Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Chương 5: HOÀNG TỬ ĐÃ TỪNG RỜI XA



Tôi từng có những ước mơ phi thực tế, chúng vừa ngây thơ vừa nực cười, nhưng cũng không ngăn cản được tôi tự coi mình là một nàng công chúa, coi anh là một chàng hoàng tử. Chúng tôi sau đó sẽ sống hạnh phúc bên nhau trong tòa thành do tôi tự ảo tưởng ra. Thế nhưng tôi biết một điều, chỉ có mình tôi sẵn sàng sống trong tòa thành ấy mãi mãi, chàng hoàng tử trong lòng tôi trước giờ chưa hề có định sẽ cùng tôi ở đó tới đầu bạc răng long. Anh đã từng lặng lẽ đi ra khỏi tòa thành ấy, còn tôi, cứ nhu nhược giả vờ như không biết.


Nếu để Vương Y Bối hồi tưởng lại một năm học lại lớp mười hai của mình, có lẽ cũng chỉ có cái tên Uông Thiển Ngữ mới lôi cô trở về kí ức được mà thôi, và thêm một sự thật nữa, đó là một năm ấy, bên cạnh cô không có Trần Tử Hàn.

Vương Y Bối cuối cùng cũng có thể dùng tâm trạng vui vẻ và thản nhiên mà đối mặt với việc Vương Bác Siêu và Phương Di Vi đưa cô đi nhập học. Nhất là lúc ngồi trên xe tới trường, có người ngồi gần lên tiếng hỏi cô đi dâu, bố cô liền trả lời đưa cô đi làm thủ tục vào học đại học. Lúc ấy, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được niềm vui sướng và tự hào của bố mẹ.

Vương Y Bối và Uông Thiển Ngữ hẹn nhau đi điểm danh cùng lúc để được phân vào chung một phòng kí túc. Đi cùng Uông Thiển Ngữ là một anh chàng sáng sủa đẹp trai. Vương Y Bối vốn định hỏi thăm xem anh ta có quan hệ gì với Uông Thiển Ngữ nhưng chợt phát hiện ra Uông Thiển Ngữ luôn giữ khoảng cách với anh ta nên không hỏi nữa.

Vương Bác Siêu và Phương Di Vi đưa cô đi nộp học phí, rồi đi ghi tên, sau đó người quản lý giao cho Vương Y Bối một phiếu cơm trị giá một trăm tệ, cuối cùng mọi người mới về nhận phòng.

Phần lớn mọi người đều là tân sinh viên, ai nấy trong tay đều túi to túi nhỏ, vẻ mặt hân hoan vui mừng.

Phương Di Vi trải giường chiếu cẩn thận cho Vương Y Bối xong xuôi, cả nhà mới cùng nhau đi ăn cơm.

Lúc ngồi ăn, Vương Bác Siêu một mực dặn dò con gái phải biết tự chăm sóc bản thân, có vấn đề gì nhớ gọi điện về nhà, phải quan hệ tốt với bạn học. Vương Y Bối liên tục gật đầu.

Vừa rồi có một sinh viên năm hai hướng dẫn cô tới địa điểm báo danh, sau đó còn giới thiệu cho cô mua sim điện thoại của hãng M-zone. Cô bảo bố mẹ lưu số mới của mình, sau này cô chỉ dùng số đó.

Vương Y Bối dùng sim cũ tải xuống mấy trăm bộ tiểu thuyết, sau đó vứt đi, buổi tối bắt đầu lắp sim mới vào dùng.

Nhìn chiếc sim nhỏ đã dùng mấy năm trời, cô chợt thấy không nỡ, nhưng cuối cùng cũng quyết ném nó vào sọt rác.

Có một vài thứ, dù có luyến tiếc cũng vô dụng.

Sắp xếp mọi chuyện cho con gái ổn thỏa, vợ chồng Vương Bác Siêu mới ra về. Vương Y Bối đưa bố mẹ ra bến xe buýt, dọc đường Phương Di Vi không ngừng nhắc nhở cô học hành chăm chỉ, cô chỉ biết gật đầu.

Vương Y Bối đứng lặng ở bến xe rất lâu. Xe này đi, xe kia đến, người chờ xe cũng từng tốp từng tốp thay thế nhau. Còn cô, cứ bất động đứng tại chỗ.

Cô gửi tin nhắn báo số mới cho mọi người. Tuy nhiên rất nhiều người trong số đó đã thay số, cô cũng không bận tâm, cô tự nhũ với bản thân: “Vương Y Bối, từ giờ trở đi, mày sẽ sống cuộc sống hoàn toàn mới”.

Vương Y Bối đang định quay về trường thì lại gặp Uông Thiển Ngữ đưa chàng trai kia ra. Cô mỉm cười chào hai người, Uông Thiển Ngữ lên tiếng bảo cô đợi rồi cùng nhau về. Chàng trai kia bước lên chiếc xe sặc sỡ dừng trước cổng trường, thoáng cái biến mất khỏi tầm nhìn của các cô.

Trong ánh mắt của Uông Thiển Ngữ không hề có luyến tiếc.

Thấy Vương Y Bối đứng bên cạnh với vẻ mặt mờ mịt, Uông Thiển Ngữ lên tiếng: “Không phải anh ấy!”

“Cậu biết tớ đang nghĩ gì à?”

Uông Thiển Ngữ chỉ cười không đáp.

Vương Y Bối buồn bực, quả thật cô đang suy đoán chàng trai kia có thể chính là người đàn ông mà Uông Thiển Ngữ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng.

Hai cô trở về trường, xem qua cuốn sổ tay mà giáo viên phụ trách phát. Ngày hôm sau sẽ là lễ khai giảng, sau đó sinh viên tự mình đi nhận giáo trình, tài liệu và lịch học. Ban cán sự tạm thời của lớp mong muốn mọi người quen thân với nhau nên đã đề nghị một cuộc đi chơi tập thể ở dốc Tình Yêu[1] nổi tiếng của trường.

[1] Một số trường đại học ở Trung Quốc thường có một nơi gọi là dốc Tình Yêu, đây là nơi các đôi yêu nhau thường hẹn hò.

Với Vương Y Bối, học đại học không có gì quá đặc biệt. Cuộc sống của cô vẫn như trước, chỉ có khác một điều là thời gian rãnh nhiều hơn. Cả ngày cô ngồi ở nhà vào trang Taobao xem cái nọ cái kia, nhìn qua có vẻ nhàm chán nhưng thực ra cuộc sống thường nhật như vậy cũng khá phong phú.

Dù người ta hay nói, học đại học là thời gian yêu đương đẹp nhất, nhưng chỉ đúng với một số người mà thôi. Vương Y Bối là một người chỉ biết chạy đi chạy lại giữa ký túc và giảng đường, ngoài các bạn cùng lớp ra thì không hề biết ai ở lớp khác. Còn Uông Thiển Ngữ thì lại ngập đầu trong công việc của trường, thường phải chỉnh lý hồ sơ tân sinh viên, thế nên cuộc sống cũng trôi qua rất yên ả.

Trường này có khá nhiều lưu học sinh, thỉnh thoảng lúc đi học Vương Y Bối lại bắt gặp những tốp sinh viên đang vây quanh một bạn học ngoại quốc nào đó để luyện khẩu ngữ. Mấy bạn nữ dáng người nhỏ nhắn đứng lọt thỏm bên cạnh lưu học sinh cao lớn, thoạt nhìn thấy rất buồn cười.

Sáng sớm, bên hồ nước thường có khá nhiều sinh viên tới học tiếng Anh, buổi tối lại từng đôi từng đôi tình nhân đi dạo.

Vương Y Bối không nằm trong số đó, cô cũng chẳng có sở thích gì đặc biệt, tan học thì chỉ ở trong phòng lên mạng.

Cô thích mua túi xách, mua đủ kiểu đủ loại, nhưng cô lại có một thói quen rất xấu, vì mua qua mạng nên ngại đổi hàng, nếu nhỡ may có mua phải cái không đẹp cũng vẫn giữ lại.

Có lần mua phải một đôi xăng đan cỡ quá lớn, cô liền mặt dày đưa cho Uông Thiển Ngữ dùng rồi còn bắt cô ấy đưa mình đi ăn một bữa.

Cuộc sống của cô cứ trôi qua bình thường như thế, không xuất hiện thứ gì đặc biệt. Mỗi ngày cô đều gặp được những khuôn mặt xa lạ khác nhau, rồi lại hưởng thụ cuộc sống quen thuộc của chính mình. Cô nghĩ, thôi thì mấy năm đại học của mình cứ để trôi qua như thế này đi!

Cuộc sống của Uông Thiển Ngữ so với cô có vẻ như đa màu sắc hơn một chút, thỉnh thoảng sẽ đi đánh cầu lông với cả nhóm, thỉnh thoảng lại đi liên hoan. Mỗi lần đi đâu Uông Thiển Ngữ cũng đều lôi kéo cô: “Vương Y Bối, cậu còn cứ tiếp tục chết dí ở nhà thế này sớm muộn gì người cũng mốc meo”.

Nhưng cô không bị lung lay, vẫn một mực làm theo ý mình. Đại học có thể khiến cô không có ý nghĩ muốn cúp học đã là một kì tích rồi, thế nên cô không có yêu cầu gì nữa cả.

Thỉnh thoảng, cô lên mạng xem tin tức thời sự, tin giải trí, viết nhật ký. Cô cho rằng, từ giờ về sau mình vẫn sẽ sống như thế.

Đương nhiên, đấy chỉ là cô “cho rằng” mà thôi.

