Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc

Chương 2



1 chap khá ngắn nên sẽ cố gắng up đều:”>

—————

Edit: Chuông cỏ

Beta: Trangki

Vancouver – Canada

“Phương tổng.” Một người đàn ông mặc âu phục đen vội vàng đi vào giáo đường, đến gần người nam nhân ngồi ở hàng ghế thứ nhất thì thầm vài câu.

“Thật sao?” Phương Quân Dục sau khi nghe Phó Triệu Dương nói xong sau đó trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nhắm hai mắt, khó khăn nói ra hai chữ.

“Cậu xác định?” Khi Phương Quân Dục lần nữa mở mắt, đôi mắt hắn đã sẫm màu sâu không thấy đáy.

“Tôi đã đi chứng thực. Phương tổng…” Phó Triệu Dương không biết nên nói cái gì. Làm tâm phúc đắc lực nhất bên người Phương Quân Dục, có thể nói hắn tự mắt chứng kiến cảnh Phương Quân Dục cùng Tô Vị Nhiên đi tới bước này. Đối với vướng mắc tình cảm giữa hai người bọn họ, hắn cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.

Bất quá hiện tại, có lẽ toàn bộ yêu hận buồn vui đều đã theo cái chết của Tô Vị Nhiên mà tan thành mây khói rồi…

“Hôn lễ hủy bỏ. Cậu biết nên làm như thế nào.” Phương Quân Dục nói với Phó Triệu Dương.

“Tôi lập tức đi an bài.” Phó Triệu Dương nói. Nhưng trong khoảnh khắc xoay người, Phó Triệu Dương ngập ngừng một chút, hỏi: “Phương tổng, ngài đối với Tô thiếu gia…” Phó Triệu Dương vẫn theo thói quen gọi Tô Vị Nhiên là Tô thiếu gia như mười ba năm trước. Hắn biết Phương Quân Dục không thích bị hỏi đến chuyện tình cảm, nhưng lúc này, hắn vẫn nhịn không được mà hỏi một câu.

Phương Quân Dục chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ, đoá Tulip nở rộ, dưới ánh nắng mặt trời toả ra nhan sắc chói mắt. Khi Phó Triệu Dương cho là mình sẽ không có được câu trả lời, giọng nói của Phương Quân Dục nhẹ nhàng vang lên: “Khi đã thành thói quen thì sẽ không có cảm giác gì. Nhưng chỉ đến khi chợt mất đi mới có thể giật mình nhận ra thứ mình đã đánh mất đó quan trọng đến nhường nào.”

“Tôi hiểu.” Phó Triệu Dương nhẹ giọng nói, sau đó rời khỏi giáo đường sắp xếp hủy bỏ hôn lễ. Khách chưa đến, Phó Triệu Dương an bài xong cũng sẽ không đến.

Lúc này giáo đường vắng vẻ, chỉ còn lại Phương Quân Dục. Ánh sáng xuyên qua lớp cửa sổ màu sắc rực rỡ rọi xuống, lúc sáng lúc tối, dưới mái vòm vòng cung của nhà thờ phủ lên không gian một tầng ánh sáng huyền bí. Cả giáo đường như đắm mình trong sự đoan trang từ bi của Đức mẹ Maria, và cả sự thương xót.

Phương Quân Dục một mình ngồi trong giáo đường vắng vẻ, không cử động, đến tận khi bầu trời tối đen.

Tô Vị Nhiên là một chuyện ngoài ý muốn trong cuộc đời này của hắn. Lần đầu tiên gặp Tô Vị Nhiên, Tô Vị Nhiên chỉ mới mười sáu tuổi, kiêu ngạo tuỳ hứng, chỉ thích làm theo ý mình. Tô Vị Nhiên mạnh mẽ xâm nhập vào cuộc sống của hắn, từ đó về sau liền hoà cùng cuộc sống của hắn. Chỉ là sự xâm nhập của Tô Vị Nhiên không gây ra tác động gì quá lớn, mà dần dần rót vào sinh mệnh của hắn một cách quá tự nhiên, quá im lặng, nên hắn chưa bao giờ nhận ra Tô Vị Nhiên đã hoà cùng sinh mệnh của hắn từ lâu, không thể tách rời. Hôm nay, Tô Vị Nhiên bất ngờ bị cướp khỏi sinh mệnh của hắn, linh hồn bị xé ra rất đau, đau đến chết lặng.

