Đừng Quên Em

Chương 10



Edit: Mộc

“Thật ra thì em đang nhìn gì thế, cô gái này, khi nói chuyện thì phải nhìn vào mắt người đối diện, đó không phải là phép lịch sự cơ bản sao? Hả?” Ô Cảnh Thước ép Bạch Y Hàm phải xoay mặt về phía mình, nhìu mày cười tà, “Có một người đàn ông đẹp trai phóng khoáng đứng như tôi đứng cạnh là việc biết bao phụ nữ hâm mộ đấy, em còn không yên lòng à?”

Mặt Bạch Y Hàm lập tức hồng lên, cô ta và Trầm Ngạn Hiên đã mập mờ khá lâu, chưa từng có hành động thân mật như thế này. Tích cách của Ô Cảnh Thước là kiểu thẳng thắn kiêu ngạo, luôn có hành động khiến người ta không thể chống đỡ.

“Anh… Anh đừng như vậy…” Cô ta cố tránh tay anh ta, gương mặt thẹn thùng đỏ ửng. Không biết có phải vì mới uống rượu không mà cô ta vừa né tránh vừa cảm thấy trước mắt mình có một tầng hơi nước, đầu óc choáng váng, trong thân thể dâng lên từng cơn khô nóng.

“Tôi nói thật, em không cần ngượng ngùng thế chứ, mặt hồng vậy là đang suy nghĩ gì hả?” Bạch Y Hàm cắn khẽ đôi môi đỏ thắm, khi nhìn anh ta, trong mắt như có ánh sáng lấp lánh, trong suốt động lòng người. Ô Cảnh Thước lập tức nuốt nước bọt, sau đó nụ cười trên môi càng thêm sáng rực. Anh ta dựa sát vào tai Bạch Y Hàm, nhỏ giọng nói, “Bạch Y Hàm, em còn hấp dẫn tôi như thế, tôi sẽ không nhịn được đâu!”

Đáy mắt Bạch Y Hàm có phần không rõ, cô ta cảm thấy thân thể như nhũn ra, nghi ngờ xoa mi tâm, “Tôi…”

Còn chưa nói xong cả câu, bước chân cô ta đã không vững, người mềm oặt ngã vào lòng Ô Cảnh Thước. Ban đầu Ô Cảnh Thước hơi sửng sốt, sau đó cười hư hỏng, “Cô gái này, đây là em đang yêu thương nhung nhớ tôi sao?”

“Anh nói cái gì thế?” Bạch Y Hàm cố chịu đừng cơn mê muội trong đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, gương mặt đỏ ửng. “Hình như tôi uống say rồi, hơi váng đầu.”

Không chỉ thế, hơi thở của cô càng lúc càng nặng nề, còn trở nên nóng rực.

Lúc này Ô Cảnh Thước không cợt nhả nữa nhưng trên môi vẫn treo nụ cười, “Sao tửu lượng của em lại kém thế chứ, tôi đưa em về nhà nhé?”

“Không được.” Bạch Y Hàm đã tuân theo bản năng, hoàn toàn dựa vào trong lòng Ô Cảnh Thước, thân thể càng lúc càng khác thường, dường như có nơi nào đó bắt đầu ngứa ngáy, muốn người ta kiểm tra. Cô ta hừ nhẹ vài tiếng, giọng nói khó chịu, gần như nức nở, “Buổi… buổi tiệc còn chưa chính thức bắt đầu mà. Đi bây giờ thì quá thất lễ.”

Ô Cảnh Thước sờ lên gò má ửng đỏ của Bạch Y Hàm, dường như đã nhận ra điều gì khác thường, “Bây giờ em không ổn, tôi đưa em vào phòng nghỉ trước đã.”

Anh ta nói xong thì ôm eo Bạch Y Hàm, không cho cô ta từ chối, đưa cô ta đi về phía phòng nghỉ ở tầng ba khách sạn.

Bên kia, Trầm Ngạn Hiên và An Kỳ Viễn đang đứng chung một chỗ, lịch sự nhưng vẫn lộ vẻ xa cách, bàn luận về dự án mới nhất mà họ đang hợp tác. Diệp Tử tiếp khách ở một bên, nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

“Quý công ty đúng là rất có thành ý, nếu như có cơ hội, tôi rất mong hợp tác lần thứ hai với các vị.” Khi nói chuyện công việc, Trầm Ngạn Hiên luôn tự tin, toàn thân toát ra một loại khí chất không thể nói rõ.

“Ha ha, vì sự hợp tác lần sau của chúng ta, cụng ly nào!” An Kỳ Viễn giơ ly rượu trong tay lên.

Có điều anh ta còn chưa chạm ly vào môi thì Diệp Tử đã mỉm cười lấy cái ly trong tay anh ta, sau đó thay bằng ly nước ép của mình, “Hai người bàn xong công việc rồi chứ?” Tuy cô nói là hai người nhưng lại chỉ quay về phía An Kỳ Viễn, giọng nói vô cùng thân thiết, “Bàn xong rồi thì đi qua ăn chút gì lót dạ đi, bụng rỗng mà uống rượu sẽ không tốt cho dạ dày đâu, hơn nữa buổi trưa anh cũng đã uống nhiều rồi.”

“Biết rồi, bà quản gia.” An Kỳ Viễn cởi bỏ mặt nạ xa cách khi làm việc, trong mắt tràn đầy ý cười, “Luôn quản lắm chuyện như vậy!”

Sắc mặt Trầm Ngạn Hiên đột nhiên sầm xuống, anh cúi đầu, trong lòng như có cây gai ghim vào, hơi đau một chút, tuy không đáng kể nhưng lại không thể xem nhẹ.