Điều khiến Vương Y Bối cảm thấy bực bội chính là sau khi có một người vô tình bắt gặp cô liền theo đuổi cô điên cuồng. Dù đang ở trên lớp hay đã tan học, Vương Y Bối cũng có thể nhìn thấy anh ta. Thực ra anh ta cũng không có hành động gì cả, nhưng cô rất phiền não, còn có cảm giác anh ta rất vướng víu, vì vậy mà hễ nhìn thấy anh ta là cô không thoải mái.

Uông Thiển Ngữ chẳng hề tỏ ra đồng cảm với cô, chỉ đứng một bên xem trò hay mà cười.

Có lần anh chàng kia tặng hoa hồng cho cô trước mặt rất nhiều người, cô từ chối, còn nói thêm mình không có ý định tìm bạn trai.

Vẫn chưa hết, anh ta còn đứng dưới sân ký túc nữ mà hết lên: “Vương Y Bối, anh thích em!”

Vương Y Bối rất tức giận. Lúc ấy, mọi người xúm lại quanh đó rất nhiều, cô thật sự không muốn trở thành nữ chính trong màn tỏ tình ấu trĩ kia. Cô quyết định làm một chuyện mà ngay cả chính cô cũng không dám tin mình có thể làm: Bưng cả chậu nước giặt quần áo đổ ào xuống khiến toàn thân anh ta ướt sũng.

Thực ra làm vậy xong Vương Y Bối cũng hối hận. Dù đối phương có khiến cô cảm thấy phiền phức nhưng anh ta cũng chưa hề có hành động gì quá đáng.

Tuy nhiên lúc cô hỏi Uông Thiển Ngữ rằng mình làm vậy đúng hay sai, Uông Thiển Ngữ lại trả lời là hoàn toàn đúng. Không cho anh ta bất cứ hy vọng nào mới là tốt cho anh ta, còn hơn là để anh ta cứ cố gắng trong khi bản thân mình không thể làm gì để đáp trả tình cảm ấy. Anh chàng kia tuy sẽ mất mặt, sẽ tức giận, nhưng sẽ không quấn lấy cô nữa. Chuyện đó tốt cho cả hai.

Sau khi anh chàng đó đã đi vào lịch sử rồi, bỗng lại xuất hiện thêm một mối phiền não mới. Vương Y Bối đến tận bây giờ cũng không biết được Tôn Ngạn Bân rốt cuộc là tốt, xấu, hay bình thường.

Trên thế gian này, mỗi sự việc phát sinh, mỗi người nào đó xuất hiện cũng đều sẽ lấy đi của bạn một thứ, đồng thời mang đến cho bạn một thứ khác ngang bằng.

Mức độ quan tâm của bạn tới chuyện đó, tới người đó sẽ quyết định tới sức ảnh hưởng của nó tới cuộc sống của bạn. Cũng giống như bạn càng hy vọng bao nhiêu lại càng dễ thất vọng bấy nhiêu.

Tôn Ngạn Bân là phó chủ tịch hội sinh viên, có quen biết với Uông Thiển Ngữ qua một lần làm việc chung trong chương trình nào đó. Sau khi kết thúc chương trình Thập giai ca sỹ của trường, mọi người tụ tập đi liên hoan, Uông Thiển Ngữ dùng mọi kế sách để lôi kéo bằng được Vương Y Bối ra ngoài cùng mình.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, say mê trước vẻ đẹp của Vương Y Bối, thậm chí chẳng hề ngần ngại mà tỏ rõ thái độ mình có cảm tình với cô.

Uông Thiển Ngữ cũng hiểu đôi chút về con người Tôn Ngạn Bân, cả nhân phẩm và học lực anh ta đều thuộc hạng xuất sắc. Nữ sinh cùng khoa vẫn thường hay nhắc tới anh ta, tuy rằng không phải là một người quá mức dè dặt khiêm tốn nhưng cũng chưa bao giờ thể hiện bản thân thái quá. Trong bộ phận tổ chức sự kiện, nhóm trưởng nào cũng có bạn gái cả rồi, hơn nữa người nào người nấy vừa xinh đẹp vừa giỏi giang. Tôn Ngạn Bân muốn kết giao bạn gái hẳn là điều rất dễ dàng, thế nhưng anh ta có thể giữ vững tình trạng độc thân trong suốt năm nhất đại học, thái độ đối với chuyện tình cảm lại không hề tùy tiện, dễ dãi. Chỉ riêng về điểm này thôi Uông Thiển Ngữ cũng đã đánh giá cao anh ta rồi.

Không lâu sau đó trường học xảy ra một chuyện sinh viên nhảy lầu tự tử. Đương nhiên chuyện này chẳng có liên qua gì đến Vương Y Bối, nhưng cô vẫn không khỏi rùng mình.

Nghe đồn, sinh viên kia không chịu nổi khi thấy bạn gái mình đi theo một người con trai khác trước mặt anh ta, nên đã tự sát.

Sau sự việc đó, Vương Y Bối cũng sợ hãi, không dám làm gì quá đáng nữa. Nếu như anh chàng ban đầu kia mà cũng yếu đuối như vậy, sợ là cô không gánh vác nổi trách nhiệm.

Thế nhưng, Tôn Ngạn Bân thì khác. Anh ta sẽ không nói những câu lộ liễu như “anh yêu em” khiến người khác chán ghét. Ngay từ lúc quyết định theo đuổi Vương Y Bối, anh ta đã ôm suy nghĩ đây sẽ là một trận chiến trường kỳ, đối với chuyện tình cảm, anh ta vô cùng nghiêm túc.

Thái độ ấy khiến Vương Y Bối rất khó nghĩ, Tôn Ngạn Bân thỉnh thoảng sẽ gọi điện hẹn cô ra ngoài, nhưng chỉ cần cô từ chối một câu là anh ta sẽ lập tức không dây dưa miễn cưỡng cô. Tuy nhiên, anh ta nhiều lần mời cô như vậy, kiếm cớ từ chối mãi cũng ngại nên cô cũng có vài ba lần đồng ý. Mỗi lần ra ngoài chơi, Tôn Ngạn Bân đều có rất nhiều chuyện để nói, những vấn đề anh ta nhắc tới không hề khiến Vương Y Bối lúng túng khó xử, ngược lại, cô còn rất hứng thú. Tôn Ngạn Bân hiểu khá nhiều lĩnh vực, thỉnh thoảng còn đề cập tới một vài chuyện chính trị, Vương Y Bối cũng rất thích nghe anh ta chia sẻ. Sở thích chung của hai người khá nhiều, cách suy nghĩ và quan điểm đối với những vấn đề xã hội lại khá tương đồng. Ví dụ như nếu có sự kiện gì đó xảy ra, trên mạng mọi người đều sôi sùng sục, riêng hai người đều nhất trí rằng, mạng internet và truyền thông chỉ biết đào bới, đổ thêm dầu vào lửa.

Không thể không thừa nhận Tôn Ngạn Bân là một người con trai có phẩm hạnh tốt. Anh ta luôn chủ động đưa cô về ký túc mà không có bất cứ yêu cầu nào, thậm chí cũng không hề có ý định muốn cầm tay cô. Điều này khiến cho Vương Y Bối có cảm tình rất tốt với anh ta.

Vương Y Bối và Tôn Ngạn Bân đi dạo một lúc trong vườn trường rồi mới quay về ký túc. Cô không mở máy tính lên mạng như mọi khi mà một mình ngồi ở bàn học, yên lặng không nói gì.

Uông Thiển Ngữ nhìn cô, bâng quơ hỏi: “Sao thế? Sao bộ dạng lại thành ra thế này?”

Vương Y Bối chống tay nâng đầu dậy: “Cậu thấy Tôn Ngạn Bân thế nào?”. Cô khẽ nhíu mày, ánh mắt trong veo như mặt hồ không gợn sóng.

Uông Thiển Ngữ rất ngưỡng mộ Vương Y Bối. Khi học cấp ba, Vương Y Bối vẫn còn nét thơ ngây của một cô nữ sinh trung học, nhưng giờ là sinh viên bỗng trở nên xinh đẹp đầy kiều mị, trong cái kiều mị ấy còn có cả sự ấm áp, khiến người ta vừa nhìn thấy liền muốn thương một chút, yêu một chút.

Một cô gái như thế sao có thể không khiến đàn ông rung động được chứ?

Vương Y Bối đã xác định kĩ rồi, sẽ tìm một người đàn ông tốt yêu thương mình, rồi sống cuộc sống mà cô vẫn mong muốn. Thế nhưng thế gian này tránh không được những điều ngoài ý muốn, nào ai có thể bảo đảm suốt đời này không va vấp phải khó khăn?

Uông Thiển Ngữ lúc nào cũng mong Vương Y Bối có thể gặp gỡ nhiều người, trải nghiệm nhiều chuyện, để sau này trên đường đời gặp trắc trở cô cũng có thể tự mình biết cách vượt qua. Nhiều khi, Uông Thiển Ngữ tự hỏi liệu có phải bản thân mình già trước tuổi hay không, tựa hồ nhìn thấu mọi chuyện trên đời. Vấn đề của người khác cô đều có thể phân tích một cách đầy lý trí, nhưng vấn đề của bản thân lại nhìn không thấu, nghĩ không thông.

Uông Thiển Ngữ mỉm cười: “Cậu muốn tớ trả lời thế nào?”

Vương Y Bối bĩu môi: “Cậu muốn trả lời thế nào thì cứ trả lời thế đi, cứ làm như tớ ép cậu không bằng”.

Uông Thiển Ngữ lắc đầu: “Nhưng chẳng phải lúc cậu hỏi trong lòng cậu đã có đáp án sẵn rồi sao? Sao còn nhất định muốn tìm kiếm sự tán thành của người khác?”

