Đương Niên Ly Tao

Chương 48



THỐN TUYẾT ĐOẠN ( THỐN TUYẾT GÃY)

________________________________________

Lạc Bình môi nở nụ cười, “Vương gia, thỉnh.”

Đuôi lông mày Ninh Vương khẽ nhướn, ngây ngẩn cả người.

Hắn nghi hoặc nhìn Lạc Bình, không tin rằng Lạc Bình có thể thản nhiên như vậy.

Lạc Bình thấy hắn bất động, bèn chậm rãi nói, “Hạ quan có điều muốn cầu Vương gia, trả giá là chuyện đương nhiên, Vương gia không cần sai nghi cố kỵ (ngờ vực kiêng dè). Lạc mỗ xuất thân áo vải, nếu có thể lọt vào mắt xanh của hoàng tộc, thật sự là vinh quang hạng nhất, cũng đỡ phải tự mình từng bước bò lên… Những gì Vương gia vừa nói, không phải là ý tứ này sao?”

Ninh Vương cố ý làm nhục Lạc Bình, tất nhiên miệng mồm phải độc địa, hoàn toàn không thèm để ý lời mình nói có thật hay không, miễn có thể khiến Lạc Bình khó xử, trong lòng hắn đã vui sướng lắm rồi.

Trăm triệu lần không ngờ, người này vừa không biết xấu hổ lại vừa không biết e thẹn, miệng lưỡi bén nhọn, cư nhiên chẳng quan tâm tới tôn nghiêm của văn quan thanh cao mẫu mực, mạnh mẽ trả đũa, dồn Ninh Vương quẫn trí, đâm lao phải theo lao.

Ninh Vương trù trừ khiến khuôn mặt vốn đang tái nhợt của Lạc Bình dần dần hồi sắc, đáy lòng cũng vững tin hơn.

Hắn cố tình nắm lấy tay Ninh Vương, “Vương gia do dự cái gì? Không phải là sợ vướng vào phiền toái chứ? Xin Vương gia cứ yên tâm, hạ quan rất thức thời, chuyện này tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài.”

Hắn nói đến chân thành, trong đôi mắt còn ẩn chứa vẻ tủi thân cam chịu, thêm cả mấy phần mong ngóng chờ đợi, vừa uyển chuyển, vừa mang theo một vầng sáng lấp lánh như ngọc lưu ly.

Trong một thoáng chớp mắt, Ninh Vương thật sự bị mê hoặc, nhíu chặt lông mày, một tay nắm lấy cổ tay Lạc Bình, tay còn lại mơn trớn khóe mắt hắn.

Chạm phải làn da lạnh lẽo, Lạc Bình theo bản năng co người lại một chút, cũng khiến cho Ninh Vương giật mình bừng tỉnh.

Choáng váng, Ninh Vương mạnh mẽ rút tay về, hừ một tiếng thật mạnh, “Chưa thấy qua kẻ nào không biết xấu hổ như ngươi!”

Lạc Bình bị đẩy lại xuống ghế dựa, vẫn thản nhiên cười cười, “Xem ra Vương gia cũng hiểu hạ quan tư sắc thường thường, hạ quan tự biết mình so ra thì kém thanh quan (kỹ nam) ở Thúy Trúc Lâu lần trước Vương gia chuộc về. Phải đưa một viên thuốc tiên ra đổi, Vương gia hẳn cũng thấy không có lời đi.”

Ninh Vương hít sâu một hơi, mắng hắn, “Giỏi cho ngươi Lạc Mộ Quyền! Khó trách lúc trước ai cũng nói nói ngươi là Đại Lý Tự Khanh nham hiểm nhất, quả nhiên cáo già, tính toán lòng người không sai chút nào!”

“Vương gia quá khen,” Lạc Bình khiêm tốn nói, “Kỳ thật Vương gia tặng thuốc cho hạ quan, không hẳn không có lợi.”

“Là sao?”

