Đừng Nói Chuyện Với Cô Ấy

Quyển 1 - Chương 7-2



Cô ta nhìn thoáng qua tôi một chút, sau đó lại phân tích tiếp: “Trên cơ sở là giả thiết vừanêu, tôi ngẫm lại tất thảy từ đầu đến cuối một lượt, thấy sự việc có thể là như thế này: Năm xưa, sau khi tốt nghiệp đại học, Vương Vĩ đã đượcđưa vào thực tập trong Đài Truyền hình tỉnh dưới sự sắp xếp của chamình. Trong thời gian anh ta thực tập, Đài Truyền hình tỉnh quyết địnhlập một ngân quỹ nội bộ chuyên dùng để mua các loại tin tức. Dựa theotuổi tác của Vương Vĩ mà xét, khi đó có lẽ chính là đầu những năm chínmươi, vào thời điểm ấy một số vấn đề do lịch sử để lại bắt đầu bị xuatan, ngành báo chí truyền thông cũng theo đó mà có được nhiều sự tự dohơn, thế nên quyết định này có thể nói là hợp tình hợp lý. Cuối cùng,sau khi xem xét tất cả các phương diện, Giám đốc Đài Truyền hình tỉnh đã đưa ngân quỹ nội bộ vào trong một tài khoản ngân hàng do con trai mìnhđứng tên. Để có thể che giấu sự tồn tại của ngân quỹ này thật kĩ, ông ta quyết định không cho con trai mình tiếp tục ở lại Đài Truyền hình tỉnhđể phát triển nữa, chờ sau khi thời gian thực tập kết thúc thì liền tìmcách đưa anh ta vào làm việc ở Sở Giáo dục thành phố. Sau đó, Đài Truyền hình tỉnh muốn mua bất cứ tin tức nào đều phải làm việc thông qua Vương Vĩ. Tôi nghĩ, về sau anh ta có lẽ còn có những sự tham gia sâu sắc hơn, chẳng hạn như là trực tiếp liên lạc với người bán, lại như là dựa vàokinh nghiệm của bản thân đế tiến hành đánh giá giá trị thực sự của tintức, vân vân. Cố Giám đốc không thể giúp cọn trai mình có được một sựphát triển thần tốc trong Đài Truyền hình tỉnh, vậy nhưng lại để cho anh ta nắm lấy tử huyệt của đài, đó quả thực là một sự mưu tính sâu xa màngười thường không thể so sánh được.”

Tôi hít sâu một hơi, suynghĩ một chút rồi nói: “Sau một thời gian tham gia vào việc thu mua tintức, Vương Vĩ nhất định đã ngửi thấy cơ hội làm ăn trong công việc buônbán này. Anh ta có thể đi lại giữa người bán và Đài Truyền hình tỉnh, từ đó kiếm được những khoản tiền chênh lệch rất lớn, cái gọi là công việclàm ăn mà “người bình thường không thể tiếp xúc” từng được anh ta nhắctới có lẽ chính là như vậy.”

”Không chỉ có thế.” Diệp Thu Vi nói. “Trong trường hợp một số tin tức phải qua tay anh ta rồi mới được đưatới Đài Truyền hình tỉnh, anh ta còn có thể tiến hành rao bán lần thứhai, để tin tức có thể tới được chỗ những người khác cần đến nó.”

Khi đó, nghĩ đến việc hằng tháng những chủ đề chính đều đè nặng lên đôi vai của mình, nhưng rồi rốt cuộc cũng chỉ nhận được một khoản tiền lươngbèo bọt là mấy nghìn nhân dân tệ, tôi thực sự có chút ngưỡng mộ VươngVĩ, thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ đổi nghề đi làm công việc mua đi bánlại các tin tức. Nhưng ngay sau đó, cái chết thê thảm của Vương Vĩ đãnhư một gáo nước lạnh giội thẳng xuống đầu tôi, làm tôi hoàn toàn khôngcòn chút khao khát nào với việc làm giàu bất chính nữa.

”Phântích đến đây, tôi lại tìm thấy một điểm khác trùng khớp với hiện thực.”Diệp Thu Vi hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Trần Hy vốn làphóng viên nổi tiếng của Đài Truyền hình tỉnh, lại đang phụ trách điềutra về sự kiện M, do đó chắc chắn biết việc Vương Vĩ đại diện cho ĐàiTruyền hình tỉnh giao dịch với Đinh Tuấn Văn. Thế nên khi tôi nói với cô ta trong điện thoại rằng khoản tiền một triệu nhân dân tệ kia là doVương Vĩ đại diện cho Công ty E gửi đi, cô ta liền nhìn ngay ra sơ hởcủa tôi, sau đó bắt đầu điều tra thân phận của tôi. Cô ta không phải làmột đối thủ đơn giản, nếu tôi không thể phát hiện ra nhược điểm của côta thông qua cuốn sách Nỗi đau ngầm kia, hai chúng tôi ai thắng ai thuacòn rất khó nói.”

Tôi nhìn chằm chằm vào Diệp Thu Vi, cảm thấykhó tin vô cùng. “Chỉ dựa vào những phân tích vô bằng vô cớ mà cô lại có thể làm rõ được nhiều việc như vậy ư?”

”Không.” Cô ta chậm rãilắc đầu. “Mọi việc đâu đã có thể gọi là rõ ràng được. Cho tới lúc đó,tất cả vẫn chỉ là những phân tích trên nền tảng giả thiết mà thôi. Giống như tôi đã nói trước đó, đầu tiên cần phải phân tích tính hợp lý củacác loại giả thiết, sau đó mới có thể hành động một cách có chủ đích,tiến hành thăm dò Vương Vĩ thêm một bước nữa.”

Tôi xuống dòng trong sổ tay, viết ra hai chữ “thăm dò”, sau đó bèn hỏi: “Cô đã thăm dò như thế nào?”

Cô ta nói: “Sau khi so sánh thật kĩ, tôi nhận thấy giả thiết “Vương Vĩ đại diện cho Đài Truyền hình tỉnh” là có tỷ lệ chính xác cao nhất, cũng cónhiều điểm trùng khớp với hiện thực nhất. Tiếp theo đó, việc tôi cần làm là dùng lời nói để tiến hành ám thị anh ta, lại thông qua phản ứng củaanh ta để phán đoán xem giả thiết kia có chính xác hay không. Khi đó,tôi đã suy nghĩ khoảng gần một phút. Trong thời gian một phút đó, tôi và anh ta đều không nói năng gì. Có lẽ anh ta đã cảm thấy hơi lúng túng,thế là không đợi tôi mở miệng đã lên tiếng trước, anh ta hỏi: “Tiểu Vi,cô và Trần Hy có quan hệ thế nào với nhau?“.”

”Tiểu Vi?” Tôi hơi sững người ra, thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng. “Anh ta đã xưng hô với cô như vậy ư?”

”Đúng vậy.” Cô ta tiếp tục phân tích. “Anh còn nhớ không? Trưóc đó anh tatừng vô thức dùng ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay tôi, sau khi phát hiện ra hành vi này của mình không ổn cho lắm thì vội vàng xin lỗi, còn tựnhận là mình đã luống cuống, điều này chứng tỏ anh ta hy vọng có thể giữ được hình tượng một người đàng hoàng ở trước mặt tôi. Một người đàn ông như vậy khi mới quen một người phụ nữ thì lẽ ra phải tỏ ra hết sứckhách sáo và lịch thiệp trong lối xưng hô mới phải, thế mà anh ta lạigọi tôi là Tiểu Vi(*), điều này thực có chút lạ thường. Có điều, khôngđợi tôi kịp thời phản ứng, anh ta đã lập tức sửa lời, đổi sang gọi tôilà Phó giáo sư Diệp.”

(*) Đặt chữ “Tiểu” vào trước họ hoặc tên để gọi là một lối xưng hô thân mật của người Trung Quốc với những người ít tuổi hơn bản thân và thường là thua kém bản thân về vai vế, địa vị -ND.