Vương Y Bối liếc Uông Thiển Ngữ: “Anh ấy rất tốt, cho tớ cảm giác không đến nổi nào. Anh ấy không tạo áp lực cho tớ, không khiến tớ có ý nghĩ muốn chạy trốn, những lúc nghe tớ nói chuyện anh ấy rất nghiêm túc, hơn nữa cũng rất hiểu những gì tớ muốn biểu đạt, suy nghĩ của tớ hình như anh ấy rất dễ dàng nắm bắt”.

Về điểm này, ngay cả Trần Tử Hàn năm xưa cũng không làm được. Trần Tử Hàn chưa từng đi sâu tìm hiểu suy nghĩ của cô, càng không có chuyện tận tâm tận lực tìm hiểu xem trong lòng cô ẩn chứa tâm tư gì.

Có một người hiểu mình, cảm giác vui sướng, mãn nguyện lạ.

Vương Y Bối thậm chí cảm thấy, gặp được Tôn Ngạn Bân là một chuyện tốt, vô cùng tốt. Cô có vui mừng, đấy là sự thật không thể phủ nhận.

Uông Thiển Ngữ cười: “Anh ấy tỏ tình với cậu chưa?”

Vương Y Bối lắc đầu: “Chưa, chỉ là tớ cảm thấy con người anh ấy không tồi”.

“Cho nên?” Uông Thiển Ngữ hí hửng chờ mong vế sau: “Cậu nghĩ anh ấy làm bạn trai cũng rất tốt?”

Vương Y Bối thành thật gật đầu: “Đúng là rất tốt!”. Cô ngừng lại một lúc: “Cậu biết mấy ngày nay tớ nghĩ về chuyện gì không? Tớ nghĩ, tớ và Trần Tử Hàn chia tay lâu như vậy rồi, bây giờ tớ cũng đã đỗ đại học, tớ muốn gặp cậu ấy, muốn biết cậu ấy sống có tốt không, có nhớ tớ không. Nhưng cậu ấy không hề đi tìm tớ. Nếu thật sự muốn tìm một người, làm gì có chuyện tìm không thấy? Không tìm thấy thực ra cũng chỉ là vì không muốn tìm mà thôi. Tớ rất bất bình, vì sao tớ cứ phải nhớ về cậu ấy mãi như thế? Có thể giờ này cậu ấy đang sống rất tốt, rất vui vẻ, có thể đã gạt tớ sang một bên từ lâu rồi, đã có bạn gái mới rồi. Có lẽ chỉ thỉnh thoảng trong đêm khuya một mình, cậu ấy mới đột nhiên nhớ tới như nhớ một người đã từng đi ngang qua đời cậu ấy mà thôi. Sự tồn tại của tớ nhắc cậu ấy về quá khứ, tớ chỉ có giá trị mỗi khi cậu ấy hoài niệm chuyện cũ. Mỗi khi nghĩ tới điều đó, tại sao cứ phải sắm vai một cô gái si tình? Làm thế tớ sẽ được gì?”

Uông Thiển Ngữ nhíu mày: “Thế nên cậu định sẽ chấm dứt vai si tình ấy, làm lại từ đầu. Tôn Ngạn Bân đúng là một người rất tốt, hai người yêu nhau rất hợp. Trên đời này đâu có nhiều người si tình, ai người ta cũng sống rất thực tế thôi. Có người sẽ bước vào cuộc sống của cậu, thì cũng sẽ có người rời khỏi đó. Đừng gò bó bản thân nữa, sống một cuộc sống mới, làm một người mới, như thế mới đúng”.

Uông Thiển Ngữ thở dài. Vì sao con người ta lại cứ cứng đầu dùng thời gian để chứng minh mình là một kẻ si tình chứ? Đối xử tốt với bản thân, chọn lựa một cách sống tốt cho bản thân chẳng lẽ không được sao? Vì sao lại cứ phải đợi tới khi hoàn toàn tuyệt vọng mới tự nhủ, không nên chờ đợi một người như thế này, không nên yêu thương một người như thế kia.

Vương Y Bối gật đầu: “Những lúc ở bên cạnh Tôn Ngạn Bân, tớ cảm thấy rất nhẹ nhõm, rất vui vẻ, cảm giác trong lòng không còn trống trải, không còn khó chịu. Anh ấy là một chàng trai rất tốt, làm việc gì cũng cẩn thận, chẳng thể tìm ra tật xấu gì cả”. Vương Y Bối thở dài: “Uông Thiển Ngữ, cậu đã từng yêu ai chưa?”

Uông Thiển Ngữ đột nhiên phóng ánh mắt kinh ngạc về phía cô, không hiểu vì sao tự nhiên cô lại hỏi tới chuyện này.

Vương Y Bối bật cười: “Nếu từng yêu rồi, yêu thật sự rồi, cậu sẽ không thể lý trí mà khuyên tớ đến với một người khác như vậy được. Tôn Ngạn Bân đúng là rất lý tưởng, thậm chí còn hơn Trần Tử Hàn về nhiều mặt, hợp với tớ hơn Trần Tử Hàn. Nhưng tiếc là không phải anh ấy. Dù Tôn Ngạn Bân có thể làm rất nhiều chuyện cho tớ, nhưng rồi tớ cũng sẽ nghĩ về Trần Tử Hàn, sẽ tin nếu gặp những tình huống tương tự Trần Tử Hàn cũng sẽ làm thế, tớ sẽ lại hồi tưởng tất cả, tất cả về cậu ấy. Trần Tử Hàn có thể không phải đối tượng tốt nhất, nhưng ngoài cậu ấy ra, tớ không thể chấp nhận người nào khác. Kể cả người ấy có tốt đến đâu đi chăng nữa tớ cũng không thể tiếp nhận những thứ xa lạ của người ấy được”.

Uông Thiển Ngữ sững sờ, bấy giờ mới phát hiện bản thân mình đã sai. Những phân tích lý trí của cô trong tình huống này thực ra không có lấy một chút giá trị.

Ai cũng từng lý trí biết mình “nên làm thế nào”, nhưng cuối cùng cũng vẫn lựa chọn cách làm mà trong mắt người khác bị coi là thiếu lý trí. Không phải bản thân không biết điều đó, chẳng qua là vì có một người khiến bản thân mình từ bỏ cả lý trí mà thôi.

Ngày hôm ấy là một ngày chật vật đối với Vương Y Bối, bởi vì cô đột nhiên phát hiện ra, một khi người ấy xuất hiện trong sinh mệnh của cô thì những gì không thuộc về người ấy, cô đều không thể tiếp nhận được.

Đã một năm trôi qua rồi, bao nhiêu ngày, bao nhiêu giờ, bao nhiêu phút, bao nhiêu giây đã trôi qua rồi.

Nhưng cứ mỗi khi nhìn thấy người ta tay trong tay, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Trần Tử Hàn.

Sự thật không gì lay chuyển được ấy đã nói cho cô biết, hóa ra, ngoài anh ra, cô hoàn toàn không thể tiếp nhận bất cứ ai khác.

Cô không tiếp nhận được, không phải vì quá si tính, mà là không muốn ép bản thân chịu đựng những điều mình không thích.

Vương Y Bối nhìn Uông Thiển Ngữ, lên tiếng: “Tớ thật sự rất buồn, tớ vẫn luôn nhớ về cậu ấy. Dù thời gian đã trôi xa lắm rồi mà tớ vẫn ôm chờ mong. Tớ hy vọng tớ và cậu ấy có thể ngẫu nhiên gặp lại nhau, không phải cố ý, cứ để mặc mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi. Nếu như thật sự có một ngày tớ chứng kiến cậu ấy sống hạnh phúc với người con gái khác, lúc ấy, tớ sẽ thôi hy vọng”.

Uông Thiển Ngữ im lặng rất lâu: “Vậy bây giờ cậu định làm gì?”

Cô lắc đầu: “Không biết nữa. Nhưng ít nhất có một điều tớ chắc chắn, đó là không thể làm lỡ dở chuyện người khác nữa. Tớ nghĩ trong một thời gian nữa sẽ không yêu đương gì cả, cho nên cũng không muốn cho người khác cơ hội”.

Giống như bản thân cô vậy, một khi chưa hết hy vọng thì nhất định sẽ còn ôm chờ mong.

Uông Thiển Ngữ không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu.

Vương Y Bối ngây ngẩn nhìn chiếc vòng tay. Cứ thử một lần đi, dùng sự tuyệt vọng sau này để đánh cược. Tranh thủ lúc bản thân còn thời gian để tiêu phí mà đặt cược một lần, như vậy sau này cô mới không hối hận.

Ngày hôm sau, Tôn Ngạn Bân hẹn Vương Y Bối đi xem phim. Lần này cô không từ chối.

Lúc ra về, sắc trời đã tối. Hai người ngồi ở bến xe buýt đợi xe về trường. Trên xe rất đông khách, có người bàn luận về bộ phim vừa xem, có người nói chuyện trường lớp, cũng có người đeo tai ngồi ngồi lặng im nghe nhạc.

Vương Y Bối ngồi ở ghế bên trong, nhìn ra ngoài đường chỉ nhìn thấy những ngọn đèn cao áp, khi xe chạy qua những con phố sầm uất mới thấy những người bán hoa quả vỉa hè đang lớn tiếng rao hàng.

Mọi người đều có cuộc sống của riêng mình, chẳng ai mãi mãi ở bên cạnh ai cả, chỉ xem bạn có sẵn sàng, có muốn, có nỡ rời bỏ người ấy hay không mà thôi.

Trái Đất có ít đi một người thì vẫn chuyển động như thường, chẳng ai là người đặc biệt cả.

Xe tới điểm dừng, mọi người lục đục chuẩn bị xuống. Vương Y Bối bình tĩnh đứng dậy, đi theo sau Tôn Ngạn Bân.

Họ lẫn trong đám người đi vào cổng trường, Tôn Ngạn Bân quay sang nhìn cô: “Phim không hay à?”

