Đương Nhi Tử Xuyên Thành Lão Tử (Khi Con Thành Cha)

Chương 47



Anh quốc London, tổng bộ hội Phượng Hoàng

“Albus, tôi thấy chúng ta cần nói chuyện.” James rốt cục có thể bình tĩnh, ngồi xuống nói mấy chuyện mình không hiểu với người mình sùng bái.

“Xem ra cậu đã biết cái gì.” Albus cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều.

“Albus, ông tin tưởng lời tiên đoán kia không?” James vẫn cảm thấy lời tiên đoán rất hư ảo, tuy nhiên anh đã từng dựa vào một lời tiên đoán đánh bại Ma Vương, nhưng James càng khuynh hướng sang đó là rất nhiều người hi sinh cố gắng có được, không liên quan tới tiên đoán quá nhiều.

“Tại sao lại không chứ?” Albus là một người sống đã lâu, có hiểu biết lời tiên đoán, huống hồ James cũng đã nói tính chuẩn xác của lời tiên đoán kia.

“Ông lừa tôi? Lừa tất cả mọi người?” James bội phục công lực nói dối của ông 200%.

“Không thể nói là ‘lừa’. Đây là thiện ý nói dối.” Albus cười, biểu lộ như đang nói: cậu còn quá non.

“Được rồi, vậy ông nên nói cho tôi biết, tôi đã từng cung cấp cho ông nhiều tình báo như vậy.” James căm giận bất bình.

“Kỳ thật mới đầu tôi cảm thấy lời tiên đoán sẽ không xuất hiện, dù sao cậu đã ở đây, trên đời không cùng lúc xuất hiện hai cứu thế chủ.” Albus bắt đầu nói chuyện đã trải qua.

“Ừ, đồng ý.” James cũng từng nghĩ như vậy.

“Ngày đó Sibyll đến nhận lời mời, tôi và Minerva đều ở đó, Bartemius Crouch ngày đó cũng ở Hogwarts, ông ấy đến nói chuyện về Bonn. Đương nhiên cậu cũng biết chuyện Bonn, xung đột của hội Phượng Hoàng ở Đức và tử thần thực tử, ảnh hưởng rất ác liệt, bộ pháp thuật nước Đức dường như rất không hài lòng với hành vi của hội Phượng Hoàng cho nên ông ấy đại biểu Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế đến nói chuyện với tôi. A! Nước Đức bi ai, Sebastine đã khống chế bộ pháp thuật nước Đức!”

“Trọng điểm.” James cảm thấy tư duy Albus phát tán quá cường hãn, làm sao lại nói tới Sebastine.

“Được rồi, trọng điểm là Bartemius Crouch con ngày đó đi theo cha tới Hogwarts. Mới bắt đầu tôi cũng không chú ý tới, cậu đã nói đứa bé kia là tử thần thực tử, nhưng cha cậu ta hiện tại cũng không biết. Cậu biết không? Khi cậu nhắc nhở tôi, tôi đã từng nghĩ tới trực tiếp giam cậu ta lại, nhưng tôi lại nghĩ tới cha cậu ta. Bartemius Crouch cũng không phải người kiên định, nếu như ông ta biết rõ con mình tử thần thực tử, có khả năng ông ta chọn giữ gìn, như vậy chúng ta ở bộ pháp thuật sẽ thiếu một người bạn, vì một tử thần thực tử không quan trọng lắm mà mất đi một người bạn, không đáng đúng không?”

“Albus! Nói điểm chính!” James nghiến răng nghiến lợi, anh sắp điên rồi.

“Được rồi.” Albus nhấp trà, nói lâu như vậy miệng khô hết rồi.

“Sibyll là một người có chút thần kinh, mà Hogwarts là trường học, có rất nhiều người tiên tri lý trí thích hợp làm giáo sư hơn đến nhận lời mời cho nên tôi uyển chuyển nói chúng ta không có ý định nhận cô ta.” Albus nhớ về ngày đó, nhớ tới phản ứng của Sibyll khi nghe xong, không phải là một kí ức tốt đẹp.

“Có lẽ là tôi còn chưa đủ uyển chuyển, tóm lại Sibyll thấy mình bị vũ nhục cho nên cô ấy đi vào thế giới của mình, khi cô ta vội vàng hấp tấp đánh nát cái ly thứ chín của tôi, cô ta bắt đầu lời tiên đoán…”

“Nội dung lời tiên đoán là?” James hết sức chuyên chú, đây mới là nội dung anh quan tâm.

