Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Chương 11: Đừng dễ dàng nói lời yêu



Sau này, tôi cuối cùng cũng hiểu được, tình yêu phức tạp nhất trên đờichính là, A yêu B, B yêu C. Tình cảm dẫu có nhiều đến mấy cũng chỉ làmột cái khung, sau đó, tuỳ vào mỗi người khác nhau mà sẽ có những hoạtiết khác nhau, chỉ có điều, hoạ tiết chính đều là một. Ví dụ như, kếtthúc của một tình yêu, nếu không là vĩnh viễn bên nhau, thì cũng sẽ làđường ai nấy đi. Tình yêu của tôi và anh cũng vậy, cứ ngỡ là khác biệt,ai biết rằng cũng chỉ đến thế mà thôi. Chỉ vì chúng ta đều muốn nhìnthấy một cái kết viên mãn, một cái kết hạnh phúc, đặc biệt là chuyện của bản thân mình.

Trở về từ Nông Gia Lạc, Vương Y Bối ra lệnh chobản thân đặt toàn tâm toàn ý vào công việc, không được suy nghĩ nhữngchuyện liên quan đến Trần Tử Hàn nữa. Thế nhưng, cứ hễ rãnh rỗi một chút là trong đầu cô lại nổi lên hình ảnh của anh, lại không kìm được mà tựhỏi rốt cuộc anh có ý đồ gì? Rõ ràng anh và Hướng Thần thân thiết đầy mờ ám như vậy, tại sao anh còn liên tục xuất hiện trước mặt cô? Nghĩ ngợilan man, Y Bối chợt phát hiện ra mình đã phạm một sai lầm cực kỳ lớn.Người ta có thể chỉ là tốt bụng cho cô một cái đùi gà mà thôi, vậy mà cô lại vin vào đó mà tưởng tượng xa xôi. Anh chỉ nhất thời mời cô ăn mộtbữa, vậy mà khiến cô mãi chưa quên.

Cô cười tự giễu, rồi lại lắcđầu, không nhịn được mà oán giận bản thân. Đã hàng ngàn hàng vạn lần côtự nhủ sẽ bỏ ba chữ “Trần Tử Hàn” kia vào sổ đen, kể cả ai nhắc tới cũng làm như không quen biết, phải nghĩ thật lâu, thật lâu mới nhớ ra anh ta là ai. Vậy mà hiện tại, hễ nghe người khác nói đến cái tên ấy, trái tim cô cũng theo bản năng mà lôi nó ra, rồi cố gắng nghe ngóng xem người ta nói gì về anh, cuộc sống của anh ra sao, có bạn gái hay chưa, kết hônhay chưa…

Cuối cùng thì cô cũng có thể chấp nhận sự thật đượcrồi. So với cô, anh sống rất tốt, anh cầm lên được thì cũng có thể bỏxuống được. Cô tin, rồi sẽ có một ngày cô làm được như thế, sẽ biến tênanh hoàn toàn trở thành “lịch sử”, mờ dần, mờ dần trong cuộc sống củacô.

Khu nghỉ dưỡng Lam Sơn là dự án lớn nhất của công ty, nhiềungười nôn nóng muốn được tham gia, nhân cơ hội để chứng minh thực lựcbản thân, nhưng cũng có một vài người rụt rè, sợ lần này hợp tác vớiHoàn Quang không được thuận lợi.

Thái độ của Vương Y Bối thì trái lại, hoàn toàn bình tĩnh. Nếu là quá khứ, hẳn là cô sẽ vô cùng lo lắng, vô cùng căng thẳng, chỉ biết bám víu lấy người bên cạnh mà không ngừnghỏi: “Làm sao bây giờ?”. Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng phải chịu khổ cực, dù điều kiện gia đình không phải thuộc hàng giàu có, chỉ có hộ khẩu ởvùng nông thôn mà thôi, nhưng cô chẳng bao giờ phải động chân động tavào những việc nhà nông, hơn nữa, bố mẹ còn nâng niu cô như bảo bối trên tay. Tính cách cô tuỳ hứng, muốn làm gì thì làm cái đó. Có lẽ trongcuộc đời, đến giờ phút này cũng chỉ có hai việc đả kích cô trầm trọngnhất, đó là trượt đại học và chia tay Trần Tử Hàn. Sau này mỗi khi nghĩtới hai lần đau thương ấy, cô chỉ cảm thấy buồn cười. Dù sao thì đó cũng chẳng phải là chuyện khiến thiên hạ chê cười, chắc là do trước đấy cuộc sống của cô quá xuôi chèo mát mái, nên khi chịu một cú đả kích nhỏ nhưvậy cô cũng tưởng chừng như trời long đất lở. Khi học năm tư đại học,Trần Tử Hàn bỏ rơi, cô đã từng chán chường một thời gian dài, rồi cuốicùng vẫn cứ phải bước vào đội quân tốt nghiệp đi tìm việc làm; từngphỏng vấn, cũng từng bị từ chối. Lúc ấy cô mới phát hiện, bốn năm đạihọc của cô không có lấy một lần được học bổng, không có lấy một mảnhgiấy khen. Cô vốn tưởng rằng Trần Tử Hàn sẽ nuôi cô cả đời, nhưng sựthật là anh đã rời bỏ cô… Ngay cả khóc cô cũng không có thời gian khócnữa, cô phải tiếp tục nỗ lực tìm việc làm. Cô từ một cô gái đỏ mặt tíatai trong lần phỏng vấn đầu tiên, dần dần biến thành một người có thểbình thản nói chuyện với bất kỳ ai, từ một người đi đâu cũng phải bắttaxi đến một người có thể đứng cả tiếng đồng hồ trên xe buýt đông ngườivới đôi giày cao gót. Thời gian dùng cách gì để khiến cô thay đổi, chỉcó mình cô biết. Cuộc sống chưa từng lừa dối chúng ta, chỉ có những điều tốt đẹp ngay hiện tại tung hoả mù, khiến đôi mắt chúng ta không nhìnthấy được viên kẹo đắng bọc đường kia mà thôi.

Khi đó, cô từngtrò chuyện với một sư tỷ khoá trên, cô ấy tìm được công việc ở thànhphố, nhưng bạn trai lại quay về quê hương làm việc, hai người khôngtránh khỏi chia tay. Y Bối đã hỏi, vì công việc mà từ bỏ người yêu, cóđáng hay không? Cô ấy thản nhiên đáp, chẳng qua là vì người ta thườngđánh giá quá cao tình yêu, thực tế nó không quan trọng như trong tưởngtượng của chúng ta. Nếu giao toàn bộ mọi thứ của bản thân đặt lên vaimột người đàn ông, đó là một điều xuẩn ngốc! Đây không phải vấn đề khách quan hay không, mà là bản thân cần phải học cách sống độc lập. Côngviệc sẽ giúp người phụ nữ độc lập về mặt tài chính, chỉ có tài chính độc lập mới giúp phụ nữ không còn phụ thuộc vào người đàn ông, cho dù yêuanh ta đi nữa cũng sẽ không vì anh ta mà hy sinh mọi thứ.

Y Bốinghe xong những điều cô ấy nói, đã im lặng suy nghĩ rất lâu. Thời gianđó, cô chẳng bao giờ nghĩ được rằng bản thân cũng sẽ có một ngày tự lập, cô chỉ nghĩ sẽ đi theo Trần Tử Hàn, anh tới đâu, cô cũng theo tới đó.Sau này cô mới biết mình sai, vấn đề không phải là yêu hay không yêu, mà là cô đã tự biến mình thành một kẻ lệ thuộc vào người khác, không biếttự lo cho bản thân, càng không biết thế nào là tự lập.

Bây giờnghĩ lại, rốt cuộc thì cô cũng trả lời được câu hỏi vì sao ngày ấy TrầnTử Hàn không nghe theo yêu cần của cô, bỏ việc ở Quảng Vũ. Nhưng hiểucũng chỉ là hiểu mà thôi, dù sự việc có phát sinh một lần nữa, cô vẫn sẽ hành động như vậy. Cuộc sống không bao giờ lặp lại, cũng không có thuốc hối hận để mà uống.

Gần hết giờ làm việc, Hướng Vũ Hằng lười nhác đi đến bên cạnh bàn của Vương Y Bối, đứng trước mặt cô: “Đi thôi, mời cô đi ăn”.

Vương Y Bối nhấc mí mắt nhìn Hướng Vũ Hằng với vẻ hoài nghi. Cô làm sao quênđược trò khôi hài lần trước khi anh ta mời cô đi ăn chứ.

“Haizz.. Tuy rằng tôi rất muốn đi, nhưng để tránh cho bản thân chịu đả kích, vẫn không đi thì hơn.”

Hướng Vũ Hằng chống một tay xuống bàn làm việc của cô: “Cô không dám à?”.

“Nói đi, lần này là vì chuyện gì?”

Hướng Vũ Hằng thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Hình tượng của tôitrong mắt cô có vẻ tệ quá nhỉ. Tôi chỉ muốn mời cô đi ăn thôi, hai ngàynữa cô lại phải tới Lam Sơn một thời gian khá dài rồi, nên mới muốn động viên cô một chút. Nếu cô thật sự không muốn thì thôi vậy”.

Vương Y Bối cầm túi xách: “Thế mà anh không nói sớm!”.

Được ăn cơm mà không mất tiền, không đi thật là uổng phí.

Hướng Vũ Hằng để cho cô chọn địa điểm, nghe cái tên cô nói ra, anh không nénđược cười. Đúng là một cô gái dễ ghi thù! Địa điểm cô chọn là một nhàhàng xa hoa, giá mỗi món ăn đều khiến người ta run sợ. Cô đang cố ý “làm thịt” anh đây mà, xem ra là để báo thù anh, lần trước cố ý lừa cô đi,khiến cô trở thành kẻ thù của đối tượng xem mắt của anh.

Lục Dĩnh sau khi cố ý gây sự cũng không dám có hành động nào khác nữa, có lẽ nhà họ Thân đã lên tiếng cảnh cáo. Bên này, ông Hướng cũng chưa ra tay giúp con trai mình ngay, vẫn muốn chờ đợi xem biểu hiện của Hướng Vũ Hằngthế nào, có thể tự lực thoát ra khỏi nguy cơ khó khăn này không. Từ saukhi Quảng Vũ bắt đầu hợp tác với Hoàn Quang, Hướng Kỳ Lai bất ngờ chogọi điện khen ngợi Hướng Vũ Hằng làm tốt, còn nói bữa cơm lần này lẽ raphải để ông mời mới đúng.

