Đường Chim Bay

Quyển 3 - Chương 2: Đêm ác ma lộng hành



Đêm tối là lúc tội ác hoành hành.

Từ lúc được đưa từ phòng giải phẫu ra ngoài, Lý Lộc nhanh chóng tỉnh lại. Sau đó cô cảm nhận được sự tồn tại của người đàn ông bên cạnh mình—— Brando Akis.

Chuyện đến nước này thì còn gì để nói? Nói chuyện với hắn cũng là một loại sỉ nhục. Giai đoạn khinh bỉ Brando đã qua, nên Lý Lộc muốn đặt dấu chấm hết cho mối nhân duyên này.

Thật ra thì từ lúc bắt đầu tỉnh lại cô đã cảm thấy đói bụng, sau đó thầm nguyền rủa số mạng xui xẻo của mình. Tự làm tự chịu, dĩ nhiên cô biết hệ tiêu hoá của mình bị đạn xuyên qua, thời gian sắp tới không thể ăn uống gì, để tránh vết thương bị nhiễm trùng.

Kể từ khi trải qua lễ rửa tội của thứ ma túy chết người kia, đầu óc và hệ thần kinh của của cô có khả năng kháng thuốc rất tốt, đại đa số thuốc mê thuốc giảm đau chỉ có tác dụng có hạn. Sau khi hiệu quả của thuốc mê tan đi, hệ thống thần kinh sẽ nhanh chóng chân thành đáp trả những tổn thương trên thân thể. Nhưng vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được.

Đã trải qua những khổ sở nhường đó thì không có gì không thể nhẫn nại nữa.

Cô có thể khống chế thân thể của mình một cách hoàn hảo, mềm mại, vô lực, ngay cả các y tá tới giúp cô lật người cũng không nhận ra ý thức cô đã thanh tỉnh.

Mỗi ngày đa số thời gian Brando không ở bên cạnh cô, nhưng vẫn sẽ thường xuyên tới thăm cô như cũ. Lý Lộc cảm thấy dạ dày mình đang co rút đau đớn.

Hoàn cảnh nơi này rất tốt, không khí mát mẻ ánh nắng mặt trời đầy đủ, khi mặt trời mọc cũng có thể nhận thấy rõ ràng. Mỗi sáng sớm, ánh mặt trời sẽ từ cửa sổ phía Đông chiếu vào, buổi sáng 9:00, y tá hoặc Brando sẽ đến khép cửa chớp lại đúng lúc.

Hoàn cảnh tốt thì có ích lợi gì? Có người đàn ông kia ở bên cạnh vòng tới vòng lui cũng đủ khiến côđau bụng rồi! Huống chi vẫn chưa thể ăn cơm!

Lý Lộc sắp phát điên, theo cơn đói bụng càng lúc càng dữ dội, cô cảm thấy gân xanh trên trán mình cũng co giật theo, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy dựng lên bùng nổ. Đúng là gần như phát điên rồi, cô nghĩ.

Lý Lộc bắt đầu hoài niệm rượu, trái cây và mấy món ăn nguội của Dương, vì nghĩ đến Dương, cũng nhân tiện nghĩ đến Z.

Không thể nghi ngờ, Z là người nói chuyện hợp với cô nhất trong Pandora, họ liên lạc với nhau cũng không nhiều. Nhưng mỗi lần làm nhiệm vụ, Z rõ ràng là người trợ giúp hậu cần đáng tin nhất, còn cô là chiến sĩ tiền tuyến dũng cảm nhất.

Bất cứ lúc nào, cô gái kỳ quái đó cũng có thể giữ vững trạng thái tinh thần vui vẻ như đang giải trí, lấy thái độ chơi đùa tham dự bất kỳ công việc gì.

Z đã từng nói, gặp phải chuyện xui xẻo thì phải nghĩ tới chuyện vui, cứ gặp một chuyện xui xẻo thì lại nghĩ tới một chuyện vui, nếu không chỉ tổ thua thiệt.

