Đứng Trong Bóng Tối

Chương 14



Lúc tỉnh dậy cô thấy mình vẫn nằm trên anh. Bình minh đã chiếu sáng bức tường gạch đen kịt bên ngoài cửa sổ, biến nó thành màu xám đậm. Cô ngẩng lên nhìn Connor. Anh đang nhìn cô chăm chú với ánh mắt mãnh liệt thông thường, nhưng nó không làm cô xấu hổ. Lúc này cô lại thấy thích nó.

Erin lồm cồm bò dậy. “Em sẽ, ừm, chỉ vào phòng tắm một lát. Em sẽ ra ngay.”

Điện thoại reo. Anh quyết định không chạm vào. Cô có một điện thoại cố định. Nếu là Cindy anh có thể nghe máy. Nhưng nếu không phải thì chắc chắn đó là hành động tự sát.

Tiếng nước ngừng chảy ngay khi chiếc điện thoại chuyển sang chế độ thư thoại. Cánh cửa phòng tắm bật ra đúng lúc giọng một phụ nữ hoạt bát, vui vẻ giả tạo vang lên.

“Chào Erin, Kelly từ Keystroke Temps đây. Tôi e là mình có một vài tin xấu cho cô…”

Cả người Erin bốc hơi, trần truồng, tóc nhỏ nước.

“…Do Winger, Drexler & Lowe có vài phàn nàn về cô, rằng thái độ và quyết định không làm việc sáng nay là giọt nước làm tràn ly với họ. Vì thế trưởng phòng bảo tôi nói với cô là không cần đến làm việc vào ngày mai. Và, ừm… Keystroke Temps cũng quyết định như thế. Tôi rất xin lỗi Erin, nhưng quyết định đã được đưa ra và phê duyệt, và nếu cô gửi mail bảng chấm công của cô, chúng tôi sẽ gửi cho cô tờ séc cuối cùng, vì thế cô không cần phải tới và…”

Erin lao tới điện thoại. “Kelly? Là tôi đây… Phải, tôi biết, nhưng tôi đã trở về sớm… nhưng như thế là vô lý! Tôi là một nhân viên hoàn hảo! Thái độ của tôi rất tốt! Tôi đến sớm, làm việc muộn, tôi đã làm gấp mười lần… thật điên rồ! Họ không thể…”

Cô lắng nghe một lát, rồi cười cay đắng. “Kelly, cô biết không, tôi không cần cô nói thế với tôi. Nhưng để tôi cho cô một lời khuyên tương lai. Đừng bao giờ chúc ai có một ngày tốt lành sau tin tức thế này. Tin tôi đi, chúc thế là sai lầm rồi đấy.”

Cô dập mạnh điện thoại, quay sang anh, trần truồng, nhỏ nước và xinh đẹp phi thường trong cơn giận dữ cực điểm.

“Một con bò ngu ngốc”, cô gằn giọng. “Chúc một ngày tốt lành! Thật là…”

Anh lùi lại. “Ừm, Erin?”

Cô tiến về phía anh. “Họ có thể phàn nàn về chuyện gì chứ? Em đã sắp xếp lại dữ liệu cho họ! Em đã loại trừ tất cả các lỗi trong chương trình quản lý tài chính của họ! Em đã viết từng tài liệu riêng rẽ mà bọn ngu ngốc đó yêu cầu rồi chuyển sang tiếng Anh chính thống! Thậm chí em còn pha cà phê cho bọn khốn đó với mức lương chỉ mười ba đô la bần tiện một giờ!

“Anh chắc chắn em đã làm rất tốt. Hôm nay em định làm gì?”, anh dịu dàng nói.

Cô bắt gặp nét cương quyết biểu hiện ở cằm anh, thở dài. “Ôi cưng à. Anh định sẽ hộ tống em khắp mọi nơi hả?”

“Quen với chuyện đó đi”, anh nói. “Cho anh biết chúng ta cần làm gì hôm nay.”

Cô cau mày suy nghĩ. “À, em sẽ phải đến nhà bạn em, Tonia, để mang con mèo về, cô nàng sẽ rất giận dữ với em… con mèo chứ không phải Tonia… vì thế sẽ mất thời gian để dỗ dành nó. Em cần tìm thêm vài thông tin để làm báo cáo cho Mueller. Ồ, em cũng cần đăng ký ở vài trung tâm làm thêm nữa. Nhưng trước hết, em cần phải lần theo dấu vết Cindy và kiểm tra mẹ.”

Anh gật đầu. “Anh sẽ gọi cho Sean để xem tình hình Cindy thế nào, nhưng anh không thể giải quyết chuyện Sean với cái dạ dày trống rỗng. À cả… mèo, em gái, mẹ. Còn vấn đề gì nữa không?”

