Dưỡng Quỷ

Chương 12: Xác chết biến mất



Đặng Dương vừa rời đi không lâu thì một cảnh sát chạy xuống, gắn đèn xong, hắn nhíu mày, nắm cái mũi oán hận chỗ hôi thối này. Hắn đứng dưới ánh đèn nhìn thi thể đang nằm trên mặt đất, nhịn không được khạc ra một ngụm đàm. Hô lên “ Các ngươi nhiều người như vậy sao lại không ai xuống hả,mau kiếm cho ta một cái khẩu trang đi ? Hôm nay dạ dày ta đang khó chịu,đều nhanh nghẹn chết ở chỗ quái quỷ này rồi !!!”

Chỉ chốc lát, mặt trên truyền xuống tiếng của lão Trần “ Ta nói đại thiếu gia của ta a,đến lúc nào rồi mà ngươi còn như vậy. Quên đi quên đi , ngươi chờ một chút,ai biết ngươi yếu ớt như vậy, thật là một đại thiếu gia a….”

Tên cảnh sát kia phiền táo than thở vài câu liền đi về phía trước một bước,đột nhiên nhìn thấy một bóng đen đang ngồi trên ghế quay lưng về phía mình. Tên cảnh sát này cảm thấy kì quái,vừa rồi không có ai,sao bây giờ tự nhiên lại xuất hiện thêm một người ? Chẳng lẽ là đồng sự định dọa mình sao ?

Hắn rón rén tới gần,muốn hù ngược lại người kia. Nhưng khi hắn vừa vỗ vai người nọ,bóng đen kia đột nhiên xoay đầu . Tên cảnh sát lập tức trừng lớn,sau đó híp mắt hỏi “Sao ngươi lại vào đây được ? Chỗ này có thể để ngươi loạn tiến vào hay sao ? Cảnh sát đang phá án, ngươi biết không ?”

Thiếu niên trước mặt rất đẹp,làn da trắng nõn,một đôi mắt hoa đào thẳng ngoắc ngoắc nhìn có thể câu đi linh hồn nhỏ bé của ngươi. Tên cảnh sát cũng không biết làm sao một thiếu niên xinh đẹp như thế lại xuất hiện trong căn hầm ngột ngạt hôi thối này. Đối với kẻ nam nữ thông ăn như hắn thì thiếu niên rất hợp khẩu vị của hắn.

Nhưng thiếu niên lại không nói gì,mặt không đổi sắc nhìn hắn. Tên cảnh sát cười cười, nâng lên cằm thiếu niên “Hiện tại, ta lấy thân phận là cảnh sát ra lệnh cho ngươi…”

Lời nói còn chưa nói hoàn, đột nhiên yết hầu của hắn như bị một bàn tay bóp nắm lấy,ú ớ không thể phát ra thanh âm…

Bởi vì hắn nhìn thấy cái trán của thiếu niên xinh đẹp kia bắt đầu vỡ vụn,một lỗ thủng ghê tởm dần dần hiện ra, máu tươi từ lỗ thủng kia chảy xuống bốc ra mùi rỉ sắt tanh tưởi , chất lỏng sền sệt dính đầy trên tay mình. Nhưng ngón tay của hắn giống như đóng đinh,hắn muốn tránh thoát lại không tìm ra khí lực.

Tên cảnh sát xui xẻo chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên từ từ đứng lên,chậm rãi đến gần mình,mỗi khi khoảng cách được rút ngắn, thì nhiệt độ cơ thể hắn cũng dần dần lạnh lẽo theo.

******

_Hắc, Mark. Không có khẩu trang, nhưng ta tìm được một chiếc khăn tay rất sạch sẽ, ngươi muốn không ?

Lão Trần vịnh cầu thang leo xuống, viên cảnh sát kêu Mark kia cúi đầu tiếp nhận chiếc khăn tay từ lão Trần..

_”Mark, ngươi lạnh sao ?” lão Trần nhìn hắn,lúc nãy khi ngón tay của Mark vô tình chạm vào tay mình,lạnh đến thấu xương. Ngày thường, hắn luôn lo sợ tiểu công tử của cục trưởng  gặp chuyện không hay ho dù chỉ là cảm nhẹ cũng đã làm hắn sốt ruột, xem hắn như tiểu tổ công mà chiếu cố. Lỡ không may xảy ra chuyện gì,thì mọi người cũng đền không nổi,không may vị tiểu công tử được cục trưởng nuông chiều từ bé này lại đòi làm cảnh sát, hoàn toàn là kiếm chuyện gây sự mà thôi.

