Đường Lên Đỉnh Tại Tu Chân Giới

Chương 1: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân Nhưng Tạch



Nam Việt Đế Quốc trong một gia tộc họ Triệu, một đứa bé sơ sinh vừa mở mắt ra thì vô số kí ức tràn vào não hải của nó

“Thật sự ta đã chết rồi sao? Tại sao ta lại chết một cách lãng nhách vậy nè? Phải chi.... Phải chi ...Haizzz"

Tuy bề ngoài trông đứa bé kia chỉ là một đứa nhỏ, nhưng sâu bên trong linh hồn nó lại là một thanh niên niên. Thanh niên là một doanh nhân thành đạt của thế kỷ 21, sau vô số nổ lực, cố gắng cuối cùng hắn cũng đạt được thành tựu cho riêng mình. Trở thành một người vừa có tiền tài vừa có được một cô bạn gái vô cùng xinh đẹp. Nhân sinh hắn đang ở đỉnh cao cuộc đời thì một ngày kia, hắn đang đi trên đường thì bắt gặp một cô gái mặt một bộ đồ vô cùng kì lạ. Vừa nhìn thấy cô gái này, Triệu Minh đã bị nàng thu hút từ cái nhìn đầu tiên. Chỉ thấy nàng một thân tử y bó sát người làm lộ ra thân hình chữ S hoàn mỹ, chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào cần lõm thì lõm không dư hay thiếu đi một miếng thịt thừa nào.

Một đôi nhũ phong bạo mãn nhô cao vô cùng quyến rũ, khi nàng di chuyển thì đôi nhũ phong ấy vì kích thước quá to nên lớp áo trong không thể nào cố định được. Chỉ thấy nó không ngừng mà nảy lên, nảy xuống vô cùng khêu gợi

Quan sát xuống phía dưới một chút thì đập vào mắt thiếu niên là một bờ mông to tròn dãn nở, nó vểnh cao lên như thách thức định luật tự nhiên.

Thân hình ma quỷ đó kết hợp vơi gương mặt thanh tú làm cho nữ tử càng thêm diễm lệ.

Nàng hướng về thiếu niên mỉm cười một cái rồi xoay người rời đi, mà chỉ với nụ cười này đã làm cho hắn thần hồn điên đảo, hắn như người mất hồn mà từng bước từng bước đi theo nàng

Đến một ngã ba đường, bỗng dưng hắn thấy nàng ngang nhiên băng qua đường mà không quan sát gì cả.

Cùng lúc đó có một chiếc xe container cỡ lớn đang hướng về phía nàng mà xông tới, tài xế xe thì không ngừng bóp kèn in ỏi

Không biết ma xui quỷ khiến gì mà hắn lại nổi máu anh hùng lên, xông ra như phim ngôn tình...nhưng cái kết thì ...chán chả buồn nói... chết chả thể chết hơn.

Đáng giận là khi hắn đang hấp hối thì lại nhìn thấy thiếu nữ kia chẳng bị thương tổn cọng lông nào cả, nàng cũng không thương tiếc hắn mà còn nhìn về hắn bằng một ánh mắt vô cùng khinh thị. Nhớ lại những kí ức này thanh niên vô cùng tức giận. Hắn ta khôn cả đời lại ngu tức thời, mà một lần ngu này hắn phải trả giá bằng cả tính mạng của hắn. Thiếu niên lúc này vô cùng buồn bã, hắn tặc lưỡi

" Thôi dù sao chết thì cũng chết rồi, cũng không thể cứu vãn được nữa đành đi đầu thai bắt đầu một cuộc đời mới vậy"

Nhưng khi hắn quan sát xung quanh thì thấy một cảnh vô cùng kỳ quái

"A đù! Kì kì vậy ta! Địa ngục gì lạ vậy nè?.”

Hắn ngơ ngát nhìn xung quanh, quang cảnh được bố trí rất cổ xưa, y ba cái phim cổ trang mà khi xưa hắn từng cày vậy

Hắn lớn tiếng kêu lên

“Có ai không? Đây là đâu vậy?”

