Đương Niên Ly Tao

Chương 44



THỦ BIÊN VƯƠNG

________________________________________



Chu Hành không phải là kẻ tầm thường văn không biết, võ không thạo.

Tiên hoàng cố ý bồi dưỡng y, chỉ dành cho y những gì tốt nhất, bởi vậy bất kể là văn chương hay võ nghệ, y đều đã đạt tới trình độ thượng thừa. Nhưng dưới con mắt của Lạc Bình, tất cả vẫn còn xa mới đủ.

Làm Quân chủ, điều quan trọng nhất không phải tu dưỡng bản thân, mà là nắm vững lòng người. Dân chúng, triều thần, hậu cung, nơi chốn đều có lòng người đang chờ y chinh phục, mà điểm này chính là thiếu sót lớn nhất của Chu Hành vốn luôn ở trong chốn thâm cung, chưa từng trải qua sóng gió.

Hắn có tâm giúp y, nhưng cấp bậc hắn hèn mọn, ngay cả mặt mũi Hoàng đế ra sao cũng nhìn không thấy. Cũng may tiểu Hoàng đế tựa hồ đã được đám người Lý Nguyên Phong chỉ điểm, đối với Thị chiếu Lạc Bình, coi như cũng khá xem trọng.

Hôm đó Lạc Bình đang bưng một đống công văn lớn đến Quốc Tử Giám, trên đường về hắn đụng phải một tiểu thái giám.

Tiểu thái giám còn chưa biết hắn, vì vậy ngập ngừng hỏi, “Xin hỏi vị đại nhân này có phải là Lạc Bình, Lạc Thị chiếu không?”

“Đúng vậy, không biết công công có chuyện gì?”

“Hoàng thượng có lời mời, thỉnh Lạc đại nhân đi theo ta.”

Lạc Bình gật đầu, “Vâng, phiền công công dẫn đường.”

Ngoài dự kiến của Lạc Bình, tiểu thái giám không đưa hắn tới Chân Ương Điện, cũng không đưa hắn tới Triêu Dương Cung, mà lại dẫn hắn đến một nơi hẻo lánh nhất —- Phù Đông Điện.

Lạc Bình thầm rùng mình.

Đây là nơi Chu Đường đã từng sống, tiểu Hoàng đế muốn gặp mặt tại đây là có dụng ý gì?

Phù Đông Điện vài năm không có người qua lại, hiện giờ Hoàng đế giá lâm, đương nhiên đã được quét dọn đến một hạt bụi nhỏ cũng không còn. Lạc Bình được đưa vào trong, mời ngồi xuống, lúc này tiểu Hoàng đế vẫn còn chưa tới.

Ngay sau đó, tiểu Hoàng đế tiến vào, sau lưng chỉ mang theo hai nội thị. (người hầu riêng)

Lạc Bình vội vàng đứng dậy hành lễ, “Vi thần Lạc Bình bái kiến Bệ hạ.”

Chu Hành dìu hắn đứng lên, “Ở đây không phải triều đình, Lạc khanh đừng đa lễ, trẫm chỉ muốn tìm người trò chuyện mà thôi.”

“Dạ.” Lạc Bình nghiền ngẫm không ra dụng ý của Chu Hành, nên hắn cũng không dám nhiều lời.

Chu Hành mở miệng nói trước, “Lạc khanh, có lẽ khanh cảm thấy kỳ quái, vì sao trẫm lại gọi khanh tới đây?”

Lạc Bình không gật đầu cũng không lắc đầu, “Xin Bệ hạ khai sáng.”

“Nơi này từng thuộc về vị Hoàng thúc gần gũi nhất với trẫm. Khi đó bọn họ đều bảo trẫm rằng, vị Hoàng thúc ấy chính là điềm gở, ngàn vạn lần không được đến gần, nếu không trẫm có thể sẽ bị hại chết. Nhưng dù vậy, trẫm vẫn cảm thấy vị Hoàng thúc đó không hề có ý xấu. Y chỉ lớn hơn trẫm bốn tuổi, rõ ràng cũng chỉ là trẻ con mà thôi, tại sao mọi người lại đay nghiến dày vò y như thế?”