Khi đó, bọn họ đều còn rất trẻ, không hiểu như thế nào là yêu. Mà sau khi tách ra, lại kiêu ngạo, cho dù nhớ cũng sẽ theo thói quen cố ý xem nhẹ, cứ nghĩ bất quá hai người ở chung quá lâu, khi tách ra nhất thời có chút không quen thôi. Hắn cho tới bây giờ cũng không muốn dừng lại nghe một chút tiếng lòng của chính mình.

Trong quá khứ, hắn cũng không biết vì sao lại chọn Phong Viễn, hắn muốn gì cũng cho, thậm chí là đồng ý tổ chức hôn lễ. Hiện giờ, hắn đã biết. Khóe mắt, thậm chí đuôi lông mày Phong Viễn đều mang theo bóng dáng Tô Vị Nhiên. Ngay cả tính tình tuỳ hứng ngạo nghễ, cũng hệt như Tô Vị Nhiên trước kia.

Chỉ là khi hắn nhận ra hết thảy đều đã không thể trở về.

“Vị Nhiên…” Hắn khẽ gọi. Trên mặt có cảm giác mát, hắn đưa tay lên mới phát giác lệ đã rơi đầy mặt.

—— nếu hết thảy có thể lặp lại, tôi nhất định sẽ giữ chặt lấy cậu, sẽ không tiếp tục buông tay.

Chỉ là… không có nếu.

Bi thương làm cho người ta hoảng hốt. Thời điểm vừa nghe tin Tô Vị Nhiên qua đời, cho dù là lãnh (tĩnh trấn) định như Phương Quân Dục cũng hoảng hốt thất thần nửa ngày. Tự ép buộc bản thân thanh tỉnh lại, Phương Quân Dục bắt đầu điều tra nguyên nhân phi cơ gặp tai nạn. Hắn không tin đây đơn giản chỉ là một hồi ngoài ý muốn.

“Thiếu gia, ngài nên chú ý nghỉ ngơi một chút.” Triệu quản gia đẩy cửa thư phòng, nhịn không được khuyên nhủ. Phương Quân Dục từ sau khi trở về từ Canada liền không ngủ không nghỉ, vội vàng làm việc.

“Chú Triệu, không cần lo lắng cho cháu, cháu sẽ chú ý.” Phương Quân Dục hướng chú Triệu cười cười.

Triệu quản gia nhìn thoáng qua Phương Quân Dục, thở dài một tiếng, lắc đầu, đóng cửa thư phòng lại.

Trong nháy mắt cửa thư phòng đóng lại, nụ cười trên mặt Phương Quân Dục lập tức biến mất. Ánh mắt của hắn lãnh lệ như đao phong, trước bàn là một đống báo tin tức.

Nửa tháng sau, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tô thị Tô Sùng Hoa và Giám đốc nhân sự Tô Lê bị giết ở bến tàu. Khoảng thời gian này cách thời gian Tô Sùng Hoa tiếp nhận tập đoàn Tô thị cũng nửa tháng. Bởi vì xuống tay quá gọn gàng, ngay cả cảnh sát cũng không tìm ra manh mối gì, nên vụ án này bị để qua một bên.

Mà chân tướng vụ án, tất cả mọi người đều hiểu mà không nói.

Từ đó, Tô gia nắm trong tay thế lực hắc đạo C thành gần trăm năm không người kế nghiệp đổ vỡ, triệt để biến mất.

Phương Quân Dục nhấp một ngụm rượu đỏ, trong TV đang đưa tin vụ án Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tô thị bị giết. Phương Quân Dục tắt TV, khẽ cười một tiếng. Vì sao a, ngay cả đã làm như vậy hắn vẫn cảm thấy trống rỗng? Phương Quân Dục nhẹ nhàng lắc ly rượu, ánh mắt cô đơn.

