Đương Gia Cách Cách

Chương 9



Dưới ánh trăng, Tĩnh Vũdùng tốc độ nhanh nhất kéo thê tử vào phòng, cửa cũng đóng mở một cánh, ngay cảđèn cũng không thèm đốt. Hắn ôm lấy nàng, bước nhanh vài bước đem nàng đặtxuống giường, hôn mạnh môi nàng, nàng kêu một tiếng hôn trả hắn.

Nụ hôn của hắn càng lúc càng mạnh mẽ, dục vọng càng lúc càng mãnh liệt. Độngtác của hắn cũng càng lúc càng gấp, dường như nàng nghe được tiếng quần áo củamình bị xé rách.

Khi tay hắn chạm vào thân thể trần trụi thì nàng thở gấp một tiếng. Kế đó, âmthanh kiều mị, âm thanh kêu lên vì đau đớn, hắn không buồn hô, tiếng kêu củahai người khi tình dục lên đến đỉnh cũng thay đổi mà vang vọng.

Ngoài của sổ chiếu vào phòng ánh trăng màu bạc. Hắn nhìn thấy rõ trên gương mặtmỹ lệ của nàng vương nước mắt, nàng xinh đẹp đến không thể tin được. Và nàng làcủa hắn!

Nàng là của hắn!

Tiếng thở dốc cũng dần dần bình ổn lại, hết thảy lại trở về im lặng.

Tĩnh Du khép mi lại, cúi mặt xuống, dù thế nào cũng không dám ngẩng đầu lênnhìn Tĩnh Vũ. Cho dù không nhìn được, nàng cũng có thể cảm nhận được ánh mắtnóng rực kia.

Rốt cuộc là hắn đang nhìn cái gì? Lại muốn nhìn bao lâu? Tay nàng luống cuống,không biết nên làm thế nào.

Cho dù ngọn đèn chưa được thắp, nhưng ánh trăng rất sáng. Thân mình nàng nhonhỏ bị hắn ôm cả người trần trụi vào trong lòng. Đôi chân nhỏ của nàng còn cùngcặp đùi mạnh mẽ của hắn quấn lấy một chỗ, tư thế thật sự quá thân mật này làmcho nàng xấu hổ chết đi được. Nàng định rút về, nhưng hắn cuốn lấy thật nhanh.

''Có sao không?'' Giọng nói của hắn thật dịu dàng.

''Hoàn hảo.'' Thật ra là đau quá.

''Đau không?''

Đau, nhưng nàng mạnh miệng: ''Không đau''

''Vậy tốt lắm, có thể tiếp tục.''

''Khoan đã!'' Nàng sợ tới mức vội vàng ngẩng đầu lên nhìn hắn. Vừa thấy ánh mắtbỡn cợt, nàng mới biết được mình bị đùa.

''Cuối cùng cũng đã chịu nhìn ta.''

Xấu hổ quá, nàng muốn đẩy ra nhưng hắn càng ôm chặt, vừa thân mật như thế vừanói chuyện, thật sự là mắc cỡ chết người!

Đáng ghét hơn là cặp mắt kia của hắn còn khóa chặt trên người nàng, không thacho nàng. Nàng tức giận: '' Rốt cuộc chàng đang nhìn cái gì?''

''Nàng đã từ một tiểu cô nương biến thành một nữ nhân chân chính...''

''Thì sao?'' Giọng nói của nàng cố gắng không khàn, nhưng ánh mắt của hắn lạikhiến cho nàng bối rối.

Hắn không nói, nhưng mị hoặc từ ánh mắt của hắn nhìn nàng càng lúc càng sâu.Càng sâu, giống như là đã nắm bắt được bí mật trong lòng nàng...

''Thì sao... Chẳng lẽ trở thành nữ nhân, liền trở nên già đi?''

Cả người nàng không được tự nhiên. Tầm mắt của hắn dây dưa làm cho nàng khôngthể né tránh, mặt càng lúc càng nóng, tim đập càng lúc càng nhanh, nàng thật sựkhông chịu nổi. Nhưng không phải tức giận, mà mà khuất phục, nói nhỏ: ''Chàng làmơn đừng nhìn ta như vậy, thật sự ta không được tự nhiên.''

