Dũng Sĩ Cầy Thảo Nguyên

Chương 1: Người thám hiểm nhỏ nhất



A Tình đã không ăn gì ba ngày nay.

Cậu co quắp trên giường, dùng đầu ngón tay tính tới tính lui, hiện tại cậu được một tháng lẻ một ngày, cậu đã không ăn gì trong một phần mười thời gian tính từ lúc sinh ra tới giờ.

Thiệt là đói quá…

A Tình là một thành viên cầy thảo nguyên trong một trấn nhỏ, trấn nhỏ của cầy thảo nguyên trên đỉnh núi Minh Sơn.

Minh Sơn có chút đặc biệt, nó cao vút len vào mây, vách núi toàn đá chỉ cần nhìn là thấy, nhưng đỉnh núi lại như bị cái gì đó gọt mất, rất bằng phẳng. Hơn nữa, nó toàn là nham thạch cứng ngắc, thảm thực vật toàn những thứ khó có thể nhận ra, nguồn nước và đồ ăn đều ít đến thảm thương.cloudyhiromi.wordpress.com

Ngoại trừ địa thế, nơi này chẳng tồn tại được bất cứ thứ gì phù hợp với việc sinh tồn của cầy thảo nguyên, cho dù là đào hang cũng phải dùng sức thêm ba phần.

Nghe nói tổ tiên của bọn họ bị một con rắn lớn đuổi bắt, hoảng hốt chạy bừa đến đỉnh Minh Sơn cắm rễ, mới tránh thoát được một kiếp.

A Tình đoán là do con rắn lớn đó chẳng thèm leo núi.

Đỉnh núi không có đồ ăn, cư dân của thị trấn nhỏ không thể không xuống núi tìm đồ ăn. Mà con rắn lớn kia vẫn còn lảng vảng ở dưới chân núi, bầy cầy thảo nguyên xuống núi thì tám tới chín phần mười đều gặp phải nó, trong đó có khoảng một nửa bị ăn tươi.

Cầy thảo nguyên ra ngoài tìm đồ ăn được gọi là người thám hiểm, bởi vì toàn bộ địa phương bên ngoài Minh Sơn đều là chỗ nguy hiểm.

Mẹ của A Tình cũng không thể trở về sau khi rời khỏi đây.

Đám cha trong thị trấn nhỏ sẽ cho đám cầy non mất mẹ một chút đồ ăn cố định, để cho bọn chúng không đến mức chết đói. Nhưng mà, đồ ăn của A Tình đều đã bị đứa em gái là A Mỹ cướp mất.

A Tình bị đói đánh không lại đứa em gái đã ăn no, vì vậy, A Tinh chỉ có thể im lặng nén giận.cloudyhiromi.wordpress.com

A Tình còn có một đứa em trai, tên là A Vân, nó còn đáng thương hơn, vừa sinh ra đã yếu ớt, sau khi mẹ đi thì chẳng còn ăn được một chút gì nữa.

A Vân đã chết đói.

A Tình không muốn nối gót theo bước em trai, nên cậu quyết định là một việc thật dũng cảm —- trở thành người thám hiểm, tự mình đi ra ngoài tìm thực vật!

Cậu đem em trai đem chôn cất một cách đơn giản nhất, rồi chạy vào trong thị trấn, nói chuyện với đám cầy thảo nguyên trưởng thành đang chuẩn bị xuất phát đi thám hiểm.

Tiểu đội thám hiểm đang muốn xuất phát, thì đụng phải A Tình vừa mới đầy tháng, răng còn chưa mọc đủ, lông cũng chưa đủ dài, vươn người đứng thẳng còn chưa đến ngực bọn họ, ngoài lo lắng thì là châm chọc và khiêu khích.

”Một đứa nhỏ thì không nên tham gia náo nhiệt.”

Người nói chuyện là Lục Đậu, cả người cường tráng, cơ bắp mạnh mẽ. Hắn có thể chạy bên ngoài liên tục năm tháng, vì vậy đã trở thành kỷ lục được ghi lại cho đến hiện tại.

Lúc rảnh rỗi được mẹ kể cho nghe sự tích anh dũng của Lục Đậu, vì thế Lục Đậu chính là anh hùng mà A Tình ngưỡng mộ, sùng bái.