Thấy Mark không trả lời,lão Trần xấu hổ sờ sờ mũi. Chỉ nghĩ tâm tình vị thiếu gia hỉ nộ vô thường kia đang không tốt.

Thời điểm Đặng Dương cùng vài người leo xuống,lão Trần thấy Thẩm Hạ Đông cũng theo phía sau.

Sắc mặt Thẩm Hạ Đông càng ngày càng tái nhợt,Đặng Dương thấy vậy cũng đặc biệt chiếu cố hắn. Đi bên cạnh hắn, thường thường trò chuyện , an ủi hắn vài câu.

Lúc vài ngươi đang nghiên cứu thi thể,môi Thẩm Hạ Đông trắng bệch,ngốc lăng lăng nhìn. Mà trong góc tối, Mark đứng cách Thẩm Hạ Đông không xa,hắn hơi hơi nâng đầu,nhìn cái ót của Thẩm Hạ Đông.

Đang lúc Đặng Dương cùng lão Trần phán đoán nạn nhân là ai thì thanh âm run rẩy của Thẩm Hạ Đông từ phía sau vang lên “Đó là, ta…mẹ của Thẩm Thành…”

Đặng Dương quay đầu lại, kì quái nhìn Thẩm Hạ Đông.

Thẩm Hạ Đông cứng ngắt nhích từng bước,lại không dám tới gần, lập tức lui về chỗ cũ. Đặng Dương chỉ thấy hai chân của Thẩm Hạ Đông bắt đầu run lên “Đó là mẹ của Thẩm Thành…Thẩm Thành đã giết mẹ của mình…”

Suy nghĩ bị giấu sâu trong lòng rốt cuộc cũng được giải thoát,đôi mắt Thẩm Hạ Đông không khỏi đỏ lên.

Thẩm Thành giết mẹ của mình. Tâm lý Thẩm Thành có vấn đề,Thẩm Thành một chút cũng không bình thường. Hắn giấu thi thể của Dương Hoằng ở chỗ này lâu như vậy…cùng với việc Thẩm Thành dùng ghế đập vào xác chết ngày hôm qua…tất cả đều sáng tỏ…Thẩm Thành nhất định rất hận mình,cũng hận mẹ hắn, tại sao chứ ? Là vì bản thân hắn có vấn đề hay là hắn hận những kẻ sinh thành ra mình  không cho hắn một gia đình đầy đủ sao ?

Mark đứng ở phía sau vẫn luôn trầm mặc,cơ hồ ngay lúc Thẩm Hạ Đông nói ra những lời làm người ta bất khả tư nghị kia,khóe môi hắn liền giật giật, hai mắt chậm rãi hiện lên tơ máu dữ tợn. Không ai chú ý đến hắn,bằng không nhất định sẽ có người hét rầm lên. Loại biểu tình như thế thật làm cho trái tim người ta đông cứng.

Đến khi Đặng Dương muốn mở miệng nói,thì ngọn đèn trong hầm đột nhiên vụt tắt “ Xích!”một tiếng, hình như dây điện bị cháy.

Toàn bộ tầng hầm chìm vào trong bóng tối..

Lão Trần kích động mở miệng “ Có ai mang theo đèn pin không ? Có ai không ???”

Hắn đã nói nơi đầy tà khí,xem đi, quả nhiên chính xác.

Những người còn lại nói không có…

Chân Thẩm Hạ Đông đã mềm nhũn,trực tiếp ngồi xuống đất. Trong lòng vang lên một tiếng : XONG RỒI!

Trong bóng tối đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai , Đặng Dương bìnht tĩnh hỏi “Chuyện gì vậy ?” nhưng không ai trả lời,lão Trần nghe như là tiếng của A Chính.

_”Cứu…” A Chính phát ra tiếng kêu cứu khàn khàn mỏng manh,khiến mọi người đều hoảng sợ.