“Gia hương của hạ quan cách kinh thành khá xa, mang thuốc về ít nhất cũng mất hai tháng. Hai tháng này, hạ quan xem ra không thể ở bên cạnh Hoàng Thượng.”

Ninh Vương hồ nghi, “Ngươi thật sự bỏ lại y? Đây là đạo nghĩa trung quân của ngươi?”

“Từ xưa trung hiếu đã khó song toàn, mẫu thân bệnh tình nguy kịch, thân là nhi tử có thể nào không đi? Huống chi hạ quan còn thiếu Vương gia một món nợ nhân tình, hai tháng này, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho ngài.”

“Hừ, hai tháng? Ngươi đoán thế cục trong kinh hai tháng sau sẽ như thế nào?’

“Hạ quan không phải thánh nhân, không có cách đoán trước thế cục.”

“…” Ninh Vương nhìn hắn, lần đầu tiên cảm thấy người này thức thời, chẳng biết sao còn cảm thấy bộ dạng hiền hòa và ngoan ngoãn của hắn rất thuận mắt. Nghĩ nghĩ, Ninh Vương hỏi hắn, “Nếu như ta làm Hoàng đế, ngươi có nguyện trung thành với ta?”

Lạc Bình mỉm cười, “Ai có thể cho ta quan to lộc hậu, ta nguyện trung thành với người đó. Hạ quan luôn luôn chích trung vu quân, bất trung vu nhân (chỉ trung với Vua, không trung với người).”

“Ngươi thật là một người thông minh.”

Giọng điệu của Ninh Vương nghe không ra hỉ nộ, đưa tay gọi quản sự, “Lấy một viên ‘Dư Toán’ đến.”

Quản sự lĩnh mệnh lui ra, Lạc Bình khom người nói tạ ơn, “Đa tạ Vương gia thành toàn.”

________________________________________

Ngày hôm sau, Lạc Bình quả thực trình lên chiết tử hồi hương thăm nhà, xin Lại Bộ cho nghỉ phép.

Tiểu Hoàng đế không muốn, tỏ ý giữ hắn lại ngay trên triều, nhưng sắc mặt Lạc Bình rất bi thương, hắn mềm giọng khẩn cầu, lại có các vị đại thần thuyết giáo chuyện báo hiếu, tiểu Hoàng đế không thể không thả người.

Bãi triều, Lạc Bình đang hàn huyên với bào môn (đồng nghiệp), bất giác cảm thấy sau lưng có người nhìn, hắn quay đầu lại, thấy Ninh Vương đang bước lên kiệu, vẻ mặt tựa như có điều suy nghĩ.

Ninh Vương trời sinh tính nghi kỵ, làm người rất thận trọng, khi đó hắn cũng nghi ngờ Phương Tấn hai lòng, đuổi y ra khỏi kinh thành, Lạc Bình đọ sức với hắn vô cùng lao lực. Lần này có cơ hội tạm thời gác xuống trọng trách, coi như tặng cho mình một chuyến nghỉ ngơi.

Gấp ống tay áo, Lạc Bình ho khan hai tiếng, nói với kiệu phu (người khênh kiệu), “Hồi phủ đi.”

________________________________________

Tôn đại nương vừa nghe nói hắn muốn rời kinh, trong lòng thấp thỏm không yên, phải bỏ lại việc làm ăn tại tửu quán để quay về giúp hắn chuẩn bị. Vừa nhìn thấy Lạc Bình, bà đã lớn tiếng giận dữ, “Lão gia, ngài có thể nghỉ ngơi cho tốt một ngày được không? Nhìn cái sắc mặt ngài kìa, sắp bệnh đến nơi rồi đó!”

Lạc Bình khoát tay, “Không có việc gì.”

“Làm sao mà không có việc gì được? Lúc nãy vừa về, ngài ho có ngừng đâu!”

“Đó là hôm qua gặp chút gió lạnh thôi, “Lạc Bình trấn an, “Tốt xấu gì ta cũng biết đôi chút y thuật sơ sài, thân thể của mình ta tự hiểu được, Tôn đại nương đừng lo.”