Dương lúc ấy cũng ở đấy, đến bây giờ cái tên chết tiệt đó vẫn còn chưa hiểu vì sao không vui vẻ thì sẽ chịu thiệt thòi, anh ta không biết không thể nói lý với Logic của phụ nữ. Nhất là với loại sinh vật ngoài hành tinh như Z thì Logic cũng không hẳn là logic nữa.

Khi Lý Lộc bắt đầu tán thành quan điểm này của Z, cô biết mình đã cách sinh vật ngoài hành tinh chẳng bao xa nữa. . . . . .

Brando lại tới, cô có thể cảm nhận được. Đối với những người để lại ấn tượng sâu sắc trong sinh mệnh của mình, cô có sự nhạy cảm quá mức. Hắn đứng bên cửa sổ, nhìn mặt trời mới mọc, bóng lưng có vẻ cô đơn lạ thường.

Hơi thở của hắn gần kề đến thế.

Lý Lộc nhớ tới con chó Ivan Petrovich Pavlov kia. Trạng thái của cô hiện giờ cũng cùng một dạng với con chó ham ăn đó rồi. Trong ba năm ở phòng thí nghiệm, Brando từng là sư phụ, là thần tượng cao quý trong suy nghĩ của cô. Trong học viện không có vị giáo sự nào có thể giảng bài đặc sắc như hắn, cũng không có nghiên cứu sinh nào có thủ pháp thí nghiệm gọn gàng hơn hắn. Bọn họ ở cạnh nhau, ngoại trừ cùng nghiên cứu, hắn còn dốc hết kiến thức của mình truyền thụ cho cô.

Trong đại học, thư viện, sân cỏ, phòng thí nghiệm, khắp nơi đều có dấu vết về khoảng thời gian bọn họ bên nhau, về ký ức những tháng ngày tràn đầy mơ ước và tự tin đó.

Nếu như không có tất cả những chuyện đã xảy ta, đến bây giờ, có thể cô vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu thuốc men, có lẽ sẽ vì thức trắng đêm viết luận văn mà phải đeo kiếng cận, cũng sẽ có một chút danh tiếng trong giới học thuật. . . . .

Chính người này đã cho cô mộng tưởng và niềm vui, rồi lại tự tay tước đoạt tất cả.

Lý Lộc rất trầm tĩnh, đoạn thời gian sau khi cắt cơn bắt đầu tiến vào thời kỳ dưỡng bệnh, ngày ngày cô vẫn bị Dương Thành trói trên chiếc giường kim loại. Nên cô có thừa thời gian nghĩ thông suốt rất nhiều việc.

Không có học vị, không sao, với tay nghề này, một tờ văn bằng chỉ là chuyện vặt.

Không có mơ ước, cô có thể thay đổi ước mơ. Thượng Đế chưa từng quy định cuộc đời chỉ được có một mơ ước.

Không có Brando. . . . . .

Lột xác từ trận tai nạn kia, có lẽ cô đã thực sự biến thành ác ma

Bởi vì bị hủy diệt, chỉ còn hai bàn tay trắng, nên không còn sợ đau đớn nữa.

Sở dĩ con người muốn dịu dàng với người khác chỉ vì sợ đau mà thôi. Biết sự đau đớn khi bị thương, biết vết thương lòng khó có thể khép lại, cho nên mới không thể trở thành kẻ gây thương tổn cho người khác.

Như vậy nếu như trở nên tê liệt, liệu có trở thành ác ma hay không? Thỉnh thoảng, Lý Lộc sẽ khẳng định đáp án này. Để kết thúc mối quan hệ dây dưa với Brando, biến thành ma quỷ thì có gì phải ngại ngùng?

"Cô đã mơ thanh toán, tại sao không nhào tới đi?" Một giọng nói đang hô hào dưới đáy lòng cô, "Nhìn đi, kẻ thù mà cô ngày nhớ đêm mong đang đứng ở cửa sổ, nhào tới ôm lấy hắn, cùng hắn nhảy xuống lầu đi, chết chung với hắn đi —— đó không phải là mơ ước cuối cùng của cuộc đời cô sao!"