Hướng Vũ Hằng hôm nay vẫn duy trì tácphong lịch lãm như mọi khi, lúc xuống xe mở của giúp Y Bối, anh ta còncúi người làm động tác rất chuẩn, khiến mấy lời châm chọc chưa kịp nóira miệng, Vương Y Bối đành nuốt ngược trở lại. Thật chẳng biết hôm nayanh ta uống nhầm thuốc gì nữa!

Trong lúc cùng Hướng Vũ Hằng đivào nhà hàng, Vương Y Bối chợt nhớ đến năm cuối đại học, sau khi phỏngvấn thất bại hàng loạt, cô đã mất hết niềm tin, nói với Uông Thiển Ngữrằng cô chẳng còn hy vọng xa vời kiếm được công việc tốt nữa, chỉ mongsau này được một lần vào ăn cơm tại nhà hàng ngon nhất thành phố màthôi. Vậy mà sau khi đã đi làm, cô lại tiếc không dám bước vào. Quá đắt! Không phải không đủ sức trả, mà là cảm giác thích thú được vào đó ănkhông thắng được nỗi đau tiền chảy ra khỏi ví.

Hướng Vũ Hằng nhận thấy tâm trạng cô rất tốt, liền tiếp tục làm một người đàn ông lịchthiệp, kéo ghế ra mời cô rồi anh mới ngồi xuống.

Vương Y Bối rốtcuộc không chịu được nữa: “Anh dỗ dành bạn gái cũng như vậy đấy chứ?”.Nhìn cũng có vẻ được, vừa phong độ vừa có giáo dục tử tế, khác hẳn vớibộ dạng lêu lổng, phóng túng ngày thường.

Hướng Vũ Hằng chợt kêulên thảm thiết: “Tôi mà phải đi dỗ dành phụ nữ à?”, vừa nói anh ta vừachớp mắt: “Đây là đãi ngộ đặc biệt dành cho cô thôi”.

Những lời nói này cô mà tin thì đúng là kẻ đại ngu đần.

Bồi bàn đưa thực đơn tới, Hướng Vũ Hằng để cô gọi, anh không kén chọn lắm,thế nào cũng được. Vương Y Bối lúc đầu còn từ chối nhưng rồi cũng khôngthoái thác nữa. Dù mấy năm gần đây ngồi ở bàn ăn, cô rất ít khi tỏ rakén chọn, nhưng vì dự tiệc nhiều nên những khi chỉ có một mình, cô lạicàng kén ăn hơn.

Y Bối gọi đồn ăn xong, bồi bàn đi.

“Trước đây tôi từng khao khát được một lần tới nhà hàng sang trọng như này ăncơm.” Nghĩ đến quá khứ, cả gương mặt cô chợt sáng bừng lên, năm xưa làkhao khát, còn bây giờ đã thành hiện thực, thậm chí còn vượt xa cả mongmuốn. Không ngờ cảm giác chờ mong lại hoàn mỹ như thế.

“Vậy cô cũng nên tỏ ra cảm kích tôi đã giúp cô thực hiện được giấc mộng đẹp chứ nhỉ?”

“Thôi đi! Rõ ràng là anh phá tan giấc mộng đẹp của tôi thì có. Nếu không thìbây giờ tôi vẫn còn được chờ mong.” Y Bối cố ý tỏ ra xem thường: “Hơnnữa, mới nghĩ đến đi cùng tôi tới đây là anh… Haizz…”.

Vẻ mặt của cô quá khoa trương, khiến Hướng Vũ Hằng không khỏi bật cười: “Thế cô mong là đi cùng ai? Bạn trai à?”.

Sắc mặt Vương Y Bối chợt cứng lại. Một câu nói vô ý của Hướng Vũ Hằng đãchạm tới đúng nơi thiếu phòng ngự trong trái tim cô. Đúng vậy, cô năm đó có một tâm nguyện là có thể cùng Trần Tử Hàn ăn những món ăn ngon nhất ở đây một lần, quan trọng hơn là hai người có thể gánh vác nổi giá caongất trời kia, quả nhiên là tuổi trẻ chẳng biết ưu sầu. Bây giờ cô không thể nghĩ ra được, trong lúc cô đang huyễn tưởng cùng anh sống thoải mái thì anh đang chờ mong điều gì…

Hướng Vũ Hằng nhận ra sự khácthường của cô, mắt híp lại, đang định lên tiếng thì bồi bàn dọn đồ ănlên. Vương Y Bối vừa nhìn thấy đồ ăn, khuôn mặt lập tức vui mừng hớn hởnhư cô bé con, thần sắc u sầu ban nãy cùng tiêu tán.

Bài học màthời gian dạy chúng ta có thể không phải là sự dối trá, mà chỉ là cáchđưa tâm trạng đang lộ rõ ràng trên mặt cất vào sâu trong đáy lòng màthôi.

Vương Y Bối vừa ăn không ngừng bình phẩm món ăn ở đây. Côkhông rõ lắm cái gì là giữ nhiệt độ thích hợp khi nấu ăn, cô chỉ đơnthuần biết đây là hương vị mình thích, biết chúng rất hợp khẩu vị củacô. Những món đậu phụ cô từng ăn trước đây đều là vị cay vì khẩu vị củacô khá nặng, nghe nói nhà hàng này có món đậu phụ xào rất nổi tiếng, quả nhiên là không sai, mặc dù thanh đạm nhưng cô lại khen không dứt.

http://luv-ebook.com/forums/index.php

Hướng Vũ Hằng không quá chú ý tới chuyện ăn uống. Trước đây ở nước ngoài anhcũng khá kén chọn, nhưng về nước rồi cảm thấy cái gì cũng có thể nuốttrôi, không có gì là không thể ăn. Quả nhiên là có so sánh mới biết cáigì hay, cái gì dở.

Trong lúc hai người họ đang ăn vui vẻ thìVương Y Bối nhìn thấy bàn ăn gần đó có một đôi nam thanh nữ tứ cũng đang ngồi ăn cơm. Cô mở to mắt, cứ ngỡ nhìn nhầm, nhưng sự thật là thị lựccủa cô rất tốt.

Thời đại học cô thích nằm sấp trên bàn xem phimtrên máy tính. Bạn cùng phòng thấy vậy, tốt bụng nhắc nhở cô: “Đừng cóngồi xem kiểu đấy, cậu nghĩ mắt cậu tốt lắm đấy hả?”. Lúc ấy cô trả lời: “Tốt, cực kỳ tốt, tớ chưa bị cận thị, hồi cấp ba tớ còn ngồi đọc tiểuthuyết suốt từ sáng sớm đến tận buổi tự học tối. Đọc xong ngẩng lêntrước mắt đen kịt một mảnh dù trong phòng bật đèn sáng choang. Như thếmà sau đó cũng không bị cận thị…”. Bạn cùng phòng sắc mặt không chútbiến đổi, bỏ đi, sau đó chẳng bao giờ quản việc mắt cô tốt hay khôngnữa.

Lúc này, Vương Y Bối nheo mắt, tay cầm đũa cũng buông xuống.

Hướng Vũ Hằng quay đầu lại nhìn theo ánh mắt cô, cảm thấy khó hiểu: “Giám đốc của Quảng Vũ và con gái thứ hai nhà họ Hướng, cô quen à?”.

Quảnhiên, những người có thân phận xếp cùng một hàng luôn nằm trong mộtphạm vi nhất định. Vương Y Bối lắc đầu: “Chỉ thấy người ta trai tài gáisắc ngồi cùng một chỗ thu hút ánh nhìn thôi. Nghe anh nói vậy thì có vẻnhư họ rất môn đăng hộ đối, càng nghĩ càng thấy đẹp đôi”.

Vương Y Bối không thân quen gì với Thân Thiệu An, trước đây qua Trần Tử Hàn, cô mới gặp anh ta một hai lần, ngay cả nói chuyện cũng chưa từng nói vớinhau một câu. Cô chỉ cảm thấy tò mò, vì sao Thân Thiệu An và Hướng Thầnlại đi cùng nhau? Cô còn nhớ có lần từng nghe người khác nói Hướng Thầnđã rời khỏi Quảng Vũ rồi.

“Tôi qua đó một chút.” Hướng Vũ Hằngcười với Vương Y Bối, lập tức đứng dậy. Nếu như đã tình cờ gặp thì đương nhiên không thể làm như không thấy được.

Vương Y Bối nhìn theoHướng Vũ Hằng, lòng đầy hối hận vì đã chọn chỗ ngồi này. Thành phố nàythật nhỏ bé, đi đâu cũng gặp người quen cũ, lần nào cũng bị đánh độngtới dây thần kinh, muốn giả vờ quên cũng không thể.

Hướng Vũ Hằng tới chào hỏi, Thân Thiệu An dù không mấy thoải mái nhưng vẫn duy trìthái độ lịch sự: “Giám đốc Hướng quả nhiên là không ra tay thì thôi,nhưng một khi đã ra tay thì khiến cho người ta không thể không tròn conmắt mà nhìn. Thật sự còn phải học tập giám đốc Hướng nhiều”.

Chitiết cụ thể cho hợp đồng đã bàn bạc cụ thể đến thế rồi, thật không ngờcòn bị đá bay, Quảng Vũ vì dự án này đã hao tổn rất nhiều nhân lực vàtiền của, cuối cùng lại để cho người khác hưởng lợi.

“Giám đốcThân châm chọc tôi rồi, chẳng qua tôi chỉ gặp may mà thôi. Bố tôi lúcnào cũng dặn tôi phải học tập anh. Giám đốc Thân tài giỏi như vậy, khiến tôi cảm thấy rất áp lực.”

Thân Thiệu An lắc đầu, không thể không cười, cầm lấy ly rượu lên mời Hướng Vũ Hằng một ly.

Hướng Thần hết nhìn Hướng Vũ Hằng, rồi lại nhìn Thân Thiệu An, đối với chuyện giữa đàn ông với nhau, cô không quan tâm nhiều. Cô chỉ để ý tới ngườiphụ nữ đang ngồi bàn bên kia mà thôi. Cô đứng dậy nói: “Tôi cũng nên qua bên kia ôn chuyện cũ mới phải”.

Hướng Thần vừa nói hết câu, trên mặt Hướng Vũ Hằng chợt hiện lên sự kinh ngạc.

Hướng Thần đi đến bên cạnh Vương Y Bối, đảo mắt qua bàn thức ăn, khẽ cười: “Đã lâu không gặp!”.

