Đường Phong Chi Thừa Kiền

Chương 20: Tuyết yến [1]…



Tháng mười …

Ngày hôm nay , Thừa Kiền đứng dậy, mặc quần áo, Châu nhi cùng Ngân tiến vào hầu hạ rửa mặt, đang muốn rời đi hậu điện, Châu nhi đang cầm kiện áo bào trắng hồ mao đi đến trước mặt Thừa Kiền, cung kính mở miệng nói,“Điện hạ, bên ngoài trời lạnh , nên khoác thêm kiện áo choàng đi.”

Thừa Kiền nhìn xem trên người hiện tại ăn mặc thành bộ dáng tròn vo, lại xem xét áo bào trắng trên tay Châu nhi nhìn qua rất dầy, lắc đầu nói “Không cần.”

Châu nhi vừa nghe, do dự nói,“Nhưng là, điện hạ, bên ngoài lạnh như thế…”

Ngân phụ giúp xe lăn cũng mở miệng nói,“Điện hạ, mặc quần áo nhiều hơn đi.”

Thừa Kiền nhíu mày lắc đầu “Không lạnh, không cần.”

Lúc này, Hồng Ngọc mang theo hai cung nữ bưng đồ ăn sáng đi đến, thấy thế, bước nhanh tiến lên quỳ sát hành lễ, vẻ mặt nghiêm túc, cung kính mở miệng nói,“Thỉnh điện hạ mặc thêm kiện áo choàng đi. Nếu điện hạ lạnh, hoàng hậu nương nương sẽ lo lắng.”

Thừa Kiền nghe Hồng Ngọc nhắc tới Trưởng Tôn hoàng hậu, nhớ tới chuyện lần trước vì mình ngã xuống khê lý làm cho Trưởng Tôn lo lắng, trong lòng có chút không yên, lại quay đầu nhìn Hồng Ngọc liếc mắt một cái, gặp Hồng Ngọc có nề nếp rất là nghiêm túc, liền bất đắc dĩ mở miệng nói,“Tốt lắm, ta đã biết. Ta mặc nha .”

Châu nhi vui vẻ, vội vàng tiến lên giúp Thừa Kiền, động tác thật là thuần thục cùng mềm nhẹ giúp Thừa Kiền phủ thêm.

Thừa Kiền sờ sờ áo choàng, ôn nhu mềm, xúc cảm tốt lắm, tốt như vậy ở Khởi Huy điện không có khả năng có, ít nhất cũng là mẫu hậu và phụ hoàng mới có, liền quay đầu hỏi Châu nhi,“Châu nhi tỷ tỷ, đây là mẫu hậu ban thưởng sao?”

Châu nhi cung kính cười, hồi đáp “Hồi điện hạ, đây là Hoàng Thượng sáng sớm cho người đưa tới, nói hôm nay trời lạnh , để điện hạ mặc vào, để ngừa cảm lạnh.”

Thừa Kiền sửng sốt. Phụ hoàng ban thưởng ? Nhớ tới từ sau liên hoan , cứ ba hay năm ngày phụ hoàng lại chạy đến Khởi Huy điện , trên mặt Thừa Kiền không khỏi hiện lên ý cười.

******************

Lúc này, ở Lưỡng Nghi điện, Thái Tông đế đang cùng quần thần thảo luận chính sự.

“Bệ hạ, chiếu lệnh cầu hiền vô cùng tốt, tin tưởng đến lúc đó người tài ba , chí sĩ trong thiên hạ đều sẵn sàng góp sức cùng bệ hạ!” Vương Khuê chắp tay chỉ lễ nói.

Thái Tông đế nhướng mày cười,“Chỉ mong đến lúc đó như ái khanh nói.” Lại dừng một chút, cất cao giọng nói,“Tuy có chiếu lệnh cầu hiền, nhưng trẫm cảm thấy vẫn không đủ, tháng giêng khai khoa ( thi trạng nguyên đó ) , trẫm tính gia tăng kinh sử, đến lúc đó chư vị ái khanh phải tốn nhiều tâm tư.”