Lý Lộc mở choàng mắt, sắc trời cũng đã tối, Brando đã sớm không thấy tung tích đâu. Cô cảm thấy người mình ràn rụa mồ hôi, giọng nói đầu độc trong đầu đã tan thành mây khói, giống như chỉ là một giấc mộng.

Thế nhưng giọng nói đó không phải là mộng, mà là tiếng lòng chân thật của cô.

Cô lại không hoàn thành nguyện vọng của mình, lại bỏ qua thời cơ tốt như vậy?

"Rốt cuộc cô đang do dự điều gì?"

Một hồi lâu sau, Lý Lộc mới khẽ thì thầm với bản thân. Trong căn phòng u tối này, mắt điện tử màu đỏ sáng lập lòe, nhưng không sao, cô vẫn an tĩnh ngủ ở trên giường, bình tĩnh cảm thụ sự tồn tại của cơ thể mình, thành thực đối thoại với bản thân.

Cha Lý Lộc đã từng là người cha tốt, ông nói cho cô biết, một ngày quân tử phải tự vấn ba lần. Càng vào những lúc do dự càng phải cẩn thận suy tư hành động việc làm của mình, thẳng thắn đối diện với bản thân, sau đó chọn ra phương án hợp lý nhất. Sau khi lựa chọn thì tuyệt đối không hối hận. Ông đã từng là người cha rất tốt.

Không chớp lấy cơ hội ngàn năm có một đó nhảy lầu cùng Brando, là vì sợ hãi cái chết sao? Thế giới này còn gì để cô lưu luyến đây?

Một góc nào đó trong trái tim dâng lên sự khó chịu mơ hồ, lỗ mũi chua xót. Lý Lộc nhắm mắt lại, thất bại thở dài.

"Được rồi, tôi nhận thua." Cô nói với lòng mình, "Không suy nghĩ nữa, tạm thời cứ sóng sót đã. Vì người như vậy buông tha sinh mạng thì chẳng đáng tí nào."

Sau khi quyết định, tâm tình tốt lên rất nhiều. Nhiệm vụ trước mắt chủ yếu là làm thế nào để giết chết Brando mà vẫn giữ được cái mạng nhỏ của mình, như vậy đầu tiên phải cẩn thận tính toán làm sao thoát khỏi tòa nhà đáng chết này thôi.

Lý Lộc cảm thấy thất bại, chắc Pandora đã bắt đầu tổ chức cứu viện rồi, có lẽ Z sẽ tự mình trợ giúp từ hậu phương. Đột nhiên từ nhân viên cứu viện trở thành người được cứu giúp thật đúng là không dễ chịu. Trở về nhất định sẽ bị Dương cười nhạo đến chết.

Khi cô đang tính toán đường đi nước bước chạy trốn, trong hành lang truyền đến tiếng đối thoại. Ngay sau đó, Mary xuất hiện. . . . . .

Hiện tại, rốt cuộc Lý Lộc hiện cũng biết trở thành chuột bạch thí nghiệm có cảm giác như thế nào. Khi bị tiêm ma túy tốc độ rất nhanh nên không cảm thấy 囧囧 như vậy.

Cái tên bác sĩ chết tiệt nên cút xuống Địa ngục đó lại rút 800cc máu của cii! Đúng là người đê tiện ắt vô địch, rút máu còn chưa đủ, còn dám nạo một mảnh da trên mắt cá chân cô?

Giả bộ ngủ mấy ngày nay, vốn đã kìm nén đến phát điên; Brando còn lúc ẩn lúc hiện trước mặt cô, khiến cô sâu sắc cảm nhận được cảm giác "Thấy được mà không ăn được"; kế tiếp Mary xuất hiện; mang theo một tên đồng hành rút máu cắt thịt, biến Lý Lộc thành tư liệu sống để làm thí nghiệm. Sau tất cả mọi chuyện mà cô không phát tác ngay tại chỗ đều nhờ cả vào thành tích rèn luyện trước đây.

