Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 2



Bờ biển buổi tối, sáu người vừa nói vừa cười vừa thỏa mãn cái bụng của mình bằng cách ăn luôn miệng, bia tự nhiên là không thể thiếu. Dòng bia lạnh băng trượt xuống cổ họng, bên tai là tiếng sóng từng đợt từng đợt, gió biển nhẹ nhàng thổi, Lý Vân Ca cảm thấy như nỗi mệt nhọc sau mấy ngày bận rộn đã hoàn toàn trôi đi, nhất là bên người hắn còn có một Lục Y Minh. Tuy nhiên, cứ uống lấy uống để thế này, Lý Vân Ca cảm thấy có chút gì đó là lạ.

Trong ấn tượng, cậu ta rõ là không uống rượu như vậy, hẳn là học được trong mấy năm Đại học không gặp được mình đây. Dù sao cũng là nam sinh đại học, mấy chuyện ăn uống linh đình đương nhiên sẽ không thể thiếu. Cho nên, Lý Vân Ca một mực không ngăn cản cậu.

Lục Y Minh cười ha hả uống rượu với từng người, rót đầy từng chén từng chén, dù sao độ mạnh của bia đối với những kẻ…..thường xuyên uống rượu là thấp ngang với nước lọc, quá chăng cũng chỉ là số lần chạy vào toa- lét nhiều hơn bình thường chút thôi. Thật ra đối với những người không biết uống rượu mà nói, cái người như Lục Y Minh này, muốn say cũng nhanh thôi.

Người đầu tiên cảm thấy Lục Y Minh không ổn thật ra là Đỗ Vân Huy, đứa nhỏ này uống rượu mà bộ dạng cứ như đang làm việc nghĩa quyết không chùn bước, nhưng mà thần sắc bên trong dần dần lại lô ra chút đau khổ, đau khổ đến độ không thể khống chế hiện ra trên mặt.

Hắn dùng khuỷu tay huých Lý Vân Ca, ý bảo hắn nhìn Lục Y Minh đang dựa vào lan can uống rượu với Du Thiên Minh mà xem. Nhìn một lát, Lý Vân Ca lật tức đứng lên.

Lúc Lục Y Minh thi vào đại học, Lý Vân Ca đã cùng cậu uống rượu một chập. Đứa nhỏ này lúc say là bắt đầu không giống người khác, mắt càng lúc càng sáng, sắc mặt càng ngày càng tốt, chỉ là sẽ cười không ngừng, cười không nghỉ, cũng chẳng biết cậu ta cười cái gì nữa.

Lý Vân Ca nhìn cậu ta tay ôm cái chai cùng Du Thiên Minh, còn cười ha ha với Du Thiên Minh nữa, bờ môi vì rượu mà trở nên trơn bóng, như được một tầng hơi nước mỏng bao quanh, trong đầu Lý Vân Ca thoáng hỗn loạn.

“Y Minh, Y Minh, đừng uống nữa.” Một tay Lý Vân Ca nắm lấy vai y Minh, một tay lấy chai rượu còn thừa non nửa bình trong tay cậu ra.

Y Minh uống đến cả người chóng mặt, bay bổng, đem sức nặng toàn thân dựa vào người Lý Vân Ca, đôi mắt sáng quắc tựa như nghiêng lấy nghiêng để nhìn qua, sau đó lại bắt đầu cười, “Vân Ca ca, anh lấy rượu của em làm chi!”

Lý Vân Ca cứng họng, ho khan một tiếng, đỡ lấy eo Y Minh, nói với Du Thiên Minh rằng, “Cậu sao lại bắt nạt nhóc con nhà người ta thế?”

Du Thiên Minh trước sửng sốt, sau mới cười làm lành, “Tôi nào có biết nó say, kẻ thì đỏ mặt, kẻ thì mặt tái, kẻ thì khóc lóc om sòm, kẻ thì lăn qua lăn lại, chưa từng gặp qua tên nào say mà không thể nhận ra như thế nhé, lại còn cười ha hả uống rượu tiếp cùng người ta nữa chứ?”

Lý Vân Ca khoát tay chặn lại, coi như được rồi, đứa nhỏ này hình như có tâm sự, hơn nữa cái bộ dạng say rượu kia, chính xác là khó gặp được. Đỡ lấy Lục Y Minh vẫn cười ha hả như trước ngồi xuống, Lý Vân Ca gọi phục vụ đem một cốc nước sôi đến. Nghĩ đến cái tên Y Minh vừa gọi mình kia, không khỏi cúi đầu nở một nụ cười.

Đỗ Vân huy liếc mắt khuôn mặt vẫn cười đến ngớ ngẩn của Lý Vân Ca, quay đầu, tiếp tục nói chuyện phiến với bọn Lưu Dân Sinh.

Lục Y Minh tựa vào người Lý Vân Ca uống mấy chén nước sôi xong, lại đi toilet mấy lần xong, cả người chậm chạp yên tĩnh lại. Núp sau ghế, dựa vào bả vai Lý Vân Ca, nhẹ nhàng giống như ngủ mà không phải ngủ, nghe tiếng sóng vỗ bên tai, tiếng chén va chạm nhau, tiếng trò chuyện của bọn Lý Vân Ca, trong lúc nhất thời cũng đã quên mất mình đang ở nơi nào, chỉ cảm thấy thoải mái vô cùng.

“Y Minh, Y Minh, không thể ngủ ở đây.” Lý Vân Ca ngang nhiên chen vào, nhẹ giọng bảo cậu.

Lúc này đây, thời tiết tuy rằng không mát, nhưng bờ biển đêm mà, gió không bao giờ nhỏ, hơn nữa lại uống rượu. Tựa như đã khiến cậu bị cảm lạnh, ngày mai cả người hẳn nào cũng bị đau nhức đây.

