Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 107: Vẫn muốn gặp chàng ấy



Nguyên Chiêu Lâm nhìn Tôn vương giảm cân mà hai đĩa điểm tâm, một đĩa sườn cừu rán và hai đĩa rau muống xào cùng với một bát cơm trắng, ăn đến nỗi ngay cả nước cũng không còn thừa lại.

“Nhị ca, nếu như còn không đủ thì lại gọi người làm thêm đi.” Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy hắn vẫn còn đang khao khát nhìn cái đĩa trống không, lại có một loại cảm giác ăn không đủ no, vô cùng đáng thương.

Tôn vương nghiêm túc nhìn cô: “Không được đâu, bản vương phải giảm cân, đệ muội không thể hại bản vương như thế này được.”

Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy rất bất lực, một người nói giảm cân mà lại đến chỗ cô ăn một bữa cơm no đủ, sau đó còn nói là cô hại hắn.

“Vậy thì nhị ca đừng ăn nữa.” Nguyên Chiêu Lâm đành phải nói.

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Tôn vương chậm rãi ngẩng đầu lên, một mặt bi phẫn: “Chẳng phải chỉ ăn của muội có hai miếng điểm tâm thôi hả, lại nhỏ mọn như vậy à?”

“Không phải đâu..." Nguyên Chiêu Lâm nhìn gương mặt béo núc ních của hắn đang xúc động, bả vai rũ xuống, bất đắc dĩ nói: “Ý của ta là ngày hôm nay nhị ca đến đây ăn xong rồi ngày mai lại đến.”

“Ngày mai làm món điểm tâm gì vậy?” Tôn vương cầm cái khăn lụa nhã nhặn lau vết dầu mỡ bên khóe miệng, không chú ý lắm mà hỏi, nhưng mà trong đáy mắt lại có ánh sáng chờ mong.

“Nhị ca muốn ăn cái gì thì cứ bảo ngự trù làm cái đó.” Thật là thua hắn luôn.

“Cứ tùy tiện làm là được rồi.” Tôn vương rũ mắt xuống, mân mê cái túi trong tay áo mấy lần, rút ra một tờ giấy lớn: “Nhắc tới cũng trùng hợp, qua mấy ngày nữa là sinh thần của bản vương, vương phi nói là muốn tổ chức tiệc mừng cho bản vương, đã cố ý lập một thực đơn, bằng không cứ gọi ngự trù dựa theo thực đơn mà làm mấy món bản vương thử hương vị một chút, tránh cho đến lúc đó thất lễ với khách khứa, lượng đồ ăn không cần quá nhiều đâu, bản vương đang giảm cân, ăn không được nhiều như vậy.”

Để tờ giấy đó lên trên bàn, Nguyên Chiêu Lâm lấy tới nhìn một chút, lập tức trợn mắt líu lưỡi: “Bữa tiệc sinh thần của nhị ca sắp tới lại có ba mươi tám món đồ ăn?”

“Tuy có hơi phô trương một chút, những chỗ khác cứ giảm lượng một chút là được rồi, gánh hát thì có thể miễn đi, về phương diện ăn uống không thể bạc đãi tân khách được.” Sắc mặt của Tôn vương bình tĩnh nói.

“Vậy ngày mai không phải cũng phải làm ba mươi tám món đồ ăn hả.” Nguyên Chiêu Lâm thật sự cảm thấy vất vả thay cho ngự trù.

“Ngày mai làm ba món, sau đó lại làm ba món, cứ tính tới như vậy, mười ngày là có thể làm đầy đủ hết rồi.”

“Chẳng phải đến lúc đó đã qua bữa tiệc sinh thần rồi hả?”

“Trì hoãn.” Lời ít ý nhiều.

Ăn hàng luôn có đạo lý đầy trời.

Gần như cô đã khẳng định Tôn vương đến đây thăm cô là bởi vì hoàng thượng phái hai ngự trù vào trong phủ.

Sự thật chứng minh thật sự là như thế, đến lúc đi ra mà hắn cũng không thèm hỏi một câu về vết thương của Nguyên Chiêu Lâm.

