Dương Cửu

Chương 24



Tiêu gia hầu như không thay đổi gì, mọi dấu vết về sự có mặt của Chu Nhuế đều đã bị dọn sạch sẽ, từ phòng ngủ đến phòng đọc rồi phòng khách, mỗi một chi tiết nhỏ đều nói lên rõ ràng rằng chủ nhân nơi này là một người đàn ông độc thân. Trong phòng tắm chỉ có độc nhất một cái bàn chải, kế bên treo một cuốn sổ nhắc việc, ghi lịch trình hôm nay phải làm những gì, gặp những ai, mấy chữ viết ngoáy “Tới thành phố B” vẫn nằm trên trang ngoài cùng từ vài tháng trước.

Cả đêm Dương Cửu không ngủ, sáng sớm còn bị ép giải quyết nhu cầu sinh lý giùm Tiêu Trọng Giản, mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay loay quay lên xuống, chốc chốc lại phải đối phó với những trò quấy rối của gã nào đó, rốt cuộc về đến Tiêu gia hai mắt hắn đã díp tịt vào nhau. Tiêu Trọng Giản còn chưa kịp biểu diễn cho hắn coi khung cảnh “nhà ở của chàng độc thân” mà hắn khổ công chăm chút từng tí một thì Dương Cửu đã nhào vào giường, chổng mông thở phì phò.

Tiêu Trọng Giản dở khóc dở cười đẩy đẩy hắn: “Dậy dậy, dậy dậy, chí ít cũng chịu trách nhiệm với trinh tiết của lão tử cái coi?… Đồ không tim không gan này!”

Đáp lại hắn là một tràng bong bóng mũi bộp bộp của Dương Cửu.

Tiêu Trọng Giản chán đời bỏ đi ăn, vừa ngồi xuống bàn đã thấy Giang Lăng nghênh ngang mò vào phòng, trông thấy lão đại, hắn lập tức xòe ra bộ mặt bài Tây muôn đời bất biến của mình, rồi lén lén rút êm. Người này bữa trước ngồi quán cà phê ở thành phố B, đã tán được đủ mọi chuyện trên đời với tay pha rượu kiêm bác sĩ tâm lý nọ, nào chuyện theo đuổi, chuyện lý tưởng, chuyện đời chuyện thời thế chuyện chàng chuyện ta vân vân~ kết quả là vui quên trời đất, đến hơn mười hai giờ thì có một đám người mặc đồ đen xộc vào quán, xách cổ hắn dúi vào trong xe. Lão đại ngồi sẵn bên trong hỏi hắn: “Bảo cậu trông chừng Dương Cửu, giờ sao rồi?” Giang Lăng vỗ trán cái đét: “Ai nha, quên mất tiêu!”

Nói xong nhác trông sắc mặt lão đại, hắn ta lập tức ụp mặt vô lưng ghế giả chết, giả một hồi thì ngủ tít luôn, lúc tỉnh lại đã thấy về đến Hồng Kông rồi.

Thấy Tiêu Trọng Giản ung dung uống trà, đọc báo, Giang Lăng uốn éo nửa ngày, rốt cuộc đành rón rén nói: “Lão đại, tôi đến báo cáo công việc.”

Tiêu Trọng Giản tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ra cậu còn có công việc cơ đấy?”

Giang Lăng nghiêm mặt đáp: “Lo nghĩ cho những gì anh chưa kịp lo nghĩ, ấy chính là công việc của tôi… chúng ta lên máy bay được nửa giờ thì La gia cho người đến đón cậu hai La về. Nghe nói cậu ta bỏ hết việc ở thành phố B, thông báo với khách hàng nhà có việc khẩn rồi cũng theo đuôi chúng ta về Hồng Kông luôn.”

“Thằng nhỏ đó bao giờ chẳng vậy. Còn gì nữa không?”

Giang Lăng cúi đầu ghé tai hắn nói, “Có Tiêu Khách đang chờ anh ngoài cửa, còn mang theo cả hợp đồng cho vay ba trăm rưỡi triệu đô, chắc định cổ vũ anh ký tên.”