[22: 00PM]

Sau lễ Giáng Sinh trắng, nước Mỹ chân chính bước vào mùa lạnh, buổi tối thời tiết như vậy mà mai phục trong rừng cây cũng không phải chuyện thoải mái gì, nhưng lại khiến Keith cảm thấy được giải thoát.

Bọn họ đột nhập vào từ tường vây có trang bị lưới điện, trong quá khứ loại chuyện như vậy phải dựa vào kinh nghiệm phong phú và hành động nhanh chóng. Mà lần hành động này được Z đứng sau trợ giúp, vì vậy Keith đã được tận mắt chứng kiến phong cách làm việc của Pandora. Trước đó, Z đã thả một loại virus vào hệ thống điều khiển tường vây, một con "ngựa gỗ" chứa chương trình xâm nhập hệ thống được cô tỉ mỉ biên soạn. Hiện tại hệ thống đã là đứa trẻ ngoan nghe lời Z răm rắp. Vì vậy trong thời gian nửa phút ngắn ngủi mà bọn họ leo tường, lưới điện đã bị tắt.

Lý Lộc chính là Lý, Lý Lộc là một thành viên của Pandora. Mà bây giờ, Keith đang ở trong đó, cảm nhận công tác hằng ngày của cô.

Keith ngửa đầu ngắm tòa nhà có tám tầng trước mặt, nghe nói bên trong chứa gần trăm tên lính đánh thuê, còn có kho vũ khí hết sức chuyên nghiệp. Nhưng quan trọng nhất là, Lý Lộc đang ở bên trong. Cô là Lý, cũng là Lý Lộc, cô mang những diện mạo khác nhau xuất hiện trong đời anh. Keith muốn bắt lấy cô thật chặt. Đây không phải là chuyện cần nghĩ trong đầu đã đủ, nó đòi hỏi anh phải hành động.

Dương đứng trong bụi cỏ trước Keith năm mét. Khu vườn này trồng thực vật chịu rét, cho dù bị lớp tuyết trắng phau bao trùm, thảm cỏ và những loại cây cao thấp không đồng đều vẫn rậm rạp xanh rì như cũ.

Máy truyền tin truyền đến giọng nói của Z: "Không thể tắt hệ thống cảm ứng tia hồng ngoại và vũ khí phòng vệ tự động, mọi người tự nghĩ cách đi. Đừng lo lắng, cứ tận tình mà hủy diệt bọn chúng. . . . . ."

Lời chưa nói được một nửa, Dương đã cảm thấy sau lưng không xa có chấn động nhè nhẹ, kinh nghiệm nói cho anh biết, đó là tiếng đạn xuyên qua ống hãm thanh. Ngay sau đó, chung quanh có tiếng đồ vật đổ rào rào xuống đất.

". . . . . . Tôi đã chặt đứt liên lạc với máy chủ, bọn chúng sẽ không phát hiện có người xâm nhập. . . . . ."

Dương Hoàn nhìn quanh một vòng, phát hiện hệ thống súng công kích tự đồng cảm ứng hồng ngoại đã bị hủy. Anh quay đầu lại nhìn, thấy Keith bỏ súng xuống thay băng đạn, thấy Dương nhìn mình liền gật đầu ra hiệu với anh.

". . . . . . Nhưng trước tiên mọi người phải tìm được chỗ ở của bọn họ, nghe nói tòa nhà được bố trí bởi chuyên gia bảo an, được sắp xếp rất bí mật." lúc này Z mới lên tiếng.

Dương cười khổ nói: "ALL CLEAR."

". . . . . . Tốc độ của mọi người thật không tệ, lòng tin của tôi lại tăng lên." Z trả lời.

Keith nói vào máy bộ đàm: "Không cần ngạc nhiên, đây là hạng mục do S. Q. phụ trách, năm ngoái vừa mới làm xong, tiền thuê cũng không rẻ đâu."

"Tại sao anh không nói sớm?"

"Tôi đến đây mới phát hiện, vì hạng mục này không do tôi phụ trách trực tiếp. Tóm . . . . . Tóm lại là phong cách thiết kế tôi rất quen thuộc."