Hắn mỉm cười vẽ lên người nàng, vẻ mặt dịu dàng: ''Ta muốn nhìn nàng bởi vìkhoảnh khắc này nàng thật sự rất đẹp. Ta luyến tiếc khi phải rời ánh mắt, muốnđể nàng lại trong lòng ta, không cho nàng đi, bởi vì giờ phút này, hai chúng tahòa làm một, đó là sự hoàn chỉnh. Ta mong đợi sự hoàn chỉnh này đã lâu lắm rồi,chắc nàng cũng biết.''

Tại sao hắn có thể nói như vậy, thật làm cho nàng cảm động!

''Ta yêu nàng. Ta biết, cả đời này ta chỉ muốn nàng, cũng chỉ nghĩ sẽ yêu nàngmà thôi...''

Đôi mắt của nàng rưng rưng nước mắt: ''Ta biết. Ta cũng vậy, ta cũng vậy, thậtđấy...''

''Thật đấy...''

Hắn hôn lên môi nàng, lại bắt đầu yêu nàng. Đêm nay rất khác biệt, rất đặcbiệt, là đêm động phòng hoa chúc của hai người...

******

Ngày đó qua đi, người hầu trong Nam Hy viện cũng có thể nhìn ra được đôi vợchồng này không còn giống như trước. Mà đích thực bọn họ cũng không giống nhưtrước.

Khi Tĩnh Du búi tóc luôn thấy được chiếc trâm ngọc trai cài đầu mà trượng phutặng. Đêm nàng lại rúc vào ngực hắn, mang theo niềm hạnh phúc, tươi cười đi vàogiấc mộng, cũng từ trong lòng hắn dịu dàng tỉnh lại.

Hắn vì nàng mà mặc y phục nàng chọn. Nàng cũng thẹn thùng ngồi nép vào lònghắn, sửa sang lại quần áo giúp hắn.

Động tác của hai người càng ngày càng thân mật tự nhiên, ánh mắt lộ vẻ hạnhphúc cũng ngày càng nhiều. Trong khóe mắt luôn hiện lên ý cười mê người. Thườngthường bọn họ luôn tay trong tay, bước chậm rãi, trò chuyện quanh Nam Hy viện,nếu không thì cũng là im lặng dựa vào nhau.

Cũng bởi vì nhìn hai người tình ý mỗi ngày một nồng nàn, cho nên Tiểu quỷ kiacũng cười toe toét ngoan ngoãn trở về học viện đọc sách.

Ở trong hiệu thuốc bắc, hắn cũng bắt đầu khuyến khích bệnh nhân để nàng bắtmạch, viết đơn thuốc, sau đó đưa hắn xem lại một lần. Nhưng hầu như hắn khônghề phải đụng bút sửa chữa, hơn nữa nàng nói có trật tự, dùng thuốc trị liệu cóhiệu quả. Một thời gian ngắn sau, một bộ phận lớn bệnh nhân đã không còn từchối việc để cho cách cách xem bệnh, thậm chí thành thói quen chỉ muốn nàng xembệnh dùm.

Vì thế trong hiệu thuốc bắc Long gia, thường thấy hình ảnh đôi vợ chồng ân áivì dân chúng xem bệnh.

Lúc này, Đỗ Ngọc Mai đứng ngoài hiệu thuốc bắc, nhìn thấy một màn này. Cái đógọi là phu xướng phụ tùy sao? Cho dù cách xa bọn họ một khoảng nhưng vẫn có thểcảm nhận được bốn phía xung quanh hai người có một luồng khí ấm áp động lòngchậm rãi di chuyển, tạo nên bầu không khí trầm tĩnh mà ấm áp.

Còn nàng thì sao? Vì sao nàng lại giống như có một cỗ băng tuyết sâu thẳm tronglòng, chỉ giống như một cái xác không hồn?

Nàng không thể nhìn thêm nữa, bước nhanh đến một ngã tư đường. Nàng không thểoán, không thể hận, bởi trước khi Tĩnh Du cách cách tiến vào Long gia, hằngngày, nàng cũng ấm áp, vui tươi. Cho dù là một tòa nhà không có Long gia thìcũng không có quan hệ gì, bởi vì cuối cùng khi hắn trở về sẽ trở lại bên ngườinàng...

Nếu như không có nàng ta thì thật tốt...