Mông lung mở mắt ra, Lục Y Minh nhìn vài người khác đã đứng lên, hình như đang chuẩn bị về, Lục Y Minh đứng lên, cản thấy thân thể vẫn còn đang bay bổng, cậu quay đầu cười với Lý Vân Ca, “Vân Ca ca, cả người em sao cứ như nhũn ra…..”

Lục Y Minh bận rộn nắm lấy Lục Y Minh rõ ràng đã đứng không vững, thầm nghĩ, Y Minh ah, nhóc không chỉ nhũn cơ thể đâu, ngay cả giọng nói của nhóc cũng nhũn đi rồi. Nhưng mà, hiển nhiên, Lý Vân Ca đối với cơ thể mềm mềm và giọng nói mềm mềm này rất chi là thích thú, “Anh đưa em về, khách sạn của em ở đâu?!!!”

Lục Y Minh nhẹ nhàng lẩm bẩm, “Về, em phải về, em phải về.”

Lý Vân Ca cười khổ, thế này rõ ràng là không còn tỉnh táo nữa rồi.

“Vân Ca, cậu ta say đó, đưa về rồi cũng vẫn lo….” Đỗ Vân huy nhắc nhở.

Cái này… Lý Vân Ca cũng do dự.

Lý Vân Ca quyết định đem Lục Y Minh về khách sạn của mình, Lưu Dân Sinh và Trương Kiến Quang không uống rượu nhiễm nhiên trở thành tài xế lái xe cho sáu người.

“Y Minh, đừng ngủ ah! Chút nữa là về đến khách sạn rồi!” Vừa mới lên xem, Lý Vân Ca đã nhẹ giọng dặn dò Lục Y Minh đang tựa vào người mình. Đỗ Vân Huy ngồi trước âm thầm nở nụ cười, thầm nghĩ, cái thằng này đã bao lâu không dịu dàng như thế rồi?

“Y Minh, Y Minh, dậy, chúng ta xuống xe rồi!!” Mắt thấy đã tới khách sạn, Lý Vân Ca lại lần nữa nhẹ nhàng gọi cái tên Lục Y Minh vừa lên xe đã mơ mơ màng màng buồn ngủ.

Đỗ Vân Huy lần này không chỉ cười, mà con dùng một tay một mực chà xát cánh tay mình, nhắm trúng lúc lái xe Lưu Dân Sinh nhìn hắn, cuối cùng, lúc xuống xe liền hỏi hắn xem có phải hắn buổi tối ăn hải sản nên bị dị ứng hay không…..

Đỗ Vân Huy thầm nghĩ, là dị ứng, nhưng mà không phải là do hải sản.

Lý Vân Ca nửa vịn nửa vuốt ve Lục Y Minh bước vào khách sạn, Y Minh vẫn không ngừng cười với hắn. Cười đến độ Lý Vân Ca sắp mù mắt đến nơi rồi.

Hắn bây giờ rất tin vào chuyện để thẳng móc câu thì cá sẽ tự cắn.

Lý Vân ca là kẻ thờ phụng cái tư tưởng sống là phải hưởng thụ, cho nên khi ra ngoài công tác, hắn chưa từng để bản thân mình thiệt. Hắn và Đỗ Vân Huy đi công tác, thì mỗi người sẽ ở một phòng, thế mới tự tại.

Đỡ lấy Y Minh bước vào phòng mình, nhẹ nhàng đặt người lên giường, xoay người cởi giầy, say đó mới đắp chăn cho cậu ta. Lý Vân Ca quay đầu lại nhẹ nói với Đỗ Vân Huy cũng theo vào, “Mai cậu về trước đi, chuẩn bị ký kết với công ty đối phương, ngày mốt tôi về.”

Đỗ Vân Huy ngồi trên ghế sa lon bên ngoài, cái cằm giơ giơ hướng cái giường nói, “Người cậu kể với tôi lúc trước là nhóc đó hả?”

Lý Vân Ca im lặng nhìn Lục Y Minh, xoay người ngồi đối diện với Đỗ Vân Huy, nhìn thẳng vào hắn nói, “Đúng, đúng là em ấy! Hình như em ấy có tâm sự, ngày mai tôi ở cùng em ấy xem sao.”

Đỗ Vân Huy nhè nhẹ cười cười, đứng dậy vỗ xuống bả vai Lý Vân Ca, “Đừng nói như đang diễn văn nghệ thế chớ, cậu cũng muốn người ta ở cùng cậu mà!” Rồi xoay người bỏ đi, trở về phòng mình.

Đỗ Vân Huy năm đó sau khi nghe Lý Vân Ca ngồi thân thiết kể lại chuyện hẹn hò mấy chục lần của mình, nhịn không được buồn chán vô cùng, nói chuyện của tên ngốc cậu, kéo tôi tham gia làm cái chi hả. Lần đầu tiên Lý Vân Ca, tên bạn từ nhỏ đến lớn của hắn lộ ra biểu tình tổn thương bi phẫn, hoặc là theo đánh giá của Đỗ phó tổng giám đốc Vân Huy, nhân vật nam chính trong bộ kịch văn nghệ từ từ lộ ra. Rồi sau đó từ đầu đến đuôi, hắn ta từ từ đem mối tình cất trong lòng sáu năm của mình ra phân tích, xin ý kiến của người ngoài, Đỗ Vân Huy nghe hắn ca thán tròn một đêm, cuối cùng tổng kết, ah, thì ra là cậu đang đi trên con đường đơn phương, còn là một con đường mình không thể kiểm soát được nữa chứ. Nói rồi, phủi mông bỏ đi, bỏ lại một Lý Vân Ca còn đang trong cơn chán nản.