“Sao hỏi thế?”

“Vì có cảm giác hôm nay tâm trạng em lạ lắm, hình như có tâm sự.”

Vương Y Bối cười: “Chúng mình ra sân vận động đi dạo một lát đí!”

Tôn Ngạn Bân sững sốt một lúc rồi mừng rỡ đồng ý.

Giờ này trên sân vận động còn có một bãi bóng đã lâu chưa dùng tới, cỏ mọc um tùm. Vương Y Bối đi về phía đó, Tôn Ngạn Bân lững thững theo sau.

Cô chọn một vị trí thoải mái rồi ngồi xuống.

Xung quanh đã có một vài đôi tình nhân đang ngồi tâm sự, có lẽ trong mắt họ, cô và Tôn Ngạn Bân cũng là một đôi như thế.

Vương Y Bối ngẩng đầu nhìn khoảng không trên bầu trời. Thực ra nhìn chẳng thấy gì hết nhưng lại khiến khuôn mặt cô lộ ra vẻ ưu sầu, buồn bã. Cô túm lấy một nắm cỏ bên cạnh, tâm trạng thấp thỏm không yên.

Tôn Ngạn Bân quan sát cô nãy giờ mới lên tiếng: “Em sao thế?”.

“Em đã từng nhắc tới Trần Tử Hàn với anh rồi đúng không?”

Tôn Ngạn Bân gật đầu. Cô đã từng nhiều lần đề cập tới người con trai đang chiếm giữ tình cảm của cô, khiến anh vô cùng đố kỵ. Anh biết Trần Tử Hàn là mối tình đầu của cô, tới tận bây giờ cô vẫn chưa quên được người ấy.

“Chuyện em và cậu ấy bắt đầu từ khi chúng em học lớp mười một. Đã hơn ba năm rồi, thời gian trôi qua nhanh như vậy khiến em cũng khó mà tin nổi”.

“Đó chỉ là quá khứ của em”. Tôn Ngạn Bân nói câu này cũng không biết là bản thân đang nhắc nhở ai nữa.

Vương Y Bối gật đầu: “Thậm chí hai chữ chia tay cậu ấy cũng không nói với em, cứ thản nhiên như vậy rời khỏi thế giới của em. Em không biết hiện tại cậu ấy đang làm gì, đang ở đâu, cũng không biết bên cạnh cậu ấy đã có người con gái khác chưa”.

Tôn Ngạn Bân nhíu mày: “Những chuyện đó em không cần suy nghĩ, hiện tại, em là em, cậu ta là cậu ta”.

“Nhưng em hiểu rõ, ngay từ sau kì thi đại học năm ấy, cả hai đứa bọn em đều đã rời khỏi đối phương. Em biết nhất định có nhiều người nghĩ rằng em ngu ngốc, tình cảm ấy chỉ như thứ tình cảm con nít, nhưng em rất nghiêm túc, hơn nữa, đến tận bây giờ em vẫn nghiêm túc như vậy. Dù có thể hiện tại mỗi khi nhắc tới tên cậu ấy, em đều có một cảm giác rất khó diễn tả”.

“Nhưng hai người đã chia tay rồi!”

“Em biết, nhưng em vẫn chưa từ bỏ được. Anh hiểu không?”

“Không hiểu. Hai người đã rời xa nhau hơn một năm, không có bất cứ liên lạc nào. Đối với cả hai mà nói, thực ra như thế đã là chia tay rồi, chỉ là em chưa tự mình thoát ra khỏi tình cảm ấy mà thôi. Em không chịu hiểu rằng Trần Tử Hàn đã rời khỏi cuộc đời của em”.

“Nhưng dù đó là sự thật em cũng không thể chấp nhận một người khác. Ít nhất bốn năm đại học tới em sẽ không thể tiếp nhận bất cứ ai ngoài cậu ấy.”

Nguồn ebook: 

Tôn Ngạn Bân tròn mắt ngạc nhiên, dường như không thể tin được lời cô nói.

“Đừng nhìn em bằng ánh mắt ấy, em nói thật lòng, rất thật lòng.”

“Sao em lại ngốc như thế?”

“Em biết em ngốc. Nhưng một khi em chưa tận mắt thấy cậu ấy ở bên cạnh người khác thì em sẽ chưa từ bỏ, chưa cam tâm. Vì thế, bốn năm tới em nhất định sẽ không yêu ai.”

Tôn Ngạn Bân không nói được lời nào, lúc này rốt cuộc đã hiểu hôm nay cô đồng ý cùng anh ra ngoài là vì muốn nói rõ chuyện này.

Cô là một cô gái bướng bỉnh, một khi trong lòng đã ôm giữ một bóng hình nào đó thì nhất định sẽ khăng khăng giữ lấy không chịu thay đổi.

Hai người ngồi nói chuyện thêm một lúc, sau đó Tôn Ngạn Bân đưa cô về ký túc.

Vương Y Bối về tới phòng, tâm trạng cũng không dễ chịu gì cho cam, trên mặt còn lộ rõ vẻ ưu sầu.

Cô có nội tâm quật cường, cũng vô cùng cố chấp, luôn mong muốn có một người ở bên mình, yêu thương chiều chuộng mình, muốn có một người lắng nghe những lời từ trái tim cô. Nhưng lại không muốn người ấy không phải anh.

Cô biết mình thật sự ngốc, rất ngốc, nhưng cô vẫn luyến tiếc. Cô sợ anh sẽ đột ngột quay về, vì thế cô muốn đứng tại chỗ, chờ anh.

Uông Thiển Ngữ tới bên cạnh Vương Y Bối: “ Nói rõ với Tôn Ngạn Bân rồi à?”

Cô gật đầu: “Nói rõ ràng rồi. Từ nay về sau tớ sẽ độc thân dài dài”.

Uông Thiển Ngữ cười cười, nhưng không kìm được thở dài: “Cậu vẫn còn nhớ Trần Tử Hàn?”

Vương Y Bối gật đầu: “Nhớ, rất nhớ. Nhớ tất cả mọi chuyện đã xảy ra giữ chúng tớ, nhớ rất rõ ràng”.

“Con đường do mình tự lựa chọn thì mình tự chấp nhận là được rồi”.

Ngày hôm ấy, Vương Y Bối viết vào nhật ký rất nhiều rất nhiều chữ “Trần Tử Hàn”. Càng nhìn càng không cầm được nước mắt.

Cô nhắm mắt lại, nghĩ về mọi thứ của Trần Tử Hàn. Rõ ràng thời gian đã trôi đi rất lâu rồi, nhưng mọi thứ dường như mới xảy ra hôm qua thôi.

Thế nhưng Vương Y Bối không thể ngờ tới buổi nói chuyện tối hôm ấy gây ra hậu quả gì.

Mấy ngày sau, cô vẫn đi học bình thường, sau đó còn ca thán với Uông Thiển Ngữ, chỉ những lúc vào lớp và lúc tan học mới biết trường này có nhiều người đến thế.

Lúc Vương Y Bối và Uông Thiển Ngữ đi tới đại sảnh ký túc thì Tôn Ngạn Bân đã ở đó từ bao giờ.

Uông Thiển Ngữ đánh mắt sang Vương Y Bối một cái rồi về phòng trước.

Vương Y Bối gật đầu với Uông Thiển Ngữ, sau đó đi tới trước mắt Tôn Ngạn Bân. Hai tay cô vẫn ôm sách, cô mỉm cười hỏi: “Anh tìm em à?”

Tôn Ngạn Bân gật đầu: “Lần trước em nói, chỉ khi thấy Trần Tử Hàn ở bên một người khác em mới từ bỏ hy vọng đúng không? Em nói thật chứ?”

Vương Y Bối ngơ ngác, nhưng vẫn gật đầu: “Ừm, sao thế?”

Tôn Ngạn Bân giơ tập ảnh trong tay ra trước mặt Vương Y Bối: “Rất trùng hợp, anh có một người bạn học quan biết cậu Trần Tử Hàn kia. Những tấm ảnh này là anh thấy trên Qzone[2] của cậu ta nên đem rửa ra cho em xem”.

[2] Một trang mạng xã hội lớn của Trung Quốc.

Vương Y Bối tròn mắt nhìn Tôn Ngạn Bân, cô nhận lấy xấp ảnh. Trên đó là nụ cười xán lạn của Trần Tử Hàn, cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh đang khoác tay anh.

Bàn tay Vương Y Bối run rẩy, cô cố gắng trấn tỉnh bản thân: “Hóa ra thế giới này cũng không lớn!”.

Tôn Ngạn Bân cau mày: “Anh xin được số điện thoại của Trần Tử Hàn, nhưng tốt nhất là em nên tự mình hỏi cậu ta”.

Vương Y Bối máy móc nhận lấy mảnh giấy nhỏ: “Cảm ơn anh!”

Tôn Ngạn Bân mở miệng, nhưng cuối cùng không nói thêm được gì nữa. Anh không cho cô biết thực ra anh đã tìm trăm phương ngàn kế để tìm ra tung tích của Trần Tử Hàn. Sau khi từ miệng cô biết được Trần Tử Hàn là một người rất xuất sắc, anh liền tìm tới một người bạn cũ của mình đang học ở đại học danh tiếng nhất để thử thăm dò. Ngoài ý muốn chính là anh thật sự nghe được ba chữ Trần Tử Hàn kia, đối chiếu thông tin một chút là anh có thể khẳng định được.

Khi anh hỏi thăm bạn học về chuyện tình cảm của Trần Tử Hàn, người kia nói xác thực là Trần Tử Hàn có quan hệ rất gần gũi với một nữ sinh, anh liền nhờ người đó gửi cho mình ảnh chụp của hai người họ.

