Đường Giao Nhau

Chương 10



【 tác giả có lời muốn nói: 】

Chu Diệc Thần: Đặt đồ play thật tốt để dùng

—– Vô truyện —–

“Người bệnh… Không nên vận động quá sức, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều hơn.” Trần Vũ đẩy mắt kính, không nhịn được nhìn lên vết hằn trên cổ Sở Hành.

Đây là… Vết hằn do bị bóp cổ đúng không? Trời đựu… Mới không gặp có mấy ngày, chuyện chó má gì đã xảy ra với hai người vậy?

Trần Vũ không khỏi cảm thấy may mắn khi xóa dòng chữ “Chu Diệc Thần có cảm xúc không bình thường với anh” trên tờ giấy, lần này hắn ra tay quá tàn nhẫn, thật sự không hề bình thường.

“Anh chắc chứ?” Chu Diệc Thần hỏi, ánh mắt lạnh lùng liếc Trần Vũ đang không ngừng nhìn xuống người Sở Hành.

“Chắc, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được.” Trần Vũ cảm thấy hôm nay ông chủ không giống lần khám bệnh trước, có vẻ… Áp suất không khí thấp hơn chăng? Hình như mi mắt Sở Hành đang giật giật?

“Anh mà liếc nhìn Sở Hành một lần nữa, tôi sẽ móc mắt anh đem chôn xuống đất.”

“Ông chủ… Không còn chuyện gì nữa thì tôi về đây!” Trần Vũ sợ tới mức đang ngồi trên ghế phải đứng bật dậy, quay đầu sang bên, không dám nhìn Sở Hành.

“Cút.”

Trần Vũ cầm túi vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Sau khi gia nhập, Trần Vũ mới biết, kẻ giết vị hôn thê đã bị “xử lý” vì trộm vũ khí của tổ chức, nhưng dù vậy, cậu vẫn cố gắng chống lại thế lực ngầm.

Sở Hành mở mắt, thấy Chu Diệc Thần mắt sáng bừng nhìn anh: “Anh tỉnh rồi, ăn một chút gì đi.”

Hắn nói, bưng bát cháo nóng từ trên bàn đi đến, cúi đầu thổi cháo, sau đó đưa tới bên miệng Sở Hành: “A…”

Lại là cháo…

Sở Hành mặt vô cảm mở miệng.

Chu Diệc Thần giống như khôi phục lại bộ dáng thường ngày.

Sở Hành cảm thấy nếu cứ tiếp tục như này, sẽ có một ngày bị chơi chết.

“Anh không thoải mái chỗ nào không?” Hắn lo lắng hỏi.

“Anh…” Sở Hành hơi hé miệng, sau đó lại lắc đầu.

“Sao vậy?” Tay cầm bát của Chu Diệc Thần run lên, chút nữa đã làm đổ cháo xuống giường.

“Chắc tại ngồi trong phòng buồn chán quá, nên anh hơi đau đầu.” Sở Hành cười.

Muốn sống trên đời, cần phải biết diễn.

Mặt Chu Diệc Thần dần trở nên vô cảm, ánh mắt làm anh đoán không ra hắn đang nghĩ gì.

Anh sẽ không bị chơi đến phát bệnh nữa chứ?

“Hôm qua anh nói thích em, là… Là thật sao?” Chu Diệc Thần lắp bắp hỏi.

Sở Hành vội vàng gật đầu: “Anh thích em, thật đấy.”

Chu Diệc Thần chớp chớp mắt, sau đó cười rạng rỡ với Sở Hành: “Bao giờ anh khỏi bệnh, chúng ta sẽ ra ngoài dạo phố.”

“Hứa đấy nhé! ” Sở Hành nói.

Mấy ngày sau đó, hắn luôn ở bên chăm sóc anh, có lần Sở Hành mơ màng tỉnh dậy vào giữa đêm, nhìn thấy Chu Diệc Thần đang cầm máy tính xử lý công vụ, anh giật mình, nhắm mắt lại, giả vờ xoay người ngủ tiếp.

Chu Diệc Thần cầm máy tính… Máy tính… Folder… Tư liệu… Chứng cứ tội phạm!

Cảm thấy một bên giường bị lún xuống, Sở Hành lập tức vứt suy nghĩ linh tinh trong đầu, tiến vào giấc ngủ.

Môi được nhẹ nhàng hôn lên, Sở Hành bị ôm lấy.