“A, nghe như một khẩu lệnh, có bốn câu: Người có được năng lực chinh phục chúa tể hắc ám sắp đến, sinh vào đem ánh trăng kết thúc, cánh chim chúa tể hắc ám bao phủ trên người người đó nhưng người đó vẫn có năng lượng chúa tể hắc ám không biết.” Albus đẩy kính.

“Lúc ấy cô ta không ngừng lặp lại người có được năng lực chinh phục chúa tể hắc ám sinh ra vào cuối tháng, toàn thân run rẩy khiến tôi cũng rất buồn rầu, Minerva phát hiện Bartemius Crouch con vội vàng đi qua khe cửa.”

“Cho nên?” James trừng Albus.

“Ừ, căn cứ những gì cậu từng từng nói, tôi can đảm suy đoán Bartemius Crouch con chỉ nghe được Sibyll lặp lại nên tôi quyết định phải nói dối Voldemort. Tôi tản tin cứu thế chủ sinh cuối tháng bảy ra ngoài để tử thần thực tử tự loạn. Những người kia tập trung ánh mắt ở hội Phượng Hoàng, tập trung ở trên người bạch phù thủy, ra tất cả những đứa trẻ sinh ra vào tháng bảy, ngoại trừ tử thần thực tử!” Kính Albus dưới ánh mặt trời lóe ánh sáng màu bạc, đây, là trọng điểm.

“Voldemort sẽ không nghĩ đến đứa bé mình tìm lâu như vậy kỳ thật ở ngay bên cạnh mình. Ai cũng không biết, tôi cũng không biết đứa bé kia là ai, ở nơi nào? Như thế nào? Cậu tìm được đứa bé kia? A, đứa bé kia hiện tại đã được một tháng.” Chiêu này của Albus rất cao, làm Voldemort sứt đầu mẻ trán, lại để tử thần thực tử hỗn loạn, bảo vệ đứa trẻ kia.

“Merlin a, Albus, vậy mà nói với tôi nội dung lời tiên đoán không khác lắm?” James dở khóc dở cười.

“Đừng nói như vậy James, có một số việc nói ra là mất linh. Cậu xem, nếu như tôi nói cho cậu biết ngay từ đầu, cậu cũng không hưởng thụ vui thú bị tôi đả kích rồi.” Nhìn James kinh ngạc, Albus cười vui vẻ.

“Dù cho ông để rất nhiều gia đình có con sắp sinh gặp nguy hiểm?” James hỏi.

“James, chiến đấu, cần phải có hi sinh. Bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, Bartemius Crouch con sẽ nói nội dung mình biết rõ cho Voldemort. Hơn nữa, hiện tại kết quả chứng minh những gia đình kia đều rất tốt, không phải sao? Hội Phượng Hoàng bảo vệ bọn họ toàn diện nhất, hơn nữa, lúc ấy chúng ta không phải còn có gián điệp ở bên Voldemort sao?” Albus cảm giác mình chỉ là làm chuyện thích hợp nhất.

“Albus, ông là người có tinh thần hi sinh.” Nhẫn nhịn một lúc lâu James mới nói câu mà đời trước mình không nói.

“Bất kể là đối với người khác hay là với chính mình.”

“Tôi vẫn nói, chiến đấu, cần hi sinh, James.” Nhưng Albus luôn tin tưởng vững chắc hi sinh, sẽ có hồi báo.

James thở dài nặng nề.

“Albus, ông nói đúng, đứa bé kia sinh ra rồi, ông sẽ không thể tưởng được là ai.” Sinh cuối tháng, ngoại trừ Draco thì không còn ai. Cánh chim Chúa tể hắc ám bao phủ ở trên người cậu bé nhưng cậu bé vẫn có được năng lượng chúa tể hắc ám không biết. Hừ! Đúng a! Chúa tể hắc ám đều làm cha đỡ đầu của Draco, cánh chim này đủ kiên cường toàn diện chứ!

“Đứa bé kia là con đỡ đầu của chúa tể hắc ám, Merlin tất.” James đau đầu.

“A, thật kinh ngạc, Voldemort cũng sẽ làm lễ cho một đứa bé sao!” Albus kinh ngạc.

“Ai biết, lúc đó nhất định là hắn trúng bùa lẫn lộn nên mới quyết định như vậy.” Trước kia Voldemort cũng không chú ý Draco nhiều, sao bây giờ lại nhớ tới a? Chẳng lẽ là định mệnh?