Thế nhưng không hiểu sao giờ phút này anh chợt cảm thấy bản thân mình rất ích kỷ. Cho dù đó là sự thật thì anh cũng không nên dùng cách thức tàn nhẫn này để bắt cô đối diện.

Vương Y Bối không nhìn Tôn Ngạn Bân nữa: “Em về phòng trước đây”.

Tôn Ngạn Bân im lặng nhìn theo bóng lưng cô, trái tim đau đến quặn thắt.

Vương Y Bối cầm tệp ảnh vào phòng, hung hăng đóng cửa sầm lại. Cô ngồi xuống ghế, toàn thân không ngừng run rẩy.

Cô mím chặt môi, nằm bò ra bàn.

Mọi chuyện tại sao lại trở thành như vậy? Sao có thể?

Tại sao anh có thể đối xử với cô như vậy?

Cho dù trong lòng đã biết chắc thế giới này không tồn tại kẻ si tình nhưng cô thật sự không muốn chuyện này xảy ra với mình. Vì sao chứ?

Uông Thiển Ngữ đến bên cạnh lay hai vai cô: “Sao thế?”

Thấy bờ vai Vương Y Bối run lên, Uông Thiển Ngữ mới phát hiện ra cô đang khóc.

Uông Thiển Ngữ cầm lấy những tấm ảnh úp ngược kia lật lại xem, dường như cũng hiểu ra điều gì đó. Cô nâng Vương Y Bối dậy: “Cậu khóc thì được cái gì hả? Cậu ta không nhìn thấy, không nghe thấy, cũng sẽ không thương tiếc cậu”.

“Tớ đau, thật sự rất đau!”

“Tớ hiểu”. Uông Thiển Ngữ ôm lấy Vương Y Bối.

Vương Y Bối đột ngột đẩy cô ra, lấy tay ra sức lau nước mắt, cắn môi nói: “Nếu cậu ấy có bạn gái mới, vậy thì tớ là cái gì?”

Uông Thiển Ngữ nhìn bộ dạng của cô, không hiểu cô đang nghĩ gì.

Vương Y Bối lấy di động ra, bàn tay vẫn chưa ngừng run nhưng động tác rất dứt khoát. Cô mở mảnh giấy kia ra, thậm chí có thể cảm nhận được nó phập phồng trong lồng ban tay.

Sự kiên định hiện rõ trong mắt cô, cô vẫn còn ôm hy vọng, đây không phải sự thật.

Điện thoại đã được kết nối.

Cô nhìn đồng hồ trên màn hình, một giây, hai giây, ba giây…

Cô đặt di động bên tai.

“A lô.”

Giọng nói quen thuộc ấy vang lên, hóa ra… hóa ra là thực.

Vương Y Bối nắm chặt điện thoại trong tay, mím môi.

“Xin hỏi ai đấy ạ?”

Vương Y Bối dùng tay trái quệt hàng nước mắt trên mặt: “Trần Tử Hàn, chúc mừng cậu có bạn gái mới.”

Cô nhanh chóng tắt máy.

Nước mắt không ngừng rơi xuống…

Trần Tử Hàn làm xong công việc mà giáo viên giao phó vội vàng quay về giảng đường tiếp tục giờ học. Đương nhiên, nhiều lúc anh cũng giống như những người khác, cảm thấy có lên lớp nghe giảng hay không hiệu quả cũng không khác biệt nhau là mấy. Chỉ là vì anh không muốn buông thả bản thân quá đà, sợ bỏ mặc chỗ này một ít chỗ kia một ít, rồi cuối cùng giật mình phát hiện ra mình đã quá sa đà.

Trần Tử Hàn đi tới giảng đường thì đã thấy chỗ ngồi chật kín. Anh nhìn qua một lượt, đang định đi về hàng ghế cuối cùng thì chợt nhớ ra giáo viên quy định sinh viên không được ngồi hàng ghế đó. Do dự một lúc, Trần Tử Hàn thấy Trương Văn Đào vẫy tay về phía mình.

Hai người vốn không phải bạn học cùng lớp, tiết học hôm nay chỉ là trùng hợp mà thôi. Trước đây Trương Văn Đào có tham gia hội sinh viên, được một thời gian có lẽ cảm thấy vô vị nên ít tới sinh hoạt hơn, cũng lâu rồi Trần Tử Hàn không gặp anh ta.

Lúc này Trương Văn Đào lại chủ động gọi nên anh đành đi qua đằng đó, ngồi vào chỗ trống bên cạnh anh ta.

Trần Tử Hàn vừa ngồi xuống, Trương Văn Đào đã lên tiếng: “Hai hôm trước tự nhiên có một người bạn cũ gọi điện hỏi tôi có quen ông không. Ông nổi tiếng như thế từ bao giờ mà tôi không biết nhỉ?”

Trương Văn Đào vừa nói vừa giả bộ quan sát Trần Tử Hàn từ trên xuống dưới, anh ta gọi Trần Tử Hàn lại đây ngồi thực ra cũng có nguyên nhân.

Ở trường này có ai không biết hoa khôi của trường để ý tới Trần Tử Hàn. Vừa nghe thấy Trương Văn Đào và Trần Tử Hàn nói chuyện, cô hoa khôi đang ngồi đằng trước kia lập tức ngó nghiêng lắng nghe.

Trương Văn Đào giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục: “Sao ông không tò mò đối phương là trai hay gái?”.

Trần Tử Hàn không quá bận tâm tới những gì Trương Văn Đào nói, chỉ cười cho qua, không có ý định trả lời.

Rốt cuộc thì người ngồi đằng trước cũng không kiên nhẫn được, quay xuống hỏi Trương Văn Đào: “Nói gì cũng lấp la lấp lửng! Tóm lại là trai hay gái?”

Dù là hỏi Trương Văn Đào, nhưng ánh mắt cô lại liếc qua Trần Tử Hàn.

Những người đóng vai trò là người ngoài cuộc đứng xem lúc nào cũng sẽ ôm tâm tư rất quái lạ, thấy trai tài gái sắc ở bên nhau thì sẽ cảm thấy rất xứng đôi vừa lứa, thậm chí trong lòng cũng vui lây khi họ thành một đôi.

Trương Văn Đào nhướn mày: “Cậu ta đương sự còn chẳng quan tâm, cậu tò mò làm gì?”

Cánh con trai phần lớn đều có thái độ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, vừa nghe thấy Trương Văn Đào nói vậy, tất cả đều bật cười vẻ mờ ám. Thái độ của Liên Chân Chân với Trần Tử Hàn như thế nào mọi người đều nhìn ra hết, ai cũng cho rằng hai người họ sớm muộn rồi sẽ ở bên nhau.

“Mấy cậu có muốn học nữa không thế?” Trần Tử Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người xung quanh, thế nhưng rõ ràng là hoàn toàn vô dụng.

Liên Chân Chân thấy mọi người cứ nhìn chằm chằm mình, bực mình lườm Trương Văn Đào một cái, sắc mặt sa sầm lại: “Cậu rốt cuộc có chịu nói hay không?”

Dù rằng mọi người đều không muốn thừa nhận, nhưng được chứng kiến chuyện vui thế ai cũng đều hoan hỉ ra mặt, tuy nhiên cũng không dám đùa quá trớn: “Con trai”.

Nghe Trương Văn Đào nói vậy, Trần Tử Hàn đang mở sách đối chiếu với nội dung trên bảng thì cũng ngạc nhiên khựng tay lại: “Tìm tôi làm gì?”

“Chỉ hỏi là có người nào tên như vậy không thôi.” Ngẫm nghĩ một lúc, Trương Văn Đào cuối cùng cũng không nói ra chuyện mình đưa ảnh chụp của Trần Tử Hàn cho người kia.

Liên Chân Chân thấy Trần Tử Hàn không có ý hỏi tiếp, rầu rĩ quay đầu lên. Trong lòng cô rất vững tin, chẳng mấy chốc Trần Tử Hàn sẽ thuộc về mình.

Kết thúc giờ học, Liên Chân Chân còn chưa kịp gọi Trần Tử Hàn lại thì anh đã vội vã đi về phía văn phòng hội sinh viên, tiếp tục công việc dang dở bên đó. Nhìn theo bóng lưng Trần Tử Hàn, Liên Chân Chân đành ngậm ngùi thu dọn sách vở, tâm trạng rõ ràng không được tốt lắm.

Đến chiều rốt cuộc mọi việc cũng hoàn tất, vẻ mặt ai nấy đều mệt mỏi. Anh đã đảm nhiệm tới chức vụ này rồi, thật ra muốn làm việc gì cũng có thể làm nhanh chóng, nhưng chỉ cần anh không có mặt ở đây một lúc thôi là mọi người căn bản sẽ chẳng động chân động tay.

Ăn cơm xong, Trần Tử Hàn quay về ký túc. Anh không phải người đối đãi tệ bạc với bản thân, chỉ cần có thới gian rãnh để nghỉ ngơi thì nhất định sẽ không bỏ phí.

Anh vừa đến dưới đại sảnh tầng một của ký túc thì di động chợt đổ chuông.

Trên màn hình là một dãy số xa lạ. Trần Tử Hàn rất ghét nhận điện của người là, cảm thấy rất tốn thời giờ. Nhất là với những người anh không quen, chẳng biết vì sao lại có được số của anh mà gọi đến nói mấy thứ chẳng rõ đầu cua tai nheo ra làm sao.

“A lô”. Trần Tử Hàn nhận điện thoại, vừa nói vừa đi lên tầng.

Đối phương im lặng. Nhưng anh dường như có thể nghe được tiếng thở gấp nhỏ nhẹ truyền qua, giống như người kia đang phải cố gắng đè nén bản thân.

Trần Tử Hàn bất giác dừng chân: “Xin hỏi ai đấy ạ?”