Quần thần vội vàng xác nhận.

Thảo luận chính sự xong, Thái Tông đế bỗng nhiên lưu lại Trưởng Tôn Vô Kỵ.

“Vô Kỵ, gần nhất Ngô vương đọc sách thế nào?” Thái Tông đế ngồi ở thủ vị, tiếp nhận trà Lí Phúc trình lên , thản nhiên hỏi.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cung kính hành lễ hồi đáp,“Hồi bệ hạ, Ngô vương thiên tính trí tuệ, đọc sách rất chăm chỉ, gần nhất có tiến bộ.”

Thái Tông đế không chút để ý gật đầu,“Ngô vương trí tuệ, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, ngươi nên tốn nhiều tâm tư một chút.” Lại dừng một chút, mở miệng hỏi,“Nghe nói tuần trước , Ngô vương tính mang Lương vương đi Khởi Huy điện thỉnh tội? Vô Kỵ, ngươi có từng nghe qua việc này?”

Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, trong đầu nháy mắt hiện lên hài đồng ở Trí Trúc điện ghé vào trong lòng hắn khóc đến  thương tâm , nhưng lập tức lấy lại tinh thần, trên lưng mồ hôi lạnh ứa ra, cung kính chỉ lễ hồi đáp

“Hồi bệ hạ nói, xác thực có việc này, chính là đáng tiếc Lương vương điện hạ không chịu, vì thế, Ngô vương điện hạ còn thực tức giận thương tâm.”

Thái Tông đế thoáng nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ trên trán mồ hôi lạnh, mỉm cười, đứng dậy vỗ vỗ bả vai Trưởng Tôn Vô Kỵ, ngữ khí rất là nhẹ nhàng bâng quơ

“Ngươi đừng khẩn trương, Vô Kỵ, Ngô vương là con của ta, lương vương cũng là con ta, Trung Sơn vương cũng là con ta, trẫm hỏi ngươi vấn đề này, chính là muốn biết, Ngô vương đã biết sai? Lương vương cũng đã biết sai?” Lập tức xoay người, nhẹ nhàng thở dài,“Ngô vương không sai, đáng tiếc…”

Đáng tiếc cái gì? Trưởng Tôn Vô Kỵ cẩn thận lưu ý , nhưng cuối cùng nói rất khẽ , hắn không thể nghe rõ.

“Vô Kỵ, đối với Ngô vương, ngươi cần tốn nhiều tâm tư hơn .” Thái Tông đế xoay người, cười cười nói,“Bất quá, có thời gian, ngươi nên đi xem Quan Âm Tì đi.” Ngữ khí thực lạnh nhạt, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nghe ra ý vị thâm trường .

Vì thế, Trưởng Tôn Vô Kỵ khom người xác nhận, cung kính nghiêm nghị mở miệng nói

“Bệ hạ, thần hiểu được, thần là lão sư Ngô vương, thần sẽ tận tâm.” Giương mắt nhìn Thái Tông đế liếc mắt một cái, thấp giọng bổ sung nói,“Thần sẽ tìm thời gian vấn an Trung Sơn Vương cùng Ngụy vương.”

Thái Tông đế mỉm cười. Vừa lòng gật đầu.

***************

Rời đi Lưỡng Nghi điện, Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi hơi thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn trời, trời cũng  đã lạnh .

Nếu nói lúc trước không hiểu rõ  Hoàng Thượng vì sao an bài mình làm lão sư Ngô vương, hiện tại, Trưởng Tôn Vô Kỵ tựa hồ đã có chút hiểu.

Hoàng tử trước mắt tựa hồ có tư cách làm thái tử chỉ hai vị, một là Ngụy vương Lí Thái, một là Ngô vương Lí Kính, nhưng, Lí Kính xuất thân vô luận như thế nào cũng không có khả năng, nhưng nếu nói Ngụy vương, Ngụy vương hiện tại tuổi nhỏ, không bì kịp trí tuệ Ngô vương. Mà Hoàng Thượng cho mình làm lão sư Ngô vương không có khả năng tiến tấn thái tử vị, nhìn qua tựa hồ nâng lên thực lực Ngô vương, nhưng thân phận của mình thì lại …

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười khổ, hoàng thượng là cho mình  nâng lên tài năng của Ngô vương , hay là hạn chế , hoặc là vì tương lai mà sắp đặt trước ?

