Dương Gian Phán Quan

Chương 274: Lòng tham làm mờ hai mắt



Suốt mấy ngày tiếp theo, tổ đội một trai hai gái ngồi trên lưng chuột gây hoạ khắp khu vực rừng cây. Không quản lãnh thổ của hổ báo gấu ngựa hay gì, xác định đủ khả năng là xơi tái.

Cơ mà có vài đầu tu vi cường đại quá mức, trực diện đụng độ chưa hẳn có quả ngon để ăn. Gặp phải những trường hợp này, Cao Cường với chuột béo đành thi triển chiêu trò trộm cắp.

Căn bản đám đại yêu thường hay ngủ say, dán lên một đống liễm tức phù xong là hắn với chuột béo thoải mái hái trộm linh hoa thảo dược, vặt trụi không chừa một cọng cỏ luôn cũng được.

Tuy nhiên, có một đầu giao long phi thường khủng bố.

Cao Cường can tội không nghe lời khuyên can của chuột béo, vừa mò vào liền bị bắt sống tại trận.

Mà phải gọi giao long là yêu tu, bởi vừa lao ra khỏi hồ nước, liền hoá thân thành một vị hắc bào nam tử. Sau đó quyền cước tay chân tẩm quất cho Cao Cường một trận lên bờ xuống ruộng.

Phản kháng ư? Muốn lắm mà không thể!

Vùi dập hắn xong, giao long lạnh lùng quay bước trở lại hồ nước.

Cao Cường thì như con giun trườn bò tới chỗ nhóm Tiêu Diễm Phượng đang ngồi chờ.

Kết quả có thể nghĩ ra ngay rồi đấy, hắn liền bị hai nàng cùng với chuột béo cười cho thối cả mũi.

Nói chung khỏi cần suy đoán lý do vì sao giao long “hiền” thế. Chỉ cần biết là sau đó Cao Cường cùng đồng bọn thoải mái gặt hái linh dược xung quanh mà giao long chẳng hề phản ứng.

Có kinh nghiệm đầy đau thương này, nhóm Cao Cường hành động càng táo tợn hơn. Lưu ý không lại quá gần hang ổ của đám đại yêu là được, còn đâu cứ việc tuỳ tiện vơ vét mệt nghỉ.

---

Thoáng cái đã mười ngày trôi qua.

Cao Cường và đồng bọn không thiếu lần phát hiện dấu vết các nhóm tuyển thủ khác lưu lại. Chỉ có điều nhìn tay chân rơi vãi lung tung thế này thì bọn họ dường như hơi bị thiếu may mắn.

Khẳng định có nhiều người sớm đã bị yêu thú tiêu hoá bằng sạch rồi.

Ngoài việc bắt gặp những bãi chiến trường ngổn ngang, nhóm Cao Cường còn đụng độ năm tuyển thủ.

Đúng như những gì suy đoán trước đó, vừa chạm mặt là nhóm này ngay lập tức hạ sát chiêu.

Vốn tưởng Yến Tử lâm trận sẽ lúng túng, nhưng không, nàng ta hạ thủ cực kỳ dứt khoát.

Chiến lực hơi đuối chút cũng không sao cả, đã có Cao Cường với Tiêu Diễm Phượng âm thầm hỗ trợ. Yến Tử liền hoá thân thành nữ hoàng băng giá, lần lượt vỗ chết từng gã tuyển thủ.

Chẳng hiểu có phải băng hệ tu sĩ tính tình luôn lãnh khốc hay như nào. Cao Cường dò hỏi cảm nghĩ của Yến Tử sau khi chủ tâm giết người, nàng ta nhún vai trả lời “không thấy gì khác lạ”.

Nghe xong Cao Cường liền nhớ lại cái lần đánh chết gã bỏ ngải Cửu Ca, niệm Độ Tâm Kinh mỏi mồm mới vơi bớt cảm giác nôn nao trong người. Vậy mà gã Bạch Lãnh lo ngại hắn trở thành mối hoạ?

Lão tử mà là tai hoạ thì cô nàng Yến Tử lãnh khốc này là gì?

Tai hoạ cấp bậc đại lão?

---

Khu rừng cây đã chẳng còn gì để nhặt nhạnh, tất nhiên mục tiêu tiếp theo sẽ là dãy núi tại trung tâm.

Đúng giữa trưa ngày thứ 11, chuột béo chở theo cả nhóm tiếp cận dãy núi.

Sớm đã lên kế hoạch từ trước, chuột béo liền chạy vào bên trong. Nhưng không phải là xông thẳng tới ngọn núi lớn toả ra âm khí, mà trước tiên đi dò xét những ngọn núi tại vòng ngoài.

Có tổng cộng 25 ngọn núi, sát chân núi đều thấy xây dựng trang viên rộng lớn. Cơ mà đã sớm trở thành những đống đổ nát hoang tàn từ đời nảo đời nao rồi.

Ngoài gạch ngói, bát đĩa sứt mẻ với tro bụi dày cộp thì không còn gì khác.