Những tưởng đối phương gọi điện đùa cợt, thì bên kia chợt truyền đến âm thanh: “Trần Tử Hàn, chúc mừng cậu có bạn gái mới”.

Giọng nói quá đỗi thân thuộc khiến anh mở trừng mắt. Di động dường như bị nóng bừng lên khiến anh nắm không vững. Bày tay chợt run lên, nhưng người bên kia đã cúp máy.

Trần Tử Hàn nhìn màn hình trống không, dường như cuộc điện thoại vừa rồi không hề tồn tại. Anh vội vàng mở nhật ký cuộc gọi ra xem, mười một chữ số xa lạ kia nói cho anh biết chuyện vừa xảy ra là thật, rất thật.

Anh lập tức gọi lại vào số điện thoại ấy, nhưng chỉ có tín hiệu báo không liên lạc được truyền tới. Dù anh có gọi bao nhiêu cuộc cũng không thể kết nối.

Trần Tử Hàn đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt hiện lên đầy vẻ do dự. Mấy người bạn học xuống tầng đi ăn cơm, trông thấy dáng vẻ đờ đẫn của anh, không khỏi giơ tay lên khua khua trước mặt: “Trần Tử Hàn, cậu làm sao thế?”

Mình làm sao thế này?

Anh thở dài. Anh thật sự cũng rất muốn biết bản thân mình làm sao.

Anh chẳng nói chẳng rằng chạy ra khỏi ký túc, để lại đằng sau đám bạn học ngây người vì kinh ngạc, không ngờ Trần Tử Hàn cũng có những lúc khẩn trương như thế. Nhớ tới chuyện Trương Văn Đào nói lúc sáng, liền chạy thẳng tới phòng của anh ta. Chạy được nửa đường thì anh dừng lại, tự cười chính mình. Anh lấy di động ra gọi cho Trương Văn Đào: “Ông nói bạn học cũ của ông hỏi thăm tôi, bạn ông học trường nào?”

“Thế là cuối cùng cũng có hứng thú rồi à?”

“Trường nào?”

“Đại học Thâm Quyến. Sao thế? Ông vì…”

Trần Tử Hàn đã cúp máy.

Anh không hề do dự, lấy chiếc thẻ trong người chạy tới máy ATM gần nhất rút toàn bộ tiền trong tài khoản ra. Chẳng buồn đợi máy trả hóa đơn, anh đã cầm tiền rời khỏi trường.

Khoảnh khắc nghe được giọng nói của cô, anh biết, bản thân mình không thể chậm một giây một phút nào.

Trần Tử Hàn vừa đợi xe vừa nghĩ, mọi chuyện đã như vậy tại sao còn không thể đi tìm cô ấy?

Thừa nhận đi, Trần Tử Hàn, tật xấu này chính mình cũng có! Anh chẳng mấy khi nhớ về cô, bình thường bận chuyện bài vở, chuyện ở hội sinh viên, ngày nghỉ còn đi làm thêm. Trong mắt mọi người, anh là một kẻ tự cao tự đại, nếu anh không nổ lực, anh sẽ giống như những người khác, anh cũng ôm hy vọng biến bản thân thành một người nổi trội. Đôi khi anh nhớ tới cô, nhưng rất hiếm hoi, giữa cuộc sống bộn bề bận rộn, cô dường như đã trở thành một phần không quan trọng.

Thậm chí nhiều khi anh nghĩ, mình đã sống rất tốt thế này, có lẽ cô cũng như vậy. Rời khỏi anh, có lẽ cô đã tìm được cuộc sống mới cho riêng mình.

Chính vì nghĩ như thế nên anh mới không có dũng khí đi tìm cô, thậm chí ngay cả sau khi chạy đông chạy tây tìm hiểu, ngay cả một chút tin tức về cô cũng không có.

Thế nhưng khi nghe thấy giọng nói của cô, anh mới hiểu rõ, không có cô thì không sao, nhưng một khi cô đã xuất hiện, nhất định cuộc sống của anh sẽ bị thay đổi.

Xuống khỏi taxi, Trần Tử Hàn lập tức đi mua vé tàu hỏa.

Mặc kệ đi, coi như giờ phút này anh cũng không biết bản thân làm gì đi.

Tàu hỏa về Yên Xuyên vừa mới chạy, chuyến tiếp theo phải đợi những ba tiếng nữa mới có. Trần Tử Hàn rời khỏi ga tàu, lại bắt taxi ra bến xe khách, mua vé rồi lên xe.

Bạn học đều cho rằng anh là một người ung dung tự tại, thật không ngờ hôm nay anh lại làm hàng loạt những chuyện mất bình tĩnh đến thế.

Ngồi trên xe suốt sáu tiếng đồng hồ, anh vẫn không biết bản thân mình đang làm gì.

Xe khách tiến vào thành phố Yên Xuyên, Trần Tử Hàn xuống xe, hỏi thăm đường tới Đại học Thâm Quyến rồi lên xe buýt.

Khi trước mặt là cửa lớn của Đại học Thâm Quyến vắng vẻ không một bóng người, anh mới trấn tĩnh lại. Rốt cuộc mình đã làm cái gì thế? Di động của cô vẫn tắt, anh không làm cách nào liên lạc được. Nhưng dù sao cũng đã tới đây rồi, cái gì anh cũng không quan tâm nữa.

Trần Tử Hàn đi vào trong trường, tìm một giảng đường tự học mở cửa suốt đêm, vào đó ngồi.

Lúc này đã là hai giờ sáng, nhưng anh không hề buồn ngủ. Nhìn căn phòng này, anh chợt nghĩ, liệu cô cũng đã từng ngồi đây học bài? Ý nghĩ ấy vừa mới nổi lên đã bị anh xua đi, cô đâu phải là người chăm chỉ đến lớp tự học chứ. Thế nhưng, vừa mới khẳng định như vậy, trong đầu anh lại xuất hiện một ý nghĩ khác: Trần Tử Hàn, mày cho rằng cô ấy vẫn là Vương Y Bối trước đây hay sao?

Chỉ vì một câu nói của cô ấy mà vội vã chạy tới đây. Chuyện ấu trĩ này đến cả chính bản thân anh cũng không dám tin là mình đã làm thật.

Nhưng tìm cô ấy làm gì đây?

Tới nơi này để làm gì?

Trần Tử Hàn không có câu trả lời cho bản thân.

Anh lại gọi điện cho cô. Vẫn là tín hiệu tắt máy.

Giờ này hẳn cô đang nằm trên giường, chắc đã ngủ say rồi. Với một người luôn ba hoa chích chòe kể chuyện ngủ nướng như cô, giấc ngủ chính là bạn tốt cả đời.

Thực ra Trần Tử Hàn chỉ đoán đúng một nửa. Vương Y Bối đúng là đang nằm trên giường, nhưng cô chưa hề ngủ. Cô vùi mình trong chăn mà khóc thầm, khóc đến toàn thân run rẩy, nhưng không muốn phát ra tiếng.

Uông Thiển Ngữ leo lên giường của cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, một câu cũng không nói mà chỉ vỗ lưng cô an ủi, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Trong vòng tay của Uông Thiển Ngữ, Vương Y Bối chỉ cần nghĩ tới ba chữ Trần Tử Hàn kia thôi là nước mắt lại không ngừng rơi. Cô thậm chí còn mất hết cảm giác.

Uông Thiển Ngữ thở dài. Có thể khóc đến bất kể xung quanh như thế đã là một điều rất may mắn rồi. Có một vài người, ngay cả khóc cũng không có tư cách.

Vương Y Bối hoàn toàn không biết mình ngủ thiếp đi như thế nào. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tóc tai rối bời dán trên mặt, bộ dạng thảm hại vô cùng, vẫn may là hai mắt không sưng vù lên.

Cô khăng khăng trốn trong phòng không chịu ra khỏi cửa, nhưng dưới sự thúc dục của Uông Thiển Ngữ, cuối cùng đành phải dậy đi ăn sáng.

Vương Y Bối trở dậy thay quần áo, chỉnh trang lại đầu tóc. Bất cứ ai cũng có thể rời khỏi người khác, chỉ cần muốn là làm được.

Ngay cả bản thân cô cũng vậy, mới hôm qua còn khóc lóc thảm thương như thế, nhưng chẳng phải hôm nay đã có thể đi ăn, có thể cười được rồi ư? Dù cho nụ cười trong gương kia vô cùng gượng gạo, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn là cười.

Vương Y Bối cầm lấy di động, khởi động máy xem giờ. Đêm qua ngủ muộn như vậy mà hôm nay cũng không dậy muộn lắm.

Cô đang chuẩn bị bỏ di động vào túi áo thì chợt nó đổ chuông.

Uông Thiển Ngữ đi đằng trước, vừa quay lại định giục Vương Y Bối thì đã thấy cô đứng ngây người, môi mím chặt nhìn di động. Uông Thiển Ngữ tự nhiên cũng biết là có chuyện gì.

Vương Y Bối nhìn dãy số kia thật lâu, quyết định ấn nút từ chối rồi đi về phía trước.

Nhưng cô vừa tắt, điện thoại lại tiếp tục vang lên. Vốn định từ chối lần nữa, nhưng do dự một chút cuối cùng cô lựa chọn nhận cuộc gọi. Cô đưa di động lên tai.

“Cậu đang ở đâu?”

Giọng nói ấy nhẹ nhàng truyền tới bên tai cô, chân thật như hiện tại họ vẫn đang ở bên nhau, giống như anh chỉ đang thuận miệng hỏi cô ở nơi nào.

Cô mím chặt môi không lên tiếng.

“Cậu đang ở đâu?”

Vương Y Bối đuổi theo Uông Thiển Ngữ: “Giờ tớ sắp đi ăn sáng, có chuyện gì cậu nói nhanh lên”. Nói xong để cô còn tắt máy.

