Đường Phong Chi Thừa Kiền

Chương 32: Tiết trời khai hoa [ trung ]



Trưởng Tôn ngẩn ra, tiếp theo chỉ thấy bào sam màu vàng hạnh chợt lóe qua, nguyên nhân vì nghe thấy thanh âm mà Thừa Kiền nghi hoặc ngẩng đầu , chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, lập tức đã bị  ôm vào cái ôm ấp rộng lớn .

Thừa Kiền trong nháy mắt bởi vì trên đầu được một đại lực vô cùng ấm áp nhẹ tay nhu xoa mà rất là thoải mái, không khỏi mị hí mắt, hơi hơi ngẩng đầu lên,“Phụ hoàng?”

“Kiền Nhi còn đau không?” Thái Tông đế cúi đầu, đôi mắt nhu hòa như nước, hiện lên một tia đau lòng.

Thừa Kiền sửng sốt, phụ hoàng trách cứ mẫu hậu là vì hắn sao? Lấy lại tinh thần, ha ha cười, có chút xấu hổ “Phụ hoàng, con không đau.” Mặc dù có chút đau, nhưng điểm đau này không tính là cái gì đi ? Hắn vừa mới nãy chính là cố ý làm bộ như ăn đau , muốn cho mẫu hậu đau lòng mà thôi

Thái Tông đế nhíu mày không nói, vẫn như cũ nhẹ nhàng xoa.  Sắc mặt có chút hơi hơi trầm xuống. Ánh mắt liếc Trưởng Tôn hoàng hậu liếc mắt một cái, thản nhiên mở miệng,“Quan Âm Tì, Kiền Nhi thân mình không tốt, không cần quá phận trách móc nặng nề.”

Trưởng Tôn hoàng hậu lấy lại tinh thần, nghe Thái Tông đế vừa nói như vậy, cũng không tức giận, trong lòng cũng bởi vì khó được thấy thời khắc Thái Tông đế như vậy mà cảm thấy thú vị, miệng dịu dàng trả lời “Vừa mới là ta dùng chút sức .” Sau đó, ánh mắt cũng có chút thú vị nhìn về phía Thừa Kiền, Kiền Nhi kỳ thật không đau đi?

Thừa Kiền trong lòng có chút hối hận, khóe mắt thoáng nhìn vẻ mặt Trưởng Tôn hoàng hậu thú vị nhìn mình, sắc mặt không khỏi đỏ lên, việc chuyển mở lời đề “Phụ hoàng, ngày mai là bách hoa hội , phụ hoàng sẽ đi sao?”

Thái Tông đế sắc mặt vừa chậm, sờ sờ đầu Thừa Kiền, cúi đầu trêu ghẹo cười cười nói,“Kiền Nhi, đây  là ngày của nữ nhân, phụ hoàng cùng Kiền Nhi đều không thể đi.”

Thừa Kiền không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt, là như thế sao? Thừa Kiền hoảng hốt nhớ rõ đời trước, phụ hoàng có tham gia bách hoa hội nha , nhớ mang máng Huệ phi chính là ở bách hoa hội mà được phụ hoàng nhìn trúng .

Thái Tông đế nhìn Thừa Kiền kinh ngạc mở lớn mắt, không khỏi cười nhẹ, trong lòng cảm thấy Kiền Nhi lúc này thật đáng yêu, nắm thật chặt tay Thừa Kiền, trêu ghẹo nói,“Như thế nào? Kiền Nhi muốn đi? Kia phụ hoàng có một phương pháp , Kiền Nhi muốn biết không ?”

Thừa Kiền lấy lại tinh thần, nhìn trong mắt Thái Tông đế rõ ràng có ý trêu đùa, không khỏi hừ một tiếng,“Con không nghĩ đi, con cũng không muốn biết.”

Thái Tông đế rất là tiếc nuối than nhẹ một mạch

“Phải không? Thật đúng là đáng tiếc. Nói thật phụ hoàng thật muốn nhìn một chút bách hoa đăng trản ngọc lưu ly của bách hoa hội đó .”

Bách hoa đăng ngọc lưu ly?! Kia không phải đời trước khi mẫu hậu sắp qua đời vẫn nhắc tới sao ? Thừa Kiền mở to hai mắt, theo bản năng nhìn về phía Trưởng Tôn hoàng hậu, đã thấy vẻ mặt Trưởng Tôn hoàng hậu giật mình, trong mắt còn hiện lên một tia mờ mịt đau đớn.