Tôi khẽ gật đầu, nói: “Tôi hiểu rồi, khi ấy anh ta đã lỡmiệng, nhưng lối xưng hô đó vừa hay chính là suy nghĩ thực sự trong nộitâm của anh ta.”

Trong cuốn Phân tâm học nhập môn, Sigmund Freudtừng nhắc đến một luận điểm quan trọng, đó là phần lớn những câu lỡmiệng đều không phải ngẫu nhiên, mà là một sự biểu đạt theo tiềm thứccủa người nói.

”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nói. “Ớ sâu trong nội tâm, anh ta khao khát được gọi tôi là Tiểu Vi. Dùng chữ “Tiểu” để hình dungvề tôi kỳ thực là để tôn lên cái “Đại” của anh ta. Cái “Đại” này tượngtrưng cho địa vị chi phối của giống đực, đồng thời chứng tỏ anh ta cómột ham muốn chi phối tiềm tàng đối với tôi, mà thứ ham muốn chi phốinày thường đại biểu cho một ham muốn chiếm hữu rất mãnh liệt. Trước khibiết tôi là phó giáo sư, anh ta thậm chí còn không muốn chạm vào taytôi, nhưng sau khi biết tôi là phó giáo sư, anh ta lại nhanh chóng thểhiện ra một ham muốn chiếm hữu khó lòng kiềm chế được. Ngay khi đó tôiliền nhận ra, vấn đề về tâm lý của anh ta có lẽ có liên quan tới phụ nữvà tình dục, hơn nữa đã đạt tới một mức độ khá nghiêm trọng.”

Tôi nghĩ đến hiện trường quái dị khi Vương Vĩ tự sát, thế là bèn hỏi: “Côcó thể khiến cho anh ta tự sát như vậy phải chăng là dựa vào vấn để vềtâm lý của anh ta? Tại sao mỗi người mà cô muốn giết lại đều có vấn đềnghiêm trọng về tâm lý như vậy? Điều này là trùng hợp ư?”

Cô tanói: “Không phải trùng hợp, mà là mỗi người đều có vấn đề về tâm lý.Nhưng đối với đại đa số mọi người mà nói, chỉ cần không làm ảnh hưởngtới cuộc sống thường nhật thì các vấn đề về tâm lý đó không được tính là một vấn đề đáng nhắc đến. Có một số người thậm chí còn thích thú điềunày, coi tâm lý dị thường là một thứ hữu ích đối với bản thân. Chẳng hạn như Trần Hy vậy, tại sao cô ta lại phải kìm nén tâm trạng tiêu cực? Đólà vì việc làm này khiến cô ta cảm thấy thoải mái. Hay lại như Lã Thần,tại sao cô ta lại dễ dàng bị tôi tác động như thế? Đó là vì cô ta thíchcái khoái cảm do chứng hoang tưởng của mình mang lại. Còn cả anh nữa,anh Trương...” Cô ta vừa quan sát tôi vừa nói: “Anh tự cho rằng mình rất bình thường, nhưng theo như tôi thấy, vấn đề về tâm lý của anh cực kỳnghiêm trọng, ít nhất cũng nghiêm trọng hơn so với Lã Thần và Trần Hyrất nhiều.”

Tôi hít sâu một hơi, lại thè lưỡi ra liếm bờ môi khôkhốc của mình một chút, sau đó gượng cười rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Có lẽ là vậy, nhưng chúng ta cứ nên nói tiếp về Vương Vĩ đi thì hơn.”

”Được rồi.” Cô ta không đả động gì tới việc tôi cũng có vấn đề về tâm lý nữa, hờ hững kể tiếp: “Vương Vĩ đã chủ động hỏi về mối quan hệ giữa tôi vàTrần Hy như thế, tôi vừa hay có thể dựa vào đó để bắt đầu tiến hành thăm dò anh ta. Tôi bịa chuyện rằng mình và Trần Hy quen nhau qua một vụđiều tra tin tức hồi năm 2007, mà khi nói tới bốn chữ “điều tra tintức”, tôi còn cố tình nhấn mạnh và thoáng dừng lại một chút. Anh ta lậptức nảy sinh hứng thú, hỏi rằng đó là tin tức về phương diện nào. Trướckhi hỏi, anh ta rõ ràng đã hất hàm, để lộ một nụ cười nơi khóe môi mímchặt, từ trong mũi còn bật ra một hơi rất ngắn.”

Dựa theo lờimiêu tả của Diệp Thu Vi, tôi mô phỏng lại vẻ mặt của Vương Vĩ khi đó,thế rồi liền phân tích: “Hất hàm là biếu hiện của sự tự tin, mím môicười cũng là biểu hiện của sự tự tin, thậm chí còn mang một chút dấuhiệu của chứng tự yêu mình nữa, còn hơi ngắn bật ra từ trong mũi hẳnchính là tiếng “hừ mũi” rồi đúng không? Những biểu cảm này phải chăngchứng tỏ rằng khi đó anh ta hết sức tự tin, đồng thời còn để lộ một vẻxem thường khá rõ ràng?”

”Chính xác.” Cô ta tỏ ra tán đồng với sự phân tích của tôi. “Xem thường thông thường mang hai loại hàm nghĩa,thứ nhất là tự ti cực độ, còn thứ hai thì chính là tự tin cao độ. Tronglời của tôi không có nhân tố nào có thể khiến người ta cảm thấy tự ti,cho nên tôi nghĩ anh ta khi đó đang tự tin. Một người đột ngột thể hiệnra một sự tự tin cao độ, thậm chí là tự tin đến mức nảy sinh sự tự yêumình, vậy thì chỉ có hai khả năng, một là được người ta nịnh nọt, hai là gặp được một chuyện gì đó mà bản thân hết sức thông thạo. Do đó tôicho rằng anh ta rất có thể chính là một chuyên gia về phương diện điềutra tin tức, hoặc không thì ít nhất tự bản thân anh ta cũng cho rằng như vậy.”

Tôi gật đầu lia lịa, nói: “Xem ra sự thăm dò đã lập tức phát huy được hiệu quả rồi, tiếp theo đó thì sao?”

”Tôi lại tiếp tục bịa chuyện, nói rằng năm 2007, trường Đại học Z có mấy vịgiáo sư đã sử dụng số liệu giả trong các đề tài nghiên cứu, Trần Hychính là vì điều tra chuyện này cho nên mới quen tôi, chúng tôi rất hợptính nhau, thế nên sau đó đã trở thành bạn bè. Vương Vĩ khẽ mỉm cười,nói Trần Hy không phải là một người thích kết bạn với người khác. Câunói này khiến tôi nảy sinh hai suy nghĩ, thứ nhất, anh ta có thể hiểubiết khá sâu sắc về Trần Hy, thứ hai, nếu tôi không chứng minh được rằng mình cũng hiểu về Trần Hy, anh ta có lẽ sẽ họài nghi mối quan hệ củatôi với cô ta. Thế là tôi bèn trả lời rằng tôi thấy cô ấy đối xử vớingười khác cũng rất tốt, chỉ là tính cách có hơi quái lạ một chút màthôi. Sau đó tôi lại nói, trong hai năm vừa rồi chúng tôi còn biết đượckhông ít bí mật của nhau. Vương Vĩ hỏi, bí mật? Là bí mật gì? Tôi đáp,vì muốn giúp đỡ cô ấy trong công việc, tôi đã tiết lộ cho cô ấy biếtkhông ít tin tức nội bộ cùng với một số quy tắc trong lĩnh vực nghiêncứu khoa học, cô ấy thì thường xuyên kể cho tôi nghe các quy tắc ngầmtrong giới truyền thông. Vương Vĩ cười nhạt một tiếng, nói: “Tôi biếtngay mà.“.”

”Tôi biết ngay mà?” Theo bản năng, tôi cảm thấy câu nói này dường như rất có vấn đề.