Giang Lăng nhìn nhìn hắn một hồi, lại nói: “Hợp đồng của họ soạn dự tính lãi suất từ thị trường chứng khoán sẽ tăng hơn 40%, Tiêu Khách còn hy vọng lợi nhuận vượt mức ấy, phần dư ra để bù đắp chi phí quản lý cho Tiêu gia. Còn nếu bị lỗ, chúng ta cũng chỉ phải chịu 40% số lỗ thôi. Thời gian anh không ở nhà, Tiêu Khách đã đi thuyết phục hết đám quản lý cấp cao trong công ty, tài ăn nói của hắn cũng được lắm, thành ra rất nhiều người tin đây đúng là một vụ làm ăn béo bở.”

Tiêu Trọng Giản nói: “Đúng là rất béo bở. Vậy cậu thấy sao?”

“Tôi thấy có chỗ mờ ám, rất khó đoán chắc ta có thu hồi vốn được không, ba trăm năm mươi triệu đấy, có gì sơ suất là kéo theo cả công ty chìm xuồng.” Giang Lăng nói rồi lại nghiêm trang thêm một câu, “Đừng hỏi tôi vì sao, đó là trực giác.”

Hắn vừa nói dứt câu thì nghe thấy giọng nói lễ độ vang lên sau lưng: “Anh họ.”

Giang Lăng quay đầu lại, Tiêu Khách đã đứng trong phòng, tay ôm một xấp tài liệu, mặt lạnh tanh.

Tiêu Trọng Giản mỉm cười: “Đó là hợp đồng đầu tư vốn phải không? Đúng lúc anh có vài chuyện muốn hỏi cậu, Tiêu Khách, cậu cứ để hợp đồng xuống đó. Giang Lăng, cậu còn việc gì nữa không?”

Giang Lăng lắc đầu, cười rất chi hiền lành, lúc quay đi còn khảy khảy ngón giữa với Tiêu Trọng Giản, rồi cứ thế bước sượt qua Tiêu Khách ra ngoài, không nói năng gì.

Tiêu Khách nhìn theo Giang Lăng đi khuất khỏi cửa, đoạn quay lại nói chân thành với Tiêu Trọng Giản: “Anh họ này, anh coi trọng ai, tin tưởng ai không phải việc của em, nhưng gã Giang Lăng đó xuất thân không được tốt, rất khó nói hắn ta có ý đồ gì không, anh nên cẩn thận thì hơn.”

Tiêu Trọng Giản đưa tay nhận tập tài liệu, nghe Tiêu Khách nói liền ngẩng lên nhìn hắn chăm chú, rồi mỉm cười vô cùng ôn hòa thân thiết: “… cậu nói phải, cấp dưới và anh em trong nhà, anh sẽ luôn phân biệt rõ ràng.”

Tiêu Khách chợt nghĩ nụ cười của hắn ta hình như luôn mang hàm ý thật sâu xa, mỗi lần mỗi khiến hắn cảm thấy phấn chấn như đang được âm thầm cổ vũ. Thành ra trong bụng hắn cũng có chút đắc ý, nhưng vẫn kiềm chế không để lộ ra mặt.

Đương lúc ấy thì có giọng nói lười biếng của ai ê a vọng xuống từ trên lầu: “Có gì ăn không hở? Có ăn không hở?”

Dương Cửu vừa ngáp vừa liêu xiêu đi xuống cầu thang, hai mắt hấp háy ráng mở to nhìn đường, nửa người trên ở trần, chỉ mặc độc một cái quần ngủ dài tới gót chân, hai chân cũng lệt xệt đi đất luôn.

Từ đầu hắn đã không buồn để ý trong nhà có những ai, cứ thế đi chân đất lượn vòng quanh sô-pha, rồi mơ màng mò đến chỗ tủ lạnh. Hắn lớt phớt lướt qua như vậy, còn Tiêu Trọng Giản ngồi ngây người nhìn theo hắn, một mảng lưng trần trơn mịn cùng những đường cong duyên dáng thật tình quá đáng chú ý, khiến Tiêu Trọng Giản nhất thời không biết phản ứng ra sao.

Dương Cửu mở tủ lạnh, thò đầu vào nhìn nhìn, rồi vớ một quả táo, bỏ vào miệng cắn rôm rốp.