Trưởng Tôn Vô Kỵ đi hướng Trí Trúc điện, mải cân nhắc, phát hiện mình tinh tế cân nhắc thế nào , vẫn không rõ dụng ý chân chính của Hoàng Thượng. Không khỏi than nhẹ một tiếng. Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn cách đó không xa, có hài đồng nho nhỏ  đối mình cười, tươi cười thực thực, lộ ra tin cậy.

Trưởng Tôn Vô Kỵ không khỏi khó đặt chân bước. Trong lòng hiện lên một tia can thiệp.

Nhớ tới tình cảnh lần trước này hài đồng nho nhỏ ghé vào trong lòng mình khóc lớn.

Ngày ấy, hắn tiến đến Trí Trúc điện, bọn thái giám cung nữ lại sợ hãi nói cho mình, tiểu hài tử này đem hắn nhốt tại hậu điện, ai cũng không được quấy rầy. Cung nữ thái giám thấp thỏm lo âu tính đi bẩm báo Dương phi, hắn lại ngăn trở, nghĩ chuyện tình hôm liên hoan vừa mới kết thúc, không nên lại có phong ba, hơn nữa , trong lòng hắn phỏng chừng, tiểu hài tử trí tuệ như vậy , lại bình tĩnh như vậy, phỏng chừng cũng bị Dương phi , Lương vương thoát không được can hệ. Liền tính tự đi khuyên bảo.

Khi đó, hắn trong lòng tính một kế : Có lẽ, có thể mượn cơ hội này lấy tín nhiệm của hài tử này …

Đợi hắn đẩy cửa đi vào, liền phát hiện tiểu hài tử đưa lưng về phía hắn , ngồi ở cái trên đêm , cúi đầu, bả vai vừa kéo vừa kéo, rõ ràng là khóc, nhưng hắn lại chỉ nghe đến một chút tiếng động nức nở, trong lòng có chút nhuyễn.

“Ngô vương điện hạ?”

Tiểu hài tử tựa hồ hoảng sợ, việc lấy tay xoa xoa mặt, thanh âm có một loại kích động cùng tức giận,“Trưởng Tôn đại nhân? Trưởng Tôn đại nhân thỉnh đi ra ngoài!”

Tiểu hài tử thẹn quá thành giận, hắn lại nở nụ cười. Thẳng tiến lên, nghĩ tiểu hài tử này lại muốn giọng điệu như đại nhân , đi đến trước mặt, cũng không hoảng sợ, ánh mắt sưng đỏ cùng đôi môi bị cắn nát , vẻ mặt chật vật, trong mắt chứa chật vật cùng khổ sở không chịu nổi.

Không khỏi thấp giọng thì thào,“Ngô vương điện hạ?”

“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Ngươi đi ra ngoài!” Tiểu hài tử nổi giận, vùng vẫy trước hắn, nhưng bởi vì vùng vẫy cũng không được , kết quả chỉ có thể cứng rắn cắn môi nuốt thanh âm khóc vào, đánh ra trước “Ngươi đi ra ngoài! Ta chán ghét ngươi! Ngươi đi ra ngoài!”

Hắn không khỏi vươn hai tay ôm lấy vai nhỏ đang run run, trong lòng thở dài, nhớ tới con nhà mình bị sủng nịch đến không sợ trời không sợ đất,  đến mức cả loại ủy khuất này hắn cũng chưa thấy qua từ người đứa con ? Liền ôn nhu nói,“Điện hạ, khóc đi, khóc đi, không có người biết , thần sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.”