”Anh xem ra cũng khá nhạy cảm đấy.” Diệp Thu Vi nhìn tôi bằng ánh mắt thoáng mang vẻ kinh ngạc, sau đó lại tiếp tục phân tích: “Câu nói “tôi biếtngay mà” đó chứng tỏ anh ta đã đoán trước được một số tin tức trong lờikể của tôi, hơn nữa còn rất muốn nói ra. Thế là tôi bèn hỏi anh ta biếtđược cái gì. Anh ta đáp: “Tôi biết là cô sẽ tiết lộ với cô ta các tintức nội bộ, bởi vì đó chính là điều mà cô ta muốn. Cô cho rằng những lời đó là do cô chủ động muốn nói ra ư? Không, cô nhầm rồi, cô ta đã dẫndắt để khiến cô tự nguyện nói ra những điều mà cô ta muốn biết đấy. Côta không đơn giản chút nào đâu, thậm chí còn giỏi hỏi chuyện hơn cả cảnh sát nữa, chỉ cần dùng đôi ba câu nói là có thể moi được lời từ miệng cô rồi, bằng không cô nghĩ dựa vào cái gì mà cô ta lại có thể trở thànhmột phóng viên nổi tiếng chứ? Kỳ thực, mọi người không muốn kết bạn vớicô ta một phần cũng là vì cô ta có cái bản lĩnh này.” Hơi dừng lại mộtchút, cuối cùng Vương Vĩ mới lại nói: “Con người cô ta ấy à, nhiều mưumô lắm, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là nguy ngay.“.”

Nhớ đến cuộc trò chuyện đầu tiên giữa Trần Hy và Diệp Thu Vi, tôi cảm thấynhững lời này của Vương Vĩ có thể nói là khá xác đáng.

”Anh tanói không sai, Trần Hy quả thực không đơn giản chút nào.” Diệp Thu Vinói. “Nhưng điều này không phải là trọng điểm, trọng điểm ở đây là tạisao anh ta lại hiểu biết sâu sắc về Trần Hy như thế? Tôi biết Trần Hykhông đơn giản là bởi vì đã từng giao thiệp với cô ta, thậm chí từngphải chịu thiệt thòi trong tay cô ta. Nhưng còn Vương Vĩ thì sao, lẽ nào anh ta cũng từng như vậy? Phải chăng Trần Hy trước đây đã từng moi rađược tin tức quan trọng gì đó từ trong miệng anh ta? Tôi nhất thời chưaquyết định được là nên làm gì, thế là bèn dùng giọng đùa cợt nói: “Dùsao tôi cũng cảm thấy cô ấy đối xử với tôi rất tốt, nghe anh nói thì cứnhư là thật vậy, chẳng lẽ cô ấy từng moi ra được điều gì từ miệng anhhay sao?” Vương Vĩ thở dài một tiếng, trả lời bằng giọng lộ rõ vẻ buồnbực: “Còn chẳng thế sao, năm ngoái tôi từng mắc bẫy cô ta một lần.“.”

”Thú vị thật.” Tôi nói. “Chẳng cần cô phải dẫn dụ mà anh ta đã tự mình nói ra rồi.”

”Anh ta cũng không phải là không có lòng đề phòng đâu.” Diệp Thu Vi nói.“Khi đó tôi bèn hỏi: “Mắc bẫy? Cô ấy lừa anh như thế nào vậy?” Vương Vĩmỉm cười, nói đây là bí mật làm ăn, dù sao thì anh ta cũng đã bị cô talừa cho thê thảm. Anh ta đã nói như thế, tôi đương nhiên không thể hỏigì thêm nữa, mà tạm thời cũng không suy nghĩ gì nhiều. Khi đó, điều quan trọng nhất mà tôi cần làm chính là nhanh chóng chứng thực suy đoántrước đó. Hai chúng tôi nói chuyện tới lúc này thì đều im lặng, chừngnửa phút sau, khi chiếc xe đi đến gần một ngã tư đường, đèn tín hiệu vừa hay chuyển sang màu đỏ. Trong lúc Vương Vĩ đang tập trung toàn bộ tinhthầm giảm tốc độ xe, tôi liền hỏi anh ta: “Anh Vương, trước đây Trần Hytừng kể với tôi là trong Đài Truyền hình tỉnh có một ngân quỹ nội bộchuyên dùng để thu mua tin tức, anh từng thực tập ở đó rồi, anh nói xemđiều này có phải là thật không vậy?” Vưomg Vĩ đờ người ra mất một giây,thiếu chút nữa đã cho xe đâm phải chiếc xe phía trước. Sau đó, anh tavội vàng đạp phanh, đồng thời lẩm bẩm: “Sao ngay đến chuyện này mà cô ta cũng tiết lộ ra ngoài như vậy chứ?“.”

”Anh ta sao lại dễ dàng thừa nhận như vậy?”

”Bời vì tôi đã chọn đúng thời cơ thích hợp.” Diệp Thu Vi nói. “Khi một người đang tập trung toàn bộ tinh thần làm một chuyện gì đó, sức chú ý cùng ý thức đề phòng của anh ta với những chuyện khác sẽ giảm đi rất nhiều.Đối với một người tài xế khi gần ngay phía trước đang có xe, đặc biệt là khi dòng xe cộ đang giảm tốc độ, anh ta tuyệt đối không dám phân tán tư tưởng. Vào lúc này nếu như đột nhiên đưa ra câu hỏi, đáp án nhận đượcthông thường sẽ là câu trả lời không qua suy nghĩ, mà câu trả lời khôngqua suy nghĩ hiển nhiên chính là câu trả lời thành thực nhất.”

Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Cô ta lại kể tiếp: “Chỉ dựa vào một câu nói đó thôi, tôi đã cơ bản có thểxác định được rằng phán đoán trước đó của mình là chính xác. Chữ “ngoài” kia chứng tỏ rằng anh ta là người thuộc nội bộ Đài Truyền hình tỉnh,hoặc ít nhất trong chuyện về ngân quỹ kia cũng thế. Hơn nữa, khi nghetôi nhắc tới việc này, anh ta đã đờ người ra, rồi sau đó còn cố tình hạthấp giọng, đây là dấu hiệu rõ ràng của việc anh ta đã cảm nhận được một sự uy hiếp đột ngột xuất hiện. Nếu ngân quỹ nội bộ kia không có dínhdáng gì tới anh ta, sự uy hiếp này liệu có thể là từ đâu mà tới chứ? Sau khi dừng xe, anh ta có lẽ đã tỉnh táo trở lại, thế là bèn lộ vẻ nghiêmtúc, nhưng ánh mắt thì lại hơi đờ đẫn, hiển nhiên là đã biết mình vừanói ra lời không nên nói và đang suy nghĩ xem nên cứu vãn thế nào. Đểxác nhận rõ ràng xem phán đoán của mình có chính xác hay không, tôi nhất định phải bắt anh ta chính miệng thừa nhận sự tồn tại của ngân quỹ kia, đồng thời không được cho anh ta có cơ hội để suy nghĩ. Thế là tôi liềnnói tiếp, hóa ra chuyện này là thật, xem ra giới truyền thông cũng cónhiều vấn đề không đơn giản chút nào, nhưng ngẫm lại cũng phải thôi, ởmột nơi có thể sản sinh ra nhiều lợi ích như thế, không xuất hiện cáctập đoàn lợi ích thì mới là chuyện lạ đời. Tôi cũng không rõ các hoạtđộng tâm lý cụ thể của anh ta khi đó, có thể là anh ta thấy rằng khôngcần thiết phải giấu giếm việc này thêm nữa, cũng có thể là anh ta đã bịcâu nói cuối cùng kia của tôi thuyết phục, tóm lại, sau một thoáng ngẩnngơ, anh ta đột nhiên tỏ ra hết sức nhẹ nhõm, rồi thản nhiên cười nói:“Đúng vậy, trong xã hội bây giờ, ngay cả những nơi không có lợi ích màcòn bị người ta đào xới hòng tìm ra lợi ích, những nơi có lợi ích thìlàm sao mà vắng bóng người cho được.“.”