Đột nhiên một cỗ xe ngựa chay nhanh đến bên người nàng, phu xe bước xuống, véntấm rèm cửa khá nặng sang một bên: ''Đỗ tiểu thư, lão gia nhà ta muốn mời ngươiđi một chuyến. Người nói ngươi đi chuyến này sẽ không uổng.''

Nàng nhìn người phu xe, ngữ khí cùng hành động của hắn chứng tỏ hắn không phảilà một phu xe bình thường.

Chuyến này đi sẽ không uổng? Có gì không thể, dù sao thì bây giờ nàng cũng chỉcó hai bàn tay trắng, xem thử vị gia gia kia có thể cho nàng cái gì?

Vì thế nàng ngồi lên xe ngựa...

******

Tĩnh Du cùng Tĩnh Vũ thật sự là trời sinh làm y sĩ. Tĩnh Vũ là dược sĩ, quanhnăm tìm tòi kỳ trân dị thảo, nghiên cứu thuộc tính của thuốc. Cho nên hắnthường đến nơi ít người, khai thác loài hoa quý hiếm hoặc loại cây cổ thụ ngànnăm...

Vì thế, cuối mùa thu, nhờ Tĩnh Du giúp đỡ, Tĩnh Vũ đi một chuyến xa nhà.

Tĩnh Du trở thành chủ nhân quản lý tạm thời, thay hắn chăm sóc ngôi nhà, ngườinhà của hắn.

Nàng chưa từng nghĩ rằng chính mình lại quyến luyến mùi hương của một người.Từng ngày trôi qua, mỗi đêm nàng nằm ở trên giường, ôm chăn, ngửi mùi hương củahắn lưu lại ở trên chăn, cảm giác như được hắn ôm, nàng mới có thể ngủ ngongiấc.

Mỗi ngày, hơn phân nửa người hầu trong phủ được phái đến các chi nhánh ngânhàng giúp sửa sang lại lượng hàng mới nhập. Đỗ Phong phải đi khắp các cửa hànggiám sát, nha hoàn, sai vặt trong phủ chỉ còn khoảng hai, ba người.

Mà đã hơn một ngày nay, vốn từ chối cuộc sống như ẩn sĩ trong phủ mà phụ thânđã sắp xếp, Đỗ Ngọc Mai lại đi thẳng đến phòng ngủ của Tĩnh Du, tự tay làm bánhmật dâng đến.

Đây là điểm tâm nàng thường làm mỗi khi đến lễ mừng năm mới. Lễ mừng năm mớitrong phủ Long gia không thiếu món ăn, nhưng năm nào nàng cũng làm... Mà nămnay mới hết mùa thu nàng đã làm để dâng tặng: ''Ta muốn rời Trịnh Châu.''

''Rời đi? Vì sao?''

''Bởi vì'' Nàng thở sâu: ''Ta đố kỵ với người, mà lúc này lòng đố kỵ càng lúccàng lớn. Ta lo lắng sẽ có một ngày ta bị lòng đố kỵ làm cho lóa mắt sẽ làmchuyện tổn thương người, cho nên ta nhất định phải rời đi.''

Nàng kinh ngạc, tròn mắt nhìn ''Chẳng lẽ nàng...''

Ngọc Mai cười chua chat: ''Là ta yêu Long gia, đã lâu thật lâu. Nhưng ta chỉ làngười hầu, người là chủ, cho nên tình yêu này ta chưa bao giờ dám nói.''

Nàng lắc đầu, nhìn giỏ bánh mật trên bàn trúc: ''Người thay ta nếm thử hương vịxem thế nào? Ta hy vọng lần cuối ở đây ta làm bánh mật này sẽ thật ngon, nhưnggiờ phút này lòng ta thật sự vô cùng chua sót.''

Tĩnh Du không biết phải nói gì, nàng đành cầm lên một miếng bánh mật, hương vịthật ngon nhưng thật ra chính là đau khổ.

''Ăn ngon không?''

Không đành lòng làm tổn thương lòng của nàng ta, nàng vội cười nói: ''Ănngon.''

Nàng ta đột nhiên cười lạnh một tiếng: ''Muốn làm người tốt, không muốn làm chota đau lòng? Tĩnh Du cách cách, tâm hồn lương thiện thật là rất ngu xuẩn.''

''Cái gì...'' Đột nhiên thân thể nàng chao đảo, nàng vội vịn lấy cái bàn, lạiphát hiện trước tầm mắt của mình chỉ toàn một mảng mờ ảo.