Vương Y Bối nhìn khuôn mặt xinh đẹp lay động lòng người của Hướng Thần, khuôn mặt mà cô từng rất ghét, và đã từng tát một cái, vậy mà hiện giờ côchẳng hề cảm thấy có chút phẫn nộ nào nữa: “Mới chỉ có vài ngày, xem ratrí nhớ cậu kém đi rất nhiều so với trước đây”.

Còn nhớ thời cấp ba, Hướng Thần học thuộc lòng bài rất nhanh, từng được các thầy cô khen ngợi.

Hướng Thần cười ra tiếng: “Cậu cũng quan tâm tới tôi quá nhỉ, ngay cả trí nhớ của tôi thế nào cũng biết rõ”. Dù biết Vương Y Bối không hoan nghênhnhưng Hướng Thần vẫn ngồi xuống ghế: “Cậu và sếp có vẻ khá thân thiếtnhỉ?”.

Vương Y Bối liếc nhìn cô ta, không hiểu lời nói kia ám chỉ điều gì. Càng để tâm suy nghĩ thì lại càng khó giải thích.

“Trần Tử Hàn vẫn độc thân.” Hướng Thần thật sự không ngờ lại có ngày mình cóthể nhìn thẳng vào khuôn mặt kia một cách thoải mái đến vậy. Quá khứ bao nhiêu hận, bao nhiêu không cam tâm, bây giờ đã hoá thành khói thuốc màlặng lẽ bay đi. Hướng Thần chợt cảm thấy bản thân nực cười, thầm yêuTrần Tử Hàn ngần ấy năm mà không được, Vương Y Bối chính xác là tìnhđịch số một của cô, theo lý mà nói thì lẽ ra khi thấy hai người họ chiatay, cô phải hài lòng mới đúng. Thế nhưng, cô lại chẳng hề thấy vui vẻ,giống như cảm giác năm xưa khi nghe tin Trần Tử Hàn đính hôn với LụcDĩnh, cô nghĩ, nếu người bên cạnh anh không phải Vương Y Bối thì đóchính là một khuyết điểm.

Vương Y Bối tròn mắt kinh ngạc, nhưng chỉ lướt ánh mắt qua mặt Hướng Thần, không nói gì.

Hướng Thần muốn giải thích rất nhiều, giải thích chuyện cô và Trần Tử Hàncùng có mặt tại hôn lễ của Lương Nguyệt chỉ là một chuyện ngẫu nhiên,giải thích hai năm trước, cô và Trần Tử Hàn vẫn duy trì ở mối quan hệbạn bè bình thường, có việc cần thì giúp đỡ, không có việc tự khắc sẽkhông quấy rầy nhau. Thế nhưng cuối cùng Hướng Thần cũng không nhiềulời, quá chủ động thúc đẩy quan hệ tình cảm của người khác, còn chưabiết là lợi hay hại. Cô cười với Vương Y Bối: “Được rồi, không làm phiền cậu ăn cơm nữa”.

Vương Y Bối nhìn theo bóng Hướng Thần, phát hiện cô ấy cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán Thân Thiệu Anh.

Điều mà Hướng Thần giấu tận đáy lòng không nói rõ, chính là cô giả vờ thânmật với Trần Tử Hàn ở đám cưới của Lương Nguyệt, chẳng qua chỉ muốn trảthù Vương Y Bối một chút vì quãng thời gian cấp ba, giúp lòng mình hoàntoàn thoải mái.

Vì vừa rồi Hướng Thần nói muốn ôn chuyện cũ với Vương Y Bối nên lúc này thấy cô ta đã đi rồi, Hướng Vũ Hằng mới quay về chỗ.

Vương Y Bối cười với anh: “Bạn học cấp ba, không ngờ thay đổi nhiều quá không nhận ra”. Nói xong cô mới thấy lời nói của mình lỗi sai chồng chất, vìvừa rồi còn nói là không quen biết hai người họ. “Lúc nãy không chắnchắc lắm nên không dám qua chào hỏi, thật không ngờ cô ấy vừa nhìn đãnhận ra tôi”.

Hướng Vũ Hằng há miệng, nhưng chỉ để bỏ một miếngđậu phụ vào. Anh thật sự muốn nói với cô gái này, nếu không thích thìđừng nói, chứ đừng nói dối làm gì, thái độ miễn cưỡng như vậy như vậyvừa làm cho bản thân khó chịu vừa khiến người khác không thoải mái.

Làm việc với nhau đã lâu, Hướng Vũ Hằng phần nào hiểu được con người cô.Ngày hôm nay tâm trạng cô lộ ra ngoài rất nhiều, hẳn là đã có điều gìchạm vào nơi nhạy cảm nhất trong lòng cô.

Ăn cơm xong, Hướng VũHằng mời cô ra bờ sông ngắm cảnh. Cảnh đêm của thành phố này rất đẹp,chỉ có điều người ta cứ mãi theo đuổi cái đẹp của anh đèn lung linh màquên mất đi thứ ánh sáng đẹp nhất của màn đêm chính là ngàn vạn ngôi sao trên bầu trời kia. Cơn gió nhẹ dịu dàng lướt qua mặt Vương Y Bối, thổimái tóc của cô khẽ bay. Cô chăm chú quan sát một đám trẻ con đang nô đùa gần đấy, lòng dễ chịu hơn rất nhiều, nụ cười lấp lánh trên mặt, đôi mắt như mặt hồ xanh trong và tĩnh lặng, phản chiếu lại từng tia sáng chiếuvào nó.

“Cô có tâm sự?”

Cảm giác này đã xuất hiện tronglòng Hướng Vũ Hằng từ lâu, bình thường Y Bối che giấu quá giỏi, thỉnhthoảng lơ đễnh để lộ ra nhưng cũng chỉ có một chút, còn hôm nay lại biểu hiện ra bên ngoài rất rõ rệt. Rõ ràng cô quen biết Thân Thiệu An vàHướng Thần vậy mà lại nói không quen, sau đó lại còn vụng về giải thích.

“Sao thế, hôm nay anh nhàn rỗi quá nên muốn tìm một người đang đầy tâm sự để khuyên bảo à? Thảo nào mà lại đưa tôi ra đây. Tiếc là phải để anh thấtvọng rồi, chỗ này cảnh đẹp như vậy làm gì có ai nỡ lòng tìm tới đây đểtự sát chứ, nên anh hãy từ bỏ cái ý nghĩ tìm được một người đang tuyệtvọng ở đây đi.”

Vương Y Bối vô tư cười, khiến Hướng Vũ Hằng không khỏi thở dài: “Có nhiều lúc không thể chỉ dùng lỗ tai để nghe ngườikhác nói, bởi vì lời nói chưa chắc đã biểu đạt thật sự tâm tình củangười ta. Cần phải nghe tiếng từ trái tim người đó”.

“Vậy anh thử nói xem, tim tôi đang nói cái gì?” Y Bối vẫn cười thản nhiên, thậm chí còn tỏ ra rất hứng thú với những gì anh nói.

“Cô không quên được một người.” Hướng Vũ Hằng nói bằng giọng chắc nịch.

Nụ cười trên gương mặt cô dần dần mất đi vẻ tự nhiên, nhưng vẫn bình thản nhìn Hướng Vũ Hằng: “Anh tiếp tục đi!”.

“Có lẽ không phải là cô không quên được anh ta, mà chỉ là cô không muốn quên thôi.”

Vương Y Bối nhếch môi, chỉnh đốn lại tâm trạng rối như mớ bong bong: “Ồ, vậythì đại sư, mong ngài nói cho tôi biết làm thế nào mới có thể quênđược?”.

“Tìm một người khác đến để đuổi người kia đi!”

Vương Y Bối tròn mắt kinh ngạc, rồi đột nhiên phá lên cười: “Không ngờ anhcòn có tính hài hước như vậy. Anh diễn giỏi lắm, tôi phối hợp cũng không tồi phải không?”.

Hướng Vũ Hằng không nói gì, chỉ lặng yên nhìn cô.

Vương Y Bối hít sâu: “Hơi lạnh rồi, phiền anh đưa tôi về!”.

Cô không thể phủ nhận, mấy câu nói của Hướng Vũ Hằng đã đả kích tới tâm tư vốn chôn sâu dưới đáy lòng cô. Không phải là cô không quên nổi Trần TửHàn, mà là cô không muốn quên. Cô một mặt khuyên nhủ mình phải quên anhđi, nhưng một mặt lại nhắc nhở mình, nếu cứ thế quên thì tình cảm baonhiêu năm ấy còn lại cái gì để ghi lòng tạc dạ? Nếu ngay cả bản thânmình cô cũng quên, thì chuyện tình cảm coi như chẳng còn gì để nói nữarồi.

Thật sự là cô không muốn, không muốn quên anh.

Đi làm mấy năm nay, được mọi người giới thiệu cho rất nhiều người đàn ông ưutú, nhưng cứ mỗi lần có ý định thử bắt đầu lại thì cô đều do dự, cuốicùng đóng cửa trái tim. Suy nghĩ đó hệt như khi cô mới học đại học nămđầu, lúc ấy cô tự nhủ với bản thân rằng, chỉ cần biết Trần Tử Hàn có bạn gái mới, cô sẽ thôi hy vọng. Còn hiện tại, cô lại ngầm hứa hẹn với bảnthân, chỉ cần anh kết hôn, cô sẽ đi tìm người đàn ông khác. Có lẽ đó mới chính là kết cục mà cô cho rằng viên mãn, hai người họ thật sự trởthành những kẻ xa lạ.

Cô chưa từng nghĩ tới việc tiếp tục duyênphận với anh, nhưng buồn cười ở chỗ cô lại muốn đợi anh kết hôn rồi mớitìm cho mình một người đàn ông khác. Cô quá coi trọng đoạn tình cảm kianên mới dùng cách này để tôn trọng tình yêu đã từng chiếm trọn tuổithanh xuân của mình.

Hướng Vũ Hằng mời thêm một vài chuyên gia về đủ mọi lĩnh vực cùng Vương Y Bối đến Lam Sơn. Thực ra Lam Sơn cũngkhông phải một nơi xa xôi lắm, chỉ có điều vị trí tương đối hẻo lánh.Mấy năm trước, người tới đây du ngoạn rất đông nhưng từ sau khi HoànQuang tiếp nhận khu vực này đã cấm xe tư nhân lên núi, nên con đường này mới đầy vẻ hiu quạnh. Nghe nói để có được quyền sử dụng khu vực này,Hoàn Quang không những phải ký rất nhiều hiệp định với chính quyền địaphương mà còn phải đồng ý hợp tác với những vùng lân cận, nên suốt mấynăm qua, công ty đã làm công tác di dời và tiến hành tu sửa đường quanhchân núi.