”Anh ta nói vậy hẳn có thể tính là ngấm ngầm thừa nhận sự tồn tại của ngân quỹ kia rồi.” Tôi chậm rãi nói.

”Đúng thế.” Cô ta nói. “Bước cuối cùng tôi cần làm chính là chứng thực mốiquan hệ giữa anh ta và ngân quỹ đó. Tôi hỏi: “Trần Hy chỉ nói với tôi là có một ngân quỹ, nhưng lại không nói rõ đó là ngân quỹ như thế nào,liệu đó là một cái két sắt chứa đầy tiền mặt hay là một tài khoản ngânhàng bí mật đây nhỉ?” Anh ta liền nói: “Việc tôi thực tập ở Đài Truyềnhình tỉnh đã cách nay mười mấy năm rồi, thế nên tôi chỉ từng nghe nói về sự tồn tại của ngân quỹ đó thôi, còn về tình hình cụ thể thì không rõlắm. Có điều trong thời buổi công nghệ như bây giờ thì có ai còn dùngkét sắt nữa, ngân quỹ đó chắc là một tài khoản ngân hàng rồi.“.” Cô tahít vào một hơi, sau đó liền cất lời khen ngợi: “Lời nói dối này của anh ta quả thực là rất thông minh.”

”Tức là sao?” Tôi cảm thấy khá khó hiểu về lời khen này của cô ta.

Cô ta giải thích: “Những lời nói dối sơ đẳng thường trái ngược hoàn toànvới sự thực, chẳng hạn như trẻ con nói là mình đã làm xong bài tập vềnhà rồi, kẻ trộm nói là mình không hề trộm đồ, vân vân. Những lời nóidối như vậy thường sẽ mang tới cho người nói dối một áp lực tâm lý rấtlớn, ép cho bọn họ phải làm ra những hành vi vô thức để giải tỏa áp lực, do vậy rất dễ phát hiện. Những lời nói dối thông minh thì lại khác, nóthường làm cho sự thực trở nên mơ hồ, chẳng hạn như người chồng đi ngoại tình về muộn nói là mình bận đi xã giao, quan chức nhận hối lộ thì nóilà mình làm vậy chỉ vi bất đắc dĩ, bản thân những lời nói dối này đã làmột sự tự an ủi bản thân, do đó có thể làm giảm bớt rất nhiều áp lực tâm lý, thậm chí còn có thể lừa gạt được chính bản thân người nói dối.Vương Vĩ không phủ nhận mối quan hệ giữa bản thân và ngân quỹ kia, vậynhưng lại nói một cách mơ hồ rằng mình từng nghe nói về nó từ mười mấynăm trước. Cùng với đó, anh ta còn bồi thêm một câu nói thật chẳng mấyquan trọng, đó là ngân quỹ nội bộ kia không phải két sắt mà là một tàikhoản ngân hàng, điều này có thể làm áp lực tâm lý của anh ta giảm bớtthêm nữa. Khi đó tôi đã quan sát suốt một hồi lâu, vậy mà vẫn chẳng thểnhìn ra được sơ hở nào trên người anh ta cả.”

”Một lời nói dối mà ngay đến cô cũng không thể phát hiện ra sơ hở, xem ra đúng là không đơn giản chút nào.” Tôi suy nghĩ một chút, chợt phát hiện trong lời nói của cô ta có tồn tại mâu thuẫn. “Không đúng, nếu đã không phát hiện ra sơhở, vậy cô dựa vào đâu mà có thể phán đoán được là anh ta đang nói dốichứ?”

”Dựa vào một chi tiết nhỏ về tâm lý vốn rất dễ bị bỏ sót.”Cô ta nói. “Anh hãy thử đứng từ góc độ của Vương Vĩ mà suy nghĩ xem, nếu mười mấy năm trước anh từng đến Đài Truyền hình tỉnh thực tập một năm,lại vô tình biết được trong Đài Truyền hình tỉnh có một ngân quỹ nội bộ, hơn nữa còn chỉ là nghe nói, vậy thì sau mười mấy năm, anh dựa vào đâumà khẳng định rằng hiện giờ ngân quỹ đó vẫn còn tồn tại?”

Tôi nhíu chặt đôi mày, suy nghĩ suốt một hồi lâu, cuối cùng mới thở ra một hơi thật dài. “Anh ta quả thực là đang nói dối.”

”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi lại nói tiếp. “Đây là một sự chứng thực theo chiềungược, và tôi vẫn cần chứng thực thêm một lần nữa theo chiều xuôi thìmới có thể hoàn toàn khẳng định phán đoán của mình là chính xác. Tôi lại hỏi, nếu ngân quỹ đó là một tài khoản ngân hàng, vậy thì nó chắc hẳnphải được đứng tên bởi một người nào đó đúng không? Người này liệu là ai đây nhỉ? Anh ta khẽ cười nói, điều này thì ai mà biết được. Tôi lại nói tiếp bằng giọng khâm phục, người này ắt hẳn là tài giỏi vô cùng. Ngaysau đó, anh ta lại một lần nữa để lộ nụ cười với đôi môi mím chặt, khóemôi thì hơi nhếch lên, ngoài ra từ trong mũi cũng phát ra một tiếng bậthơi ngắn nữa.”

”Nịnh nọt.” Tôi nói. “Những hành vi này hẳn đều là do sự nịnh nọt của cô rồi.”

”Không sai. Đến lúc này tôi rốt cuộc đã có thể hoàn toàn khẳng định được mộtviệc, anh ta chính là người đứng tên ngân quỹ nội bộ của Đài Truyền hình tỉnh, hơn nữa điều này còn có liên quan tới công việc làm ăn của anhta.”

Thông qua quan sát và phân tích rồi nảy sinh phán đoán, lạitiếp tục thông qua quan sát và phân tích để kiểm tra độ chính xác củaphán đoán ấy, Diệp Thu Vi trong tình huống không bằng không cớ đã nhanhchóng làm rõ được thân phận của Vương Vĩ, loại bản lĩnh như vậy thậtkhiến tôi không thể không khâm phục.

”Xin hãy tiếp tục đi.” Saumột hồi cảm thán, tôi lại hỏi tiếp: “Sau khi xác định được thân phận của anh ta, cô đã làm gì tiếp theo đó? Và rồi phát hiện ra được điều gì?Nguyên nhân gì đã khiến cô quyết định giết chết anh ta?”

”Tiếptheo đó, tôi đương nhiên là phải tiếp tục khai thác thêm tin tức từ anhta rồi.” Diệp Thu Vi nói. “Anh ta có thân phận đặc biệt như vậy, rấtđáng để đào sâu tìm hiếu. Sau khi xác định được thân phận của anh ta,tôi nhanh chóng nhớ lại từng chi tiết nhỏ trong cuộc trò chuyện với anhta, thế rồi rất nhanh sau đó đã có một chuyện thu hút sự chú ý của tôi.Anh có nhớ không, anh ta từng nói là hồi năm 2008 từng mắc bẫy của TrầnHy, hơn nữa còn tỏ ra buồn bực vô cùng. Chính điều này đã khiến tôi độtnhiên phát hiện ra một điểm đáng ngờ vốn luôn bị bỏ sót, và điểm đángngờ này đã giúp tôi có được một sự tiến triển mang tính đột phá trongviệc điều tra về sự kiện M.”

Tôi không kìm được thầm nín thờ, trong lòng mang đầy sự tò mò về điểm đáng ngờ mà cô ta vừa nói tới.

Tôi hỏi: “Đó là điểm đáng ngờ gì vậy?”