Sáng sớm ngày hôm sau, đôi phu thê Kỷ vương, phu thê Tề vương cùng nhau đến.

Đóng triều mười ngày một lần, chính vì vậy mà ngày hôm nay Vũ Văn Dụ cũng không hồi nha môn, đang nói chuyện ở trong sảnh với Tề vương và Kỷ vương, còn Kỷ vương phi và Chử Minh Thúy thì lại đang nói chuyện với Nguyên Chiêu Lâm trong Phượng Nghi Các.

Ngày hôm nay Chử Minh Thúy mặc trên người bộ váy gấm thu hương thêu thùa hoa mai và hồ điệp, chải một búi tóc cao, cài trâm ngọc, ngoài ra cũng không còn trang điểm dư thừa, ngược lại lộ ra một sự quyến rũ ngọt ngào khoan khoái động lòng người.

Dung mạo của nàng ta rất xuất sắc, trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi được tô điểm một chút, trông sáng loáng như mật.

Nga mi tú lệ, đuôi lông mày hơi nhướng lên, dường như trong sự quyến rũ lại có sự tàn nhẫn.

Lại nhìn Kỷ vương phi, trên người mặc một bộ y phục có hoa văn như ngọc lục bảo, tóc búi cao, cài cây trâm, tướng mạo bình thường, nhưng mà khí chất đoan trang trong trẻo, mi tâm có một nốt ruồi, nàng ta xuất thân trong thế gia, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đứng cùng một chỗ với Chử Minh Thúy lại không cảm thấy bị ánh sáng của Chử Minh Thúy che lấp, ngược lại còn lộ ra một vẻ tự nhiên hào phóng.

Ngược lại là Nguyên Chiêu Lâm trắng trẻo, trên người mặc bộ y phục màu đỏ nhạt trông có vẻ hơi cũ, tóc tay tùy tiện kéo lên, đôi môi vội vàng thoa chút son đỏ, cũng khó che giấu được vẻ tiều tụy.

Kỷ vương phi nhìn cô, một mặt kinh sợ nói: “Không ngờ là Huệ Đỉnh Hầu lại phách lối cuồng vọng như thế, dưới chân thiên tử mà cũng dám phạm phải việc ác như thế này, lần này ngũ đệ muội đã bị dọa rồi?”

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

“Vẫn ổn, đa tạ Kỷ vương phi đã quan tâm.” Nguyên Chiêu Lâm không quen biết với nàng ta, thật sự không biết cách nàng ta làm người như thế nào, chỉ có thể khách sáo đáp lời.

Chử Minh Thúy nghe thấy lời nói của Kỷ vương phi, trong lòng có chút không cao hứng, mặc dù Huệ Đỉnh Hầu gây họa nhưng mà lúc có mặt của nàng ta thì cũng phải ăn nói nhìn trước ngó sau.

Nàng ta không nói gì hết, chỉ nhìn Nguyên Chiêu Lâm.

Lúc trước hai người đã trở mặt, bây giờ có dối trá cũng không cần, có điều là Tề vương muốn đến đây, nàng ta cũng phải tới đây nhìn một chút, đó là một người hồ đồ.

Kỷ vương phi thì lại vô cùng thân thiện: “Nghe nói phụ hoàng có phái hai vị ngự trù đến phủ, nếu không thì ngày hôm nay chúng ta dùng một bữa cơm với nhau đi, tỷ muội chúng ta cũng đã lâu lắm rồi không ngồi cùng một chỗ tâm sự với nhau.”

Nguyên Chiêu Lâm gật đầu nói: “Được.”

Lúc đầu ba người bọn họ không có chuyện gì để nói chuyện với nhau, nhưng mà Kỷ vương phi quả thật là một người biết khơi chuyện, không để bầu không khí lạnh xuống, vẫn luôn lôi kéo Nguyên Chiêu Lâm hỏi thăm trong phủ ngoài phủ, nói cho đến chuyện hầu thái thượng hoàng.

“Thái thượng hoàng có sở thích gì thế, lúc muội hầu hạ ở Càn Khôn Điện, thái thượng hoàng có khó hầu hạ không?”