Lần trước tới đây vội vội vàng vàng còn không kịp quansát kỹ, bây giờ cô mới nhận thấy Lam Sơn khác xa tưởng tượng của mình,mấy cái chòi nhỏ đã bị dỡ bỏ hết. Cô cứ nghĩ Lam Sơn không quá rộng,nhưng khi băng qua một cánh rừng nhỏ mới phát hiện nơi này thật sự rấtrộng lớn, cảm giác như lạc vào chốn bồng lai, cảnh đẹp như tranh, thiênnhiên kiều diễm.

Mấy ngày đầu mới tới, Vương Y Bối còn khôngthích ứng được với khí hậu ở đây, nhiệt độ trên đỉnh núi thấp hơn dướichân núi mười độ, cũng may mà cô có mang theo áo dài tay. Những ngày sau đó là họp hành liên miên, các chuyên gia toàn dùng từ ngữ chuyên ngànhđể nhận định về địa hình nơi này, Vương Y Bối nghe cứ mơ mơ hồ hồ, phảikhông ngừng hỏi lại.

Ngày nào cũng bàn đi tính lại như thế mớicho ra được bản kế hoạch đầu tiên, nhưng mà nghe nói gửi đến Hoàn Quangđể xét duyệt thì Lộ Ôn Diên chẳng thèm liếc mắt lấy một lần. Vương Y Bối không quá thất vọng, xưa nay cô chẳng gặp nhiều chuyện thuận buồm xuôigió lắm nên gặp phải gió lắm nên gặp phải giông tố nhiều cũng thànhquen.

Theo như cô phân tích, Hoàn Quang muốn biến nơi này trởthành một khu du lịch đặc sắc, quan trọng là phải thể hiện rõ hai chữ“đặc sắc” kia, hơn nữa còn phải có dấu hiệu nhận biết riêng. Địa hìnhLam Sơn không cho phép nhiều xe cộ qua lại, dựa theo hướng nghĩ ban đầuthì hẳn là khu du lịch này sẽ chỉ áp dụng cho hội viên, những ai muốntới đây nghỉ dưỡng đều phải đặt chỗ trước. Nhưng vấn đề là làm sao mớicó thể thu hút được những kẻ lắm tiền nhiều của đã quen mắt vô số cảnhđẹp kia tới nơi này?

Vương Y Bối một mình đi tản bộ, con đườnglởm chởm toán đá sỏi. Cô nhặt một viên đá lên, thầm nghĩ, con người đúng là kẻ huỷ diệt thiên nhiên, phong cảnh xinh đẹp thế này mà cũng nỡ lòng phá hỏng. Thế nhưng rõ ràng hiện tại cô đang ở đây để tiến hành pháhỏng nó.

Công việc tiến hành không hề thuận lợi chút nào, baonhiêu phương án giao cho Hoàn Quang đều bị loại. Lòng nhiệt tình của mọi người cũng vì thế mà bị ảnh hưởng rõ rệt, dần dần trở thành mệt mỏi,chán chường. Hướng Vũ Hằng đã mấy lần đích thân tới đây xem xét, Vương Y Bối đề nghị anh nên tìm người có kinh nghiệm dày dặn tới giúp đỡ, vềmảng nhân sự cô có thể lo liệu ổn thoả, nhưng về việc xây dựng dự ánnày, thất sự là có chút quá sức. Cô nói rõ quan điểm của mình như thế,nhưng Hướng Vũ Hằng lại động viên cô, cái gì cũng có lần đầu, không nênnản chí. Cuối cùng, Y Bối cũng đành tiếp tục nỗ lực.

Nghe nói, vì chưa thấy công ty cô có tiến triển gì nên Hoàn Quang cử người tới hỗtrợ. Tin này với Vương Y Bối mà nói không tốt cũng không xấu, có lợinhưng cũng có hại. Điểm lợi chính là, nếu có người của Hoàn Quang ở đâythì cô sẽ có thể tìm ra hướng đi chính xác, thoát khỏi tình trạng vò đầu bứt tai không biết đâu mà lần, điểm bất lợi chính là bên cạnh cô sẽxuất hiện thêm một tai mắt của đối phương, những người không có năng lực mới khiến cho người khác hoài nghi không thể tự mình xử lý tốt côngviệc. Tuy nhiên Vương Y Bối chẳng mấy bận tâm, cô vốn không quá quenthuộc với công việc này, nên cũng không có yêu cần cao với bản thân.

Ăn cơm xong, Vương Y Bối và đồng nghiệp ra ngoài đón người của Hoàn Quang. Cô không quá tò mò về người này, chỉ mong người ta tới có thể giúp tiến độ công việc được đẩy nhanh, như vậy cô cũng được quay về nhà sớm. Mấyđồng nghiệp của cô thì tỏ ra khá háo hức, không biết người được cử đếnlà người như thế nào, thậm chí còn đánh cược với nhau xem là nam hay nữ, ngoại hình bắt mắt hay không… Vương Y Bối không tham gia, chỉ lặng yênnghe họ bàn tán, cảm thấy cũng vui tai.

Xe đối phương vừa dừnglại, Vương Y Bối còn chưa kịp đi ra đón thì trợ lý Ngô bên cạnh đã nhanh chân bước lên một bước. Trợ lý Ngô đã theo Hướng Vũ Hằng khá lâu, việcHướng Vũ Hằng giao dự án này cho Vương Y Bối khiến cô ta hoàn toàn không phục. Sau khi tới Lam Sơn, cô ta một mực không nghe theo sự sắp xếp của Y Bối, hơn nữa còn ỷ vào kinh nghiệm dày dặn của bản thân mà gạt côsang một bên.

Vương Y Bối hoàn toàn không để bụng, cô là ngườiđược điều từ tổng công ty ở Mạc Xuyên về Hoa Thịnh, trợ lý Ngô khôngphục cô cũng là chuyện thường tình.

Mấy đồng nghiệp khác thấyvậy, tỏ thái độ bênh vực cô, cô cũng chỉ cười đáp lại. Cô không bận tâmngười khác tranh đoạt danh tiếng gì với mình, thế nhưng, khi lần nữanhìn về phía chiếc xe kia, nụ cười trên môi cô lập tức cứng đờ, cườitiếp thì không thể, ngừng lại thì trông thật kỳ dị.

Cô thật không ngờ, lại được gặp anh.

Trần Tử Hàn mặc comple, toàn thân toát lên phong thái nhanh nhẹn, từ đầu tới chân đều khiến cho người khác cảm nhận được sự cẩn thận, tỉ mỉ trongtính cách. Khuôn mặt góc cạnh đầy tinh tế, không quá cứng nhắc nhưngcũng không hề tỏ ra yếu thế. Kiểu tóc anh để vẫn luôn đơn giản như thế,nhưng nhìn vào hoàn toàn không có cảm giác tầm thường.

Trần Tử Hàn bắt tay với trợ lý Ngô, khoé miệng hiện lên nụ cười xã giao.

Ánh mắt anh bắt đầu di chuyển tới chỗ Y Bối. Anh nheo mắt, mỉm cười với cô, nụ cười này mới thật sự là xuất phát từ nội tâm. Vương Y Bối còn tưởnganh sẽ nói gì nhưng anh lại rất nhanh nhìn đi chỗ khác. Cô cúi đầu, đôimắt u sầu. Không phải đau khổ, cô chỉ đang nghĩ làm thế nào để hai người tránh được cục diện đối mặt nhau hỏi những câu khách sáo: “Trùng hợpquá!”, hay “Dạo này thế nào?”.

Bữa tiệc tối phong phú hơn thườngngày khá nhiều. Từ sau khi bọn họ tới đây công tác, điều kiện sống ítnhiều cũng đã được cải thiện hơn. Hôm nay bữa ăn có cả phó giám đốc Hoàn Quang nên lại càng được chăm chút hơn, có thể không so bì được với tiệc rượu ở khách sạn cao cấp nhưng cũng đã là tốt nhất ở nơi này rồi.

Cánh đàn ông ngồi một chỗ vừa uống rượu vừa hàn huyên. Vương Y Bối âm thầmquan sát Trần Tử Hàn, anh không thể từ chối rượu mời của những ngườikhác, chỉ có thể mỗi lần nhấp môi một chút, tĩnh tại như tính cách củaanh. Vẻ mặt anh thể hiện rõ thái độ xa cách, bất luận người khác tângbốc, nịnh bợ thế nào anh cũng có thể chỉ cần dùng dăm ba câu để kếtthúc, hoàn toàn không chút lưu tâm.

Hai đồng nghiệp nữ ngồi bêncạnh Vương Y Bối đang khích lệ nhau đến mời rượu Trần Tử Hàn. Cô ngẩngđầu nhìn lên trần nhà không lắp bất cứ thiết bị gia dụng nào. Thật sự cô không hề có ý định nghe bọn họ nói chuyện…

©STENT: http://luv-ebook.com/forums/index.php

“Anh ấy đẹp trai quá! Không biết có người yêu chưa nhỉ? Người như anh ấy nhất định yêu cần cao lắm!”

“Hơn nữa anh ấy còn tự lực từng bước đi lên đến ngày hôm nay, tốt hơn khốivị công tử bột lắm tiền từ khi lọt lòng. Nghe nói thời đại học anh ấynổi tiếng lắm, tiếc là không được gặp anh ấy sớm!”

Hai đồng nghiệp nữ cười với nhau.

Vương Y Bối uống mấy ly cho phải phép, sau đó đứng lên lặng yên đi ra ngoài.

Trăng đã lên cao, ánh sáng lạnh lẽo hoà lẫn vào cơn gió. Cô ôm hai tay trướcngực, đi về một góc. Những lúc tâm trạng không tốt, cô thường leo lênnóc nhà, ngồi trên mái ngói và ngắm nhìn khoảng không rộng lớn. Mặc kệmái tóc đã rối bù vì gió, cô cứ thế lặng lẽ nhìn lên bầu trời trống trơn không một vì sao, chỉ có một vầng trăng tròn sáng yếu ớt như một côcông chúa nhỏ. Rõ ràng bị những tầng mây mờ nhạt che phủ nhưng vẫn cố tỏ ra đẹp đẽ, giống như một con người giả dối, rõ ràng sống không hề vuivẻ, nhưng lại nỗ lực tỏ ra mình rất hạnh phúc.