Nghĩ giãy dụa, nhưng dù giẫy dụa cũng không được , tiểu hài tử liền ở trong lòng hắn cúi đầu nức nở, đến cuối cùng gào khóc…



Lấy lại tinh thần, hắn bước nhanh đi hướng hài tử nho nhỏ, trời cũng bắt đầu có tuyết rơi , hắn bán ngồi xuống, phất đi bông tuyết trên vai hài tử nho nhỏ, nhíu mày nói

“Điện hạ hồ nháo, sao không ở trong điện chờ vi thần?”

Tiểu hài tử chính là ôn ôn cười, ngửa đầu,“Không có việc gì, ta không sợ lạnh.”

Trong lòng hắn hơi đau , phất đi bông tuyết , thuận cầm bàn tay nhỏ , sao lại lạnh như băng thế này ?!

Rất muốn mắng chửi một chút, nhưng nhìn tiểu hài tử hướng mình cười như vậy, hắn không khỏi nuốt xuống, chua xót khôn kể.

Ngô vương điện hạ, ta sẽ giúp ngươi hiểu cách đối đãi gia tộc… Hiểu được triều chính… Hiểu được…

Còn dạy ngươi hiểu được cười như thế nào nữa .

**********************

Vào mùa đông , gió bắc tràn vào Trường An gào thét, trời lành lạnh , Thừa Kiền ôm Cuồn Cuộn, nhìn trời , nghĩ không biết có thể hay không có tuyết rơi ?

Ý niệm trong đầu vừa khởi, một mảnh bông tuyết liền phiêu phiêu rơi xuống , Thừa Kiền lấy tay tiếp được, tiếp theo, bông tuyết liền chậm rãi bay xuống…

Phía sau Thừa Kiền, Châu nhi cùng Ngân vội vàng cúi đầu hành lễ nói,“Điện hạ, tuyết rơi, chúng ta hồi hậu điện đi.”

Thừa Kiền không có trả lời, kinh ngạc ngửa đầu nhìn thiên không , bông tuyết bay xuống, giống như… Có chỗ giống cây bồ công anh nha.

Thừa Kiền hoảng hốt nhớ lại thời điểm phiêu đãng nhân gian, có một năm, hắn bay tới một mảnh thổ pha, một trận gió thổi tới, bỗng nhiên, cây bồ công anh tung bay khởi giống như tơ liễu, bé tý , tựa như bông tuyết hiện tại .

Thừa Kiền không khỏi câu miệng cười, hắn đời trước trụ trong cung , sau mỗi ngày mỗi đêm học tập, cơ hồ chưa từng có thời gian thảnh thơi xem tuyết như vậy, lúc này có thể lợi dụng cơ hội này, vui đùa ầm ĩ một phen , vươn tay muốn tái tiếp mấy đóa bông tuyết liền bị một tiếng quát mắng hoảng sợ,“Kiền Nhi! Ngươi đang làm cái gì?!”

Thừa Kiền mờ mịt quay đầu, chỉ thấy Thái Tông đế sải bước mà đến, nhíu chặt mày, vẻ mặt không hờn giận.

Thừa Kiền lấy lại tinh thần, trong lòng nghi hoặc, mình làm sai gì sao , nhạ phụ hoàng sinh khi?

Đang muốn hành lễ thỉnh tội, lại phát hiện mình bỗng nhiên bay lên không?!

Thừa Kiền ngẩn ngơ, theo bản năng ôm “Phụ hoàng?”

“Tuyết rơi ngươi còn đứng ở nơi này, ngươi không lạnh sao?” Thái Tông đế không hờn giận quở trách trước, một bên nói, một bên ôm Thừa Kiền vào hậu điện.

Thừa Kiền cúi đầu, chịu đựng không lộ ý cười, nguyên lai phụ hoàng là lo lắng cho mình sao?

Thái Tông đế đem Thừa Kiền phóng tới giường , xoay người, nhìn chằm chằm đám người Hồng Ngọc , Châu nhi , Ngân cùng Kim đang quỳ sát ở trước mặt, lạnh lùng nói,“Các ngươi luôn hầu hạ điện hạ như vậy?! Ân?!”