Ngay lúc này, An Tuấn Hách đi tới, cười chào hỏi với bọn họ, “Anh họ, Ngạn Hiên, Diệp Tử, mọi người đều ở đây à!”

An Kỳ Viễn cười khẽ, “Nói chuyện công việc thôi, những dịp thế này cậu đều lén trốn đi chơi cơ mà, sao lại tới đây?”

“Em tìm Ngạn Hiên có chút việc.” An Tuấn Hách trả lời có lệ, saud dó kéo tay Trầm Ngạn Hiên, hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói vào tai anh: “Tôi mới thấy Bạch Y Hàm, nhìn cô ấy có vẻ như không tỉnh táo, bị một người đàn ông đưa vào thang máy. Tôi thấy có gì đó không ổn, hơn nữa người đó nhìn cũng lạ mặt, dáng vẻ không đàng hoàng. Tôi thấy thang máy dừng ở tầng ba nên qua báo cậu một tiếng. Cậu có đi xem không?”

Từ khi anh ta nhắc tới Bạch Y Hàm và người đàn ông kia, sắc mặt Trầm Ngạn Hiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, sau khi nghe xong, vẻ mặt anh càng âm trầm. “Cảm ơn.” Anh xoay người đi luôn, bước chân có vẻ hoảng loạn.

“Hai người nói gì thế, sao mặt Trầm Ngạn Hiên lại như vậy?” Diệp Tử nghi ngờ hỏi, trong mắt lại có tia sáng lóe lên. Đương nhiên cô biết An Tuấn Hách nói gì với Trầm Ngạn Hiên, dù sao thì theo kịch bản gốc, người phát hiện vấn đề rồi báo cho Trầm Ngạn Hiên cũng là anh ta. Có điều lần này mọi chuyện có phát triển như bản gốc không thì không thể chắc được.

Trầm Ngạn Hiên vừa chạy tới cửa, còn đang thở hổn hển, anh đã tìm mấy căn phòng, trên chóp mũi cũng toát ra một tầng mồ hôi. Anh đứng thẳng người, chuẩn bị gõ cửa thì trong nháy mắt, một tiếng rên rỉ lọt vào tai, anh như bị đóng đinh tại chỗ, toàn thân cứng đờ.

Giọng Bạch Y Hàm dường như chưa bao giờ sung sướng tới vậy, “A, a, không muốn, nhẹ…Nhẹ một chút.”

Sau đó là giọng cười của đàn ông, người đó thở nặng nề, “À, nhẹ một chút, là như thế này phải không?”

Không biết người đó làm gì, Bạch Y Hàm vừa khóc nức nở, lúc sau lại ngâm lên cao vút, “A, anh, anh đúng là đồ bại hoại.”

“Bạch Y Hàm, mở mắt ra nhìn tôi, nhìn xem tôi là ai, gọi tên tôi.”

Anh ta cứ vuốt ve không nặng không nhẹ ở nơi đó, khiến toàn thân Bạch Y Hàm đều ngứa ngáy khó chịu, cô ta khóc lên, “Ô Cảnh Thước, Ô Cảnh Thước, anh là Ô Cảnh Thước, anh nhanh một chút đi, nhanh chút…”

Những gì còn lại Trầm Ngạn Hiên không thể nghe rõ được nữa. Anh siết chặt nắm tay, nội tâm phẫn nộ ồn ào trong một chớp mắt rồi bình tĩnh trở lại. Anh đứng im tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn cửa phòng, xoay người bước đi, bỏ lại những âm thanh dâm loạn ở phía sau.

Không biết vì sao, ngoại trừ ngọn lửa giận dữ ngắn ngủi kia, trong lòng anh chỉ có cảm giác phức tạp nhiều hơn, nhưng vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng.

Bạch Y Hàm đã biết rõ người đàn ông kia là ai, cô ta đã cam tâm tình nguyện hưởng thụ sung sướng, vậy thì anh lấy thân phận gì để ngăn cản chứ! Anh không có tư cách, cũng không muốn ngăn cản.

Tất cả tâm tình từ từ lắng xuống, sau đó anh đột nhiên cảm thấy hơi uể oải, trong đầu trống rỗng, anh mặc kệ, cứ đi bộ về phía trước theo bản năng.

Diệp Tử thấy anh thất hồn lạc phách đi ra ngoài, cô nhíu mày, trong mắt thoáng qua vẻ lo âu.

“Ôi trời, Ngạn Hiên, cậu ấy…” An Tuấn Hách cũng nhìn thấy anh, trong đầu chợt nghĩ tới một khả năng vô cùng xấu.

“Tôi không yên tâm, chúng ta cùng đi gặp anh ấy đi.”

Thật ra Trầm Ngạn Hiên không đau lòng khổ sở như bọn họ vẫn tưởng, chẳng qua là anh cảm thấy hoang mang, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ cần anh làm rõ. Ví dụ như…

“Bíp bíp.” Sau lưng chợt truyền tới tiếng còi chói tai. Trầm Ngạn Hiên xoay người lại, mắt bị chói vì ánh đèn pha.

Phanh một tiếng, Trầm Ngạn Hiên chớp mắt, tỉnh táo lại thì hình ảnh cô gái kia cũng trở nên rõ ràng trong mắt anh.

“Em…”

“Anh không sao chứ?” Ánh mắt cô ấy sâu sắc như thế, tất cả tâm tình đều lộ ra dưới cặp mắt trong sáng ấy, nỗi lo âu dường như sắp tràn ra của cô làm trái tim đang xúc động của anh trở nên bình lặng.

Trong nháy mắt đó, dường như anh đã hiểu rõ sự hoang mang trong đáy lòng mình. Vì sao khi biết Bạch Y Hàm chung đụng với người đàn ông khác, trừ sự tức giận, trong lòng anh lại cảm thấy nhẹ nhõm nhiều hơn.