Nhưng chỉ nghe thấy tiếng

“Oa oa oa. Oa oa oa”

"Ủa sao lại không ra tiếng" Thanh niên ngạc nhiên tự hỏi

Hắn nhìn lại bản thân thì thấy thân hình nhỏ xíu, làn nha đỏ hồng mơn mởn như da em bé, lúc này một suy nghĩ loé lên trong đầu hắn. "Ta xuyên con mẹ nó rồi".

Mừng như điên, kiếp trước hắn hay hâm mộ mấy nhân vật xuyên không trên tiểu thuyết mạng, nào là xuyên vào truyện từng đọc, biết hết cốt truyện chơi chết nhân vật chính.

Xuyên qua tiên hiệp tu tiên xây dựng hậu cung thu gom lão bà, xuyên về triều đại trước lấy kiến thức hiện đại vã chết mấy đứa con ông cháu cha thời đó.



"Không biết mình xuyên cái thể loại nào đây ta?" Thiếu niên tự hỏi

Đang suy nghĩ miên mang, đột nhiên cánh cửa mở ra, một nữ tữ vô cùng xinh đẹp bước vào, nàng đẹp đến nỗi hắn phải kêu lên oa oa. Nếu nữ tữ này mà đem đến hiện đại thì mấy hoa hậu, mỹ nữ phải có mà xách dép cho nàng. Bỗng nhiên nữ tử bước đến bế hắn lên, sau đó nàng vén áo của mình lên, rồi nhét cái tuyết lê căng, tròn mịn vào miệng hắn ...ực..ực

Hắn trợn trắng con mắt theo bản năng không ngừng mút lấy mút để. Thấy vậy, nữ tử nở nụ cười ấm áp, nụ cười nàng đẹp đến mức làm Triệu Minh như ngưng thở.

"Tiểu quỷ chắc đói lắm rồi, bú cái hết khóc liền à" Vừa cho bú, nàng vừa vuốt đầu hắn thủ thỉ

Trời trời kiếp trước có bạn gái nhưng làm gì có được cái diễm phúc này. Có lần hắn đề nghị mà bạn gái hắn éo cho, còn cười bảo chừng nào cưới thì mới được. Giờ kiểu này chắc chết, hắn tặc lưỡi thầm nghĩ

"Kệ nó hưởng thụ phát đã"

Hắn đưa đầu lưỡi vân vê núm vú. Con mắt thì nhìn về nữ tử.

"Ươm"

Nữ tữ rên lên một tiếng gương mặt đỏ lên rồi nhéo nhéo cái mũi hắn nói

"Tiểu sắc quỷ, y chang thằng cha m à. Nhỏ mà đã như vậy, lớn lên chắc lại hại biết bao thiếu nữ nhà lành"

Thời gian thấm thoát thoi đưa, 8 năm trôi qua, giờ hắn cũng đã trở thành một tiểu nam hài rồi .Sống lâu như vậy hắn cũng đã tìm hiểu rõ ràng. Hắn tên là Triệu Minh, nơi hắn sống là một đại lục tu tiên tên là Hỗn Độn Đại Lục. Tại sao gọi tên như vậy? Vì theo như cổ tịch ghi chép thì tỷ tỷ năm trước mảnh đại lục là chiến trường của các thế lực đến từ các vị diện khác nha. Sau trận chiến đó không biết vì lí do gì mà hầu hết cường giả đều ngã xuống. Mà do sự phá hoại khủng khiếp của trận chiến nên mảnh đại lục đã bị phá hủy hoàn toàn trở về với hỗn độn sơ khai.

Tỷ tỷ năm sau không biết làm cách nào mà nó lại một lần nữa hồi sinh, rồi hình thành nên mảnh đại lục này. Từ đó lấy tên là Hỗn Độn Đại Lục. Mà hắn là linh hồn xuyên qua nhập vào tên Triệu Minh này. Nhưng cũng may đây đúng là thể loại mà hắn thích, thích nhất là ba cái tiên tử không nhiễm bụi trần kia. Nghĩ đến đây Triệu Minh liếm liếm môi, hắn không biết nếu lúc này có ai đi qua đây, chắc chắn họ sẽ khinh bỉ hắn vì nhìn khuôn mặt hắn lúc này chẳng khác nào một tên dâm tặc cả

Không! Là tiểu dâm tặc mới đúng, lúc này bổng một âm thanh vang lên đánh vỡ suy nghĩ của Triệu Minh

“ Triệu Minh ca ca, hì hì.. hôm nay huynh hát cho muội nghe nữa nha”.