“Như thế nào? Quan Âm Tì cũng có hứng thú?” Thái Tông đế bởi vì tầm mắt Thừa Kiền ly khai mình mà khẽ nhíu mày, theo tầm mắt Thừa Kiền nhìn lại, thấy Trưởng Tôn hoàng hậu vẻ mặt giật mình , liền thuận thế hỏi.

Trưởng Tôn hoàng hậu lấy lại tinh thần, cười khẽ một chút, vẻ mặt nháy mắt khôi phục nhất phái dịu dàng “Đúng vậy. bách hoa đăng ngọc lưu ly, nghe nói thực trân quý.”

“Mẫu hậu, kia rốt cuộc là cái gì?” Thừa Kiền nhịn không được mở miệng hỏi. Trong đầu còn cố nghĩ về ánh mắt của  mẫu hậu đột nhiên mờ mịt đau đớn, trong lòng có chút mê hoặc cùng đau lòng.

Thừa Kiền vẫn khó có thể quên , đời trước mẫu hậu đến thời khắc cuối cùng, thấp giọng nhắc tới trước bộ dáng “bách hoa đăng ngọc lưu ly”, hắn từng vì thế hỏi quá Trưởng Tôn cậu cùng phụ hoàng, đáng tiếc bọn họ cũng không biết

Mà mình cũng từng nhiều mặt tìm kiếm, nhiều mặt tìm hiểu, nhưng đều không có kết quả.

Nếu bách hoa đăng trản ngọc lưu ly đối mẫu hậu trọng yếu như vậy , hắn nhất định phải giúp mẫu hậu lấy được.

Trưởng Tôn hoàng hậu cũng là khinh đạm cười “Mẫu hậu cũng không biết đâu. Chính là có nghe nói trong bách hoa hội lần này , cô nương hiến nghệ tốt nhất sẽ được bảo vật là bách hoa đăng ngọc lưu ly.”

Thừa Kiền khó hiểu. Theo bản năng nhìn phía Thái Tông đế, vẻ mặt hoang mang.

Bách hoa hội này là cái hội thế nào a? Vì cái gì ngay cả phụ hoàng cùng mẫu hậu cũng không biết bảo vật ngày hội ?

Nhưng Thái Tông đế lại trêu tức tới gần Thừa Kiền, hạ giọng thần bí hề hề nói

“Kiền Nhi rất muốn biết là phải không?? Đến đến đến phụ hoàng nói cho ngươi một phương pháp có thể tham gia bách hoa hội”

Dứt lời, không để ý Thừa Kiền giãy dụa, ôm Thừa Kiền, bên tai nói nhỏ Chỉ cần Kiền Nhi mặc nữ trang vào thôi ”

“Phụ hoàng!! Con cũng không phải nữ nhi ! Con mới không cần mặc nữ trang!” Thừa Kiền có chút cắn răng đẩy ra Thái Tông đế đang tới gần, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thẹn quá thành giận.

“Nha , Kiền Nhi đã biết a, ngoan! Kiền Nhi của Phụ hoàng chính là rất thông minh!” Thái Tông đế trêu tức cười nói, lại tới gần Thừa Kiền, bỗng nhiên nghi hoặc mở miệng, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thừa Kiền

“Kiền Nhi nha, phụ hoàng như thế nào cảm thấy ngươi mặc nam trang giống như là lạ đâu” Lại thật là thần bí hề hề mở miệng nói “Kiền Nhi kỳ thật ngươi hẳn là phải mặc nữ trang, đúng hay không??”

“Phụ hoàng!!!” Thừa Kiền nhất thời tạc mao

Trưởng Tôn hoàng hậu vẫn ngồi ở một bên nhìn Thái Tông đế cùng Thừa Kiền vui đùa ầm ĩ, trong lòng cũng bồi hồi nhớ lại bách hoa đăng trản ngọc lưu ly trước kia.

Sau khi Thái Tông đế cùng Thừa Kiền vui đùa ầm ĩ một phen, Trưởng Tôn hoàng hậu nhu uyển ra tiếng nói

“Hoàng Thượng, nghe Dương muội muội nói, nàng hôm nay rốt cục luyện thành hoa mai cực vũ, đang chờ cấp Hoàng Thượng thưởng thức, cũng hảo hảo đề chút ý kiến.”