”Tôi có thể!” A Tình ngẩng đầu ưỡn ngực, tính gia tăng khí thế của mình, nhưng lại làm lộ ra cái bụng khô quắt của mình.

”Tôi có thể!” Thấy vẻ mặt của mọi người như kiểu” Đứa nhỏ này nói đùa gì vậy”, A Tình kiên trì nói.cloudyhiromi.wordpress.com

”Được rồi, được rồi.” Dường như Lục Đậu bị A Tình thuyết phục, nói:” Nếu cậu muốn đi cùng cũng được, nhưng đến lúc đó bọn tôi sẽ không phụ trách trông coi cậu, nếu như gặp được nguy hiểm, cũng sẽ không có ai đưa cậu trở về đâu.”

Từ trấn nhỏ của cầy thảo nguyên đến giữa chân núi, là một con đường vừa nhỏ vừa hẹp, từ xa nhìn lại sẽ thấy giống như một sợi tóc lượn quanh men theo hình nón. Đường nhỏ chỉ đủ cho một con cầy thảo nguyên bò qua, chật vật như vậy là vì phòng ngừa con rắn lớn hoặc những kẻ săn mồi khác men theo đường nhỏ vào trong thị trấn. Một bên đường là vách đá, bên kia lại là vách núi, nếu đi không cẩn thận là sẽ bị ngã chết.

Đây là lần đầu A Tình đi, đường nhỏ rất dốc, A Tình chỉ cần dậm chân lấy đà, là cứ thế lướt vèo vèo xuống. Bởi vì cậu còn nhỏ, nên tính ra đường vẫn còn lớn hơn thân mình một chút, nên không cần phải lo lắng đến chuyện sẽ bị đụng người vào vách đá.cloudyhiromi.wordpress.com

Trên từng đoạn đường, đều có thể bắt gặp một cái hang nhỏ được đào bên trong vách núi, nếu như có hai phía cùng gặp nhau giữa đường, thì một bên có thể rẽ vào trong hang, nhường đường cho đối phương đi trước.

Hang nhỏ này cũng là nơi người thám hiểm nghỉ ngơi. Nhóm của A Tình đến được chân núi thì cũng đã là nửa đêm, đúng khoảng thời gian hoạt động của rắn lớn. Lục Đậu là đội trưởng, sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi một đêm trong hang rồi tính tiếp.

Nghỉ ngơi, ngoài ngủ thì là ăn. Trong hang có rất nhiều đồ ăn, sau khi người thám hiểm tìm được đồ ăn thì sẽ vận chuyển vào hang, sau đó sẽ có người chuyên vác lên đỉnh núi.

Lục Đậu tìm đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn trong hang, chia cho mọi người. Mỗi một đầu cầy có thể nhận được một khối thạch màu xanh biếc cỡ lá liễu.

Trong không gian tràn ngập mùi thơm hơi ngọt của khối thạch màu xanh biếc, cái mũi màu đen của A Tình không nhịn đươc mà rung rung, nước miếng không kiềm được mà chảy ra khóe miệng.

Lục Đậu đi đến trước mặt A Tình, nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cậu, chậc một tiếng, nói:

“Đồ ăn là dựa theo tuổi tác mà phân chia, cậu chỉ có 3 tháng, mà bọn người chúng tôi nhỏ nhất cũng là 3 tuổi rồi, tôi tính tới tính lui…Cậu chỉ cần ăn bằng một phần mười chúng tôi là có thể no bụng rồi.”

Là một phần mười hai, A Tình nghĩ thầm.cloudyhiromi.wordpress.com

Ngày hôm sau, đám người thám hiểm cùng với Lục Đậu ra khỏi núi Minh Sơn, vượt qua một dòng suối nhỏ, đi vào một vùng núi khác.

Trên ngọn núi khác này đầy những hang động do đám người thám hiểm đào lên.

”Đồ ăn nơi này đều đã bị dọn hết.” Một giống cái cầy thảo nguyên nói.

”Cái này tôi biết.”Lục Đậu nói,”Bảo thạch trong ngọn núi này đều đã bị đào nhiều năm, đã trở nên trống rỗng từ lâu rồi.”