Lúc này Nguyên Chiêu Lâm đã có chút cảnh giác, cô cười nói: “Ta cũng chỉ là hầu hạ thái thượng hoàng dùng thuốc ở trong điện, chuyện còn lại hơn phân nửa không cần ta phải làm, hơn nữa bình thường thái thượng hoàng cũng hiếm khi nói chuyện với ta, cũng không cảm thấy khó hầu hạ gì hết.”

“Là vậy à, nhưng mà ta nghe nói thái thượng hoàng để muội bồi ông ấy đến ngự hoa viên tản bộ nữa mà.” Kỷ vương phi mỉm cười nói.

“Đúng là có chuyện như vậy.” Nguyên Chiêu Lâm nói nói, cũng chỉ là đi ra ngoài chạy bộ một vòng với thái thượng hoàng liền hấp dẫn nhiều ánh mắt như thế, thật sự thụ sủng nhược kinh.

Cái tên ham ăn Tôn vương sao vẫn còn chưa tới?

“Vậy thái thượng hoàng vẫn rất tín nhiệm muội, đã lâu rồi ông ấy không đến ngự hoa viên, lần này lại muốn đi cùng với muội, hơn nữa ta nghe nói ngày hôm đó là muội đã đỡ cho ông ấy có đúng không?” Kỷ vương phi nhiệt tình hỏi.

Nguyên Chiêu Lâm cười đến nỗi da mặt có hơi cương cứng: “Ngày hôm đó tâm trạng của thái thượng hoàng đặc biệt tốt.”

“Có thể nhìn thấy được muội hầu hạ rất chu đáo.” Kỷ vương phi khen không dứt miệng.

Rốt cuộc là cái tên ăn hàng Tôn vương có đến đây không vậy?

Cảm thấy bứt rứt bất an giống như Nguyên Chiêu Lâm còn có Chử Minh Thúy, nàng ta không muốn nghe những chuyện này, loại chuyện này tùy tiện hỏi thăm một chút là được rồi, cần gì cứ phải níu kéo Nguyên Chiêu Lâm mà hỏi cơ chứ, cái này hỏi làm nàng ta sinh ra cảm giác kiêu ngạo.

Kỷ vương phi đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào.

Nàng ta dứt khoát đứng dậy, nói: “Không bằng đi ra ngoài tản bộ một chút đi.”

Nguyên Chiêu Lâm lập tức đứng dậy nói: “Được lắm.”

Kỷ vương phi bước lên kéo lấy cánh tay của Nguyên Chiêu Lâm: “Muội vẫn còn đang bị thương, đi đường cẩn thận một chút.”

Nguyên Chiêu Lâm dở khóc dở cười, thật sự nhìn không ra con người này mà.

Kỷ vương phi nhìn có vẻ đoan trang ổn trọng, nhưng mà làm chuyện có chút lỗ mãng, xem ra ra ngoài toàn bộ một chút cũng không yên bình.

Có điều Hỷ ma ma là người quen nhìn sắc mặt người khác, nhìn thấy Nguyên Chiêu Lâm không muốn ở cùng với hai người bọn họ, bước lên phía trước rồi nói: “Vương phi, nên mời ngự y đến đổi thuốc rồi.”

Nguyên Chiêu Lâm nói xin lỗi với Kỷ vương phi: “Thật sự có lỗi, ta không thể tiếp đãi, một lát nữa gặp nhau trên bữa cơm.”

“Đổi thuốc hả?” Kỷ vương phi vốn muốn hỏi có cần giúp một tay hay không, nhưng mà nhớ đến nhìn vết thương máu chảy dầm dề, đúng là buồn nôn, nên chỉ đành nói: “Vậy được rồi, một lát nữa gặp.”

Chử Minh Thúy đã đi ra ngoài, nói chuyện với hai nữ nhân này quả thật không thú vị, lòng của nàng ta đã sớm bay đến chính sảnh, hắn đang ở nơi đó, đã rất nhiều ngày rồi chưa gặp hắn.

Mới vừa đi tới chỉ nhìn thấy ở phía xa xa, còn chưa chào hỏi đã bị Kỷ vương phi kéo đến Phượng Nghi các.