"Xem ra chúng ta đã tìm đúng người rồi." Trong máy truyền tin vang lên giọng nói của Phất Khải, cô không khỏi lo âu, "Nhưng bị phá dễ dàng thế có gây tiếng xấu cho công ty của anh không?"

"Chúng tôi sẽ công bố người phụ trách thiết kế bảo an là nhân viên tạm thời." Keith nghiêm trang nói.

". . . . . . Ai dạy anh mấy cái trò này?" Phất Khải hỏi.

"Sư phụ tôi."

"Tôi cực lực hoài nghi sư phụ anh đến từ cùng một nước với tôi."

"Vậy sao? Chẳng lẽ ‘ nhân viên tạm thời ’ là một loại ám hiệu để nhận nhau à?" Iris chen miệng hỏi.

"Hành động phải giữ yên lặng." Brad nhắc nhở.

"Không sao đâu, nói nhỏ vậy mà, hơn nữa nếu có người đến gần, ta tuyệt đối có thể phát hiện."

" Trả đạn đặc chế lại cho tôi." Brad gầm lên.

"Tôi ngoan ngoãn câm miệng đây, được chưa?" Iris ảo não.

Keith nhịn hết nổi, hỏi: "Khi nào thì bắt đầu?"

Dương cười thầm, cũng không lo lắng hành động sắp sửa bát đầu sau ít phút nữa, anh tin chắc rằng họ có thể thành công. Gương mặt đột nhiên lành lạnh, một hạt tuyết rơi xuống, anh nhìn chằm chằm vào tòa nhà đang giam hãm người bạn của mình, cười lạnh nói: "Tuyết rơi rồi."

Vừa mới bắt đầu chỉ có vài cụm tuyết lẻ tẻ, rơi xuống người bọn họ liền biến thành băng vụn. Nhưng chỉ một hai phút sau, tuyết ào ào ập đến như một cơn bão. Tiếng tuyết rơi xuống đất không ngừng vang vọng.

"Thật là một buổi tối thuận lợi, tiếng súng hãm thanh sẽ được che giấu đi rất nhiều." Brad nói.

Phất Khải đáp: "Chúng ta sẽ làm lớn chuyện, có tuyết rơi hay không cũng không sao."

Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời đỏ như lủa. Tuyết đọng dưới đất và mây bay trên trời đều phản chiếu ánh đèn neon trong thành phố, bọn họ ở trong bóng tối nhưng cũng không hoàn toàn bị chôn vùi bởi bóng đêm u ám.

"Theo đồng hồ, bây giờ là 22: 05, hai phút nữa bắt đầu hành động." Dương nói.

Cũng vào lúc đó, trong tòa nhà không có ai phát hiện sự khác thường bên ngoài. Bác sĩ John đợi không nổi nữa, hắn không biết Mary tính làm gì mà đi xuống lâu như vậy vẫn chưa về.

Hắn đi tới đi lui trong hành lang, sớm biết phải đợi lâu như vậy, hắn đã không nóng lòng lấy máu và mẫu vật rồi, dù sao những thứ này phải nuôi dưỡng trên cơ thể sống mới yên tâm được.

Tính toán thời gian, một túi máu sắp truyền xong, hắn đi trở về phòng bệnh, thấy hai hộ vệ vẫn làm trọn chức trách chờ ở đó.

"Hai người đi ra ngoài một chút." Hắn nói.

" Tiểu thư Mary bảo chúng tôi canh ở đây, trước khi mang cô ta đi."

"Tôi biết rồi, nhưng Mary bảo hai người canh giữ ở tầng bảy, không phải dặn hai anh nhất định phải đứng ì trong gian phòng này."

Hai hộ vệ liếc nhau, nghe lời lui ra ngoài. Trong Đa Duy Cống, địa vị của nhân viên nghiên cứu hơn xa những người khác. Chỉ cần không mâu thuẫn với mệnh lệnh cũ, hộ vệ sẽ tôn trọng ý kiến của nhân viên nghiên cứu.