Nàng lắc đầu, cố gắng nhìn nàng ta, lại thấy trên mặt nàng ta biến thành một nụcười kỳ dị sởn gai ốc.

''Ngươi, ngươi đã bỏ gì vào bánh...'' Nàng muốn di chuyển tìm người cầu cứu,nhưng hai chân của nàng vô lực, cổ họng cũng không phát ra được âm thanh nào.

Đỗ Ngọc Mai lạnh lùng lôi nàng đi đến cửa sau, ngoài cửa đã có sẵn một chiếc xengựa đang chờ.

Nàng bị Đỗ Ngọc Mai nhét vào xe ngựa, đem nàng rời khỏi Tĩnh Vũ.

Đỗ Ngọc Mai lại đi đến phòng ngủ của bọn họ, cầm một ít quần áo của Tĩnh Du,châu báu trang sứ, ngân phiếu, dọn dẹp bánh mật trên bàn rồi lặng lẽ rời đi từcửa sau.

''Nghe nói không trông thấy Tĩnh Du cách cách!''

''Hình như giống như chưa trở về Nam Hy viện vài ngày rồi.''

''Ừ, Đỗ tổng quản gấp đến mức giống như kiến bò trên chảo nóng. Hàng ngày đềuphái người ra bên ngoài tìm, nhưng lại không thấy cách cách.''

''Ta nghĩ là tìm không ra.''

''Ý là sao?''

''Ta nghe nói có người ở gần bến tàu nhìn thấy một người bộ dáng rất giống TĩnhDu cách cách. Cô nương ấy đã lên một con thuyền nước ngoài, thuyền kia là đingoại quốc.''

''Đúng rồi, Vương Công từng giúp bốn vị cách cách không muốn theo ý triều đìnhđi Tây Dương hay sao? Lúc trước không phải đã rất nhiều lần các nàng thay namtrang lên thuyền mà vẫn bị đuổi về.''

''Đúng, đúng, đúng, ta cũng nghe qua. Nhóm công chúa này thường làm chuyện kinhthiên nghĩa địa. Chắc là lúc này Tĩnh Du cách cách nhân dịp Long gia không ởnhà, muốn đi biển.''

Ngã tư đường ở Trịnh Châu náo nhiệt hẳn, mặc kệ là bán hàng rong, quán trà,khách sạn, hay mặt tiền cửa hàng, mỗi người đều ghé tai vào nhau bàn luậnchuyện mới. Nhưng ngay sau đó mọi thứ đều im lặng trở lại, bởi vì một thân ảnhcao lớn đang thúc ngựa chạy điên cuồng.

''Là Long gia!''

''Long gia đã trở lại!''

Tiếng mọi người bàn luận lại vang lên.

Tĩnh Vũ không thèm nghe những âm thanh hỗn loạn này, hắn lao vút một đường trởlại Nam Hy viện, thầm nghĩ rằng sẽ đến thẳng phòng ngủ để nhìn Tĩnh du của hắn.Không ngờ khi hắn trở về lại nghe được tin tức từ Đỗ Phong cùng Ngọc Mai. Haingười không dám giấu giếm đem chuyện Tĩnh Du cách cách tìm không thấy ra nói,Đỗ Ngọc Mai cũng bổ sung việc có người nhìn thấy nàng lên thuyền.

Có việc kỳ quái! Không có khả năng Tĩnh Du không nói lời từ biệt, càng không thểbỏ lại hắn đi theo mộng thám hiểm biển khơi của nàng!

Bởi vì chỉ hắn mới biết ước mơ sâu thẳm trong lòng nàng không phải là du lịchbiển, mà là làm một đại phu. Mà nàng cho rằng không có khả năng nàng không làmđược điều này, cho nên không có lý do gì khiến nàng bỏ lại hết thảy!

Đột nhiên ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về phía Đỗ Ngọc Mai: ''Ngươi là ngườicuối cùng ở cùng phu nhân hôm đó?''

Sắc mặt nàng thay đổi, trong mắt cũng xuất hiện giọt nước mắt bị hoài nghi cùngxấu hổ: ''Ta hiểu rõ nhiều người. Ngay cả việc Long gia cũng cảm thấy ta đã làmgì đó hay nói gì đó với phu nhân, cho nên mới nghi ngờ ta...''

