Đừng Quên Em

Chương 13



Edit: Mộc

“Anh.” Diệp Tử đột nhiên thu lại ý cười, vẻ mặt nghiêm túc, “Nếu như, nếu như anh thực sự thích Bạch Y Hàm thì đừng băn khoăn nhiều quá, cứ thuận theo tâm ý của mình…”

“Em nói gì thế?” Diệp Hoa tỏ vẻ bất ngờ, gõ lên trán cô, “Sao em lại luôn cảm thấy anh thích cô ấy chứ? Anh từng biểu lộ trước mặt em rằng anh có ý tứ với cô ấy sao?”

Mắt Diệp Tử cong cong, “Là mơ hồ cảm thấy được.”

“Cảm thấy cái đầu!” Diệp Hoa nắm chặt cánh tay cô, “Giờ nào rồi mới về hả, nhanh tắm rửa đi ngủ đi.”

“A, đau quá, anh nhẹ một chút.” Vết thương trên cánh tay đau đớn, cả gương mặt nhỏ nhắn Diệp Tử đều nhăn lại.

Lúc này Diệp Hoa mới thấy băng gạc trên tay cô, nhất thời hốt hoảng buông tay ra, “Đây là thế nào? Sao lại bị thương?”

Diệp Tử ngượng ngùng cười, xoay người đi lên cầu thang, “Em đi tắm đây!”

“Này, Diệp Tử!”

Khoảng thời gian gần đây Diệp Tử thường cân nhắc có nên thuận thế đính hôn với Trầm Ngạn Hiên hay không, bây giờ chắc chắn là anh có thiện cảm với cô, nhưng thiện cảm này mạnh mẽ đến mức nào? Đã đạt yêu cầu của nhiệm vụ chưa? Đính hôn với anh có thể tăng thiện cảm không?

Chỉ có điều, cô còn chưa kịp đưa ra quyết định thì Diệp Tuân Hoa đã trực tiếp ngăn chặn tất cả đường lui thay cô, khi ông ta ngồi trên ghế salon, lạnh lùng thông báo thời gian thì cô vô cùng tức giận.

“Đây là hôn lễ của con, sao lại do ba quyết định?”

Diệp Tuân Hoa lạnh nhạt liếc cô, giọng nào trào phúng, “Không phải anh cô nói gần đây cô thay đổi rất nhiều sao? Tôi không cảm thấy vậy, vẫn là cái dáng vẻ vô lễ không biết trên dưới.” Dừng một chút, ông ta lật tờ tạp chí kinh tế trong tay, “Tiệc đính hôn tổ chức vào mười ba tháng sau, tôi đã gửi thiệp mời rồi, tốt nhất cô nên chuẩn bị một chút đi!”

“Chuẩn bị một chút?” Diệp Tử cười lạnh một tiếng, “Từ sáu năm trước khi tôi ra nước ngoài cho tới bây giờ, ngay một cuộc điện thoại ông cũng không gọi, tôi về nước ông cũng không thèm hỏi một câu. Giờ ông lại nói tôi hãy chuẩn bị một chút, ông không cảm thấy quá buồn cười sao? Ba.”

Một chữ cuối cùng kia cô nhấn rất mạnh, để lộ ra sự châm chọc và căm hận.

Diệp Tuân Hoa không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lùng đến tận xương, “Tôi chưa từng quên gửi tiền vào tài khoản cho cô. Trước đây không phải sống chết cũng muốn ở cạnh Trầm Ngạn Hiên sao? Hiện giờ có cơ hội rồi, không cần làm trò khác người nữa, đối với cô và công ty đều tốt cả. Con gái ạ.”

Giọng điệu y như Diệp Tử, thậm chí còn lộ ra ý tứ uy hiếp. Diệp Tử đột nhiên cảm thấy nhàm chán đến cực độ, hừ lạnh một tiếng, xoay người lên tầng. Làm nhiều nhiệm vụ như vậy nhưng cô vẫn không học được cách sống với người thân, rõ ràng có vô số biện pháp để cải thiện quan hệ giữa bọn họ, nhưng cô vẫn luôn chống đối không làm.

Kể cả là Diệp Hoa, cô cũng dùng cách thức tấn công một người đàn ông để có thiện cảm với anh chứ không phải là cách tiếp xúc với một người anh trai.

Diệp Tử nằm trên giường, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà. Đã vậy thì cứ đính hôn đi. Cô sao cũng được cả, cha của thân thể này đã ra lệnh rồi, cô cũng không muốn lãng phí khoảng thời gian ít ỏi còn lại với ông ta.

Gần đây Trầm Ngạn Hiên luôn nhớ tới ánh mắt của Diệp Tử, ánh mắt ấy có thể khiến người ta chìm xuống đáy biển, trái tim bị đè nặng đến nỗi không cách nào hô hấp, tràn đầy tình cảm mà anh không thể phân biệt nổi, sâu thẳm mê người, làm người ta không thể quên đi.

Anh nghe một bản piano sẽ nghĩ tới cô, khi đi trên đường, tâm tư lơ lửng sẽ nghĩ tới cô, ngồi trước bàn xem tài liệu cũng sẽ nghĩ tới cô. Lần đầu tiên gặp nhau khi cô về nước, mỗi lần gặp mặt, mỗi việc cô làm, mỗi câu cô nói ra, mỗi nụ cười của cô, cứ trải dần ra, cuối cùng dừng lại ở câu nói mơ hồ đau xót “Em cũng muốn biết, vì sao em lại không làm như thế”.

Mỗi lần hồi tưởng lại, đáy lòng anh lại lắng thêm một phần cảm tình không rõ ràng, vì vậy cứ nghĩ tới cô là trái tim lại trở nên nặng nề, khiến anh chua xót, rồi lại yên tâm.