Thái Tông đế trên mặt sang sảng tươi cười nháy mắt biến mất, thản nhiên nói “Trẫm đã biết.”

Thừa Kiền sâu sắc phát hiện Thái Tông đế không hờn giận, không khỏi lo lắng nhìn về phía Trưởng Tôn hoàng hậu, đã thấy Trưởng Tôn hoàng hậu dịu dàng tươi cười, thần thái tự nhiên

“Hoàng Thượng, ta đi qua nhìn xem Thanh Tước, Hoàng Thượng không bằng cùng đi ?”

Thái Tông đế nhìn chằm chằm Trưởng Tôn hoàng hậu một lúc lâu, mới hơi hơi giơ lên tươi cười, buồn cười đã có chút áp lực âm trầm “Cũng tốt.”

Thừa Kiền thực lo lắng, trong lòng càng thêm nghi hoặc tình cảm của phụ hoàng và mẫu hậu giống như thật sự không có tốt như đời trước vậy, không khỏi thân thủ giữ chặt Thái Tông đế đang muốn đứng dậy, Thái Tông đế cúi đầu, thấy Thừa Kiền mặt mày lo lắng, mỉm cười, quay người lại, xoay người, sờ sờ hai má Thừa Kiền, ôn nhu nói,“Không có việc gì, Kiền Nhi đừng lo lắng.”

Thừa Kiền nhìn chằm chằm Thái Tông đế một lúc lâu, trong lòng không rõ vừa mới phụ hoàng âm trầm tươi cười rốt cuộc là vì gì, nhưng lo lắng mẫu hậu sẽ bị trách cứ, cúi đầu nói,“Đừng trách mẫu hậu”

Thái Tông đế trong lòng không hờn giận, nguyên lai là lo lắng cho Quan Âm Tì !! Nhưng trông mặt mày Thừa Kiền sầu lo, lại chỉ có thể trong lòng cắn răng, trên mặt vẫn trấn an nói “Không có việc gì.”

Mà Trưởng Tôn hoàng hậu đi đến cạnh cửa, quay đầu lại chỉ thấy Thái Tông đế cúi đầu ở trán Thừa Kiền nhẹ nhàng hôn, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút quái dị, nhưng quái dị ở chỗ nào , nàng lại nói không nên lời. Mà cảm giác quái dị này cũng chỉ là trong nháy mắt.

Khi rời đi, Trưởng Tôn hoàng hậu nhẹ giọng dặn dò nói,“Kiền Nhi, cũng đừng quên nói chuyện tình với mẫu hậu nga.”

Thừa Kiền sửng sốt, mới nhớ tới mục đích mẫu hậu đến Khởi Huy  điện tựa hồ vì muốn hắn cầu tình Triệu Chương. Trong lòng nhất thời có chút vô lực, mẫu hậu, cho dù hắn đi cầu tình cũng vô dụng đi?

Phụ hoàng nghe hắn sao??? Thừa Kiền trong lòng rất hoài nghi.

*****************

Mà rời đi Khởi Huy  điện , Thái Tông đế cùng Trưởng Tôn hoàng hậu khó có được chậm rãi cùng đi.

Bọn thái giám cung nữ đi ngang qua chỉ thấy Hoàng Thượng cùng hoàng hậu rất là thân mật hành tẩu, thỉnh thoảng nói nhỏ. Trong lòng đều vì Đế – Hậu hài hòa mà tán thưởng.

Nhưng chỉ có hai người theo sát phía sau Đế – Hậu, Lí Phúc cùng Phong Hiệp mới biết được

“Hầu Quân Tập  như vậy dạy Thanh Tước nói?” Thái Tông đế miễn cưỡng hỏi.

“Hoàng Thượng, triều đình chính sự ta không hiểu. Nhưng này Hầu Quân Tập  là lão sư Thanh Tước , không thành vấn đề sao?” Trưởng Tôn hoàng hậu nhíu mày hỏi.

“Không có việc gì. Trẫm đều có đúng mực.” Thái Tông đế lãnh đạm nói.

“Nhưng Kiền Nhi hắn thực lo lắng” Trưởng Tôn hoàng hậu than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nói.

Trầm mặc sau một lúc lâu.

“Trẫm đã biết.” Thái Tông đế khẽ nhíu mày.

