Đúng Thời Điểm

Chương 39: Nickname



Tích tích.

m thanh nhắc nhở tin nhắn kéo Vân Phương từ trong hồi ức ra.

Thường phản:??

Thương cẩu mây mây: Bệnh viện thành phố.

Thường phản: Tề Hoạch bị thương?

Thương cẩu mây bây: Không phải hắn, là Dịch Trần Lương.

Thường phản: À, vậy là tốt rồi.

Thường phản thu hồi một tin nhắn.

Thường phản: Ý của tôi là, Dịch Trần Lương không sao chứ?

Thương cẩu mây bay: Không sao, nếu anh có thể đến xách Tề Hoạch đi thì càng tốt.

Thường phản: Tôi chỉ hỏi một chút.

Thương cẩu mây trắng: Tùy.

Vân Phương đem ba phần đồ ăn xách lên lầu.

Sau đó phát hiện Tề Hoạch đang chiếm hơn phân nửa cái giường bệnh của Dịch Trần Lương làm giang sơn của mình, hai cái đầu kề nhau cúi đầu nhìn điện thoại.

Vân Phương dùng điện thoại chụp ảnh lại, gửi cho Thường Tử Kỳ.

Thường phản:???

Thương cẩu mây bay: Phòng bệnh số 504.

Thường phản: Lập tức đến.

Vân Phương đi đến nắm sau cổ Dịch Trần Lương, "Xem gì đấy?"

"Người que đại chiến." Đôi mắt Dịch Trần Lương còn dính trên màn hình.

"Cái này chơi siêu hay luôn, có thể online chơi chung với nhiều người!" Tề Hoạch tận sức đẩy mạnh tiêu thụ, "Nhà anh có đĩa trò chơi, lúc nào đến nhà anh chơi đi!"

Dịch Trần Lương gật đầu, bị Vân Phương đè lại, "Ăn cơm."

Dịch Trần Lương thở dài, Tề Hoạch cũng nặng nề thở dài, Vân Phương nghe thấy lông mày nhếch lên.

Anh đem Tề Hoạch đến đây quả là một sai lầm.

"Lương Lương, anh có thể đổi với em được không?" Tề Hoạch lùa cơm gắp miếng thịt heo của mình, nhìn cá hầm cải chua của Dịch Trần Lương mà chảy nước miếng.

"Không được kêu tôi bằng cái tên tởm lợm đó." Dịch Trần Lương ghét bỏ lên án một câu, sau đó đẩy cá hầm cải chua qua cho hắn.

"Lương Lương quá tuyệt vời, cảm ơn Lương Lương nhiều." Tề Hoạch gật đầu, hoàn toàn không tiếp thu, thậm chí còn trầm trọng hơn.

Dịch Trần Lương: "..."

"Em trai ruột ơi, có thể cho anh nếm thử một miếng cánh gà được không? Miếng thịt bự kia nhìn qua rất có duyên với anh đó." Tề Hoạch dõng dạc nói.

Vân Phương: "…"

Cuối cùng Tề Hoạch dựa vào chính nỗ lực của bản thân ăn luôn ba phần đồ ăn kèm, trong lúc đó còn cố gắng chia sẻ món cá hầm cải chua cho cả hai nhưng lại bị vô tình từ chối.

Sau khi ăn cơm chiều xong, có tiếng gõ cửa phòng bệnh vang lên.

Vân Phương thả hộp cơm xuống ra mở cửa, nhìn thấy Thường Tử Kỳ tay phải ôm một bó hoa tươi, tay trái cầm theo một hộp thực phẩm dinh dưỡng đắt tiền, khách sáo gật đầu với anh, "Chào cậu, tôi đến thăm bệnh."

Vân Phương cũng không vạch trần y, "Mời vào."

Trong phòng bệnh tràn ngập mùi dầu mỡ của đồ ăn, Tề Hoạch ôm cá hầm cải chua của mình hoảng sợ nhìn người tiến vào, "Ơ đm, mày đến đây làm gì?!"

"Tới thăm bệnh." Thường Tử Kỳ đưa hoa cho Dịch Trần Lương, "Chúc cậu sớm ngày bình phục."

Dịch Trần Lương chưa cùng Thường Tử Kỳ nói qua mười câu, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên trong đời được nhận hoa, vẻ mặt mê mang: "Cảm ơn?"

Không biết nên dùng tâm thái gì tiếp nhận.

Vân Phương không hề nể mặt cười ra tiếng, Dịch Trần Lương trừng mắt nhìn anh.

"Đưa tôi." Vân Phương nhận lấy hoa, nói với Thường Tử Kỳ nói: "Ngồi đi."

Vân Phương nhờ y tá đem bình thủy tinh đến cắm hoa, cầm lấy bài thi đưa đến trước mặt Dịch Trần Lương, "Thời gian cũng không còn sớm nữa, Tề Hoạch, không thì anh và học trưởng Thường cùng –"

"Nói cái gì vậy em trai!" Tề Hoạch quyết đoán chặn lời, từ trong cặp lục ra mất tờ đề nhăn nhúm, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh cười nói: "Trên đường đến không phải đã nói trước rồi sao, tối nay mày cho anh học bổ túc chung với Dịch Trần Lương một bữa mà!"