——–

Tô Vị Nhiên tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như muốn nứt. Hắn vươn tay, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương. Khi hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, đưa mắt nhìn chung quanh một chút, trong lòng lập tức kinh ngạc. Nơi này là… biệt thự của Phương Quân Dục. Căn phòng này chính là nơi Tô Vị Nhiên đã ở mười năm, vô cùng quen thuộc. Cũng là nơi đã mang đến cho hắn quá nhiều kỉ niệm.

Chính là sao hắn lại ở đây? Tô Vị Nhiên từ trên giường ngồi dậy, kí ức cuối cùng của hắn khi tỉnh là ở trên phi cơ. Hắn còn nhớ chiếc phi cơ đang bay đến Vancouver, thậm chí tiểng nổ đinh tai nhức óc đó vẫn còn văng vẳng.

Hắn vươn tay, làn da mịn màng trơn bóng, không có bất kỳ vết thương nào. Hắn lại kiểm tra thân thể, toàn thân một chút thương tích cũng không có, trên người cũng không cảm thấy đau đớn, à, ngoại trừ cơn đau đầu như muốn nứt ra này. Cảm giác đau đầu này hắn vô cùng quen thuộc, ở đây mười năm, hắn vô số lần đều nhờ vào cảm giác đau đớn này mà tỉnh lại.

—— đau đầu khi say rượu.

Tô Vị Nhiên đột nhiên có chút mờ mịt. Chuyện này rốt cuộc là sao? Hắn tìm máy tính, khi hắn kiểm tra thời gian, mắt của hắn từng chút tối sầm xuống. Sao có thể? Thời gian trên mạng so với tai nạn máy bay trong kí ức cuối cùng của hắn sớm năm năm! Chẳng lẽ tất cả chuyện này, thậm chỉ cả tai nạn máy bay kia cũng chỉ là một giấc mộng? Khi Tô Vị Nhiên nghĩ đến đây, lại khẽ lắc đầu. Nếu năm năm sau cũng chỉ là một giấc mộng, vậy cảnh trong mộng không khỏi quá thật rồi. Cái chết của cha, dã tâm của Tô Sùng Hoa, phản bội của Tô Lê, hôn lễ của Phương Quân Dục…

Tay hắn vô thức đặt lên ngực, cảm giác đau đớn đó quá thật, quá sâu. Xúc cảm lạnh như băng từ tấm thiệp mời, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rất rõ. Tất cả những chuyện xảy ra sau đó, cũng không phải giả.

Nhưng nếu tai nạn máy bay kia không phải giả, vậy tất cả những thứ này nên giải thích như thế nào? Hắn hẳn là đã chết, chỉ là xuyên qua lòng bàn tay hắn có thể cảm nhận rõ từng nhịp tim đang nảy lên. Tất cả những chuyện này, khiến cho trong đầu Tô Vị Nhiên hiện lên một suy đoán vô cùng vớ vẩn: hắn trọng sinh.

Tô Vị Nhiên không tin Thần Phật, nên hắn chưa bao giờ tin tưởng có sự tồn tại của mấy thứ như linh hồn. Nhưng lúc này, hắn không nghĩ ra cách giải thích nào hợp lý hơn.

Tô Vị Nhiên lại xoa huyệt Thái Dương. Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, mặc kệ có sống lại thực hay không, chỉ cần hắn còn sống… hắn nhất định sẽ khiến những kẻ từng phản bội hắn phải trả giá… Tô Vị Nhiên mở mắt, mặt tĩnh như nước.

Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra. Tô Vị Nhiên quay đầu lại: “Triệu quản gia?”