Y Bối vô thứcnhoẻn cười. Trước kia cô đã từng tưởng tượng ra dáng vẻ lúc làm việc của anh, vẽ đủ hình ảnh, thế nhưng chẳng thể nào so sánh với anh hiện tạiđược. Anh tự tin, nổi bật, lời nói và cử chỉ đều có chừng mực, biết lúcnào tiến khi nào lùi. Rất tốt, rất phù hợp với thân phận hiện giờ củaanh.

Y Bối không ngừng tự huyễn hoặc bản thân, cô chỉ đang nhânlúc hoài niệm quá khứ mà tranh thủ nghĩ về anh một chút. Năm xưa, cô chỉ trích anh thay đổi, anh chỉ trích cô thay đổi, bọn họ đều không chịuthừa nhận rằng, cả hai đều đã khác, không còn coi đối phương là ngườiquan trọng nhất nữa, hoàn toàn đã đánh mất chính mình.

Đang đắmmình trong dòng suy nghĩ miên man, Vương Y Bối chợt bị một tiếng ho khan làm cho giật mình. Trần Tử Hàn đứng đó, không biết anh đã ra đây baolâu rồi. Vương Y Bối khẽ chau mày nhưng rất nhanh chóng tươi cười trởlại: “Sao lại còn chưa đi nghỉ?”. Chắc là anh đã bị chuốc khá nhiềurượu.

“Uống nhiều quá nên ra ngoài hóng gió cho tỉnh táo.” TrầnTử Hàn tiến lại gần cô, ngồi xuống bên cạnh: “Em ở đây hình như đã quenrồi?”.

Vương Y Bối không biết rốt cuộc anh ra đây làm gì, hơn nữa câu hỏi kia của anh, rõ ràng cô cũng vừa tìm ra được đáp án, nhưng lúcnày lại chẳng biết phải trả lời anh thế nào.

“Ở đây rất tốt, em rất thích.”

“Ừm, môi trường đúng là rất tốt.”

Lần này, Vương Y Bối thật sự đã cười ra tiếng. Anh đúng là ra dáng lãnh đạo, nói một câu bình phẩm rất hời hợt.

“Ừm, môi trường rất tốt, nhất định là đất thiêng mới có người tài, nên phógiám đốc Hoàn Quang mới được cử tới đây. Tuy nhiên, nếu đã tới đây rồithì cũng mong “người tài” không làm “đất thiêng” phải thất vọng.”

Trần Tử Hàn quan sát sắc mặt cô, cô có thể nói một cách thản nhiên như vậy,dường như không còn là cô gái năm xưa nữa. Cảm giác lạnh lẽo lúc nàykhông biết có phải là do gió mang tới hay không, sự hụt hẫng xen lẫn mất mát cứ quanh quẩn trong lòng khiến anh khó chịu.

Về sau, Trần Tử Hàn từng nghĩ, anh và cô giống như đang tham gia một cuộc đua chạyđường dài. Lúc mới bắt đầu thì khí thế bừng bừng, dần dần uể oải, mệtmỏi, dần dần cảm thấy mất hết sức lực, bắt đầu nghi ngờ liệu bản thân có thể tiếp tục chạy đến đích được hay không, cơ thể mình có thể chịu đựng được nữa hay không? Thế rồi, lựa chọn từ bỏ, nghĩ rằng đó là quyết định tốt nhất cho bản thân. Chỉ có người ngoài cuộc đang đứng xem mới biết,họ chỉ cần nỗ lực thêm một chút nữa thôi là đã có thể chạm đích rồi.

Khi ấy, anh không kiên trì bảo vệ cô, không có lòng tin có thể cho cô tương lai mà cô ao ước, anh bắt đầu cảm thấy cuộc sống quá mơ hồ, không nhìnrõ ngày mai sẽ thế nào…

Trần Tử Hàn cười, cởi áo ra khoác lên người cô.

Toàn thân Vương Y Bối cứng đờ lại, muốn cự tuyệt, nhưng khi quay sang nhìnthấy vẻ mặt anh lại từ bỏ ý nghĩ ấy. Thái độ của anh rất thản nhiên, nếu cô từ chối thì rõ ràng là vì cô nghĩ luẩn quẩn trong lòng, làm vậy thật kỳ lạ.

Ngón tay cô chạm vào chiếc áo, có thể cảm nhận được hơiấm của anh. Quá khứ đã có vô số lần như thế rồi, nhưng lần nào cô cũngcho đó là chuyện đương nhiên, chẳng bao giờ suy nghĩ xem hành động củaanh có phải là đang biểu hiện cho tình yêu hay không. Đến hiện tại mọithứ đã tan thành mấy khói, cô lại sợ vì sự quan tâm này của anh mà côcàng không thể từ bỏ được.

Vương Y Bối đột nhiên không muốn nóigì nữa, cô chỉ muốn ngồi đây yên tĩnh một lát. Lặng ngắm gió thổi, ngắmcây cối khẽ lay động, lòng sẽ cảm thấy bình yên.

“Em thay đổi nhiều quá!” Trần Tử Hàn chợt lên tiếng. Anh nắm trong tay một hòn đá, không hiểu sao trong lòng rất khó chịu.

“Thay đổi tốt hay xấu?” Cô cười dịu dàng nhìn sang phía anh.

Cô từng vô số lần nói với bản thân, khi anh xuất hiện giữa cuộc đời mình,cô nhất định phải sống thật tốt, dù không tốt cũng phải giả vờ tốt. Nhận ra sự phức tạp trên mặt anh, cô lại mơ hồ có cảm giác sảng khoái nhưngười vừa trả thù được. Thừa nhận đi Vương Y Bối, rằng mày đang bấtbình, mọi chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, nhưng chỉ có duy nhất mày cònnhớ, còn hoài niệm, nên mày mới không can tâm.

Trước kia khi đốidiện với sự từ chối hết lần này tới lần khác của người phỏng vấn, côtừng trốn vào WC một mình lén lút khóc, cô cần bờ vai đã từng thuộc vềmình kia biết bao. Khi cô đi giày cao gót ngoài đường bị sưng chân, gótgiày gãy, cô vẫn phải một mình đi về tận nhà, muốn khóc cũng không khócđược, lúc ấy, người đã từng nói vĩnh viễn sẽ ở bên cô đang ở nơi nào?

Bây giờ, trước mặt cô, người ấy nói với cô “Em thay đổi nhiều quá!”, nhưng, anh có biết cô đã phải trả giá nhiều thế nào cho sự thay đổi ấy haykhông? Anh chỉ đơn giản dùng câu nói đó để tóm lược toàn bộ những thángngày đau khổ của cô. Quảng thời gian đó, thỉnh thoảng nhớ tới những lầnlàm nũng với anh, cô lại tự cười mình ấu trĩ. Nhưng cả đời này, chỉ có ở trước mặt anh, cô mới ấu trĩ và vô lý như vậy.

Trần Tử Hàn không trả lời câu hỏi của cô. Y Bối ép mình cười thật tươi, cô cởi áo ra trảanh: “Cảm ơn anh, khuya rồi, em phải về phòng đây”.

Anh vẫn không lên tiếng. Cô không đợi anh trả lời, một mình rời khỏi đó. Thực ra,trong lòng dù không thể buông xuôi thì cũng chẳng thể chống đỡ lại đượcmột sự thật: Cuối cùng rồi cũng phải từ bỏ, phải kết thúc, bản thân vẫnphải sống tiếp.

Trần Tử Hàn quay đầu lại nhìn theo bóng lưng cô,chỉ có cảm giác cô thật gầy. Lòng anh sao mà hoang liêu, sao mà cô đơn!Anh nắm chặt chiếc áo trong tay.

Trần Tử Hàn tới đây hình nhưcũng không có hiệu quả nhiều, anh hoàn toàn không quan tâm tới tiến độlàm việc của họ, khiến một vài người tỏ ra khá thất vọng. Thế nhưng Trần Tử Hàn chẳng bận tâm, anh không có nghĩa vụ phải làm gì cả. Anh tới đây chẳng qua là để giám sát và đốc thúc tiến độ công việc của họ, nhân thể lập kế hoạch phương hướng khái quát đối với dự trù của họ mà thôi.

Ngày nào cũng phải họp hành, bàn bạc, sửa chữa chỗ này chỗ kia, ý kiến liêntiếp bất đồng. Mỗi khi thấy mọi người tranh cãi, Vương Y Bối đều ngồi im một bên lạnh lùng theo dõi. Đi làm đã lâu, cô nhận ra rằng cãi nhau ầm ĩ hoàn toàn không cho ra được kết quả gì hết, không có ai tin tưởng vànghe theo ai cả.

Buổi tối, để giải quyết nỗi phiền muộn này,Vương Y Bối và mấy đồng nghiệp khác đi tìm vỉ nướng chuẩn bị nướng thịt. Ý định lúc đầu đơn giản chỉ là kiếm trò tiêu khiển, không ngờ về saumọi người nhập hội rất đông, người thì vội vàng đi tìm vỉ nướng, ngườithì làm đồ ăn, người thì nhóm lửa. Bọn họ vào ngay rừng cây nhỏ gần đấyđể lấy củi, lúc này người mỗi lúc một đông, chẳng khác nào một nhóm đang đi du lịch mạo hiểm, chỉ có điều là rừng cây không đủ rộng mà thôi.

Không biết Trần Tử Hàn cũng tới từ bao giờ, giả vờ dè dặt hỏi: “Tôi tham gia được không?”.

Mấy cô đồng nghiệp lập tức gật đầu như gà con mổ thóc.

Trần Tử Hàn mỉm cười với họ, rồi lẳng lặng đi tới chỗ Vương Y Bối. Anh nhìnchiếc đùi gà trong tay cô, lại nhớ tới lần họp lớp ở Nông Gia Lạc, không nén được lên tiếng hỏi: “Sao chỉ nướng mỗi đùi gà?”.

Vương Y Bối không hề suy nghĩ mà lập tức trả lời: “Mấy thứ đồ nướng này rất mấtthời gian, đùi gà nhiều thịt, mất công nướng còn đáng giá một chút,những thứ khác bé quá mà vẫn tốn công nướng, phí sức!”.

Nói liền một hơi xong mới phát hiện người hỏi là Trần Tử Hàn, cô gượng gạo cười.

“Thế này mới giống em.”