Hắn quỳ rạp trên mặt đất đánh hơi, chỉ vào một ngọn núi phía đông, nói chỗ đó có bảo thạch.

Chúng cầy thảo nguyên duỗi thẳng thân mình đứng lên, nhìn thấy ở phía đông là một ngọn núi còn cao hơn so với Minh Sơn, có khói tím lượn lờ.

Bỏ ra gần một ngày, đoàn người thám hiểm đi tới chân ngọn núi kia, mọi người đều cảm thấy thật hưng phấn —- bọn họ ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ ngọn núi này rồi! Có hương thơm hoàng kim nồng nàn, có phỉ thúy mềm mại trơn nhẵn, còn có kim cương giòn tan ngọt ngào…

Đoàn người thám hiểm không hẹn mà cùng lấy ra một cây đao nhỏ, bắt đầu mài răng. Chỉ có mài răng mới có thể khiến bọn họ tin được rằng mình không phải đang nằm mơ.

Mùi thơm truyền đến từ một sơn động ở giữa sườn núi, sơn động rất lớn, từ chân núi có thể nhìn thấy được rõ ràng.

“Đây là bảo tàng mà tổ tiên cầy thảo nguyên lưu lại cho chúng ta…”Lục Đậu bình tĩnh nói. Trừ cầy thảo nguyên như bọn họ ra, có ai say mê với việc đào hang đâu? Cho nên tất cả bảo tàng trong hang động đều là do cầy thảo nguyên lưu lại.cloudyhiromi.wordpress.com

Nhóm người thám hiểm dùng cả tay chân, bò đến sườn núi, vào sơn động.

Lúc này là nửa đêm, ánh trăng sáng ngời bị cây cối trên núi che lấp, trở nên mơ mơ hồ hồ, có thể nói là vào trong hang núi đưa tay ra không thấy được năm ngón. Cầy thảo nguyên được trời sinh dễ dàng thích nghi với bóng đêm, cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ trong hang động.

Mà lúc này bọn họ không cần mắt, xoang mũi đã hoàn toàn bị mùi thơm nồng nặc lấp kín, bọn họ chỉ muốn nhào tới trong đống bảo thạch, vùi đầu vào ăn và ăn.

A Tình cũng không ngoại lệ, trên thực tế, cậu là một trong những người nhanh nhất.

Nắm đại một cục trên mặt đất dồn vào trong miệng, bảo thạch vừa vào miệng liền tan ra, ngọt ngào tỏa khắp toàn thân, A Tình xúc động đến mức cả người run rẩy —— ăn quá ngon rồi!

Cậu vừa ăn vừa khóc, bị vây ở trong đống bảo thạch đầy mỹ vị đang nằm dưới đất, đầu óc không thể suy nghĩ, chỉ mơ mơ màng màng nghĩ, muốn đánh dấu ngày hôm nay thành một ngày kỷ niệm, sau đó mỗi tháng đều phải kỷ niệm thời khắc mỹ vị này.

A Tình mới ăn được ba viên bảo thạch xưa nay cậu chưa từng ăn, những tia sáng vốn ít ỏi trong hang động bỗng biến mất hầu như không còn.cloudyhiromi.wordpress.com

Từng tiếng tê tê vang lên, đây là ác mộng không thể nghi ngờ của tất cả những người thám hiểm.

Ngoại trừ A Tình, cậu chưa từng thấy rắn lớn bao giờ. Rắn lớn ở trong mắt cậu chính là một thứ lớn gấp mười lần cầy thảo nguyên trưởng thành.

Ngay thời điểm mọi người đều chạy trốn tứ tán, chỉ có A Tình ngốc hơi giật mình đứng yên, hít hít nước mũi, lau khô nước mắt.

Rất nhanh sau đó, sự chấn động xung quanh làm cho trực giác cảnh báo gặp nguy hiểm vang lên, trong lòng cậu cảm thấy sợ hãi, trong nháy mắt mồ hôi chảy ra thấm ướt bộ lông của cậu.

Dựa theo bản năng, cậu nhanh chóng khởi động tay chân nhanh chóng chạy trốn.cloudyhiromi.wordpress.com

Không quá nửa phút, liền bị rắn lớn chặn lại, nuốt một cái vào trong bụng.