''Long gia!'' Đột nhiên Đỗ Phong quỳ xuống: ''Ngọc Mai đã phải chịu đựng rấtnhiều ánh mắt cùng áp lực. Thậm chí từng muốn lấy dao tự sát để chứng minh sựtrong sạch của mình, cho nên ta khẩn cầu Long gia, không cần nghi ngờ con bénữa, ta sợ con bé không chịu được lại muốn tự tử!'' Hắn vừa nói xong, nhịnkhông được rơi nước mắt.

Hắn nhìn nước mắt tuôn như mưa trên mặt nàng: ''Quên đi, ngươi lui xuống đi, tacần suy nghĩ một chút.''

Hắn bước nhanh về phòng ngủ, nhưng chỉ chốc lát sau lại bước về thư phòng, thửtìm một ít giấu vết còn lại. Nhưng ngoại trừ việc quần áo nàng thật sự bịthiếu, một ít châu báu ngân phiếu cũng không thấy thì không tra ra được manhmối gì. Chẳng lẽ nàng thật sự đi hoàn thành giấc mơ của mình sao?

Hắn cả đêm không ngủ.

Sáng sớm hôm sau, có một gã khách xa lạ đến Nam Hy viện chỉ muốn gặp Long gia.Sau khi hai người trải qua một cuộc nói chuyện ngắn ngủi, Tĩnh Vũ cho gọi ĐỗPhong và Ngọc Mai cùng đến.

''Ta có chuyện quan trọng cần rời khỏi nhà một chuyến. Về phần phu nhân, tacũng đã có tin tức của nàng.''

Đỗ Ngọc Mai nghe vậy, đột nhiên chấn động cả người. Loại phản ứng kỳ quái nàykhiến cho Tĩnh Vũ chú ý, sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt. Hắn mím môi nóitiếp: '' Bọn ta cần đi làm một số chuyện, có thể sẽ mất một khoảng thời gian,cho nên Nam Hy viện nhờ các ngươi.''

Đỗ Phong gật đầu. Tuy rằng bình thường Long gia cũng thường đến rồi đi, nhưnglần này vẻ mặt của hắn rất nghiêm trọng. Hắn có trực giác, nhưng hắn là nô tài,không thể hỏi.

Còn lại Đỗ Ngọc Mai rất không an tâm, nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt củahắn bởi vì nàng làm chuyện xấu!

Mặc kệ Long gia có nhận ra điều gì hay không, hắn cũng không nói gì nữa, chỉ đitheo tên khách xa lạ kia lên xe ngưa, sau đó rời khỏi Nam Hy viện.

Xe ngựa chạy như bay về phía trước. Tĩnh Vũ chú ý là bọn họ đã ra khỏi TrịnhChâu, nhưng vừa đến ranh giới giữa hai châu, xe ngựa liền dừng lại, tên xa lạkia đưa cho hắn một viên thuốc.

''Thật xin lỗi, xin Long gia ngủ một giấc.''

''Nếu ta không làm?''

''Vậy xin Long gia xuống xe ở chỗ này, nhưng cả đời sẽ không còn cơ hội nhìnthấy Tĩnh Du cách cách.''

Tay hắn sờ ngực, chạm vào chiếc trâm cài đầu bằng ngọc trai mà hắn đã tặng choTĩnh du, thở dài.

Hắn vươn tay cầm viên thuốc ngửa đầu nuốt vào, lông mày nhíu lại: ''Thuốcnày...'' Lời còn chưa dứt, ngay lập tức hắn chìm vào bóng tối.

******

Khi Tĩnh Vũ tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một căn hầm, không thểnhìn thấy bên ngoài. Thậm chí hắn cũng không thể đoán được từ khi hắn đã ngấtđến giờ đã qua bao nhiêu thời gian, thậm chí là bao nhiêu ngày.

Hắn thử vận công, quả nhiên là đã bị khống chế, không thể thi triển!

Hầm này tương đối rộng, hắn nhìn xung quanh. Ngoài cây đuốc treo trên tường,chỉ có bàn đá, ghế đá, thậm chí là giường đá. Bỗng dưng, một gương mặt xuấthiện ở vách tường, và tất nhiên người ở bên ngoài cửa hầm này là Thừa Vươnggia!