Anh rất sẵn sàng gánh vác tất cả trên đôi vai mình. Tính hào hiệp của anh khiến trái tim cô tan chảy. “Connor, anh thật tốt bụng, nhưng đó là vấn đề của em, không phải của anh và chúng không hề dễ chịu”, cô dịu dàng nói. “Làm ơn đừng cho là vì chúng ta hẹn hò…”

“Này”, anh giơ tay lên. “Xin chào! Trái Đất gọi Erin! Bây giờ em là bạn gái của anh. Nên vấn đề của em cũng là của anh. Không thắc mắc.”

Cô nhình xuống tay, để mái tóc ẩm ướt, rối bù che kín mặt. “Chúng ta mới chỉ ở cùng nhau có hai ngày.”

“Thời gian không quan trọng. Thậm chí nếu chỉ năm phút cũng không phải là vấn đề. Và chúng ta sẽ không bàn đến chuyện phải làm hay muốn làm. Chỉ là cách diễn ra thôi. Nên đừng tranh cãi với anh. Vì em sẽ thua. Được chứ?”

Cô nở nụ cười trêu chọc. “Ôi, người hùng của em.”

Anh trợn mắt. “Xin em tha cho anh. Mèo, em gái, mẹ, còn người họ hàng nào phải quan tâm nữa không? Ông bà, cô dì, chú bác, anh em họ?”

Cô lắc đầu. “Chẳng ai trong số họ còn liên hệ với gia đình em kể từ sau phiên tòa. Cứ như nhà em bị bệnh dịch vậy.”

“Không sao. Đám bà con ngu ngốc đó cút đi cho khuất mắt. Mọi chuyện vẫn tốt như thường.”

Cô cười khúc khích. Những chuyện đã khiến cô đau dớn, buồn bã trước đây bỗng chốc trở nên lố bịch, sức mạnh và tính hài hước của Connor đã giúp cô phấn chấn rất nhiều. “Em phải đi thay quần áo đây”, cô nói. “Anh dừng lại ngay, Connor. Ngoan nào.”

“Anh luôn ngoan mà cưng. Muốn biết không?”

Cô tránh khỏi anh, vẫn cười khúc khích chạy đi thay quần áo.

Connor đã ăn mặc chỉnh tề và đang chờ ở cửa lúc cô đi ra. “Anh thấy một cửa hàng tạp phẩm ở cuối dãy nhà”, anh nói. “Chúng ta xuống đó tìm thứ gì cho bữa sáng nhé. Anh sắp chết vì đói rồi.”

“Chìa khóa trên kệ ở gần cửa. Em sẽ ở nhà. Cindy hoặc mẹ em có thể gọi đến.”

Anh đút chìa khóa vào túi, tỏ ra phiền muộn. “Em có biết cách dùng súng không?”

“Bố đã dạy bọn em”, cô thừa nhận. “Ông đưa bọn em tới chỗ tập súng vài lần. Em không thích nhưng có thể sử dụng được.”

Anh cúi xuống, rút ra một khẩu súng lục ổ quay nhỏ, nòng ngắn từ mắt cá chân đưa cho cô. “Giữ lấy nó.”

Cô quay đi, lắc đầu. “Connor, không. Em…”

“Cầm lấy, Erin.”

Cô biết rõ giọng điệu cứng rắn này của anh, thở dài, nhận khẩu súng. “Bất cứ điều gì khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.”

Anh dỡ hết chuông báo động và mở khóa cửa. “Đừng mở cửa cho bất cứ ai ngoài anh. Em có cần mua thứ gì khác nữa không?”

“Ít sữa để pha trà nhé.”

“Em sẽ có nó.” Nụ cười của anh lóe lên. Cánh cửa đóng sầm lại.

Cô đổ sụp xuống như người không xương. Chiếc súng rớt xuống thảm.

Sự vắng mặt của Connor đã làm thay đổi hoàn toàn căn phòng, giống như căn nhà bị dỡ mất trụ cột. Thôi thúc phải đứng lên cùng anh, phải mạnh mẽ và đàng hoàng đã tan biến. Cô cuộn tròn trên thảm, nửa cười, nửa khóc. Cô không thể thở. Trái tim cô đã phồng lên như quả bóng chuyền bãi biển, không còn chỗ cho lá phổi co giãn. Giấc mộng hoang dại nhất của cô đã trở thành hiện thực. Connor McCloud là người yêu và là người tình tuyệt vời của cô. Chúa ơi. Dù trí tưởng tượng của cô về tình dục nhiều thế nào cũng vẫn chưa đủ với một người đàn ông như anh. Với kiểu làm tình như thế.

Khẩu súng lọt vào tầm mắt cô. Cô cầm nó lên bằng hai ngón tay và đặt lên mặt tủ quần áo. Đã đến lúc đối mặt với ngày hôm nay, phải mạnh mẽ, cứng rắn và trưởng thành. Cô không thể để mình bị chôn vùi.

Tiếng điện thoại reo vang. Không phải điện thoại của cô. Cô tìm quanh và nhận ra tiếng kêu vang lên từ áo khoác của Connor vẫn đang vắt trên ghế ăn.