Tôn đại nương biết hắn cố chấp, thật sự chẳng có cách nào, chỉ đành giúp hắn thu dọn hành trang, dặn dò hắn lên đường cẩn thận, có gì khó chịu phải lập tức đi khám đại phu, ngàn vạn lần đừng chữa được cho mẫu thân thì chính mình lại đổ bệnh.

Lạc Bình cười nói, “Nào có nghiêm trọng như vậy.”

________________________________________

“Báo cáo! Tướng quân, lương thảo mới đã đến, đủ dùng hết mùa đông này!”

“Báo cáo! Tướng quân, Bắc khấu vẫn bế môn bất xuất (đóng cửa không ra)! Trong thành thỉnh thoảng vọng đến tiếng sắt đá va đập, chưa tra được bọn chúng đang làm gì!’

“Biết rồi.” Chu Đường cho trinh sát lui, quay lại hỏi bốn người đang ngồi, “Các ngươi nghĩ xem, lúc này nên lui giữ hay nên cường công?”

Giám quân nói, “Nếu đã lui giữ lâu như vậy, chi bằng cứ tiếp tục tĩnh quan kỳ biến (im lặng theo dõi biến động) đi. Bọn chúng án binh bất động, hiển nhiên là đang làm trò quỷ, muốn dụ chúng ta công thành. Nếu lúc này cường công, chẳng phải nhẫn nại trước đây sẽ công khuy nhất quỹ (thất bại trong gang tấc) sao?”

Đình Đình vẫn mãnh liệt đề nghị cường công, ngay từ đầu cậu đã chủ trương cường công, “Quan tâm bọn chúng làm cái quỷ gì, ngồi đây chờ chúng ra tay trước tựa như sợ chúng vậy! Phải thừa thắng xông lên, giết cho chúng chạy về Bắc Lăng!”

Chu Đường chưa tỏ thái độ gì, y hỏi Phương Tấn, “Quân sư thấy sao?”

Phương Tấn cười nói, “Cường công.”

“Không phải trước đây quân sư phản đối sao?”

“Hiện giờ đã khác. Lúc ấy ta lo lắng các tướng sĩ không thích ứng được cái rét nơi này, dễ xảy ra sơ suất, lại lo lắng triều đình tại thời khắc mấu chốt sẽ cắt xén lương thực, một khi xâm nhập địa bàn Bắc Lăng khai chiến, rất có khả năng quân lương không đủ ăn.”

Chu Đường híp mắt, “Cắt xén lương thực? Tại sao quân sư lại có băn khoăn như vậy?”

Phương Tấn cũng không gạt y, “Khi ta dẫn bộ hạ cũ từ Việt Châu tới đây, từng nhận được một phong thư của Mộ Quyền huynh, trong thư nói: Kinh trung lương hướng khủng sinh biến, quân trận đắc chí mạc trường khu (lương bổng trong kinh đang biến động, quân trận đắc chí chớ vội vàng). Ta nghĩ Mộ Quyền huynh giao thiệp rộng với quan viên trong kinh, dự liệu được việc gì đó, nên cố ý nhắc nhở chúng ta.”

Y cũng mặc kệ sắc mặt Chu Đường sau khi đề cập tới Lạc Bình có bao nhiêu khó coi, nói thẳng, “Lại nói Mộ Quyền huynh, mặc dù không thể chiến đấu, nhưng vẫn quyết thắng từ ngàn dặm xa xôi, bản lĩnh phòng hoạ cho sự việc còn chưa xảy ra, thật sự khiến người ta bội phục. Bất quá hiện nay lương thảo ổn thỏa, không cần lo lắng nhiều. Mông Tô Đáp hiển nhiên chỉ đang ra vẻ, thay vì thụ động chờ đợi, không bằng chúng ta chủ động công thành, ép bọn chúng phải lộ mặt.”