Lạc Bình im lặng lắng nghe, không nói xen vào. Các nội thị đều đã lui ra ngoài, xem ra những điều vị tiểu Hoàng đế này muốn nói tương đối riêng tư.

“Khi đó trẫm có Hoàng gia gia che chở, người trong cung đều nâng trẫm lên trời. Trẫm nhìn y lúc nào cũng lủi thủi một mình, cảm thấy y thực đáng thương. Mãi tới bây giờ trẫm mới hiểu được, cảm giác bị cô lập quả thật rất khổ sở, nhưng điều chúng ta cần không phải là sự thương hại của kẻ khác, mà là có thể tự mình đứng dậy chống đỡ.”

“Lạc khanh, chuyện của khanh, trẫm cũng đã nghe qua đôi chút. Rất nhiều người nói khanh là một kẻ cực độ tham quyền, tuy nhiên trẫm biết, khanh tuy rằng tham quyền, nhưng không hề sợ quyền. Khanh nắm quyền thế trong lòng bàn tay, chứ không phải làm nô lệ cho nó.”

“Trẫm cũng hiểu, Mạt Thành dù lớn như vậy, nhưng dám ngang nhiên đối địch với các Hoàng thúc thì không có mấy người, cho dù trẫm đường đường là Thiên tử cũng không thể làm được. Nhị Hoàng thúc và Tam Hoàng thúc đều dùng danh nghĩa phụ tá Tân đế để yêu cầu nhiếp chính (thay quyền). Lạc khanh, trẫm cần khanh giúp trẫm.”

Lạc Bình cung kính nói, “Vi thần vị ti ngôn khinh (địa vị thấp bé, lời nói không trọng lượng), chỉ sợ khó có thể đảm đương trọng trách lớn như vậy.”

Chu Hành hiểu ý, “Trẫm biết khanh bất mãn chức quan hiện tại, nhưng khanh cứ an tâm. Không tới một tháng nữa, Lý Tông chính và một số lão thần sẽ đề bạt cho khanh một vị trí tại Thông Chính Ti. Đến lúc đó khanh cứ yên tâm mà làm.”

“Bệ hạ, vi thần có điểm chưa rõ.”

“Cứ nói, đừng ngại.”

“Vì sao Bệ hạ tín nhiệm vi thần? Vi thần là kẻ đã bị Tiên hoàng trừng phạt, phải chịu bãi quan mười năm, tất nhiên chưa từng làm được điều gì cho Bệ hạ. Bệ hạ không tín nhiệm các Hoàng thúc của mình, ngược lại còn giao trọng trách phụ chính (trợ giúp chính trị) vào tay một ngoại nhân như thần, Bệ hạ có thể yên tâm thật sao?”

Nghe Lạc Bình nói như vậy, Chu Hành hơi hơi đỏ mặt.

Thiên tử thiếu niên có vẻ ngại ngùng, “Kỳ thật hiểu biết của trẫm đối với khanh cũng chỉ qua lời những người khác nói. Trước đây ở Triêu Dương Cung, trẫm thường nghe mấy Thiếu phó nói rằng, trong số quần thần có một… có một viên quan chẳng coi ai ra gì, từ thuở nhỏ đã được xưng tụng là thần đồng, tuổi còn trẻ mà đạt được công danh cao, ỷ vào lòng tin mù quáng của Hoàng Thượng, giao tình với ai cũng không cần, thậm chí còn dám chống đối Hoàng Thượng trước mặt bao nhiêu người. Trẫm rất ngạc nhiên, hạng người nào có thể ngỗ ngược với Hoàng gia gia? Vậy nên trẫm đã chạy tới Chân Ương Điện nghe lén khanh và Hoàng gia gia nói chuyện…”

Lạc Bình kinh ngạc, hắn không nghĩ tới chuyện xấu của mình đã để lại ấn tượng sâu như vậy cho tiểu Hoàng đế, “Khi đó vi thần trẻ tuổi khinh cuồng, làm nhiều chuyện không có chừng mực, khiến Bệ hạ chê cười rồi.”