“Ăn ở đâu?”

“Liên quan tới cậu à?” Cảm nhận được giọng mình nặng nề, cô lập tức bình tĩnh lại: “Nhà ăn số 1”.

“Được, cậu đứng yên đấy, không được đi đâu nữa đấy.”

Vương Y Bối dừng chân, vẻ mặc cứng nhắc. Tay cô nắm chặt lấy điện thoại: “Cậu đang ở đâu?”

Tiếng gió thổi ù ù truyền tới tai cô.

“Cậu đang ở đâu thế?”

Nhìn bộ dạng hiện tại của Vương Y Bối, Uông Thiển Ngữ đã biết, bữa cơm này nhất định ăn không xong.

“Cậu ở đâu thế hả, mau nói đi!” Vương Y Bối bắt đầu sốt ruột, nhưng không thấy anh trả lời.

“Nói!”



“Vương Y Bối!” Giọng nói của anh chợt vang lên: “Tớ đang ở trước mặt cậu.”

Cô ngẩng đầu.

Anh đang thở hổn hển, nhưng nụ cười rạng rỡ không dấu nổi trên mặt. Anh đang nhìn cô.

Anh giống như dây thần kinh kích thích tuyến nước mắt của cô, nhẹ nhàng chạm vào đã có thể khiến cô bật khóc.

Uông Thiển Ngữ nghĩ thế nào cũng không chứng thực được vì sao lúc đầu đi ăn sáng chỉ có hai người các cô mà giờ này lại thành dẫn thêm một người.

Ba người ăn cơm, bầu không khí có phần kì lạ. Thấy Uông Thiển Ngữ không được tự nhiên, Vương Y Bối đành miễn cưỡng giới thiệu Trần Tử Hàn, nhưng thực ra chỉ nói mỗi cái tên, đằng sau không có bất cứ bổ sung nào khác.

Uông Thiển Ngữ ăn xong cơm liền nói có việc bận rồi đứng dậy rời khỏi nơi thị phi này.

Uông Thiển Ngữ đi rồi, Vương Y Bối cũng buông bát buông đũa. Cô vốn không có tâm trạng ăn uống, chẳng qua là bị Uông Thiển Ngữ lôi tới đây. Hiện tại nhìn quầng mắt thâm sì trên mặt Trần Tử Hàn, nỗi kích động vừa nảy chợt tiêu tan. Cô nhìn anh. Lúc không gặp anh, trái tim cô nhức nhối, gặp được anh rồi, bản thân lại không biết phải làm gì.

“Cậu tới đây làm gì?” Do dự mãi, cuối cùng cô vẫn thốt lên câu hỏi đó.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh.

Tới đây làm gì chứ? Cô không có ý định trách móc gì anh, chẳng lẽ ngay cả âm thầm khóc lóc cũng không được hay sao? Khiến bản thân từ từ tổn thương, biết đâu đến một ngày nào đó sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Trần Tử Hàn mỉm cười, nụ cười để lộ ra vẻ mệt mỏi: “Bị cậu đổ oan, chẳng lẽ còn không được tới kêu oan hay sao?”

Anh nheo nheo mắt nhìn cô, với lấy bát cơm ăn dở của cô đổ vào bát mình, chỉ vài miếng đã ăn hết sạch.

Vương Y Bối ngây người vì hành động vừa rồi của anh. Mọi thứ tựa hồ y nguyên như thời cấp ba, lần nào đi ăn cô cũng ăn không hết, trước lúc ăn cô đều dùng đũa gạt một ít sang bát của anh. Có lần bạn học bắt gặp, cười nói, Trần Tử Hàn đối với cô thật tốt.

Cử chỉ ấm áp của anh khiến tâm trạng cô tốt lên trông thấy: “Vẫn còn kêu oan. Oan cái gì?”

“Oan hơn cả Đậu Nga.”

Vương Y Bối lẩm bẩm trong miệng: Đậu Nga oan cái nỗi gì chứ!

Nhắc tới điển cố này cô lại nhớ tới thời cấp ba, có lần nghe thấy ai đó nói câu “oan hơn Đậu Nga”, cô băn khoăn tự hỏi, Đậu Nga oan chỗ nào? Tự mình khiến bản thân chịu ấm ức, cam tâm tình nguyện chịu án thay người khác còn kêu oan nỗi gì?

Vương Y Bối từng cho rằng, một khi đã làm những chuyện bản thân tình nguyện thì không thể oán trách ai được. Thế nhưng cô lại không biết, tương lai chính cô cũng lại ôm oán hận trong lòng dù biết rõ là mình quan tâm tình nguyện.

Vương Y Bối cúi gằm.

Trần Tử Hàn chủ động thu dọn bát đũa, bưng đến khu cất bộ đồ ăn.

Lúc anh quay về bàn, Vương Y Bối mới ngẩng đầu lên: “Trần Tử Hàn, chúng ta hiện tại là gì?”

Cô chăm chú nhìn vào mắt anh. Anh chạy tới trước mặt cô thì sao, anh chưa có người mới thì sao, rốt cuộc cô và anh là gì của nhau?

Trần Tử Hàn cầm lấy tay cô: “Cậu cảm thấy hiện tại chúng ta được xem là gì?”

Cô vẫn nhìn theo ánh mắt anh, không có cách nào rút tay ra khỏi bàn tay anh.

Người con trai này đã cùng cô đi vào tòa thành lộng lẫy kia, dù cho anh từng vô tình rời khỏi đó, cô cũng bằng lòng coi như không biết.

Nhưng nếu muốn cô nói câu “em yêu anh nên em không quan tâm giữa chúng ta trước đây xảy ra chuyện gì” thì cô không làm được. Dù tình cảm trong lòng cô tầm thường,cô cũng không cho phép hành vi của bản thân cũng tầm thường như thế. Sự thấp kém của cô, cô chỉ muốn một mình mình biết, không muốn chia sẻ cho người khác.

Thấy cô không chịu mở miệng, Trần Tử Hàn lại càng siết chặt tay cô.

Sự ấm áp chân thực giờ phút này nhắc nhở anh, khoảng trống trong trái tim anh cuối cùng cũng đã được lấp đầy.

“Tớ nhớ rõ ràng, chúng ta còn chưa từng chia tay”.

Đúng rồi! Hai người đâu có chia tay?

Chỉ như một đôi tình nhân hai tháng chưa gặp nhau mà thôi!

Chỉ như hai người yêu nhau xa nhau một thời gian rồi giờ gặp lại mà thôi.

Trần Tử Hàn trấn an lại tâm tình của cô, sau đó mới bắt đầu giải thích rõ những điều cô đã hiểu lầm.

Anh và Liên Châu thật sự không có quan hệ gì hết. Lần đó cả lớp đi du xuân, mọi người đều yêu cầu chụp ảnh cùng nhau, ai cũng chụp cả, bức ảnh kia trong mắt anh chẳng hề có điểm gì bất thường, hai người cũng chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi.

Vương Y Bối chấp nhận lời giải thích ấy. Chỉ cần anh chưa đi quá xa, cô tình nguyện cho rằng anh chưa từng đi. Nếu suy nghĩ như vậy có thể khiến bản thân dễ chịu thì tại sao không nghĩ chứ?

Trần Tử Hàn và Vương Y Bối lại hòa thuận vui vẻ như trước đây, dường như giữa họ không hề tồn tại một năm mất liên lạc kia.

Thấy hai người như vậy, Uông Thiển Ngữ cũng cảm thấy vui mừng thay cho Vương Y Bối.

Mối lương duyên của những người có duyên phận với nhau quả nhiên khiến người ta phải kinh ngạc. Hai người họ lại có thể quay về bên nhau bằng cách này, nào có ai ngờ được?

Tuy nhiên, Trần Tử Hàn lần này có vẻ khá thê thảm.

Bạn cùng phòng ký túc gọi điện tới: “Trần Tử Hàn, ông chạy đi đâu thế hả? Không biết hôm nay là ông thầy quái dị lên lớp à?”

Giờ giảng của “ông thầy quái dị” chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn rất nhàm chán, nhưng ngày nào ông ta cũng điểm danh.

“À, tôi quên mất.” Đêm qua đi vội vội vàng vàng, anh đâu có tâm trí mà nghĩ được nhiều chuyện như vậy.

“Quên? Tên nhãi ngoan ngoãn như ông mà cũng trốn học à? Xem ra ban cán sự đúng là không biết xấu hổ mới lôi ông ra làm tấm gương cho chúng tôi.”

“Ông nghe chừng đang hả hê lắm nhỉ?”

“Này sao ông không lo lắng gì thế hà?”

“Ông còn nhớ gọi điện thoại cho tôi chứng tỏ cũng đã điểm danh giúp tôi rồi. Tôi lo cái gì nữa?”

Trần Tử Hàn vừa cười vừa nhìn về phía Vương Y Bối đang đứng đợi một bên. Cô trời sinh đã không có tính nhẫn nại.

“Không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây.”

“Này. Này ông còn chưa nói ông đi đâu…”

Anh tắt máy, đi tới bên cạnh Vương Y Bối, nắm lấy tay cô.

Cô cúi đầu nhìn dép, vừa rồi vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, ngay cả quần áo cũng không thay kịp bộ nào đẹp một chút, giờ mới thấy hối hận.

“Cậu nói xem…” Vương Y Bối ngẩng đầu nhìn anh, hai hàng lông mày nhíu lại rất đáng yêu: “Bộ dạng hiện giờ của tớ có phải rất xấu không?”.

Con gái nhiều lúc rất kì quái, biết rõ bản thân lôi thôi lếch thếch rồi, nhưng nếu con trai nói thật thì họ sẽ nổi giận, nếu không nói thật, họ liền lên tiếng chỉ trích là đồ nói dối.