Dường như hắn gầy gò hơn, trở nên già hơn, cũng càng thêm yếu ớt, phải ngồi xelăn để cho hai gã người hầu đẩy về phía trước. Nhưng nụ cười tàn ác nơi khóemiệng vẫn không thay đổi.

Tĩnh Vũ khép hờ đôi mắt, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, nhưng mạng sống quantrọng hơn. Hắn sợ hãi, không phải vì bản thân mình, mà vì Tĩnh Du, hắn sợ phảimất đi nàng!

''Cách cách đâu?'' Hắn cố gắng bình tĩnh.

''Long gia, không đúng, ta nên gọi ngươi một tiếng 'thần y'?''

Thanh âm nham hiểm truyền đến từ miệng Thừa Vương gia, trong giọng nói có sựhâm mộ, ghen tỵ, đương nhiên cũng có phẫn nộ.

Tĩnh Du biết buổi nói chuyện này không phải ngoài ý muốn. Hắn khôn khéo, tànbạo bắt đi Tĩnh Du, lại uy hiếp hắn phải ngoan ngoãn lên xe ngựa. Tất cả đềukhông phải sự trùng hợp, mà là kế hoạch cực tốt.

''Số phận thần y như ngươi thật đúng là quá tốt. Xuất thân là con cháu đạithần, gia tài bạc vạn, lại còn có cách cách làm thê tử.''

''Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Cách cách đâu? Ta muốn nhìn thấy nàng!'' Tĩnh Vũtức giận cắt ngang lời hắn.

Hắn cười lạnh một tiếng, hất đầu một cái. Một gã thuộc hạ phía sau lập tức đira khỏi hầm, không lâu sau liền thấy hắn thô lỗ kéo Tĩnh Du đi tới.

''Tĩnh Du!''

Chợt nghe giọng nói quen thuộc, Tĩnh Du vốn đang trừng mắt nhìn tên thuộc hạthô bạo kia bỗng sửng sốt, lập tức quay nhanh lại, liền nhìn thấy người mà mìnhngày nhớ đêm mong. Mắt nàng đỏ lên, lập tức chạy vội sang.

Tĩnh Vũ ôm chặt nàng vào trong ngực: ''Có khỏe không? Thừa Vương gia có đối xửtốt với nàng không?''

Nàng lắc đầu liên tục, hai mắt đẫm lệ, nhìn hắn mờ mịt: '' Hắn không có làm gìta, nhưng hắn không tin sau khi ta lén lấy thuốc trường sinh bất lão của hắnliền ném xuống vực sâu thẳm.''

Hắn ôm chặt nàng, lạnh lùng nhìn gương mặt bị che đi, không có biểu hiện gì củaThừa Vương gia: ''Nói đi, rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?''

Hắn cười lạnh lẽo, nhìn Tĩnh Du, rồi lại nhìn về phía Tĩnh Vũ kiêu căng: ''Thậtra thì vấn đề rất đơn giản, đem thuốc giao ra đây, ta có thể thả cách cách. Cònnếu theo như lời cách cách, thuốc đã bị ném đi, vậy ta đành phải mời ngươi làmkhách, giúp chế tạo lại thuốc thôi.''

Nghe vậy, sắc mặt hai người biến đổi.

Thừa Vương gia thấy thế phát ra tiếng cười sắc bén, bởi vì hắn biết hắn làngười chiến thắng!

Bởi vì ông trời cũng đứng về phía hắn. Khi ở Nghiễm Châu hắn tìm không ra têntrộm thuốc thì thủ hạ của hắn lại bắt được một người: Thanh Nương. Rõ ràng lànàng ta đã được Lam gia tặng cho đại phu quái dị, mà đại phu quái dị cũng đã mổbụng moi hết lục phủ ngũ tạng trong người Thanh Nương, nhưng vì sao nàng ta lạikhông chết?

Cho nên hắn chắc chắn có người nói dối, người được tặng cho đại phu quái dị,căn bản không phải là Thanh Nương. Mọi manh mối đều hướng về phía Tĩnh Du cáchcách, cho nên hắn phái người truy tìm theo hướng đó. Suốt mấy tháng trời mới cóthể làm rõ hết chân tướng sự việc, cũng đem thân phận thứ hai của Long gia trara luôn.