"Chúng ta –" Vân Phương mới vừa mở miệng thì đã bị Tề Hoạch dẫm lên mu bàn chân mình, đau đến tái mặt, đành cắn răng nói: "Đã nói qua?'

"Chính xác!" Tề Hoạch quay đầu nhìn về phía Dịch Trần Lương, chỉ đống đồ ăn vặt đang tàng trữ kia, giọng điệu tràn đầy uy hiếp, "Đúng không Tiểu Dịch?"

Dịch Trần Lương đứng đắn gật đầu, "Đúng vậy."

Vân Phương hận sắt không thành thép nhìn tên phản tướng Dịch Trần Lương, mà Dịch Trần Lương thì dường như rất hứng thú đối với cái trần nhà, ngẩng đầu nhìn cực kỳ nghiêm túc.

Thường Tử Kỳ ngồi trên sô pha bình tĩnh nói: "Đúng lúc tôi có mang theo giáo trình thi đua đến, Vân Phương cậu cũng nhìn xem."

Vì thế, từ một phòng bệnh vui vẻ hài hoà cứ vậy biến thành lớp học bù.

Dịch Trần Lương nằm sấp lên bàn nhỏ buồn rầu làm bài tập, Tề Hoạch dựa vào ghế giơ tờ đề môn Hóa lên, ý đồ muốn xuyên qua ánh đèn nhìn thấu nhìn sâu năm cái lựa chọn ABCDE. Vân Phương ngồi trên giường bệnh nghiên cứu giáo trình rất khó đối với mình kia, Thường Tử Kỳ ngồi trên sô pha, biểu cảm bình tĩnh làm đề thi đua.

Y tá đi ngang qua lén nhìn vào trong một cái, bị tình cảnh không thể hiểu được này chấn động.

Học sinh cấp ba thời nay đáng sợ quá!

Điện thoại rung lên, Vân Phương mở khung tin nhắn ra.

Dịch Trần Lương quay đầu nhìn, nhìn qua có chút tò mò, Vân Phương trực tiếp để điện thoại ngay giữa cả hai, cho cậu nhìn rõ hơn.

Đêm mưa nở rộ の hoa: Sao Thường Tử Kỳ còn chưa chịu đi?!

Thương cẩu mây bay: Không biết.

Đêm mưa nở rộ の hoa: Em trai à, phát huy trí thông minh của mình đi, ném thằng kia đi đi!

Thương cẩu mây bay:.

Thương cẩu mây bay: Tề Hoạch hỏi sao anh chưa chịu đi.

Thường phản:?

Thương cẩu mây bay: Dẫn anh ta đi đi, ở đây ảnh hưởng Dịch Trần Lương học tập quá.

Thường phản: Cậu ấy hình như có chút ghét tôi, làm sao giờ?

Thương cẩu mây bay:?

Thường phản: Giúp tôi, tôi muốn theo đuổi cậu ấy.

Thương cẩu mây bay:? Đâu có liên quan gì đến tôi.

Thường phản: Đến lúc đó cậu ta sẽ không còn ảnh hưởng đến việc học của Dịch Trần Lương nữa.

Thường phản: Học ôn thi nếu cậu xin nghỉ tôi trực tiếp phê cho cậu.

Thương cẩu mây bay:.

Vì thế, Thương cẩu mây bay thêm thành viên vào.

Đêm mưa nở rộ の hoa:?? Thường phản là ai? @ thương cẩu mây bay

Thường phản: Là tôi.

Đêm mưa nở rộ の hoa: Đệt!

Thường phản: Cậu đối với tôi có ý kiến gì?

Đêm mưa nở rộ の hoa: Cái nickname của mày bị gì vậy, dở ẹt.

Thường phản: Tính xác suất, một định luật của sự ngẫu nhiên

Đêm mưa nở rộ の hoa: Là sao?

Thương cẩu mây bay:?

Thường phản: Trong không gian hai chiều, có vô số lần gặp nhau ngẫu nhiên, đó chính là tính xác suất.

Đêm mưa nở rộ の hoa:……

Thương cẩu mây bay:.

"Rõ ràng đều ở chung phòng, tại sao phải dùng điện thoại đánh chữ?" Quần chúng vây xem- Dịch Trần Lương nói ra vấn đề từ sâu trong lòng.

"……"

◎ Tác giả có chuyện muốn nói:

Thường Tử Kỳ (nghiêm túc giải thích): Tôi gặp được cậu là do sự tình cờ không phải cố ý. Nhưng cho dù ở thế giới hai chiều, cuộc gặp gỡ của đôi ta chắc chắn cũng sẽ xảy ra.

Tề Hoạch (vẻ mặt thống khổ): Cái gì dị trời!?

#độcgiảbọntôikhônghiểulãngmạn #

_____________

Chơi ơi cứu tuii, đoạn kề cuối tui ko chắc chính xác 100% đâu nha mấy bạn ;-;

T search đọc mà còn mong lung quá, hiểu sơ sơ mà không biết đã edit chính xác chưa… ai hiểu thì chỉ tui với?

Thường phản: 常返

常返性: tính thường phản (t để là tính xác suất ấy)

Mấy cái lý thuyết kiểu này t hông rõ