Vương Y Bối mở to mắt nhìn anh, thật sự muốn biết anh nói câu đó có ý gì.Giống cái gì? Giống việc cô sẽ làm, giống lời cô sẽ nói, hay là giốngtính cách vốn có của cô? Nhưng cô không hỏi lại anh, tự đi lấy rau vềnướng. Trong tay Trần Tử Hàn lúc này có một mớ rau hẹ, đây là thứ mà mỗi lần ra ngoài ăn đồ nướng cô nhất định sẽ phải ăn, dù hàm răng cô khôngtốt, lần nào ăn cũng bị mắc vào kẽ răng.

Vương Y Bối di chuyển đường nhìn ra chỗ khác, muốn tự hỏi bản thân, rốt cuộc còn đang hy vọng cái gì?

Đồng nghiệp Tiểu Thu và Tiểu Huệ ghé vào hỏi cô: “Trợ lý Vương, chị và anh chàng đẹp trai kia quen biết hả?”.

Vốn định phủ nhận, nhưng thấy vẻ mong chờ hiện rõ trong đôi mắt họ, cô lạikhông đành. Cô trước đây cũng đã từng có một thời nhìn Uông Thiển Ngữbằng ánh mắt như thế để kéo cô ấy đi ngắm một anh bạn đẹp trai có tiếng. Ánh mắt khờ khạo ngây ngốc ấy đã rời xa cô lâu lắm rồi.

“Bạn học cấp ba…” Ý thức được lời mình nói có chút không ổn, cô vội bổ sung: “mà thôi”.

Ý Bối còn chưa kịp nói thêm bất cứ điều gì thì đã bị tấn công điên cuồng.

“Anh ấy thời cấp ba như thế nào? Có phải cả tá người đẹp theo đuổi không…”

“Lúc đó, anh ấy có người yêu không? Thật sự muốn biết anh ấy có yêu sớm không quá!”

“Anh ấy là mẫu người thế nào ạ?”

“Hiện giờ anh ấy có người yêu chưa?”

Vương Y Bối vội vã giơ tay lên ra hiệu cho các cô ấy dừng lại.

“Cấp ba từng học chung một thời gian, sau đó phân lại lớp thì mỗi người một lớp, tôi không biết rõ lắm.”

Thấy Tiểu Thu và Tiểu Huệ ỉu xìu, Vương Y Bối chợt cảm thấy có một chút hổ thẹn.

Đồ nướng ở đây mùi vị không phải là ngon lắm, nhưng mọi người tụ tập mộtchỗ ăn uống nên cũng cảm thấy ngon miệng. Một người ngồi chính giữa nhóm lửa, còn lại tất cả ngồi xung quanh thành vòng tròn, bầu không khí vôcùng thoải mái, có người chợt đề nghị chơi trò chơi. Trò này rất đơngiản, dùng một chiếc chìa khóa chuyền tay nhau rồi bất ngờ hét lớn dừnglại, người cuối cùng cầm được chìa khoá sẽ phải trả lời câu hỏi của mọingười.

Cái trò này đối với những người trưởng thành như bọn họthì quả là trò chơi của trẻ con tiểu học. Câu hỏi quá nửa là xoay quanhvấn đề bạn gái, nụ hôn đầu…

Mấy người đàn ông ở đây đương nhiênưu tiên các cô gái, biết bọn họ đều đang tò mò về Trần Tử Hàn, liền cố ý để chiếc chìa khoá rơi vào tay anh rồi hét dừng. Trần Tử Hàn cầm chiếcchìa khoá trong tay, nét mặt vẫn bình tĩnh.

“Mối tình đầu của anh là khi anh bao nhiêu tuổi?” Một cô gái hỏi.

“Mười bảy.”



“Bây giờ anh vẫn còn nhớ về cô ấy chứ?”

Trần Tử Hàn cười, nhìn về phía Vương Y Bối: “Chưa từng quên, sao cần phải nhớ?”.

Hình như có người đã nhận ra điều gì đó, bởi vì, người tiếp theo tóm được chìa khoá là Vương Y Bối.

“Mối tình đầu của chị là khi chị bao nhiêu tuổi?”

Vương Y Bối vân vê chiếc chìa khoá trong tay, nụ cười lấp trên gương mặt:“Vậy thì còn phải xem mọi người định nghĩa về mối tình đầu thế nào đã,là người đầu tiên thích, hay người đầu tiên yêu thầm, hay là người đầutiên hẹn hò… Lần đầu tiên tôi rung động hình như là khi xem bộ phim Bắtđầu bằng một nụ hôn”.

Vương Y Bối cười vô tội: “Tôi rất nghiêm túc mà!”. Cô tròn mắt vẻ hồn nhiên, mọi người cũng không làm khó nữa.

Trần Tử Hàn ngồi ở vị trí đối diện Vương Y Bối, anh ngẩng mặt lên nhìn cô.Ngày ấy, anh không thích cô giới thiệu với mọi người anh là bạn trai của cô, anh làm việc ở nơi nào. Anh có cảm giác như cô đang mượn cớ khoekhoang. Vậy mà giờ phút này, ngay cả việc cô và anh có quen biết, côcũng không muốn thừa nhận chứ đừng nói đến những điều khác…

TrầnTử Hàn gượng cười, nhìn thấy nắm rau hẹ trên vỉ nướng hình như đã cháyđen, anh không động tay, bởi vì anh rõ hơn ai hết, cô nhất định sẽ không ăn.

Thời gian trôi đi, tình hình cũng thay đổi, lúc ấy người tamới đành lòng thừa nhận rằng mình năm xưa ấu trĩ đến thế nào. Anh tưởngrằng mình đã cố gắng làm tốt mọi thứ nhưng không biết hoá ra mình đã sai quá giới hạn. Anh muốn thành công, muốn chứng tỏ bản thân, nhưng sựnghiệp và tình yêu không nên nảy sinh xung đột như thế. Lúc ấy, anh biết cô cũng đã cố gắng hết mình, nhưng anh lại chỉ biết đốc tâm trí và sứclực vào sự nghiệp, nên đã phóng đại vô hạn những hành ấu trĩ của cô.

Tình cảm khi ấy đã đi tới ngõ cụt, bây giờ nhìn lại mới thấy những chuyệndẫn đến chia tay là những chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng kể, thậm chí còn mơ hồ không rõ vì sao năm xưa hai người lại đi vào đường cùng như thế.

Dù biết vậy, nhưng anh hiểu rõ, nếu mọi chuyện có tái diễn thì e rằng vẫncứ là kết cục đó. Chúng ta lúc nào cũng chỉ thông suốt mọi chuyện khi nó đã xảy ra và ta đứng ở vị trí người ngoài cuộc để nhìn lại, còn lúcchưa thoát ra được thì lại luôn ngốc nghếch.

Lam Sơn rất rộng,Vương Y Bối rất muốn đi du ngoạn khắp ngọn núi này một chuyến, muốnthưởng thức cảnh đẹp tự nhiên mà tạo hoá ban tặng cho nơi đây.

Cô vừa mới chuẩn bị xong mọi thứ, định xuất phát thì Trần Tử Hàn xuất hiện.

“Nghe nói em muốn đi ra ngoài thăm thú.” Anh đảo mắt qua chiếc ba lô của cô: “Trùng hợp anh cũng đang có ý định đi tản bộ”.

Y Bối xoay người lại nhìn anh, đang định từ chối thì thấy anh cười. Ánhmắt như muốn nói cho cô rằng anh biết thừa cô sẽ từ chối, hơn nữa còn ẩn hiện ý thách đố xem cô có dám đi cùng anh hay không.

Vương Y Bối gật đầu: “Chẳng có mấy khi có hứng thú!”.

Trần Tử Hàn không nói gì, đường nhìn chậm rãi di chuyển xuống đôi giày caogót của cô. Vương Y Bối vẫn thờ ơ, trong lòng thầm nghĩ, anh nhất địnhkhông biết được rằng, năm đó sau khi hai người chia tay, cô đã một mìnhchạy lên núi trong bộ dạng rất điên khùng, chân đi giày cao gót mườiphân, leo lên rồi lại chạy xuống, đến nỗi chân không còn cảm giác. Xuống núi rồi, cô cảm thấy rất tự hào, cảm thấy mình thật vĩ đại. Bởi vìtrong quá trình chạy xuống, cơ thể dồn trọng tâm về đằng trước, cô cócảm giác như sắp lăn xuống, nhưng không, cô vẫn khống chế được, vẫn bình an sống sót. Đến bây giờ cô đã quen với giày cao gót rồi, dù đi đườngdài cũng không sợ.

Thấy Y Bối không nói gì, cũng không có ý định đổi giày, Trần Tử Hàn cau mày, định nhắc nhở cô, nhưng ngẫm nghĩ một lát lại thôi.

Anh đi đằng sau cô, nhìn thẳng vào bóng lưng gầy kiên nghị kia, không muốnthừa nhận cô đã vô thức thay đổi đến nỗi khiến anh cảm thấy xa lạ. Lúcnày anh chợt cảm thấy thật nực cười cho cái ý nghĩ rằng mình hiểu rất rõ cô. Bước chân của cô rất nhanh, đã không còn là cô gái năm nào suốtngày cần anh kéo tay đi nữa rồi.

Trần Tử Hàn cười chua chát, có cảm giác món báu vật anh cất giấu kỹ vừa bị người ta trộm mất.

Vương Y Bối đi một đoạn xa mới ngồi xuống một tảng đá lớn nhẵn bóng để nghỉchân. Cô không để ý tới Trần Tử Hàn, hiện giờ chỉ có hai người, cô không cần thiết phải tiếp tục giả vờ hoà nhã với anh. Cô lấy chai nước rauống, uống xong cũng không nhìn anh, ánh mắt cô rơi trên sườn núi trướcmặt. Ngọn núi đó hình như nối liền với Lam Sơn, điều khiến cô tò mò làngọn núi đó có một mảng trống rất rộng.

“Chỗ đó trước đây là trường học.” Trần Tử Hàn trả lời cho nghi hoặc trong lòng cô.

Vương Y Bối cười, tỏ ý đã hiểu. Trần Tử Hàn hiểu rõ nụ cười của cô ẩn chứađiều gì, chắc chắn cô đang nghĩ Hoàn Quang rất ghê tởm, chỉ vì muốn khai thác nơi này làm khu nghỉ dưỡng mà dọn dẹp cả trường học của bọn nhỏ.

Trần Tử Hàn không ngại thái độ của cô, anh đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, chừa lại một khoảng cách thích hợp ở giữa.