“Không phải. Bọn họ đều nói thái độ làm người của khanh quá mức bạc bẽo vô tình, nhưng trẫm nghe được khanh trò chuyện với Hoàng gia gia, câu nói kia, đến giờ trẫm vẫn nhớ rõ trong lòng.”

“Vi thần… đã nói gì?”

“Khanh chất vấn Hoàng gia gia, ‘Pháp lệnh ‘trưởng tử kế thừa’ đã dự tính xong, nhưng Hoàng Thượng có từng hỏi qua ý nguyện của Hoàng trưởng tôn, người suốt ngày đêm bị giam lỏng ở Triêu Dương Cung hay không?’… Trẫm đã nghĩ, có lẽ khanh là người duy nhất để tâm tới ý nguyện của trẫm, người như khanh sao có thể lạnh lùng được? Cho nên trẫm bèn ngày ngày năn nỉ Hoàng gia gia, để khanh tới làm Tây tịch cho trẫm.”

Lạc Bình không khỏi bật cười, “Chỉ tiếc rằng không lâu sau thần sẽ bị bãi quan, Tiên hoàng tất nhiên không thể đáp ứng Bệ hạ được.”

Chu Hành ừ một tiếng, lại nói, “Không chỉ có vậy, còn có Thất Hoàng thúc.”

“Việt Vương?” Lạc Bình cũng thật không ngờ, Chu Đường có nhắc tới hắn với Chu Hành?

“Trẫm nhìn thấy rõ, Thất Hoàng thúc thật sự rất thích khanh. Lúc đó y luôn nói khanh là đồ quan mê bất trị, còn cứng nhắc chẳng hay ho gì, nhưng sau khi khanh bị bãi quan, y liền không tới Triêu Dương Cung nữa.”

“Trẫm vẫn nghe nói Thất Hoàng thúc có hiềm khích với khanh, hình như là bởi vì tranh giành phần thưởng Hoàng gia gia ban cho, vậy nên y thường xuyên trêu chọc khanh. Nhưng về sau trẫm mới hiểu, chính bởi vì khanh để ý tới y, đáp lại y, khiến cho y không còn cô đơn nữa, nên y mới có thể đặt khanh trong lòng.”

“Lạc khanh, hiện giờ trẫm đánh cược. Lúc này trẫm cũng đang một thân một mình chèo chống trong khốn cảnh. Khi đó khanh quan tâm đến Thất Hoàng thúc, trẫm tin tưởng khanh cũng sẽ không bỏ mặc trẫm bây giờ, phải chứ?”

Lạc Bình không nói gì.

Hắn bỗng nhiên ý thức được, bản thân mình chưa bao giờ hiểu rõ Chu Hành. Một đứa nhỏ bị tường cao ngăn chặn tầm mắt, nên đã dùng trái tim để nhìn người. Y thực đơn thuần, cũng thực thông minh.

“Hôm nay trẫm đã phái người đưa chiếu thư tới Việt Châu, triệu kiến Thất Hoàng thúc hồi kinh thuật chức (báo cáo công tác).”

Đáy lòng Lạc Bình trầm xuống, cái gì nên tới, muốn trốn cũng không xong.

“Y không có phủ đệ ở ngoài cung, nên trẫm phá lệ để y ngụ lại trong cung. Trẫm nghĩ y sẽ quen thôi.”

“Bệ hạ triệu kiến y có chuyện gì?” Lạc Bình biết rõ nhưng vẫn hỏi.