“Ặc ặc thôi thôi! Nay huynh chuẩn bị tu luyện rồi, không hát cho muội được đâu”.

Âm thanh non nớt này là Lý Minh Nguyệt, nàng là biểu muội của hắn. Cô gái nhỏ này suốt ngày cứ bám theo hắn, hết bắt kể truyện rồi lại đến hát, không đồng ý thì sẽ bị bám theo kè kè cả ngày.

Nghe câu trả lời của Triệu Minh, cô gái bễu môi nhưng ánh mắt ánh lên vẻ gian xảo rồi nàng lại làm nũng

“ Triệu Minh ca ca đi mà.. đi mà.. huynh không thương muội à”

" Không!" Triệu Minh ung dung đáp, hắn nhưng chìu nàng riết nàng hư rồi.

Lý Minh Nguyệt lúc này khuôn mặt vô cùng buồn bã, đau khổ giống như vừa bị ai lừa gạt tình cảm nàng vậy.

Thấy thế Triệu Minh chỉ biết lắc đầu bất lực, lần nào cũng vậy, không đồng ý thì bày ra vẻ mặt này, rồi không ăn cơm, không ngủ. Rồi lại đi mét mẫu thân hắn, sau đó hắn lại bị mắng, riết rồi không biết ai là con ruột của mẫu thân hắn nữa.

“Đi đi, ra sau nhà ....Đường vào tim em ôi băng giá, đường mùa đông mây vẫn hay đi về ...”



Hát xong xuôi Triệu Minh trở về tu luyện. Không nhắc đến tu luyện thì thôi nhắc đến tu luyện mới tức. Người ta xuyên không, không là thiên tài thì là phế vật quật khởi. Con hắn là cái thể loại nào đây.

” Bình thường”

Không hơn người cũng không thua người, không thiên tài cũng không phế vật. Chỉ là một người bình thường như bao người bình thường khác.

Không bị người khinh thường, cũng không bị gia tộc ngược đãi. Chẳng có gì nổi bật ngoài cái thân phận con trai độc nhất của tộc trưởng.

“Ơi là ngón tay vàng của tôi đâu rồi” Triệu Minh cảm thán

Xuyên qua tu tiên, theo như thông lệ thì phải có hệ thống chứ nhỉ. Không có thì ít nhất cũng linh hồn cường giả chứ. Nhưng mà hắn thì cũng chẳng có đeo nhẫn, vòng ngọc, hay dây chuyền gì cả .Trước đây, hắn cũng từng thử hỏi mẫu thân hắn cầu may, hỏi rằng gia tộc mình có chiếc nhẫn đặt biệt gì không? Và câu trả lời là

“Không”

"Haizz. Không lẻ xuyên qua rồi sống bình thường như vậy sao? Thôi cứ cố gắng tu luyện cái đã tới đâu hay tới đó". Triệu Minh thầm nghĩ.

Tu luyện ở thế giới này chia làm 10 cấp: Linh sĩ- Linh sư- Linh tướng- Linh Vương- Linh Hoàng- Linh tông- Linh tôn- Linh đế- Linh Thánh- Linh Thần mỗi cấp chia làm 4 giai đoạn: Sơ -trung- hậu kỳ- viên mãn hay đỉnh phong, mà mỗi linh tu từ khi sinh ra phải được thức tỉnh linh căn.

Linh căn từ xưa đến nay theo cổ tịch ghi chép thì thế giới này phát hiện tổng cộng có 7 loại linh căn gồm ngũ hành: Kim, mộc, thủy, hoả, thổ và 2 nguyên tố phong, lôi. Nhưng kinh nghiệm đọc truyện tiên hiệp, huyền huyễn cho hắn biết, còn nhiều linh căn khác nữa. Hiện nay Triệu Minh đã 8 tuổi và đã là Linh sĩ trung kỳ, linh căn của hắn là hoả linh căn.

Thiên phú cao nhất trong gia tộc là biểu ca hắn Triệu Vỹ, năm nay 10 tuổi đã đột phá Linh sư rồi. Nói chung hào quang, danh tiếng, sự coi trọng của các trưởng lão đều nằm trên cái người biểu ca này. Nghe bảo trong vòng 500 năm qua, biểu ca này là người đâu tiên trong tộc trẻ nhất đột phá linh sư và là hi vọng quật khởi của gia tộc.