Có thể là Sean gọi đến để báo tin về Cindy. Cô lục tìm điện thoại. Vài bao cao su và một mớ kẹp tóc của cô rơi ra cùng nó, lăn lóc khắp sàn. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình. Cô không thể biết số máy này có phải của Sean hay không nhưng không dám mạo hiểm lỡ cuộc gọi của anh. Cô bám phím nghe. “Alô?”

“Ai đấy”, một giọng nam trầm trầm, bối rối hỏi.

“Tôi là Erin”, cô đáp. “Anh là ai?”

Một sự im lặng hồi lâu, ngạc nhiên. “Erin Riggs hả?”

“Anh là một trong hai anh em trai của Connor phải không?”, cô hỏi lại.

“Không. Tôi là Nick Ward.”

Ôi, Chúa ơi, không. Nick, một trong số những đồng nghiệp của bố cô ở “Hang động”. Nick, anh chàng cao lớn, tóc đen với đôi mắt ướt át và má lúm đồng tiền. Quyết định trả lời điện thoại đã trở thành thảm họa. “Ừm, chào Nick. Anh khỏe chứ?”

“Cô đang ở đâu thế Erin?”, có sự sắc bén trong giọng nói của Nick.

“Tôi đang ở nhà”, cô bảo anh ta. “Trong căn hộ của tôi.”

“Connor đâu? Sao cô lại nghe điện thoại của anh ấy?”

“Anh ấy chạy xuống cửa hàng tạp phẩm ở góc đường mua ít đồ ăn sáng.” Mặt cô đỏ rực như quả cà chua cho dù không ai nhìn thấy cô. “Tôi nghĩ đây là điện thoại của anh em nhà anh ấy, nên tôi…”

“Hừm”, anh ta im lặng một cách đáng sợ. “Vậy, có chuyện gì thế? Hai người ở cùng nhau à?”

Những hình ảnh bọn họ làm tình mãnh liệt suốt ba mươi sáu tiếng qua xoáy trong đầu cô. “Tôi đoán thế”, cô đáp.

Cô ghét giọng nói run run của mình. Để lộ cô vẫn còn sợ hãi, ẩn dưới sự phấn khích phù phiếm.

Nick đằng hắng. “Này Erin. Tôi không muốn nhúng mũi vào, nhưng Connor… anh ấy đã có thời gian khó khăn suốt một năm qua hoặc hơn, với những chuyện xảy ra…”

“Tôi biết”, cô nói.

“Ừ, anh ấy có mối thù hằn với bố cô. Ôi chết tiệt. Tôi không biết phải nói gì. Cô là một cô gái tốt. Cố giữ chút khoảng cách được không? Tôi không muốn cô bị tổn thương.”

Erin khó nhọc nuốt nước bọt. “Tôi không còn là một đứa trẻ nữa, Nick.”

Tiếng chìa khóa tra vào ổ và cánh cửa bật ra. Connor nhìn thấy điện thoại trong tay cô và đứng bất động tại chỗ.

“Connor đã quay lại”, cô yếu ớt nói, rồi bước về phía Connor, chìa điện thoại ra cho anh. “Nick.”

Anh buông rơi đám đồ ăn xuống sàn nhà, cầm lấy nó. Erin đóng cửa và mang túi đồ ăn ra bàn ăn.

Cô ước căn hộ có một phòng khác để trốn vào đó.

Vẻ mặt tê tái của Erin cảnh báo anh. Connor áp điện thoại vào tai. “Alô?”

“Cậu đang làm cái quái gì với Erin Riggs thế?”, Nick gầm gừ.

Connor đợi vài giây rồi mới trả lời. “Chúng ta sẽ trao đổi về chuyện này vào lúc khác”, anh nói. “Mặt đối mặt, và tôi có thể giải thích rõ ràng. Cho đến lúc đó thì đây không phải là việc chết tiệt của cậu.”

“Có phải đó là cách trả thù Ed không? Quyến rũ nàng công chúa bé nhỏ của ông ấy và cười vào mũi ông ấy hả? Cố mà ngăn chặn tôi từ sau song sắt, đồ đê tiện, bla bla bla hả? Cô ấy chỉ là một đứa trẻ!”

“Cô ấy đã gần hai mươi bảy tuổi rồi. Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi không, Nick? Nếu không thì cuộc nói chuyện chấm dứt ở đây.”

“Tôi cá cậu đã tự nhủ cần bảo vệ cô ấy hai bốn trên hai bốn giờ đồng hồ. Cơ hội tuyệt vời làm sao. Và bây giờ cậu quyến rũ cô ấy, cậu là thằng khốn tự tư tự lợi. Cô ấy không cần loại bảo vệ đó.”

“Xéo đi Nick. Tôi cúp máy đây.”