Một túi 400cc sắp truyền hết, Bác sĩ John nảy ra ý xấu. Hắn quyết định rút thêm một túi máu nhỏ nữa, không cần nhiều lắm, hắn chỉ muốn hàng mẫu tươi mới nhất thôi.

"Cục cưng à, " hắn lấy dụng cụ rút máu ra lần nữa, thân mật cúi người áp vào bên tai Lý Lộc, "Tôi lấy thêm 200 cc nữa nhé, không nhiều lắm đâu."

Cơ thể mẹ của mẫu vật thí nghiệm đang nằm trên giường bệnh, không nói cũng không động đậy. Bác sĩ John thích vật phẩm như vậy, mặc người chém giết lại không hề có nửa câu oán hận, có thân thể xinh đẹp của con người, đồng thời cũng có chức năng sinh ra mẫu vật thí nghiệm.

"Em thật đáng yêu." Hắn không nhịn được liếm liếm vành tai vật phẩm. Đối với hàng mẫu quý giá, hắn hoàn toàn không có sức chống cự, Bác sĩ John cảm nhận được sự hấp dẫn không cưỡng nỗi này. Tựa như mỗi lần hắn đến gần kho chứa hàng mẫu dưới tầng hầm nhà hắn, hắn lại càng muốn gần sát hơn để cảm nhận sự hấp dẫn lạnh như băng đó.

Vì vậy hắn đến gần, yêu thương liếm cắn xương quai xanh lộ ra trên cổ áo bệnh nhân.

Bác sĩ John say dưa dán chặt trên làn da lạnh như băng của bệnh nhân, cảm thấy vô cùng thoải mái an tâm. Lúc hắn đang lâng lâng bỗng nhiên cảm thấy trên cổ như bị muỗi chích, ngưa ngứa khó chịu. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy dưới đèn huỳnh quang, một đôi mắt lập lòe sắc xanh đang nhìn hắn chằm chằm.

Đó là một đôi mắt màu đen, với con ngươi đen nhánh nhưng lại phát ra sắc xanh khát máu. Bác sĩ John giật mình nhảy dựng lên, khó chịu như trái tim bị nắm chặt, giống như đang đối mặt với một con sói đói khát lạc bầy.

"Mày nhúc nhích, tao đâm xuống ngay." Lý Lộc nhỏ giọng nói. Cô rốt cuộc cũng bị chọc giận rồi, khi cô vẫn còn đang do dự nên bỏ chạy ngay bây giờ hay chờ lên xe rồi mới áp dụng kế hoạch chạy trốn, Bác sĩ John đã lựa chọn thay cô, "Chúng ta cùng nghề, chắc mày cũng biết tao mà đâm cây kim này xuống sẽ có hiệu quả gì. Đúng rồi, còn phải cám ơn mày đã rút máu bằng kim tiêm, món đồ chơi này đủ sắc bén."

Bác sĩ John chỉ chăm chăm lấy mẫu, hắn đang hả hê, chỉ để ý túi máu, không chú ý đến Lý Lộc đã lấy ra vài thứ thích hợp làm vũ khí từ trong hộp dụng cụ hắn để bên giường

Biến hóa đột nhiên xuất hiện này khiến hắn ứng phó không kịp. John rất yêu thích thí nghiệm, nhưng tuyệt đối không thích giao thiệp với vật thí nghiệm đột nhiên tỉnh lại.

Hắn âm thầm hít một hơi, chuẩn bị hét to, tìm cứu viện.

Lý Lộc không cho hắn cơ hội này, kim tiêm đổi hướng, cắm thẳng vào cổ họng bác sĩ John, ngón tay dùng sức, thế như chẻ tre mở ra một vết thương rộng cỡ ba ngón tay, cắt đứt dây thanh của hắn.

——

Ghi chú:

( Con chó của Ivan Petrovich Pavlov là một thí nghiệm về phản xạ có điều kiện. Nếu như mỗi lần cho chó ăn đều rung chuông thì dù không nhìn thấy thức ăn mà chỉ nghe tiếng chuông, chó cũng sẽ chảy nước miếng. )