“Anh cảm thấy… Cơ thể đã khỏe lại rồi.” Ngày thứ ba ăn cháo gạo kê, Sở Hành buông thìa nói.

“Thật không?” Chu Diệc Thần nhìn về phía anh, “Em cảm thấy sắc mặt anh vẫn còn kém lắm.”

“Chắc là do thiếu ánh nắng mắt trời.” Sở Hành bình tĩnh nói.

Chu Diệc Thần cười, bế Sở Hành đang ngồi trên ghế, đặt xuống giường: “Vậy để em kiểm tra xem, anh đã khỏe lại chưa.”

Sở Hành lùi về sau, tiếng xích trên mắt cá chân va chạm vào nhau: “Em muốn kiểm tra như nào…?”

Hắn nâng chân anh lên, áo sơ mi dài trượt xuống đùi tới giữa hai chân, lộ ra quần lót hồng nhạt chuyên dành cho nữ sinh.

Vẫn là quần lót có dây cột, nửa trong suốt, đeo chiếc nơ hình con bướm.

Có lẽ bởi vì mặc vào cởi ra không tiện, nên đã lâu rồi Sở Hành không mặc quần, anh cũng không muốn mặc kiểu quần lót khiến tôn nghiêm con người bị giẫm đạp như vậy, nhưng để Chu Diệc Thần có thể thuận lợi kéo chân rồi ịch ịch vào những thời điểm không lường trước được, anh vẫn lựa chọn mặc thêm một lớp phòng hộ cho mình.

“Không…” Sở Hành lấy tay che lại đũng quần.

Quần lót bị cởi ra, anh cảm thấy hơi căng thẳng.

Trinh tiết của bố mày…

Chu Diệc Thần mở chiếc tủ đầu giường đã lâu không mở, đầu tiên lấy còng tay, khóa tay Sở Hành ra đằng sau, rồi lấy một dải lụa đen, bịt mắt anh lại.

Khuôn mặt Sở Hành trông rất khí khái, có một nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt phải, sống mũi thẳng, hình dáng môi cũng rất đẹp.

Chu Diệc Thần không nhịn được hôn lên nốt ruồi, Sở Hành nức nở phản kháng, nhưng cuối cùng lại đặt tay lên vai Chu Diệc Thần.

Hắn ôm chiếc eo mềm mại của anh, di chuyển bàn tay xuống dưới, ấn lên nếp nhăn ở huyệt khẩu, cẩn thận vào trong thăm dò.

Sở Hành không nhịn được dán sát Chu Diệc Thần, đè hắn xuống giường.

Hai ngày không làm, Sở Hành rất nhanh đã bị khiêu khích.

Trước mắt là một mảnh tối đen, tay chân anh nóng rực, không biết bản thân đang làm gì.

Không chừng… Mỗi tháng sẽ có vài ngày như này.

Đầu Sở Hành sát ngực Chu Diệc Thần, bên tai truyền đến tiếng tim đập của hắn.

Tim đập rất nhanh.

Hai ngón tay cắm vào hậu huyệt, từ từ hướng vào bên trong thăm dò, Sở Hành thật sự bị tra tấn đến điên rồi.

Nhanh thêm chút nữa… Nhanh thêm chút nữa…

Anh ngồi giữa hai chân Chu Diệc Thần, hạ thân cứng rắn cọ xát quần hắn.

“Chu Diệc Thần…” Sở Hành không nhịn được mở miệng, “Đừng đùa.”

Ngón tay rút ra khỏi hậu huyệt, cảm giác trống vắng khiến Sở Hành khó chịu nhăn mày, nghe thấy tiếng kéo khóa quần, anh liền trở nên hưng phấn.

dương v*t cứng rắn để ở kẽ mông Sở Hành, anh nhấc mông lên, nhắm vị trí dương v*t, từ từ hạ mông xuống.

Do khuếch trương không đủ, Sở Hành cảm thấy rất đau, nhưng… Cảm giác cơ thể được thỏa mãn lại khiến anh thở phào nhẹ nhõm.

Chu Diệc Thần… Đang lấp đầy, bên trong mình…

“Sở Hành, tự động đi.” Chu Diệc Thần khàn khàn nói.

Anh chậm rãi động eo, động tác như đang cưỡi ngựa, hậu huyệt phun ra nuốt vào dương v*t, bờ mông trắng nõn với dương v*t tím đen thô to trông hoàn toàn đối lập nhau.