Bấy giờ hắn mới quay qua Tiêu Trọng Giản và Tiêu Khách, thấy cả hai đang chăm chú nhìn mình thì có vẻ rất chưng hửng, lắc lắc quả táo cắn dở: “Cũng muốn à?”

Tiêu Trọng Giản đứng dậy, tiến về phía hắn, vừa đi vừa cởi áo khoác, rồi trùm kín mít lên người Dương Cửu. Trong phòng điều hòa đang để mức vừa phải dễ chịu, Dương Cửu bực bội tính đẩy hắn ra, lập tức Tiêu Trọng Giản ôm ngang người, nhấc bổng hắn lên, thả bịch xuống sô-pha.

“Ăn không được uống không xong, mẹ nó anh không yên đi được hả?!” Dương Cửu bò dậy trên sô-pha, gào lên với Tiêu Trọng Giản.

Tiêu Trọng Giản nói: “Cậu mới cần phải yên đi ấy.” không ăn mặc tử tế đã ra đây làm gì?

Dương Cửu tức khí chộp lấy tập hợp đồng đầu tư trên bàn, ném bừa vào đầu hắn. Tiêu Khách cản lại không kịp, mới ối lên một tiếng đã thấy mớ giấy tờ tung bay trên không, rồi tà tà bay túa ra khắp sàn.

Tiêu Trọng Giản bưng đầu, chặc lưỡi xuýt xoa: “Rớt rồi rớt rồi…”

Dương Cửu không buồn nhìn hắn, quay đi ngoi dậy khỏi sô-pha, rồi đứng lên giẫm cả chân trần lên giấy tờ dưới đất. Tiêu Khách đang cắm cúi nhặt giấy lên, Dương Cửu đã đứng sừng sững trước mặt hắn, chân giẫm trên tờ giấy, cúi đầu nhìn xuống hỏi hắn: “Tiền đâu mà cậu tính mua súng?”

Tiêu Khách ngẩng phắt đầu lên, từ góc độ này hắn có thể thấy từ đuôi mắt hơi xếch lên của Dương Cửu, cái cằm nhọn thanh mảnh, cả một phần xương quai xanh thấp thoáng, thật đẹp đến mức dư sức đi chụp hình quảng cáo.

Tiêu Khách chậm rãi đứng thẳng dậy: “Cậu Cửu nói vậy là ý gì, tôi nghe không hiểu.”

Dương Cửu cười nhạt: “La Tuấn theo tôi tám năm, cậu ba Lãng người ta nhờ cậy tôi trông nom tám tháng, hồi đó nó thi cử không ra sao, ngày nào cũng nài nỉ tôi ký giả chữ ba nó giùm nó. Này Tiêu Khách, lộn xộn chút chút thì được, còn tính móc nối lập đường dây buôn súng ống qua biển thì cậu to gan quá đấy.”

Tiêu Khách đáp: “Tôi không biết ai là cậu ba Lãng…”

Dương Cửu ngắt lời hắn: “Cậu Diệp chết rồi. Rớt máy bay, chết bất ngờ, tập đoàn buôn vũ khí giữ bí mật không phát tang, đã thu được dấu vết DNA của cậu ta ngoài biển, giờ mọi tài sản của cậu ta thuộc quyền xử lý của cậu ba.”

Mặt Tiêu Khách thoáng biến sắc.

“Họ Diệp mở đường biển cho cậu, vì đó là chuyện trong tầm tay cậu ta. Cậu nghĩ liệu cậu ba Lãng có dám mạnh tay vậy không? Sớm biết giữ mình một chút, ngoan ngoãn rút lại ba trăm năm mươi triệu ấy đi thì hơn.”

Tiêu Khách nhìn lảng qua hướng khác: “Trước mặt anh họ, cậu Cửu nói thế là có ý gì? Chuyện đầu tư đâu phải ý kiến của mình tôi, lợi nhuận thu về cũng chẳng phải tôi hưởng, cậu thử hỏi anh họ xem, anh ấy…”

Tiêu Trọng Giản nãy giờ vẫn bình thản ngồi trên sô-pha, giờ mới lên tiếng: “Trước mặt tôi, cả hai người biết chừng mực một chút!”