“Chờ một giây. Tôi định báo cho cậu tin này, không phải để giúp cậu hay là một ân huệ, chỉ để cho cậu thấy cậu là kẻ cơ hội thế nào. Bọn tôi vừa có thông báo từ Interpol(1). Một trong số hai tên vượt ngục cùng Novak đã bị tóm cổ ở Marseilles hôm qua. Martin Olivier. Hắn thừa nhận Novak và Luksch vẫn đang ở Pháp, nhưng hắn được phát hiện đã chết trong xà lim trước khi có cơ hội nói rõ mọi việc. Một dạng trúng độc, họ cho là thế và đang chờ khám nghiệm tử thi. Nên có vẻ như kẻ duy nhất Erin Riggs cần sự bảo vệ là từ cậu.”

(1) Tổ chức cảnh sát hình sự Quốc tế.

Connor gạt cơn giận sang một bên. Não anh quá bận rộn chuyển sang chế độ cá-và-lưới, nhập thông tin, so sánh, kết hợp.

“Đó là một cái bẫy”, Connor nói. “Cậu không cảm thấy thế sao? Hắn không ở Pháp. Đây là một màn kịch. Hắn có việc phải làm ở đây.”

“Tôi nên biết cậu sẽ không hứng thú với bất kỳ thông tin nào không phù hợp với tưởng tượng của mình, cậu…”

Connor bấm phím tắt.

Erin đang đặt ấm pha trà. Cô vờ như không có chuyện gì xảy ra. Căn phòng chìm trong sự im lặng chết chóc, ngoài tiếng leng keng, sột soạt nho nhỏ phát ra từ bếp. Cô chụp lấy bát, dĩa và mở thùng trứng.

“Anh sẽ làm bữa sáng”, anh đề nghị. “Anh nấu ăn khá ngon.”

Nụ cười cô ném qua vai không chút thuyết phục.

Connor vòng tay qua eo và kéo mạnh khiến cô mất thăng bằng, ngã tựa vào người anh. Anh gỡ cái dĩa khỏi một bàn tay nhỏ nhắn, lạnh cóng, trứng từ tay kia, đặt vào bát.

Anh ấp hai tay cô trong tay, sưởi ấm chúng, áp mặt vào làn tóc mềm mại, vẫn còn ấm của cô. “Bề ngoài thì chuyện có vẻ kỳ lạ”, anh nói. “Em và anh, hẹn hò. Ít nhất là với Nick. Bởi vì tất cả những chuyện tồi tệ đã xảy ra.”

Cô gật đầu.

“Nhưng từ bên trong, theo cảm nhận của chúng ta, nó rất hoàn hảo”, anh nói và sự thúc ép kín đáo. “Và thú vị.”

Anh chờ đợi một phản ứng nhưng cô chỉ im lặng. Anh vén tóc cô lên, để lộ ra đường cong tinh tế của gò má cô. Hôn lên đó. Rất nhẹ nhàng.

Ý nghĩ bắt nguồn từ sâu thẳm trong tâm trí anh, về phía mình, anh không chấp nhận tranh cãi hay thương lượng.

Không ai, không người nào có thể hủy hoại chuyện này. Chỉ cần họ cố gắng.

Anh rúc vào cổ cô. “Em đồng ý với anh chứ, Erin?”

“Vâng”, cô lí nhí.

“Những thứ chúng ta có với nhau rất tuyệt vời. Đã bù đắp rất nhiều điều.”

Cô run rẩy và anh cảm nhận chính xác giây phút cô yếu đuối, tựa lưng vào người anh. Tin tưởng, ủng hộ anh. Anh cảm thấy hết sức nhẹ nhõm, giấu đôi mắt cay nhức vào mái tóc mềm mượt, mát lạnh của cô. Họ giữ nguyên tư thế đó, bay bổng trong bầu không khí thân mật không thể diễn tả bằng lời đến khi ấm nước bất ngờ rít lên. Erin nhấc ra khỏi bếp và Connor bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng.

Anh thực sự nấu ăn rất giỏi. Không lâu sau, họ đã say sưa thưởng thức bữa ăn thịnh soạn gồm trứng hạt tiêu, hành, thịt nguội và bánh pho mát. Connor tiếp tục cho lát bánh mì vào lò nướng, phết bơ và tiêu thụ cho đến khi ổ bánh gần như hết sạch. Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí im ắng, nhẹ nhàng. Cuộc gọi của Nick đã xua tan sự phấn khích ngu ngốc của cô, nhưng đảm bảo của Connor và vòng tay anh giúp cô gần như trở về trạng thái bình thường.

Chà, một cách nói tương đối. Gần như cô đã có đủ điều kiện để xác định là bình thường.

Tiếng chìa khóa tra vào ổ. Connor bật dậy, khẩu súng xuất hiện trên tay anh như thể được gắn sẵn ở đó, chĩa thẳng ở cửa.

“Ai đó?”, cô lên tiếng hỏi lúc cánh cửa mở ra.

Tonia đứng sững ở cửa, với lồng mèo trên tay. Cô tập trung vào Connor, rồi khẩu súng. Đôi mắt đen mở to. Cái lồng rơi bịch xuống đất. Con mèo kêu lên oán giận.

“Erin?”, Tonia hét lên the thé.

“Không sao, Tonia”, Erin quay sang Connor. “Cất súng đi!”