“Là vì di chiếu của Hoàng gia gia.” Chu Hành nói, “Thất Hoàng thúc có thể trở về, trẫm rất vui mừng, nên phải tự mình đến xem nơi y sống trước kia, sai người quét dọn lại sạch sẽ.”

Khi tạm biệt, Lạc Bình nhìn bóng dáng lẻ loi của tiểu Hoàng đế mười bốn tuổi, chẳng biết tại sao hắn nhớ tới Chu Đường năm xưa, nhịn không nổi đưa tay phủi đi một mảnh lá trúc rơi trên vai y.

Bước chân Chu Hành khẽ ngừng lại, mở to mắt nhìn hắn.

Chỉ trong chớp mắt, Lạc Bình hồi phục lại tinh thần, ngón tay giữ lấy mảnh lá trúc, hắn nói, “Bệ hạ đừng vào rừng trúc thì tốt hơn, bên trong có rắn độc, rất nguy hiểm.”

Chu Hành nở nụ cười, “Khanh hệt như những gì Thất Hoàng thúc nói.”

“…”

“Thực ra trẫm muốn đi xem rừng trúc kia có bao nhiêu đáng sợ.” Chu Hành nhận lấy lá trúc, mân mê trong tay, “Nơi đó quá u ám, nhưng vẫn chưa bằng được long ỷ trước triều đình đâu.”

Những lời này dằn vặt lương tâm Lạc Bình.

Nhận lấy tín nhiệm của tiểu Hoàng đế, hắn không biết tương lai mình sẽ phải dùng vẻ mặt nào khi giúp Chu Đường cướp lấy giang sơn từ trên tay y.

Đứa bé này đã tin nhầm hắn, cũng tin nhầm người bạn cùng chơi đùa từ thuở ấu thơ.

Bọn hắn đều là rắn độc cuốn quanh long ỷ của y.

Nhưng có một điều y nói đúng, điều này nghẹn lại trong tâm Lạc Bình —-

—— Lạc Bình không thể bỏ mặc y. Lần này hắn trở về, không phải hoàn toàn là vì Chu Đường.

________________________________________

Quả nhiên, chưa tới một tháng, Lạc Bình từ tiểu Thị chiếu nhảy lên thành Thông Chính Ti Phó sử. Đây là chuyện chưa bao giờ có ở Lại bộ, nhưng giờ đã xảy ra trên người hắn.

Tính theo cấp bậc, thực sự là “Một bước lên mây”, đường công danh của Lạc Bình, cho tới giờ nếu không phải khiến người ta chê trách, thì cũng khiến người ta đỏ mắt ghen tị.

Điều nhiệm (thuyên chuyển công tác) Lạc Bình là lợi dụng cơ hội, chui vào chỗ trống khi Nhị Hoàng thúc Ninh Vương cùng Tam Hoàng thúc Thuỵ Vương của tiểu Hoàng đế đấu đá lẫn nhau.

Ninh Vương cao tay, dám gạt Thuỵ Vương tới cai quản Phái Châu xa lắc, bắt hắn phải giữ đạo hiếu với Tiên hoàng cho trọn ba năm, mà thân đệ đệ (em trai ruột) của Thuỵ Vương, Lục Hoàng thúc của tiểu Hoàng đế, Duyên Vương, thì bị Ninh Vương giam lỏng làm con tin.

Đang lúc Ninh Vương đại thắng trở về, lại bất ngờ phát giác dưới mí mắt mình đã mọc thêm một cái đinh.

Cho dù sắc mặt khi lâm triều rất khó coi, nhưng Ninh Vương thập phần nhẫn nhịn, kiếm chế không hề nổi giận. Hắn cho rằng, dù Lạc Mộ Quyền có bản lĩnh đến đâu, cũng vô pháp ngăn cản hắn nhiếp chính.

Hắn chỉ không ngờ, sóng cũ chưa qua, sóng mới đã đến. Đương lúc hắn chưa kịp giải quyết Lạc Bình, Việt Vương Chu Đường lại được tiểu Hoàng đế triệu hồi về kinh, còn lý do là vì di chiếu của Tiên hoàng.

