Dương Gian Phán Quan

Chương 190: Máu tanh gì đó ca chịu được



Hơn một giờ sau, chiếc Rollroyce Phantom do chính tay Lão Phệ cầm lái chạy tới đường Dốc Gạch Cổ. Và rất nhanh thì dừng lại phía sau đuôi chiếc Hummer hầm hố đang đỗ tại sát vỉa hè.

Cao Cường đơn giản báo Lão Phệ chờ một chút rồi mở cửa đi xuống, sau đó nhanh chóng chui vào từ cửa ghế sau của chiếc Hummer hầm hố kia.

Trên chiếc Hummer lúc này có mặt đầy đủ thành viên của tiểu đội số 3.

Trong đó Hoàng Đại Hùng cầm lái, Diên Lộc ngồi bên ghế phụ. Tiêu Diễm Phượng với Lâm Tiểu Tùng và Đỗ Khải thì chia ra ngồi tại hai hàng ghế sau.

Thấy hắn leo lên xe, Tiêu Diễm Phượng phi thường muốn động thủ đánh người. Có điều nghĩ lại thấy không được ổn nên đành phải nín nhịn xuống.

“Nói đi” – Sau cùng nàng ta lạnh giọng hỏi: “Kế hoạch của ngươi là gì? Báo trước để ngươi biết luôn, nếu thấy không hợp lý thì chúng ta liền rút lui”

Ban nãy qua điện thoại còn tuyên bố là bất cứ giá nào cũng giúp cơ mà nhỉ?

Giờ lại dở giọng đe doạ rút lui?

Cái này gọi là tính khí thất thường của nữ nhân? Chuyên gia trở mặt nhanh như lật bánh tráng?

Mà thôi kệ đi, trái gió trở trời là tuyệt chiêu thiên phú của nữ nhân đấy a.

Làm như không thấy ánh mắt đòi mạng của nàng ta, sau khi ném ra chiếc ví da lấy được từ túi gã trung niên, Cao Cường liền đi thẳng vào vấn đề:

“Gã mới vừa ra tay tập kích ta có tu vi Huyền Khí Cảnh sơ kỳ, hẳn là tự tin thực lực nên không thèm che giấu thân phận, trong ví có thẻ cá nhân của gã. Mà ta sớm đã nhận được tin báo, cho nên khẳng định chắc chắn Phúc Gia chính là chủ sự an bài vụ việc này”

Sau đó hắn liệt kê những lần bị tay súng bắn tỉa ám sát, cùng với vụ việc đi chơi Tết về đụng mặt thế là đá gẫy chân của gã Phúc Lâm.

Rồi thì hộ vệ của gã Phúc Lâm phản chủ, ngầm chạy đến báo cho hắn biết Phúc Gia đã liên hệ với tu sĩ Bạch Long thành tới ám sát.

Tiếp nữa hắn liền tường thuật lại vụ việc gã Phúc Lâm dở trò đánh thuốc cưỡng hiếp, dẫn đến nạn nhân là Doãn Hồng Hạnh vì quá uất ức mà đã nhảy lầu tự vẫn.

Tất nhiên tranh thủ kể công tiễn đưa hồn ma Doãn Hồng Hạnh xuống Âm Phủ. Cái này thuận tiện bôi tro trát trấu lên mặt gã Phúc Lâm, bôi đen xì như than luôn.

Nói đến đây hắn ánh mắt chiếu xạ hàn quang lạnh lẽo:

“Hành động lần này trái ngược với tôn chỉ của Cấm Quân. Ta lên tiếng kêu gọi cũng không phải vì muốn các ngươi tham dự vào. Căn bản chiến đấu có khả năng sẽ gây ra động tĩnh quá lớn. Tránh trường hợp ta phải lạm sát, cần có các ngươi phong toả tuyến ngoài”

“Ta sớm đã biết bị gọi đến làm chân đứng canh cửa” – Tiêu Diễm Phượng hừ lạnh nói: “Thế nhưng ngươi sau đó giải quyết hậu quả thế nào? Cái này nói luôn ra đi”

“Còn cần phải hỏi nữa sao?” – Cao Cường cười nhạt chỉ chiếc ví trên tay nàng ta: “Hơn một tháng sau ta cũng là thành viên của Cấm Quân rồi, giờ đã hiểu chưa?”

Cúi nhìn chằm chằm bức ảnh chân dung gã trung niên trên tấm thẻ. Thật lâu sau Tiêu Diễm Phượng mới hướng hắn gật đầu ra hiệu đã biết phải xử lý như thế nào.

“Vậy giờ các ngươi chạy theo phía sau chiếc Rollroyce kia là được” – Cao Cường gật đầu nhắn nhủ lại một câu, sau đó liền mở cửa và mau chóng xuống khỏi xe.

Rất nhanh hai chiếc xe lần lượt lăn bánh.

Ngồi tại ghế phụ, Diên Lộc rốt cuộc không nhịn được nữa mà lên tiếng hỏi:

“Đội trưởng, thế nào không ngăn hắn? Phúc Gia đâu phải toàn bộ đều là kẻ xấu?”

