng, cho dù sinh khí cũng không dám giận dữ với huynh. Hơn nữa huynh cùng……. y…….. hai cái tiểu oa nhi kia, cha nhất định sẽ thích!” Tín Vân Thâm hai mắt bừng sáng nhìn Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương không lên tiếng, chỉ nhìn Tín Vân Thâm, chờ hắn nói tiếp.

Tín Vân Thâm tiếp tục nói ” Đệ đã quyết định, đệ không thành gia! Không phải, đệ muốn thành gia! Đệ muốn thú Cao Phóng làm thê tử! Còn cha đệ cả ngày lẩm nhẩm chuyện khai chi tán diệp( nối dõi tông đường), huynh đã giải quyết rồi! Đại sư huynh!” Tín Vân Thâm vỗ vai Sở Phi Dương, vẻ mặt kích động dạt dào mà gật đầu mạnh một cái.

” Quả nhiên…..” Sở Phi Dương thở dài .

” Cao Phóng đối với đệ có hiểu lầm rất sâu, lần này đệ đến chính là tìm y.” Tín Vân Thâm đứng dậy, ” Dù sao cũng thuận đường, nên nhân tiện đến thăm huynh. Đại sư huynh, không làm phiền huynh, đệ đi đây.! ” Noi xong như một cơn gió mà tiêu thất.

Sở Phi Dương sững sờ chốc lát, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng không quản hắn, tiếp tục vùi đầu viết võ công tâm pháp độc môn bí tịch của Sở thị.

Không qua bao lâu, một thanh âm đột nhiên bùng nổ bên tai. Người nọ hiển nhiên dùng đến nội công thâm hậu, khếch đại thanh âm khiến cho phạm vi vài dặm cũng có thể nghe thấy nhất thanh nhị sở_____

” Ta muốn thú Cao Phóng làm thê tử!! Tín Vân Thâm muốn thú Cao Phóng làm thê tử!!! Tín Vân Thâm muốn thú Cao Phóng làm thê tử!!!”

Sở Phi Dương bị chấn động đến mức từ trên ghế nhảy dựng lên, nhanh như chớp phóng về phía tiểu viện Cao Phóng đang ở. Vừa mới đi vào, đã thấy Quân Thư Ảnh kề kiếm đặt trên cổ Tín Vân Thâm, nghiến răng nghiến lợi ” Hỗn tiểu tử, kêu cái gì mà kêu. Sợ người khác không biết Sở Phi Dương ở trong này sao?!”

Sở Phi Dương nghe xong trong lòng nóng lên, bước chân cũng không dừng lại, tung người một cái đáp xuống phía sau Quân Thư Ảnh, đưa tay nhẹ nhàng kéo lấy thanh kiếm đang đặt trên cổ Tín Vân Thâm, cười nói ” Không có gì đáng ngại, ngươi đừng lo lắng.”

Bên này vừa kéo ra, bên kia lại vang lên ‘ Rầm’ một tiếng, ba người đồng loại quay lại nhìn, chỉ thấy một phiến cửa gỗ khép chặt tàn nhẫn cự tuyệt .

” Cao Phóng ….” Tín Vân Thâm uỷ khuất gọi một tiếng, đương nhiên không có người trả lời.

Bắt đầu từ hôm nay, đình viện vốn rộng lớn vắng vẻ lại thêm một khách nhân. Tín Vân Thâm mỗi ngày chỉ có một việc, chính là dùng cơm Cao Phóng làm ăn cho no, sau đó tràn trề sinh lực mà tới dây dưa với Cao Phóng. Chờ hắn tiêu hoá gần xong, lại dùng cơm Cao Phóng làm ăn cho no, dưỡng đủ tinh thần tiếp tục tới dây dưa…..” Người của thanh phong kiếm phái các ngươi có phải đều tài giỏi như thế không?!” Quân Thư Ảnh diện vô biểu tình nói. Bởi vì Cao Phóng không rảnh nên không có người trông nom Tiểu Thạch Đầu, khiến cho Tiểu Thạch Đầu không chút do dự quấn lấy y, cặp mắt to đen như bồ đào phát sáng, dị thường hưng phấn mà tập tễnh đi tới đi lui quanh người Quân Thư Ảnh.

Sở Phi Dương đang hưng trí bừng bừng theo sát Tiểu Thạch Đầu chơi trò chơi nhàm chán ” Thạch Đầu” A?! ” Thạch Đầu” ” A” nghe Quân Thư Ảnh nói như vậy, vừa nhướng mày định nói, lại bị Tiểu Thạch Đầu kéo lấy tay áo, đành vội vàng dìu nhi tử đứng vững.

” A ngốc!” Tiểu Thạch Đầu ngẩng đầu hướng Quân Thư Ảnh, dùng thanh âm dị thường hưng phấn đã thành thói quen của hắn hô một tiếng, rồi mới đem cánh tay ngăn ngắn mập mạp vươn ra, đưa hòn đá nhỏ bóng loáng trơn nhẵn nó nhặt được cho Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh sửng sốt, xoay người đem Tiểu Thạch Đầu ôm vào lòng, đại chưởng nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang cầm thạch tử đặt bên miệng.

Sở Phi Dương cười đứng dậy, ôm Quân Thư Ảnh, hôn lên môi y, thấp giọng cười nói ” Tiểu Thạch Đầu ngoan như vậy, ngươi hôn nhẹ nó đi.” Quân Thư Ảnh đem môi hôn xuống gương mặt non mềm của tiểu nhi tử.

Sở Phi Dương gắt gao ôm lấy hai người, lại nhìn về phía Tiểu Sở Lân ở trong nôi đang tò mò mở ra hai mắt, bên khoé miệng bỗng gương lên một mạt tiếu ý mãn nguyện.

Nhân sinh trọn vẹn ngọt ngào nhất nơi trần tục, cũng không thể hơn thế này. Mà giang hồ thiếu Sở Phi Dương hắn, cũng đã tịch mịch lâu lắm rồi…….