“Tóm lại Voldemort sẽ không đuổi giết đứa bé kia cho nên mặc dù lời tiên đoán là thật, Voldemort cũng sẽ không giống lần trước vì muốn giết đứa bé kia mà bị tiêu diệt, bây giờ chúng ta phải làm gì?” James biết rõ giờ đã hoàn toàn khác trước. Không có đuổi giết, không có bán đứng, không có tình yêu của mẹ, cũng sẽ không có Voldemort ngoài ý muốn tử vong.

“Albus, chúng ta không có ưu thế.”

“Không, James, chúng ta có ưu thế.” Albus chậm rì rì trả lời.

“Ý ông là?” James nhìn Albus.

“Severus Snape.” Albus cười tủm tỉm giống một con cáo.

James cứng lại, Albus lại định làm cái gì? Anh hiện tại cũng sợ Albus rồi.

“Đừng cảnh giác như vậy James, lúc này tôi không định làm gì, trọng điểm là cậu ta định làm gì.” Albus tiếp xúc với Severus một thời gian, trên người đứa bé kia có khí tức màu đen rất dày đặc, hận thù và cô độc, giống dã thú tuyệt vọng. Khi đó tất cả mọi người cho rằng James đã chết, khi nói chuyện với đứa bé kia ông phát hiện Severus quyết định làm gì đó, hơn nữa đã thay đổi hành động, Albus dám khẳng định tuyệt đối liên quan đến Voldemort.

“Albus, ông quá giảo hoạt…” James thừa nhận, Albus suy đoán, đều trúng…

“Nếu như cậu tin tưởng tôi thì có thể nói cho tôi một chút.” Albus cũng rất tò mò, đứa bé kia nghĩ tới biện pháp gì đối phó Voldemort. Đây là điều Albus mới phát hiện gần đây, Gryffindor đối phó Slytherin là một trận đánh ác liệt, máu chảy thành sông nhưng Slytherin đối phó Slytherin thì như đánh cờ, lực lượng ngang nhau, rất thú vị.

“Đương nhiên tôi tin tưởng ông nhưng Sev cũng không nhất định tin tưởng ông cho nên tôi không thể đại biểu Sev nói cái gì.” Tuy James cảm thấy một mình giáo sư chiến đấu hăng hái nhìn thì rất gian khổ nhưng đó là giáo sư kiên trì, anh không sẽ phá.

“A, vậy thì thật là đáng tiếc.” Albus chỉ biết James sẽ không nói, tiếc nuối lắc đầu.

“Không sao, chờ xem kết quả cuối cùng cũng vậy. James, nếu như cần tôi giúp cái gì, cậu biết làm sao tìm được tôi.” Albus cười nói.

Giống như Albus cáo già đoán trước, hành động của Snape như tên đã trên dây.

Snape đang chờ đợi Voldemort gọi đến, anh biết rõ Voldemort trước khi mặt trời mọc nhất định sẽ tìm mình. Vì, độc dược, đã hết…

Severus ngồi ở trên ghế, tay có tiết tấu gõ. Khi kim đồng hồ chỉ hướng ba giờ sáng, Voldemort gọi…

Đẩy ra cánh cửa hoa lệ, Snape lại đi tới chỗ này, hơn một tháng sau khi tạm biệt, anh lại thấy người quen.

“Lord, buổi tối tốt lành.”

Voldemort cũng không có tâm tình duy trì lễ phép vì hắn quá thống khổ, thống khổ đến mức hắn không thể không cắn răng nửa đêm gọi Snape đến.

“Severus, độc dược… Độc dược của ta…” Voldemort cũng không muốn mình quá vô lực như vậy nhưng hắn đứng lên cũng không nổi, mỗi một chỗ trên cơ thể đều điên cuồng co rút như là có ngàn vạn cây kim không ngừng đâm vào rút ra ở trong đầu hắn. Hắn có thể nghe được tiếng tim đập của mình như motor vận chuyển siêu tốc, cơ thể giống ở bị thiêu đốt, hơn nữa hắn thỉnh thoảng xuất hiện nghe nhầm và ảo giác.

“Lord, đừng gấp gáp như vậy.” Snape rất thích Voldemort như vậy, thật đáng yêu.

“Đến, bề tôi đỡ ngài.” Snape chậm rãi đi đến bỏ qua nôn nóng Voldemort.

“Không cần!” Thống khổ như thế cũng không thể khiến Voldemort buông một chút tôn nghiêm, hắn không cần người đỡ.