Thừa Vương gia nhe răng cười với tù nhân: ''Tóm lại ta chỉ muốn thuốc, ta chắcchắn sẽ không tổn thương các ngươi một chút nào, điều này không cần nghi ngờ.Tất nhiên, cũng vì cần một chỗ cho các ngươi ở lại đây chế thuốc trong một thờigian dài, và tránh việc các ngươi nhung nhớ đối phương, cho nên để vợ chồng cácngươi ở chung một chỗ, có thể ân ái. Nhưng mà phải tính toán thời gian chođúng, nếu không cửa hầm sẽ không mở.''

Hắn cười mờ ám: ''Vậy nên ôm chặt nhau một chút. Quan trọng nhất là, một khikhông luyện thành công thuốc cho ta, các ngươi liền xong đời.''

Tĩnh Vũ lạnh lùng nhìn hắn. Hắn ta nghĩ bọn họ là con nít sao? Một khi đã thànhcông, chắc chắn là đi đời nhà ma thì có!

Tĩnh du cũng chăm chú nhìn hắn, trong mắt chỉ có không tin cùng chán ghét.

Nhưng Thừa Vương gia không thèm để ý đến: ''Được rồi, chia tay từ đây, đừng nóita chiêu đãi không chu đáo với hai vị khách'' Đột nhiên hắn vỗ tay, cửa hầm lạimở ra, có hai gã thuộc hạ bước vào. Một người đem rượu và thức ăn đặt trên bàn đá,một người đem gối chăn đặt lên giường.

''Đi thôi, để hai vợ chồng ân ái một chút, ôn chuyện cũ. À đúng rồi, Long gia,ngày mai ta sẽ phái người mang ngươi đi làm việc, đừng dùng toàn bộ khí lực đặttrên người thê tử của ngươi. Ha ha ha...''

Thừa Vương gia nói xong, liền lệnh cho thuộc hạ đóng của hầm lại, rời đi. Haigã thuộc hạ còn lại nhìn họ chăm chú, đến khi của hầm đóng hết toàn bộ, tất cảmới trở lại im lặng.

Tĩnh Vũ buông nàng ra, muốn cẩn thận nhìn nàng thật tốt, nhưng nàng không muốnbuông tay. Nàng dùng sức ôm hắn: “Ta rất sợ, ta sợ sẽ không còn được nhìn thấychàng...''

''Ta cũng vậy, ta sợ nàng bị thương, càng sợ mất nàng hơn...'' Hắn cũng ôm chặtnàng.

Nâng khuôn mặt đang bị bao khủ bởi nước mắt lên, hắn cúi đầu hôn nhẹ đôi môi đỏmọng của nàng. Nụ hôn thật sâu, không lo lắng gì, chỉ muốn yêu nàng, mà nàngcũng không chống đỡ chờ được đáp lại. Nhưng dù sao thì ở trong hầm này, bất cứlúc nào cũng có thể có người vào ra, hai người không thể không cố gắng chấm dứtdục vọng mãnh liệt đã được khơi mào. Hai người cọ xát má nhau, nhẹ nhàng hôntừng chút một, làm cho nhịp tim đập hỗn loạn từ từ lắng lại.

Sau đó hắn dẫn nàng đến bàn đá, ngồi xuống: ''Ăn chút gì đi, chúng ta còn giátrị lợi dụng, ta nghĩ rượu và thức ăn không có vấn đề gì đâu.''

Nàng gật đầu, miễn cưỡng ăn một ít, thật sự thì Tĩnh Vũ ăn cũng không có hứngthú gì.

''Nàng có biết nàng đã đến đây bao lâu rồi không?''

Nàng lắc đầu, mắt lại đỏ lên: '' Ngọc Mai, nàng ta cùng Thừa Vương gia câukết...''

Nàng kể lại sự việc hôm đó cho hắn nghe: ''Nàng ta bỏ thuốc vào trong bánh mật,khi tỉnh lại thì ta mới biết khi ta ngất đã được đưa lên xe ngựa, cũng thật sựkhông biết là đã qua bao lâu.''

''Tóm lại là sau khi tỉnh, ta ở chỗ này, cũng thấy Thừa Vương gia.''

Hắn thở dài một tiếng, khi hắn nói hắn có tin tức của Tĩnh Du, sắc mặt Đỗ NgọcMai liền thay đổi thì trong lòng hắn đã biết là có chuyện. Chắc chắn do hận thùmà ra! Đây là lý do duy nhất hắn đoán được.