Việt Vương quang minh chính đại nhập kinh, mang theo một ngàn binh sĩ, tự xưng là Nam Sơn quân…

________________________________________

Lạc Bình gác báo cáo Binh Bộ và Lễ Bộ cùng đưa tới sang một bên, trong tay vẫn đang cầm bút, tựa hồ muốn viết gì đó, nhưng thật lâu sau hắn vẫn không nhúc nhích.

Mực nước rơi xuống trang giấy, tạo thành những chấm tròn màu đen.

Từ sau khi trở lại Mạt Thành, hắn vẫn rất bận rộn. Gánh trên vai phó thác của tiểu Hoàng đế và ứng chiến áp bách của Ninh Vương, hắn cố gắng xếp chuyện của Chu Đường ra sau đầu, nhưng hễ có thời gian yên tĩnh, nhớ đến y, lòng hắn lại rối loạn vô cùng.

Hắn biết bỏ lại y như vậy sẽ khiến y phẫn nộ cỡ nào, nhất là ngay sau khi hắn vừa chủ động thân mật với y.

Lạc Bình đợi một đêm tại Thông Chính Ti, một đêm không ngủ.

________________________________________

Khi ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ, hắn nhẹ nhàng xoa nắn đôi hàng mi chua xót, đứng dậy sửa sang lại quan phục, hắn tới buổi chầu sớm.

Ba tháng không gặp, không biết người nọ giờ ra sao, y giận hắn không từ mà biệt tới cỡ nào.

Lúc Chu Đường vào điện, mang theo một thân sương gió mệt nhọc, sắc mặt cũng hơi tái, quả thật nhìn có vẻ bệnh nặng mới lành nhưng vẫn vội vàng hồi kinh thuật chức, không hề ngừng nghỉ.

Mặc dù là vậy, nhưng khi cả triều văn võ nhìn thấy y, ai ai cũng ngẩn người chết lặng.

—- Người này thật sự là Thất hoàng tử văn dốt võ nát khi đó sao?

Thân thể thon dài, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt rất có phong thái của Tiên hoàng, đôi coi ngươi đen nhánh không hề mang theo vẻ ương bướng khi xưa, mà vô cùng trầm tĩnh và chín chắn.

Y mím môi bước tới trước bậc thềm, hành lễ với tiểu Hoàng đế, khom người cung kính trước chất tử của mình mà không hề có chút câu nệ.

Từ khi y xuất hiện, sắc mặt Ninh Vương cực kỳ khó coi. Hắn híp mắt theo dõi y, kinh ngạc nhận ra mình đã xem nhẹ y nhiều năm như vậy, hiện giờ hắn không thể không một lần nữa đánh giá lại vị Thất đệ này.

Ánh mắt Chu Đường nhẹ lướt quanh toàn triều một lần, dừng ở trên người Lạc Bình một chút, nhưng rất nhanh lại khẽ rời đi.

Lạc Bình thầm thở dài một tiếng, thu lại lo lắng dư thừa. Gần ba tháng, Tiểu Đường của hắn đã trưởng thành không ít.

Việt Vương cung kính trần thuật lại chuyện tiễu phỉ Việt Châu cùng với kết quả chống đỡ thiên tai gần đây. Tiểu Hoàng đế nghe xong thì rất khen ngợi, nói rằng y biết cách cai trị, hỏi y có muốn được ban thưởng thứ gì không.

Việt Vương khiêm tốn nói, “Khi phụ hoàng tiên thệ (từ trần), thần không thể quay về, thật sự quá bất hiếu. San sẻ gánh nặng với Hoàng Thượng là chuyện bề tôi nên làm. Thân mang tội không dám xin ban thưởng, thần chỉ có một chuyện muốn nhờ.”

“Xin Thất hoàng thúc cứ nói.”