Chu Đường hung hăng trừng mắt nhìn Phương Tấn, cố áp chế khó chịu trong lòng, “Quân sư nói đúng cực kỳ, bổn tướng quân cũng không muốn tiêu phí thời gian với bọn chúng thêm nữa. Lương thảo tới đây một đợt lại một đợt, ăn hết mà không đánh giặc, nuốt trôi được sao?! Không bằng đánh một trận cho sớm xong xuôi, nói không chừng còn kịp về ăn tết, Giám quân cũng có thể trở về phục mệnh.” Y cũng có thể trở về giáo huấn cái người cứ luôn tự cho mình là đúng kia!

Vài tham tướng lập tức gật đầu nói trận này phải đánh cho thống khoái, vừa kịp lúc, bọn họ cũng đều muốn mau được lĩnh chút quân công, nhanh còn kịp về nhà đón tết với vợ con.

Chu Đường đứng dậy, “Truyền lệnh! Lập tức chỉnh quân, ngay hôm nay công thành!”

“Rõ!”

Lúc ra khỏi doanh trướng, Đình Đình nhỏ giọng nói thầm với Phương Tấn, “Phương tiên sinh, ngài không thấy cái mặt thúi um của y sao? Mật thư của Lạc tiên sinh mà ngài cũng dám nói cho y nghe?”

“Sao lại không dám?”

“Lần trước một tiểu binh trong doanh (tiểu đoàn) của ta vô tình nói đến chuyện Lạc tiên sinh phá một kỳ án, ngay lập tức lĩnh luôn năm mươi quân côn, bị đánh kêu la thê thảm vô cùng, ai cầu tình giùm cũng không được.”

Phương Tấn mở quạt ‘Phạch’ một tiếng, “Y không dám đánh ta, có giận thế nào y cũng không dám.”

Đình Đình ngạc nhiên hỏi, “Vì sao?”

“Bởi vì y có việc phải xin ta.”

“A? Việc gì vậy?”

Phương Tấn cười nhưng không nói.

Hai người tán dóc đến đây, phía sau chợt truyền tới giọng nói ủ ê của Chu Đường, “Quân sư lại đây.” Nói xong, y đi thẳng vào doanh trướng của Phương Tấn.

Phương Tấn gấp quạt, “Tuân mệnh.” Lúc gần đi còn nhỏ giọng chỉ điểm cho tiểu đồ đệ đang mù tịt, “Có người nhung nhớ tựa mũi tên bay, sờ thì không tới, nhưng được nhìn một cái cũng đủ tốt rồi.”

________________________________________

Trong trướng, Chu Đường đi thẳng vào vấn đề, “Thư của hắn đâu?”

Phương Tấn nói, “Mộ Quyền ngàn dặm truyền tin đến Việt Châu cho ta, tất nhiên là thư tín cá nhân, Tướng quân không có tư cách xem đâu.”

Chu Đường nhịn không nổi, đập bàn cả giận nói, “Hắn có cái gì mà ta không thể xem?! Ta bảo ngươi lấy ra đây!!!”

Phương Tấn không thèm nhìn y cáu giận, ngược lại còn chuyển sang dáng vẻ sư phụ, “Đại chiến sắp tới, ngài chỉ vì một bức tư mà đập bàn với ta, thiếu kiên nhẫn như vậy, sao hắn có thể yên tâm được!”

Chu Đường hừ lạnh, “Chuyện của ta và hắn, khi nào thì đến phiên ngươi chõ mồm vào?!”

Phương Tấn nhìn y giận đến đỏ cả mắt, thở dài, “Không phải không cho ngài xem, nhưng phải chờ ngài tỉnh táo lại đã. Bức thư đó hắn cũng nói ta không được đưa cho ngài, chính là vì sợ ngài nhất thời mất khống chế, phá hủy đại cục.”

Chu Đường ngây người.