Anh nhét khẩu súng vào thắt lưng. Tiếng kêu meo meo giận dữ vang lên từ cái lồng, Erin lao bổ tới nhặt nó lên. “Ổn rồi”, cô quay sang Tonia lúc này vẫn tỏ ra cảnh giác. “Thật đấy. Ổn rồi. Anh ấy vô hại. Vào đi.”

“Mình nghĩ cậu sẽ quay lại vào tối nay”, Tonia yếu ớt nói. “Mình nghĩ tốt hơn hết là mang Edna về và cho nó ăn ở đây vì mình phải tăng ca. Mình không định cắt ngang…”

“Không sao mà. Cậu làm sao biết được”, Erin dỗ dành cô ta. “Mình rất xin lỗi vì Connor đã làm cho cậu sợ hãi. Anh ấy kiểu như, à, dễ bị kích động.”

Connor trông có vẻ ghê tởm. “Dễ bị kích động à?”

“Nói thế là còn nhẹ nhàng đấy”, cô cáu kỉnh.

“Connor?”, Tonia nhìn anh chằm chằm, từ trên xuống dưới. “Vậy đây là anh chàng Connor McCloud nổi tiếng đó hả?”

Ánh mắt anh trở nên lãnh đạm. “Có lẽ là tôi đấy.”

Đôi mắt sắc sảo của Tonia quét khắp căn phòng, chú ý tới chiếc giường lộn xộn, chăn rơi trên sàn, bao cao su rải rác dưới gầm bàn. “Cậu đang giấu mình chuyện gì hả, cô gái hư hỏng? Tóm lại là cậu đã sở hữu một anh chàng vệ sĩ phải không? Và hơn thế nữa.”

Mặt Erin nóng lên. Cô mở cửa lồng, Edna phóng vụt ra ngoài và biến mất dưới gầm giường cùng tiếng rít chói tai. “Tình trạng của mình rất tệ”, cô buồn bã. “Bị tống tình ít nhất trong vòng một tuần lễ.”

“Cậu phải chấm dứt ngay thói quen thấy có lỗi vì người khác đi, cưng. Có thể bắt đầu với con mèo của cậu.” Tonia chìa tay ra cho Connor với nụ cười tươi tắn. “Tôi là Tonia Vasquez. Rất vui được gặp anh.”

Anh không cười lúc bắt tay cô ta. “Tôi cũng vậy.”

Tonia quay sang Erin. “Xin lỗi vì đã làm gián đoạn, nhưng mình rất vui vì cậu ở nhà. Mình định đến để lại lời nhắn. Cậu đã nói chuyện với mẹ cậu chưa?”

“Chưa”, Erin đáp. “Mình định đến đó hôm nay. Sao thế?”

“Mình đã cố gọi cho cậu theo số ở khu nghỉ dưỡng nhưng họ nói cậu vẫn chưa nhận phòng.” Ánh mắt cô ta liếc qua Connor. “Giờ mình biết tại sao rồi.”

“Thay đổi kế hoạch”, Connor nói.

“Sao cậu lại cố gọi cho mình?”, Erin hỏi. “Chuyện gì xảy ra à?”

Tonia nhìn Connor rồi sang Erin.

“Đừng lo lắng”, Erin nói. “Anh ấy biết chuyện đang diễn ra. Cậu có thể nói bất cứ chuyện gì trước mặt anh ấy.”

“Thật sao?”, Tonia lầm bầm. “Hừm. À, tối hôm nọ mình đang ở gần đó và nghĩ là nên rẽ qua thăm bà ấy. Cậu biết đấy, mình và bà ấy đã thân thiết hơn kể từ khi mình giúp cậu chuyển nhà. Mình đến đó tầm tám giờ, căn nhà tối om. Mình phải đập cửa một lúc lâu. Cuối cùng bà ấy xuất hiện, trong chiếc áo choàng tắm. Bà ấy mất phương hướng như thể dùng quá nhiều thuốc ngủ. Trông bà ấy không ổn tí nào?”

Erin đè tay lên cảm giác trống rỗng, cuộn xoáy trong bụng. “Ôi không.”

“Bọn mình pha trà và trò chuyện, bà ấy tiếp tục than vãn là không thể chịu đựng được nữa, bà thấy Eddie trên tivi, Eddie là bố cậu phải không? Lúc đó bà ấy đang đến cập đến những tin tức lùm xùm quanh vụ xử án à?”

“Không”, Erin chán chường. “Mình không dám chắc đây là điều bà đang nói đến.”

“Bà cảm thấy choáng váng muốn xỉu nhưng không cho mình đưa đến phòng cấp cứu”, Tonia tiếp tục. “Bà bảo bị đau nửa đầu. Mình chạy lên trên gác để vào nhà vệ sinh và khi đi xuống mình thấy những bức ảnh.” Cô ta dừng lại nhằm tạo vẻ kịch tính và lắc đầu.

Erin bụm miệng, “Chúng làm sao?”