''Bây giờ những lời ta nói, nàng phải ghi chặt trong lòng...''

Nàng không thích vẻ nghiêm túc bây giờ của hắn, điều đó làm cho nàng có cảmgiác sợ hãi.

Quả nhiên, sau khi nghe hết lời hắn nói, vẻ mặt nàng sợ hãi: ''Không cần! Takhông cần!'' Vì sao nàng phải trốn đi một mình? Muốn nàng một mình đi tìm ThừaDiệp bảo vệ cho bản thân? Nàng không muốn bỏ lại hắn!

''Không được! Nàng nhất định phải nghe lời ta, không thể quay lại!''

Hắn kiên trì: ''Thừa Vương gia tàn khốc bao nhiêu, không phải nàng không biết.Thuốc trường sinh bất lão cần một thời gian dài để thực hiện, một khi hắn khôngcó tính nhẫn nại, không có khả năng nàng sẽ còn hoàn hảo đứng trước mặt ta.Nàng hiểu hay không?''

''Không hiểu! Không hiểu!'' Nàng lắc đầu liên tục, nước mắt tuôn như mưa: ''Tamặc kệ, Thừa Vương gia chắc chắn cũng sẽ hành hạ chàng.''

''Sai rồi, nếu hắn hành hạ ta đến mức tàn phế hoặc là giết ta, đối với hắn sẽkhông có lợi.'' Vẻ mặt hắn cứng lại.

''Cho nên nhớ rõ, nhất định phải cùng ta sống sót.''

''Không muốn! Ta muốn ở cùng một chỗ với chàng!” Nàng chịu không nổi, nàngkhông muốn!

''Tĩnh Du, nàng bình tĩnh một chút.''

''Ta không muốn. Chàng sẽ chết, ta sẽ không còn được gặp chàng!'' Tiếng khóccủa nàng hiện ra sự tuyệt vọng.

Trên thực tế, hắn còn tuyệt vọng hơn nàng, nhưng hắn nhất định phải bảo vệnàng, ít nhất cũng phải để nàng còn sống, cho nên hắn tiếp tục nói dối:''Không, ta sẽ không chết, cho dù bị thương. Ta là thần y, làm sao mà không thểcứu sống ngay cả mạng của mình?''

Giọng nói không có chút tuyệt vọng, chỉ có sự kiên định. Rốt cuộc nàng cũng yênlặng trở lại, nhìn hắn thay nàng lau đi nước mắt trên mặt, nàng nghẹn ngàokhông thôi: ''Vậy chàng phải đồng ý với ta, nhất định chàng phải tốt, đừng đểcho ta sống cô đơn. Ta van xin chàng, ta rất cần, rất cần chàng, chàng nhấtđịnh phải trở về bên cạnh ta...''

Nghe những lời tỉnh cầu thương tâm của nàng, rốt cuộc hắn không chịu đựng đượchôn lên môi nàng. Hắn không thể nghe tiếp, hắn lo lắng mình sẽ chịu không nổi.

Nụ hôn của hai người mặn đắng bởi nước mắt. Nàng sợ ngày mai phải từ biệt,những ngày tháng sau này sẽ ra sao?

Hắn buông nàng ra, cố gắng cười cổ vũ nàng: ''Không cần đau lòng, vì ta mà kiêncường, được không?''

Tuy rằng nàng gật đầu, nhưng nước mắt cứ không chịu nghe lời, tuôn xuống khôngdứt.

Hắn dịu dàng giúp nàng lau nước mắt, áy náy nói: ''Đều là do ta sai, nếu ta khôngyêu nàng, bây giờ nàng sẽ không bị nguy hiểm rình rập, không có nhiều nước mắtvà đau lòng như vậy...''

''Không, ta rất vui vì chàng yêu ta, để cho ta có thể biết thế nào là hạnh phúclà đau khổ khi yêu một người. Cũng bởi vì ta chịu nhiều đau khổ và có nhiềunước mắt, cho nên chàng nhất định phải sống để bồi thường cho ta.''

''Được, nhất định, nhất định ta sẽ vì nàng mà sống sót!''

Hai người với hai suy nghĩ đối lập, lẳng lặng dựa sát vào nhau.