”Hãy ngẫm lại quá trình một chút đi.” Cô ta nói. “Khi đó, Vương Vĩ đã dùngrất nhiều từ ngữ để cường điệu với tôi về bụng dạ sâu sắc của Trần Hy,lại nói rằng cô ta không đơn giản, chỉ dùng đôi ba câu đã có thể moiđược lời từ miệng người khác. Sau đó, tôi hỏi anh ta có phải Trần Hytừng moi ra được điều gì từ trong miệng anh ta hay không, anh ta liềnnói mình từng bị mắc bẫy Trần Hy một lần năm 2008. Nói cách khác, hồinăm 2008, Trần Hy từng moi được một tin tức quan trọng gì đó từ chỗ anhta.”

Tôi khẽ “ừm” một tiếng, tỏ ý rằng những chuyện này mình vẫn còn nhớ.

Cô ta lại tiếp tục phân tích: “Sau đó, tôi liền hỏi về tình hình cụ thể,nhưng anh ta không chịu nói với tôi, chỉ bảo rằng đó là bí mật làm ăn.Rất hiển nhiên, tin tức mà Trần Hy moi được rất quan trọng, hơn nữa còncực kỳ có giá trị thương mại. Xảy ra năm 2008, là tin tức quan trọng, có giá trị thương mại, còn mang tính bí mật, kết hợp những nhân tố nàylại, tôi lập tức nghĩ ngay đến Báo cáo nghiền cứu thực nghiệm về tínhchất gây nghiện của M. Bí mật mà Trần Hy moi được từ miệng Vương Vĩ phải chăng là có liên quan tới chuyện mua bán này? Nếu như có liên quan, hai người bọn họ rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào trong chuyện này?Trước đó, tôi vẫn luôn vô thức cho rằng hai người bọn họ đều là ngườiđại diện của Đài Truyền hình tỉnh, nhung mãi tới lúc ấy tôi mới độtnhiên hiểu ra, lập trường của bọn họ chưa chắc đã hoàn toàn giống nhau.Đồng thời, tôi còn chú ý tới một chi tiết nhỏ, đó là để mua được bản báo cáo nghiên cứu đó, Vương Vĩ đã đại diện cho Đài Truyền hình tỉnh gửicho Đinh Tuấn Văn một triệu nhân dân tệ, vậy thì hai lần Trần Hy tự móctiền túi ra rốt cuộc là đại diện cho ai đây? Nếu cô ta cũng đại diện cho Đài Truyền hình tỉnh, vậy thì tại sao lại phải tự móc tiền túi? Cớ gìkhông trực tiếp gửi tiền cùng một lượt với Vương Vĩ luôn?”

Nếu cô ta không nhắc lại chuyện này, có lẽ tôi thực sự đã quên khuấy mất. Tôikhông kìm được hít vào một hơi khí lạnh, trầm giọng nói: “Đây quả thựclà một điểm đáng ngờ rất dễ bị bỏ sót.”

”Sau đó tôi còn nghĩ rađược nhiều chi tiết đáng chú ý hơn nữa.” Diệp Thu Vi nói. “Nếu Trần Hyđại diện cho Đài Truyền hình tỉnh, vậy thì việc cô ta đến nhà họ Đinhvào lúc nửa đêm rõ ràng là không hợp tình hợp lý, vì Đài Truyền hìnhtỉnh hoàn toàn có thể phái một người bình thường khác đi làm việc này,đâu cần thiết phải để một phóng viên nổi tiếng đi như thế? Vậy nên cóthể khẳng định, việc đến nhà họ Đinh vào lúc nửa đêm là một hành vi cánhân của Trần Hy, hoàn toàn không liên quan gì tới Đài Truyền hình tỉnhcả, và Trần Hy cũng không hề đại diện cho Đài Truyền hình tỉnh. Vậy phải chăng cô ta đại diện cho chính bản thân cô ta? Từ việc cô ta tự móctiền túi ra mà xét, khả năng này là rất lớn. Nhưng vấn đề ở đây là mụcđích của cô ta rốt cuộc là gì? Điều tra? Đăng báo? Làm tăng độ nổitiếng? Những việc này Đài Truyền hình tỉnh đều có thế giúp đỡ cô ta, hơn nữa bấy lâu vẫn luôn giúp đỡ, vốn là một phóng viên nổi tiếng, cô ta rõ ràng không cần thiết phải hành động đơn độc như vậy. Thế nên tôi chorằng, việc Trần Hy hành động đơn độc nhất định là có một nguyên nhân sâu xa nào khác ở phía sau...”

”Một nguyên nhân sâu xa nào khác ởphía sau...” Tôi lẩm bẩm lặp lại câu nói này. Trong lòng tôi, hình tượng của Trần Hy vốn hết sức rõ ràng và thông suốt, nhưng giờ đây đã lại trở nên mơ hồ.

Diệp Thu Vi im lặng một lát, sau đó mới nói tiếp: “Do tính chất phức tạp của sự kiện M, tôi lờ mờ cảm thấy đằng sau hành động không bình thường của Trần Hy có lẽ còn ẩn giấu một thế lực chưa bị tôi phát hiện. Cô ta ắt hẳn chính là người đại diện của nhóm lợi ích cònchưa rõ có lai lịch thế nào đó.”

Tôi sững người, đột nhiên nhớ tới người quái dị từng mấy lần đến viếng mộ Trần Hy vào lúc đêm khuya kia.

”Anh Trương, anh có điều gì muốn nói không?” Diệp Thu Vi nhìn tôi bằng ánhmắt sắc bén, hiển nhiên là đã nhìn ra sự xao động trong lòng tôi.

Tôi biết là không giấu được cô ta, vậy nhưng vẫn cố gắng nói dối: “Không có gì, chỉ là nghe cô nói vậy, tôi đột nhiên cảm thấy Trần Hy rất đáng sợthôi. Xin hãy tiếp tục đi.”

Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi khoảnghai giây, sau đó liền thản nhiên kể tiếp: “Tuy đó chỉ là một loại cảmgiác, nhưng cảm giác này khiến đầu óc tôi như bừng sáng. Nếu trong sựkiện M này thực sự tồn tại một thế lực thứ ba nào khác, vậy thì việc làm rõ lai lịch của thế lực này nhất định sẽ có tác dụng rất lớn đối vớiquá trình điều tra toàn bộ sự kiện. Trần Hy có mọi liên quan mật thiếtvới thế lực này, việc để lại một số manh mối và dấu vết là điều khótránh khỏi, mà nhà vốn là nơi mang lại cho người ta nhiều cảm giác antoàn nhất, thế nên tôi cho rằng nếu thực sự có các manh mối và dấu vếtnhư thế thì chúng nhất định là nằm ở một nơi nào đó trong nhà Trần Hy.”

Nghe tới đây, tôi lại lần nữa nhớ tới cuộc trò chuyện với Giả Vân Thành.Cuốn sổ tay thần bí đột ngột biến mất kia phải chăng là bị Diệp Thu Vilấy đi?

”Nghĩ tới đây, tôi liền quyết định trước tiên phải khaithác thêm các manh mối từ trên người Vương Vĩ.” Diệp Thu Vi nói tiếp.“Giao lưu vốn là một quá trình đến từ hai phía, Trần Hy có thể moi đượclời từ miệng anh ta, chưa biết chừng cũng đã vô ý tiết lộ cho anh tabiết một số tin tức hữu dụng. Tôi suy nghĩ một chút rồi bèn nói: “AnhVương, anh nói là Trần Hy rất lắm mưu mô, rất giỏi moi tin tức từ miệngngười khác, vừa rồi tôi ngẫm lại một chút, thấy hình như đúng là vậythật.” Anh ta nở một nụ cười đắc ý, nói: “Đương nhiên rồi, tôi mà lại đi lừa gạt cô ư?” Rồi sau đó anh ta lại hỏi: “Cô nhớ ra được chuyện gìrồi?“.”

”Xem ra anh ta cũng muốn thông qua cô để tìm hiếu thêm về Trần Hy.” Tôi nói. “Nhưng thủ đoạn của anh ta so với cô thì quả thực là thua kém quá nhiều.”