“Thần vì thanh tiễu Việt Châu sơn phỉ, từng tạm thời chiêu mộ một đội Nam Sơn quân. Hiện giờ các binh sĩ tuy đã vào sinh ra tử đổi lấy bình an cho dân chúng, nhưng lại không có biên chế chính thức, không thể lĩnh quân lương của triều đình. Thần cảm thấy rất hổ thẹn với họ, nên muốn xin Bệ hạ chấp thuận để họ được chính thức xếp vào quân tịch (danh sách quân đội) của Binh Bộ, coi như thưởng công cho họ. Còn về việc tiền trảm hậu tấu, thần xin được một mình chịu phạt.”

“Thất hoàng thúc đừng nói vậy. Ngài tận tâm tận lực giúp trẫm bình định thiên hạ, nào có tội gì? Chuyện quân tịch, trẫm chắc chắn…”

“Thỉnh Bệ hạ suy nghĩ lại!” Binh Bộ Thị Lang bước lên một bước nói, “Việt Vương tự ý chiêu binh, cho dù là vì tiễu phỉ, cũng quá bất hợp lý. Nếu để cho Nam Sơn quân nhập biên tịch, bọn họ xem Việt Vương như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, có thể sẽ gây bất lợi cho Bệ hạ.”

“Chu đại nhân đang sợ bổn vương dùng binh mưu phản sao?” Chu Đường lớn tiếng hỏi lại, khiến Binh Bộ Thị Lang vừa nói phải ngạc nhiên.

Gã vốn được Ninh Vương mớm lời để đứng ra can gián, chỉ không ngờ Việt Vương lại hung hăng như vậy, mà coi bộ Ninh Vương tựa hồ cũng không định đứng ra nói đỡ cho gã, gã không khỏi toát mồ hôi lạnh.

“Bệ hạ, thần chỉ lo lắng cho Người mà thôi.”

Hai bên căng thẳng, tiểu Hoàng đế nhất thời không biết nên làm gì, chỉ đành hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Lạc Bình.

Lạc Bình mỉm cười trấn an, gấp tay áo đang định thượng tấu, lại nghe thấy một tiếng hừ lạnh, hắn ngừng bước.

Việt Vương có lời muốn nói.

Lúc hai người kia mắt đi mày lại thì vừa khéo bị Chu Đường bắt gặp, y khẽ nhíu mày, liếc xéo Lạc Bình một cái, sau đó lạnh lùng nói với Binh Bộ Thị Lang, “Chu đại nhân là trung quân chi thần (hết lòng vì vua), có băn khoăn cũng là chuyện đương nhiên. Nhân số Nam Sơn quân của bổn vương vốn không nhiều lắm, tất cả một ngàn người đã được bổn vương đưa tới Mạt Thành. Bổn vương chỉ cầu cho binh sĩ một cuộc sống vô lo, cũng không nghĩ đến chuyện tiếp tục để họ dốc sức vì mình. Vài ngày nữa bổn vương rời kinh sẽ không dẫn theo bọn họ, như thế đã đủ để Chu đại nhân an tâm chưa?”

Lời này vừa nói ra, mọi người ai cũng hoảng sợ.

Giờ thì tất cả mới hiểu, Việt Vương không phải đến đòi phần thưởng, mà là đến tặng lễ.

Y dâng tặng Nam Sơn quân tinh nhuệ cho tiểu Hoàng đế, biểu lộ lòng trung thành của mình, rũ bỏ hiềm nghi mưu phản, còn ngang nhiên ra oai phủ đầu Ninh Vương —- Muốn đụng vào tiểu Hoàng đế, phải bước qua ta trước đã.

Cuối cùng Binh Bộ không thể không nhận lễ vật này. Lạc Bình thì trước sau vẫn bàng quan, hạ mắt không nói gì.

Sau khi bãi triều, Lạc Bình trở về Thông Chính Ti, Việt Vương được sắp xếp nghỉ ngơi tại Phù Đông Điện.

Ai cũng giữ im lặng.