Đám người Hồng Ngọc không dám biện bạch, chỉ có thể quỳ rạp trên đất, thưa dạ thỉnh tội.

Thừa Kiền thuận tay trảo Cuồn Cuộn đang len lỏi trong quần áo của mình , kéo kéo tay áo Thái Tông đế, cúi đầu mở miệng,“Phụ hoàng…”

Thái Tông đế xoay người, Thừa Kiền có chút xấu hổ cười,“Vừa nãy Châu nhi cùng Ngân muốn ta tiến hậu điện, là ta chính mình muốn nhìn tuyết…”

Thái Tông đế trừng mắt, nghĩ răn dạy, nhưng lại nuốt trở về, xoay người nhíu mày không kiên nhẫn nói,“Đều đi xuống!! Hồng ngọc! mang bát khương canh lại đây!”

Thừa Kiền bổ sung nói,“Hai chén khương canh, một mâm hạnh hoa cao.”

Chúng cung nữ , thái giám lên tiếng trả lời lui ra, Lí Phúc không đợi Thái Tông đế mở miệng, liền tự hành lễ lui ra.

Khi lui ra, còn đóng cửa lại.

Thừa Kiền thú vị nhìn động tác của Lí Phúc, Thừa Kiền nhớ rõ đời trước Lí Phúc luôn luôn tùy thị bên người phụ hoàng , trầm mặc ít lời, trung thành và tận tâm.

Đang nhìn thú vị, bỗng nhiên mặt bị cường ngạnh xoay qua , đập vào mắt là ánh mắt bất mãn cùng nhíu chặt trước mày của Thái Tông đế.

“Phụ hoàng?”

“Kiền Nhi đối Lí Phúc cảm thấy hứng thú?” Tựa tiếu phi tiếu cùng ngữ khí không chút để ý, nhưng ngữ khí lại ẩn chứa nồng đậm hờn giận, Thừa Kiền nghe ran gay .

Thừa Kiền trong nháy mắt có chút nghi hoặc,“Phụ hoàng, nhi thần không có đối Phúc công công cảm thấy hứng thú nha.” Phụ hoàng sinh khí cái gì?

Buông tay ra , Thái Tông đế trong lòng vì Thừa Kiền nhìn chăm chú người khác rất lâu sinh ra hờn giận, thoáng có chút giảm bớt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thừa Kiền nghi hoặc khó hiểu, trong lòng thoáng có chút sung sướng, phát hiện bởi vì mình chế trụ cằm mà có chút đỏ lên, trong lòng đau xót , liền ôm Thừa Kiền ngồi ở trên đùi, ngón tay thon dài mang theo cẩn thận mềm nhẹ vuốt ve, hỏi,“Đau không?”

Có chút không được tự nhiên, mặc kệ  phụ hoàng từng có bao nhiêu cử chỉ vô cùng thân thiết như vậy, trong lòng Thừa Kiền vẫn là thực không được tự nhiên, dù cử chỉ ấy hắn thực thích .

“Không đau.” Thừa Kiền lắc đầu, nghiêng đầu tìm Cuồn Cuộn , lấy tay giơ lên trước mặt Thái Tông đế “Phụ hoàng, ngươi xem Cuồn Cuộn nè .”

Động tác Thừa Kiền thực xảo diệu, nhưng Thái Tông đế vẫn là sâu sắc phát hiện, trong lòng nhíu mày, Kiền Nhi không thích cùng hắn quá mức thân thiết , chuyện này thật sự chắc chắn khẳng định.

Nhưng, vì cái gì?

Trong lòng khó giải, nhưng không ngại , hắn sẽ phá hư thói quen không muốn thân thiết của Kiền nhi, đương nhiên, loại thân thiết này chỉ có thể thuộc về mình hắn .

Về phần vì cái gì chỉ có thể thuộc về hắn? Còn cần hỏi sao? Kiền Nhi là con hắn, là đứa con hắn thích nhất!

[ Nguyệt : Lý do muôn đời của các ảnh phụ hoàng , tự biện chế cho mình ==”. ]