Cô ta cất giọng hờ hững: “Đúng thế, điềunày chứng tỏ anh ta còn chưa phát hiện ra ý đồ của tôi, vẫn chỉ coi tôilà một người phụ nữ bình thường. Khi đó, tôi giả vờ ngẫm nghĩ rất lâu,sau đó mới nói, như hồi năm ngoái chẳng hạn, lúc ấy có lẽ là tháng Tư,tháng Năm gì đó, bình thường chúng tôi phải một hai tuần mới gặp nhaumột lẩn, nhưng mấy ngày đó cô ấy lại thường xuyên mời tôi ăn cơm, cùngtôi đi dạo phố, hơn nữa còn liên tục tìm cơ hội để dò la tin tức về mộtngười khác. Nghe đến đây, Vương Vĩ sa sầm mặt mũi, giọng nói rõ ràng đãnhỏ hơn trước rất nhiều, hỏi: “Cô ta dò la về ai vậy?” Tôi dùng giọngbình thản đáp: “À, là một người trong Sở Nghiên cứu Hóa học của trườngchúng tôi.” Anh ta lại truy hỏi tên của người đó, tôi liền đáp người đólà Đinh Tuấn Văn, một nhân viên quản kho. Anh ta mặt mũi cứng đờ, imlặng suốt một hồi lâu, sau đó mới khẽ “ừm” một tiếng bằng giọng khànkhàn.”

Tôi không hiểu ý đồ của cô ta cho lắm, bèn hỏi: “Tại sao cô phải nói ra những điều này?”

”Là để anh ta chủ động nghĩ tới bản báo cáo nghiên cứu kia.” Cô ta giảithích sơ qua. “Việc chủ động nghĩ tới một chuyện nào đó của ý thức sẽkích hoạt những tin tức có liên quan trong tiềm thức. Tôi trước tiên cần làm cho tiềm thức của anh ta trở nên sôi động, vậy thì mới có thể khaithác được những tin tức mà mình cần.”

Tôi ghi hết những lời này vào trong sổ tay, rồi liền ra hiệu mời cô ta nói tiếp.

Cô ta nói: “Tôi chờ đợi một lát, sau khi xác định được là anh ta đã bắtđầu trầm tư suy nghĩ thì mới lên tiếng hỏi: “Sao vậy anh Vương, chuyệncô ấy dò la về anh Đinh anh cũng biết ư?” Vương Vĩ vội vàng đưa tay chemiệng, nói: “Tôi không biết.” Đây rõ ràng là một lời nói dối hết sức sơđẳng. Tôi lại nói tiếp: “Dù sao thì những ngày đó Trần Hy cũng mang tớicho tôi cảm giác rất kỳ lạ, cứ như thể cô ấy có rất nhiều chuyện giấugiếm tôi vậy. Tôi cảm thấy cô ấy không giống như một phóng viên bìnhthường, hình như có chút gì đó giống với một nữ gián điệp trong phim,một nữ gián điệp ẩn mình trong Đài Truyền hình tỉnh để thực hiện nhiệmvụ bí mật, hơn nữa còn là loại gián điệp có nhiều thân phận khác nhaunữa.” Để không làm Vương Vĩ sinh lòng nghi ngờ, tôi vừa nói vừa cố tìnhcất tiếng cười vẻ như hết sức ngây thơ. Vương Vĩ cười gượng một tiếng,nói: “Cô nhất định là đã xem nhiều phim bom tấn của Mỹ quá rồi đấy.” Vừa nói anh ta vừa gật đầu hai lần, động tác rất nhẹ, nhưng vẫn làm lộ ranội tâm của anh ta.”

”Cái này thì tôi hiểu, đó là một hành vi gật đầu vô thức. Bất kể ngoài miệng anh ta nói gì, chỉ cần có động tác đầugật gù xuất hiện là đủ để chứng tỏ rằng anh ta hoàn toàn tán đồng vớilời cô nói.”

”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nói. “Tôi khi đó đã ý thứcđược rằng Trần Hy rất có thể còn có một thân phận bí mật khác, và thânphận bí mật này hẳn là có mối liên quan mật thiết với nhóm lợi ích cònchưa lộ diện kia, hơn nữa Vương Vĩ dù ít dù nhiều cũng biết được mộtchút về chuyện này. Dưới sự thôi thúc của suy nghĩ đó, tôi rất nhanh đãlại nhớ tới một chi tiết nhỏ vừa mới xảy ra chưa lâu, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Vương Vĩ trong nhà Trần Hy, anh ta quan sát từng ngườibằng ánh mắt vật vờ bất định, bộ dạng cứ như là kẻ trộm. Thế rồi tôinhanh chóng hiếu ra, sau khi hay tin Trần Hy chết, anh ta lập tức tớinhà Trần Hy hẳn là vì muốn tìm kiếm một thứ gì đó.”

Tôi lại lầnnữa nhớ đến cuốn sổ tay đã mất kia, bèn nói: “Cũng giống như cô vậy, anh ta hẳn là muốn tìm kiếm manh mối hoặc là một chứng cứ nào đó mang tínhthen chốt.”

Diệp Thu Vi liếc nhìn tôi vẻ ngạc nhiên, một lát saumới nói: “Anh ta vốn rất am hiểu Trần Hy, có lẽ sớm đã biết trong nhàTrần Hy có tồn tại một chứng cứ nào đó, chỉ là chưa thể xác định được vị trí cụ thể mà thôi. Nghĩ tới đây, trong đầu tôi đột nhiên nảy ra mộtsuy nghĩ mới, đó là có lẽ tôi có thế lợi dụng anh ta để tìm được nhữngchứng cứ này.”

Giả Vân Thành từng nói, anh ta phát hiện ra việccuốn sổ tay kia bị mất là vào ngày thứ ba sau khi Trần Hy xảy ra chuyện. Nếu cuốn sổ tay ấy thực sự là chứng cứ mà Vương Vĩ muốn tìm, vậy thìtrong buổi tối Vương Vĩ và Diệp Thu Vi gặp mặt, cuốn sổ tay đó nhất định là vẫn còn ở trong nhà Trần Hy. Nghĩ đến đây, tôi bèn cố tình nói bằnggiọng hồ nghi để chứng tỏ rằng mình không biết gì về chuyện này: “Có lẽ, ngay tối hôm đó anh ta đã tìm được chứng cứ mà mình cần rồi cũng chưabiết chừng.”

”Đương nhiên là có khả năng này.” Diệp Thu Vi hơinhếch khóe môi để lộ một nụ cười lạnh lẽo. “Để xác nhận điều này, tôibèn nói: “Cho dù Trần Hy từng lợi dụng tôi thì đối với tôi, cô ấy vẫn là một người bạn tri kỷ. Hơn nữa, người mất thì cũng mất rồi, tôi còn tính toán những việc này làm gì nữa. Trước khi cô ấy được an táng, tôi cònmuốn lựa lúc nào đó để tới bầu bạn với cô ấy một đêm. Vừa nghĩ tới việcsau này sẽ không thể nhìn thấy cô ấy nữa, tôi liền cảm thấy buồn bã vôcùng.” Vương Vĩ thở dài một hơi, ra vẻ ủ ê nói: “Cũng phải, chúng ta ởđây nói xấu một người đã khuất như thế dù ít dù nhiều cũng là một hànhvi không phải phép. Thế này đi, cô Diệp, hai ngày nay tôi còn có chútchuyện cần phải xử lý, chờ sau khi xong xuôi tôi sẽ cùng cô đến bầu bạnvới Trần Hy một đêm, cô thấy vậy có được không?“.”

”Anh ta hẳn là muốn lợi dụng điều này để đi tìm kiếm chứng cứ rồi. Xem ra tối hôm đó anh ta vẫn còn chưa tìm thấy chứng cứ.”

”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi hờ hững nói. “Nếu không có mục đích gì khác, ai màmuốn ở bên một người chết từng lừa gạt mình suốt cả đêm chứ? Sau khi xác định được điều này, tôi lập tức dừng việc phân tích và thăm dò lại,chuyển qua trò chuyện với Vương Vĩ về một số vấn đề bâng quơ khác đểtránh làm anh ta hoài nghi. Tối đó sau khi từ biệt, chúng tôi còn traođổi số điện thoại với nhau nữa.”