Anh cảm thấy mình rất kì lạ, rõ ràng trước đây chán ghét cô, căm hận cô dây dưa mình, nhưng vì sao khi nhớ lại dáng vẻ càn rỡ kiêu ngạo của cô lúc cô đuổi những nữ sinh bên cạnh anh đi, thỉnh thoảng anh lại không kiềm chế được cười lên.

“Thằng nhóc này, ông đã định ngày đính hôn với ba của Diệp Tử rồi, cũng sắp xếp người đi chuẩn bị tiệc ở khách sạn, chừng nào thì cháu và con bé đi chọn lễ phục.” Ông Trầm vui vẻ đến mức ria mép đều sắp nhếch hết lên, mắt híp lại thành một khe nhỏ.

Trầm Ngạn Hiên nhíu mày, “Diệp Tử đồng ý đính hôn rồi sao?”

“Đương nhiên là con bé đồng ý rồi.” Ông Trầm tỏ vẻ đắc ý nhướn mày với anh, “Trước đây khi con bé làm nũng với ông để mắng cháu, ông đã nói với nó, sớm muộn gì cũng có ngày nó theo đuổi được cháu. Thấy không, quả nhiên cháu đã chấp nhận.”

Anh không biết tâm trạng của mình là thế nào, chỉ lạnh nhạt lên tiếng, “Cháu biết.”

Đi ra khỏi phòng, anh gọi điện cho Diệp Tử, giọng cô vẫn mềm mại ôn hòa như trước, “Lễ phục à? Anh có thời gian đi chọn với em sao? Nếu bận thì không cần đâu, em đi thử thôi cũng được.”

“Anh có thời gian.”

Diệp Tử cười khẽ, “Thời gian đính hôn là vào tháng sau liệu có vội vàng không.”

“Không đâu.” Dừng một chút, anh không nhịn được hỏi, “Em… Không phải là em không muốn chứ…”

Điện thoại bên kia im lặng một lúc, sau đó Diệp Tử hào phóng nói, “Anh nghĩ thế nào? Bởi vì ba em và ông Trầm nên em bị buộc đính hôn, hay là dù em cố gắng thế nào cũng không thể nói ra hai chữ từ chối được. Dù sao thì đính hôn, kết hôn với anh cũng là giấc mơ từ ngày còn nhỏ của em. Anh nghĩ thế nào thì là như thế.”

“Diệp Tử.” Trầm Ngạn Hiên đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi khó chịu, “Không phải là anh nghĩ thế nào, anh muốn nghe em nói, thật ra em nghĩ gì?”

“Trước khi em trả lời anh, anh có thể trả lời em một chuyện không? Anh thích em nên mới đồng ý đính hôn với em sao?”

Trầm Ngạn Hiên hơi ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng ừ một tiếng, “Phải.”

“Trầm Ngạn Hiên.” Giọng Diệp Tử chợt trầm xuống, “Đây là cơ hội cuối cùng mà em cho bản thân mình, vậy nên anh nhất định không được lừa em, nhất định không được.”

Trầm Ngạn Hiên nhạy bén phát hiện ra giọng cô ẩn chứa tâm tình mãnh liệt như sóng biển dâng trào, liền mím môi, “Anh không lừa em.”

Dừng một chút, cuối cùng anh nói ra câu mà mình vẫn giữ trong lòng, “Diệp Tử, xin lỗi.”

Diệp Tử cười khẽ, “Vì sao xin lỗi?”

“Vì tất cả mọi chuyện đã từng làm với em.” Trầm Ngạn Hiên hít sâu một hơi, “Tạm thời anh chưa có cách nào thích em như em thích anh, nhưng anh thật sự muốn sống tốt với em.”

Diệp Tử lẳng lặng nghe, có chút chế giễu nhếch môi. Giọng cô lại ra vẻ ngượng ngùng, “Cái gì vậy, ai sẽ tin anh chứ, thái độ thay đổi nhanh như dập đầu vậy.”

Lễ đính hôn của bọn họ đang được chuẩn bị.

Khi Diệp Hoa biết chuyện, Diệp Tử đang vui vẻ nói chuyện điện thoại với Trầm Ngạn Hiên, giọng nói đầy vui sướng không thể che giấu, cô tỏ ra dịu dàng thông cảm, “Không sao đâu, nếu anh bận như không cần phải đi với em đâu.”

Không biết Trầm Ngạn Hiên nói gì, môi cô lại càng cong lên, “Anh hỏi em à, trước đây em ảo tưởng rằng sẽ nhảy một bài trong hôn lễ, đương nhiên anh sẽ đệm đàn piano. Sau đó lại thấy vậy thì ngốc quá, làm gì có cô dâu nào mặc váy cười rồi nhảy nhót chứ. Hay là lễ đính hôn lần này chúng ta cùng chơi đàn đi.” Hình như nhớ tới chuyện gì đẹp đẽ đã qua đi, ánh mắt cô dịu dàng, “Lại nói, cũng vì anh nên em mới đi học đàn piano đấy…”

Diệp Hoa đứng một bên lắng nghe, ánh mắt nhìn cô càng lúc càng sâu thẳm, hồi lâu sau, anh buông lỏng ra bàn tay nắm chặt thành đấm, ý cười trên môi dịu dàng như nước.

Anh đã nhìn cô vì người đàn ông này mà điên rồ thống khổ, hôm nay bọn họ thật sự muốn ở bên nhau. Nếu như… Cô thật sự có được hạnh phúc mà cô mong đợi, vậy thì là một người anh trai, anh nên chúc phúc cho cô mới đúng.