Trong số 25 ngọn núi này thì có 15 ngọn trên đỉnh thấy xây dựng lầu các đình viện. Hẳn là nơi ở riêng của đám tai to mặt lớn như trưởng lão với hộ pháp gì đó.

Mặc dù lầu các đình viện trông vẫn còn khá nguyên vẹn, nhưng mò mẫm tìm kiếm chỉ phí công vô ích. Bởi vì một món đồ đem bán ve chai cũng chẳng còn.

Mà cũng chỉ thấy có dấu chân mới mẻ, chứ không có dấu vết đồ đạc bị nhấc đi.

Chứng tỏ nơi đây vốn đã bị dọn sạch từ xa xưa, đám tuyển thủ tới trước cũng là tay trắng rời khỏi.

Tiếp theo nhóm Cao Cường tìm thấy một mảnh dược điền. Có điều gọi cho nó sang chảnh, chứ cằn cỗi đến mức cỏ dại chẳng mọc nổi thì dược điền gì nữa?

Lãng phí vài tiếng lùng xục nhưng không sao, cứ coi như là đi ngắm cảnh.

Tiếp theo Cao Cường liền hiệu lệnh để chuột béo chạy tới ngọn núi lớn tại chính giữa.

Ngọn núi này không chỉ cao lớn vượt trội, mà còn được xây cầu thang từ chân núi lên tới tận đỉnh núi.

Leo hết cầu thang liền tới đỉnh núi được san thành mặt phẳng, đập vào mắt cả nhóm là một cung điện rộng rãi, áng chừng diện tích khoảng 500 mét vuông.

Chưa cần phải kể tới âm khí không ngừng toả ra, chỉ vừa nhìn vào những cây khô mục rỗng xung quanh, liền đã cảm thấy thê lương cô quạnh lạnh hết cả gáy.

Cả nhóm đi tới trước cửa cung điện, nhìn vết bụi dưới chân là hiểu mới có người phá cấm chế tiến vào. Cao Cường ra hiệu tạm dừng lại, rồi cẩn thận dò xét.

“Chậc.. Chậc..” – Thu hồi thần thức, Cao Cường tặc lưỡi nói:

“Có mười hai tuyển thủ tới trước chúng ta. Của đáng tội là bị mười cỗ ngân thi bên trong xé xác cả rồi”

Tiêu Diễm Phượng nghe xong khẽ cau mày, nghiêm túc hỏi:

“Đụng ngân thi mà không chạy thoát được? Cái này thật vô lý, hoặc là bên trong có trá gì hay sao?”

“Không phải” – Cao Cường lập tức lắc đầu, sau đó thủ thế ra hiệu:

“Bởi ngân thi bộ lông đã có điểm phiếm hồng, chiến lực kề cận huyết thi. Hơn nữa nhóm tuyển thủ này mặc đồng phục Cấm Quân, họ thực lực thế nào ngươi hiểu. Còn nhóm nổi trội thì đang ẩn nấp giám sát nơi đây, khoảng cách xa nên không rõ gồm mấy gã”

Cái này là để tránh bị đọc khẩu hình miệng.

Tiêu Diễm Phượng hiểu ý liền khua tay như múa:

“Vậy ngươi có kế hoạch gì không?”

Cao Cường ánh mắt phát lạnh, múa tay đáp lại:

“Ngân thi bị trói buộc trong phạm vị đại sảnh, thay vì lập tức đánh hạ, chúng ta chạy lên tầng hai ẩn nấp. Liền để cái đám ngư ông đắc lợi kia vào tìm chết đi”

Không một chút đắn đo, Tiêu Diễm Phượng gật đầu cái rụp.

Tiếp theo Cao Cường quay sang truyền âm cho Yến Tử biết kế hoạch.

Yến Tử vừa rồi cảm thấy thua thiệt, nghe xong liền nhấc tay làm thủ thế OK.

Bàn kế hoạch hố chết người mà cô nàng này còn đùa được, đã đủ lãnh khốc chưa?

Không để lãng phí thời gian thêm nữa, Cao Cường hướng tới đám ẩn nấp bật ngón tay thối, xong liền cùng Tiêu Diễm Phượng với Yến Tử đạp cửa xông vào.

“Kẹt.. Rầm..”

Bỏ sau lưng cánh cửa tự động đóng khép lại, Cao Cường hai tay liên tục ném ra Thiên Lôi Phù.

Tiếng nổ đùng đùng liền vang lên không dứt, khẳng định sẽ vọng truyền rất xa.

Có điều chỉ để cản trở đám ngân thi, với lừa gạt đám người ngoài kia.

Sau khi quăng bừa trăm tấm phù lục, Cao Cường mau chóng ôm eo Tiêu Diễm Phượng và Yến Tử.

Lúc này vận dụng Đạp Thiên Bộ là hợp lý nhất, hai bàn chân liên tục dẫm đạp vào không khí, trong có vài hơi thở hắn ôm theo hai nàng lao vọt lên dãy hành lang.