“Ưm a… A… A a…” Sở Hành mở miệng rên rỉ, lần đầu tiên anh cảm nhận rõ ràng dương v*t Chu Diệc Thần ở trong cơ thể mình, vừa thô vừa cứng, lại còn nóng, khác hoàn toàn vẻ mặt ôn nhu hắn dành cho anh.

Chu Diệc Thần thích mình, sao em ấy lại thích mình?

Cảm giác đau đớn do bị căng ra đã hoàn toàn biến mất, Sở Hành cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt hơn cả mấy ngày trước.

Thoải mái quá, thế nên bây giờ anh bỗng nhận ra, cuộc sống cấm dục 25 năm qua, thật là uổng phí.

Chu Diệc Thần từ trên giường ngồi dậy, cởi áo sơ mi cho Sở Hành, vùi đầu vào ngực anh, cắn mút đầu v* hồng nhạt đang dựng đứng.

“A… A a… Chu… Chu Diệc Thần…” Sở Hành ôm đầu hắn, dựa cằm lên đầu Chu Diệc Thần.

Hương thơm của dầu gội làm người anh mềm nhũn, Sở Hành kêu tên hắn, co rút hậu huyệt, bắn lên áo ngủ Chu Diệc Thần.

Anh ngã xuống giường, ngực phập phồng, chưa kịp hồi thần, đã bị hắn tàn nhẫn đem dương v*t nóng bỏng cắm vào hậu huyệt.

“A… Ưm a… Sâu quá…” Khoái cảm do bị kích thích tiến tuyền liệt làm Sở Hành kêu lên.

đầu v* bên phải bị hút vừa hồng vừa sưng, Chu Diệc Thần cúi đầu, dời mục tiêu công kích đầu v* còn lại.

“A ưm… Đừng… Đừng cắn… Ưm… Đau…”

“A a a… Không cần ưm… Không cần hút… A…”

“Phải bị ưm a… Hút… A… A hút ra sữa tươi…”

Hậu huyệt bị cắm ngày càng sâu, khoái cảm từ đầu v* truyền đến làm anh hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã bị dục vọng chiếm lấy khiến anh không nghĩ được gì.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Chu Diệc Thần lấy điện thoại từ trong túi, nhìn tên người gọi thì nhíu mày.

dương v*t rút ra khỏi hậu huyệt, Sở Hành cảm nhận được cảm giác trống vắng trước nay chưa từng có.

Tiếng mở ngăn kéo vang lên, hai chân bị tách ra, một vật kim loại nhét vào hậu huyệt, Sở Hành cảm thấy có gì đó xù xù giống lông đang cọ lên mông mình, anh đoán đó là cái đuôi.

Chu Diệc Thần không nói gì bước xuống giường, đi ra khỏi phòng.

dương v*t giữa hai chân Sở Hành vẫn còn cứng, làm được một nửa thì hắn rời đi, anh có chút bất mãn, lại cảm thấy sợ hãi.

Là ai gọi tới? Một người rất quan trọng sao?

Vài giây sau, cửa phòng bị mở ra, Chu Diệc Thần về rồi.

Sau đó… Là tiếng bấm điện thoại.

Sở Hành đợi một lúc, tiếng bấm điện thoại vẫn không dừng lại, anh không nhịn được mở miệng gọi: “Chu Diệc Thần.”

“Sao vậy?”

“Em đang làm gì đấy?” Sở Hành hỏi.

“Em bận việc.”

“…”

Còn… Còn có việc gì quan trọng hơn anh sao?!

Sở Hành không biết diễn tả cảm xúc trong lòng như nào, bất mãn? Ghen ghét? Tủi thân?

Mắt không nhìn thấy gì, thời gian cũng trở nên dài ra, Sở Hành đợi một lúc, không nhịn được nước mắt cứ thế tuôn rơi.

“Sao mình lại khóc?” Sở Hành có chút mê man.

Lúc tấm vải lụa được cởi ra, Sở Hành đợi một lát mới mở to mắt, Chu Diệc Thần xoa tóc anh: “Thật xin lỗi… Em không nên bỏ anh.”

Sở hành rũ mắt, không để ý đến hắn.

Chu Diệc Thần hôn lên môi anh, bỏ đuôi cáo, cắm dương v*t vào hậu huyệt Sở Hành.

“Ưm… A a…” Anh ôm lấy Chu Diệc Thần, trước một giây đắm chìm vào dục vọng, anh cảm thấy bản thân có gì đó không đúng.

Chu Diệc Thần dựa cằm lên vai Sở Hành, khóe miệng mỉm cười đầy ẩn ý.