Cùng lúc đó tầng hầm thình lình sáng lên,một cảnh sát thét lớn “MARK! A CHÍNH!!”

Không biết từ lúc nào,Mark xụi lơ trên người viên cảnh sát kia,hình như đã hôn mê.

Mà A Chính thì đang quỳ, bàn tay vẫn đang duy trì động tác kiểm tra thi thể,, hai mắt trợn lớn,toát ra vẻ sợ hãi,há hốc mồm. Trên cổ in hằn một dấu tay đen thùi.

Nhưng chuyện càng làm cho mọi người khủng hoảng hơn là chỉ ngắn ngủi vài giây trong bóng tối , thi thể đã biến mất!

Thời điểm đưa viên cảnh sát tên A Chính kia vào bệnh viện,người đã tắt thở…còn Mark thì hôn mê bất tỉnh. Lại không tra ra nguyên nhân A Chính tử vong,không thể tìm thấy dấu vân tay của bàn tay in hằn trên cổ A Chính,manh mối duy nhất chỉ có một dấu tay màu đen, mà dù ngươi có làm cái gì cũng không tìm thêm được nửa điểm manh mối.

Mà thi thể đột nhiên biến mất một cách quỷ dị kia lại khiến cho toàn bộ sở cảnh sát bùng nổ…

Lão Trần nói, đây tuyệt đối không phải do người làm mà là ma quỷ đang tác oai tác quái. Có vài người tin tưởng, bằng không biết giải thích như thế nào bây giờ ? Ai có thể chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi giết chết một người, đánh ngất một người khác, còn mang theo thi thể trốn đi. Hơn nữa lại không có kẻ nào phát hiện ra ?

Nhưng Đặng Dương không tin,hắn tin tưởng cái gì cũng có nguyên nhân của nó. Trên đời này làm gì có ma quỷ,toàn là bịa đặt vô căn cứ.

*****

Trần Lệ tựa hồ hoàn toàn không nhớ rõ viêc kinh khủng đã xảy ra với mình đêm hôm trước, vẫn sinh hoạt như bình thường. Mà Thẩm Thanh cũng im lặng một cách thần kì.

Nhưng thời điểm Thẩm Hạ Đông lảo đảo mất hồn trở về,Trần Lệ lại lạnh lùng hỏi hắn “Ngươi đi đâu ? “ “Sao trễ như thế mới về ?” “ Ngươi ở cùng với ai ?”

Lúc Trần Lệ hỏi mấy câu này, ánh mắt không hề hung ác , mà còn ẩn chứa một tia bối rối.

Đáng tiếc, Thẩm Hạ Đông không có khả năng phát giác,khi đó thần trí hắn đã mơ mơ màng như một thằng ngốc , toàn thân run rẩy,hắn ngẩng đầu , khàn khàn nói với Trần Lệ “Hắn đến đây…”

Khi Đặng Dương tìm đến Thẩm Hạ Đông,Thẩm Hạ Đông đang sốt rất cao,khuôn mặt nóng đỏ,đôi mắt che kín tơ máu, chật vật không chịu nổi.

Lúc Thẩm Hạ Đông nhìn thấy Đặng Dương, thì câu đầu tiên là “Ta đã thấy Thẩm Thành.”

Cả người hắn vô lực tựa vào giường bệnh, hai mắt tan rã.

Không đợi Đặng Dương đặt câu hỏi,hắn liền tự mình lẩm bẩm “Hài tử kia hận ta. Ta thật có lỗi với nó. Toàn bộ đều là lỗi của ta…”

_”Vì thế nó muốn trả thù ta ,nó muốn trả thù ta. Nó sẽ không buông tha ta.. “ lúc này Thẩm Hạ Đông thần trí đã không rõ, giống như một kẻ điên,hắn không ngừng lập đi lập lại, khóc khóc cười cười…

_”Ngươi bình tĩnh một chút. Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?? Đặng Dương  nắm lấy bả vai Thẩm Hạ Đông,cố gắng thu hút sự chú ý của hắn,bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai hắn , tựa hồ muốn hắn an tĩnh lại. “Nói cho ta biết, ngươi biết những gì ??”

