Đúng Thời Điểm

Chương 40: Đáng sợ



40, đáng sợ

Ngày Dịch Trần Lương xuất viện trời vừa đổ trận tuyết lớn.

Tuyết rơi dày đặc che trời lấp đất, gió lạnh thấu xương như lưỡi dao nhỏ thổi vào mặt. Dịch Trần Lương đứng dưới lầu bệnh viện, nhìn Vân Phương bước xuống xe taxi, đón gió tuyết chạy đến chỗ mình.

"Sao lại xuống đây?" Vân Phương thấy cậu chỉ mặc mỗi cái áo lông, trên cổ trống không liền cởi khăn quàng cổ dày của mình ra nhanh chóng choàng lên cho cậu.

"Đoán là mày sắp tới." Dịch Trần Lương thấy anh rụt cổ, kéo người vào trong xe, "Đi thôi."

Vân Phương nói địa chỉ cho tài xế, nhìn Dịch Trần Lương nói: "Vật dụng gì đó tôi chuyển qua giúp cho cậu rồi, nhưng chưa sắp xếp xong, đợi lát nữa dọn dẹp luôn một thể."

"Vừa nãy mày báo tên khu nhà của mày?" Dịch Trần Lương ngạc nhiên.

"Đúng lúc tôi đang giúp cậu tìm phòng thì toà nhà đối diện có cho thuê, giá cả cũng phải chăng, nên thuê cho cậu luôn." Nhiệt độ trong xe cao, mắt kính của Vân Phương phủ lên một lớp hơi nước mỏng, nhưng Dịch Trần Lương vẫn thấy rõ ràng anh đang cười, "Nếu thấy không ổn thì kiếm chỗ khác."

Lại là kiểu cười đầy một bụng xấu xa kia.

"Thuê cũng thuê rồi." Dịch Trần Lương quay đầu nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ, "Thay đổi phiền lắm."

Vân Phương giúp cậu thuê một phòng ở tầng 3 của toà nhà đối diện, có hai phòng ngủ một phòng bếp, một phòng tắm. Phòng không tính là quá lớn, cửa một lớp sắt một lớp chống trộm, cửa phòng sơn màu vàng gỗ, bốn chỗ cài cửa đều bị hỏng, sàn nhà gạch men có chút ố vàng, chân tường được sơn một lớp màu xanh lục.

Vân Phương đóng cửa lại, "Chủ nhà đang vội cho thuê, đồ vật để lại chỉ có một chiếc giường với tủ quần áo, sô pha bàn trà trong phòng khách, trong bếp có máy hút khói, chỉ có máy sưởi chứ không có điều hoà, nên giá cũng không đắt."

Dịch Trần Lương dạo qua một vòng, cả phòng trừ việc hơi bụi bẩn thì không còn chỗ gì để chê, so với nơi ở ban đầu của của cậu thì tốt hơn nhiều, "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo với tôi." Vân Phương cởi áo khoác lông ném lên sô pha, "Ngồi xuống nghỉ một chút đi, tôi đi đun miếng nước nóng."

Anh đã thu dọn toàn bộ đồ vật bên nhà bếp của Dịch Trần Lương đến đây, tìm ấm đun nước đổ nước vào.

Cửa sổ phòng bếp với phòng khách đều đang mở, Dịch Trần Lương vừa ngẩng đầu lên thấy Vân Phương đang ngắm tuyết ngoài cửa sổ.

"Đủ tiền không?" Dịch Trần Lương tựa lên cửa sổ hỏi anh.

"Đủ." Vân Phương thu lại ánh mắt, xoay người cười với cậu, "Số tiền trong hộp sắt nhỏ của cậu có thể dùng trả tiền thuốc men, còn dư còn có thể trả được nửa năm tiền thuê nhà, chủ nhà không lấy tiền đặt cọc."

"Ừm." Dịch Trần Lương lén lút thở phào, sờ sờ cái mũi bị lạnh đến đỏ bừng, "Cái kia, mày cũng tốn không ít tiền, mày lấy tiền trong đó mà xài đi, nếu không đủ thì chờ tao kiếm được thì lấy thêm."

Vân Phương biết chính mình cực kỳ không thích nợ ân tình của người khác nhưng biết là một chuyện, bị Dịch Trần Lương nói ra trước mặt lại là chuyện khác, cứ cảm thấy có chút tức giận.

Nghe như thể muốn phân rõ giới hạn với anh vậy, thái độ khách sáo như đối với người ngoài xa lạ.