“Các khuôn mặt đều bị đâm thủng bằng vật nhọn”, Tonia đáp. “Rồi lại được lồng ngay ngắn vào khung và treo lên tường. Còn cái tivi trong phòng khách. Cậu sẽ không tin đâu. Nó nằm chỏng chơ trên nền nhà, màn hình bị que cời lò đâm thủng.”

Connor ôm Erin từ phía sau, kéo sát cô vào người và truyền hơi ấm cho cô. Cô nắm chặt khuỷu tay anh bằng những ngón tay lạnh như đá. “Ôi Chúa ơi.”

“Ừ. Khiến mình nổi gai óc, thật kinh khủng. Mình đã phát điên khi không thể tìm được cậu, cô gái à. Bà ấy cần được giúp đỡ.”

Erin ép mình phải nhìn vào đôi mắt cảm thông của Tonia. “Cảm ơn vì đã tới thăm bà. Và cảm ơn vì đã cố liên lạc với mình.”

“Đó là điều bạn bè nên làm mà”, Tonia nhanh nhẹn. Cô ta đưa chùm chìa khóa cho Erin. “Mình sẽ phải đi ngay nếu muốn vào làm đúng giờ.” Cô ta mỉm cười với Connor. “Rất vui được gặp anh, Connor. Xin lỗi nếu tôi làm anh hoảng hốt.”

Anh gật đầu nghiêm nghị. “Không vấn đề gì.”

Tonia hôn vội lên má Erin và vẫy tay tạm biệt. “Hẹn gặp sau nhé. Đến thăm mẹ cậu đi và mau lên.”

“Chắc chắn”, Erin đáp.

Cô ngây người nhìn ra cửa sau khi Tonia khép lại, Connor tựa cằm lên đỉnh đầu cô và cô run run trong vòng tay ấm áp của anh. “Em không nên đi chuyến vừa rồi”, cô than thở.

“Lại bắt đầu rồi”, anh nhẹ nhàng nói. “Không giúp gì được đâu.”

Cô quay lại, vòng tay ôm eo và áp mặt vào ngực anh. Anh vuốt nhè nhẹ lên lưng cô.

“Bạn em làm nghề gì?”, anh hỏi.

“Tonia hả? Cô ấy là y tá.”

Tay anh ngừng di chuyển. “Y tá? Cô ấy đi giày chín phân. Làm sao một y tá có thể làm việc hai ca liên tục trên một đôi giày gót nhọn được chứ?”

“Em nghĩ có lẽ thời gian này cô ấy làm công việc hành chính”, Erin đáp. “Em cũng không rõ nữa. Gần đây em bị các vấn đề cá nhân choán hết thời gian, với lại Tonia là kiểu phụ nữ tin rằng người ta phải chịu đau khổ để xinh đẹp.”

“Anh có thể thấy điều đó.”

Giọng điệu lạnh lùng của anh làm cô kinh ngạc. “Anh không thích cô ấy à?”

“Anh không hứng thú với cô ta, không”, anh thừa nhận. “Em có nhờ cô ta đến kiểm tra mẹ em không?”

“Không. Nhưng cô ấy rất thân với mẹ. Và cô ấy biết em lo lắng khi phải rời xa bà”, cô đáp. “Sao anh lại hỏi thế?”

“Anh không thích cách cô ta kể lại sự việc.”

Cô khó hiểu. “Như thế nào?”

Connor nhìn có vẻ không thoải mái. “Cô ta có vẻ thích thú thái quá. Một số người thích được trở thành người báo tin xấu. Sự đau lòng khiến họ cảm thấy mình quan trọng.” Anh nhếch môi chán ghét. “Cứ như cuộc sống vẫn chưa đủ khó khăn ấy.”

“Ồ, đó là tính cách của cô ấy’, Erin khẳng định. “Khoa trương là bản chất của cô ấy, nhưng cô ấy không làm hại ai cả.”

“Hừm. Em gặp cô ta từ bao giờ?”

“Khoảng một năm trước. Cô ấy làm ở bệnh viện khi em đến thăm một người bạn”, cô đáp. Cô chúi mặt vào áo anh, thầm hy vọng anh sẽ không sử dụng khả năng đọc ý nghĩ. Chưa giải thích những chuyến thăm viếng anh đầy ám ảnh thì cô cũng đủ lo sợ lắm rồi.

“Cô ta nhìn không giống một y tá”, anh trầm ngâm.

Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, “Vây y tá phải trông như thế nào?”

“Không như cô ta. Không thể tưởng tượng nổi cảnh cô ta mang bô đi đổ và kiểm tra bệnh nhân. Cô ta không giống người đã quen công việc này từ khi được đào tạo qua trường y tá.”

Cô vùng ra khỏi anh. “Như thế là tàn nhẫn, phân biệt giới tính và không công bằng. Chỉ vì cô ấy mang giày cao gót à? Anh thật là một…”

“Thôi”, anh giơ tay lên đầu hàng, cười toe toét. “Xin lỗi. Em nói đúng. Thật tệ khi nói thế. Thay đổi đề tài nhé. Em có muốn đến ngay nhà mẹ em không?”