“Ngôi trường đó điều kiện vật chất không tốt, cũng không có giáo viên tìnhnguyện ở lại dạy học, tụi trẻ muốn đi học cũng phải leo đường núi chênhvênh hiểm trở.” Anh liếc sang cô: “Công ty anh đã xây dựng một trườnghọc khác thay thế, cung cấp trang thiết bị dạy học miễn phí, mời giáoviên giỏi tới dạy, cung cấp một môi trường học tập tốt nhất có thể chobọn trẻ”.

Anh còn không nói hết, ý kiến này là do anh đề ra, mụcđích một phần cũng là vì muốn động viên người dân ở đây chuyển đi. Cácbậc làm cha mẹ ai cũng mong con cái mình có điều kiện sống tốt, mà giáodục chính là bước đệm đầu tiên. Đương nhiên đề nghị này dễ dàng nhậnđược sự ủng hộ của chính quyền địa phương, đồng thời cũng giúp tạo mộthình ảnh đẹp cho Hoàn Quang.

Không cần anh nói thì thực ra Vương Y Bối cũng biết mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Làm gì có ai làmviệc tốt mà không có mục đích chứ, ngay cả việc các công ty lớn quyêntiền từ thiện còn là nhằm mục đích quảng bá hình ảnh nữa là, Hoàn Quangđương nhiên không ngoại lệ.

Thấy cô tiếp tục im lặng. Trần Tử Hàn cũng không có biểu hiện gì khác. Nghỉ ngơi một chút, Vương Y Bối quaysang cười với anh: “Em chỉ muốn đi loanh quanh một chút, không có ý định khác. Anh muốn đi đâu thì cứ đi, không cần theo em đâu”.

Tốt nhất là đi hai con đường khác nhau.

“Nhưng anh đang nghĩ, lúc đi chúng ta cùng nhau đi, bây giờ nếu tách ra mà emcó việc gì bất trắc, người khác sẽ nghĩ anh thế nào đây?”

Vẻ thản nhiên của anh khiến cô chợt tức giận không rõ lý do: “Chẳng lẽ em bị dã thú ăn thịt hay sao?”.

“Cái đó không chắc.”

Vương Y Bối nhếch môi cười nhạt, tiếp tục đi về phía trước. Cô phát hiện conđường này mang giày cao gót thật khó đi, gót chân rất dễ bị thụt xuống.Sau mấy lần gót giày cô bị thụt, Trần Tử Hàn mới nói: “Có thể đi conđường đằng kia, không có đá vụn và bùn đất”.

Vương Y Bối nghi hoặc nhìn anh, nhưng cô cũng biết không thể tiếp tục đi đường này, đành nghe theo ý kiến của Trần Tử Hàn.

Cô không ngờ ở đây lại có một con đường nhân tạo, dù không rộng nhưng bềmặt khá bằng phẳng. Cô đã tới đây lâu như vậy mà không phát hiện ra,không tránh khỏi tò mò vì sao anh biết.

Trần Tử Hàn giải thíchqua loa: “Trước kia từng tới đây một thời gian”. Anh ở đây suốt mấytháng trời, đầu tiên là tới để thuyết phục người dân ở đây di dời, sauđó đi khắp cả vùng này xem xét một lượt, bàn bạc với Lộ Ôn Diên về tìnhhình ở đây, điều kiện sinh hoạt thật sự rất tệ, người dân thì không ưabọn họ, nhiều lúc còn chẳng kiếm được thức ăn. Bằng cách này, anh đã đặt từng bước từng bước chân vững chắc ở Hoàn Quang. Anh không gia đìnhchống lưng, nên anh muốn cuộc sống thế nào thì phải dựa hoàn toàn vàomình.

Vương Y Bối không hỏi thêm, dù có thể nhận ra trong ánh mắt anh có gì đó không bình thường.

Dọc đường, Trần Tử Hàn chẳng khác nào một hướng dẫn viên du lịch, giảithích với cô rất nhiều thứ. Y Bối nghiêm túc lắng nghe, nhưng trong lòng rất băn khoăn, rốt cuộc anh đã ở đây bao lâu mà lại thông thuộc đếnthế?

Cô do dự, cuối cùng vẫn quyết định đưa chai nước trong túi cho anh.

Đôi mắt Trần Tử Hàn chợt hiện lên nụ cười. Từ sau khi gặp lại nhau, đây làlần đầu tiên cô chủ động tốt với anh. Anh có thể cảm nhận được, thỉnhthoảng cô để lộ ra tâm trạng bực bội và sự căm ghét trong mắt.

Trần Tử Hàn nhận lấy chai nước, thành thật nói: “Đằng trước có một con suối”.

Vương Y Bối liếc anh một cái, chẳng cần nói cô cũng có thể nhận ra được anhquen thuộc nơi này đến thế nào, biết rõ chỗ nào nghỉ chân được, chỗ nàocó cảnh đẹp, chỗ nào có suối. Cô không muốn suy nghĩ quá nhiều lý do anh hiểu nơi này, cô nhắc nhở bản thân đừng tìm hiểu anh quá kỹ, giảm điđược chút nào, tốt chút ấy.

Trần Tử Hàn dừng chân, uống hết haichai nước, rồi đi tới phía trước lấy nước suối. Đây là lần đầu tiênVương Y Bối được thấy nước trong suốt như vậy, không kìm được đi tớidùng tay hứng nước để uống. Hương vị mát lành hoàn toàn khác với nướcuống hằng ngày.

Dòng suối xanh trong, đến mức nhìn rõ lớp đất bùn dưới đáy. Cô cố ý thò tay xuống khuấy khuấy, một lát sau nước nổi lênnhững vẩn đục ngầu, nhưng lại chờ thêm chút nữa, toàn bộ đất cát lắngxuống, nước lại trong veo như cũ.

“Chỗ này thật giống một viên ngọc quý.” Cô không nén được khẽ than.

Trần Tử Hàn hưởng ứng: “Đất thiêng người ta, bồng lai tiên cảnh, chính là như thế này”.

Ánh mặt trời bị tầng tầng lớp lớp lá cây cản lại, bầu không khí bị bao vâygiữa rừng cây rất lâu không thể tuần hoàn. Cô từng rất muốn đi du lịchvới người đàn ông này, chỉ có hai người với nhau. Hôm nay có lẽ là ôngtrời dành cho cô một cơ hội để bù đắp tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời.

Cô gạt bỏ thành kiến về những ngày đã qua, thoải mái tán gẫu với anh, chỉcó điều, nhất mực không đề cập tới quá khứ. Cô tự nhủ, có lẽ chỉ có gạtbỏ thành kiến mới có thể buông nỗi không cam lòng lâu nay, mới là cáiphao tốt nhất để cứu lấy mình.

Hai người quay về tới nơi thì trời đã tối. Vương Y Bối vẫn cố gắng giữ khoảng cách với Trần Tử Hàn, côkhông muốn người khác nhìn mình với vẻ mặt dò xét.

Cuộc họp buổitối, Vương Y Bối trình bày rõ ràng vấn đề lấy nhiệm vụ bảo vệ môi trường làm ý tưởng thiết kế kiến trúc nơi này, điểm khác biệt với các khu dulịch truyền thông sẽ là bảo toàn cảnh vật nơi đây đến từng cành cây,từng ngọn cỏ. Trợ lý Ngô là người đầu tiên phản đối, nhưng lần này Y Bối rất kiên quyết, dự án là do cô đứng mũi chịu sào, nếu như thất bại, côsẽ tự tìm tới tổng giám đốc chịu tội. Mọi người họp tới tận khuya, đầutiên là trao đổi về bố cục địa hình nơi này, sau đó là cách thức vậnchuyển nguyên vật liệu lên đây. Ý tưởng Vương Y Bối đưa ra là, khôngthiết kế kiểu cách quá cầu kỳ, xa hoa, mà trái lại, “giản dị” sẽ làphong cách chủ đạo. Đối với cảnh quan nơi này, cô đã ít nhiều quenthuộc. Ở đây sẵn có rất nhiều đá, hoàn toàn có thể tận dụng chúng để xây dựng những căn nhà đá nhỏ, bề ngoài không cần mài nhẵn nhụi mà sẽ đế so le tự nhiên như thế. Trong phòng sẽ được lắp đặt trang thiết bị hiệnđại.

Ý tưởng này của cô hoàn toàn có căn cứ. Hiện nay, càng ngàycàng có nhiều người thích tới vùng nông thôn để du lịch kỳ nghỉ, vì bầukhông khí ở đó trong lành, nhiều cây cối xanh tươi, chỉ có một khuyếtđiểm là điều kiện sinh hoạt không thuận lợi. Nếu như có thể cung cấp một nơi vừa gần gũi thiên nhiên, vừa có đầy đủ tiện nghi cần thiết thì nhất định sẽ rất thu hút. Hơn nữa, dùng đá để xây dựng sẽ là một kiến trúcđộc đáo.

Vương Y Bối còn suy nghĩ tới việc bên ngoài những cănnhà đá sẽ trồng các ruộng rau xanh, cho phép khách du lịch có thể vào tự chọn loại mình thích, tự nấu ăn, như vậy phần nào sẽ giúp mọi người cảm thấy thân thiết và gần gũi hơn. Nghe qua ý tưởng có vẻ phức tạp, nhưngthực ra sẽ cắt giảm được khá nhiều chi phí. Đối với những người khôngmuốn tự làm cơm, đương nhiên khu nghỉ dưỡng sẽ cung cấp dịch vụ này.

Mọi người đều cảm thấy phương án của cô rất mới lạ và có phần khó tin, hoàn toàn phá vỡ quan điểm truyền thống. Vương Y Bối vẫn tỏ ra kiên quyết,nhanh chóng chốt lại kế hoạch.

Mấy ngày nay bọn họ nghiên cứu bàn luận, Trần Tử Hàn không tham gia một câu. Anh chỉ quan sát Y Bối khôngngừng trao đổi với đồng nghiệp, giải thích những vấn đề khó hiểu, nhữnglúc cô mải mê làm việc, không ai có thể quấy rầy được cô.

Anh nhìn cô như vậy, không hiểu sao lại có cảm giác như mình đã đánh mất thứ gì đó, vĩnh viễn không bao giờ tìm lại được.