Trưởng Tôn hoàng hậu nhìn vẻ mặt Thái Tông đế nhíu mày, quả nhiên, vẫn là bàn ra Kiền Nhi sẽ hữu hiệu.

Lại là một phen yên lặng.

“Bách hoa đăng trản ngọc lưu ly đối với ngươi mà nói rất trọng yếu?” Thái Tông đế nhìn Trưởng Tôn hoàng hậu, thấp giọng hỏi.

“Không, không trọng yếu.” Trưởng Tôn hoàng hậu tươi cười khinh đạm.

“Trẫm phỏng chừng đứa nhỏ Kiền Nhi kia nhất định sẽ đem về cho ngươi .” ngữ khí Thái Tông đế có chút ê ẩm mở miệng nói.

“Kiền Nhi thực hiếu thuận.” Trưởng Tôn hoàng hậu mặt mày nhất nhu. Đứa nhỏ thật sự hảo ngoan. Lại trí tuệ như vậy.

“Ngươi đối Kiền Nhi mà nói rất trọng yếu.” Thái Tông đế ngưng mi, ngữ khí rất  ý vị thâm trường.

“Hoàng Thượng đối Kiền Nhi cũng rất trọng yếu.” Trưởng Tôn hoàng hậu giương mắt trả lời. Trong lòng có chút đắc ý cũng có chút buồn cười, đều là phụ mẫu của Kiền Nhi, này cũng có thể so đo sao ?

Thái Tông đế thoáng có chút xấu hổ cũng có chút đắc ý. Hắn đương nhiên biết, đối Kiền Nhi mà nói, phụ hoàng này cũng rất trọng yếu

“Quan Âm Tì, về sau thị chuyện tình tẩm trẫm chính mình sẽ xử lý.” Nhanh đến Võ Chính điện, Thái Tông đế đột ngột mở miệng, ngữ khí rất là lạnh nhạt, lại có chút kiên quyết.

Trưởng Tôn hoàng hậu ngưng mi, nhìn về phía Thái Tông đế, có chút bất đắc dĩ “Hoàng Thượng, con nối dòng của ngài không nhiều lắm , hẳn là … ”

“Quan Âm Tì, ngươi trong bụng không phải đang có con nối dòng của trẫm sao?” Thái Tông đế đánh gãy lời nói của Trưởng Tôn hoàng hậu, thản nhiên liếc bụng Trưởng Tôn hoàng hậu, lại thấp giọng nói,“Trẫm đều có đúng mực.”

Trưởng Tôn hoàng hậu nhìn Thái Tông đế đã muốn bước tiến Võ Chính điện, trong lòng cười khổ liên tục.

Đều có đúng mực? Hoàng Thượng, ngài đều có đúng mực nhưng đừng là cứ ba ngày lại có hai đêm ở Khởi Huy  điện a.

**************

Trở lại Lập Chính điện, Trưởng Tôn hoàng hậu rất mỏi mệt nằm trên giường , Phong Hiệp khinh bước tiến lên , cầm trong tay bưng bàn nhỏ phóng tới một bên, thấp giọng hỏi “Nương nương, để cho nô tỳ giúp ngài xoa bóp chân đi?”

Trưởng Tôn hoàng hậu chậm rãi lắc đầu “Không cần.”

Lại ngẩng đầu đối Phong Hiệp dịu dàng cười nói,“Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi. Ta nghĩ một người yên tĩnh .”

Phong Hiệp nhìn Trưởng Tôn hoàng hậu, trong lòng đang bồi hồi bách hoa đăng trản ngọc lưu ly kia, nhìn vẻ mặt Trưởng Tôn hoàng hậu rõ ràng mỏi mệt, muốn nói lại thôi. Đành phải im lặng lui ra.

Khi Phong Hiệp lui ra, tẩm điện một mảnh tĩnh lặng.

Trưởng Tôn hoàng hậu chậm rãi cầm lấy túi hương đeo trên người, nhẹ nhàng cởi bỏ túi hương, đem túi hương mở ra, là một bách hoa đồ, trước bách hoa đồ thêu vài chữ : Khi ngọc lưu ly đăng tới, bách hoa nở rộ.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt từng chữ từng chữ , tầm mắt dần dần mơ hồ, trong mơ hồ tựa hồ nhìn thấy –

Thiếu niên kia thân trước bào sam bạch sắc đứng ở trước mặt nàng, khuôn mặt xưa nay lạnh như băng mặt , chậm rãi cười

“Tên của ngươi viết như thế nào ?”