“Ngăn hắn?” – Tiêu Diễm Phượng cười nhạt: “Làm sao ngăn? Tiểu tử ngươi quên sư phụ hắn là ai hả? Có lão nhân gia chống lưng, ai dám đứng ra ngăn cản hắn? Đừng nói chỉ là một cái Phúc Gia, cho dù mười cái cũng phải để mặc hắn tuỳ ý đùa nghịch đi thôi”

“Ta biết điều đó, nhưng mà..” – Diên Lộc cắn răng nói ra: “Chúng ta còn có thể khuyên nhủ hắn cơ mà? Ta vững tin rằng Cao Cường hắn là người biết lắng nghe”

“Hắn đương nhiên biết lắng nghe” – Tiêu Diễm Phượng thở dài đáp: “Biết phân biệt phải trái, nhưng lòng dạ cực kỳ thâm sâu. Vụ việc lần này lý lẽ hoàn toàn đứng về phía hắn, mặt dày như Đàm lão cũng chẳng thể nào nào đứng ra bãi bình, huống chi là chúng ta đây”

Vẫn luôn giữ yên lặng, Lâm Tiểu Tùng lúc này mới vươn tay lên vỗ vãi Diên Lộc và nói:

“Tiểu Lộc, có ai đã sớm biết sẽ bị ám sát mà không chủ động giải quyết cho nhẹ nợ? Bởi vì hắn chờ tu sĩ dính dáng vào, đồng nghĩa Phúc Gia tự tay đẩy tính chất của vụ việc đi quá xa. Tạo điều kiện cho hắn có đủ lý lẽ nguyên do báo thù mà không một ai nói được gì”

“Như vậy..” – Diên Lộc nghe xong buồn bã nói: “Hắn sớm đã tính đuổi tận giết tuyệt?”

“Tiểu Lộc” – Đến lượt kiệm lời Đỗ Khải lên tiếng: “Nhân từ là đức tính tốt, thế nhưng không biết khi nào cần phải tàn nhẫn thì sớm muộn gì cũng ăn thiệt thòi. Sử sách không thiếu những tấm gương điển hình, chỉ một chút sai lầm nhỏ mà hại chết tất cả người thân”

“Khải ca nhắc nhở ta mới nhớ” – Diên Lộc cười khổ nói: “Nghĩ lại đúng là ta đã sai, ta không biết xấu hổ đem tư duy thiếu sót của mình áp đặt lên người khác”

“Thiếu sót trải nghiệm có thể từ từ bù đắp” – Tiêu Diễm Phượng đơn giản an ủi một câu, sau đó hướng Hoàng Đại Hùng: “Ngốc tử, đến lượt ngươi phát biểu”

“Cái này..” – Mặt mũi nhăn nhó, Hoàng Đại Hùng vội vàng cầu xin: “Ta nói ra toàn bị các ngươi đem làm trò cười. Đội trưởng liền cho ta xin miễn phát biểu đi”

“Không cho” – Tiêu Diễm Phượng dứt khoát lắc đầu: “Cứ việc thẳng thắn nói ra suy nghĩ của ngươi đi. Ta tin tưởng lần này sẽ không ai cười cợt được đâu”

Dưới ánh mắt hết sức khốn nạn của ba gã còn lại, Hoàng Đại Hùng buồn bực lên tiếng:

“Thú thật là ta thấy các ngươi quá lắm chuyện, cứ phải phức tạp hoá vấn đề lên làm cái gì? Nói chung Cao Cường tuy chưa chính thức gia nhập, nhưng ta đã xem hắn là đồng đội. Hắn gặp chuyện, ta liền cùng gánh vác. Hắn giết người, ta liền giúp một dao”

“Đổi hắn thành các ngươi, ta cũng vẫn sẽ như vậy thôi. Kẻ thù của các ngươi, liền là kẻ thù của ta. Quản đúng sai cái khỉ gió gì? Dù sao thì việc giết người sẽ chẳng bao giờ là đúng. Lựa chọn đứng luôn về phía bằng hữu của mình liền bớt phải nghĩ mệt óc”

Hoàng Đại Hùng nói dứt lời, đúng thật là không có ai cười hắn. Cả đám mặt mũi ai nấy đều đăm chiêu, có thể thấy là đang rất nghiêm túc suy ngẫm gì đó.

Vài phút sau, Lâm Tiểu Tùng trước tiên dơ tay phát biểu:

“Đội trưởng, ta thấy không ổn chút nào”

Liếc mắt thấy Diên Lộc và Đỗ Khải gật đầu tỏ vẻ đồng quan điểm, Tiêu Diễm Phượng mới cười nói:

“Một đám suốt ngày tự nhận thông minh vậy mà bị ngốc tử mắng cho cũng không hề hay biết. Mà thôi, vấn đề này để khi nào trở về các ngươi tự ngẫm nghĩ cho cẩn thận rồi chúng ta sẽ ngồi nói chuyện sau. Còn bây giờ thì xuống xe thay người ta làm việc cái đã”

Đúng lúc này Hoàng Đại Hùng cười hắc hắc dẫm đạp phanh xe, mặt mũi trông nồng đượm vẻ đắc ý.