Đúng như nhận định của hắn trước đó, đám ngân thi bị trận pháp vây nhốt tại đại sảnh. Ngoài việc đứng gầm gừ thì chúng không làm gì được nhóm Cao Cường.

Để lừa gạt thêm hiệu quả, Cao Cường trên tay lần nữa xuất hiện ba trăm tấm Thiên Lôi Phù, rồi chia cho Tiêu Diễm Phượng với Yến Tử một xấp quăng đỡ buồn.

Tiếng nổ đùng đùng kéo dài suốt nửa giờ đồng hồ, Cao Cường phát hiện có năm gã tuyển thủ tiến vào phạm vi thần thức, liền hướng hai nàng vẫy tay ra hiệu.

Dán xong liễm tức phù, cả nhóm lựa chọn ẩn nấp ngay tại góc khuất trên hành lang. Chẳng hiểu sao có cảm giác như một đám trẻ đang chơi trò bịt mắt trốn tìm.

Cả ba mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau mà thiếu chút nữa thì cười rộ lên.

Trong khi đó bên ngoài cửa, năm gã tuyển thủ quyết định đứng lại bàn bạc thêm một chút.

Gã có diện mạo anh tuấn nhất dẫn trước lên tiếng:

“Không thấy khí tức, chắc hẳn cũng chết cứng rồi, chúng ta xông vào chỉ sợ ngã theo”

Gã to cao lực lưỡng nhất lắc đầu nói ra suy nghĩ:

“Đánh suốt nửa giờ đám quái vật kia chắc chắn tổn hao cực lớn. Lúc này còn không xông vào, đợi chúng hồi phục trạng thái đỉnh phong thì về nhà ngủ cho khoẻ đi”

Gã diện mạo anh tuấn nhất liền hướng mấy gã còn lại hỏi:

“Các ngươi có ý kiến gì không?”

Gã xấu xí nhất chỉ tới gã to cao lực lưỡng và nói:

“Ta thấy hắn nói không sai, hơn nữa cầu phú quý trong nguy hiểm. Cũng đừng quên tiểu tử kia trữ vật giới đáng giá thế nào, đệ tử đại năng có mà đầy bảo vật”

“Tiến vào” – Hai gã còn lại liếc nhìn nhau rồi đồng thanh nói.

Đệ tử của đại năng kiểu gì chẳng có trong tay đống lớn pháp bảo hàng hiệu. Tóm lại chỉ riêng trữ vật giới của tiểu tử A1 đã đáng giá để liều mạng một chuyến rồi.

Vậy là cả năm dứt khoát đạp cửa xông vào trong cung điện.

Cao Cường nghe lỏm đám này bàn bạc mà thiếu chút thì bật cười.

Thử hỏi có vị đại năng nào chịu ngồi yên một chỗ nhìn đệ tử đi chết không?

Nói chung năm gã không phải là ngu, Cao Cường cũng chẳng khinh thường gì cả. Chỉ là bọn họ có hơi thiếu hiểu biết, với lại đều bị lòng tham làm mờ hai mắt.

Tương tự lúc hắn xông bừa lãnh thổ giao long, tham lam làm hại cái thân.

Vậy mới thấy kiến thức quan trọng đến nhường nào, cần phải chăm chỉ học tập.

Mặc dù có chút cảm thông, nhưng không đồng nghĩa Cao Cường sẽ bỏ qua đám ngư ông đắc lợi này, trên tay ngay lập tức xuất hiện đống lớn các loại phù lục.

Trong khi đó tại bên dưới, năm gã tuyển thủ vừa tiến vào, cũng là lúc mười đầu ngân thi lao vọt tới.

Phát hiện đám quái vật này nửa vết thương tổn cũng không có, năm gã liền nghĩ tới bỏ chạy.

Nhưng hàng loạt âm thanh xé gió đột ngột vang lên, kèm với hàng trăm tia chớp dội xuống cánh cửa, khiến cả năm gã đồng loạt khựng người lại trong giây lát.

Và chỉ giây lát này cũng đã đủ để đám quái vật đuổi tới.

Hết cách, cả năm gã bắt buộc phải toàn lực đánh trả.

Của đáng tội là mười cỗ ngân thi này quá cường đại, năm gã chỉ chống đỡ được vài nốt nhạc mà thôi. Sau đó lần lượt từng gã bị cắn xé thành những mảnh nhỏ.

Tò mò liếc sang thì thấy Yến Tử tỉnh bơ, Cao Cường nhịn không nổi liền hỏi:

“Ngươi nhìn cương thi nhai thịt người mà không thấy gớm ghiếc hay gì ư?”

Bỗng dưng hỏi việc này làm chi á? Yến Tử thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:

“Hình như do ta xem phim kinh dị quen rồi, nhìn chẳng thấy ghê sợ gì cả”

Xem phim làm sao giống khi nhìn trực tiếp thế này? Nói chung Yến Tử tinh thần cứng hơn gang thép, Cao Cường và Tiêu Diễm Phượng cùng lúc bật ngón tay cái.