“Chờ ta, ta nhất định làm cho ngươi bách hoa đăng trản  ngọc lưu ly!”

Ngọc lưu ly năm nào tới? Bách hoa sớm khai.

******************

Thừa Kiền dùng xong bữa tối, liền cho Hồng Ngọc pha trà. Nhìn động tác Hồng Ngọc thuần thục, thuận thế hỏi một vấn đề hôm nay vẫn nghi hoặc.

“Hồng Ngọc tỷ tỷ, bách hoa hội này, ngươi biết không?”

Hồng Ngọc đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười, nhẹ giọng hồi đáp

“Hồi điện hạ, bách hoa hội này năm rồi cũng không có, là năm nay vài vị phú thương ở Trường An đưa ra, làm cho nhóm nữ nhi ở hội hoa hiến nghệ, ai hiến nghệ tốt nhất, được hoa nhi nhiều nhất , quý nhất trọng, nga, đúng rồi, hoa nhi từ nhóm phú thương cung cấp,  hoa nhi này là để cho những người đến thưởng hoa đánh giá . Bất quá muốn đánh giá thì phải mua hoa nhi , vậy có thể được tập thể nhóm phú thương cống hiến bảo vật. Nhóm phú thương còn có thể đem tài vật trong bách hoa chương lần này hiến cho triều đình, nghe nói Hoàng Thượng đã muốn minh chỉ, tài vật hoa hội hiến , đều dùng để cứu nạn .”

Thừa Kiền có chút đăm chiêu gật đầu, khó trách, hắn nhớ mãi không được rõ chuyện tình bách hoa hội đời trước.. Thì ra là thế.

Lại nghiêng đầu nghĩ , chủ ý này thật ra xảo diệu, nhóm phú thương có được ích lợi, còn có thể có thanh danh tốt . Mà triều đình cũng cần cứu tế gấp .

Liền thấp giọng hỏi “Hồng ngọc, ngươi có biết chủ ý này bắt đầu từ ai không ?”

Hồng Ngọc giật mình, lập tức lắc đầu nói,“Nô tỳ không biết.”

“Điện hạ, nô tài biết nga.” Ngân lúc này vừa vào , vừa vặn nghe được Thừa Kiền đặt câu hỏi, liền quỳ sát chào , sau thấp giọng đi qua, thần bí nói.

“Nga, nói nói xem.” Thừa Kiền thấy thú vị, nói.

“Là Hoàng Thượng nghĩ ra.” Ngân cười hắc hắc hồi đáp.

Thừa Kiền trong lòng hiểu, nếu là phụ hoàng, đó hoàn toàn là có thể, nhưng lập tức lại trừng mắt

“Ngươi làm sao mà biết được?”

Nếu là chủ ý phụ hoàng, kia cũng không phải là người nào đều có thể biết đến. Lập tức nhíu mày,  mắt lạnh hỏi,“Ngươi làm chuyện tình gì không tốt?” Một mình tìm hiểu chính sự triều đình là cung đình kiêng kị!

Ngân lui lui đầu, một bộ hơi sợ bộ dáng thấp giọng nói

“Điện hạ, nô tài cũng không dám làm chuyện tình không tốt gì. Là nô tài đi quý phủ Trưởng Tôn đại nhân, thời điểm lấy ngọc bội của điện hạ, nghe Trưởng Tôn đại nhân cùng Đỗ đại nhân nhắc tới.”

Thừa Kiền thoáng nhíu mày,“Ngân, lần sau nhớ rõ, nếu tái nghe được cái gì, mặc kệ là chuyện tình gì, đều quên đi cho ta !”

Ngân vội vàng dập đầu ứng.

Thừa Kiền hoãn hoãn sắc mặt, lại hỏi,“Ngân, ngươi cũng biết bách hoa đăng ngọc lưu ly là bảo vật gì?”

Ngân một bộ khiếp đảm,“Điện hạ, nô tài đều  đã quên hết”

Thừa Kiền nhìn Ngân, làm bộ giận dữ nói

“Nga? Thật sự quên hết? Tốt lắm, Kim , kéo xuống, đánh cho ta hai mươi đại bản, xem ngươi có nhớ hay không?!”

Kim vui  vẻ lên tiếng, cố làm ra vẻ đang muốn tiến lên. Ngân vội vàng mở miệng nói,“Nô tài nhớ rõ, nô tài nhớ rõ!” Thuận thế trừng mắt nhìn vẻ mặt đáng tiếc của Kim .