“Ngay sau khi em cho Edna ăn.” Cô lôi từ trong tủ ra một lọ thức ăn mèo. “Nhưng anh đi cùng em sẽ không phải là ý tưởng hay đâu.”

“Erin”, anh cảnh báo. “Vì Chúa, đừng bắt đầu nữa.”

Cô múc thứ chất lỏng dinh dính đổ đầy bát, rồi lôi ra một loạt lọ thuốc nhỏ, thuốc viên và thuốc bột khỏi túi thuốc của Edna. “Em thực sự không nên công khai chuyện này với bà. Anh nghĩ phản ứng của Nick là tệ ư? Nó sẽ không là gì so với mẹ.”

Anh nhún vai. “Anh sẽ không để em một mình chỉ vì sợ mẹ em đâu. Anh có thể vượt qua một cơn thịnh nộ, Erin. Đôi lúc em phải hy sinh bản thân vì tình yêu.”

Erin nhỏ ít nhất sáu giọt Vitamin B vào bát thức ăn lỏng của Edna trước khi tay cô mềm nhũn.

Lần đầu tiên từ này được nói ra. Ba mươi sáu tiếng bị cuốn hút vào tình dục là quá ít để nghĩ đến tình yêu, ít nhất là đứng trên quan điểm của người đàn ông. Nhưng câu nói đã được thốt ra, một cách tùy tiện, không suy xét. Có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều. Cô vẫn giữ khuôn mặt nóng bừng về hướng khác lúc đặt đồ ăn của Edna xuống sàn. “Tốt nhất chúng ta nên đi thôi”, cô nói. “Em ghét phải ra ngoài trong khi Cindy có thể gọi đến.”

Connor đưa di động cho cô. “Đây. Giờ nó là của em.”

Cô ngây ra nhìn. “Nhưng…”

“Cuộc gọi của Nick làm anh bực bội khi phải mang theo thứ này trong người. Em cứ giữ nó. Chứng ta sẽ nhắn lại số cho Cindy trong hệ thống trả lời tự động ở điện thoại nhà em. Anh không thích thế nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt.”

“Nhưng nếu có người gọi cho anh thì sao?”

“Chẳng có ai ngoài hai anh em anh và Seth, bạn anh, có số điện thoại này. Cả Nick nữa. Nhưng anh sẽ ở cùng em hai tư trên bảy cho đến khi Novak bị bắt giữ. Họ vẫn có thể gọi cho anh nếu muốn.”

Đúng lúc đó điện thoại của cô reo vang. Cô lập tức nhấc máy. “Alô?”

“Erin?”, giọng Cindy nhỏ và ngập ngừng.

“Cindy? Ôi, tạ ơn Chúa. Chị đang rất lo lắng…”

“Kìa Erin, đừng làm mọi chuyện khó khăn hơn nữa với em, được không?”

Connor nhấn nút bật loa ngoài và giọng nói lo lắng của Cindy vang khắp phòng, the thé, không rõ và bị bóp méo bởi cái loa nhỏ. “Em đã có quá đủ rắc rối rồi, không cần thêm lời trách móc của chị nữa đâu.”

Erin nén lại lời đáp trả sắc bén. Cô không thể để Cindy giận dữ cúp máy được. “Chị sẽ không gây khó khăn đâu”, cô nói. “Chị chỉ lo lắng cho em. Cuộc gọi trước em đã làm chị chết khiếp, chỉ thế thôi.”

Cindy khịt mũi. “Xin lỗi. Ừm, mẹ thế nào rồi? Em gọi cho mẹ nhưng điện thoại bị khóa. Và gần đây mẹ rất kỳ lạ. Không biết có chuyện gì xảy ra nữa?”

“Chị cũng không biết nữa”, Erin đáp. “Chị sẽ cố gắng tìm hiểu và thực sự cần em giúp đỡ.”

“Ừm, chắc chắn. Em đoán thế. Này. Đừng nói với mẹ về chuyện em với Billy và em đang ở thành phố, được không? Mẹ sẽ bị xúc động mạnh hơn nữa, chị hiểu chứ?”

Connor chìa ra một mảnh giấy trước mặt cô với dòng chữ ĐỊA CHỈ nguệch ngoạc trên đó.

“Em đang ở đâu, Cin?”, cô hỏi.

“Ừm… em thực sự không biết. Em chưa bao giờ đến đây cho đến tối qua. Đó là một căn nhà rộng lớn, bắt mắt cùng nội thất và đồ đạc tốt, nhưng tất cả những gì em thấy bên ngoài cửa sổ là những bụi cây rậm rạp. Em không biết mình đang ở đâu.”

“Em không chú ý lúc đến đấy à?”

“Em đã lơ đãng lúc bọn em đến đây tối qua”. Cindy thừa nhận.

Erin nỗ lực giữ bình tĩnh. “Chà, em thử tìm xung quanh xem có quyển tạp chí hay bức thư nào có đề địa chỉ trên đó không?”