Hắn chỉ có thể bắt đầu từ Thẩm Hạ Đông,hắn không biết trên người nam nhân này đang ẩn chứa bao nhiêu bí mất,hắn từng mất một thời gian để điều tra nhưng phần lớn đều là những thông tin vô dụng. Về Thẩm Hạ Đông, về quá khứ và hoàn cảnh hiện tại của hắn đều bị kẻ khác cố ý che lấp, vô luận ngươi làm thế nào cũng không chiếm được bất cứ tin tức nào.

_”Dương Hoẳng!” Thẩm Hạ Đông đột nhiên gọi tên người này.

_”Ân. Nàng làm sao ?” Đặng Dương chờ mong nhìn hắn.

_”Dương Hoằng,nàng là một nữ nhân thiện lương lại xinh đẹp…” Thẩm Hạ Đông tựa hồ chậm rãi lấy lại bình tĩnh,lúc nói đến nàng,ánh mặt thật mơ màng,như là đang đắm chìm trong hồi ức “Chúng ta biết nhau rất sớm,khi đó chúng ta đều là học sinh trung học…Dương Hoằng thật sự thật sự thật sự rất yêu ta…”

Nói tới chỗ này, Thẩm Hạ Đông lại đột nhiên kích động nhảy dựng lên “Là ta cô phục nàng,nàng đã sinh đứa trẻ kia cho ta,là ta cô phụ bọn họ…Là ta cô phụ bọn họ…Dương Hoằng …Dương Hoằng!!!

Thẩm Hạ Đông bắt đầu nói năng lộn xộn, bối rối giãy dụa. Với tình trạng hiện tại, Đặng Dương cũng không thể moi được thông tin gì từ hắn , đành phải gắt gao ấn hắn trở lại giường “Thẩm Hạ Đông, ngươi thả lỏng một chút! Không muốn nhớ sẽ không ai ép ngươi , không cần suy nghĩ nữa, bình tĩnh lại đi!!”

_”Dương Hoằng!! Dương Hoằng!!” Thẩm Hạ Đông không ngừng gọi tên nữ nhân,trong mắt tràn đầy những giọt nước mắt hối hận cùng tuyệt vọng…

Thanh âm khàn khàn,miệng không ngừng lập đi lập lại “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi các ngươi…”

Đặng Dương không phải chưa từng nhìn thấy nam nhân rơi lệ,nhưng nhìn nam nhân trước mắt không ngừng than khóc một cách tuyệt vọng này, càng làm người ta cảm thấy lo lắng.

Đến cùng thì ngươi đang chôn giấu những bí mật gì mà lại không muốn người biết đến ? Đặng Dương không kịp nghĩ nhiều, trong tai tràn ngập tiếng khóc la của Thẩm Hạ Đông , khiến hắn bắt đầu cảm thấy bất an.

_”Dương Hoằng! Dương Hoằng! Dương Hoằng!!!….” Thẩm Hạ Đông vô lực ngã xuống, trước khi ngất đi còn vô thức kêu một tiếng “ Thẩm Thành…”

Lúc đó, Đặng Dương vô tình nhìn vào mắt Thẩm Hạ Đông,tựa hồ phát hiện ảnh ngược của một người nào đó…nhưng khi hắn cúi đầu nhìn kĩ,Thẩm Hạ Đông đã khép mặt lại, lâm vào hôn mê..

****

Nửa đêm, Trần Lệ đến thăm Thẩm Hạ Đông. Thời điểm nàng đi vào phòng bệnh, Thẩm Hạ Đông vẫn hôn mê như trước. Nàng lẳng lặng đứng ở đầu giường nhìn Thẩm Hạ Đông.

Nửa ngày qua đi,nàng chậm rãi vươn tay,chạm vào mặt Thẩm Hạ Đông…

Mấy ngày nay, làn da của nam nhân đã xấu đi rất nhiều, râu mọc lổm chổm. Trần Lệ trầm mặc, những ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt hắn, không còn lạnh lùng như xưa,trên mặt nàng không chỉ mang theo vẻ ôn nhu thông thường ..tựa hồ..còn mang theo… tình yêu say đắm ?

Nếu như Thẩm Hạ Đông nhìn thấy nhất định sẽ giật mình,dù sao hai người đã kết hôn nhiều năm như vậy,thậm chí là từ khi nhận thức nhau,nàng chưa từng cho hắn hòa nhã sắc mặt…