Trần Tử Hàn không ngờ Vương Y Bối lại chủ động tới tìm mình, đương nhiên làvì chuyện công việc. Cô trình bày toàn bộ suy nghĩ và giải thích phươngán của mình cho anh nghe. Cô biết rõ quan điểm của anh và Lộ Ôn Diênnhất định tương đồng, chỉ cần có thể nhận được ý kiến của anh cũng coinhư đã thành công một nửa rồi. Trần Tử Hàn không có bất cứ hoài nghi gìvề bản kế hoạch của cô, chỉ có một vài vấn đề nhỏ, anh phát hiện ra vàlập tức chỉ ra cho cô thấy rõ những điểm không hợp lý. Vương Y Bốinghiêm túc lắng nghe và ghi nhớ, trở về sẽ tiến hành sửa chữa.

“Em chăm chỉ thế này có được sếp tăng lương không thế?” Trần Tử Hàn muốnphá vỡ bầu không khí nghiêm túc ngột ngạt này, tiếc là quan hệ hiện tạigiữa họ chẳng còn gì có thể nói với nhau.

“Anh có thể ý kiến trực tiếp với sếp của em.” Vương Y Bối cười.

Cô sẽ không bao giờ nói ra, rằng khi ở trước mặt anh, cô vĩnh viễn khôngmuốn mình tỏ ra là một kẻ nhu nhược, không có chí tiến thủ.

“Cái này có thể cân nhắc.” Anh thản nhiên nói, ngón tay chỉ vào một chỗ ý bảo cô sửa chữa.

Vương Y Bối kinh ngạc. Người đàn ông trước đây từng bị cô chê là học dốt Văn, vậy mà hiện giờ anh chỉ cần liếc mắt qua văn bản một lần đã nhìn thấysơ hở.

“Dự định sẽ ở lại Hoa Thịnh lâu dài sao?” Anh biết cô lâu nay vẫn làm ở công ty này.

Vương Y Bối ngẩng đầu: “Anh định “săn đầu người”[1] đấy à?”.

[1] Hành vi mời mọc, câu dẫn nhân viên tài giỏi của các công ty khác tớicông ty mình làm việc. “Săn đầu người” hiện nay đã trở thành một nghề.

Trần Tử Hàn cười: “Anh chỉ đang nghĩ, em làm việc ở đấy lâu rồi, chắc là đãi ngộ rất tốt, sau này mời anh đi ăn một bữa chắc không thành vấn đề?”.

Cô nhíu mày nhìn anh.

Trần Tử Hàn lại gõ gõ xuống tập tài liệu, ý muốn nói mình đang dùng thờigian riêng tư để giúp đỡ cô. Y Bối trợn trừng mắt, quay đầu đi giả vờkhông thấy. Thấy cô như vậy, nỗi phiền muộn trong lòng anh tan biến.Dáng vẻ cô lúc này mới thật sự giống cô trước đây, hễ bất mãn là sẽ lộrõ ra ngoài mặt để mọi người xung quanh đều biết cô đang tức giận.

Phương án lần này gửi đến Hoàn Quang nghe nói Lộ Ôn Diên rất hài lòng. Ngheđược tin đó, Vương Y Bối mới thấy nhẹ người. Họ rời khỏi Lam Sơn, về tới công ty, Hướng Vũ Hằng cho tất cả một ngày nghỉ phép, còn mời cả tổ điăn mừng. Ở Lam Sơn lâu như vậy, hôm nay được trở về ai nấy đều rất hưngphấn.

Đồng nghiệp hết người này tới người khác tới chúc rượuVương Y Bối, khen ngợi công lao của cô lần này. Cô không thể từ chối, bị chuốc uống khá nhiều.

Mọi người đều quyết không say không về,mãi đến lúc mấy người say khướt rồi, Hướng Vũ Hằng mới đứng dậy đi thanh toán, phân công mọi người đưa nhau về.

Vương Y Bối phải uốngnhiều, dù không say nhưng cũng váng đầu. Hướng Vũ Hằng đỡ cô đứng dậy,chuẩn bị đưa cô về. Ra khỏi nhà hàng, gió đêm ùa tới khiến Vương Y Bốitỉnh táo hơn một chút, cô nhẹ nhàng rời khỏi cách tay Hướng Vũ Hằng.

Vào trong xe, cô hạ cửa kính xuống. Xe lao đi vù vù khiến mái tóc của cô rối bù, nhưng cô cảm thấy rất sảng khoái.

Hướng Vũ Hằng nhìn cô qua tấm gương chiếu hậu, dịu giọng nói: “Đi Lam Sơn lâu vậy rồi, đã có thể quét người kia ra khỏi đáy lòng chưa?”.

Y Bối nhìn anh ta, cảm thấy con người này thật là khiến người khác mất hứng,tâm trạng đang vui vẻ của cô đột ngột bị phủ mây đen.

“Không biết anh đang nói gì.” Cô nhắm mắt lại, giả vờ không hiểu ý.

Hướng Vũ Hằng vẫn cố chấp nòi: “Bố tôi gọi điện tới căn dặn nhất định phảichiêu đãi cô một trận ra trò, ông cụ xem ra có vẻ rất hài lòng về dự ánlần này, còn hỏi tôi, cô có bạn trai chưa?”.

Y Bối hé mắt nhìnHướng Vũ Hằng, rồi lại tiếp tục nhắm lại làm bộ như đang ngủ. Hướng VũHằng chỉ tủm tỉm cười, không hề tỏ ra bất mãn với hành động của cô.

Tới trước cửa khu chung cư, Vương Y Bối lập tức mở mắt, xuống xe bằng tốcđộ nhanh nhất. Cô loáng thoáng cảm nhận được ánh mắt sâu xa của Hướng Vũ Hằng, nhưng cô không muốn nghĩ nhiều về nó, cũng không muốn có bất cứdây dưa gì với anh.

Y Bối đứng trước cửa xe, đang định nói tạmbiệt thì Hướng Vũ Hằng hạ cửa kính xuống, lên tiếng trước khi cô kịpnói: “Bây giờ trả lời được rồi chứ?”.

“Cái gì?” Cô tỏ ra ngây ngô không hiểu. Vẻ mặt vô cùng thích thú.

Hướng Vũ Hằng giơ tay chống lên cửa sổ xe: “Bố tôi hỏi cô có bạn trai chưa?Cô không thể khiến tôi không hoàn thành nhiệm vụ được. Cô cũng biết tính bố tôi rồi đấy, nếu tôi không làm xong, ông cụ nhất định ngày nào cũnggọi điện tới càu nhàu. Giúp đỡ sếp trừ lo giải nạn cũng là một trongnhững trách nhiệm của cô đấy!”.

Vương Y Bối gượng gạo cười: “Chắc là chủ tịch chỉ thuận miệng hỏi đùa thôi, không có ý gì đâu”.

“Nhỡ có ý khác gì sao?” Hướng Vũ Hằng không chịu từ bỏ, sự kiên nghị trongmắt càng thêm rõ ràng, anh nhìn thẳng cô: “Cô phản ứng như vậy cho thấycô còn chưa có bạn trai. Nếu cô không ngại, tôi…”.

“Ngại!” Vương Y Bối vội thốt ra, không để Hướng Vũ Hằng nói tiếp.

Sắc mặt Hướng Vũ Hằng chợt hiện lên vẻ khó xử. Anh chỉ muốn thăm dò cô mộtchút, đúng là bố anh có ý định tác hợp anh và cô, trong lòng anh vốnkhông có tâm tư này nhưng lúc nghe bố nói ra, anh không hề có ý thoáithác. Có điều, anh không phải kiểu người thích ép buộc người khác nênmới thăm dò ý của cô, thật không ngờ cô lại nhanh chóng từ chối khôngmột chút do dự như vậy, trong lòng anh chợt nổi lên một chút buồn phiền.

“Cô biết tôi định nói gì sao?”

Vương Y Bối im lặng.

Anh dời ánh mắt từ trên mặt cô xuống cái bóng của cô đổ dưới ánh đèn xenhợt nhạt: “Tôi nghĩ, chúng ta có thể thử xem”. Đây đã là cực hạn mà anh có thể biểu đạt ra ngoài rồi, anh tin, cô hoàn toàn hiểu.

“Vì sao?” Y Bối ngẩng đầu, sắc mặt rất nghiêm túc,

“Tôi nghĩ… tôi thích em.”

Y Bối nhìn Hướng Vũ Hằng rất lâu, chợt cô cười: “Thích tôi ở điểm gì?”.

“Em làm việc nghiêm túc, gặp chuyện gì cũng rất bình tĩnh, biết cách đối xử với mọi người, năng lực rất tốt…”

Vương Y Bối khẽ gật đầu: “Cảm ơn anh! Nhưng mà trò đùa này của anh không buồn cười chút nào. Với lại, hôm nay không phải Cá tháng Tư”.

Khoé miệng Hướng Vũ Hằng mấp máy, cuối cùng không nói gì thêm. Vương Y Bối vẫy tay chào anh, sau đó quay người đi.

Hướng Vũ Hằng nhìn theo bóng lưng cô, biết chắc cô sẽ cự tuyệt, nhưng anh vẫn muốn nói rõ lòng mình, nói rõ ra rồi, bị cự tuyệt thẳng thừng rồi mớicó thể tự nhủ với bản thân đó là kết quả cuối cùng.

Vương Y Bối xách túi, đi giày cao gót, trong khoảnh khắc vừa xoay người lại, nước mắt cô tuôn rơi như mưa.

Cô rất muốn nói với Hướng Vũ Hằng, những gì anh vừa nói đều là ưu điểm của cô, đều là những thứ mà người khác khen ngợi cô. Nhưng trái tim côphiền muộn, bởi vì, cả đời này, vĩnh viễn sẽ chẳng có ai thích cô vìkhuyết điểm của cô cả, sẽ không còn ai sau khi biết rõ khuyết điểm củacô mà còn nói với cô: “Sao em lại đáng yêu đến thế được chứ!”.

Còn ai nữa không? Ai có thể coi khuyết điểm của cô trở thành điểm đáng yêuđây? Sẽ không còn nữa. Không còn ai có thể trốn học tới quán net với côdù anh rất ghét nơi ấy, không còn ai kiên trì giảng đi giảng lại bài tập Vật lý cho cô dù biết cô không chăm chút lắng nghe, không còn ai tươicười ôm cô vào lòng, khẽ cốc lên trán cô lúc cô cố tình gây sự…

Sẽ không có một ai như vậy nữa!

Cũng như cuộc sống của cô sẽ không bao giờ xuất hiện một người có thể đại diện cho cả tuổi thanh xuân của cô, không bao giờ nữa…

Nước mắt, chỉ khi chảy ngược vào trong lòng, ta mới biết mùi vị của nó là đắng cay, là chua chát…

Quãng thời gian đã mất sẽ không bao giờ quay về được nữa…