“Tô thiếu gia, cậu đã tỉnh? Trong người có còn thấy khó chịu không?” Triệu quản gia thấy đôi mắt vô thần của Tô Vị Nhiên, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Cho dù Tô Vị Nhiên vẫn chưa rõ lắm tình huống hiện tại, nhưng cũng có thể đoán được bảy tám phần. Ở biệt thự của Phương Quân Dục mười năm, hắn không ít lần cùng đám bạn xấu uống rượu cuồng hoan thâu đêm. Loại trường hợp này hắn đã quá quen thuộc, mỗi lần hắn say rượu, ngày hôm sau, Triệu quản gia đều hỏi hắn như vậy. Nếu hắn đoán đúng, thì ngày hôm qua hẳn là lại uống một đêm, cho nên đầu mới có thể đau đến như vậy.

Triệu quản gia gật đầu, hiển nhiên ông cũng đã quen việc Tô Vị Nhiên say rượu. Hồi đầu ông cũng từng khuyên hắn, nhưng Tô Vị Nhiên ngoài miệng thì nghe theo còn đâu thì vẫn như cũ, chỉ làm theo ý mình. Tô Vị Nhiên bướng bỉnh, cho dù là cha Tô Vị Nhiên Tô Hựu Nam cũng phải bó tay. Cho nên Triệu quản gia trừ việc tận lực chăm sóc sức khoẻ Tô Vị Nhiên, thì những cái khác cũng không nói gì.

“Tô thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong.” Triệu quản gia nói.

“Bây giờ cháu chưa muốn ăn.” Tô Vị Nhiên nói.

” Vâng.” Triệu quản gia đáp, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại chuẩn bị rời đi.

“Đợi một chút.” Tô Vị Nhiên đột nhiên lên tiếng.

“Tô thiếu gia, còn có gì phân phó sao?” Triệu quản gia lại đẩy cửa ra hỏi.

“Có thể cho cháu biết hôm nay là ngày mấy không?” Tô Vị Nhiên xoa nhẹ huyệt Thái Dương, khẽ cau mày, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu.

Triệu quản gia cũng không hoài nghi, nói ngày.

Tô Vị Nhiên cười cười: “Cháu biết rồi.”

Triệu quản gia gật đầu: “Vậy Tô thiếu gia nghỉ ngơi đi.” Nói xong đóng cửa lại, rời khỏi phòng Tô Vị Nhiên.

Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, con ngươi Tô Vị Nhiên cũng lạnh đi. Ngày quản gia nói và ngày hắn thấy trên mạng giống nhau. Cho nên suy đoán của hắn tuy vớ vẩn nhưng lại không sai. Hắn trọng sinh, hơn nữa còn là trọng sinh tới năm năm trước.

Khóe miệng Tô Vị Nhiên chậm rãi vẽ lên một một tia cười khẽ, độ cung hoàn mỹ lại ngoan độc: nếu hắn còn sống, như vậy hắn sẽ khiến những người đó phải trả giá… một kẻ cũng trốn không thoát.

Lần rối loạn của Tô gia là hai năm sau. Cho nên tất cả vẫn còn kịp.

Thời điểm cha của hắn bị kẻ khác hại chết khi đó hắn ở đâu? Hắn còn đang vì không chiếm được tâm Phương Quân Dục mà đau lòng. Tô Vị Nhiên đỡ trán, khóe miệng là nụ cười tự giễu lại châm chọc. Khi đó hắn, thật sự là rất không hiểu chuyện và tuỳ hứng. Hắn không phải không biết cha thường nhìn hắn thở dài bất đắc dĩ, nhưng một lần lại một lần cố ý xem nhẹ, đắm chìm trong thế giới của chính mình, cự tuyệt tiếp nhận gia nghiệp. Thẳng đến ngày đó, tin dữ truyền đến… sau, hắn tự mình động thủ xử lý kẻ phản bội, nhưng ích gì? Cha hắn cũng đâu thể sống lại. Còn bây giờ, tất cả vẫn còn kịp.

Tô Sùng Hoa và Tô Lê tạm thời vẫn chưa thể động, dù sao lần bình ổn rối loạn đó bọn chúng cũng có tác dụng không nhỏ.

Không vội, mọi thứ cứ từ từ sẽ đến… hắn sẽ từng bước từng bước tiễn bọn chúng xuống Địa ngục!