"À." Vân Phương đi đến bên cửa sổ đối mặt với cậu, "Tôi đây cực khổ hậu hạ cậu hơn nửa tháng, giúp cậu chạy đôn chạy đáo trước sau thưa kiện, còn dạy học miễn phí cho…"

Dịch Trần Lương bị anh nói như vậy mà nghẹn, nháy mắt á khẩu không trả lời được.

Con ngươi đen nhánh của Vân Phương nhìn chằm chằm vào cậu, nhẹ nhàng nhíu mày, cả người khó chịu như sắp bốc khói, anh cố ý đè thấp giọng, "Bạn học Dịch Trần Lương, những thứ này cậu nên trả thế nào đây?"

Ánh mắt Dịch Trần Lương cứng đờ nhìn sang hướng khác, bàn tay đặt trên bệ cửa sổ siết lại, vô thức chuyển động yết hầu, "Mày còn muốn tao làm cái gì?"

Vân Phương nheo mắt, "Nghĩ gì đấy?"

"Hả?" Dịch Trần Lương nghi hoặc.

Biểu cảm của Vân Phương trở nên phức tạp, "Lỗ tai đỏ kìa, Tiểu Dịch."

Ban đầu chỉ là đỏ tai nhưng đến khi tiếng "Tiểu Dịch" vang lên, sắc đỏ từ hai tai dần dần tràn xuống cổ, cuối cùng biến thành cả khuôn mặt trở nên đỏ ửng.

Vốn dĩ Vân Phương chỉ học theo Tề Hoạch thuận miệng gọi một tiếng, không ngờ là Dịch Trần Lương lại phản ứng mạnh đến như vậy, khiến cho anh cũng có chút không được tự nhiên, hắng giọng quay đầu nhìn ấm đun nước.

"Cái ấm nước sao lại bốc khói thế này…" Vân Phương dường như thật sự thắc mắc về việc này.

"Nó là cái ấm đun nước, nó không bốc khói thì chẳng lẽ mày bốc à?" Dịch Trần Lương cũng nhìn về phía cái ấm nước.

Chiếc ấm đang nỗ lực nấu nước: ….

"Đệt." Vân Phương hiếm khi chửi một từ thô tục, quay đầu nhìn Dịch Trần Lương, "Cậu–"

"Tao–" Dịch Trần Lương há miệng thở dốc, quyết đoán nhắm mắt lại.

Hai người đứng ở hai bên cửa sổ, cách nửa bức tường mắt to trừng mắt nhỏ, một chút xấu hổ không biết tên nào đó theo hơi nước mờ lan ra trong không khí.

Lạch cạch.

Nước sôi.

(Facebook: cải thìa xanh xanh)

"Cái ấm đun này nấu nước nhanh thật." Vân Phương xoay người đi tìm cái ly.

"Đúng là rất nhanh." Dịch Trần Lương lùi hai bước, ngồi lên tay vịn sô pha.

Vân Phương cầm ly nước ấm đưa qua, "Hôm nay thu dọn phòng ngủ trước, để tối còn ngủ được."

"Ừ." Dịch Trần Lương uống mấy ngụm nước, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, đưa cái ly đến gần Vân Phương, "Mày uống không?"

Vân Phương còn chưa kịp mở miệng thì Dịch Trần Lương đã nhanh tay thu cái ly về, "Ngại quá, quên mất, để tao lấy một cái ly khác."

Vân Phương đè tay lên vai cậu, thở dài, "Dịch Trần Lương, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng."

Dịch Trần Lương cứng đờ, "Chuyện gì?"

"Chuyện tình cảm." Vân Phương khó khăn mở miệng.

Dịch Trần Lương cau mày im lặng năm giây, khổ sở nói, "Tao biết, tao không thi được trên hạng 50."

Vân Phương: "... Không phải vấn đề có vào được hạng 50 hay không"

""Tao biết, mày còn nói không muốn yêu sớm, chỉ muốn chuyên tâm học tập." Dịch Trần Lương bổ sung.

Vân Phương: "…"

Quả thật định nói thế.

Dịch Trần Lương mặt không cảm xúc nói: "Lúc trước mày cũng từ chối Tống Tồn như vậy."

"Cậu và Tống Tồn không giống nhau." Vân Phương nhợt nhạt giải thich.

"Đương nhiên không giống nhau, ít nhất nó còn có thể thi vào hạng 50." Dịch Trần Lương buồn bã nói.