Tiêu Khách im bặt, một hồi mới gượng gạo nói: “Vậy em đi trước, sáng mai em sẽ đến bàn lại chuyện này.”

Tiêu Trọng Giản nói: “Cậu về đi.”

Dương Cửu nhìn theo đến khi hắn đi khuất rồi mới cười lạnh một tiếng, quay lưng tính bỏ lên lầu. Mà mới đi được hai bước, Tiêu Trọng Giản đã nhào đến túm hắn lại, rồi kéo hắn ngã vào người mình, đoạn ghé sát tai hắn hỏi: “Vừa rồi cậu nói chuyện La Tuấn với Tiêu Khách làm gì hả? Trong nhà này không được phép nhắc đến thằng nhãi họ La đó, nghe chưa?”

Dương Cửu thầm rủa quái quỷ đâu ra tôi nhắc đến La Tuấn ở đây. Hắn quay lại, rồi bất thần kiễng lên hôn hôn mi mắt Tiêu Trọng Giản, cách này quả nhiên hữu hiệu, hai cánh tay Tiêu Trọng Giản cứng đờ ngay tức khắc, thân nhiệt cũng bắt đầu leo thang. Bất quá ngay khi cảm giác thấy gã đàn ông này sắp kiềm chế hết nổi, Dương Cửu lập tức xô hắn ra, tiện thể đá hắn ngã dúi dụi vào sô-pha, rồi nguẩy mông bỏ lên lầu.

Tiêu Khách ra khỏi khu nhà chính, nhưng không trở về phòng mình, vài năm nay hắn đã không còn sống trong Tiêu gia, thời thiếu niên phải ngậm đắng nuốt cay ở đây, sau này trưởng thành trong lòng như bị ám ảnh, bởi vậy vừa tự lập được là hắn lập tức chuyển ra ngoài.

Sau này giai đoạn Tiêu gia tranh chấp đổi chủ, kỳ thực hắn cũng đã có ít nhiều hy vọng, hồi đó tuổi còn trẻ, đủ khôn ngoan, đủ thủ đoạn, thành ra cũng có một nhóm người ủng hộ hắn. Chỉ tiếc ngày ấy thái độ của Dương Cửu quá mập mờ, so ra mà nói Dương Cửu thời trẻ còn quái đản hơn bây giờ, hắn thích gì ghét gì người khác nhìn vào không lường nổi. Bởi vậy đến khi hắn nhận ra Dương Cửu không những không ưa, mà còn âm mưu đạp đổ mình, thì đã quá muộn.

Tiêu Khách ra khỏi cổng lớn, không dẫn theo một ai, một mình lái xe đi.

Hắn tới một nhà hàng bình thường, đi thẳng vào thang máy cho khách VIP lên tầng hai, bước ra đã thấy ngoài hành lang có hai người mặc đồ đen đứng trực, bọn họ không nói năng gì, chỉ hơi gật đầu chào rồi dẫn đường cho hắn vào tiếp. Cuối hành lang là một phòng tổng thống, qua nhiều lần cửa canh nghiêm ngặt, phòng trong cùng kê một cái sô-pha cỡ lớn, một người đàn ông còn khá trẻ mặc đồ thường đang ngồi uống trà, một tay cầm cái chén hoa văn Thành Diêu nổi tiếng, tay kia nhàn nhã vuốt ve đứa nhỏ ngồi cạnh, đang dựa dẫm vào mình.

Tiêu Khách lên tiếng trước: “Cậu ba.”

Cậu ba ngẩng lên nhìn hắn, rồi nói thẳng vào đề: “Tôi không định chuyển cho anh số vũ khí ấy đâu. Đúng là anh đã có thỏa thuận với cậu Diệp, nhưng hiện giờ thông tin trong tập đoàn rất nhạy cảm, trước kia cậu Diệp là bậc danh giá, nhiều chuyện anh ấy làm thì là thường, người khác lại không thể động đến. Hơn nữa Dương Cửu cố ý giữ gìn địa vị cho anh họ anh, tốt xấu gì tôi cũng từng là học trò anh ấy, tôi phải nể mặt anh ấy thôi.”