Thừa Kiền hừ một tiếng,“Nói mau.”

Ngân vội vàng cợt nhả mở miệng “Nô tài nói.” Dừng một chút “Nô tài nghe được Trưởng Tôn đại nhân nói, bách hoa đăng ngọc lưu ly kia chỉ dùng ngọc trong suốt làm thành, hình như là dùng tới trăm loài hoa chế ra thành bấc đèn , thời điểm châm lửa sẽ tản mát ra mùi hoa”

Thừa Kiền một bàn tay chống trước đầu, cân nhắc trước, thần kỳ như vậy?? Bất quá, giống như cùng mẫu hậu không có gì quan hệ, mẫu hậu vì sao để ý như vậy? Thừa Kiền trong lòng hoang mang không thôi.

***************

Ban đêm, bóng đêm thâm trầm.

Thừa Kiền mơ mơ màng màng, cảm giác tựa hồ có lực cổ tay ôm mình, cố gắng mở to mắt, mông mông lung lông tựa hồ là phụ hoàng? Liền cúi đầu hoán thanh “Phụ hoàng?”

“Ân, là ta. Ngủ đi.” thanh âm có chút khàn khàn nói. Một bàn tay thuần thục hống vỗ lưng Thừa Kiền.

Thừa Kiền theo bản năng cọ cọ trong ngực rộng lớn , ngửi ngửi , là hương vị mà chóp mũi quen thuộc, liền trong lòng  an tâm , vì thế lại ngã vào mộng đẹp.

Mà tóc rối tung , chỉ mặc một kiện bào sam , Thái Tông đế vừa lòng nhìn Thừa Kiền tính trẻ con , động tác ỷ lại mình , không khỏi gợi lên khóe miệng, tới gần Thừa Kiền, chậm rãi cúi đầu, nhịn không được hôn nhẹ trán Thừa Kiền một cái .

Ngoài tẩm điện, Hồng Ngọc cùng Ngân đang muốn trực đêm , gặp thân ảnh Lí Phúc cao lớn đứng bên ngoài, trên vai Cuồn Cuộn nằm úp sấp phục trước.

“Phúc công công?” Hồng Ngọc cùng Ngân đều ngây cả người. Lập tức theo bản năng nhìn về phía đại môn tẩm điện đã khóa chặt .

Hoàng thượng tới???

Lí Phúc trầm mặc xoay người, thoáng gật đầu, lập tức phất tay ý bảo bọn họ lui ra.

Hồng Ngọc cùng Ngân liếc nhau, trong lòng do dự, nhưng là đành phải im lặng lui ra.

Lí Phúc thấy bọn họ đi rồi, mới trảo Cuồn Cuộn nằm úp sấp trên vai xuống , trong lòng cúi đầu than một tiếng.

Nghĩ tới buổi tối sau khi sủng hạnh Dương phi , trở về Cam Lộ điện, tắm rửa xong , vốn tưởng rằng Hoàng Thượng đêm nay ở Cam Lộ điện, đang muốn thu xếp an bài, Hoàng Thượng lại nói muốn tới Khởi Huy  điện nhưng lại chỉ dẫn theo mình hắn

Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương không phải nói sao? Con nối dòng của ngài không nhiều lắm nha, ngài như thế nào không cố gắng cố gắng ??? Nếu để cho hoàng hậu nương nương biết ngài lại vụng trộm chạy tới Khởi Huy  điện ngủ , thì …

Lí Phúc trong lòng đột nhiên có áp lực lớn, vì thế yên lặng cúi đầu, lại chống lại ánh mắt Cuồn Cuộn mờ mịt, trong lòng có chút đau lòng, vừa mới nãy Hoàng Thượng tiến tẩm điện, thấy Cuồn Cuộn nằm úp sấp ở bên cạnh gối điện hạ , lại đen mặt, cầm lấy đuôi liền ném ra ngoài !

Sờ sờ đầu Cuồn Cuộn, nhịn không được nói nhỏ “Về sau đừng ngủ bên cạnh điện hạ ,  Hoàng Thượng sẽ tức giận, biết không?”

Cuồn Cuộn trong nháy mắt cảm thấy mình thật vô tội.

[ Ghen với 1 con chuột. Em chịu anh =)) ]