Lâm Tiểu Tùng mấy người bọn họ nhìn mà cay cú gần chết, có điều chẳng thể làm gì hơn là thu hồi tâm tư rồi mau chóng theo chân Tiêu Diễm Phượng xuống xe.

Cao Cường cũng từ chiếc Rollroyce đi xuống, hắn phất tay ra hiệu rồi chỉ thẳng hướng Phúc Gia đại viện nằm chình ình tại con đường đắt giá nhất thành phố này.

Tiêu Diễm Phượng quan sát đại viện Phúc Gia một hồi, sau đó khua tay làm ám hiệu. Mấy người kia hiểu ý liền ngay lập tức lao đi, giây lát không còn bóng dáng.

Lúc này Tiêu Diễm Phượng mới lại gần Cao Cường và nói:

“Lần này liền để mặc cho ngươi lợi dụng. Ngươi tốt nhất đừng có tái diễn lần sau”

Không đợi cho hắn kịp nói năng câu nào, Tiêu Diễm Phượng dứt lời liền quay người chạy đi. 

Cao Cường là công khai lợi dụng Cấm Quân, Tiêu Diễm Phượng không nhìn ra mới là lạ. Có điều bị nàng ta thẳng thừng đốp chát, cái này hổ thẹn là khó tránh khỏi.

“Tiểu Cường” – Đúng lúc này bên tai vang lên giọng Lão Phệ gọi hắn.

Chắc hẳn Lão Phệ lo lắng? Nghĩ vậy Cao Cường liền ngoái lại trấn an:

“Phệ ca, cứ yên tâm đợi trên xe đi, rất nhanh là sẽ xong việc thôi”

Lão Phệ mở cửa xe đi xuống, rồi chạy lại gần hắn và nghiêm túc nói:

“Biết là đòi hỏi hơi quá đáng, nhưng ngươi để Phệ ca đi cùng với”

“Phệ ca, ta cũng là lo nghĩ mới để ngươi ở ngoài chờ” – Cao Cường thở dài nói: “Bởi vì ta chưa biết trong đó có bao nhiêu tu sĩ, càng không biết tu vi bọn họ ra sao. Ác chiến chưa nói, chỉ riêng khoản ta xác định lần này xuống nặng tay, cho nên tuyệt không tốt để xem”

“Tiểu Cường” – Lão Phệ hít sâu một hơi nói: “Cơ hội chỉ có một lần, máu tanh gì đó ca chịu được”

“Thôi được rồi” – Cao Cường bật đắc dĩ gật đầu, sau đó hướng về xe hô: “Chu lão, gõ ngất gã đó rồi mang xuống xe luôn đi. Chúng ta cùng nhau tiến vào trong kia”

“Vâng thiếu gia” – Giọng nói già nua từ trong xe vọng ra.

Ngay sau đó cửa xe bật mở, Chu lão liền vác theo một gã trung niên nam tử đi xuống.

Gã này không ai khác chính là tay luật sư mà Cao Cường nhờ Anh Tuấn Đại Vương tra tìm thông tin.

“Chu lão, lát nữa giúp ta bảo hộ an toàn cho Phệ ca” – Cao Cường cẩn thận dặn dò: “Nếu tình huống quá cấp bách liền không cần quan tâm sống chết của gã luật sư này”

“Vâng thiếu gia” – Chu lão khẽ cúi đầu cung kính trả lời.

“Chu lão..” – Cao Cường chép miệng thở dài nói: “Lão dù gì cũng đã theo ông nội ta cả đời người, có thể xem như huynh đệ thủ túc. Không cần phải câu nệ với ta vậy a”

“Cái này là không thể” – Chu lão lắc đầu nghiêm túc nói.

Thôi mặc kệ đi, lão muốn cư xử thế nào thì tuỳ.

Cao Cường chẳng buồn nói thêm gì nữa, liền gật đầu ra hiệu rồi đi trước dẫn đường.

Mất có hai phút thì đã tiếp cận khu vực trước cổng đại viện Phúc Gia, hắn mới chuyển hướng đi tới một góc khuất và thủ thế ra hiệu để Lão Phệ và Chu lão ẩn nấp cho kỹ.

Sau đó hắn từ trữ vật giới lấy ra chiếc bút lông, cùng với một bịch ni lông khá lớn, bên trong bịch chứa đầy thứ bột phấn có màu đỏ hồng.

Tiếp nữa hắn dùng sức vung tay, đem bịch ni lông ném thẳng lên bầu trời phía trên Phúc Gia đại viện.

Cuối cùng là nhắm cho thật chuẩn rồi một lần nữa vung tay.

“Sưuuuuuu..”

Chiếc bút lông xé gió bay đi, chớp nhoáng liền xuyên thủng bịch ni lông đang lơ lửng trên không trung. Bột phấn đỏ hồng cũng theo đó mà bung ra rồi rơi rụng xuống phía dưới.