Vân Phương: "…"

"Có phải tiếp theo mày sẽ nói nếu cậu nghĩ như thế thì tôi cũng không còn cách nào." Dịch Trần Lương nhìn chằm chằm vào mắt anh như đang nhìn một tên cặn bã chỉ biết chọc ghẹo mà không chịu cưới.

"Tôi không tính nói như vậy." Vân Phương ngẩng đầu nhìn trần nhà, phát hiện trên cánh quạt điện hơi bám bụi.

"À." Dịch Trần Lương cười lạnh.

"Cậu bây giờ còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu." Vân Phương hao hết tâm tư sắp xếp từ ngữ, "Chờ khi trưởng thành, cậu sẽ gặp được nhiều người tốt hơn, rồi sẽ phát hiện tôi cũng chỉ như thế mà thôi."

Dịch Trần Lương nhíu mày nhìn anh, "Tao mười sáu tuổi, thiếu hai năm nữa đủ mười tám, những gì cần hiểu hay không cần tao đều hiểu hết –"

Tình cảm đè nén đã lâu dần trở nên vặn vẹo, Dịch Trần Lương gắt gao nhìn chằm chằm anh, biết đây lại là một cái cớ khác anh tìm được để có thể giúp song phương giữ vững lý trí xuống đài.

Lửa giận bốc lên khiến lý trí của cậu bị thiêu đốt gần như không còn.

Tiến lên đè lấy bả vai Vân Phương, đẩy người lên tường, đầu gối cứng rắn chen vào hai chân chặn đường lui của Vân Phương. Hai người vốn dĩ thân cao xấp xỉ nhau, như thế tựa như chóp mũi đối chóp mũi.

Vân Phương cố kỵ vết thương trên người cậu nên không dám động thủ, chỉ nhíu mày cảnh cáo nói: "Dịch Trần Lương, đừng phạm sai lầm."

Dịch Trần Lương thấp giọng cười ra tiếng, "Vân Phương, đ.ụ m.á là do mày trêu chọc tao trước, tao giả bộ ngoan ngoãn trước mặt mày đủ rồi, mày rõ ràng thích tao mà không dám thừa nhận!"

Vân Phương biết Dịch Trần Lương là dạng người gì, cậu ta trời sinh đã biết biến thành bộ dạng có thể khiến người khác thích. Chỉ có một số điều sinh ra đã khắc sâu trong xương tủy là không thể giấu, tựa như anh giả vờ thành Vân Phương lâu như vậy, nhưng bản tính chân thật vẫn là Dịch Trần Lương của hai mươi năm sau.

Nhưng chính anh cũng từng một lần sinh ra ảo giác rằng mình có thể trở thành Vân Phương, cảm thấy Dịch Trần Lương cũng có thể trở nên ngoan ngoãn.

"Đừng ép tôi đánh cậu." Ánh mắt Vân Phương trầm xuống.

"Đ.ị.t m.ẹ mày ngon đánh đi! Mạng ông đây là do mày cứu về, đánh chết thì trả lại cho mày!" Dịch Trần Lương nắm lấy cằm anh, hung hăng hôn lên.

Đây là một nụ hôn không hề sung sướng gì, một nụ hôn tràn đầy mùi máu tươi. Vân Phương siết lấy cổ tay cậu nhưng vì không dám dùng sức nên bị cậu né tránh. Không những thế còn bị giữ chặt cằm, buộc mở miệng ra, môi lưỡi quấn nhau hơi thở ái muội dồn dập, Dịch Trần Lương vừa hung hăng vừa bá đạo, hận không thể nuốt cả người vào bụng.

Vân Phương sợ một cú đấm sẽ đánh gãy xương sườn cậu ta, định xuống tay ở chỗ khác thì lại cảm thấy vất vả nuôi trắng trẻo mập mạp như thế mà bị thương thì thật đáng tiếc. Chỉ vì mấy giây do dự ấy, Dịch Trần Lương đã thành công đoạt đất, khí tiết tuổi già mà khó giữ*.

(*) đề cập đến danh tiếng của tuổi già. Đã đến tuổi già nhưng không thể bảo vệ danh tiếng của mình. Có một số người có danh tiếng cao thượng, về già lại không thể chịu đựng được khảo nghiệm, khiến cho thân bại danh liệt.

"Cậu!" Vân Phương muốn đẩy hai vai của cậu ra, thế nhưng đẩy mãi không nỗi.