Đúng vậy, y không hiểu nổi vì sao thư của Lạc Bình lại gửi cho Phương Tấn mà không phải gửi cho y. Dù y có giận thế nào thì cũng vẫn nghe lời hắn mà… Cùng lắm y chỉ xé thư, sau đó dán lại thôi…

“Mộ Quyền suy nghĩ nhiều lắm, nơi chốn lo liệu cho ngài, quả thật có chút tự cho mình là đúng. Nhưng đó thường thường là bệnh chung của mỗi mưu thần (hạ thần tham mưu), ngài không thể trách hắn.”

“Ta đâu có trách hắn,” Chu Đường mím môi nói, “Ta chỉ… quá nhớ hắn.”

“Ta biết, ta…” Phương Tấn thoáng xúc động, cố gắng nuốt xuống từ ‘cũng’ đã sắp rời khỏi miệng, “… Ta muốn nói với ngài điều này, không phải là hắn nhẫn tâm. Chuyện cần làm của ngài bây giờ chính là tự ngài phải tôi luyện cho tốt. Có hắn ở bên cạnh ngài, ngài cứ mãi không thể phát huy được. Hắn biết ảnh hưởng của mình đối với ngài, biết khi nào thì nên cùng ngài, khi nào thì nên rời đi. Chỉ dựa vào điểm này, hắn đã là hiền thần mà ta không thể nào theo kịp.”

“Vậy vì cái gì mà hắn không thẳng thắn với ta? Trong mắt của hắn, chẳng lẽ ta không biết nói lý sao?”

“…” Phương Tấn rất muốn gật đầu. Chu Đường trước mặt Lạc Bình chính là một tiểu vô lại, vĩnh viễn xúc động lớn hơn lý trí, có đạo lý thì hiểu thông được, có đạo lý thì chết sống cũng không chịu thông. Phương Tấn là người ngoài, nhìn vào có thể thấy rõ hơn ai hết.

“Thôi, ngài tự xem thư của hắn đi.”

Phương Tấn đưa thư cho Chu Đường.

Nội dung vẫn ngắn ngủn như cũ, đầu tiên là nói chuyện lương thực, thứ hai là nói chuyện Nam Sơn quân nhập biên, thứ ba là…

Từ thứ ba trở đi, mỗi một câu, đều là nói về y —-

Vương gia tuổi trẻ khí thịnh, rất dễ bị khích tướng, nếu y lỗ mãng làm việc, mong Trọng Ly huynh cố gắng khuyên can.

Nếu Vương gia vì chuyện của ta mà để bụng, cứ mặc y hận đi, đừng bào chữa hay cầu tình cho ta, miễn để y phân tâm.

Bắc Lăng giá rét, cần phải nhắc Vương gia chuẩn bị nhiều xà du cao (cao rắn), phân cho các tướng sĩ, lợi chiến, lợi quân tâm.

Sau khi thắng trận, đó sẽ là lúc trong kinh đại loạn. Việt Vương dẫn quân trở về, cần phải làm ba sự kiện…

Chu Đường đọc tới đây, đột nhiên kinh hãi.

Giấy trắng mực đen rõ ràng viết:

Ám sát Giám quân, thanh quân trắc, cầm vương. (Ám sát Giám quân, thanh lọc quân đội, bắt giữ vua)

Y không khỏi nhẹ thở ra một tiếng. Chờ y đọc xong, Phương Tấn lập tức đốt bỏ lá thư.

Khi Chu Đường hồi phục lại tinh thần, tờ giấy kia đã thành tro bụi.

Trên thực tế, y quả thật từng có tính toán như vậy, chỉ là đến giờ y vẫn chưa thể hạ được quyết tâm, y cũng không biết liệu sẽ có thời cơ thích hợp hay không. Nay có lời này của tiểu phu tử, trong lòng y đã kiên định, nhưng… “Hắn ở kinh thành…”

“Hắn ở kinh thành, chờ Tướng quân chiến thắng trở về.”

________________________________________

Chu Đường tự mình dẫn quân, dồn Bắc Lăng quân đến dưới chân tường thành Cự Mộc Trùng, binh lính tới cổng thành bị tên bắn xuống. Đại Thừa quân mặc dù không có thần binh lợi khí, nhưng sĩ khí dũng mãnh vô cùng. Chiến đấu hai ngày đã kiên cường phá được cổng thành.