“Lúc này em đang trong phòng ngủ. Billy ở tầng dưới cùng Tasha. Anh ấy sẽ nổi điên nếu biết em gọi điện cho chị.”

Hoảng loạn dâng cao. “Chuyện gì đang xảy ra, Cindy? Em sợ anh ta à?”

Cindy do dự. “Ừm, em không biết”, cô nhỏ giọng đáp. “Lạ lắm. Hôm nay anh ấy… anh ấy rất khác thường.”

“Khác như thế nào?”

“Ờ, em không biết. Lạnh lùng, như kiểu anh ấy thiếu kiên nhẫn với em. Trước đây anh ấy không như thế. Anh ấy làm em cảm thấy ngớ ngẩn bởi vì em không muốn ra ngoài làm công việc khác tối nay. Anh ấy bảo em cư xử như trẻ con và em đoán là mình như vậy, nhưng… em không biết. Chỉ biết hôm nay rất khác thường.”

Chân Erin mềm nhũn như thạch Jell-O. Cô dựa vào tường và trượt xuống, mông đập mạnh xuống sàn, đau điếng, “Công việc gì?”

Connor quỳ xuống, cúi mình trước mặt cô, chăm chú lắng nghe. Anh đặt bàn tay ấm áp lên đầu gối cô.

“Hứa là chị sẽ không nhảy dựng lên nhé, vì em thề nó không phải việc gì to tát cả, được chứ?”

Erin cố nuốt nước bọt, nhưng cổ họng cô khô rang. “Chị hứa.”

“À, em sẽ, ừm, nhảy. Kiểu như nhảy thoát y, nhưng không hẳn, bởi vì em…”

“Ôi Chúa ơi, Cin.”

“Chị hứa rồi mà Erin. Em vẫn mặc đồ lót mảnh. Và chỉ nhảy cho các bữa tiệc tư chứ không phải ở một quán rượu, Billy luôn đi cùng em, nên em không bao giờ…”

“Tiệc? Nhiều à?”

“Vâng. Bọn em gồm ba anh chàng độc thân, em và một cô gái nữa. Bọn em được trả sáu trăm đô la mỗi người. Giống như, tiền kiếm dễ không thể tin được và Billy bảo em có thể mặc đồ lót cũng được, còn Tasha thì không ngại nhảy thoát y hoàn toàn, nên… ừm, Billy bảo anh ấy sẽ đập nhừ kẻ nào dám đụng đến bọn em, nên thực sự không có gì đáng lo cả. Chị hiểu không?”

Tiếng nói của Erin bị bóp nghẹt chỉ còn phát ra tiếng thều thào nho nhỏ. “Cưng. Nói cho chị. Em ổn chứ?”

Cindy dừng lại. “Em không biết”, cô thì thầm. “Kỳ lạ lắm. Hôm qua em vẫn ổn. Có lẽ tại em bị say rượu. Bọn em đã uống rượu với Billy trước, và em thực sự rất phấn khích. Em cảm thấy rất tuyệt khi nhảy múa, giống như một nữ thần. Em cảm thấy cả thế giới đều yêu mến em. Nhưng hôm nay… em ghét cơn đau đầu như búa bổ và quái lắm. Billy điên rồ, em điên rồ. Rối tung cả lên.”

“Em không thể nói là em muốn về nhà sao?”, Erin gay gắt. “Chỉ bước ra khỏi cửa?”

“Em làm rồi”, Cindy thú nhận. “Em đã cố. Nhưng Billy bảo đã quá muộn. Anh ấy đã nhận các hợp đồng biểu diễn theo lịch và bảo em bây giờ không thể cư xử như một đứa trẻ đỏng đảnh, hay giận dỗi được, bởi vì anh ấy, như kiểu, một người chuyên nghiệp, nên em cũng phải thế, và…” Giọng Cindy như sắp khóc.

“Cin”, Erin tuyệt vọng. “Em phải tìm ra địa chỉ thì chị mới có thể đến đó và cứu em được.”

“Chờ đã. Ôi Chúa ơi, Billy đang lên cầu thang. Em phải cúp máy đây.”

Liên lạc bị ngắt. Cindy đã rời đi.

Erin nhìn Connor, trợn mắt. “Chuyện gì đang diễn ra thế này? Em không biết nên giải quyết chuyện gì trước. Em nên làm gì đây?”

Ánh mắt Connor kiên quyết. Anh chìa tay ra. “Đưa anh điện thoại. Để xem Sean có tin tức gì cho chúng ta.”

Anh bấm máy. “Chào. Thế nào?” Anh lắng nghe hồi lâu. “Phải. Con bé vừa gọi. Chuyện rất tệ. Con bé ở trong một ngôi nhà chưa từng thấy trước đó, không biết địa chỉ và thằng con hoang đó không cho con bé đi.” Anh nghe tiếp. “Được, không sao. Jacey’s Dinner. Bọn anh sẽ có mặt ở đó trong vòng hai mươi phút nữa.”