Trán của Dịch Trần Lương kề lên trán anh, hàm răng hung hăng ngấu nghiến đôi môi, đau đến mức làm cho Vân Phương hít ngược một hơi lạnh.

Giọng Dịch Trần Lương hơi khàn: "Vừa rồi mày có đáp lại."

"Đ.ệ.t!" Vân Phương giận đến mức cả khuôn mặt đỏ lên, "Đ.ụ m.á –"

Đầu lưỡi Dịch Trần Lương liếm qua vết thương trên môi, sau đó đem lời nói của anh chặn lại cổ họng, tay theo áo lông sờ ra sau lưng.

Vân Phương bị sờ mà giật cả mình, ghì chân cậu lại trực tiếp đẩy ngã người xuống sô pha nhưng trước khi ngã xuống anh đã nhanh tay lót tay phía sau ót cậu.

Thuận thế bị tên nhóc ngu ngốc kia ôm cổ cùng ngã xuống sô pha, mu bàn tay va chạm với tay vịn sô pha bằng gỗ đau điếng, tay còn lại chống bên cạnh sô pha khổ sở chống đỡ thể trọng của chính mình, sợ đè lên xương sườn của cậu.

Dịch Trần Lương cong chân đặt ngay trên tay vịn sô pha, bắp chân quấn chặt lấy chân Vân Phương không cho đứng dậy.

Gân xanh trên trán Vân Phương nổi lên, mười mấy năm qua chưa bao giờ anh tức giận đến như vậy, trong ánh mắt tràn đầy sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dịch, Trần, Lương!"

Dịch Trần Lương một tay ôm cổ một tay choàng ra sau lưng anh, như đang ôm cả người Vân Phương vào lòng, nghe anh gọi tên lại một lần nữa trực tiếp hôn lên.

Vân Phương bóp chặt lấy cổ đem người cậu ấn trở về, anh nổi trận lôi đình mạnh mẽ hôn xuống cái môi không đàng hoàng kia, làm cho Dịch Trần Lương mất hồn đến mức không kịp phản ứng.

Rõ ràng đã giận đến cực điểm, thế mà trong nụ hôn của Vân Phương lại rất dịu dàng, nhưng cũng không cho phép cự tuyệt. Dịch Trần Lương hiển nhiên không chống đỡ nổi, liên tục lùi về sau, nhưng phía sau đầu bị tay Vân Phương đè lại, bị mạnh mẽ nâng lên, không có đường lui.

Ngón tay chìm trong mái tóc mềm mại, thậm chí Vân Phương có thể sờ được hai vết sẹo trên đầu cậu, người dưới thân sắp không thở nổi, đưa tay bắt lấy cánh tay anh muốn đẩy ra.

Vân Phương hơi ngẩng đầu, cuối cùng Dịch Trần Lương cũng hít thở được không khí trong lành, từng đợt từng đợt thở phì phò.

Vân Phương cúi đầu hôn lên vành tai cậu, kề sát bên tai trầm giọng nói: "Cái gì cũng hiểu? Thế sao thở như nào cũng đ.é.o biết."

Lỗ tai nhạy cảm bị hôn, cả người Dịch Trần Lương cứng lại, cậu không biết là do tức giận hay bị nghẹt thở mà đuôi mắt ửng một mảnh đỏ hồng.

Vân Phương nhìn xem đến mức ánh mắt dần tối, cúi đầu, tròng kính phản chiếu một tia ánh sáng lạnh thấu xương.

Ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mảnh ửng đỏ nho nhỏ kia, cả người Dịch Trần Lương trở nên run run.

Sự run rẩy làm cho Vân Phương đang giận mất hết lý trí nháy mắt hồi phục, thở dài, thu lại khí thế trên người, sâu kín trào phúng: "Cậu thì biết cái gì."

Dịch Trần Lương trơ mắt nhìn anh dường như đang biến đổi sắc mặt, chỉ trong giây lát biến trở về Vân Phương quen thuộc của mình, thế nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi mà nhẹ nhàng thở phào.

Vân Phương vừa rồi… cmn thật đáng sợ.

—----------------------------------

◎ Tác giả có chuyện muốn nói:

Vụ này, vụ này là tiểu ác nhân gặp được đại ác nhân á, kẻ ác tự khắc có kẻ ác đến trị.

Ai bảo cậu chọc anh ta làm gì.

_________________

Ye ye ye, được 1k con mắt rồi:333