Thiên phú như vậy làm cho Triệu Minh hơi bị nghi ngờ hắn là nhân vật chính, nên cũng không dám đắc tội. Còn dạng phế vật vật khởi thì thôi thôi trong gia tộc phế vật nhiều lắm, không biết ai mà lần, mà loại phế vật quật khởi thì chưa thấy một ai.

Nhiều lần Triệu Minh nghĩ có bao giờ bản thân sẽ thức tỉnh hệ thống phản phái hay không ? Mà chờ đợi nay đã 8 năm rồi vẫn không có cái hệ gì cả.

Một ngày này Triệu Minh đang tìm nơi tu luyện phía sau núi, thì tìm thấy một vách núi nhô ra, chỗ này khá tốt, gió mát lại yên tĩnh, phong cảnh cũng đẹp giống mấy chỗ trong phim nhân vật chính hay tu luyện. Chỉ mỗi tội kiếp trước, kiếp này hắn vẫn mất cái chứng sợ độ cao, mà chỗ này lại cao như vậy, nhìn xuống phía dưới thì chỉ thấy vực sâu không đáy. Một làn gió lạnh thổi vào mặt, làm Triệu Minh lạnh cả người.

“A mà khoan, đáy vực à, lại sâu không thấy đáy nữa. Không chừng té xuống dưới lại được kỳ ngộ. Mà sâu vậy, té lỡ chết r sao, thôi thôi vẫn không té cho lành” Lắc đầu thanh niên xếp bằng bắt ấn bắt đầu tu luyện. Công pháp hắn tu luyện là công pháp của gia tộc “ Thiên Hoả Trảo” là huyền giai sơ cấp công pháp. Người luyện công pháp này vận dụng linh khí chuyển thành hoả khí theo kinh mạch đi đến nơi ra quyền. Sau khi va chạm độ nóng hoả trảo sẽ từ nơi tiếp xúc truyền vào cơ thể đối thủ từ đó gây thương tích. Khi đến cấp bật linh sư sẽ hình thành một đoàn hoả diễm bao quanh nơi ra quyền, làm tăng cao sức công kích. Đến linh tướng thì có thể linh lực hóa thành thực chất từ đó có thể tấn công từ xa.

Thời gian trôi qua linh khí không ngừng vận chuyển vào đan điền, sau đó xoay tròn rồi đi đến kỳ kinh bát mạch tuần hoàn cứ thế lặp lại không ngừng, bỗng nhiên nghe một tiếng “ Đăng” Triệu Minh mở mắt ra mỉm cười. Cuối cùng cũng đột phá Linh sĩ hậu kỳ.

"Thôi nay đến đây thôi, đến giờ cơm rồi về thôi" Triệu Minh đứng dậy vươn vai, lắc ài vòng cho thư giãn gân cốt

Đang dùng cơm bỗng nhiên nghe mẫu thân lên tiếng hỏi. “ Sáng giờ con đi đâu vậy ? Tiểu Nguyệt nó tìm con mà không thấy, nó đợi đến chiều vẫn không thấy con về, hết kiên nhẫn vừa đi thì con trở về. Mẹ rất thích Tiểu Nguyệt, nó lại dễ thương lễ phép nên mẹ xem nó như con gái. Con bình thường bỏ chút thời gian quan tâm nó, mẹ thấy nó chỉ thích chơi với con thôi, mấy đứa khác nó không thèm chơi chung đâu đấy”. Đang ăn cơm nghe mẫu thân nói không ngừng Triệu Minh chỉ biết cười khổ. Lùa hết miếng cơm trong bát cuối cùng vào miệng rồi nói

“ Con biết rồi, con sẽ lưu ý”.

Trở về phòng nằm ngủ Triệu Minh cảm thấy toàn thân thư thả sức mạnh tăng lên không ít. Tu luyện tuy gian khổ, nhưng khi đột phá cảm giác mang lại thật là sảng khoái. Sáng hôm sau, hắn được phụ thân dẫn đến nhà huynh đệ chí thân của ông chơi. Sẵn tiện cho hắn gặp vị hôn thê để vun đắp chút tình cảm, để sau này lớn lên cũng dễ đến với nhau.