Mấy trăm quân địch tử nạn trên cổng thành, bên dưới cổng thành cũng là máu tươi một cõi.

Hai phe liều chết quyết chiến, cuối cùng Chu Đường giành thắng lợi.

Chu Đường phấn chấn, giơ kiếm thét to, “Các tướng sĩ! Theo ta tiến vào thành! Ai lấy được đầu Mông Tô Đáp, ta sẽ phong tước phong hầu! Bản Tướng quân quyết không nuốt lời!”

“Giết ! ! !” Tướng sĩ nhiệt huyết dâng trào, ùn ùn xông vào bên trong thành.

“Tướng quân chậm đã!” Phương Tấn giục ngựa theo sau, nhưng Chu Đường đã dẫn đầu vào thành, gọi cũng không quay lại. Trong lòng y bắt đầu không yên, chỉ sợ điều Lạc Bình e ngại sẽ thành sự thật, Vương gia thật sự quá lỗ mãng!!

Cổng thành dễ bị phá vỡ như thế, tất nhiên bọn chúng đang chờ “Gậy ông đập lưng ông”!

Phương Tấn thúc vào bụng ngựa, vội vàng muốn tiến đến khuyên can, nhưng vừa mới vào thành, thình lình nghe thấy một tiếng nổ vang trời. Khí giới hỗn loạn phóng ngang qua đỉnh đầu y, trong nháy mắt, trước mặt y toàn là máu tươi tanh tưởi, chỉ kịp hô to một tiếng, “Tướng quân cẩn thận!”

Chu Đường cũng nghe thấy tiếng nổ lớn, quay đầu lại nhìn lên, một mũi tên bằng sắt đang lao về phía y, chóp mũi tên nhọn hoắt loé sáng phản chiếu trong mắt y.

Tốc độ bắn quá nhanh, y khó khăn lắm mới nghiêng được thân mình, cấp tốc nâng Thốn Tuyết lên chắn. Thốn Tuyết vốn là lợi kiếm đúc từ Hàn Huyền Thiết, theo lý thuyết thì dù đỡ không được, cũng phải đánh lệch được đường tên bay. Chẳng ngờ mũi tên kia còn cứng hơn nhiều so với Hàn Huyền Thiết…

Bên tai Chu Đường truyền đến âm thanh Thốn Tuyết gãy đôi, tựa như biểu thị cho điều gì đó.

Khi lưỡi kiếm gãy rơi xuống tuyết, cũng là lúc mũi tên xuyên qua ngực Chu Đường.

“Chu Đường ! ! !” Đình Đình ở gần đó sợ đến sững người, bật thốt lên tiếng gọi tên y như ngày nào.

Các tướng sĩ Đại Thừa nhìn thấy cảnh này cũng đều choáng váng — Chủ tướng ngã ! ! !

Chu Đường bị chấn động quá lớn xung quanh hất xuống ngựa, nhìn thấy màu máu đỏ tươi chiếu vào trước mắt.

Máu của chính mình, trước mắt của chính mình.

Ý thức mơ hồ, y nghe có người thét lên tên của y.

Người nọ đã nói, về sau ngươi sẽ bước lên đỉnh thiên hạ, tên của ngươi sẽ trở thành điều kiêng kị của tất cả mọi người, ta cũng không ngoại lệ.

Người nọ đã rất lâu rồi chưa gọi y như vậy, nếu hắn cứ gọi y là “Tiểu Đường” thì thật tuyệt làm sao.

Giữa cơn loạn lạc, âm thanh mỏng manh của Chu Đường bị chôn sâu dưới tầng tuyết đỏ thẫm.

Vẫn là giọng điệu ‘trang khả liên’ và ‘sái vô lại’ khi nào.

“Tiểu phu tử, ngươi thật sự… Bỏ mặc ta sao?”