”Cô với anh ta đã tới nhà Trần Hy vào khi nào?”

”Ba ngày sau đó. Trước đó anh ta không có thời gian rảnh, mãi đến chiều tối ngày thứ ba mới liên lạc với tôi. Giả Vân Thành đã đồng ý với lời thỉnh cầu trông giữ linh cữu của chúng tôi, hơn nữa còn tỏ ra rất cảm động,bởi lẽ Trần Hy vốn không có nhiều bạn bè, tôi và Vương Vĩ là hai ngườihiếm hoi bằng lòng trông giữ linh cữu cho cô ta. Giả Vân Thành và TrầnKỳ Xí đều đã mấy ngày không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, cho nên đêm đó ngủ rất say. Vì muốn cho Vưong Vĩ có cơ hội để hành động, đồng hổvừa điểm mười hai giờ chưa lâu tôi liền giả vờ tựa đầu vào sô pha mà ngủ thiếp đi. Nhưng Vương Vĩ rất kiên nhẫn, mãi vẫn chẳng có hành động gì,chỉ lẳng lặng ngồi đó. Để không làm anh ta sinh lòng cảnh giác, tôi mộtmực giữ nguyên tư thế ngủ giả vờ đó, không động đậy chút nào. Đến khoảng hơn một giờ, tôi nghe thấy những tiếng động khe khẽ, ngay sau đó là một tràng những tiếng bước chân rất nhẹ. Tôi hơi hé mắt ra, nhìn thấy Vương Vĩ đã đi vào trong phòng ngủ chính của căn nhà, cũng chính là phòng ngủ của Giả Vân Thành và Trần Hy. Khi đó trời đã hơi nóng, cho nên các cánh cửa trong nhà đều mở rộng. Anh ta đi vào trong phòng ngủ, rồi chưa đầymười giây sau đã lại trở ra. Tôi nheo mắt lại, vẫn giữ nguyên tư thế ngủ cũ, thế nên anh ta không hề phát hiện ra mình đang bị tôi theo dõi. Tôi không nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, vậy nhưng vẫn phát hiện ra rấtnhiều chi tiết nhỏ đáng chú ý.”

”Cô có thể kể rõ ra không?”

”Chẳng hạn như tay phải của anh ta được đút vào trong túi áo, ngón cái lộ rabên ngoài, tay trái thì đưa lên sờ mặt hai lần, thời gian còn lại đềuđặt ở vùng đùi sát bẹn.”

Tôi mở phần ghi chép lúc trước trong sổtay ra, lẩm bấm đọc: “Để lộ ngón tay cái ra ngoài – thể hiện sự tự tincao độ. Dùng tay vuốt má - một hành vi tự an ủi mình điển hình do tronglòng có áp lực. Tay trái để ở vùng đùi sát bẹn - một biểu hiện của cáchoạt động tâm lý có liên quan tới tình dục. Tâm lý của anh ta xem chừnghoàn toàn giống với ba ngày trước khi rời khỏi nhà Trần Hy.”

”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nói. “Anh ta đứng trong phòng khách một lát, rấtnhanh sau đó đã đi vào trong nhà vệ sinh, rồi chẳng bao lâu sau từ trong nhà vệ sinh đã vang ra những tiếng động rất kỳ lạ. Tôi bỏ dép ra, rónrén di tới bên cửa nhà vệ sinh, nghe thấy từ bên trong đó liên tục vangra những tiếng sột soạt, cứ như thể là tiếng hai bàn tay cọ sát vào nhau vậy. Chừng năm sáu phút sau, tiếng động ấy ngưng lại, rồi khoảng mườimấy giây sau nữa, tiếng xối nước trong bồn cầu vang lên, ngoài ra còn có một thứ âm thanh gì khác giống như là tiếng túi nilon bị vầy vò. Tôivội vàng rón rén quay trở lại chỗ sô pha, vừa mới ngồi xuống thì VưongVĩ đã mở cửa nhà vệ sinh rồi chậm rãi bước ra ngoài. Lúc ấy hai mắt anhta bất giác nheo lại, hít thở rất nhẹ nhàng, mặt mũi thì hơi ửng đỏ,trông có vẻ vừa ung dung vừa thỏa mãn.”

”Sau đó thì sao?” Tôi linh tính đó dường như không phải một chuyện gì hay ho cho lắm.

”Để làm rõ hành vi của anh ta, tôi liền đứng dậy đi vào trong nhà vệ sinh.” Diệp Thu Vi nói. “Vừa mới mở cửa tôi đã ngửi thấy một mùi tanh thoangthoảng, và rồi nhanh chóng nhận ra đó là mùi tinh dịch của đàn ông. Nghĩ đến hành động kỳ quặc của Vương Vĩ trước đó, tôi lập tức biết được anhta vừa mới làm gì. Trong đêm trông giữ linh cữu mà lại đi làm một chuyện như vậy, vấn đề về tâm lý của anh ta có lẽ còn nghiêm trọng hơn so vớitrong tưởng tượng của tôi.”

”Người này đúng là bệnh hoạn.” Tôi khẽ gật đầu, tỏ ý tán đồng với lới nói của cô ta.

”Còn có chuyện bệnh hoạn hơn nữa cơ.” Diệp Thu Vi vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, kểtiếp: “Rất nhanh sau đó, tôi phát hiện ra một thứ khác ở trong nhà vệsinh.”

”Là thứ gì vậy?”

”Một chiếc quần lót.” Cô ta nói.“Tôi nhớ tới âm thanh dường như phát ra từ túi nilon mà mình nghe thấytrước đó bèn đi tới chỗ thùng rác tìm kiếm, cuối cùng phát hiện ra mộtchiếc túi nilon màu đen được buộc rất chặt ở dưới đáy thùng rác. Tôi cốgắng mở chiếc túi nilon đó ra một cách thật nhẹ nhàng để không làm phátra tiếng động nào, và rồi liền nhìn thấy một chiếc quần lót màu tím củanữ giới.”

Tôi đột nhiên cảm thấy hết sức bất an.

Quần lótmà nữ giới đã từng mặc quả thực có thể khơi dậy ham muốn tình dục củarất nhiều đàn ông. Nói thực lòng, trước đây tôi cũng từng làm ra mộthành động rất đáng xấu hổ. Đó là năm 2002, lúc ấy vợ tôi còn đang họccao học năm thứ hai ở Đại học Z. Vào một ngày tháng Tư, tôi đến trườngđón cô ấy, sau đó ở lại trong phòng ký túc của cô ấy mấy tiếng đồng hồ.Sáng hôm đó, ba người bạn cùng phòng với cô ấy đều phải lên lớp, vợ tôithì nhận được một cuộc điện thoại rồi cũng phải tới văn phòng của nhàtrường. Tôi ở trong phòng ký túc không có việc gì làm, rồi đột nhiênphát hiện có một chiếc tủ quần áo không khoá. Chẳng biết ma xui quỷkhiến thế nào, không ngờ tôi lại mở cửa tủ ra, phát hiện bên trong đó có mấy chiếc quần lót và áo lót, thế là khó có cách nào kiềm chế được sựhưng phấn tự nơi đáy lòng. Tôi lén mang đi một chiếc quần lót, nhưng đến ngày thứ hai, dưới sự thôi thúc của lý trí và cảm giác xấu hổ, tôi đãvứt chiếc quần lót đó vào trong một thùng rác ở cách nhà mình rất xa. Kể từ đó, mỗi lần gặp lại chủ nhân của chiếc quần lót kia là trong lòngtôi liền sinh ra áp lực tâm lý rất lớn, nhưng cùng với đó còn có một thứ cảm giác thỏa mãn khó có thể dùng lời miêu tả được.