“Độc dược ở nơi nào?” Voldemort không cách nào tự hỏi cho nên hắn không phát hiện hôm nay Snape không bình thường.

Nghe Voldemort gấp khó dằn nổi hỏi thăm, Snape cười, anh mở miệng.

“Lord, ngài biết không? Bề tôi có chút mệt mỏi.” Snape định kết thúc, vì độc dược trường sinh bất lão, anh định nhịn Voldemort một thời gian ngắn nữa. Nhưng hiện tại không cần rồi, vì giờ anh không còn cần độc dược trường sinh bất lão, người anh muốn, đã trở lại.

Voldemort bên tai xào xào, hắn cố hết sức nghe, muốn nhìn Severus Snape nói cái gì.

“Bề tôi ở bên ngài đã năm năm rồi, bề tôi hiểu cá tính, tư tưởng, hết thảy của ngài… Nhưng ngài hiểu ta sao?” Snape bỗng nhiên trò chuyện với Voldemort.

Trong căn phòng trống trải yên tĩnh chỉ có tiếng Voldemort thống khổ thở dốc thỉnh thoảng vang lên.

“Lord, mẹ của ta tên Eileen Prince, ngài cũng biết. Ngài đã từng hỏi ta có hận bà ấy không. Hiện tại ta có thể trả lời ngài, ta không hận bà ấy. Vì bà ấy là mẹ ta, bà ấy cho ta tính mạng, dẫn ta vào thế giới độc dược, dạy ta chân lý độc dược, kiêu ngạo và tự hào vì ta. Ta không hận bà ấy… Nhưng mẹ ta đã chết, Lord, là ngài giết…” Snape nhìn Voldemort. Anh muốn dùng độc dược mẹ dạy báo thù.

Nghe đến đó Voldemort trợn to hai mắt, ánh mắt phẫn hận như kiếm sắc bắn về phía Snape. Thông minh như Voldemort đã hiểu.

“Lord, đừng nhìn ta như vậy, ta không nợ ngài cái gì, là ngài thiếu ta.” Snape cũng không sợ ánh mắt Voldemort, cho tới bây giờ anh chưa từng sợ hãi Voldemort.

“Là ngươi…” Voldemort cố hết sức vịn bàn đứng lên, muốn bảo trì kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình trước mặt kẻ thù.

“Nội ứng là ngươi, biến ta thành như vậy chính là ngươi, hết thảy đều là ngươi!” Giọng Voldemort run rẩy vì thân thể thống khổ đã đạt cực hạn nhẫn nại nhưng hắn không muốn yếu thế.

“Không, không phải ta, là chính ngươi.” Snape chỉ nói sự thật.

“Là ngươi dối trá, là ngươi phân liệt trường sinh linh giá, là ngươi tàn nhẫn.” Snape nói rõ ràng mỗi chữ mỗi câu.

“Nếu như ngươi không phân liệt trường sinh linh giá, ta cũng không có cơ hội này, nếu như ngươi không giết cha mẹ ta, ta cũng không báo thù.” Voldemort có tốt, có xấu, giống như những người bình thường trên thế giới này. Voldemort cũng không phải không thể chiến thắng, hắn cũng có nhược điểm, không có người nào có thể chứng minh thế giới hoàn mỹ hắn kiên trì là sai lầm hoàn toàn.

“Slytherin ích kỷ, Lord, là ngươi tàn nhẫn sáng tạo ra ta hiện tại, là giấc mơ trường sinh của ngươi tạo nên ngươi bây giờ, đừng nói ai đúng ai sai, chúng ta đều ích kỷ.”

“Ta muốn giết ngươi…” Voldemort rút đũa phép ra, dùng ma lực hỗn loạn tới cực điểm của mình sử dụng Avada.

“Ngươi không giết được ta.” Snape cũng rút đũa phép đánh trả, đây là lần thứ nhất anh giống một Gryffindor, chiến đấu như một dũng sĩ.

“A!” Trải qua ma chú kịch chiến, Voldemort thống khổ gào rú, vì cưỡng ép sử dụng pháp thuật, ma lực trong thân thể hắn càng thêm hỗn loạn. Đũa phép Voldemort rơi xuống đất, hắn ôm đầu sắp nổ tung phát tiết giống người điên.

“Lord, ta phải đi.” Snape cất đũa phép, anh đã báo thù xong, không cần ở lại nữa.