Tiêu Khách gật đầu cứng đờ: “Chuyện đó tôi biết.”

Cậu ba nhìn hắn, đột nhiên cười, nói: “Thật ra vấn đề cũng chẳng phải to tát gì… chỉ cần anh thuyết phục được Dương Cửu, bên này tôi cũng có thể nhắm mở mắt cho qua.”

Tiêu Khách trợn mắt nhìn hắn ta, cậu ba vẫn ngồi trên ghế, có vẻ thích ý, đoạn lại chậm rãi hớp một ngụm trà, “Nói thế này hơi khó nghe, nhưng Tiêu lão đại đúng là ngoan cố quá, thật tình tôi cũng không… không vừa mắt cho lắm.”

Mới đó mà Tiêu Khách đã thấy nhẹ cả người, hắn thở phào đáp: “Nghe câu này của cậu ba là tôi yên tâm rồi, cậu cứ đợi từ từ sẽ có tin tốt, giờ xin tạm biệt.”

Tiêu Khách vừa rời đi, người ngồi bên cạnh đã nhỏm dậy, ngáp dài ấm ức: “Sao anh lắm việc vậy chứ, người ta còn tưởng được ra ngoài đi mua sắm thỏa thích nè, mệt cả người mò đến cái chốn tư bản này, tâm hồn trong sáng thánh thiện háo hức của người ta bị mấy chuyện đầy mùi tiền bạc của anh làm ô nhiễm rồi nè! Rồi đó, giờ anh đã bận xong chưa hở?”

Khói trà thơm lại bắt đầu bốc lên, gương mặt cậu ba một lần nữa bị che mờ sau khói trắng. Hắn mỉm cười, nụ cười dịu dàng khó ai tưởng tượng nổi: “Chờ thêm một lát, chờ một lát nữa thôi.”

Người bên cạnh lại phụng phịu chun mũi.

Cậu ba nhìn hắn qua làn khói. Người ta nói hắn giống người đã bỏ xác ngoài khơi đó, một cái liếc mắt, một nụ cười đều như chung khuôn đúc mà ra, chỉ có mình cậu ba nghĩ, hai người này căn bản không hề giống nhau. Người trước mắt hắn đây biết khóc biết cười, sinh động và trong sáng đến vậy, như bước ra từ tháp ngà trắng muốt, cả xã hội ô uế không khiến hắn bị vấy bẩn một li. Mà người đã mất kia, gương mặt đường hoàng tinh tế đến từng đường nét, mở miệng nói nhẹ nhàng điềm đạm, khi mỉm cười lại lạnh lùng cương quyết, đích thực là ngàn vàng coi như bùn đất, mạng người với hắn chẳng bằng con kiến hôi. Người đó luôn ở trên cao vời vợi, danh giá vô chừng, còn hắn đây dù cùng cực cố gắng cả đời, e cũng khó chạm đến được một vạt áo của hắn ta.

Trước khi người đó bước lên chuyến bay đưa hắn ta về cõi chết ấy, còn quay lại mỉm cười nói với hắn: “Lãng Châu, cậu hỏi vì sao tôi xông xênh trao ba trăm năm mươi triệu đó cho gã em họ của Tiêu gia ấy à?… vì Tiêu lão đại khó nhằn lắm, chúng ta chơi không lại hắn a, còn gã em họ đó đâu đáng làm chủ nhân một gia tộc, đến lúc đó chúng ta nâng đỡ cho hắn lên đài, rồi ta còn phải sợ gì Tiêu gia nữa?”

… anh luôn thận trọng, lắm mưu nhiều kế như vậy, chỉ e mình tính toán không hết được thiên hạ… mà sao anh không tính đến họa phúc của chính mình, sao không tính khi nào mình sống chết?

Hắn chậm rãi đặt chén trà Thành Diêu vô giá xuống, nghe một tiếng cộp dằn mạnh trên mặt bàn, chỉ thấy những đầu ngón tay hắn gồng lên trắng bệch, chén trà mới nguyên lành đó giờ đã nứt một vệt dài xiên xẹo.