Trần Tử Hàn khẽ lắc đầu: “Tớ cảm thấy vẫn ổn”. Anh dùng tay véo nhẹ mũi cô: “Vẫn như trước đây, không có chỗ nào xấu đi”.

Cô khoác cánh tay anh, nụ cười không ngừng lấp lánh trên môi.

Đôi khi, hạnh phúc rất bình dị, sự thỏa mãn trong thoáng chốc liền có thể xua tan đi bao nhiêu đau thương nối tiếp trước kia, dường như những nỗi đau ấy đều là vì giờ phút tương phùng này mà tồn tại.

Đương nhiên, nhiều lúc, niềm hạnh phúc của mình lại là nỗi bất hạnh của người khác.

Trần Tử Hàn ở lại Đại học Thâm Quyến mấy ngày liền, không quan tâm tới những chuyện ở trường. Lần tái ngộ này của anh và Vương Y Bối, chẳng cần cô quấn lấy anh rời, anh cũng sẽ tình nguyện ở lại đây với cô.

Chuyện tình cảm thực ra rất khó hiểu, rõ ràng là hai người xa lạ, nhưng đúng lúc gặp được nhau giữ biển người mênh mông, rồi yêu nhau, rồi không thể rời xa nhau, rồi học được cách viết hai chữ “hạnh phúc” như thế nào.

Trần Tử Hàn và Vương Y Bối không nói “quay về” bên nhau, mà chỉ đơn giản là tiếp tục nắm tay nhau theo tự nhiên.

Cô đưa anh đi dạo trong khuôn viên, chỉ cho anh thấy tòa nhà cô thường học, kể với anh chuyện một giảng viên nào đó mới ra trường dạy các cô, ngay từ buổi đầu tiên đã nói, chỉ cần sinh viên làm đầy đủ bài tập thì đều sẽ thi qua hết.

Cô nói với anh, cô thích đi dạo trên sân vận động vào mỗi buổi chiều chạng vạng, một mình đi bộ hết năm vòng sân, làm vậy mới thấy trong lòng nhẹ nhõm. Những lúc vui vẻ, cô đều sẽ chạy bộ dù bản thân không thích lắm, thế nhưng sau khi chạy xong sẽ cảm thấy mình thật lợi hại. Dù cô còn nhớ, sau khi cuộc thi chạy 800 mét đầu tiên ở đại học kết thúc, cô đã lao sang một bên mà nôn thốc nôn tháo, tưởng chừng như nôn hết cả gan mật ra ngoài.

Cô nói với anh tên con đường nhỏ mà họ đang đi, tên những loài hoa mọc hai bên đường. Anh nghiêm túc lắng nghe, chăm chú nhìn cái miệng nói không ngừng nghỉ của cô, trái tim ấm áp vô cùng.

Khi nhìn một người nào đó mang lại cho bản thân mình cảm giác rất tốt, đó có phải là thích, có phải là yêu?

Khi còn học cấp ba, anh từng nghe một người bạn nam cùng lớp hình dung về cô. Cô là một viên thủy tinh, cần được anh chở che, cần được anh bao bọc trong lòng.

Tiếc là lúc ấy anh không hiểu biết, viên thủy tinh dễ vỡ kia nếu có một ngày bị va vào cuộc sống, còn không bằng một khối đá ngoan cường.

Đêm trước ngày Trần Tử Hàn quay về trường, Vương Y Bối phải tuân thủ theo quy tắc cũ, mời một vài người bạn chơi thân ra ngoài ăn cơm. Đây là luật bất thành văn của sinh viên, hễ ai có “người nhà” tới chơi đều phải mời những người khác đi ăn, coi như một lần “ra mắt” bạn bè.

Vương Y Bối mời khá nhiều người. Cô chỉ đơn giản nghĩ, làm luôn một lần cho xong, lần sau sẽ không cần phiền phức như thế nữa.

Mọi người ngồi quây quần bên nhau, khi đồ ăn được dọn lên, có bạn học không nén được khẽ rỉ tai Vương Y Bối: “Cậu đùa hay thật đấy? Chẳng phải mấy hôm trước còn la hét rằng đang độc thân ư?”

Trước đây cứ mỗi lần phiền muộn, cô lại mở miệng kêu không ai cần mình. Hiện tại bị người ta nhắc tới, không tránh khỏi xấu hổ.

Trần Tử Hàn ngồi bên cạnh, đương nhiên nghe rõ câu hỏi của người bạn kia. Anh cười: “Vì Y Bối giận tớ nên nhất định không chịu cho tớ một danh phận”.

Anh nói xong, mọi người đều bật cười.

Có bạn học lại hào hứng hỏi sang chuyện hai người quen nhau thế nào. Đáp án “bạn học cấp ba” khiến tất cả phải kinh ngạc.

Nhiều người đi ăn chung thế này, uống rượu là chuyện không tránh khỏi. Trần Tử Hàn biết tửu lượng của cô không tốt, chỉ cần uống một ngụm là mặt đã đỏ bừng, say rồi sẽ chẳng còn biết trời đất là gì nữa. Vì không muốn cô phải uống nhiều, nên mọi người chuốc bao nhiêu anh phải một mình gánh hết.

Thấy Trần Tử Hàn suy nghĩ cho Vương Y Bối như vậy, mọi người cũng biết điều mà không làm khó hai người nữa.

Có lẽ, Tôn Ngạn Bân là người buồn nhất lúc này.

Những người khác không biết nội tình, còn anh thì rất rõ ràng. Đúng là trăm đường không ngờ hết được. Anh chạy đôn chạy đáo tìm hiểu tin tức về Trần Tử Hàn, cuối cùng lại giúp hai người họ quay lại bên nhau, còn anh, bất đắc dĩ trở thành người làm mối.

Nghĩ như thế, Tôn Ngạn Bân lại càng đau khổ. Bản thân đóng vai trò là người ngoài cuộc, lại chẳng thể nào phát hỏa, anh chỉ còn biết nâng ly rượu lên, nhìn Vương Y Bối: “Rượu người khác có thể không uống, nhưng của anh thì có thể chứ?”

Nhiều người có mặt cũng biết tình cảm của Tôn Ngạn Bân dành cho Vương Y Bối, họ đều cố ý kéo áo anh lại, muốn anh đừng gây sự. Làm như vậy đối với tất cả đều không tốt.

Nhưng Tôn Ngạn Bân không phải có ý gây rối như mọi người nghĩ. Chỉ là nhìn mọi chuyện trở thành thế này, anh muốn làm cái gì đó mới không uổng công theo đuổi cô bấy lâu.

Trần Tử Hàn vừa nhìn Tôn Ngạn Bân đã hiểu rõ. Anh không hề ngăn cản Vương Y Bối.

Cô nhìn vào đôi mắt Tôn Ngạn Bân, trong lòng dâng lên xúc động. Dù cô chưa bao giờ hứa hẹn với anh ta bất cứ điều gì, nhưng tình cảm của mỗi người đều đáng được tôn trọng. Cô nhận lấy ly rượu, cụng ly với Tôn Ngạn Bân.

Tôn Ngạn Bân vẫn chưa ngồi về vị trí, anh lại rót thêm một ly rượu nữa, hướng về phía Trần Tử Hàn.

Trần Tử Hàn gật đầu, cũng rót rượu.

“Tốt với cô ấy!” Tôn Ngạn Bân nói bằng tốc độ rất nhanh, giọng điệu rất điềm nhiên.

Trần Tử Hàn hoàn toàn có thể hiểu, đây là cách mà hai người đàn ông đi đến một hiệp định ngầm với nhau.

Bữa cơm kéo dài chẳng bao lâu, một tiếng sau tiệc tàn, Vương Y Bối và Trần Tử Hàn đi về phía bến xe buýt. Anh đã mua vé tàu hỏa tối nay quay về trường.

Những ngón tay nhỏ bé của cô đan vào bàn tay anh.

“Không hỏi quan hệ giữa tớ và Tôn Ngạn Bân là gì sao?” Cô nhìn anh bằng ánh mắt thăm dò, cô vốn tưởng ra khỏi quán ăn là anh chủ động hỏi cô chuyện này, nhưng có vẻ như anh không hề có ý định đó.

“Sao phải hỏi?” Trần Tử Hàn phản vấn cô.

“Cậu không cảm thấy…” Cô không thể nói ra thành lời được cái chuyện người khác có tình cảm với mình, đàng ngây ngốc nhìn anh.

“Đồ ngốc này!” Trần Tử Hàn vuốt mái tóc cô: “Chẳng phải cậu đang ở bên tớ đó sao?”.

Nếu cô đã là của anh rồi, anh sẽ chẳng thèm bận tâm tới những con ong mật xúm xít bên cạnh cô.

Ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra ý tứ của Trần Tử Hàn, Vương Y Bối thở dài trong lòng. Nhưng cô lại thích anh như vậy, chỉ có thế mới chứng minh cô rất có mắt nhìn người.

Tới bến xe buýt, cô tiễn anh lên xe.

Vẻ mặt hai người hiện rõ sự luyến tiếc vì không thể thường xuyên gặp nhau.

“Này!” Khoảnh khắc Trần Tử Hàn bước lên xe, Vương Y Bối vẫn không kìm được mà hét lên: “Mỗi ngày nhớ tớ một trăm lần!”

Câu nói của cô hoàn toàn thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Mặt cô thoáng cái đỏ bừng, chẳng khác nào đã uống say.

“Được!” Trần Tử Hàn gật đầu với cô, sau đó lên xe.

Vương Y Bối yên lặng nhìn theo chiếc xe lăn bánh xa dần. Từ nay về sau, cô vẫn sẽ nhớ nhung một người, chỉ có điều, cô sẽ không phải nhớ nhung anh ở nơi xa vời nào nữa, mà anh ở trong tim cô.