“Severus Snape, vì sao ngươi không dùng đũa phép giết ta? Ngươi sợ sao? Ngươi có thể giết chết thân thể của ta nhưng ngươi không có cách nào phá hủy linh hồn của ta! Ta sẽ trở lại!” Voldemort như dùng tất cả năng lượng trong thân thể hận người trước mắt này, giọng nói lạnh lẽo của hắn làm người khác sởn gai ốc, không có người hoài nghi giờ phút tính chân thật trong giọng hắn.

“Lord, ta không dùng đũa phép giết ngươi vì hai mạng người ngươi thiếu ta ta đã dùng độc dược đòi lại. Đương nhiên, không có độc dược của ta, ngươi cũng không sống được bao lâu nữa, không ai có thể cứu ngươi. Có lẽ ngươi sẽ có ngày nào đó ngóc đầu trở lại, ta cũng vậy tùy thời hoan nghênh ngươi tới báo thù, đây là tôn nghiêm Slytherin. Chỉ là tới lúc đó, đối phó ngươi đã không còn là sứ mạng của ta rồi.” Snape không biết có thể có ngày nào đó hay không, lúc trước anh sùng bái Voldemort, hơn nữa đến bây giờ cũng vẫn có chút hướng tới, thế giới hoàn mỹ Voldemort kiên trì. Nếu như không vì hận thù, Snape rất muốn nhìn thế giới kia, có tốt đẹp tự do như Voldemort hình dung không.

Voldemort tử vong là tất nhiên nhưng cũng như Voldemort nói, linh hồn của hắn rất mạnh, Snape có thể hủy diệt thân thể Voldemort nhưng không có cách nào tiêu diệt linh hồn của hắn. Linh hồn có lẽ không trọn vẹn không được đầy đủ, có lẽ vết thương chồng chất, nhưng rất mạnh, mạnh như trước.

Snape đi, anh từng đi một mình vào đây, hiện tại cũng từng bước một ra khỏi nơi đây, đi ra thế giới hắc ám làm anh vô cùng mâu thuẫn này.

“Snape…” Borg đứng ở ngoài hành lang, ánh mắt phức tạp nhìn Snape. Hắn không cố ý nghe lắn, lần trước Lord lại mệnh lệnh hắn nghiên cứu độc dược của Snape, hắn chỉ được gọi đến báo cáo kết quả mà thôi, hắn không có cách nào nghiên cứu ra thành phần và phương pháp làm độc dược của Snape, thử mấy lần cũng giống nhau. Đi tới cửa, nghe bên trong có tiếng đánh nhau, nghe kĩ, lại phát hiện…

“Borg, nếu như ngươi quyết định ngăn cản ta thì nhanh lên, ta không có thời gian.” Snape rút đũa phép ra bình tĩnh nhìn Borg. Đũa phép màu đen do tinh linh chế tạo, ẩn chứa lực lượng biển cả, dưới ánh lửa mờ nhạt lóe ra ánh sáng chói mắt.

Borg không do dự quá lâu, hắn nghiêng người nhường đường.

“Đi thôi, rất nhanh sẽ có người tới.” Borg cúi đầu, hắn cảm giác mình nhất định là điên rồi nên mới có thể làm chuyện này.

Snape khó hiểu lý do Borg làm như vậy, khi đi qua Borg thì thấp giọng nói cám ơn.

Borg phức tạp nhìn bóng lưng cao lớn dần dần dung nhập vào bóng tối trước mắt hắn… Borg hô hấp gấp gáp, hắn vụng trộm từ khe cửa nhìn Voldemort. Lord ngã trên mặt đất, thống khổ run rẩy, gào thét, hắn chưa từng thấy Lord như vậy. Borg nhìn bình độc dược trên tay, thì ra là vì vật này sao? Một bình độc dược… Borg cười khổ, thì ra, hủy diệt Lord nhìn như hoàn mỹ chỉ cần một bình độc dược phù hợp mà thôi. Xem ra, trên đời này quả nhiên không có tồn tại cường đại tuyệt đối…

“Lord, xem ra ta cũng nên nói chào tạm biệt gặp lại sau.” Borg nhẹ giọng lẩm bẩm, một Voldemort không cường đại sẽ bị xa lánh là kết quả có thể đoán trước. Hắn không phải học sinh Hogwarts, không biết cái gọi là tôn nghiêm Slytherin là cái gì, hắn là người Durmstrang, mà ở Durmstrang chỉ có một quy tắc, được làm vua thua làm giặc.

Hắn, muốn đi theo người càng mạnh hơn nữa, người có thể đả bại Voldemort.