Cô gái bịtôi lấy trộm quần lót không hề biết chuyện, hơn nữa sau khi thành hôn,cuộc sống gia đình của cô ấy không được mỹ mãn cho lắm, gần đây cònthường xuyên than thở với vợ tôi: “Bây giờ ấy à, thật chẳng dễ gì tìmđược một người đàn ông tốt giống như lão Trương nhà cậu.”

Tôi là một người đàn ông tốt ư? Không, tôi chỉ là một người đàn ông đã quen dùng trách nhiệm để kìm nén bản năng mà thôi.

Nghĩ đến chuyện này, tôi bất giác cảm thấy hơi chột dạ, nhưng ngoài ra còncó một sự thỏa mãn lớn lao về tâm lý. Phải chăng tôi cũng là một ngườibệnh hoạn? Nhớ đến lời của Diệp Thu Vi trước đó, trong lòng tôi bỗngtrào lên cảm giác bất an. Có lẽ cô ta nói đúng, tôi thực sự có vấn đề về tâm lý, hon nữa vấn đề này không phải tới gần đây mới xuất hiện.

Một lát sau, tôi hít sâu một hơi, điều chỉnh lại trạng thái tâm lý củamình, đưa dòng suy nghĩ quay trở lại vấn đề Vương Vĩ: Nếu anh ta thực sự đã phải kìm nén ham muốn tình dục trong một thời gian dài, vậy thì việc dùng quần lót của Trần Hy để giải quyết nhu cầu sinh lý hoàn toàn cóthể hiếu được. Nhưng Trần Hy dù sao cũng là một người chết, hơn nữa thithể còn đang được để trong quan tài ngoài phòng khách, anh ta lấy đâu ra sự hưng phấn để làm việc đó đây? Hơn nữa, nếu là tôi, tôi nhất định sẽmang theo chiếc quần lót kia trên người để tránh bị người khác pháthiện, trong khi đó anh ta lại bỏ nó vào túi nilon rồi vứt vào trongthùng rác, điều này rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ anh ta không sợ bịngười nhà của Trần Hy phát hiện ra ư?

Suy nghĩ tới đây, tôi bèn hỏi: “Tại sao anh ta phải đế chiếc quần lót đó vào trong túi nilon vậy?”

”Đây chính là một điểm mấu chốt của vấn đề.” Diệp Thu Vi vừa quan sát tôi,vừa chậm rãi nói: “Trong túi nilon không chỉ có quần lót, còn có tinhdịch và một lượng lớn nước tiểu nữa, toàn bộ chiếc quần lót đó đều đã bị làm cho ướt đẫm.”

”Nước tiểu?” Tôi không kìm được hít sâu mộthơi, lại càng nhận thức được rõ ràng hơn sự bệnh hoạn của Vương Vĩ.“Điều này chứng tỏ cái gì?”

”Một thứ ham muốn chiếm hữu dịthường.” Cô ta phân tích. “Đối với các sinh vật bậc cao, chiếm hữu bằngchất dịch cơ thể là một thủ đoạn chiếm hữu thường thấy.”

”Chiếm hữu bằng chất dịch cơ thể?” Tôi ghi cụm từ này vào trong sổ tay rồi liền nhìn cô ta vẻ nghi hoặc.

”Đây là một hiện tượng rất thường thấy ở các loại sinh vật, nhưng người bình thường lại chẳng mấy khi chú ý tới.” Cô ta suy nghĩ một chút rồi nói:“Hãy ngẫm lại thời học sinh đi, các bạn của anh có thể từng mượn anhbút, sách, thậm chí là mượn áo khoác ngoài để mặc, nhưng trong tìnhhuống bình thường, chẳng có ai lại đi mượn cốc của anh để uống nước cả,anh có từng nghĩ đến nguyên nhân của chuyện này bao giờ chưa?”

Tôi buột miệng nói: “Tất nhiên là vì người khác cảm thấy bẩn, mà bản thân tôi cũng cảm thấy bẩn.”

”Đúng thế.” Cô ta nói. “Người khác cảm thấy bẩn là vì trên cốc có nước bọtcủa anh còn dính lại, anh cảm thấy bẩn là vì sợ chiếc cốc bị dính nướcbọt của người khác. Sự chiếm hữu của anh đối với chiếc cốc chính là mộtloại hình chiếm hữu bằng chất dịch cơ thể. Xét về mặt bản chất, hànhđộng này và hành động đánh dấu lãnh thổ bằng nước tiểu của các loài động vật họ Chó không có gì khác biệt.” Cô ta lại đưa ra thêm một số các vídụ khác: “Các đôi nam nữ đang yêu nhau thắm thiết thường hay hôn nhautheo kiểu Pháp, đó chính là một quá trình trao đổi chất dịch cơ thể, bởi vì bọn họ muốn chiếm hữu lẫn nhau. Tôi từng nói rồi, ham muốn chi phốivà ham muốn chiếm hữu là hai thứ ham muốn cùng tồn tại. Khi bị kháchhàng gây khó dễ, có một số đầu bếp thường hay nhổ nước bọt vào trong đồăn, hành động này kỳ thực cũng xuất phát từ nguyên nhân tâm lý như vậy,và cũng giống như ví dụ kể trên, nó chính là một biểu hiện cụ thể của sự chiếm hữu bằng chất dịch cơ thể.''

Tôi khẽ gật đầu, lại trầm ngâm suy nghĩ một chút, cảm thấy những ví dụ tương tự quả thực là có không ít.

Cô ta lại nói tiếp: “Ví dụ điển hình nhất trong việc chiếm hữu bằng chấtdịch cơ thể chính là hành động giới đực đưa tinh dịch vào trong cơ thểgiới cái, cũng tức là hành vi sinh dục. Đứng từ góc độ này mà xét thìham muốn sinh dục của giới đực cũng là một loại ham muốn chiếm hữu bằngchất dịch cơ thể. Loại ham muốn này một khi bị kìm nén thì cần phải được phát tiết ra ngoài bằng những biện pháp không bình thường, chẳng hạnnhư là thủ dâm. Ham muốn bị kìm nén càng nghiêm trọng thì biện pháp phát tiết lại càng không bình thường, đến cuối cùng sẽ biến thành những biểu hiện mang tính bệnh hoạn. Nhưng bất kể là biện pháp phát tiết có bệnhhoạn đến mức nào thì vẫn không thể rời xa khỏi bản chất là hiện tượngchiếm hữu bằng chất dịch cơ thể. Vương Vĩ dùng tinh dịch và nước tiểu để làm ướt quần lót của Trần Hy chính là một hiện tượng chiếm hữu bằngchất dịch cơ thể mang tính bệnh hoạn, tôi đoán, trên chiếc quần lót đócó lẽ còn có những chất dịch cơ thể khác của anh ta, chẳng hạn như lànước bọt.”

Tôi hỏi: “Ý cô là ham muốn sinh dục của Vương Vĩ đã bị kìm nén quá nghiêm trọng, vậy nên anh ta mới có hành vi bệnh hoạn nhưthế ư? Nhưng căn cứ theo sự miêu tả của cô thì anh ta có tướng tá khôngtệ, lại chẳng thiếu tiền, đối với anh ta, việc tìm phụ nữ lẽ ra phải rất dễ dàng mới đúng, tại sao còn bị kìm nén như vậy?”

”Sự kìm nénđối với ham muốn sinh dục không nhất thiết phải đến từ bên ngoài, cũngcó thể là đến từ bên trong.” Diệp Thu VI giải thích. “Có một số sự tổnthương, đặc biệt là sự tổn thương đến từ người khác giới, có thể sẽ gâyra những rối loạn tâm lý có liên quan đến hành vi tình dục, để rồi từ đó làm sản sinh ra một sự kìm nén đối với ham muốn sinh dục từ bên trong.Tình trạng của Vương Vĩ chính là như vậy.”

”Ừm.” Tôi trầm ngâm nói: “Về cơ bản tôi đã hiểu rồi. nhưng sau đó thì sao? Đêm đó đã xảy ra những chuyện gì khác nữa?”